I was basically concerned about what was going on in the world. I couldn't understand the starvation, the destruction, the killing of innocent people. Making sense of those things is a very difficult thing to do. And when I was 12, I became an actor. I was bottom of the class. I haven't got any qualifications. I was told I was dyslexic. In fact, I have got qualifications. I got a D in pottery, which was the one thing that I did get -- which was useful, obviously. And so concern is where all of this comes from. And then, being an actor, I was doing these different kinds of things, and I felt the content of the work that I was involved in really wasn't cutting it, that there surely had to be more.
Tôi thực sự quan tâm đến những điều gì đang diễn ra trên thế giới này Và tôi không thể hiểu được Nghèo đói, sự phá hoại, giết hại những người vô tội. Để có thể hiểu được ý nghĩa của những điều đó thật không dễ chút nào. Khi tôi 12 tuổi, tôi đã trở thành một diễn viên. Tôi đứng chót lớp. Tôi không đạt được chứng chỉ nào hết. Họ nói rằng tôi mắc chứng khó đọc. Thực ra thì tôi cũng có khả năng. Tôi được điểm D trong giờ làm gốm, là thứ duy nhất tôi có được-- nhưng lại hoàn toàn hữu ích. Và việc đáng quan tâm là mọi thứ xuất phát từ đâu. Và sau đó, trở thành một diễn viên, tôi đã làm nhiều thứ khác nhau. Và tôi đã cảm nhận ý nghĩa của việc mà tôi làm không tốt như mong đợi, nhưng chắc chắn phải hơn như thế.
And at that point, I read a book by Frank Barnaby, this wonderful nuclear physicist, and he said that media had a responsibility, that all sectors of society had a responsibility to try and progress things and move things forward. And that fascinated me, because I'd been messing around with a camera most of my life. And then I thought, well maybe I could do something. Maybe I could become a filmmaker. Maybe I can use the form of film constructively to in some way make a difference. Maybe there's a little change I can get involved in. So I started thinking about peace, and I was obviously, as I said to you, very much moved by these images, trying to make sense of that. Could I go and speak to older and wiser people who would tell me how they made sense of the things that are going on? Because it's obviously incredibly frightening.
Lúc đó, tôi đọc một cuốn sách của Frank Barnaby, một nhà vật lý hạt nhân tuyệt vời, và ông ta nói rằng phương tiện truyền thông có trách nhiệm, rằng tất cả những khía cạnh của xã hội có một trách nhiệm để cùng nhau cố gắng và thúc đẩy mọi thứ đi lên. Điều đó đã hấp dẫn tôi, bởi vì tôi đã gắn bó với cái máy quay hầu hết cả cuộc đời tôi. Và sau đó tôi đã nghĩ, ừh, tôi nên làm điều gì đó. Có lẽ tôi có thể trở thành một nhà làm phim. Có lẽ tôi có thể dùng các thể loại phim một cách ý nghĩa để bằng cách nào đó tạo một sự khác biệt. Có lẽ là nhũng thay đổi nhỏ mà tôi có thể giúp được. Do đó tôi bắt đầu nghĩ về hòa bình, và tôi đã thực sự, như tôi đã nói, rất cảm động vì những hình ảnh này, khi cố gắng hiểu ra ý nghĩa của chúng. Liệu rằng tôi có thể nói với những người lớn tuổi hơn và hiểu biết hơn họ sẽ nói cho tôi cách họ cảm nhận những điều đang diễn ra? Bởi vì nó rõ ràng là đáng sợ một cách khủng khiếp.
But I realized that, having been messing around with structure as an actor, that a series of sound bites in itself wasn't enough, that there needed to be a mountain to climb, there needed to be a journey that I had to take. And if I took that journey, no matter whether it failed or succeeded, it would be completely irrelevant. The point was that I would have something to hook the questions of -- is humankind fundamentally evil? Is the destruction of the world inevitable? Should I have children? Is that a responsible thing to do? Etc., etc.
Nhưng tôi nhận ra, do từng tiếp xúc với nhiều thứ với tư cách là một diễn viên rằng những bài phát biểu hay thôi là không đủ, rằng phải có những ngọn núi cần phải vượt qua, rằng phải là cần những thành trình mà tôi thực hiện. Và nếu tôi thực hiện cuộc hành trình này, dù là nó thành công hay thất bại, nó thực sự chẳng liên quan. Vấn đề là tôi sẽ có những thứ cần thiết để tạo nên những câu hỏi -- Có phải nhân loại vốn là độc ác? Có phải sự hủy hoại của thế giới là không thể tránh khỏi? Chúng ta có nên có con cái hay không? Có phải đó là trách nhiệm phải làm? Vân vân...
So I was thinking about peace, and then I was thinking, well where's the starting point for peace? And that was when I had the idea. There was no starting point for peace. There was no day of global unity. There was no day of intercultural cooperation. There was no day when humanity came together, separate in all of those things and just shared it together -- that we're in this together, and that if we united and we interculturally cooperated, then that might be the key to humanity's survival. That might shift the level of consciousness around the fundamental issues that humanity faces -- if we did it just for a day.
Do đó tôi nghĩ về hòa bình, và rồi tôi suy nghĩ, nơi nào là điểm bắt đầu của hòa bình? Và đó là khi tôi có ý tưởng. Không có điểm bắt đầu cho hòa bình. Không có ngày của thế giới thống nhất. Không có ngày của sự hợp tác trao đổi văn hóa. Không có ngày nhân loại đến với nhau, rũ bỏ mọi thứ mà chỉ chia sẻ với nhau -- rằng chúng ta cần phải hợp sức lại và rằng nếu chúng ta thống nhất và chúng ta hợp tác trao đổi văn hóa, đó có thể là chìa khóa cho sự tồn tại của nhân loại Điều đó có thể dịch chuyển mức độ ý thức xung quanh những vấn đề cơ bản mà con người đối diện -- nếu chúng ta làm điều đó chỉ trong một ngày.
