I grew up to study the brain because I have a brother who has been diagnosed with a brain disorder, schizophrenia. And as a sister and later, as a scientist, I wanted to understand, why is it that I can take my dreams, I can connect them to my reality, and I can make my dreams come true? What is it about my brother's brain and his schizophrenia that he cannot connect his dreams to a common and shared reality, so they instead become delusion?
Tôi lớn lên để nghiên cứu bộ não bởi vì tôi có một người anh trai bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn não: tâm thần phân liệt. Là người em gái và sau này là nhà khoa học, tôi muốn tìm hiểu tại sao rằng là tôi có thể đem những giấc mơ, và kết nối chúng với đời thực của tôi, và làm cho chúng trở thành hiện thực. Vấn đề não bộ của anh trai tôi là gì và sao mà bệnh tâm thần phân liệt đã làm anh ấy không thể nối kết những giấc mơ của anh với đời thường, và rồi thay vào đó trở thành ảo tưởng?
So I dedicated my career to research into the severe mental illnesses. And I moved from my home state of Indiana to Boston, where I was working in the lab of Dr. Francine Benes, in the Harvard Department of Psychiatry. And in the lab, we were asking the question, "What are the biological differences between the brains of individuals who would be diagnosed as normal control, as compared with the brains of individuals diagnosed with schizophrenia, schizoaffective or bipolar disorder?"
Vì vậy, tôi đã đặt hết tâm huyết vào nghiên cứu những bệnh tâm thần ở mức trầm trọng. Tôi đã chuyển nhà từ tiểu bang Indiana đến thành phố Boston, nơi mà tôi đã làm việc tại phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Francine Benes, ở Harvard Khoa thần kinh. Và trong phòng thí nghiệm, chúng tôi đã đặt câu hỏi, "Sự khác biệt sinh học giữa những bộ não khác nhau là gì người như thế nào thì được chẩn đoán là có bộ não bình thường, so với bộ não của người bị tâm thần phân liệt, trầm cảm phân liệt hay rối loạn lưỡng cực?"
So we were essentially mapping the microcircuitry of the brain: which cells are communicating with which cells, with which chemicals, and then in what quantities of those chemicals? So there was a lot of meaning in my life because I was performing this type of research during the day, but then in the evenings and on the weekends, I traveled as an advocate for NAMI, the National Alliance on Mental Illness.
Vì vậy, chúng tôi đã phác thảo cốt lõi về những vi mạch trong não bộ: Những tế bào nào liên lạc với những tế bào nào, với điều kiện hóa học nào, và kế tiếp định lượng những chất hóa học đó là bao nhiêu? Và cuộc sống của tôi đã rất có ý nghĩa vì tôi đã tập trung vào những nghiên cứu hằng ngày. Nhưng vào những buổi tối và cuối tuần, tôi đi đây đó vận động cho NAMI, Hiệp Hội Bệnh Thần Kinh Toàn Quốc.
But on the morning of December 10, 1996, I woke up to discover that I had a brain disorder of my own. A blood vessel exploded in the left half of my brain. And in the course of four hours, I watched my brain completely deteriorate in its ability to process all information. On the morning of the hemorrhage, I could not walk, talk, read, write or recall any of my life. I essentially became an infant in a woman's body.
Nhưng vào buổi sáng ngày 10 tháng 12 năm 1996, tôi thức dậy khám phá ra rằng Tôi có một chứng rối loạn não của chính mình Một mạch máu ở bên bán cầu trái bộ não của tôi bị vỡ. Và trong vòng 4 tiếng đồng hồ, Tôi đã quan sát toàn bộ tiến trình thoái hóa về khả năng xử lý thông tin. Vào sáng cái ngày bị xuất huyết não, Tôi không thể đi, nói, đọc, viết hoặc nhớ lại bất kỳ cái gì của cuộc sống tôi. Về cơ bản, tôi trở thành đứa trẻ sơ sinh trong cơ thể của một người phụ nữ.
If you've ever seen a human brain, it's obvious that the two hemispheres are completely separate from one another. And I have brought for you a real human brain.
