I can't help but this wish: to think about when you're a little kid, and all your friends ask you, "If a genie could give you one wish in the world, what would it be?" And I always answered, "Well, I'd want the wish to have the wisdom to know exactly what to wish for." Well, then you'd be screwed, because you'd know what to wish for, and you'd use up your wish, and now, since we only have one wish -- unlike last year they had three wishes -- I'm not going to wish for that.
Tôi không thể ngăn mình nghĩ về điều ước này, cái điều mà khi chúng ta còn là những đứa trẻ và ban -- bạn bè của bạn hỏi bạn rằng nếu có một vị thần có thể ban cho bạn một điều ước duy nhất trên thế giới, bạn sẽ muốn điều gì? Và tôi luốn trả lời, "Tôi ước muốn có trí tuệ để biết chính xác mình nên ước điều gì." Vậy đó, thế rồi bạn sẽ đi đời bởi bạn biết cần ước điều gì và bạn đã dùng hết điều ước của mình mất rồi. Và bây giờ, bởi vì chúng ta chỉ có một điều ước -- không giống như năm ngoái khi họ có ba -- Tôi sẽ không ước điều đó.
So let's get to what I would like, which is world peace. And I know what you're thinking: You're thinking, "The poor girl up there, she thinks she's at a beauty pageant. She's not. She's at the TED Prize." (Laughter) But I really do think it makes sense. And I think that the first step to world peace is for people to meet each other. I've met a lot of different people over the years, and I've filmed some of them, from a dotcom executive in New York who wanted to take over the world, to a military press officer in Qatar, who would rather not take over the world. If you've seen the film "Control Room" that was sent out, you'd understand a little bit why. (Applause) Thank you. Wow! Some of you watched it. That's great. That's great.
Hãy đi thẳng vào điều tôi muốn, đó chính là hòa bình thế giới. Và tôi biết các bạn đang nghĩ gì. Các bạn đang nghĩ, cô gái tội nghiệp đứng trên kia -- cô ta nghĩ mình đang tham dự một cuộc thi sắc đẹp. Không. Cô ta đang tham dự Lễ trao giải Ted. (Cười vang) Nhưng tôi thực sự nghĩ điều đó có ý nghĩa, và tôi nghĩ bước đầu tiên tiến tới hòa bình thế giới là giúp cho mọi người gặp gỡ. Tôi đã gặp rất nhiều người khác nhau trong nhiều năm quá và tôi đã quay phim một vài người trong số họ -- từ một giám đốc điều hành một công ty công nghệ cao ở New York với ước mơ làm chủ thế giới tới một quan chức báo chí quân đội ở Qatar không có ý định làm chủ thế giới. Nếu bạn đã xem bộ phim "Phòng điều khiển" đã được phân phát, bạn sẽ hiểu một chút. Xin cảm ơn. (Vỗ tay) Wow! Một vài người trong các bạn đã xem bộ phim. Thật tuyệt. Thật tuyệt.
So basically what I'd like to talk about today is a way for people to travel, to meet people in a different way than -- because you can't travel all over the world at the same time. And a long time ago -- well, about 40 years ago -- my mom had an exchange student. And I'm going to show you slides of the exchange student. This is Donna. This is Donna at the Statue of Liberty. This is my mother and aunt teaching Donna how to ride a bike. This is Donna eating ice cream. And this is Donna teaching my aunt how to do a Filipino dance. I really think as the world is getting smaller, it becomes more and more important that we learn each other's dance moves, that we meet each other, we get to know each other, we are able to figure out a way to cross borders, to understand each other, to understand people's hopes and dreams, what makes them laugh and cry. And I know that we can't all do exchange programs, and I can't force everybody to travel; I've already talked about that to Chris and Amy, and they said that there's a problem with this: You can't force people, free will. And I totally support that, so we're not forcing people to travel. But I'd like to talk about another way to travel that doesn't require a ship or an airplane, and just requires a movie camera, a projector and a screen. And that's what I'm going to talk to you about today.
Về cơ bản điều mà tôi muốn nói hôm nay là cách giúp cho mọi người đi du lịch, để gặp gỡ những người khác theo một cách khác -- bởi vì bạn không thể du lịch khắp thế giới cùng một lúc. Cách đây rất lâu -- khoảng 40 năm trước -- mẹ tôi là một sinh viên trong chương trình trao đổi. Và tôi sẽ cho các bạn xem những slides về sinh viên trao đổi. Đây là Donna. Đây là Donna đứng cạnh tượng Nữ thần Tự Do. Đây là mẹ tôi và dì tôi đang dạy cho Donna cách lái xe đạp. Đây là Donna đang ăn kem. Và đây là Donna dạy dì tôi một điệu nhảy Phillippines. Lúc này tôi thực sự nghĩ rằng thế giới đang trở nên nhỏ bé hơn, việc chúng ta học hỏi những điệu nhảy của nhau trở nên ngày một quan trọng hơn, khi chúng ta gặp gỡ, khi chúng ta tìm hiểu nhau, chúng ta có thể tìm ra cách vượt biên giới, để hiểu nhau, hiểu những hi vọng và mơ ước của người khác, cái gì đã làm họ cười và khóc. Và tôi biết rằng tất cả chúng ta không thể cùng tham gia những chương trình trao đổi, và tôi không thể bắt mọi người du lịch. Tôi đã bàn về vấn đề đó với Chris và Amy, và họ nói rằng suy nghĩ đó có vấn đề. Bạn không thể bắt ép những con người tự do, và tôi hoàn toàn ủng hộ điều đó. (Cười vang) Cho nên chúng tôi không bắt mọi người phải du lịch. Nhưng tôi muốn bàn về một cách du lịch khác không cần tàu thủy hoặc máy bay, và chỉ cần một cái máy quay phim, một máy chiếu và một màn hình. Và đó là điều tôi muốn nói với các bạn ngày hôm nay.
