Hi.
Xin chào mọi người
Thank you.
Cảm ơn các bạn
[Jennifer Brea is sound-sensitive. The live audience was asked to applaud ASL-style, in silence.]
[ Jennifer Brea rất nhạy cảm với âm thanh Các thính giả được yêu cầu vỗ tay theo phong cách asl-trong im lặng]
So, five years ago, this was me. I was a PhD student at Harvard, and I loved to travel. I had just gotten engaged to marry the love of my life. I was 28, and like so many of us when we are in good health, I felt like I was invincible.
tôi của 5 năm trước từng học tiến sĩ ở Havard và tôi yêu du lịch. Tôi đã đính hôn với tình yêu của cuộc đời tôi Khi ở tuổi 28, như bao người đang ở trong độ tuổi mà sức khỏe dồi dào tôi cảm thấy mình bất khả chiến bại
Then one day I had a fever of 104.7 degrees. I probably should have gone to the doctor, but I'd never really been sick in my life, and I knew that usually, if you have a virus, you stay home and you make some chicken soup, and in a few days, everything will be fine. But this time it wasn't fine. After the fever broke, for three weeks I was so dizzy, I couldn't leave my house. I would walk straight into door frames. I had to hug the walls just to make it to the bathroom. That spring I got infection after infection, and every time I went to the doctor, he said there was absolutely nothing wrong. He had his laboratory tests, which always came back normal. All I had were my symptoms, which I could describe, but no one else can see. I know it sounds silly, but you have to find a way to explain things like this to yourself, and so I thought maybe I was just aging. Maybe this is what it's like to be on the other side of 25.
Rồi 1 ngày tôi bị sốt, đến tận 104.7 độ f Tôi đáng lý nên đi tới bác sĩ, nhưng tôi chưa từng thực sự ốm bao giờ cả và tôi biết rằng, thường thì, nếu bạn nhiễm virus bạn sẽ ở nhà và làm chút súp gà và 1 vài ngày sau, mọi thứ sẽ ổn thỏa Nhưng lần này thì không như vậy Sau khi phát bệnh tôi cảm thấy choáng váng trong vòng 3 tuần và không thể ra khỏi nhà Tôi đã đâm thẳng vào khung cửa Tôi phải dựa vào tường chỉ để đến phòng tắm Mùa xuân năm đó, tôi bị nhiễm bệnh này tới bệnh khác và mỗi lần tôi đi khám bác sĩ đều nói không có vấn đề gì xảy ra với tôi hết Ông ấy đã làm các xét nghiệm và rồi kết quả của chúng đều như nhau Tất cả những gì tôi có chỉ là các triệu chứng tôi có thể mô tả và hiểu rõ nhưng người khác thì không Tôi biết điều đó có vẻ ngu ngốc nhưng bạn phải tìm cách giải thích những thứ như thế này cho mình và rồi tôi nghĩ có lẽ đó chỉ là vấn đề tuổi tác Có lẽ đây là điều sẽ xảy ra nếu bạn ngoài độ tuổi 25
(Laughter)
( Tiếng cười )
Then the neurological symptoms started. Sometimes I would find that I couldn't draw the right side of a circle. Other times I wouldn't be able to speak or move at all. I saw every kind of specialist: infectious disease doctors, dermatologists, endocrinologists, cardiologists. I even saw a psychiatrist. My psychiatrist said, "It's clear you're really sick, but not with anything psychiatric. I hope they can find out what's wrong with you."
Nhưng rồi các triệu chứng thần kinh xuát hiện Đôi lúc tôi không thể vẻ nổi 1 vòng tròn hoàn chỉnh Và đôi lúc tôi cũng không thể nói hay cử động. Tôi đã gặp mọi chuyên gia bác sĩ về bệnh truyền nhiễm, chuyên khoa da liễu, chuyên khoa nội tiết bác sĩ chuyên khoa tim thậm chí là chuyên gia về tâm thần học Ông ấy nói rằng: "Rõ ràng là bạn đang ốm nhưng không liên quan đến vấn đề tâm lý cả Tôi hy vọng họ có thể tìm ra căn bệnh bạn đang mắc phải"
The next day, my neurologist diagnosed me with conversion disorder. He told me that everything -- the fevers, the sore throats, the sinus infection, all of the gastrointestinal, neurological and cardiac symptoms -- were being caused by some distant emotional trauma that I could not remember. The symptoms were real, he said, but they had no biological cause.
