Hannah is excited to be going to college. She couldn't wait to get out of her parents' house, to prove to them that she's an adult, and to prove to her new friends that she belongs.
Hannah phấn khích chuẩn bị vào ĐH cô bé không thể chờ tới ngày rời khỏi ba mẹ mình để chứng minh cô đã trưởng thành, và khẳng định bản thân với bạn bè mới.
She heads to a campus party where she sees a guy that she has a crush on. Let's call him Mike. The next day, Hannah wakes up with a pounding headache. She can only remember the night in flashes. But what she does remember is throwing up in the hall outside Mike's room and staring at the wall silently while he was inside her, wanting it to stop, then shakily stumbling home. She doesn't feel good about what happened, but she thinks, "Maybe this is just what sex in college is?"
Cô bé đến buổi tiệc ở kí túc xá, nơi cô gặp 1 chàng trai và cảm nắng ngay lập tức. Hãy gọi anh ta là Mike. Ngày hôm sau, Hannah tỉnh dậy với nhức đầu như búa bổ. Cô ấy chỉ có thể nhớ loáng thoáng đêm hôm qua. Nhưng điều cô bé nhớ được là nôn mửa giữa hàng lang, ngoài phòng của Mike và lẳng lặng nhìn lên trần nhà khi hắn ta đang cưỡng bức cô, cô đã muốn hắn dừng lại, rồi lại run rẩy chạy về nhà. Cô không cảm thấy ổn về chuyện đã xảy ra nhưng cô nghĩ, "Chắc nó chính là thứ gọi là tình dục trong đại học?".
One in five women and one in 13 men will be sexually assaulted at some point during their college career in the United States. Less than 10 percent will ever report their assault to their school or to the police. And those who do, on average, wait 11 months to make the report.
Cứ 1 trong 5 phụ nữ và 1 trong 13 đàn ông sẽ bị bạo hành tình dục một lúc nào đó trong quá trình sự nghiệp đại học của họ ở đất Mỹ. Ít hơn 10% sẽ báo cáo những vụ bạo hành này cho nhà trường hoặc cảnh sát. Và những người dũng cảm, bình quân, thì đợi 11 tháng rồi mới tố giác.
Hannah initially just feels like dealing with what happened on her own. But when she sees Mike taking girls home from parties, she's worried about them.
Hannah ban đầu chỉ cảm thấy như cô đang tự lực cánh sinh với những gì xảy ra. Nhưng khi thấy Mike đưa các cô gái rời khỏi bữa tiệc, Hannah bắt đầu lo cho họ.
After graduation, Hannah learns that she was one of five women who Mike did the exact same thing to. And this is not an unlikely scenario because 90 percent of sexual assaults are committed by repeat offenders. But with such low reporting rates, it's fairly unlikely that even repeat perpetrators will be reported, much less anything happen if they are.
Sau khi tốt nghiệp, cô học được rằng cô là 1 trong 5 phụ nữ mà đã bị Mike đối xử như nhau. Và đây không phải là một viễn cảnh xa vời vì 90% tổng số vụ bạo hành tình dục được gây ra bởi các kẻ tái phạm. Nhưng với tỉ lệ báo cáo nhỏ như vậy, thì hầu như không tên tái phạm nào sẽ bị tố giác cả, mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều nếu chúng bị như vậy.
In fact, only six percent of assaults reported to the police end with the assailant spending a single day in prison. Meaning, there's a 99 percent chance that they'll get away with it. This means there's practically no deterrent to assault in the United States.
Thực chất, chỉ có 6% vụ cưỡng hiếp được tường trình, với kết cục tên hiếp dâm bị nhốt 1 ngày trong tù. Có nghĩa là, bọn chúng có 99% cơ hội chuồn khỏi tội lỗi của mình. Điều này phản ánh thực tế là không hề có biện pháp ngăn cấm hiếp dâm nào ở Mỹ.
Now, I'm an infectious disease epidemiologist by training. I'm interested in systems and networks and where we can concentrate our resources to do the most good. So this, to me, is a tragic but a solvable problem.
Hiện tại, tôi là một nhà dịch tễ học về các bệnh truyền nhiễm. Tôi hứng thú với những hệ thống, mạng lưới và nơi ta có thể tập trung tài nguyên để tạo ra điều tốt nhất có thể. Vì thế, đối với tôi, đây là một bi kịch có thể giải quyết được.
So when the issue of campus assault started hitting the news a few years ago, it felt like a unique opportunity to make a change. And so we did. We started by talking to college survivors. And what they wish they'd had in college is pretty simple; they wanted a website, one they could use at the time and place that felt safest to them with clearly written information about their reporting options, with the ability to electronically report their assault, rather than having the first step to go in and talk to someone who may or may not believe them. With the option to create a secure, timestamped document of what happened to them, preserving evidence even if they don't want to report yet. And lastly, and perhaps most critically, with the ability to report their assault only if someone else reported the same assailant. You see, knowing that you weren't the only one changes everything. It changes the way you frame your own experience, it changes the way you think about your perpetrator, it means that if you do come forward, you'll have someone else's back and they'll have yours.