Nếu bạn đã từng nhìn thấy một bộ não con người, sẽ thấy nó hiển nhiên có hai bán cầu hoàn toàn tách biệt nhau. Và tôi đã mang cho bạn một bộ não người thật.
(Groaning, laughter)
So this is a real human brain. This is the front of the brain, the back of brain with the spinal cord hanging down, and this is how it would be positioned inside of my head. And when you look at the brain, it's obvious that the two cerebral cortices are completely separate from one another.
Vậy, đây là một bộ não người thật. Đây là mặt trước của não, mặt sau của não bộ với tủy sống treo xuống, và đây là cách nó sẽ được đặt bên trong đầu của tôi. Và khi bạn nhìn vào bộ não, nó rõ ràng rằng hai bán cầu não là hoàn toàn tách rời nhau.
For those of you who understand computers, our right hemisphere functions like a parallel processor, while our left hemisphere functions like a serial processor. The two hemispheres do communicate with one another through the corpus callosum, which is made up of some 300 million axonal fibers. But other than that, the two hemispheres are completely separate. Because they process information differently, each of our hemispheres think about different things, they care about different things, and, dare I say, they have very different personalities. Excuse me. Thank you. It's been a joy.
Đối với những bạn am hiểu về máy tính, thì bán cầu phải của chúng ta hoạt động như một bộ xử lý song song, trong khi bán cầu trái hoạt động như một bộ xử lý nối tiếp. Hai bán cầu truyền thông với nhau xuyên qua thể chai, là phần được tạo bởi 300 triệu thớ/sợi trục thần kinh. Nhưng ngoài ra, hai bán cầu là hoàn toàn riêng biệt. Bởi vì chúng xử lý thông tin khác nhau, mỗi bán cầu suy nghĩ về những điều khác nhau, chúng quan tâm về những điều khác nhau, và, tôi dám nói rằng, mỗi bán cầu có cá tính rất khác nhau. Xin phép. Cảm ơn. Đó là đùa thôi. (Trợ lý: Vâng)
Assistant: It has been.
(Laughter)
Our right human hemisphere is all about this present moment. It's all about "right here, right now." Our right hemisphere, it thinks in pictures and it learns kinesthetically through the movement of our bodies. Information, in the form of energy, streams in simultaneously through all of our sensory systems and then it explodes into this enormous collage of what this present moment looks like, what this present moment smells like and tastes like, what it feels like and what it sounds like. I am an energy-being connected to the energy all around me through the consciousness of my right hemisphere. We are energy-beings connected to one another through the consciousness of our right hemispheres as one human family. And right here, right now, we are brothers and sisters on this planet, here to make the world a better place. And in this moment we are perfect, we are whole and we are beautiful.
Bán cầu phải của chúng ta là về thời điểm hiện tại. Đó là về "ngay ở đây, ngay bây giờ." Bán cầu phải của chúng ta, nó nghĩ bằng hình ảnh và nó học khả năng phán đoán thông qua sự chuyển động của cơ thể chúng ta. Thông tin, dưới hình thức năng lượng, chảy vào cùng một lúc qua tất cả các hệ thống giác quan của chúng ta và rồi nó phát triển tạo thành những bức ảnh (cắt dán) nghệ thuật rất lớn về những gì mà hiện tại trông giống như thế, những gì mà thời điểm hiện tại ngửi thấy và nếm thấy, những gì giống như cảm giác, và những gì giống như âm thanh. Tôi là một đơn vị năng lượng kết nối với tất cả năng lượng quanh tôi thông qua ý thức của não phải. Chúng ta là những đơn vị năng lượng được kết nối với những đơn vị khác thông qua ý thức nhờ não phải của chúng ta như trong một gia đình lớn của loài người.. Và ngay đây, ngay bây giờ, chúng ta là những anh chị em trên địa cầu, ở đây để làm cho thế giới tốt đẹp hơn. Và trong giây phút này chúng ta thật hoàn hảo, chúng ta nguyên vẹn và xinh đẹp.
