When I was six years old, I received my gifts. My first grade teacher had this brilliant idea. She wanted us to experience receiving gifts but also learning the virtue of complimenting each other. So she had all of us come to the front of the classroom, and she bought all of us gifts and stacked them in the corner. And she said, "Why don't we just stand here and compliment each other? If you hear your name called, go and pick up your gift and sit down." What a wonderful idea, right? What could go wrong?
Khi tôi lên 6, tôi nhận được nhiều quà. Cô giáo lớp một của tôi có ý tưởng tuyệt vời này. Cô muốn chúng tôi trải nghiệm việc nhận quà và học cách khen ngợi người khác. Cô bảo chúng tôi đứng trước lớp, mua cho mỗi đứa một món quà và xếp vào trong góc. Sau đó cô hỏi, "Tại sao chúng ta không đứng tại đây và khen lẫn nhau?" Nếu bạn nghe tên mình, hãy đến nhặt lấy món quà và ngồi xuống." Một ý tưởng thật tuyệt vời, đúng không? Có gì sai sai sao?
(Laughter)
(Cười)
Well, there were 40 of us to start with, and every time I heard someone's name called, I would give out the heartiest cheer. And then there were 20 people left, and 10 people left, and five left ... and three left. And I was one of them. And the compliments stopped. Well, at that moment, I was crying. And the teacher was freaking out. She was like, "Hey, would anyone say anything nice about these people?"
À, bắt đầu với 40 học sinh, và mỗi lần tôi nghe gọi tên ai đó, tôi sẽ cổ vũ nhiệt tình. Và sau đó còn lại 20 người, rồi 10 người, và 5 người ... rồi 3 người. Tôi là một trong số đó. Và lời khen ngừng lại. À, lúc đó, tôi bật khóc. Và cô giáo chợt hoảng hốt. Cô hỏi "Nè, có ai muốn nói lời tốt đẹp về những học sinh này không?"
(Laughter)
(Cười)
"No one? OK, why don't you go get your gift and sit down. So behave next year -- someone might say something nice about you."
"Không ai sao? OK, sao chúng ta không nhận quà và ngồi xuống, Vậy cư xử tốt vào năm sau có người sẽ nói lời tốt đẹp với bạn."
(Laughter)
(Cười)
Well, as I'm describing this you, you probably know I remember this really well.
Như tôi miêu tả điều này với bạn, chắc chắn bạn biết tôi nhớ rất rõ chuyện này.
(Laughter)
(Cười)
But I don't know who felt worse that day. Was it me or the teacher? She must have realized that she turned a team-building event into a public roast for three six-year-olds. And without the humor. You know, when you see people get roasted on TV, it was funny. There was nothing funny about that day.
Tôi không biết ai cảm giác tệ vào hôm đó. Là tôi hay là cô giáo? Cô chắc cũng nhận ra mình đã biến sự kiện xây dựng đồng đội thành buổi chỉ trích chung cho những đứa trẻ 3 - 6 tuổi. Không hề có sự hài hước. Bạn biết đó, khi bạn xem ai đó bị chế nhạo trên TV, thật là nực cười. Không có gì vui trong ngày hôm đó.
So that was one version of me, and I would die to avoid being in that situation again -- to get rejected in public again. That's one version. Then fast-forward eight years. Bill Gates came to my hometown -- Beijing, China -- to speak, and I saw his message. I fell in love with that guy. I thought, wow, I know what I want to do now. That night I wrote a letter to my family telling them: "By age 25, I will build the biggest company in the world, and that company will buy Microsoft."
Và đó là một cái tôi khác, và tôi có thể chết để tránh tình huống đó -- bị từ chối trước mặt mọi người. Có một phiên bản khác. Thấm thoát 8 năm trôi qua. Bill Gates đến quê tôi. Bắc Kinh, Trung Quốc -- diễn thuyết, và tôi đã thấy thông điệp của ông. Tôi mến người này. Tôi nghĩ, wow, giờ tôi biết mình phải làm gì. Đêm đó tôi đã viết một lá thư cho gia đình nói với họ: "Lúc tôi 25, tôi sẽ mở một công ti lớn nhất thế giới, và công ti đó sẽ mua luôn cả Microsoft."