So obviously we didn't have any money. I was living at my mom's place. And we started writing letters to everybody. You very quickly work out what is it that you've got to do to fathom that out. How do you create a day voted by every single head of state in the world to create the first ever Ceasefire Nonviolence Day, the 21st of September? And I wanted it to be the 21st of September because it was my granddad's favorite number. He was a prisoner of war. He saw the bomb go off at Nagasaki. It poisoned his blood. He died when I was 11. So he was like my hero. And the reason why 21 was the number is 700 men left, 23 came back, two died on the boat and 21 hit the ground. And that's why we wanted it to be the 21st of September as the date of peace.
Rõ ràng rằng chúng ta không có tiền. Tôi đang sống cùng mẹ tôi. Và tôi bắt đầu viết thư tới mọi người. Các bạn nhanh chóng nhận ra thứ các bạn cần làm để giải nghĩa những điều đó. Làm như thế nào bạn tạo ra một ngày bình chọn bởi mỗi cá nhân đứng đầu trên thế giới để tạo nên ngày ngừng bắn, không bạo lực đầu tiên, ngày 21 tháng 9? Và tôi muốn đó là ngày 21 tháng 9 vì nó là con số yêu thích của ông nội tôi Ông ấy là một tù nhân chiến tranh Ông ấy nhìn thấy boom rơi ở Nagasaki. Điều này đầu độc máu ông ấy. Ông mất khi tôi lên 11. Vì vậy ông như người anh hùng của tôi. Và là lý do 21 là con số 700 người đàn ông ra đi, 23 người trở lại, hai người mất trên thuyền và 21 đến được đất liền. Và đó là điều tại sao tôi muốn là ngày 21 tháng 9.
So we began this journey, and we launched it in 1999. And we wrote to heads of state, their ambassadors, Nobel Peace laureates, NGOs, faiths, various organizations -- literally wrote to everybody. And very quickly, some letters started coming back. And we started to build this case. And I remember the first letter. One of the first letters was from the Dalai Lama. And of course we didn't have the money; we were playing guitars and getting the money for the stamps that we were sending out all of [this mail]. A letter came through from the Dalai Lama saying, "This is an amazing thing. Come and see me. I'd love to talk to you about the first ever day of peace." And we didn't have money for the flight. And I rang Sir Bob Ayling, who was CEO of BA at the time, and said, "Mate, we've got this invitation. Could you give me a flight? Because we're going to go see him." And of course, we went and saw him and it was amazing. And then Dr. Oscar Arias came forward.
Chúng tôi bắt đầu cuộc hình trình này, và chúng tôi đã triển khai năm 1999 Và chúng tôi đã viết tới những người đứng đầu nhà nước, những đại sứ của họ, Giải thưởng Nobel hòa bình, tổ chức phi chính phủ, những đức tin, các tổ chức khác nhau -- viết tới mọi người. Và rất nhanh, vài lá thư bắt đầu trở lại. Và chúng tôi bắt đầu gây dựng Và tôi nhớ lá thư đầu tiên. Một trong số những lá thư đầu tiên từ Đạt Lại Lạt Ma. Và tất nhiên chúng tôi đã không có tiền, chúng tôi chơi ghita và kiếm tiền cho những tem thư chúng tôi gửi đi Một lá thư đến từ Đạt Lại Lạt Ma nói rằng, "Đây là một điều tuyệt vời. Hãy đến và gặp tôi. Tôi sẽ nói với anh về ngày đầu tiên của hòa bình." Và tôi đã không có tiền cho chuyến bay. Và tôi gọi ngài Bob Ayling, CEO của hãng hàng không Anh lúc đó và nói rằng, "Chào bạn, chúng tôi có lời mời. Anh có thể cho tôi một chuyến bay không? Vì chúng tôi muốn đi gặp ông ta." Và tất nhiên, chúng tôi đã đi và gặp ông ấy, thật tuyệt vời. Và rồi Giáo sư Oscar Arias đến
And actually, let me go back to that slide, because when we launched it in 1999 -- this idea to create the first ever day of ceasefire and non-violence -- we invited thousands of people. Well not thousands -- hundreds of people, lots of people -- all the press, because we were going to try and create the first ever World Peace Day, a peace day. And we invited everybody, and no press showed up. There were 114 people there -- they were mostly my friends and family. And that was kind of like the launch of this thing. But it didn't matter because we were documenting, and that was the thing. For me, it was really about the process. It wasn't about the end result. And that's the beautiful thing about the camera. They used to say the pen is mightier than the sword. I think the camera is. And just staying in the moment with it was a beautiful thing and really empowering actually.
Xin được quay trở lại slide trước, vì khi chúng tôi khởi đầu nó năm 1999 -- ý tưởng này nhằm tạo ngày ngừng bắn và không bạo lực đầu tiên -- chúng tôi đã mời hàng ngàn người. không phải hàng ngàn -- hàng trăm người, rất nhiều người -- một đám đông, vì chúng tôi sắp thử tạo nên ngày Hòa Bình Thế Giới đầu tiên, một ngày hòa bình. và chúng tôi đã mời mọi người, và không có ai đến từ phía nhà báo. Đã có 114 người -- họ hầu hết là bạn và và người thân của tôi. Và đó như là sự khởi đầu. Nhưng điều đó không vấn đề gì vì chúng tôi đã được ghi nhận, và đó mới chính là vấn đề. Với tôi, điều quan trọng thực sự là quá trình không phải về kết quả cuối cùng. Và đó là điều tuyệt với về máy ảnh. Người ta thường nói ngòi bút mạnh hơn thanh kiếm. Tôi nghĩ máy ảnh thì cũng vậy. Và chỉ trong khoảnh khắc khi mà mọi thứ trở nên đẹp đẽ và thực sự được tôn lên vẻ đẹp đó.