My left hemisphere, our left hemisphere, is a very different place. Our left hemisphere thinks linearly and methodically. Our left hemisphere is all about the past and it's all about the future. Our left hemisphere is designed to take that enormous collage of the present moment and start picking out details, and more details about those details. It then categorizes and organizes all that information, associates it with everything in the past we've ever learned, and projects into the future all of our possibilities. And our left hemisphere thinks in language. It's that ongoing brain chatter that connects me and my internal world to my external world. It's that little voice that says to me, "Hey, you've got to remember to pick up bananas on your way home. I need them in the morning." It's that calculating intelligence that reminds me when I have to do my laundry. But perhaps most important, it's that little voice that says to me, "I am. I am."
Não trái của tôi, hay của chúng ta, là một nơi rất khác biệt. Não trái của chúng ta tư duy tuyến tính và có phương pháp rõ ràng. Não trái của chúng ta là tất cả về quá khứ và là tất cả về tương lai. Não trái của chúng ta được thiết kế để vẽ ra bức tranh cắt dán khổng lồ của hiện tại và bắt đầu tạo ra càng lúc càng nhiều chi tiết từ những chi tiết này. Sau đó nó phân loại và tổ chức tất cả những thông tin đó, kết hợp nó với mọi thứ trong quá khứ mà chúng ta đã học, và lên kế hoạch cho tương lai tất cả những gì chúng ta có thể. Và não trái của chúng ta tư duy bằng ngôn ngữ. Nó là phần não đối thoại liên tục, kết nối tôi và thế giới nội tại với thế giới bên ngoài. Đó là một giọng nói nhỏ nói với tôi: "Này, nhớ mua chuối trên đường về nhà nhé. Tôi cần nó vào buổi sáng." Sự thông minh tính toán đó đã nhắc nhở tôi khi tôi phải giặt giũ. Nhưng có lẽ quan trọng nhất, là khi giọng nói nhỏ đó nói với tôi rằng, "Tôi là. Tôi là."Và ngay lúc não trái của tôi nói với tôi rằng "Tôi là"
And as soon as my left hemisphere says to me "I am," I become separate. I become a single solid individual, separate from the energy flow around me and separate from you. And this was the portion of my brain that I lost on the morning of my stroke.
Tôi trở nên riêng biệt. Tôi trở thành một cá thể biệt lập, tách rời khỏi dòng năng lượng xung quanh, và rồi tách khỏi các bạn. Và đây là phần não mà tôi đã mất vào buổi sáng mà tôi đột quỵ.
On the morning of the stroke, I woke up to a pounding pain behind my left eye. And it was the kind of caustic pain that you get when you bite into ice cream. And it just gripped me -- and then it released me. And then it just gripped me -- and then it released me. And it was very unusual for me to ever experience any kind of pain, so I thought, "OK, I'll just start my normal routine."
Vào buổi sáng đó, tôi thức dậy với cơn đau búa bổ đằng sau mắt trái. Và nó đau tê buốt giống như khi bạn cắn cây kem đá vậy. Và nó tóm lấy tôi rồi nó thả tôi ra. Và nó lại tóm lấy tôi sau đó thả tôi ra. Và nó rất khác thường khác với mọi kinh nghiệm về bất kỳ loại đau đớn nào của tôi, nên tôi đã nghĩ, OK, tôi chỉ việc bắt đầu thói quen bình thường.
So I got up and I jumped onto my cardio glider, which is a full-body, full-exercise machine. And I'm jamming away on this thing, and I'm realizing that my hands look like primitive claws grasping onto the bar. And I thought, "That's very peculiar." And I looked down at my body and I thought, "Whoa, I'm a weird-looking thing." And it was as though my consciousness had shifted away from my normal perception of reality, where I'm the person on the machine having the experience, to some esoteric space where I'm witnessing myself having this experience.