Thế nên khi vấn đề bạo hành trường học bắt đầu rộ lên trên thời sự vài năm trước, nó giống như 1 cơ hội đặc biệt để tạo nên sự thay đổi. Và chúng tôi đã làm thế. Chúng tôi bắt đầu bằng cách nói chuyện với những nạn nhân. Và điều họ mong ước trong giảng đường đại học lại khá đơn giản; họ muốn một trang web; một nơi họ có thể sử dụng vào thời gian và địa điểm mà họ cảm thấy an toàn nhất, với những thông tin kê khai rõ ràng về sự lựa chọn của việc tường trình, với khả năng báo cáo điện tử về vụ bạo hành, hơn là đối mặt với hiện thực để tìm và tâm sự với một người mà có thể không tin họ. Với một lựa chọn tạo ra một tài liệu được bảo mật, chính xác về thời gian, về chuyện đã xảy ra, rồi bằng chứng được lưu giữ cho dù họ chưa muốn tố cáo đi nữa. Cuối cùng, và cũng là quan trọng nhất, là khả năng thông cáo vụ cưỡng hiếp chỉ khi người khác tố cáo cùng 1 tội phạm. Bạn biết đó, khi biết mình không lẻ loi chống chọi có thể thay đổi mọi thứ. Nó sẽ thay đổi cách bạn đóng băng kí ức, nó thay đổi cách bạn suy nghĩ về kẻ cưỡng bức, vè nếu bạn mạnh dạn bước ra, thì bạn cũng sẽ có người ủng hộ và họ cũng có bạn.
We created a website that actually does this and we launched it [...] in August, on two college campuses.
Chúng tôi đã tạo ra một trang web để đáp ứng điều này và khởi động nó từ 2 tháng trước, vào tháng 8, ở 2 trường đại học.
And we included a unique matching system where if Mike's first victim had come forward, saved her record, entered into the matching system and named Mike, and Mike's second victim had done the same thing a few months later, they would have matched and the verified contact information of both survivors would have been sent to the authorities at the same time for investigation and follow up.
Và chúng tôi thiết kế 1 hệ thống so sánh đặc biệt, nơi mà nếu nạn nhân đầu tiên của Mike đã thổ lộ, lưu lại hồ sơ của cô, ghi vào trong hệ thống tích hợp và đặt tên Mike, và khi nạn nhân thứ 2 của Mike cũng làm như vậy vài tháng sau, chúng sẽ trùng khớp nhau và thông tin liên hệ được chứng thực của cả hai nạn nhân sẽ được gửi tới các nhà chính quyền cùng một lúc để điều tra và theo dõi.
If a system like this had existed for Hannah and her peers, it's more likely that they would have reported, that they would have been believed, and that Mike would have been kicked off campus, gone to jail, or at least gotten the help that he needed. And if we were able to stop repeat offenders like Mike after just their second assault following a match, survivors like Hannah would never even be assaulted in the first place. We could prevent 59 percent of sexual assaults just by stopping repeat perpetrators earlier on. And because we're creating a real deterrent to assault, for perhaps the first time, maybe the Mikes of the world would never even try to assault anyone.
Nếu hệ thống này đã ra đời cho Hannah và các bạn khác, thì họ đã có thể tố giác, và mọi người đã có thể tin họ, và tên Mike đó đã có thể bị đuổi khỏi trường, bỏ tù hoặc ít nhất là có được sự giúp đỡ mà hắn ta cần. Và nếu chúng ta có thể ngăn chặn những kẻ tái phạm như Mike ngay sau vụ tấn công thứ 2 theo cách kết nối này, những người nạn nhân như Hannah sẽ không bị tấn công ngay từ đầu. Chúng ta có thể ngăn chặn 59% tổng số các vụ bạo hành tình dục chỉ bằng cách sai phạt những kẻ tái phạm này trở đi. Bởi vì chúng tôi đang tạo ra một biện pháp triệt để, có thể là lần đầu tiên, những kẻ như Mike sẽ không dám cưỡng bức ai khác nữa.
The type of system I'm describing, the type of system that survivors want is a type of information escrow, meaning an entity that holds on to information for you and only releases it to a third party when certain pre-agreed upon conditions are met, such as a match. The application that we built is for college campuses. But the same type of system could be used in the military or even the workplace.
Hệ thống mà tôi đang nhắc tới, hệ thống mà các nạn nhân đều mong muốn, là 1 dạng của kí quỹ thông tin, giống như là 1 thực thể lưu giữ toàn bộ thông tin cho bạn và giải phóng cho bên thứ 3 khi mà những điều kiện thoả thuận đều đáp ứng đủ, như là một sự trùng khớp. Ứng dụng này là dành cho các trường Đại học. Nhưng hệ thống này cũng được sử dụng trong quân đội hay thậm chí là nơi làm viêc.
We don't have to live in a world where 99 percent of rapists get away with it. We can create one where those who do wrong are held accountable, where survivors get the support and justice they deserve, where the authorities get the information they need, and where there's a real deterrent to violating the rights of another human being.
Chúng ta không nên sống trong một thế giới nơi mà 99% những kẻ hiếp dâm có thể thoát tội. Ta có thể chung tay tạo ra nơi mà phạm nhân phải bị trừng trị thích đáng, nơi mà nạn nhân lẽ ra có được sự ủng hộ và công lý, nơi mà nhà chức trách có được thông tin cần, và nơi có một biện pháp triệt để đối với sự vi phạm quyền nhân phẩm con người.
Thank you.
Cảm ơn vì đã lắng nghe.
(Applause)
[Tiếng vỗ tay]