(Laughter)
(Cười)
I totally embraced this idea of conquering the world -- domination, right? And I didn't make this up, I did write that letter. And here it is --
Thât ra tôi luôn ôm ấp ý tưởng chinh phục thế giới -- sự thống trị, đúng chứ? Và tôi không hề bịa đặt, tôi đã viết lá thư đó. Và nó đây --
(Laughter)
(Cười)
You don't have to read this through --
Bạn không phải đọc hết một lượt --
(Laughter)
(Cười)
This is also bad handwriting, but I did highlight some key words. You get the idea.
Lá thư với chữ viết tay xấu nhưng tôi cũng làm bật lên ý chính. Bạn hiểu chứ.
(Laughter)
(Cười)
So ... that was another version of me: one who will conquer the world.
Cho nên ... đó là một cái tôi khác: một cái tôi muốn chinh phục thế giới.
Well, then two years later, I was presented with the opportunity to come to the United States. I jumped on it, because that was where Bill Gates lived, right?
À, 2 năm sau, tôi được giới thiệu một cơ hội đến Mĩ. Tôi vô cùng háo hức, vì đó là nơi Bill Gates sinh sống, đúng chứ?
(Laughter)
(Cười)
I thought that was the start of my entrepreneur journey. Then, fast-forward another 14 years. I was 30. Nope, I didn't build that company. I didn't even start. I was actually a marketing manager for a Fortune 500 company. And I felt I was stuck; I was stagnant. Why is that? Where is that 14-year-old who wrote that letter? It's not because he didn't try. It's because every time I had a new idea, every time I wanted to try something new, even at work -- I wanted to make a proposal, I wanted to speak up in front of people in a group -- I felt there was this constant battle between the 14-year-old and the six-year-old. One wanted to conquer the world -- make a difference -- another was afraid of rejection. And every time that six-year-old won.
Tôi nghĩ đó là sự bắt đầu cho chuyến khởi nghiệp của tôi. Sau đó, thấm thoát lại 14 năm trôi qua. Tôi đã 30. Không, tôi vẫn chưa mở được công ti đó. Thậm chí tôi còn chưa bắt đầu. Tôi đã là một quản lí marketing thực thụ cho công ti Fortune 500. Tôi cảm thấy mình bị tắt ý tưởng; tôi bị mụ mẫm đầu óc. Tại sao lại như vậy? Cậu bé 14 tuổi viết lá thư đó đâu rồi? Không phải vì cậu ta không thử. Mà là vì mỗi lần tôi có ý tưởng mới, mỗi lần tôi muốn thử điều gì đó mới, thậm chí lúc làm việc -- Tôi muốn làm đơn đề nghị, tôi muốn thuyết trình trước mọi người -- tôi cảm giác có cuộc chiến dai dẳng giữa đứa trẻ 14 và 6 tuổi. Một cái tôi muốn chinh phục thế giới -- tạo sự khác biệt -- một cái tôi lo sợ bị từ chối. Và lần nào cái tôi 6 tuổi cũng giành chiến thắng.
And this fear even persisted after I started my own company. I mean, I started my own company when I was 30 -- if you want to be Bill Gates, you've got to start sooner or later, right? When I was an entrepreneur, I was presented with an investment opportunity, and then I was turned down. And that rejection hurt me. It hurt me so bad that I wanted to quit right there. But then I thought, hey, would Bill Gates quit after a simple investment rejection? Would any successful entrepreneur quit like that? No way. And this is where it clicked for me. OK, I can build a better company. I can build a better team or better product, but one thing for sure: I've got to be a better leader. I've got to be a better person. I cannot let that six-year-old keep dictating my life anymore. I have to put him back in his place.