Vậy nên tôi thức dậy và nhảy vào máy tập của tôi, đó là loại máy tập toàn bộ thân thể. Và tôi bị rối loạn trên cái thứ này, và tôi nhận ra rằng tay tôi trông như bộ vuốt nguyên thủy đang bám chặt vào tay vịn. Và tôi nghĩ rằng "Thật lạ lùng." Và tôi nhìn xuống toàn thân và nghĩ "Whoa, Tôi giống cái quái gì đây." Và nó dường như là ý thức của tôi bị đẩy ra khỏi nhận thức về thực tế của tôi, nơi mà tôi là một con người đang ở trên một cỗ máy và trải nghiệm tới một không gian bí hiểm nơi mà tôi chứng kiến tôi trải nghiệm những điều này.
And it was all very peculiar, and my headache was just getting worse. So I get off the machine, and I'm walking across my living room floor, and I realize that everything inside of my body has slowed way down. And every step is very rigid and very deliberate. There's no fluidity to my pace, and there's this constriction in my area of perception, so I'm just focused on internal systems. And I'm standing in my bathroom getting ready to step into the shower, and I could actually hear the dialogue inside of my body. I heard a little voice saying, "OK. You muscles, you've got to contract. You muscles, you relax."
Và tất cả thật kỳ dị, và cơn nhức đầu của tôi trở nên tồi tệ hơn. Nên tôi rời khỏi cái máy tập, và tôi đi ngang phòng khách, và tôi nhận ra rằng mọi thứ bên trong cơ thể tôi bị chậm lại. Và mỗi bước chân đều rất cứng nhắc và rất chậm rãi. Những bước chân không còn linh động, và nhận thức của tôi bị co lại, nên tôi chỉ tập trung vào hệ thống nội tại bên trong. Và tôi đứng trong phòng tắm sẵn sàng bước tới chỗ vòi sen, và tôi có thể thật sự nghe thấy cuộc đối thoại bên trong cơ thể. Tôi nghe một giọng nhỏ nói rằng. "OK, ê cơ bắp, mày phải co lại. Ê cơ bắp, mày thả lỏng đi."
And then I lost my balance, and I'm propped up against the wall. And I look down at my arm and I realize that I can no longer define the boundaries of my body. I can't define where I begin and where I end, because the atoms and the molecules of my arm blended with the atoms and molecules of the wall. And all I could detect was this energy -- energy.
Và sau đó tôi mất thăng bằng, và tôi dựa vào tường. Tôi nhìn xuống cánh tay và nhận ra rằng tôi không thể xác định được phạm vi cơ thể mình nữa. Tôi không thể xác định được chỗ nào tôi bắt đầu và kết thúc ở đâu, bởi vì những nguyên tử và phân tử của tay tôi trộn lẫn với những nguyên tử và phân tử của bức tường. Và tất cả những gì tôi có thể phát hiện là năng lượng - năng lượng.
And I'm asking myself, "What is wrong with me? What is going on?" And in that moment, my left hemisphere brain chatter went totally silent. Just like someone took a remote control and pushed the mute button. Total silence. And at first I was shocked to find myself inside of a silent mind. But then I was immediately captivated by the magnificence of the energy around me. And because I could no longer identify the boundaries of my body, I felt enormous and expansive. I felt at one with all the energy that was, and it was beautiful there.
Và tôi tự hỏi "Mình bị cái gì vậy? Cái gì đang xảy ra?" Và trong khoảnh khắc, cuộc đối thoại não của tôi-- cuộc đối thoại của não trái của tôi -- trở nên hoàn toàn im lặng. Giống như ai đó cầm điều khiển từ xa và bấm vào nút Mute. Hoàn toàn im lặng. Và thoạt tiên tôi bị sốc khi tìm chính mình bên trong một đầu óc im lặng. Nhưng sau đó tôi ngay lập tức đắm chìm trong vẻ tráng lệ của những dòng năng lượng xung quanh. Và bởi vì tôi không còn nhận ra phạm vi cơ thể của mình được nữa, tôi cảm thấy to lớn và mở rộng ra. Tôi cảm thấy mình và tất cả năng lượng là một, và nó thật đẹp.