Ngày hôm sau, bác sĩ thần kinh chuẩn đoán tôi bị rối loạn chuyển hóa Ông ấy nói rằng mọi thứ-- những cơn sốt, đau họng, viêm nhiễm xoang các triệu chứng ở dạ dày, thần kinh và ở tim được gây ra bởi chấn thương về cảm xúc bị lạnh nhạt nào đó mà tôi không thể nhớ được Ông ấy nói các triệu chứng đó có thật nhưng không phải do bất cứ tác nhân sinh học nào
I was training to be a social scientist. I had studied statistics, probability theory, mathematical modeling, experimental design. I felt like I couldn't just reject my neurologist's diagnosis. It didn't feel true, but I knew from my training that the truth is often counterintuitive, so easily obscured by what we want to believe. So I had to consider the possibility that he was right.
Tôi đã được học để trở thành nhà khoa học xã hội Tôi đã phải học các số liệu thống kê, lý thuyết xác suất mô hình toán học, sơ đồ thí nghiệm Tôi thấy rằng mình không thể chối bỏ chuẩn đoán của mình mặc dù nó chưa thật đúng nhưng tôi biết rằng từ khóa huấn luyện , sự thật thường phản trực giác nó dễ bị che khuất bởi điều mà ta muốn tin tưởng Vì vậy tôi đã cân nhắc về khả năng chính xác của chuẩn đoán
That day, I ran a small experiment. I walked back the two miles from my neurologist's office to my house, my legs wrapped in this strange, almost electric kind of pain. I meditated on that pain, contemplating how my mind could have possibly generated all this. As soon as I walked through the door, I collapsed. My brain and my spinal cord were burning. My neck was so stiff I couldn't touch my chin to my chest, and the slightest sound -- the rustling of the sheets, my husband walking barefoot in the next room -- could cause excruciating pain. I would spend most of the next two years in bed.
Ngày hôm đó, tôi tiến hành 1 cuộc thí nghiệm nhỏ Tôi đi bộ 3.2 km từ văn phòng của bác sĩ thần kinh về nhà mình và chân mình có cảm giác lạ thường, như kiểu bị giật điện Tôi chuẩn đoán dựa trên cơn đau đó trong đầu tôi chợt có suy nghĩ liệu những cơn đau có điểm chung nào. Và ngay khi tôi bước qua cánh cửa tôi ngã xuống Não và tủy sống của tôi như bị thiêu đốt Cổ tôi cứng đến nỗi tôi không thể chạm cằm vào ngực mình và âm thanh nhỏ nhất-- tiếng sột soạt của tấm ga trải giường bước chân của chồng tôi ở phòng bên cạnh-- có thể là nguyên nhân cơn đau đớn đến tột cùng Tôi đã mất 2 năm tiếp theo ở trên giường
How could my doctor have gotten it so wrong? I thought I had a rare disease, something doctors had never seen. And then I went online and found thousands of people all over the world living with the same symptoms, similarly isolated, similarly disbelieved. Some could still work, but had to spend their evenings and weekends in bed, just so they could show up the next Monday. On the other end of the spectrum, some were so sick they had to live in complete darkness, unable to tolerate the sound of a human voice or the touch of a loved one.
Sao bác sĩ lại có thể chuẩn đoán sai chứ ? Tôi đã nghĩ rằng mình mắc phải 1 bệnh hiếm có mà chưa bác sĩ nào gặp phải Rồi tôi lên mạng và tìm thấy hàng ngàn người trên thế giới đang sống chung với những triệu chứng đó họ cũng bị cô lập cũng hoài nghi Một số vẫn có thể làm việc nhưng họ phải ở trên giường cả tối và các ngày cuối tuần chỉ để có thể đi làm vào thứ 2 tuần tới Ngược lại, có những người ốm tới mức họ phải sống hoàn toàn trong bóng tối không thể chịu được giọng nói con người hay cái chạm của người yêu thương
I was diagnosed with myalgic encephalomyelitis. You've probably heard it called "chronic fatigue syndrome." For decades, that's a name that's meant that this has been the dominant image of a disease that can be as serious as this. The key symptom we all share is that whenever we exert ourselves -- physically, mentally -- we pay and we pay hard. If my husband goes for a run, he might be sore for a couple of days. If I try to walk half a block, I might be bedridden for a week. It is a perfect custom prison. I know ballet dancers who can't dance, accountants who can't add, medical students who never became doctors. It doesn't matter what you once were; you can't do it anymore. It's been four years, and I've still never been as well as I was the minute before I walked home from my neurologist's office.