So anyway, we began the journey. And here you see people like Mary Robinson, I went to see in Geneva. I'm cutting my hair, it's getting short and long, because every time I saw Kofi Annan, I was so worried that he thought I was a hippie that I cut it, and that was kind of what was going on. (Laughter) Yeah, I'm not worried about it now. So Mary Robinson, she said to me, "Listen, this is an idea whose time has come. This must be created." Kofi Annan said, "This will be beneficial to my troops on the ground." The OAU at the time, led by Salim Ahmed Salim, said, "I must get the African countries involved." Dr. Oscar Arias, Nobel Peace laureate, president now of Costa Rica, said, "I'll do everything that I can." So I went and saw Amr Moussa at the League of Arab States. I met Mandela at the Arusha peace talks, and so on and so on and so on -- while I was building the case to prove whether this idea would make sense.
Do vậy, dù sao chúng tôi cũng đã bắt đầu hành trình Và tại đây bạn có thể gặp những người như Mary Robinson, Tôi đã tới Geneva. Tôi đã cắt tóc, lúc ngắn lúc dài, vì mỗi lần tôi nhìn thấy Kofi Annan, Tôi thực sự lo lắng ông ấy nghĩ rằng tôi là một hippie và tôi phải cắt tóc đi. Và đó là những gì đã diễn ra. (Cười) Vâng, bây giờ tôi đã không lo lắng về điều này Thế rồi Mary Robinson nói với tôi rằng "Đó là một ý tưởng đã tới thời điểm chín muồi. Nó phải được tạo nên." Kofi Anna nói rằng, "Điều đó sẽ có lợi cho quân đội của tôi" Tổ chức thống nhất châu Phi, vào lúc đó, lãnh đạo bởi Samlim Ahmed Salim, nói rằng: "Tôi phải cho các nước châu Phi tham gia." Ngài Oscar Arias, người được trao giải thưởng Nobel hòa bình, tổng thống Costa Rica, nói rằng, "Tôi sẽ làm mọi điều có thể" Do đó tôi đến gặp Amr Moussa tại các tiểu vương quốc Ả rập Xê út. Tôi đã gặp Mandela tại các cuộc nói chuyện hòa bình Arusha Vân vân và vân vân trong khi tôi đang nghĩ làm sao để chứng tỏ ý tưởng này là thực sự có ý nghĩa.
And then we were listening to the people. We were documenting everywhere. 76 countries in the last 12 years, I've visited. And I've always spoken to women and children wherever I've gone. I've recorded 44,000 young people. I've recorded about 900 hours of their thoughts. I'm really clear about how young people feel when you talk to them about this idea of having a starting point for their actions for a more peaceful world through their poetry, their art, their literature, their music, their sport, whatever it might be. And we were listening to everybody.
Và sau đó chúng tôi lắng nghe mọi người. Chúng tôi được ghi nhận ở khắp mọi nơi. Tôi đã đến 76 nước trong vòng 12 năm trở lại đây Và tôi luôn nói với phụ nữ và trẻ em tại những nơi tôi tới. Tôi đã ghi nhận 44.000 người trẻ tuổi. Tôi đã ghi lại khoảng 900 giờ về những suy nghĩ của họ. Tôi thực sự hiểu rõ những người trẻ tuổi suy nghĩ thế nào khi bạn nói với họ về ý tưởng này về thời điểm bắt đầu hành động cho một thế giới hòa bình hơn qua thơ, nghệ thuật, văn học của họ ca nhạc, thể thao của họ, mọi thứ có thể. Và chúng tôi đã lắng nghe mọi người.
And it was an incredibly thing, working with the U.N. and working with NGOs and building this case. I felt that I was presenting a case on behalf of the global community to try and create this day. And the stronger the case and the more detailed it was, the better chance we had of creating this day. And it was this stuff, this, where I actually was in the beginning kind of thinking no matter what happened, it didn't actually matter. It didn't matter if it didn't create a day of peace. The fact is that, if I tried and it didn't work, then I could make a statement about how unwilling the global community is to unite -- until, it was in Somalia, picking up that young girl. And this young child who'd taken about an inch and a half out of her leg with no antiseptic, and that young boy who was a child soldier, who told me he'd killed people -- he was about 12 -- these things made me realize that this was not a film that I could just stop. And that actually, at that moment something happened to me, which obviously made me go, "I'm going to document. If this is the only film that I ever make, I'm going to document until this becomes a reality." Because we've got to stop, we've got to do something where we unite -- separate from all the politics and religion that, as a young person, is confusing me. I don't know how to get involved in that process.