Và nỗi sợ này cứ tiếp diễn sau khi thành lập công ti. Ý tôi là, tôi đã mở công ti khi tôi 30 -- nếu bạn muốn giống Bill Gates, bạn phải bắt tay vào ngay thôi, đúng chứ? Khi tôi khởi nghiệp, tôi được giới thiệu một cơ hội đầu tư, và sau đó tôi bị từ chối. Và sự từ chối đó làm tổn thương tôi. Tôi cảm thấy rất tệ và quyết định từ bỏ ngay. Nhưng sau đó tôi nghĩ, liệu Bill Gates có từ bỏ sau khi bị từ chối cuộc đầu tư đơn giản? Bất cứ nhà khởi nghiệp nào cũng sẽ từ bỏ như vậy sao? Không thể nào. Và đây là nơi OK, tôi có thể tạo nên công ti tốt hơn. Tôi có thể thành lập đội ngũ hoặc sản phẩm tốt hơn, nhưng chắc chắn một điều: Tôi phải trở thành lãnh đạo tốt hơn. Tôi phải trở thành người tốt hơn. Tôi không thể để cái tôi 6 tuổi áp chế cuộc đời tôi nữa. Tôi phải để cậu ta lại phía sau.
So this is where I went online and looked for help. Google was my friend.
Đây là nơi tôi lên mạng và tìm kiếm sự giúp đỡ. Google là bạn của tôi.
(Laughter)
(Cười)
I searched, "How do I overcome the fear of rejection?" I came up with a bunch of psychology articles about where the fear and pain are coming from. Then I came up with a bunch of "rah-rah" inspirational articles about "Don't take it personally, just overcome it." Who doesn't know that?
Tôi tìm "Làm thế nào để vượt qua nỗi sợ bị khước từ?" Tôi thấy có hàng tá bài báo tâm lí học về nguồn gốc của nỗi sợ và sự đau đớn. Sau đó tôi lại thấy nhiều bài báo truyền cảm hứng vô cùng "Đừng tự trách bản thân, chỉ cần vượt qua thôi." Ai không biết chuyện đó?
(Laughter)
(Cười)
But why was I still so scared? Then I found this website by luck. It's called rejectiontherapy.com.
Nhưng tại sao tôi lại phải lo sợ? Sau đó tôi tình cờ phát hiện một trang web. Có tên là rejectiontherapy.com.
(Laughter)
(Cười)
"Rejection Therapy" was this game invented by this Canadian entrepreneur. His name is Jason Comely. And basically the idea is for 30 days you go out and look for rejection, and every day get rejected at something, and then by the end, you desensitize yourself from the pain. And I loved that idea.
"Liệu pháp trị từ chối" là trò chơi do doanh nhân người Canada phát minh. Tên anh ta là Jason Comely. Cơ bản thì trong 30 ngày bạn ra ngoài với ý tưởng này và tìm kiếm sự khước từ, và mỗi ngày bị từ chối trong vài việc, sau đó, bạn gây tê bản thân từ cơn đau đó. Và tôi thích ý tưởng đó.
(Laughter)
(Cười)
I said, "You know what? I'm going to do this. And I'll feel myself getting rejected 100 days." And I came up with my own rejection ideas, and I made a video blog out of it.
Tôi nói, "Bạn biết không? Tôi sẽ làm như vậy. Và tôi cảm thấy mình bị từ chối 100 ngày." Tôi nảy ra ý tường cho sự từ chối của riêng mình, và tôi bắt tay vào làm blog.
And so here's what I did. This is what the blog looked like. Day One ...
Và đây là những gì tôi đã làm. Đây là giao diện của blog. Ngày thứ nhất ...
(Laughter)
(Cười)
Borrow 100 dollars from a stranger. So this is where I went to where I was working. I came downstairs and I saw this big guy sitting behind a desk. He looked like a security guard. So I just approached him. And I was just walking and that was the longest walk of my life -- hair on the back of my neck standing up, I was sweating and my heart was pounding. And I got there and said, "Hey, sir, can I borrow 100 dollars from you?"