Then all of a sudden my left hemisphere comes back online and it says to me, "Hey! We've got a problem! We've got to get some help." And I'm going, "Ahh! I've got a problem!"
Và đột nhiên não trái của tôi trở lại, và nó nói với tôi "Này! Chúng ta có một rắc rối! Chúng ta có vấn đề! Chúng ta cần giúp đỡ." Và tôi tiếp tục "Ahh! Tôi có rắc rối!
(Laughter)
Tôi có vấn đề." Nó giống như là "Ok Ok, tôi có vấn đề."
So it's like, "OK, I've got a problem." But then I immediately drifted right back out into the consciousness -- and I affectionately refer to this space as La La Land. But it was beautiful there. Imagine what it would be like to be totally disconnected from your brain chatter that connects you to the external world.
Nhưng sau đó tôi lập tức trở lại trạng thái nhận thức -- và tôi âu yếm nhắc tới nơi đó như Xứ sở Diệu kỳ. Ở đó thật đẹp. Tưởng tượng sẽ thế nào khi được hoàn toàn ngắt khỏi bộ não mà liên kết bạn với thế giới bên ngoài.
So here I am in this space, and my job, and any stress related to my job -- it was gone. And I felt lighter in my body. And imagine all of the relationships in the external world and any stressors related to any of those -- they were gone. And I felt this sense of peacefulness. And imagine what it would feel like to lose 37 years of emotional baggage! (Laughter) Oh! I felt euphoria -- euphoria. It was beautiful.
Tôi ở đây trong không gian này, và công việc -- và mọi áp lực liên quan đến công việc -- biến mất. Và tôi thấy lâng lâng trong người. Và hãy tưởng tượng: mọi quan hệ trong thế giới bên ngoài hay mọi áp lực liên quan đến chúng -- tất cả đã biến mất. Tôi cảm nhận sự thư thái. Và hãy tưởng tượng sẽ thế nào khi được trút bỏ 37 năm gánh nặng tình cảm! (Tiếng cười) Ôi! Tôi cảm nhận niềm hân hoan. Hân hoan. Tuyệt đẹp.
And again, my left hemisphere comes online and it says, "Hey! You've got to pay attention. We've got to get help." And I'm thinking, "I've got to get help. I've got to focus." So I get out of the shower and I mechanically dress and I'm walking around my apartment, and I'm thinking, "I've got to get to work. Can I drive?"
Khi đó, não trái của tôi kết nối trở lại và nói, "Kìa! Bà phải tập trung. Chúng ta cần giúp đỡ." Và tôi nghĩ, "Tôi phải đi kêu cứu. Tôi cần tập trung." Vậy là tôi ra khỏi phòng tắm và mặc quần áo theo phản xạ và đi quanh căn nhà của mình, tôi nghĩ rằng "Tôi phải đi làm. Tôi phải đi làm.
And in that moment, my right arm went totally paralyzed by my side. Then I realized, "Oh my gosh! I'm having a stroke!" And the next thing my brain says to me is, Wow! This is so cool!
Tôi lái xe được không? Tôi lái xe được không?" Ngay lúc đó tay phải tôi bị tê cứng hoàn toàn. Khi đó tôi nhận ra, "Lạy Chúa! Tôi đang bị tai biến! Tôi đang bị tai biến! Và điều tiếp theo bộ não nói với tôi là "Chà!
(Laughter)
Thật quá phê." (Tiếng cười) "Thật quá phê!
This is so cool! How many brain scientists have the opportunity to study their own brain from the inside out?"
Bao nhiêu nhà khoa học nghiên cứu não bộ có cơ hội được nghiên cứu não của chính họ từ bên trong?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
And then it crosses my mind, "But I'm a very busy woman!"
Và tôi chợt nghĩ rằng "Nhưng tôi là một phụ nữ vô cùng bận rộn!"
(Laughter)
(Tiếng cười) "Tôi không có thời gian để tai biến!"