I was asked that I speak a little bit about where I personally come from, and Cameron, I don't know how you managed to get out of that one, but I think that building bridges is important to me because of where I come from. I'm the daughter of an American mother and an Egyptian-Lebanese-Syrian father. So I'm the living product of two cultures coming together. No pun intended. (Laughter) And I've also been called, as an Egyptian-Lebanese-Syrian American with a Persian name, the "Middle East Peace Crisis."
Tôi được yêu cầu nói một chút về nguồn gốc của mình, và Cameron, tôi không biết làm sao bạn ra khỏi được thứ đó nhưng tôi cho rằng việc xây dựng cầu nối rất quan trọng với tôi do nguồn gốc của tôi. Tôi là con gái của một người mẹ người Mỹ và một người cha lai Ai Cập-Li Băng-Syrie. Cho nên tôi là sản phẩm sống của hai nền văn hóa. Tôi không định chơi chữ ở đây. Và tôi cũng từng được gọi -- với tư cách là một người Mỹ lai Ai Cập - Li Băng - Syrie có một cái tên Ba Tư -- là "Cơn khủng hoảng hòa bình Trung Đông." Cho nên việc tôi bắt đầu chụp ảnh giống như một cách
So maybe me starting to take pictures was some kind of way to bring both sides of my family together -- a way to take the worlds with me, a way to tell stories visually. It all kind of started that way, but I think that I really realized the power of the image when I first went to the garbage-collecting village in Egypt, when I was about 16. My mother took me there. She's somebody who believes strongly in community service, and decided that this was something that I needed to do. And so I went there and I met some amazing women there. There was a center there, where they were teaching people how to read and write, and get vaccinations against the many diseases you can get from sorting through garbage. And I began teaching there. I taught English, and I met some incredible women there. I met people that live seven people to a room, barely can afford their evening meal, yet lived with this strength of spirit and sense of humor and just incredible qualities.
kết nối hai bên gia đình, một cách để đem thế giới cùng tôi, một cách kể chuyện bằng hình ảnh. Tất cả đại loại là bắt đầu theo cách đó, nhưng tôi cho rằng tôi thực sự nhận ra sức mạnh của hình ảnh khi tôi lần đầu tiên đặt chân đến một ngôi làng nhặc rác ở Ai Cập, khi tôi khoảng 16 tuổi. Mẹ tôi đã đưa tối đến đó. Bà thuộc tuýp người tin tưởng mạnh mẽ vào những hoạt động cộng đồng và quyết định đó là điều tôi cần làm và thế là tôi đến đó và gặp những người phụ nữ tuyệt vời. Có một trung tâm ở đó dạy mọi người cách đọc và viết và tiêm chủng phòng ngừa nhiều bệnh mà bạn có thể mắc phải từ rác. Và tôi bắt đầu dạy học ở đó. Tôi dạy tiếng Anh, và tôi gặp những người phụ nữ phi thường. Tôi gặp những con người sống trong một căn phòng 7 người, vừa kiếm đủ bữa tối, nhưng vẫn sống với sức mạnh tinh thần và sự hài hước và những phẩm chất tuyệt diệu.
I got drawn into this community and I began to take pictures there. I took pictures of weddings and older family members -- things that they wanted memories of. About two years after I started taking these pictures, the UN Conference on Population and Development asked me to show them at the conference. So I was 18; I was very excited. It was my first exhibit of photographs and they were all put up there, and after about two days, they all came down except for three. People were very upset, very angry that I was showing these dirty sides of Cairo, and why didn't I cut the dead donkey out of the frame? And as I sat there, I got very depressed. I looked at this big empty wall with three lonely photographs that were, you know, very pretty photographs and I was like, "I failed at this." But I was looking at this intense emotion and intense feeling that had come out of people just seeing these photographs. Here I was, this 18-year-old pipsqueak that nobody listened to, and all of a sudden, I put these photographs on the wall, and there were arguments, and they had to be taken down. And I saw the power of the image, and it was incredible. And I think the most important reaction that I saw there was actually from people that would never have gone to the garbage village themselves, that would never have seen that the human spirit could thrive in such difficult circumstances. And I think it was at that point that I decided I wanted to use photography and film to somehow bridge gaps, to bridge cultures, bring people together, cross borders. And so that's what really kind of started me off.