Mượn 100 đô la từ một người lạ. Đây là nơi tôi đi đến nơi tôi làm việc. Tôi đi xuống lầu và thấy một gã bự con ngồi sau cái bàn. Có vẻ như anh ta là bảo vệ thì phải. Và tôi tiếp cận anh ta. Tôi chỉ đi bộ ngang qua và đó là cuốc bộ dài nhất đời tôi -- tóc phía sau cổ tôi dựng đứng, tôi đang đổ mồ hôi và tim đập thình thịch. Tôi đã tới nơi và nói, "Chào, ngài có thể cho tôi mượn 100 đô la được không?"
(Laughter)
(Cười)
And he looked up, he's like, "No." "Why?"
Và anh ta nhìn tôi, "Không." "Tại sao?"
And I just said, "No? I'm sorry." Then I turned around, and I just ran.
Và tôi nói, "Không? Tôi xin lỗi." Sau đó tôi quay đầu bỏ chạy.
(Laughter)
(Cười)
I felt so embarrassed. But because I filmed myself -- so that night I was watching myself getting rejected, I just saw how scared I was. I looked like this kid in "The Sixth Sense." I saw dead people.
Tôi cảm thấy khá xấu hổ. Nhưng vì tôi tự quay phim mình nên tối đó tôi xem lại mình bị từ chối ra sao. Tôi chỉ thấy bộ dạng hoảng sợ của bản thân. Có vẻ tôi giống đứa trẻ trong "Giác quan thứ sáu." Tôi đã thấy nhiều người chết.
(Laughter)
(Cười)
But then I saw this guy. You know, he wasn't that menacing. He was a chubby, loveable guy, and he even asked me, "Why?" In fact, he invited me to explain myself. And I could've said many things. I could've explained, I could've negotiated. I didn't do any of that. All I did was run. I felt, wow, this is like a microcosm of my life. Every time I felt the slightest rejection, I would just run as fast as I could. And you know what? The next day, no matter what happens, I'm not going to run. I'll stay engaged.
Sau đó tôi gặp lại người này. Bạn biết đó, anh ấy không đe dọa. Anh ta mập mạp, đáng yêu, cà thậm chí còn hỏi tôi, "Tại sao?" Thật ra, anh ta đã mời tôi tự giải thích. Tôi không thể nói được gì nhiều. Tôi có thể giải thích, có thể thương lượng. Tôi không hề làm như vậy. Tôi chỉ lo bỏ chạy mà thôi. Tôi cảm giác, wow, đây giống như mô hình thu nhỏ cuộc đời mình. Mỗi lần tôi cảm thấy bị từ chối dù là nhẹ nhất, tôi chỉ lo chạy nhanh nhất có thể. Và bạn biết gì không? Ngày hôm sau, mặc cho chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bỏ chạy nữa. Tôi sẽ trấn tĩnh.
Day Two: Request a "burger refill."
Ngày thứ hai: Yêu cầu "thêm đầy cái burger"
(Laughter)
(Cười)
It's when I went to a burger joint, I finished lunch, and I went to the cashier and said, "Hi, can I get a burger refill?"
Đó là khi tôi còn khoảng một ít burger, tôi ăn trưa xong, và đến quầy thu ngân hỏi, "Chào, tôi có thể thêm đầy không?"
(Laughter)
(Cười)
He was all confused, like, "What's a burger refill?"
Anh ta khá là bối rối, "Thêm đầy burger là sao?"
(Laughter)
(Cười)
I said, "Well, it's just like a drink refill but with a burger." And he said, "Sorry, we don't do burger refill, man."
Tôi nói, "À, thay vì làm đầy nước thì đổi lại là burger thôi." Anh ấy nói "Rất tiếc, chúng tôi không làm đầy burger."
(Laughter)
(Cười)
So this is where rejection happened and I could have run, but I stayed. I said, "Well, I love your burgers, I love your joint, and if you guys do a burger refill, I will love you guys more."
Đây là nơi sự từ chối diễn ra tôi có thể chạy trốn nhưng tôi đã ở lại. Tôi nói, "À, tôi thích burger của anh, tôi thích món ăn ở đây, và nếu bạn làm đầy cái burger cho tôi, tôi sẽ yêu bạn nhiều hơn."