"I don't have time for a stroke!" So I'm like, "OK, I can't stop the stroke from happening, so I'll do this for a week or two, and then I'll get back to my routine. OK. So I've got to call help. I've got to call work." I couldn't remember the number at work, so I remembered, in my office I had a business card with my number. So I go into my business room, I pull out a three-inch stack of business cards. And I'm looking at the card on top and even though I could see clearly in my mind's eye what my business card looked like, I couldn't tell if this was my card or not, because all I could see were pixels. And the pixels of the words blended with the pixels of the background and the pixels of the symbols, and I just couldn't tell. And then I would wait for what I call a wave of clarity. And in that moment, I would be able to reattach to normal reality and I could tell that's not the card... that's not the card. It took me 45 minutes to get one inch down inside of that stack of cards. In the meantime, for 45 minutes, the hemorrhage is getting bigger in my left hemisphere. I do not understand numbers, I do not understand the telephone, but it's the only plan I have.
Thế nên tôi nghĩ "OK, không thể ngăn trận tai biến, vậy tôi sẽ để thế trong một hay hai tuần, và rồi sẽ trở lại bình thường. OK. Tôi phải gọi cứu giúp. Tôi phải gọi tới nơi làm việc." Tôi không thể nhớ số ở nơi làm, nên tôi nhớ rằng, trong phòng làm việc tôi có một cái danh thiếp ghi số của mình trên đó. Tôi đi vào phòng làm việc, rút ra một tập danh thiếp dày 3 inch. Tôi nhìn vào cái danh thiếp trên cùng và mặc dù tôi có thể thấy rõ trông nó như thế nào, tôi vẫn không thể nói liệu đó có phải danh thiếp của mình hay không bởi tôi chỉ có thể thấy những điểm ảnh. Và những điểm ảnh của các từ lẫn với các điểm ảnh hình nền và các điểm ảnh của những biểu tượng, và tôi không thể nhận ra. Lúc đó tôi đợi một khoảnh khắc minh mẫn. Trong khoảnh khắc đó, tôi sẽ có thể kết nối lại với thực tế và sẽ có thể nói đó không phải là cái card mình tìm...đó không phải là cái card...đó không phải là cái card. Tôi mất 45 phút để xem hết 1 inch trong tập danh thiếp đó. Trong lúc đó, với 45 phút, khối xuất huyết đã lớn dần lên trong não trái của tôi. Tôi không thể hiểu các chữ số. Tôi không hiểu cái điện thoại, nhưng đó là kế hoạch duy nhất tôi có.
So I take the phone pad and I put it right here. I take the business card, I put it right here, and I'm matching the shape of the squiggles on the card to the shape of the squiggles on the phone pad. But then I would drift back out into La La Land, and not remember when I came back if I'd already dialed those numbers. So I had to wield my paralyzed arm like a stump and cover the numbers as I went along and pushed them, so that as I would come back to normal reality, I'd be able to tell, "Yes, I've already dialed that number."
Do đó tôi lấy điện thoại và đặt nó ở đây. Tôi lấy danh thiếp đặt nó ở đây, và so những hình ngoằn nghèo trên danh thiếp với hình ngoằn nghèo trên bàn phím điện thoại. Nhưng khi đó tôi lại rơi vào Xứ sở Thần tiên, và khi tỉnh lại không nhớ rằng mình đã bấm số hay chưa. Thế nên tôi phải điều khiển cánh tay tê liệt như một cánh tay cụt và che những con số đã bấm rồi để khi trở lại bình thường tôi sẽ biết rằng "Rồi, mình đã bấm số đó rồi."
Eventually, the whole number gets dialed and I'm listening to the phone, and my colleague picks up the phone and he says to me, "Woo woo woo woo." (Laughter)
Cuối cùng, tất cả các số đã được bấm và tôi chờ điện thoại, và đồng nghiệp của tôi nhấc máy và anh ta nói với tôi, "Woo woo woo woo." (Tiếng cười) Và tôi nghĩ thầm,
(Laughter)
And I think to myself, "Oh my gosh, he sounds like a Golden Retriever!"
"Lạy Chúa, hắn ta nghe như một con chó Golden Retriever!"