Tôi bị thu hút bởi cộng đồng này và tôi bắt đầu chụp ảnh tại đó. Tôi chụp ảnh những đám cưới và những thành viên gia đình lớn tuổi, những điều họ muốn lưu giữ làm kỷ niệm. Khoảng hai năm sau khi tôi bắt đầu chụp những bức ảnh đó, Hội nghị Liên Hợp Quốc về Dân Số và Phát Triển muốn tôi đem những bức ảnh đó đến hội nghị. Lúc đó tôi 18 tuổi; Tôi rất phấn khích. Đó là triển lãm ảnh đầu tiên của tôi và những bức ảnh được trưng bày ở đó, và sau khoảng hai ngày, tất cả những bức ảnh đều bị dỡ xuống, ngoại trừ ba tấm. Mọi người rất bức xúc, rất tức giận rằng tôi đã trưng bầy những mảng bẩn thỉu của Cairo, và tại sao tôi không cắt bỏ hình ảnh con lừa chết ra khỏi khung ảnh? Khi tôi ngồi đó, tôi vô cùng chán nản. Tôi nhìn vào bức tường lớn trống rỗng với ba tấm hình đơn độc vốn là, như các bạn đã biết, những tấm ảnh rất đẹp và tôi thấy mình đã thất bại. Nhưng tôi đang nhìn vào những cảm xúc mãnh liệt từ những con người mới chỉ nhìn thấy những tấm ảnh đó. Tôi muốn nói là, tôi ở đó, một thanh niên 18 tuổi vô danh tiểu tốt mà không ai thèm nghe, và tự nhiên tôi trưng bày những tấm ảnh đó trên tường và những tranh cãi nổ ra, và họ yêu cầu dỡ những tấm ảnh xuống Và tôi chỉ mới thấy được sức mạnh của hình ảnh. Và nó thật đáng kinh ngạc. Và tôi nghĩ phản ứng hệ trọng mà tôi thấy thực tế là từ những người chưa bao giờ tới những làng rác, chưa bao giờ chứng kiến tinh thần con người có thể vực dậy trong những điều kiện khó khăn như vậy. Và tôi nghĩ đó là thời điểm tôi quyết đinh dùng nhiếp ảnh và phim để phần nào kết nối những khoảng cách, kết nối các nền văn hóa, đem mọi người gần nhau, vượt ra khỏi biên giới. Và đó là điều đã khơi dậy trong tôi. Tôi làm việc cho MTV, làm một bộ phim có tên là "Startup.com,"
Did a stint at MTV, made a film called "Startup.com," and I've done a couple of music films. But in 2003, when the war in Iraq was about to start, it was a very surreal feeling for me, because before the war started, there was kind of this media war that was going on. And I was watching television in New York, and there seemed to be just one point of view that was coming across, and the coverage went from the US State Department to embedded troops. And what was coming across on the news was that there was going to be this clean war and precision bombings, and the Iraqis would be greeting the Americans as liberators, and throwing flowers at their feet in the streets of Baghdad. And I knew that there was a completely other story that was taking place in the Middle East, where my parents were. I knew that there was a completely other story being told, and I was thinking, "How are people supposed to communicate with each other when they're getting completely different messages, and nobody knows what the other's being told? How are people supposed to have any kind of common understanding or know how to move together into the future? So I knew that I had to go there. I just wanted to be in the center. I had no plan. I had no funding. I didn't even have a camera at the time -- I had somebody bring it there, because I wanted to get access to Al Jazeera, George Bush's favorite channel, and a place which I was very curious about because it's disliked by many governments across the Arab world, and also called the mouthpiece of Osama Bin Laden by some people in the US government.
và tôi đã làm một vài bộ phim ca nhạc -- nhưng đến năm 2003, khi cuộc chiến ở Iraq chuẩn bị nổ ra, đó là một cảm giác rất siêu thực đối với tôi bởi vì trước khi chiến tranh nổ ra, có một thứ như kiểu chiến tranh truyền thông đang diễn ra. Và lúc đó tôi đang xem truyền hình ở New York và có vẻ như chỉ có duy nhất một quan điểm đang sôi sục khắp nơi, và ống kinh truyền thông chuyển từ Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho đến những đội quân được điều động và điều được đưa lên các bản tin là đây sẽ là một cuộc chiến sạch với những trận đánh bom chính xác, và những người dân Iraq sẽ chào đón lính Mỹ như những người giải phóng và rải hoa dưới chân họ trên các con phố của Baghdad. Và tôi biết có một câu chuyện hoàn toàn khác đang diễn ra ở Trung Đông nơi cha mẹ tôi sống. Tôi biết có một câu chuyện hoàn toàn khác được kể, và tôi nghĩ, làm thế nào mà con người có thể giao tiếp với nhau khi mà họ nhận được những thông điệp hoàn toàn khác nhau và không một ai biết người kia đang được kể điều gì? Làm sao mọi người có bất cứ một sự đồng cảm nào với nhau hoặc biết cách đi chung con đường tới tương lai? Cho nên tôi biết mình phải đến đó. Tôi chỉ muốn đứng ở trung tâm. Tôi không có kế hoạch nào. Tôi không có tài trợ. Tôi thậm chí không có cả một chiếc máy ảnh ở thời điểm đó. Tôi nhờ một người đem nó tới bởi tôi muốn được vào Al Jazeera, kênh yêu thích của George Bush và cũng là một nơi mà tôi rất tò mò bởi vì chính phủ các nước Arab không thích nó và nó cũng được gọi là người phát ngôn của Osama Bin Laden bởi một số người trong chính quyền Mỹ.
So I was thinking, this station that's hated by so many people has to be doing something right. I've got to go see what this is all about. And I also wanted to go see Central Command, which was 10 minutes away. And that way, I could get access to how this news was being created -- on the Arab side, reaching the Arab world, and on the US and Western side, reaching the US.
Nên tôi đã nghĩ, bạn biết đấy, đài truyền thanh bị ghét bởi rất nhiều người chắc hẳn đã làm điều gì đúng đắn. Tôi cần phải tìm hiểu về nó. Và tôi cũng muốn xem Trạm điều hành trung ương, cách đó khoảng 10 phút, và bằng cách đó tôi có thể xem họ làm tin tức như thế nào từ phía Arab tiếp cận thế giới Arab, và từ phía Mỹ và phương Tây tiếp cận nước Mỹ.
And when I went there and sat there, and met these people that were in the center of it, and sat with these characters, I met some surprising, very complex people. And I'd like to share with you a little bit of that experience of when you sit with somebody and you film them, and you listen to them, and you allow them more than a five-second sound bite. The amazing complexity of people emerges.
Và khi tôi tới đó và ngồi ở đó, và gặp những con người là trung tâm của đài phát thanh và ngồi với những nhân vật này, tôi đã gặp những người rất phực tạp, gây ngạc nhiên. Và tôi muốn chia sẻ với các bạn một ít về trải nghiệm đó khi bạn ngồi với ai đó và quay phim họ, và khi bạn lắng nghe họ, và bạn chỉ cho phép họ hơn 5 giây giới thiệu, sự phức tạp diệu kỳ của con người diễn ra.