(Laughter)
(Cười)
And he said, "Well, OK, I'll tell my manager about it, and maybe we'll do it, but sorry, we can't do this today." Then I left. And by the way, I don't think they've ever done burger refill.
Và anh ta nói, "À, được, tôi sẽ nói lại với quản lí, có lẽ chúng tôi sẽ làm, nhưng rất tiếc không phải hôm nay." Sau đó tôi bỏ đi. Và nhân đây, tôi không nghĩ họ đã từng làm đầy cái burger.
(Laughter)
(Cười)
I think they're still there. But the life and death feeling I was feeling the first time was no longer there, just because I stayed engaged -- because I didn't run. I said, "Wow, great, I'm already learning things. Great."
Tôi nghĩ họ vẫn còn ở đó. Nhưng cảm giác giữa sự sống và cái chết thì đây là lần đầu tiên không còn kéo dài nữa, chỉ bởi vì tôi đã giữ lời -- bởi vì tôi không bỏ chạy. Tôi nói, "Wow, tuyệt, tôi đã học được nhiều thứ. Thật tuyệt."
And then Day Three: Getting Olympic Doughnuts. This is where my life was turned upside down. I went to a Krispy Kreme. It's a doughnut shop in mainly the Southeastern part of the United States. I'm sure they have some here, too. And I went in, I said, "Can you make me doughnuts that look like Olympic symbols? Basically, you interlink five doughnuts together ... " I mean there's no way they could say yes, right? The doughnut maker took me so seriously.
Và Ngày thứ ba: Mua bánh doughnut Olympic. Đây là nơi cuộc sống của tôi bị xáo trộn. Tôi đến Krispy Kreme. Đây là cửa hàng doughnut ở trung tâm phía Đông Nam của Mĩ. Tôi chắc chắn họ cũng có vài loại bánh. Và tôi bước vào, tôi nói "Cô có thể làm doughnut có biểu tượng Olympic được không? Cơ bản thì bạn nối 5 cái doughnut lại với nhau ..." Ý tôi là họ không đồng ý, đúng chứ? Người làm bánh doughnut đối với tôi khá nghiêm túc.
(Laughter)
(Cười)
So she put out paper, started jotting down the colors and the rings, and is like, "How can I make this?" And then 15 minutes later, she came out with a box that looked like Olympic rings. And I was so touched. I just couldn't believe it. And that video got over five million views on Youtube. The world couldn't believe that either.
Cô ấy lấy ra một tờ giấy, bắt đầu tô màu và vẽ cái vòng, "Làm sao tôi có thể làm được như vậy?" 15 phút sau, cô trở ra với một cái hộp có vẻ giống những vòng Olympic. Và tôi khá là cảm động. Tôi không thể tin vào mắt mình. Và video đó đạt 5 triệu lượt xem trên Youtube. Thế giới cũng không tin vào điều này. (Cười)
(Laughter)
Vì chuyện này tôi được lên báo,
You know, because of that I was in newspapers, in talk shows, in everything. And I became famous. A lot of people started writing emails to me and saying, "What you're doing is awesome." But you know, fame and notoriety did not do anything to me. What I really wanted to do was learn, and to change myself. So I turned the rest of my 100 days of rejection into this playground -- into this research project. I wanted to see what I could learn.
tham gia buổi talk show, các chương trình khác. Và tôi trở nên nổi tiếng. Có người bắt đầu gửi email cho tôi và nói "Những gì anh làm thật là tuyệt vời." Sự nổi tiếng khắp nơi không ảnh hưởng gì đến tôi. Điều tôi thật sự muốn đó là được học hỏi, và thay đổi bản thân. Tôi đã chuyển 100 ngày bị từ chối còn lại thành sân chơi -- rồi chuyển thành dự án nghiên cứu. Tôi muốn thấy những gì mình có thể học hỏi.
And then I learned a lot of things. I discovered so many secrets. For example, I found if I just don't run, if I got rejected, I could actually turn a "no" into a "yes," and the magic word is, "why."
Sau đó tôi đã học được rất nhiều thứ. Tôi đã khám phá ra nhiều bí mật. Ví dụ, tôi khám phá nếu không bỏ chạy, nếu tôi bị từ chối, tôi đã có thể chuyển "không" thành "có", và từ ma thuật đó là "tại sao."