Tôi được chuẩn đoán với hội chứng mệt mỏi mãn tính Có thể bạn đã nghe về nó dưới tên hội chứng suy nhược mãn tính Trong nhiều thập kỷ, đó là tên gọi có nghĩa rằng căn bệnh này là hình ảnh phổ biến của căn bệnh nghiêm trọng như bệnh này Dấu hiệu mà chúng tôi đều có đó là khi chúng tôi làm việc gì đó-- về thể chất hay tinh thần-- chúng tôi đều phải trả giá đắt Nếu chồng tôi chạy bộ, anh ấy sẽ đau trong vài ngày tiếp theo Nếu tôi cố đi bộ nửa đoạn đường, tôi sẽ nằm liệt giường 1 tuần Nó là 1 nhà tù hoàn hảo. Tôi biết các vũ công ballet không thể múa, những người kế toán không thể nhẩm tính những sinh viên y dược nhưng không trở thành bác sĩ Không quan trọng bạn từng là ai bạn không thể như trước được nữa Đã 4 năm và tôi vẫn chưa khỏe lại như trước đây khoảnh khắc trước khi tôi đi bộ về nhà từ văn phòng của bác sĩ chuyên khoa thần kinh
It's estimated that about 15 to 30 million people around the world have this disease. In the US, where I'm from, it's about one million people. That makes it roughly twice as common as multiple sclerosis. Patients can live for decades with the physical function of someone with congestive heart failure. Twenty-five percent of us are homebound or bedridden, and 75 to 85 percent of us can't even work part-time. Yet doctors do not treat us and science does not study us. How could a disease this common and this devastating have been forgotten by medicine?
Thống kê cho thấy khoảng 15 tới 30 triệu người trên thế giới mắc căn bệnh này Trong đó có khoảng 1 triệu người đến từ Mỹ - nơi tôi sinh sống Nó gấp đôi bệnh đa xương cứng về số lượng lẫn tần số mắc phải Bệnh nhân có thể sống nhiều thập kỷ với cách chức năng thể chất của người bị bệnh suy tim xung huyết 25% bệnh nhân như tôi chỉ có thể ở nhà hay nằm liệt giường khoảng 75-85% không thể làm việc bán thời gian Vậy mà bác sĩ vẫn chưa thể chữa khỏi cho chúng ta và khoa học vẫn chưa nghiên cứu về căn bệnh này Tại sao 1 căn bệnh phổ biến và nghiêm trọng như này lại bị y học lãng quên?
When my doctor diagnosed me with conversion disorder, he was invoking a lineage of ideas about women's bodies that are over 2,500 years old. The Roman physician Galen thought that hysteria was caused by sexual deprivation in particularly passionate women. The Greeks thought the uterus would literally dry up and wander around the body in search of moisture, pressing on internal organs -- yes -- causing symptoms from extreme emotions to dizziness and paralysis. The cure was marriage and motherhood.
Khi chuẩn đoán tôi mắc chứng rối loạn chuyển hóa ông ấy đã đưa ra các quan niệm về cơ thể phụ nữ hơn 2500 năm về trước Nhà vật lý người Roman, Galen nghĩ rằng chứng cuồng loạn bị gây ra bởi việc thiếu thân mật đặc biệt ở phụ nữ có ham muốn Người Hy Lạp nghĩ rằng tử cung sẽ khô hạn và đi khắp cơ thể để tìm kiếm độ ẩm để ép vào các cơ quan bên trong đúng vậy-- từ đó gây ra các triệu chứng từ các cảm xúc mãnh liệt đến choáng váng, hoa mắt, và gây liệt Các chữa là kết hôn và trở thành mẹ
These ideas went largely unchanged for several millennia until the 1880s, when neurologists tried to modernize the theory of hysteria. Sigmund Freud developed a theory that the unconscious mind could produce physical symptoms when dealing with memories or emotions too painful for the conscious mind to handle. It converted these emotions into physical symptoms. This meant that men could now get hysteria, but of course women were still the most susceptible.