Samir Khader: Business as usual. Iraq, and then Iraq, and then Iraq. But between us, if I'm offered a job with Fox, I'll take it. To change the Arab nightmare into the American dream. I still have that dream. Maybe I will never be able to do it, but I have plans for my children. When they finish high school, I will send them to America to study there. I will pay for their study. And they will stay there. Josh Rushing: The night they showed the POWs and the dead soldiers -- Al Jazeera showed them -- it was powerful, because America doesn't show those kinds of images. Most of the news in America won't show really gory images and this showed American soldiers in uniform, strewn about a floor, a cold tile floor. And it was revolting. It was absolutely revolting. It made me sick at my stomach. And then what hit me was, the night before, there had been some kind of bombing in Basra, and Al Jazeera had shown images of the people. And they were equally, if not more, horrifying -- the images were. And I remember having seen it in the Al Jazeera office, and thought to myself, "Wow, that's gross. That's bad." And then going away, and probably eating dinner or something. And it didn't affect me as much. So, the impact that had on me -- me realizing that I just saw people on the other side, and those people in the Al Jazeera office must have felt the way I was feeling that night, and it upset me on a profound level that I wasn't as bothered as much the night before. It makes me hate war. But it doesn't make me believe that we're in a world that can live without war yet.
Sameer Khader: Công việc như bình thường. Iraq, và sau đó là Iraq, và rồi lại Iraq. Nhưng giữa hai chúng ta, nếu tôi nhận được một công việc ở Fox, tôi sẽ đồng ý. Để biến cơn ác mộng Arab thành giấc mơ Mỹ. Tôi vẫn giữ ước mơ đó. Có thể tôi sẽ không bao giờ làm được điều đó. Nhưng tôi có dự định cho những đứa con của mình. Khi chúng học xong trung học, tôi sẽ gửi chúng đến Mỹ du học. Tôi sẽ trả tiền học cho chúng. Và chúng sẽ ở lại đó. Josh Rushing: Vào cái đêm họ chiếu hình ảnh những tù nhân chiến tranh và binh lính thiệt mạng -- Al Jazeera đã cho chiếu những hình ảnh đó -- nó rất mạnh mẽ bởi người Mỹ không bao giờ chiếu những hình ảnh đó. Hầu hết các tin tức ở Mỹ sẽ không chiếu những hình ảnh máu me đó và hình ảnh đó cho thấy những người lĩnh Mỹ trong đồng phục bị kéo lê khắp sàn, một cái sàn vuông lạnh lẽo. Và nó đã gây phẫn nộ. Nó cực kỳ đáng phẫn nộ. Nó khiến tôi ghê tởm đến tận ruột gan. Và rồi điều diễn ra với tôi, đêm trước đó, có vài vụ đánh bom diễn ra ở Basra, và Al Jazeera đã cho chiếu những hình ảnh mọi người. Và chúng không kém phần rùng rợn. Và tôi nhớ đã nhìn thấy những hình ảnh đó ở văn phòng Al Jazeera và tự nhủ với mình, "Ồ, trông thật ghê tởm." Tệ thật." Và tôi rời khỏi đó, và hình như đi ăn tối hoặc làm gì đó Và nó không ảnh hưởng đến tôi nhiều lắm. Vậy đó -- tác động của những hình ảnh đó với tôi, tôi nhận ra rằng Tôi vừa mới chứng kiến những con người ở phía bên kia. và những người trong phòng Al Jazeera chắc hẳn cũng có cảm nhận như tôi vào đêm hôm đó. Và nó khiến tôi lo ngại sâu sắc khi tôi không hề suy nghĩ nhiều thế vào đêm trước. Nó khiến tôi căm ghét chiến tranh. Nhưng nó chưa thuyết phục được tôi rằng chúng ta đang sống trong một thế giới có thể sống không cần chiến tranh. Jehane Noujaim: Tôi vô cùng bất ngờ trước phản ứng về bộ phim,
Jehane Noujaim: I was overwhelmed by the response of the film. We didn't know whether it would be able to get out there. We had no funding for it. We were incredibly lucky that it got picked up. And when we showed the film in both the United States and the Arab world, we had such incredible reactions. It was amazing to see how people were moved by this film. In the Arab world -- and it's not really by the film, it's by the characters -- I mean, Josh Rushing was this incredibly complex person who was thinking about things. And when I showed the film in the Middle East, people wanted to meet Josh. He kind of redefined us as an American population. People started to ask me, "Where is this guy now?" Al Jazeera offered him a job. (Laughter) And Samir, on the other hand, was also quite an interesting character for the Arab world to see, because it brought out the complexities of this love-hate relationship that the Arab world has with the West.
bởi chúng tôi không biết liệu nó có được phát hành hay không. Chúng tôi không có tiền. Chúng tôi may mắn bất ngờ khi bộ phim được chọn, và khi chúng tôi cho chiếu phim ở Mỹ và thế giới Arab chúng tôi nhận được những phản ứng tuyệt vời. Thật kinh ngạc khi nhìn thấy mọi người bị xúc động bởi bộ phim. Tại thế giới Arab -- nó không hẳn là vì bộ phim; mà là nhờ những nhân vật. Tôi muốn nói, Josh Rushing là một người phực tạp lạ kỳ người luôn suy nghĩ về nhiều thứ. Và khi tôi chiếu phim tại Trung Đông, mọi người muốn được gặp Josh. Anh âý gần như định nghĩa lại hình ảnh người Mỹ chúng ta. Mọi người bắt đầu, các bạn biết đấy, hỏi tôi xem anh ấy hiện ở đâu? Al Jazeera đề nghị với tôi một công việc. Và mặt khác thì Sameer cũng là một nhân vật thú vị để cho thế giới Ả Rập gặp gỡ, bởi nó sẽ gợi lại sự phức tạp của mối quan hệ vừa yêu vừa ghét mà thế giới Arab dành cho phương Tây.