So one day I went to a stranger's house, I had this flower in my hand, knocked on the door and said, "Hey, can I plant this flower in your backyard?"
Một ngày nọ tôi đến một căn nhà xa lạ, tôi cầm hoa này trong tay, gõ cửa và nói, "Tôi có thể trồng hoa trong sân nhà bạn không?"
(Laughter)
(Cười)
And he said, "No." But before he could leave I said, "Hey, can I know why?" And he said, "Well, I have this dog that would dig up anything I put in the backyard. I don't want to waste your flower. If you want to do this, go across the street and talk to Connie. She loves flowers." So that's what I did. I went across and knocked on Connie's door. And she was so happy to see me.
Và anh ta nói, "Không." Trước khi anh ta rời khỏi, tôi nói, "Tôi có thể biết lí do không?" Và anh ta nói, "À, tôi có chú chó này sẽ đào bới bất cứ thứ gì " tôi để trong sân. Tôi không muốn lãng phí hoa của anh. Nếu bạn muốn làm vậy, hãy qua đường và nói chuyện với Connie đi. Cô ấy rất thích hoa." Đó là những gì tôi làm. Tôi băng qua đường và gõ cửa nhà Connie. Và cô ấy rất vui khi gặp tôi.
(Laughter)
(Cười)
And then half an hour later, there was this flower in Connie's backyard. I'm sure it looks better now.
Và nửa tiếng sau, có một bông hoa trong vườn của Connie. Tôi chắc nó sẽ đẹp hơn lúc này.
(Laughter)
(Cười)
But had I left after the initial rejection, I would've thought, well, it's because the guy didn't trust me, it's because I was crazy, because I didn't dress up well, I didn't look good. It was none of those. It was because what I offered did not fit what he wanted. And he trusted me enough to offer me a referral, using a sales term. I converted a referral.
Nhưng tôi đã đi khỏi sau lần từ chối đầu tiên, tôi sẽ nghĩ, à, đó là vì người đó không tin tưởng tôi, đó là vì tôi khá điên rồ, tôi không ăn mặc lịch sự, ngoại hình không ưa nhìn. Không phải những lí do đó. Vì những gì tôi đề nghị không phù hợp điều anh ta muốn. Anh ta tin tưởng viết cho tôi giấy giới thiệu, dùng từ chuyên ngành buôn bán. Tôi đã thay đổi giấy giới thiệu.
Then one day -- and I also learned that I can actually say certain things and maximize my chance to get a yes. So for example, one day I went to a Starbucks, and asked the manager, "Hey, can I be a Starbucks greeter?" He was like, "What's a Starbucks greeter?" I said, "Do you know those Walmart greeters? You know, those people who say 'hi' to you before you walk in the store, and make sure you don't steal stuff, basically? I want to give a Walmart experience to Starbucks customers."
Một ngày np5 -- và tôi cũng học được rằng tôi có thể phát biểu điều gì đó tận dụng hết mức cơ hội để được chấp nhận. Ví dụ, ngày kia tôi đến Starbucks, hỏi quản lí, "Tôi có thể trở thành người đứng chào cho Starbucks được không?" Anh ta nói, "Người đứng chào cho Starbucks là gì?" "Anh có biết người đứng chào cho Walmart không?" Là những người "chào" bạn trước khi bạn và đảm bảo bạn không lấy trộm thứ gì. Tôi muốn đem trải nghiệm ở Walmart đến với khách hàng Starbucks."
(Laughter)
(Cười)
Well, I'm not sure that's a good thing, actually -- Actually, I'm pretty sure it's a bad thing. And he was like, "Oh" -- yeah, this is how he looked, his name is Eric -- and he was like, "I'm not sure." This is how he was hearing me. "Not sure." Then I ask him, "Is that weird?" He's like, "Yeah, it's really weird, man." But as soon as he said that, his whole demeanor changed. It's as if he's putting all the doubt on the floor. And he said, "Yeah, you can do this, just don't get too weird."