Và đó là một điều khó tin, làm việc với liên hiệp quốc với tổ chức phi chính phủ và làm lớn mạnh vấn đề này. Tôi đã cảm nhận thấy tôi đang đưa ra vấn đề thay mặt cộng đồng thế giới để cố gắng và tạo ra ngày này. Và để nó mạnh mẽ hơn và cụ thể hơn, cơ hội tốt hơn mà chúng ta có để tạo dựng ngày này. Và,rồi còn việc này, đó là nơi tôi thực sự bắt đầu bắt đầu nghĩ rằng dù bất kì chuyện gì xảy ra, điều đó chẳng có ý nghĩ gì Nó không là hề có ý nghĩ nếu không tạo nên một ngày hòa bình Thực tế là, nếu tôi cố gắng và điều đó không diễn ra, sau đó tôi có thể có lời tuyên bố rằng toàn thể thế giới này không mong muốn sự thống nhất. cho tới khi, tôi nhìn thấy em bé này ở Somalia Cô bé còn nhỏ xíu với đôi chân bị nhiễm trùng nặng nề và không có thuốc kháng sinh. còn bé trai này là một người lính trẻ cậu ta nói với tôi là em đã giết người -- em khoảng 12 tuổi -- những điều này làm tôi nhận ra rằng đó không phải là một bộ phim mà tôi có thể dừng lại Và quả thật, tại thời điểm đó có những điều rất lạ đã xảy ra với tôi một sức mạnh thúc đẩy đôi "Tôi nhất định sẽ quay phim Nếu đó là bộ phim duy nhất tôi thực hiện Tôi vẫn sẽ tiếp tục quay cho tới khi nào điều đó trở thành hiện thực." Bởi vì chúng tôi cần ngăn lại, chúng tôi cần làm điều gì đó khi chúng ta liên hiệp lại -- bỏ qua mọi chính trị và tôn giáo nhưng thời điểm đó tôi có chút bối rối vì còn khá trẻ. Tôi không biết làm sao tham gia vào quá trình.
And then on the seventh of September, I was invited to New York. The Costa Rican government and the British government had put forward to the United Nations General Assembly, with 54 co-sponsors, the idea of the first ever Ceasefire Nonviolence Day, the 21st of September, as a fixed calendar date, and it was unanimously adopted by every head of state in the world. (Applause) Yeah, but there were hundreds of individuals, obviously, who made that a reality. And thank you to all of them. That was an incredible moment. I was at the top of the General Assembly just looking down into it and seeing it happen. And as I mentioned, when it started, we were at the Globe, and there was no press. And now I was thinking, "Well, the press it really going to hear this story." And suddenly, we started to institutionalize this day.
Và rồi ngày 7 tháng 9, tôi được mời tới New York. Chính phủ Costa Rica và chính phủ Anh đưa tới hội đồng Liên hiệp quốc, với 54 đồng tài trợ, ý tưởng của một ngày "Ngừng bắn không bạo lực" như một ngày lịch cố định, ngày 21 tháng 9, và nó được đồng chấp nhận bởi tất cả nguyên thủ trên thế giới. (Vỗ tay) Thật tuyệt, có hàng trăm người đã cùng chung tay để giúp ước mơ của tôi trở thành hiện thực. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả bọn họ. Đó là một khoảnh khắc khó tin. Tôi ở trên đại hội đồng và nhìn xuống, cảm nhận điều đó diễn ra. Và như tôi đã đề cập, khi điều đó bắt đầu chúng tôi đang ở Globe, và không có báo chí. Và giờ tôi đang nghĩ, "Ồ, báo chí sẽ thực sự lắng nghe câu chuyện này." Bất ngờ thay, chúng tôi bắt đầu thể chế hóa ngày này.
Kofi Annan invited me on the morning of September the 11th to do a press conference. And it was 8:00 AM when I stood there. And I was waiting for him to come down, and I knew that he was on his way. And obviously he never came down. The statement was never made. The world was never told there was a day of global ceasefire and nonviolence. And it was obviously a tragic moment for the thousands of people who lost their lives, there and then subsequently all over the world. It never happened. And I remember thinking, "This is exactly why, actually, we have to work even harder. And we have to make this day work. It's been created; nobody knows. But we have to continue this journey, and we have to tell people, and we have to prove it can work."
Kofi Annan đã mời tôi vào một buổi sáng ngày 11 tháng 9. để làm một cuộc họp báo. Và lúc 8 giờ 00 khi tôi đứng ở đó Và tôi đang đợi ông ta xuống, và tôi biết ông ta đang đi theo hướng của mình. Nhưng rõ ràng là ông ấy không bao giờ xuống. Tuyên bố không bao giờ được đưa ra. Thế giới chưa từng được kể rằng có một ngày ngừng bắn và không bạo lực toàn cầu. Và nó rõ ràng là một khoảnh khắc bi thảm cho hàng ngàn người bị mất cuộc sống của họ, và sau đó lá kéo theo toàn bộ thế giới. Điều đã không bao giờ diễn ra. Và tôi nhớ về suy nghĩ: "Chính vì những sự thảm khốc này mà chúng ta thậm chí phải làm chăm chí hơn. Và chúng tôi phải làm ngày này trở thành hiện thực Nó đã được tạo ra nhưng chưa có bất kì ai biết. Nhưng chúng tôi phải tiếp tục hành trình này, và chúng tôi phải nói với mọi người, và chúng tôi phải chứng tỏ nó sẽ hiệu quả.
And I left New York freaked, but actually empowered. And I felt inspired by the possibilities that if it did, then maybe we wouldn't see things like that. I remember putting that film out and going to cynics. I was showing the film, and I remember being in Israel and getting it absolutely slaughtered by some guys having watched the film -- that it's just a day of peace, it doesn't mean anything. It's not going to work; you're not going to stop the fighting in Afghanistan; the Taliban won't listen, etc., etc. It's just symbolism. And that was even worse than actually what had just happened in many ways, because it couldn't not work. I'd spoken in Somalia, Burundi, Gaza, the West Bank, India, Sri Lanka, Congo, wherever it was, and they'd all tell me, "If you can create a window of opportunity, we can move aid, we can vaccinate children. Children can lead their projects. They can unite. They can come together. If people would stop, lives will be saved." That's what I'd heard. And I'd heard that from the people who really understood what conflict was about.