(Laughter)
And so I say to him -- clear in my mind, I say to him: "This is Jill! I need help!" And what comes out of my voice is, "Woo woo woo woo woo." I'm thinking, "Oh my gosh, I sound like a Golden Retriever." So I couldn't know -- I didn't know that I couldn't speak or understand language until I tried. So he recognizes that I need help and he gets me help.
Thế nên tôi nói với anh ta -- rõ ràng trong đầu, tôi nói với anh ta: "Đây là Jill! Tôi cần giúp đỡ!" Và tiếng tôi phát ra là "Woo woo woo woo woo." Tôi nghĩ "Lạy Chúa, tôi nói nghe như một con chó." Tôi không thể biết -- Tôi không hề biết mình không thể nói hay hiểu ngôn ngữ cho đến khi thử nói ra. Vậy là anh ta nhận ra tôi cần giúp đỡ và đã đến cứu tôi.
And a little while later, I am riding in an ambulance from one hospital across Boston to [Massachusetts] General Hospital. And I curl up into a little fetal ball. And just like a balloon with the last bit of air, just right out of the balloon, I just felt my energy lift and just I felt my spirit surrender.
Một lúc sau, tôi đang ở trong xe cấp cứu từ một bệnh viện ở Boston đến Bệnh viện đa khoa Massachusetts. Tôi co người như một bào thai. Và giống như một quả bóng bay với chút không khí cuối cùng, ngay phía ngoài quả bóng, tôi cảm thấy năng lượng của mình thoát đi và -- tôi thấy linh hồn mình đầu hàng.
And in that moment, I knew that I was no longer the choreographer of my life. And either the doctors rescue my body and give me a second chance at life, or this was perhaps my moment of transition.
Trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng mình đã không còn là chỉ huy cuộc sống của bản thân. Và hoặc là các bác sĩ cứu được cơ thể và cho tôi cơ hội sống thứ hai, hoặc đây có lẽ là khoảnh khắc thay đổi của tôi.
When I woke later that afternoon, I was shocked to discover that I was still alive. When I felt my spirit surrender, I said goodbye to my life. And my mind was now suspended between two very opposite planes of reality. Stimulation coming in through my sensory systems felt like pure pain. Light burned my brain like wildfire, and sounds were so loud and chaotic that I could not pick a voice out from the background noise, and I just wanted to escape. Because I could not identify the position of my body in space, I felt enormous and expansive, like a genie just liberated from her bottle. And my spirit soared free, like a great whale gliding through the sea of silent euphoria. Nirvana. I found Nirvana. And I remember thinking, there's no way I would ever be able to squeeze the enormousness of myself back inside this tiny little body.
Khi tôi tỉnh dậy vào buổi chiều, tôi bị sốc khi thấy rằng mình vẫn còn sống. Khi tôi cảm thấy linh hồn mình đầu hàng, tôi đã nói lời chia tay với cuộc sống. Và trí óc tôi lúc đó bị treo giữa hai hiện thực hoàn toàn tương phải. Tôi cảm thấy tín hiệu đi qua hệ thống giác quan như những cơn đau. Ánh sáng thiêu đốt não bộ tôi như lửa cháy rừng, các âm thanh quá lớn và hỗn loạn đến mức tôi không thể nhận ra một giọng nói nào từ mớ hỗn độn, và tôi chỉ muốn được trốn thoát. Bởi tôi không thể xác định vị trí cơ thể trong không gian, tôi thấy mình khổng lồ và bao trùm, như một vị thần mới được thả ra khỏi chai. Và linh hồn tôi bay cao lên tự do, như một con cá voi khổng lồ lướt qua đại dương phiêu diêu yên lặng. Niết bàn. Tôi đã tìm thấy cõi Niết bàn. Và tôi nhớ mình đã nghĩ rằng, không có cách nào mình có thể nhét lại sự khổng lồ của bản thân vào cơ thể tí hon này được.