À, tôi không chắc đó là một việc tốt, thật ra -- Thật ra, tôi khác chắc chắn đó là một việc tồi tệ. Và anh ta thốt lên, "Ồ" -- yeah, đây là dáng vẻ của anh ta, anh ta nói, "Tôi không chắc lắm." Anh ta đáp lại. "Tôi không chắc lắm." Tôi hỏi, "Làm vậy là lạ lắm sao?" Anh ta trả lời, "Uh, thật kì lạ." Nhưng ngay khi anh ta nói, cả cử chỉ cũng thay đổi. Đó là nếu anh ta đặt hết nghi ngờ lên sàn nhà, Anh ta nói, "Uh, bạn có thể làm được, chỉ là đừng có kì quặc."
(Laughter)
(Cười)
So for the next hour I was the Starbucks greeter. I said "hi" to every customer that walked in, and gave them holiday cheers. By the way, I don't know what your career trajectory is, don't be a greeter.
Một tiếng sau, tôi là người đứng chào ở Starbucks. Tôi nói "chào" với mỗi khách hàng bước vào, và chúc họ ngày nghỉ vui vẻ. Nhân đây, tôi không biết quĩ đạo sự nghiệp của bạn là gì, đừng là người đứng chào.
(Laughter)
(Cười)
It was really boring. But then I found I could do this because I mentioned, "Is that weird?" I mentioned the doubt that he was having. And because I mentioned, "Is that weird?", that means I wasn't weird. That means I was actually thinking just like him, seeing this as a weird thing. And again, and again, I learned that if I mention some doubt people might have before I ask the question, I gained their trust. People were more likely to say yes to me.
Thật sự rất chán. Nhưng sau đó tôi biết tôi có thể làm được vì tôi có hỏi "Như vậy là quái lắm sao?" Tôi nói về chuyện anh ta đang nghi ngờ. Và vì tôi có hỏi "Làm vậy là lạ lắm sao?" có nghĩa là tôi bình thường. Có nghĩa là tôi thật sự nghĩ mình thích anh ta, xem đây là một chuyện lạ. Và cứ lặp đi lặp lại, tôi đã học được nếu tôi đề cập về mối nghi ngờ của người khác trước khi tôi đặt câu hỏi, tôi có được lòng tin của họ. Mọi người nói đồng ý với tôi nhiều hơn.
And then I learned I could fulfill my life dream ... by asking. You know, I came from four generations of teachers, and my grandma has always told me, "Hey Jia, you can do anything you want, but it'd be great if you became a teacher."
Và sau đó tôi học được tôi có thể hoàn thành giấc mơ của mình ... chỉ bằng việc đặt câu hỏi. Các bạn biết đó, gia đình tôi 4 đời đều là giáo viên, và bà lúc nào cũng bảo tôi, "Jia, con có thể làm bất cứ chuyện gì con muốn, nhưngtrở thành giáo viên thì tuyệt hơn."
(Laughter)
(Cười)
But I wanted to be an entrepreneur, so I didn't. But it has always been my dream to actually teach something. So I said, "What if I just ask and teach a college class?" I lived in Austin at the time, so I went to University of Texas at Austin and knocked on professors' doors and said, "Can I teach your class?" I didn't get anywhere the first couple of times. But because I didn't run -- I kept doing it -- and on the third try the professor was very impressed. He was like, "No one has done this before." And I came in prepared with powerpoints and my lesson. He said, "Wow, I can use this. Why don't you come back in two months? I'll fit you in my curriculum." And two months later I was teaching a class.
Tôi muốn trở thành doanh nhân, nên không nghe theo. Nhưng lúc nào tôi cũng mơ mình sẽ đi dạy. Cho nên tôi nói, " Nếu tôi hỏi việc đi dạy ở trường cao đẳng?" Lúc đó tôi đã sống ở Austin, nên tôi đến trường đại học Texas" ở Austin và gõ cửa những giáo sư ở đây "Tôi có thể dạy ở đây không ạ?" Tôi không Nhưng vì tôi không chạy -- tôi vẫn tiếp tục làm -- và ngày thứ ba nói chuyện với giáo sư quả thật gây ấn tượng. Ông nói "Không ai làm như vậy bao giờ." Và tôi bước vào với bài thuyết trình] powerpoint đã được chuẩn bị. Ông nói "Wow, tôi có thể dùng cái này. Cậu nên quay lại trong vòng 2 tháng. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu dạy." Và 2 tháng sau, tôi đã được dạy một lớp.