Ý tưởng đó được phổ biến và không đổi trong hàng ngàn năm, cho đến những năm 1880 khi các chuyên gia thần kinh học cố gắng hiện đại hóa thuyết về chứng cuồng loạn Sigmund Freud phát triển 1 học thuyết rằng trạng thái vô thức có thể gây ra các triệu chứng về thể chất khi phải đối mặt với ký ức hay cảm xúc quá đau đớn mà khi tỉnh táo không thể chịu được Nó chuyển đổi các cảm xúc này thành triệu chứng ở cơ thể Điều này có nghĩa là đàn ông cũng có thể mắc chứng cuồng loạn nhưng tất nhiên phụ nữ luôn dễ mắc hơn
When I began investigating the history of my own disease, I was amazed to find how deep these ideas still run. In 1934, 198 doctors, nurses and staff at the Los Angeles County General Hospital became seriously ill. They had muscle weakness, stiffness in the neck and back, fevers -- all of the same symptoms I had when I first got diagnosed. Doctors thought it was a new form of polio. Since then, there have been more than 70 outbreaks documented around the world, of a strikingly similar post-infectious disease. All of these outbreaks have tended to disproportionately affect women, and in time, when doctors failed to find the one cause of the disease, they thought that these outbreaks were mass hysteria.
Khi bắt đầu tìm hiểu về lịch sử của bệnh mình tôi đã bị ngạc nhiên khi biết được các ý tưởng này vẫn còn rất phổ biến Vào năm 1934, 198 bác sĩ, y tá và nhân viên ở bệnh viện đa khoa địa hạt Los Angeles đột nhiên ốm nghiêm trọng Cơ bắp của họ trở nên yếu đi, cổ và lưng trở nên cứng hơn, các cơn sốt-- đó đều là các triệu chứng tôi có khi tôi được chuẩn đoán lần đầu Các bác sĩ nghĩ đó là dạng mới của bệnh bại liệt Từ đó, có hơn 70 người ngã bệnh trên thế giới họ đều có những triệu chứng giống nhau Tất cả các trường hợp có xu hướng ảnh hưởng tới phụ nữ nhiều hơn và cuối cùng, khi bác sĩ thất bại trong việc tìm kiếm nguyên nhân họ nghĩ rằng đó chỉ là chứng cuồng loạn xảy ra trên diện rộng
Why has this idea had such staying power? I do think it has to do with sexism, but I also think that fundamentally, doctors want to help. They want to know the answer, and this category allows doctors to treat what would otherwise be untreatable, to explain illnesses that have no explanation. The problem is that this can cause real harm. In the 1950s, a psychiatrist named Eliot Slater studied a cohort of 85 patients who had been diagnosed with hysteria. Nine years later, 12 of them were dead and 30 had become disabled. Many had undiagnosed conditions like multiple sclerosis, epilepsy, brain tumors. In 1980, hysteria was officially renamed "conversion disorder." When my neurologist gave me that diagnosis in 2012, he was echoing Freud's words verbatim, and even today, women are 2 to 10 times more likely to receive that diagnosis.
Tại sao ý nghĩ lại tồn tại lâu như vậy ? Tôi nghĩ nó liên quan tới sự phân biệt giới tính nhưng tôi cũng nghĩ rằng các bác sĩ thật sự muốn giúp đỡ Họ muốn biết câu trả lời và điều này khiến cho họ chữa bệnh mà từng không có thuốc chữa để giải thích nguồn gốc các bệnh ta chưa bao giờ biết Vấn đề ở chỗ điều này có thể thực sự gây nguy hiểm Vào những năm 1950, 1 nhà tâm lý học tên là Eliot Slater nghiên cứu 1 nhóm gồm 85 bệnh nhân được chuẩn đoán mắc chứng cuồng loạn 9 năm sau, 12 người trong số đó chết và 30 người bị tàn phế Nhiều triệu chứng chưa được chuẩn đoán như đa xơ cứng động kinh, u não. Năm 1980, chứng cuồng loạn có tên chính thức là "chứng rối loạn chuyển hóa" Khi bác sĩ thần kinh chuẩn đoán cho tôi vào năm 2012, ông ấy nói nguyên văn những lời của Freud, và đến tận hôm nay, phụ nữ được chuẩn đoán với căn bệnh đó nhiều gấp 2 - 10 lần
The problem with the theory of hysteria or psychogenic illness is that it can never be proven. It is by definition the absence of evidence, and in the case of ME, psychological explanations have held back biological research. All around the world, ME is one of the least funded diseases. In the US, we spend each year roughly 2,500 dollars per AIDS patient, 250 dollars per MS patient and just 5 dollars per year per ME patient. This was not just lightning. I was not just unlucky. The ignorance surrounding my disease has been a choice, a choice made by the institutions that were supposed to protect us.