Và tôi đã dời New York một cách không mong muốn, nhưng đã được tiếp thêm sức mạnh Và tôi thấy ngập tràn cảm hứng bởi vô số các khả năng giả sử ngày ấy đã thành sự thật, có thể chúng tôi không thể thấy được những điều như thế. tôi nhớ đưa bộ phim này ra và gặp những người hoài nghi. Tôi chiếu phim, và tôi nhớ ở Israel và nó chắc bị chắc chắn bị hủy hoại. bởi một số kẻ đã xem bộ phim -- rằng đó chỉ là một ngày hòa bình, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Điều đó sẽ không có hiệu lực, bạn sẽ không ngăn cuộc chiến tại Afghanistan; Taliban sẽ không lắng nghe, vân vân. Đó chỉ là hình tượng hóa. Và nó còn tệ hơn nhiều hơn điều thực sự chỉ diễn ra theo nhiều hướng khác nhau bởi vì nó không thể không trở thành sự thật. Tôi nên phát biểu ở Somalia, Burundi, Gaza, bờ Tây, Ấn Độ, Sri Lanka, Congo, dù là bất cứ nơi đâu và tất cả họ sẽ nói rằng: "Nếu anh có thể tạo một của sổ của cơ hội, chúng tôi có thể viện trợ, có thể tiêm chủng cho trẻ em. Trẻ em có thể đứng đầu kế hoạch của họ. Họ có thể liên hiệp lại. Họ có thể đến với nhau. Nếu người ta có thể dừng lại, cuộc sống sẽ được cứu rỗi." Đó là những gì tôi đã nghe. Và tôi nghe từ những người thấu hiểu sâu sắc về mâu thuẫn.
And so I went back to the United Nations. I decided that I'd continue filming and make another movie. And I went back to the U.N. for another couple of years. We started moving around the corridors of the U.N. system, governments and NGOs, trying desperately to find somebody to come forward and have a go at it, see if we could make it possible. And after lots and lots of meetings obviously, I'm delighted that this man, Ahmad Fawzi, one of my heroes and mentors really, he managed to get UNICEF involved. And UNICEF, God bless them, they said, "Okay, we'll have a go." And then UNAMA became involved in Afghanistan. It was historical. Could it work in Afghanistan with UNAMA and WHO and civil society, etc., etc., etc.? And I was getting it all on film and I was recording it, and I was thinking, "This is it. This is the possibility of it maybe working. But even if it doesn't, at least the door is open and there's a chance."
Sau đó tôi quay trở lại Liên hợp quốc. Tôi quyết định tiếp tục làm phim và làm bộ phim khác. Và tôi đã trở lại Liên hợp quốc trong vài năm. Chúng tôi đã bắt đầu đi quanh hành lang của hệ thống Liên hợp quốc, các chính phủ và các tổ chức phi chính phủ, cố gắng liều lĩnh tìm ai đó để bước tiếp và đi đến tận cùng mơ ước để thấy rằng chúng ta sẽ làm được điều đó. Và sau khi rất nhiều những cuộc gặp gỡ, Tôi đã được truyền cảm hứng với người đàn ông này, Ahmad Fawzi, một trong những anh hùng của tôi, một cố vấn thực sự ông ấy đã khiến cho UNICEF tham gia vào công việc này. Và UNICEF, Chúa ban phước cho họ, họ nói, "OK, chúng tôi sẽ đi một chyến." Và sau đó UNAMA can thiệp vào Afghanistan. Đó là một sự kiện lịch sử. Liệu nó có thể thực hiện tại Afghanistan với UNAMA và WHO và cộng đồng dân cư,...? Và tôi sẽ đưa tất cả lên phim và tôi đang quay điều đó, tôi đang nghĩ: "Nó đây rồi. Đây là một trong những cách để hiện thực hóa ngày đình chiến Nhưng nếu không phải thì ít nhất cánh cửa được mở và đấy là một cơ hội."
And so I went back to London, and I went and saw this chap, Jude Law. And I saw him because he was an actor, I was an actor, I had a connection to him, because we needed to get to the press, we needed this attraction, we needed the media to be involved. Because if we start pumping it up a bit maybe more people would listen and there'd be more -- when we got into certain areas, maybe there would be more people interested. And maybe we'd be helped financially a little bit more, which had been desperately difficult. I won't go into that. So Jude said, "Okay, I'll do some statements for you."
Và do vậy tôi quay trở lại London, tôi đi và gặp chàng trai này, Jude Law. tôi đã gặp anh ta bởi anh ta là một diễn viên, tôi cũng đã là một diễn viên. tôi có sự kết nối với anh ta, bởi chúng tôi cần có báo chí, chúng tôi cần sự thu hút này, chúng tôi cần sự tham gia của thông tin đại chúng. Vì nếu chúng tôi khuếch trương lên một chút, có thể nhiều người hơn sẽ lắng nghe và có nhiều hơn -- khi chúng tôi tiến tới một khu vực nào đó, có thể có nhiều người quan tâm hơn. Và có thể chúng tôi được trợ giúp tài chính thêm một ít nữa, tài chính là một trong những trở ngại rất lớn. Tôi sẽ không đi sâu vào điều này. Jude nói rằng: "OK, tôi sẽ làm một số phát biểu cho anh."