In the United States, I was blown away by the motivations, the positive motivations of the American people when they'd see this film. You know, we're criticized abroad for believing we're the saviors of the world in some way, but the flip side of it is that, actually, when people do see what is happening abroad and people's reactions to some of our policy abroad, we feel this power, that we need to -- we feel like we have to get the power to change things. And I saw this with audiences. This woman came up to me after the screening and said, "You know, I know this is crazy. I saw the bombs being loaded on the planes, I saw the military going out to war, but you don't understand people's anger towards us until you see the people in the hospitals and the victims of the war, and how do we get out of this bubble?
Tại Mỹ, tôi bị choáng ngợp bởi những động lực, những động lực tích cực của người Mỹ khi họ xem bộ phim. Bạn biết đấy, chúng tôi bị chỉ trích ở nước ngoài vì tin rằng chúng tôi là vị cứu tinh của thế giới theo một cách nào đó, nhưng mặt trái của sự việc thực sự là như vậy, khi mọi người chứng kiến điều gì đang diễn ra ở nước ngoài và những phản ứng của mọi người trước một vài chính sách ngoại giao của chúng ta, chúng ta cảm nhận được quyền lực mà chúng ta cần phải có -- chúng ta cảm thấy cần phải có quyền lực để thay đổi. Và tôi chứng kiến điều đó với các khán giả. Một người phụ nữ tiến đến chỗ tôi sau buổi chiếu phim và nói, "Cô biết đấy, Tôi biết điều này thật điên rồ. Tôi nhìn thấy những quả bom chất đầy trên các máy bay; Tôi nhìn thấy những đội quân tiến ra chiến trường. Nhưng cô không thể hiểu được sự phẫn nộ của mọi người đối với chúng ta cho đến khi cô nhìn thấy những người trong bệnh viên và những nạn nhân của chiến tranh, và làm thế nào để chúng ta thoát ra khỏi mớ bòng bong này? Làm sao chúng ta hiểu được người khác đang nghĩ gì?"
How do we understand what the other person is thinking?" Now, I don't know whether a film can change the world. But I know the power of it, I know that it starts people thinking about how to change the world.
Lúc này, tôi không biết liệu một bộ phim có thể thay đổi thế giới, nhưng tôi biết nó đang bắt đầu -- tôi biết sức mạnh của nó -- Tôi biết nó khiến mọi người phải nghĩ làm thế nào để thay đổi thế giới.
Now, I'm not a philosopher, so I feel like I shouldn't go into great depth on this, but let film speak for itself and take you to this other world. Because I believe that film has the ability to take you across borders, I'd like you to just sit back and experience for a couple of minutes being taken into another world. And these couple clips take you inside of two of the most difficult conflicts that we're faced with today. [The last 48 hours of two Palestinian suicide bombers.] [Paradise Now]
Hiện tại, tôi không phải là một nhà triết học, cho nên tôi thấy mình không cần đi sâu vào vấn đề này nhưng hãy để bộ phim tự nói về nó và đem bạn đến thế giới khác. Bởi tôi tin rằng phim có khả năng đem bạn vượt ra khỏi biên giới. Tôi muốn các bạn hãy ngồi đó và cảm nhận một vài phút cảm giác được đưa tới thế giới khác. Và những clip này cho bạn thấy hai trong số những xung đột phực tạp nhất mà chúng ta phải đối mặt ngày nay.
[Man: As long as there is injustice, someone must make a sacrifice!]
Người đàn ông: Chỉ cần bất công còn tồn tại, ai đó cần phải hi sinh!
[Woman: That's no sacrifice, that's revenge!] [If you kill, there's no difference between victim and occupier.]
Người phụ nữa: Đó không phải là sự hi sinh, đó là trả thù! Khi bạn giết người thì không có sự phân biệt giữa nạn nhân và kẻ chiếm đóng.
[Man: If we had airplanes, we wouldn't need martyrs, that's the difference.]
Người đàn ông: Nếu chúng ta có máy bay, chúng ta sẽ không cần tới cảm tử quân, đó là sự khác biệt.
[Woman: The difference is that the Israeli military is still stronger.]
Người phụ nữ: Sự khác biệt là quân đội Israel đang ngày càng mạnh hơn.
[Man: Then let us be equal in death.] [We still have Paradise.]
Ngươi đàn ông: Vậy thì hãy để chúng ta bình đẳng trong cái chết. Chúng ta vẫn còn thiên đường.
[Woman: There is no Paradise! It only exists in your head!]
Người phụ nữ: Không có thiên đường nào hết! Nó chỉ tồn tại trong đầu anh!
[Man: God forbid!] [May God forgive you.] [If you were not Abu Azzam's daughter ...] [Anyway, I'd rather have Paradise in my head than live in this hell!] [In this life, we're dead anyway.]
Người đàn ông: Chúa cấm điều đó! Cầu Chúa tha thứ cho em. Nếu em không phải là con gái của Abu Azzam ... Dù sao đi nữa, anh thà có thiên đường trong đầu còn hơn là sống trong địa ngục này! Trong cuộc đời này, chúng ta cuối cùng sẽ phải chết.
[One only chooses bitterness when the alternative is even bitterer.]
Một người chỉ lựa chọn sư cay đắng khi những sự lựa chọn khác còn cay đắng hơn.
[Woman: And what about us? The ones who remain?] [Will we win that way?] [Don't you see what you're doing is destroying us?] [And that you give Israel an alibi to carry on?]
Người phụ nữa: Vậy còn chúng ta? Những người ở lại? Chúng ta sẽ chiến thằng theo cách đó ư? Anh không thấy là những thứ chúng ta làm đang hủy hoại chúng ta sao? Và rằng anh đã cho Israel một chứng cứ ngoại phạm để tiếp tục?
[Man: So with no alibi, Israel will stop?]
Người đàn ông: Vậy nếu không có chứng cứ ngoại phạm, Israel sẽ dừng lại sao?
[Woman: Perhaps. We have to turn it into a moral war.]
Người phụ nữ: Có lẽ vậy. Chúng ta cần phải biến nó thành một cuộc chiến đạo đức.