Vấn đề của thuyết chứng cuồng loạn hay bệnh tâm lý là nó không bao giờ được chứng minh Nó định nghĩa bởi sự thiếu chứng cứ ví dụ như bệnh ME, ( bệnh về thần kinh ) những giải thích theo tâm lý học đã chặn các nghiên cứu về sinh học Trên thế giới, ME là 1 trong các bệnh được tài trợ ít nhất Ở Mỹ, ta dành hơn 2500 đô la cho mỗi bệnh nhân AIDS mỗi năm 250 đô cho mỗi bệnh nhân bị đa xơ cứng và chỉ 5 đô cho mỗi bệnh nhân bị ME mỗi năm Điều đó chỉ là một vệt sáng, Tôi không chỉ không may mắn Sự thiếu hiểu biết về bệnh tôi mắc phải. của chính các cơ quan, viện nghiên cứu trong khi họ phải là người bảo vệ chúng ta
We don't know why ME sometimes runs in families, why you can get it after almost any infection, from enteroviruses to Epstein-Barr virus to Q fever, or why it affects women at two to three times the rate of men. This issue is much bigger than just my disease. When I first got sick, old friends were reaching out to me. I soon found myself a part of a cohort of women in their late 20s whose bodies were falling apart. What was striking was just how much trouble we were having being taken seriously.
Ta vẫn không biết tại sao ME lại di truyền trong gia đình chúng ta sao bạn lại có thể mắc nó sau bất cứ đợt nhiễm bệnh nào, từ các virus về dạ dày đến virus Epstein-Barr đến bệnh sốt Q hay tại sao phụ nữ lại bị nhiễm nhiều hơn đàn ông gấp 2, 3 lần Vấn đề này còn lớn hơn cả bệnh của tôi Lần đầu tôi bị ốm, những người bạn cũ đã đến thăm, hỏi han tôi Sau đó, tôi trở thành thành viên của nhóm những phụ nữ ngoài 20 với cơ thể dần lão hóa Điều đáng ngạc nhiên là những khó khăn mà chúng tôi đang gặp được quan tâm đến nhường nào
I learned of one woman with scleroderma, an autoimmune connective tissue disease, who was told for years that it was all in her head. Between the time of onset and diagnosis, her esophagus was so thoroughly damaged, she will never be able to eat again. Another woman with ovarian cancer, who for years was told that it was just early menopause. A friend from college, whose brain tumor was misdiagnosed for years as anxiety.
Tôi biết 1 phụ nữ với bệnh xơ cứng bì, 1 bệnh tự miễn của mô liên kết, cô ấy được nói rằng nó chỉ là tưởng tượng của mình Trong khoảng thời gian phát bệnh và khám bệnh, thực quản của cô ấy đã bị hỏng nghiêm trọng đến nỗi cô ấy không thể ăn gì được nữa 1 người phụ nữ khác với bệnh ung thư buồng trứng đã được chuẩn đoán với hiện tượng gần tiền mãn kinh trong nhiều năm 1 người bạn ở đại học có bệnh u não nhưng bị nhầm là bệnh lo âu
Here's why this worries me: since the 1950s, rates of many autoimmune diseases have doubled to tripled. Forty-five percent of patients who are eventually diagnosed with a recognized autoimmune disease are initially told they're hypochondriacs. Like the hysteria of old, this has everything to do with gender and with whose stories we believe. Seventy-five percent of autoimmune disease patients are women, and in some diseases, it's as high as 90 percent. Even though these diseases disproportionately affect women, they are not women's diseases. ME affects children and ME affects millions of men. And as one patient told me, we get it coming and going -- if you're a woman, you're told you're exaggerating your symptoms, but if you're a guy, you're told to be strong, to buck up. And men may even have a more difficult time getting diagnosed.