While I was filming these statements, he said to me, "Where are you going next?" I said, "I'm going to go to Afghanistan." He said, "Really?" And I could sort of see a little look in his eye of interest. So I said to him, "Do you want to come with me? It'd be really interesting if you came. It would help and bring attention. And that attention would help leverage the situation, as well as all of the other sides of it." I think there's a number of pillars to success. One is you've got to have a great idea. The other is you've got to have a constituency, you've got to have finance, and you've got to be able to raise awareness. And actually I could never raise awareness by myself, no matter what I'd achieved. So these guys were absolutely crucial. So he said yes, and we found ourselves in Afghanistan.
Trong khi tôi đang làm phim về những phát biểu này, anh ta nói với tôi: "Nơi nào tiếp theo chúng ta sẽ tới?" Tôi nói: "Tôi sẽ tới Afghanistan." Anh ta nói, "Thật ư?" Và tôi có thể đánh giá qua cái nhìn thoáng qua vào sự quan tâm của anh ta. © Tôi nói với anh ta: "Anh có muốn đi với tôi không? Thực là rất thích thú nếu anh đi. Nó sẽ giúp và mang đến sự chú ý. Và sự chú ý này sẽ giúp thúc đẩy tình trạng, cũng như tất cả các mặt khác của vấn đề." Tôi nghĩ có một số điều căn bản tới thành công Một là bạn có một ý tưởng tuyệt vời. Điều khác là bạn có một người tán thành, bạn có tài chính, và bạn có thể gây chú ý. Và thực tế là tôi không thể gây chú ý, bất kể những điều tôi đã đạt được. Do đó những người này tuyệt đối quan trọng. Anh ta nói đồng ý, và chúng tôi đã tìm thấy chính mình tại Afghanistan.
It was a really incredible thing that when we landed there, I was talking to various people, and they were saying to me, "You've got to get everybody involved here. You can't just expect it to work. You have to get out and work." And we did, and we traveled around, and we spoke to elders, we spoke to doctors, we spoke to nurses, we held press conferences, we went out with soldiers, we sat down with ISAF, we sat down with NATO, we sat down with the U.K. government. I mean, we basically sat down with everybody -- in and out of schools with ministers of education, holding these press conferences, which of course, now were loaded with press, everybody was there. There was an interest in what was going on. This amazing woman, Fatima Gailani, was absolutely instrumental in what went on as she was the spokesperson for the resistance against the Russians. And her Afghan network was just absolutely everywhere. And she was really crucial in getting the message in.
Đó thực sự là một điều đáng kinh ngạc khi tôi hạ cánh xuống đây, tôi đã nói chuyện với nhiều người khác nhau, và họ nói với tôi, "Anh phải khiến cho tất cả mọi người ở đây tham gia Anh không thể chỉ kì vọng điều đó được thực hiện. Anh phải đi và làm việc." Và chúng tôi đã làm, chúng tôi đã đi, và chúng tôi đã nói với những người lớn tuổi, các bác sĩ, chúng tôi nói với các y tá, chúng tôi tổ chức các hội thảo, chúng tôi đi với những người lính, chúng tôi đã ngồi với ISAF, với NATO, chúng tôi đã ngồi với chính phủ Anh. Ý tôi là, chúng tôi cơ bản đã ngồi với tất cả mọi người -- bên ngoài và bên trong các trường học với bộ trưởng giáo dục, tổ chức các cuộc hội thảo, với sự tham gia của báo chí và tất cả mọi người. Có một điều thú vị nằm trong những điều đã diễn ra. Người phụ nữ tuyệt vời mang tên Fatima Magalani là một phần vô cùng quan trọng đối với những điều đã diễn ra, như cô ấy là diễn giả cho sự phản đối lại người Nga. Và mạng lưới người Afghanistan của cô ấy thực sự ở bất cứ đâu. Và cô ấy thực sự quan trọng trong việc mang tới thông điệp.
And then we went home. We'd sort of done it. We had to wait now and see what happened. And I got home, and I remember one of the team bringing in a letter to me from the Taliban. And that letter basically said, "We'll observe this day. We will observe this day. We see it as a window of opportunity. And we will not engage. We're not going to engage." And that meant that humanitarian workers wouldn't be kidnapped or killed. And then suddenly, I obviously knew at this point, there was a chance. And days later, 1.6 million children were vaccinated against polio as a consequence of everybody stopping. (Applause) And like the General Assembly, obviously the most wonderful, wonderful moment.
Rồi chúng tôi trở về nhà. Chúng tôi gần như đã làm được. Chúng tôi phải chờ đợi và xem điều gì diễn ra. Tôi trở về và tôi nhớ một người trong nhóm mang lá thư đến cho tôi từ Taliban. Và lá thư nói đại khái rằng: "Chúng tôi sẽ chứng kiến ngày này. Nhất định sẽ chứng kiến nó Chúng tôi sẽ nhìn nó như một cánh cửa cơ hội. Và chúng tôi sẽ không tham gia. Chúng tôi sẽ không tham gia." Điều nó có nghĩa là những người làm nhân đạo sẽ không bị bắt có hay bị giết. Và sau đó đột nhiên, tôi nhận thấy rõ ràng rằng tại thời điểm này, có một cơ hội. Và những ngày sau, 1.6 triệu trẻ em được tiêm chủng bại liệt như một kết quả của việc chúng tôi đã dừng mọi người lại. (Vỗ tay) Chũng như mọi sự đoàn kết khác, tđiều đó là điều tốt đẹp nhất, khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
And so then we wrapped the film up and we put it together because we had to go back. We put it into Dari and Pashto. We put it in the local dialects. We went back to Afghanistan, because the next year was coming, and we wanted to support. But more importantly, we wanted to go back, because these people in Afghanistan were the heroes. They were the people who believed in peace and the possibilities of it, etc., etc. -- and they made it real. And we wanted to go back and show them the film and say, "Look, you guys made this possible. And thank you very much." And we gave the film over. Obviously it was shown, and it was amazing.