[Man: How, if Israel has no morals?]
Người đàn ông: Làm thế nào, nếu Israel không có đạo đức?
[Woman: Be careful!] [And the real people building peace through non-violence] [Encounter Point] Video: (Ambulance siren) [Tel Aviv, Israel 1996]
Người phụ nữ: Hãy coi chừng!
[Tzvika: My wife Ayelet called me and said, ] ["There was a suicide bombing in Tel Aviv."]
Zvika: Vợ tôi, Ayelet gọi điện cho tôi và nói, "Có một vụ đánh bom tự sát ở Tel Aviv."
[Ayelet: What do you know about the casualties?] [Tzvika off-screen: We're looking for three girls.]
Ayelet: Anh biết gì về số thương vong không? Chúng tôi đang tìm kiếm ba cô gái.
[We have no information.]
Zvika: Chúng tôi không có thông tin gì.
[Ayelet: One is wounded here, but we haven't heard from the other three.]
Ayelet; Một người bị thương ở đây, nhưng chúng tôi chưa biết gì về ba người còn lại.
[Tzvika: I said, "OK, that's Bat-Chen, that's my daughter.] [Are you sure she is dead?"] [They said yes.] Video: (Police siren and shouting over megaphone) [Bethlehem, Occupied Palestinian Territories, 2003]
Zvika: Tôi đã nói, "Ok, đó là Bat-Chen, con gái của tôi. Anh có chắc là nó đã chết không?" Họ bảo có.
[George: On that day, at around 6:30] [I was driving with my wife and daughters to the supermarket.] [When we got to here ...] [we saw three Israeli military jeeps parked on the side of the road.] [When we passed by the first jeep ...] [they opened fire on us.] [And my 12-year-old daughter Christine] [was killed in the shooting.] [Bereaved Families Forum, Jerusalem]
George: Vào ngày đó, hoảng 6:30 tôi đang lái xe cùng vợ và các con gái tới siêu thị. Khi chúng tôi đến đó, Chúng tôi thấy ba chiếc xe jeep của quân đôi Israel đỗ ở bên lề đường. Khi chúng tôi đi qua chiêc jeep thứ nhất, họ xả súng vào chúng tôi. Và đứa con gái 12 tuổi của tôi Christine đã bị giết trong loạt đạn đó.
[Tzvika: I'm the headmaster for all parts.]
Tôi là hiệu trưởng về mọi lĩnh vực.
[George: But there is a teacher that is in charge?] [Tzvika: Yes, I have assistants.] [I deal with children all the time.] [One year after their daughters' deaths both Tzvika and George join the forum]
George: Nhưng có giáo viên nào chịu trách nhiệm không? Tzvika: Có, tôi có những người trợ lý. Tôi làm việc với trẻ em thường xuyên.
[George: At first, I thought it was a strange idea.] [But after thinking logically about it, ] [I didn't find any reason why not to meet them] [and let them know of our suffering.]
George: Ban đầu, tôi nghĩ đó là một ý nghĩ khác thường. Nhưng sau khi suy nghĩ logic về việc đó, tôi thấy không có lý do gì để không gặp gỡ họ. và cho họ thấy sự thống khổ của chúng ta.
[Tzvika: There were many things that touched me.] [We see that there are Palestinians who suffered a lot, who lost children,] [and still believe in the peace process and in reconciliation.] [If we who lost what is most precious can talk to each other,] [and look forward to a better future,] [then everyone else must do so, too.] [From South Africa: A Revolution Through Music] [Amandla] (Music)
George: Có rất nhiều thứ gây xúc động cho tôi. Chúng tôi đã thấy nhiều người Palestine phải chịu đựng nhiều đau khổ, mất con, và vẫn tin vào hành trình hòa bình và hòa giải. Nếu chúng ta, những người đã đánh mất điều quý giá nhất, vẫn có thể nói chuyện với nhau, và hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn, thì tất cả mọi người khác cũng phải như vậy.
(Video) Man: Song is something that we communicated with people who otherwise would not have understood where we're coming from. You could give them a long political speech, they would still not understand. But I tell you, when you finish that song, people will be like, "Damn, I know where you niggas are coming from. I know where you guys are coming from. Death unto apartheid!"
Người đàn ông: Bài hát là công cụ để chúng tôi giao tiếp với mọi người những người mà không có nó thì sẽ không hiểu được chúng tôi từ đâu tới. Bạn có thể cho họ một bài nói chuyện chính trị dài dòng và họ vẫn sẽ không hiểu được. Nhưng để tôi nói với bạn, khi bạn kết thúc bài hát, mọi người sẽ, "Quỷ thần ơi, tôi biết những người da đen các anh từ đâu tới. Tôi biết các anh đến từ đâu. Chủ nghĩa apartheid hãy chết đi!"
Narrator: It's about the liberation struggle. It's about those children who took to the streets -- fighting, screaming, "Free Nelson Mandela!" It's about those unions who put down their tools and demanded freedom. Yes. Yes! (Music and singing) (Singing) Freedom! (Applause)
Người kể chuyện: Đó là vấn đề về cuộc đấu tranh tự dọ. Đó là về những đứa trẻ phải ra đường, đánh nhau, gào thét: "Hãy trả tự do cho Nelson Mandela!" Đó là về những hiệp hội vứt bỏ công cụ xuống và đòi tự do. Vâng. Vâng! Tự do! Jehane Noujaim: Tôi nghĩ mọi người đều đã trải qua cảm giác ngồi trong rạp chiếu bóng,
Jehane Noujaim: I think everybody's had that feeling of sitting in a theater, in a dark room, with other strangers, watching a very powerful film, and they felt that feeling of transformation. And what I'd like to talk about is how can we use that feeling to actually create a movement through film? I've been listening to the talks in the conference, and Robert Wright said yesterday that if we have an appreciation for another person's humanity, then they will have an appreciation for ours. And that's what this is about. It's about connecting people through film, getting these independent voices out there. Now, Josh Rushing actually ended up leaving the military and taking a job with Al Jazeera. (Laughter) So his feeling is that he's at Al Jazeera International because he feels like he can actually use media to bridge the gap between East and West. And that's an amazing thing. But I've been trying to think about ways to give power to these independent voices, to give power to the filmmakers, to give power to people who are trying to use film for change. And there are incredible organizations that are out there doing this already. There's Witness, that you heard from earlier. There's Just Vision, that are working with Palestinians and Israelis who are working together for peace, and documenting that process and getting interviews out there and using this film to take to Congress to show that it's a powerful tool, to show that this is a woman who's had her daughter killed in an attack, and she believes that there are peaceful ways to solve this. There's Working Films and there's Current TV, which is an incredible platform for people around the world to be able to put their -- (Applause) Yeah, it's amazing. I've watched it and I'm blown away by it and its potential to bring voices from around the world -- independent voices from around the world -- and create a truly democratic, global television.