But then I realized, "But I'm still alive! I'm still alive, and I have found Nirvana. And if I have found Nirvana and I'm still alive, then everyone who is alive can find Nirvana." And I pictured a world filled with beautiful, peaceful, compassionate, loving people who knew that they could come to this space at any time. And that they could purposely choose to step to the right of their left hemispheres -- and find this peace. And then I realized what a tremendous gift this experience could be, what a stroke of insight this could be to how we live our lives. And it motivated me to recover.
Nhưng khi đó tôi nhận ra "Nhưng tôi vẫn đang sống! Tôi vẫn đang sống, và tôi đã thấy cõi Niết bàn. Và nếu tôi đã tìm thấy cõi Niết bàn và vẫn còn sống, khi đó mọi người đang sống cũng có thể thấy cõi Niết bàn." Tôi hình dung thế giới đầy những con người đẹp đẽ, ôn hòa, nhân ái, yêu thương, những người biết rằng họ sẽ đạt tới nơi này vào một lúc nào đó. Và rằng họ có thể chủ động bước sang bên phải của não trái và tìm thấy sự bình yên này. Khi đó tôi nhận ra trải nghiệm, sự thức tỉnh này là một món quà quý giá đến thế nào đối với cuộc sống của ta. Điều đó thúc đẩy tôi hồi phục.
Two and a half weeks after the hemorrhage, the surgeons went in, and they removed a blood clot the size of a golf ball that was pushing on my language centers. Here I am with my mama, who is a true angel in my life. It took me eight years to completely recover.
Hai tuần rưỡi sau tai biến, những nhà phẫu thuật đến và lấy ra cục máu đông bằng cỡ quả bóng golf ở trung tâm ngôn ngữ của tôi. Đây là tôi với mẹ, một thiên thần thực sự trong cuộc sống của tôi. Tôi mất tám năm để hoàn toàn bình phục.
So who are we? We are the life-force power of the universe, with manual dexterity and two cognitive minds. And we have the power to choose, moment by moment, who and how we want to be in the world. Right here, right now, I can step into the consciousness of my right hemisphere, where we are. I am the life-force power of the universe. I am the life-force power of the 50 trillion beautiful molecular geniuses that make up my form, at one with all that is. Or, I can choose to step into the consciousness of my left hemisphere, where I become a single individual, a solid. Separate from the flow, separate from you. I am Dr. Jill Bolte Taylor: intellectual, neuroanatomist. These are the "we" inside of me. Which would you choose? Which do you choose? And when? I believe that the more time we spend choosing to run the deep inner-peace circuitry of our right hemispheres, the more peace we will project into the world, and the more peaceful our planet will be. And I thought that was an idea worth spreading.
Vậy thì chúng ta là ai? Chúng là là năng lượng sự sống của vũ trụ, với sự linh hoạt của đôi tay và hai trí óc tư duy. Và chúng ta có khả năng để chọn lựa, trong mỗi phút giây, chúng ta muốn là ai và thế nào trong thế giới. Ngay tại đây, ngay lúc này. Tôi có thể bước vào ý thức của não phải, nơi mà chúng ta đang ở. Tôi là năng lượng sự sống của vũ trụ. Tôi là năng lượng sự sống của 50 nghìn tỉ phân tử siêu việt tạo nên hình dạng của tôi, là một với tất cả chúng. Hay, tôi có thể chọn để bước vào ý thức của não trái, nơi mà tôi trở thành một cá nhân riêng biệt, một khối riêng. Tách biệt với dòng chảy, tách biệt với các bạn. Tôi là Tiến sĩ Jill Bolte Taylor: trí thức, nhà giải phẫu thần kinh. Đây là "ta" trong bản thân tôi. Bạn sẽ chọn bên nào? Bạn chọn bên nào? Và khi nào? Tôi tin rằng càng nhiều khoảng thời gian ta chọn sự tĩnh tâm sâu thẳm trong não phải, chúng ta càng đem đến nhiều hoà bình hơn cho thế giới, và hành tinh này sẽ yên lành hơn. Tôi nghĩ đó là một ý tưởng đáng lan tỏa.
Thank you.
(Applause)