sau đó chúng tôi kết hợp các thước phim và tập trung lại vì chúng tôi phải đi trở lại. Chúng tôi đưa nó tới Dari và Pashto. Chúng tôi đưa lồng tiếng địa phương vào đó. Chúng tôi quay trở lại Afghanistan, vì năm mới sắp tới và chúng tôi muốn được hỗ trợ. Nhưng quan trọng hơn, chúng tôi muốn quay trở lại, vì những người ở Afghanistan là những vị anh hùng. Họ là những người tin ở hòa bình và khả năng của nó, vân vân. -- và họ làm nó thành hiện thực. Chúng tôi đã quay trở lại là chiếu cho họ bộ phim đó và nói: "Nhìn này, các bạn làm nó thành có thể. Cảm ơn các bạn rất nhiều." Chúng tôi chiếu bộ phim nhiều lần. Rõ ràng rằng nó được chiếu, và nó đáng kinh ngạc.
And then that year, that year, 2008, this ISAF statement from Kabul, Afghanistan, September 17th: "General Stanley McChrystal, commander of international security assistance forces in Afghanistan, announced today ISAF will not conduct offensive military operations on the 21st of September." They were saying they would stop. And then there was this other statement that came out from the U.N. Department of Security and Safety saying that, in Afghanistan, because of this work, the violence was down by 70 percent. 70 percent reduction in violence on this day at least. And that completely blew my mind almost more than anything.
Và năm đó, chính là năm đó, năm 2008, tuyên bố của ISAF từ Kabul Afghanistan, 17 tháng 9: " Thưa tướng Stanley McChrystal, chỉ huy của tổ chức lực lượng hỗ trợ an ninh quốc tế tại Afghanistan, công bố hôm nay ISAF sẽ không thực hiện các hoạt động tấn công quân sự vào ngày 21 tháng 9." Họ nói họ sẽ ngừng lại. Và sau có tuyên bố khác đến từ sở an ninh và an toàn nói rằng, tại Afghanistan, nhờ nỗi lực của chúng tôi, bạo lực giảm xuống 70%. trong ngày này, bạo lực đã giảm xuống ít nhất 70%. Ôi, tin tức đó làm tôi sung sướng kinh khủng hơn hầu hết bất kì thứ gì.
And I remember being stuck in New York, this time because of the volcano, which was obviously much less harmful. And I was there thinking about what was going on. And I kept thinking about this 70 percent. 70 percent reduction in violence -- in what everyone said was completely impossible and you couldn't do. And that made me think that, if we can get 70 percent in Afghanistan, then surely we can get 70 percent reduction everywhere. We have to go for a global truce. We have to utilize this day of ceasefire and nonviolence and go for a global truce, go for the largest recorded cessation of hostilities, both domestically and internationally, ever recorded.
Tôi nhớ bị mắc kẹt tại New York, vào lúc đó bởi vì núi lửa cái mà tuyệt đối ít có hại hơn. Và tôi nghĩ về điều sẽ diễn ra. Và tôi tiếp tục nghĩ về con số 70% này. giảm 70% bạo lực -- mà mọi người nói điều đó hoàn toàn không thể và anh không thể làm được. Và điều đó làm tôi nghĩ rằng, nếu chúng tôi có 70% ở Afghnistan, sau đó chắc chắn chúng tôi sẽ có được 70% ở bất kì đâu. Chúng tôi phải tiến lên cho một thỏa thuận ngừng bắn toàn cầu. Chúng tôi cần làm cho ngày này là của ngừng bắn và không bạo lực và nỗ lực cho một thỏa thuận ngừng bắn toàn cầu, nỗ lực cho "Sự loại bỏ thù địch" lớn nhất từ trước tới nay, cả trong nước và quốc tế, một kỉ lục chưa từng được ghi nhận.
That's exactly what we must do. And on the 21st of September this year, we're going to launch that campaign at the O2 Arena to go for that process, to try and create the largest recorded cessation of hostilities. And we will utilize all kinds of things -- have a dance and social media and visiting on Facebook and visit the website, sign the petition. And it's in the six official languages of the United Nations. And we'll globally link with government, inter-government, non-government, education, unions, sports. And you can see the education box there. We've got resources at the moment in 174 countries trying to get young people to be the driving force behind the vision of that global truce. And obviously the life-saving is increased, the concepts help.
Đó chính xác là điều chúng tôi phải làm. Và vào ngày 21 tháng 9 năm nay, chúng tôi sẽ khởi động chiến dịch tại O2 Arena tiến lên vì hoạt động đó,♪ để cố gắng tạo ra kỉ lục lớn nhất về sự loại bỏ thù địch. Và chúng tôi sẽ dùng tất cả mọi cách dù là khiêu vũ hay và phương tiện truyền thông xã hội và sự ghé thăm vào Facebook và các trang web, kí với đơn kiến nghị. Và bằng 6 ngôn ngữ hành chính của Quốc hội. Chúng tôi sẽ gắn kết với các chính phủ trên toàn cầu, các tổ chức liên quốc gia vô chính phủ, giáo dục, các hiệp hội, thể thao. Và các bạn có thể thấy phần "giáo dục" ở đó Tại thời điểm đó, chúng tôi có nguồn lực tại 174 quốc gia cố gắng khiến những người trẻ tuổi nắm quyền đằng sau tầm nhìn của ngừng bắn toàn cầu. Và rõ ràng là nhiều người hơn đã được cứu mạng, ý tưởng này thực sự có ích.