Đây là lý do tại sao nó khiến tôi phải suy nghĩ: từ những năm 1950, tỉ lệ của bệnh nhân bệnh tự miễn dịch đã gấp đôi, gấp ba 45% bệnh nhân cuối cùng cũng được chuẩn đoán đúng bệnh của mình đầu tiên được chuẩn đoán với hội chứng nghi bệnh Giống như chứng cuồng loạn ở người già, điều này liên quan tới giới tính và ta tin vào câu chuyện nào 75% bệnh nhân mắc chứng tự miễn là phụ nữ, và với 1 số bệnh khác, điều này tương đương với 90% Mặc dù những căn bệnh này không thường xảy ra ở phụ nữ, chúng không phải chỉ có ở phụ nữ ME cũng xảy ra ở trẻ nhỏ và hàng triệu đàn ông 1 bệnh nhân từng nói với tôi, những triệu chứng xuất hiện rồi biến mất-- nếu bạn là phụ nữ, bạn sẽ bị nói rằng bạn đang phóng đại các triệu chứng, nhưng đổi lại là đàn ông, bạn được bảo rằng phải mạnh mẽ lên Đàn ông có khi còn khó khăn hơn trong việc được chuẩn đoán
My brain is not what it used to be.
Não của tôi không như trước nữa
Here's the good part: despite everything, I still have hope. So many diseases were once thought of as psychological until science uncovered their biological mechanisms. Patients with epilepsy could be forcibly institutionalized until the EEG was able to measure abnormal electrical activity in the brain. Multiple sclerosis could be misdiagnosed as hysterical paralysis until the CAT scan and the MRI discovered brain lesions. And recently, we used to think that stomach ulcers were just caused by stress, until we discovered that H. pylori was the culprit. ME has never benefited from the kind of science that other diseases have had, but that's starting to change. In Germany, scientists are starting to find evidence of autoimmunity, and in Japan, of brain inflammation. In the US, scientists at Stanford are finding abnormalities in energy metabolism that are 16 standard deviations away from normal. And in Norway, researchers are running a phase-3 clinical trial on a cancer drug that in some patients causes complete remission.
Đây là tin tốt: sau tất cả tôi vẫn có hy vọng Có rất nhiều bệnh từng được nghĩ rằng liên quan tới tâm lý cho đến khi khoa học khám phá cơ chế sinh học của chúng Bệnh nhân động kinh có thể bị kiểm soát bằng vũ lực đến khi điện não đồ đo được hoạt động dị thường ở não Chứng đa xơ cứng có thể bị chuẩn đoán nhầm là liệt do quá khích đến khi quét CAT và MRI phát hiện các chấn thương não Và gần đây ta từng nghĩ rằng bệnh loét dạ dày do tâm trạng căng thẳng gây ra, cho đến khi ta phát hiện ra xoắn khuẩn HP chính là thủ phạm ME chưa từng được giúp đỡ bởi lĩnh vực khoa học điều mà các bệnh khác có nhưng điều đó đang bắt đầu thay đổi ở Đức, các nhà khoa học đang bắt đầu tìm những dấu hiệu về tính tự miễn dịch của chứng viêm não ở Nhật. ở Mỹ, nhà khoa học ở Stanford đang tìm kiếm sự khác thường trong quá trình chuyển hóa năng lượng là sự sai lệch 16 tiêu chuẩn so với bình thường và ở Na-uy, các nhà nghiên cứu đang chạy thử nghiệm lâm sàng giai đoạn 3 một loại thuốc ung thư cho vài bệnh nhân gây thuyên giảm hoàn toàn
What also gives me hope is the resilience of patients. Online we came together, and we shared our stories. We devoured what research there was. We experimented on ourselves. We became our own scientists and our own doctors because we had to be. And slowly I added five percent here, five percent there, until eventually, on a good day, I was able to leave my home. I still had to make ridiculous choices: Will I sit in the garden for 15 minutes, or will I wash my hair today? But it gave me hope that I could be treated. I had a sick body; that was all. And with the right kind of help, maybe one day I could get better.
điều cho tôi hy vọng là sự phục hồi của bệnh nhân Chúng tôi quen biết nhau qua mạng xã hội và chia sẻ câu chuyện của mình chúng tôi miệt mài với nghiên cứu đã có Chúng tôi tự thí nghiệm trên chính mình Và trở thành bác sĩ của chính mình vì chúng tôi phải làm vậy Dần dần, tôi đã từng chút tiến bộ cho đến khi, vào 1 ngày đẹp trời, tôi đã có thể ra khỏi nhà Tôi vẫn phải đưa ra những quyết định nực cười: Hôm nay tôi sẽ ngồi ngoài vườn 15 phút hay sẽ gội đầu ? Nhưng nó cho tôi hy vọng rằng mình có thể được chữa khỏi Tôi có 1 cơ thể bệnh tật, vấn đề chỉ có vậy Với sự giúp đỡ đúng đắn, có thể một ngày nào đó tôi sẽ khỏe hơn
I came together with patients around the world, and we started to fight. We have filled the void with something wonderful, but it is not enough. I still don't know if I will ever be able to run again, or walk at any distance, or do any of those kinetic things that I now only get to do in my dreams. But I am so grateful for how far I have come. Progress is slow, and it is up and it is down, but I am getting a little better each day.