trong một căn phòng tối, với những người lạ, xem một bộ phim mạnh mẽ, và họ cảm thấy một sự thay đổi. Và điều tôi muốn nói là làm sao ta có thể sử dụng cảm xúc đó để thực sự tạo ra một phong trào thông qua phim ảnh? Tôi đã nghe nhiều bài nói chuyện ở một vài hội nghị, và Robert Wright hôm qua đã nói rằng nếu chúng ta biết cảm kích lòng nhân đạo của người khác, thì chúng ta sẽ biết cảm kích chính lòng nhân đạo của bản thân. Và đó là những gì tôi muốn nói. Đó là về kết nết mọi người thông qua phim ảnh, góp lại những tiếng nói độc lập ngoài kia. Hiện nay Josh Rushing cuối cùng đã rời quân ngũ và làm việc với Al Jazeera, cho nên ông cảm thấy rằng mình cần phải ở trong đội ngũ của Al Jazeera quốc tế bởi ông thấy mình có thể sử dụng thuyền thông để kết nối khoảng cách giữa Đông và Tây. Và đó là một điều tuyệt vời. Nhưng tôi đã cỗ nghĩ về những cách để đem lại sức mạnh cho những tiếng nói độc lập, đem lại sức mạnh cho những nhà làm phim, đem lại sức mạnh cho những người đang cố dùng điện ảnh để thay đổi. Và có những tổ chức ý nghĩa đã làm việc đó ngoài kia. Có tổ chức Nhân Chứng mà bạn đã nghe trước đây. Có tổ chức Tầm Nhìn Chính Trực, đang làm việc với những người dân Palestine và Israel tất cả đang làm việc cùng nhau vì hòa bình, và ghi lại quá trình đó và thực hiện các cuộc phỏng vấn và sử dụng bộ phim này để đem tới Quốc Hội để cho thấy đó là một công cụ quyền lực cho thấy một người phụ nữ có đứa con gái bị giết trong một cuộc tấn công vẫn tin rằng có những phương pháp hòa bình để giải quyết vấn đề này. Có tổ chức Những bộ phim đang thực hiện và có tổ chức TV Ngày Nay, một diễn đàn hay cho mọi người khắp thế giới để góp sức - vâng, nó thật tuyệt. Tôi đã xem nó và tôi bị choáng ngợp bởi nó và tiềm năng tập hợp tiếng nói khắp nơi trên thế giới, những tiếng nói độc lập khắp mọi nơi, và tạo ra một truyền hình thực sự dân chủ và quốc tế.
So what can we do to create a platform for these organizations, to create some momentum, to get everybody in the world involved in this movement? I'd like for us to imagine for a second. Imagine a day when you have everyone coming together from around the world. You have towns and villages and theaters -- all from around the world, getting together, and sitting in the dark, and sharing a communal experience of watching a film, or a couple of films, together. Watching a film which maybe highlights a character that is fighting to live, or just a character that defies stereotypes, makes a joke, sings a song. Comedies, documentaries, shorts. This amazing power can be used to change people and to bond people together; to cross borders, and have people feel like they're having a communal experience. So if you imagine this day when all around the world, you have theaters and places where we project films. If you imagine projecting from Times Square to Tahrir Square in Cairo, the same film in Ramallah, the same film in Jerusalem. You know, we've been talking to a friend of mine about using the side of the Great Pyramid and the Great Wall of China. It's endless what you can imagine, in terms of where you can project films and where you can have this communal experience. And I believe that this one day, if we can create it, this one day can create momentum for all of these independent voices. There isn't an organization which is connecting the independent voices of the world to get out there, and yet I'm hearing throughout this conference that the biggest challenge in our future is understanding the other, and having mutual respect for the other and crossing borders. And if film can do that, and if we can get all of these different locations in the world to watch these films together -- this could be an incredible day.