This is me -- you probably can't see, this is a bad picture. You know, sometimes you get rejected by lighting, you know?
Đây là tôi -- bạn có lẽ không thể thấy, đây là một bức ảnh xấu. Bạn biết đó, có lúc bạn bị ánh sáng bỏ qua.
(Laughter)
(Cười)
But wow -- when I finished teaching that class, I walked out crying, because I thought I could fulfill my life dream just by simply asking. I used to think I have to accomplish all these things -- have to be a great entrepreneur, or get a PhD to teach -- but no, I just asked, and I could teach.
Nhưng hiện tại -- khi dạy xong, tôi bước ra ngoài và khóc, vì tôi nghĩ tôi có thể hoàn thành giấc mơ đời mình chỉ đơn giản là hỏi han. Tôi từng nghĩ tôi phải hoàn thành tất cả mọi thứ -- phải trở thành một doanh nhân lớn, hoặc có bằng tiến sĩ để đi dạy -- nhưng không, tôi chỉ hỏi, và tôi có thể dạy.
And in that picture, which you can't see, I quoted Martin Luther King, Jr. Why? Because in my research I found that people who really change the world, who change the way we live and the way we think, are the people who were met with initial and often violent rejections. People like Martin Luther King, Jr., like Mahatma Gandhi, Nelson Mandela, or even Jesus Christ. These people did not let rejection define them. They let their own reaction after rejection define themselves. And they embraced rejection.
Và trong bức ảnh đó, mà bạn không thể thấy được, tôi có trích câu nói của Martin Luther King, Jr. Tại sao? Vì trong nghiên cứu tôi phát hiện những người thật sự thay đổi thế giới, thay đổi cách sống và cách suy nghĩ, là những người được gặp mà bị từ chối phũ phàng ngay từ đầu. Những người như Martin Luther King, Jr., Mahatma Gandhi, Nelson Mandela, hoặc thậm chí là Chúa. Những người này không để việc bị từ chối làm nản chí. Họ thể hiện hành động sau khi bị từ chối để khẳng định bản thân. Và họ nhớ lấy việc bị từ chối.
And we don't have to be those people to learn about rejection, and in my case, rejection was my curse, was my boogeyman. It has bothered me my whole life because I was running away from it. Then I started embracing it. I turned that into the biggest gift in my life. I started teaching people how to turn rejections into opportunities. I use my blog, I use my talk, I use the book I just published, and I'm even building technology to help people overcome their fear of rejection.
Và chúng tôi không phải những người học cách bị từ chối, trong trường hợp của tôi, việc bị từ chối là lời nguyền đối với tôi, là điều khủng khiếp. Chuyện này làm cuộc sống tôi đảo lộn vì tôi đang tìm cách tránh thoát. Sau đó tôi đã bắt đầu ghi nhớ nó. Tôi xem nó như là món quà lớn nhất trong đời mình. Tôi bắt đầu dạy mọi người cách biến sự từ chối thành cơ hội. Tôi dùng blog cá nhân, bài thuyết trình, dùng quyển sách tôi vừa mới xuất bản, thậm chí thiết kế công nghệ để giúp vượt qua nỗi sợ bị từ chối.
When you get rejected in life, when you are facing the next obstacle or next failure, consider the possibilities. Don't run. If you just embrace them, they might become your gifts as well.
Khi bạn bị từ chối trong cuộc sống, khi bạn đối mặt với chướng ngại tiếp theo hoặc thất bại kế tiếp, cân nhắc những khả năng có thể xảy ra. Đừng chạy trốn. Nếu bạn chỉ ôm chúng, chúng cũng có thể trở thành quà của bạn.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)