Linking up with the Olympics -- I went and saw Seb Coe. I said, "London 2012 is about truce. Ultimately, that's what it's about." Why don't we all team up? Why don't we bring truce to life? Why don't you support the process of the largest ever global truce? We'll make a new film about this process. We'll utilize sport and football. On the Day of Peace, there's thousands of football matches all played, from the favelas of Brazil to wherever it might be. So, utilizing all of these ways to inspire individual action. And ultimately, we have to try that. We have to work together.
Liên kết với Olympic -- Chúng tôi đã tới và gặp Seb Coe. Tôi nói: "London năm 2012 về thỏa thuận ngừng bắn. Rốt cuộc, đó là những điều về nó." Vì sao chúng tôi không họp nhóm tất cả lại? Sao chúng tôi không mang thỏa thuận ngừng bắn vào cuộc sống? Tại sao bạn không ủng hộ hành động thỏa thuận ngừng bắn lớn nhất từng có? Chúng tôi sẽ làm một bộ phim mới về hành động này. Chúng tôi sẽ dùng thể thao và bóng đá. Vào ngày hòa bình, người ta chơi hàng ngàn trận đấu bóng đá, từ bờ biển Brazil tới tất cả nơi nào có thể được. Do vậy, áp dụng tất cả con đường để truyền cảm hứng những hành động riêng lẻ. Và cuối cùng, chúng ta cần cố gắng. Chúng ta cần phải làm cùng nhau.
And when I stand here in front of all of you, and the people who will watch these things, I'm excited, on behalf of everybody I've met, that there is a possibility that our world could unite, that we could come together as one, that we could lift the level of consciousness around the fundamental issues, brought about by individuals. I was with Brahimi, Ambassador Brahimi. I think he's one of the most incredible men in relation to international politics -- in Afghanistan, in Iraq. He's an amazing man. And I sat with him a few weeks ago. And I said to him, "Mr. Brahimi, is this nuts, going for a global truce? Is this possible? Is it really possible that we could do this?" He said, "It's absolutely possible." I said, "What would you do? Would you go to governments and lobby and use the system?" He said, "No, I'd talk to the individuals." It's all about the individuals. It's all about you and me. It's all about partnerships. It's about your constituencies; it's about your businesses. Because together, by working together, I seriously think we can start to change things.
Và khi tôi đứng ở đây, trước mặt các bạn, và những người xem chương trình, tôi thấy hào hứng, thay mặt cho những người tôi đã gặp, rằng có một khả năng thế giới chúng ta có thể thống nhất, rằng chúng ta có thể đến với nhau như là một, rằng chúng ta có thể thay đổi ý thức về những vấn đề căn bản xung quanh, được mang tới bởi những cá thể. Tôi với Brahimi, ngài đại sứ Brahimi. Tôi nghĩ rằng ông ta là một trong số những người đàn ông đáng kinh ngạc nhất trong mối liên hệ với vấn đề chính trị quốc tế -- tại Afghnistan, tại Iraq. Ông ta là một người đàn ông đáng ngạc nhiên. Và tôi đã ngồi với ông ấy một vài tuần trước. Và tôi nói với ông ấy: "Thưa ngài Brahimi, liệu điều vướng mắc này có thể tiến tới thỏa thuận toàn cầu không? Điều đó có thể phải không? Có phải việc chúng ta có thể làm điều này là có hoàn toàn có khả năng?" Ông ta nói: " Nó tuyệt đối có thể." Tôi nói: "Ngài có thể làm điều gì vậy? Ngài có thể đến chính phủ và hành lang nghị viện, sử dụng hệ thống?" Anh ta nói: "Không, Tôi nên nói chuyện riêng" Đó là tất cả về những cá thể. Tất cả về bạn và tôi. Tất cả là về các đối tác. Tất cả về khu vực của bạn, kinh doanh của bạn. Vì với nhau, bằng cách làm việc cùng nhau, Tôi thực sự tin rằng chúng ta có thể thay đổi nhiều thứ.
And there's a wonderful man sitting in this audience, and I don't know where he is, who said to me a few days ago -- because I did a little rehearsal -- and he said, "I've been thinking about this day and imagining it as a square with 365 squares, and one of them is white." And it then made me think about a glass of water, which is clear. If you put one drop, one drop of something, in that water, it'll change it forever.
Và đó là một người đàn ông tuyệt vời đang ngồi ở vị trí khán giả, và tôi không biết anh ta ở đâu, người đã nói với tôi và ngày trước -- vì tôi làm một diễn tập nhỏ -- và anh ta nói: "Tôi đang nghĩ về ngày này và hình dung nó như một ô vuông với 365 ô vuông, và một trong số chúng màu trắng." Và sau đó, nó làm tôi nghĩ về một cốc nước, mộ thứ sạch sẽ. Nếu bạn tạo nên một giọt, một giọt của một điều gì đó, lên trên nước nó sẽ thay đổi nó mãi mãi
By working together, we can create peace one day. Thank you TED. Thank you.
Cùng chung tay, chúng ta có thể tạo nên một ngày hòa bình. Xin cảm ơn TED. Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thanks a lot.
Cảm ơn rất nhiều
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you very much. Thank you.
Cảm ơn rất nhiều. Xin cảm ơn.