Vậy chúng ta có thể làm gì để tạo ra một diễn đàn cho những tổ chức này, tạo động lực, kêu gọi mọi người trên thế giới tham gia vào phong trào? Tôi muốn chúng ta hãy hình dung một giây -- tưởng tượng một ngày khi bạn có tất cả mọi người từ mọi nơi trên thế giới tụ họp lại. Bạn có những thị trấn và những ngôi làng và những rạp chiếu bóng từ khắp mọi nơi trên thế giới tụ họp lại, và ngồi trong bóng tối, và chia sẻ một trải nghiệm chung khi xem một bộ phim, hoặc một vài bộ phim, cùng nhau. Xem một bộ phim gồm những tiêu điểm một nhân vật đang đấu tranh để sống, hoặc chỉ là một nhân vật chống lại những định kiến, đùa, hát . Phim hài, tài liệu, phim ngắn. Sức mạnh kinh ngạc có thể được dùng để thay đổi con người và kết nói mọi người với nhau, vượt qua biên giới và làm cho mọi người cảm thấy như họ đang có một trải nghiệm chung. Cho nên nếu bạn tưởng tượng ngày này khi khắp thế giới đều có rạp chiếu bóng từ khắp thế giới và những nơi chúng tôi chiếu phim. Nếu bạn tưởng tượng -- chiếu từ Quảng trường Thời đại cho đến Quảng trường Tahir ở Cairo, cùng một bộ phim ở Ramallah, cùng một bộ phim ở Jerusalem. Bạn biết đấy, chúng tôi đã nói chuyện với một người bạn của tôi về việc sử dụng mặt của Kim Tự Tháp và Vạn Lý Trường Thành ở Trung Quốc. Những gì bạn có thể tưởng tượng là vô tận, xét trên yếu tố nơi bạn có thể chiếu phim và nơi bạn có thể có được trải nghiệm tập thể. Và tôi tin rằng một ngày kia, nếu chúng ta có thể tạo ra nó, một ngày kia nó có thể tạo động lực cho tất cả những tiếng nói độc lập. Chưa có một tổ chức nào kết nối những tiếng nói độc lập khắp thế giới, và tôi đang nghe từ hội nghị này rằng điều nguy hiểm nhất trong tương lai của chúng ta là sự thiếu hiểu biết lẫn nhau và thiếu sự tôn trọng người khác và thiếu sự vượt ra khỏi biên giới. Và nếu một bộ phim có thể làm điều đó, và nếu chúng ta có thể khiến cho tất cả những vùng khác nhau trên thế giới xem những bộ phim đó cùng nhau, đó sẽ là một ngày tuyệt vời.
So we've already made a partnership, set up through somebody from the TED community, John Camen, who introduced me to Steven Apkon, from the Jacob Burns Film Center. And we started calling up everybody. And in the last week, there have been so many people that have responded to us, from as close as Palo Alto, to Mongolia and to India. There are people that want to be a part of this global day of film; to be able to provide a platform for independent voices and independent films to get out there. Now, we've thought about a name for this day, and I'd like to share this with you. Now, the most amazing part of this whole process has been sharing ideas and wishes, and so I invite you to give brainstorms onto how does this day echo into the future? How do we use technology to make this day echo into the future, so that we can build community and have these communities working together, through the Internet? There was a time, many, many years ago, when all of the continents were stuck together. And we call that landmass Pangea. So what we'd like to call this day of film is Pangea Cinema Day. And if you just imagine that all of these people in these towns would be watching, then I think that we can actually really make a movement towards people understanding each other better.
Cho nên chúng tôi thực ra đã đã có một cộng sư, thông qua một người từ cộng đồng TED, John Camen, giới thiệu tôi với Steven Apkon, từ Trung tâm phim Jacob Burns. Và chúng tôi bắt đầu kêu gọi mọi người. Và trong tuần trước, có rất nhiều người hưởng ứng chúng tôi từ những nơi gần như Palo Alto cho đến Mông Cổ rồi đến Ấn Độ. Có những người muốn là một phần của ngày phim toàn cầu này, muốn có thể tạo ra một diễn đàn cho những tiếng nói độc lập và những bộ phim độc lập được biết tới. Chúng tôi đã nghĩ về cái tên cho ngày này và tôi muốn chia sẻ với các banj. Phần hay nhất của toàn bộ quá trình là chia sẻ ý tưởng và lời chúc, vậy nên tôi mời các bạn đưa ra ý kiến làm thế nào để ngày này vang vọng tới tương lai? Làm sao để chúng ta sử dụng công nghệ để khiến cho ngày này vang dội đến tương lai, để chúng ta có thể xây dựng cộng đồng và làm cho những cộng đồng đó làm việc cùng nhau, thông qua internet? Có một thời điểm, rất nhiều năm về trước, khi tất cả các lục địa dính vào nhau. Và chúng ta gọi vùng đất đó là Pangea. Cho nên chúng tôi muốn gọi ngày phim này là Ngày phim Pangea. Và nếu bạn chỉ hình dung rằng tất cả mọi người ở mọi thị trấn sẽ xem phim, thì tôi nghĩ rằng chúng ta có thể thực sự tạo ra một phong trào giúp mọi người hiểu nhau hơn.
I know that it's very intangible, touching people's hearts and souls, but the only way that I know how to do it, the only way that I know how to reach out to somebody's heart and soul all across the world, is by showing them a film. And I know that there are independent filmmakers and films out there that can really make this happen. And that's my wish. I guess I'm supposed to give you my one-sentence wish, but we're way out of time.
Tôi biết đó là một việc rất vô hình, để chạm đến trái tim và tâm hồn mọi người, nhưng cách duy nhất tôi biết làm thế nào. cách duy nhất tôi biết để chạm tới trái tim và tâm hồn mọi người khắp nơi trên thế giới là bằng cách cho họ xem một bộ phim. Và tôi biết có những nhà làm phim độc lập và những bộ phim độc lập ngoài kia có khả năng biến điều đó thành sự thật. Và đó là mơ ước của tôi. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải nói với các bạn điều ước một dòng của mình, nhưng chúng ta đã hết thời gian.
Chris Anderson: That is an incredible wish. Pangea Cinema: The day the world comes together.
Chris Anderson: Đó là một điều ước tuyệt vời. Phim Pangea - ngày thế giới xích lại gần nhau.
JN: It's more tangible than world peace, and it's certainly more immediate. But it would be the day that the world comes together through film, the power of film.
JN: Điều này vô hình hơn cả hòa bình thế giới, và chắc chắn là nó có tác động tức thời hơn. Nhưng đó sẽ là ngày thế giới xích lại gần nhau thông qua phim ảnh, sức mạn của phim.
CA: Ladies and gentlemen, Jehane Noujaim.
CA: Thưa các quý ông và quý bà, xin giới thiệu Jehane Noujaim.