Tôi đã kết nối với các bệnh nhân trên thế giới, và chúng tôi bắt đầu đấu tranh Chúng tôi đã lấp đầy khoảng trống với thứ gì đó thật tuyệt vời, nhưng điều đó vẫn chưa đủ Tôi vẫn không biết liệu tôi có thể chạy lại như trước, hay đi bộ ở một khoảng cách nào, hay làm những hoạt động chân tay mà giờ tôi chỉ có thể làm trong mơ Nhưng tôi rất biết ơn vì tôi đã đi được đến bước này Quá trình tiến bộ này rất chậm, có lúc thăng, có lúc trầm, nhưng mỗi ngày tôi lại cảm thấy khá hơn
I remember what it was like when I was stuck in that bedroom, when it had been months since I had seen the sun. I thought that I would die there. But here I am today, with you, and that is a miracle.
Tôi nhớ cảm giác khi tôi phải nằm liệt giường, khi mà không được thấy ánh mặt trời trong nhiều tháng Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chết ở đó Nhưng hôm nay tôi ở đây, cùng với các bạn, và đó là một phép màu
I don't know what would have happened had I not been one of the lucky ones, had I gotten sick before the internet, had I not found my community. I probably would have already taken my own life, as so many others have done. How many lives could we have saved, decades ago, if we had asked the right questions? How many lives could we save today if we decide to make a real start?
Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu tôi không phải là 1 trong những người may mắn, nếu tôi đổ bệnh trước khi xuất hiện Internet, nếu tôi không tìm thấy cộng đồng của mình Có lẽ tôi đã tự tử giống bao người khác Có bao nhiêu mạng sống ta có thể cứu nhiều thập ký trước, nếu ta hỏi đúng câu hỏi ? Có bao nhiêu con người ta có thể cứu ngày hôm nay nếu ta quyết định bắt đầu 1 khời đầu mới ?
Even once the true cause of my disease is discovered, if we don't change our institutions and our culture, we will do this again to another disease. Living with this illness has taught me that science and medicine are profoundly human endeavors. Doctors, scientists and policy makers are not immune to the same biases that affect all of us.
Kể cả khi sự thật về căn bệnh của tôi được khám phá, nếu ta không thay đổi suy nghĩ và văn hóa của chúng ta, ta sẽ làm thế với căn bệnh khác Sống cùng với căn bệnh này đã dạy cho tôi biết khoa học và y học đều là sự cố gắng nổ lực của con người. bác sĩ, nhà khoa học và nhà hoạch định chính sách thì không miễn nhiễm với những định kiến giống nhau mà điều ảnh hưởng đến ta.
We need to think in more nuanced ways about women's health. Our immune systems are just as much a battleground for equality as the rest of our bodies. We need to listen to patients' stories, and we need to be willing to say, "I don't know." "I don't know" is a beautiful thing. "I don't know" is where discovery starts. And if we can do that, if we can approach the great vastness of all that we do not know, and then, rather than fear uncertainty, maybe we can greet it with a sense of wonder.
chúng ta cần suy nghĩ tinh tế hơn về sức khỏe của phụ nữ. hệ thống miễn dịch của chúng ta là vấn đề tranh luận về sự bình đẳng như các phần khác của cơ thể Ta cần lắng nghe câu chuyện của bệnh nhân và ta cần có can đảm để nói "Tôi không biết" "Tôi không biết" là 1 thứ vô cùng đẹp đẽ Nó là khi ta bắt đầu khám phá, phát minh Nếu ta có thể làm vậy, nếu ta có thể tiếp cận sự bao la của thứ ta không biết, và rồi sau đó, thay vào nỗi sợ hãi ta sẽ đón nhận nó với sự tò mò, ngạc nhiên, thán phục
Thank you.
Cảm ơn các bạn
Thank you.
Cảm ơn