We most certainly do talk to terrorists, no question about it. We are at war with a new form of terrorism. It's sort of the good old, traditional form of terrorism, but it's sort of been packaged for the 21st century. One of the big things about countering terrorism is, how do you perceive it? Because perception leads to your response to it. So if you have a traditional perception of terrorism, it would be that it's one of criminality, one of war. So how are you going to respond to it? Naturally, it would follow that you meet kind with kind. You fight it. If you have a more modernist approach, and your perception of terrorism is almost cause-and-effect, then naturally from that, the responses that come out of it are much more asymmetrical.
Chúng ta hầu như ai cũng nói về khủng bố, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta đang ở trong cuộc chiến với một hình thức khủng bố mới là kiểu khủng bố truyền thống, lâu đời nhưng được đóng gói theo kiểu thế kỉ 21. Một trong những điều quan trọng nhất về chống khủng bố là, làm bạn nhận biết về nó như thế nào? Vì nhận thức sẽ dẫn đến phản ứng của bạn. Nên nếu bạn nhận thức một cách truyền thống về khủng bố, nó sẽ là một hình thức tội phạm, một hình thức chiến tranh. Bạn sẽ phản ứng với nó thế nào? Rất tự nhiên, nó sẽ làm theo cái mà bạn gặp. Bạn đấu tranh với nó. Nếu bạn có cách tiếp cận hiện đại và nhận thức của bạn về khủng bố rằng nó gần như là quan hệ nguyên nhân-hệ quả thì theo tự nhiên, phản ứng bắt nguồn từ nhận thức đó là không đồng nhất
We live in a modern, global world. Terrorists have actually adapted to it. It's something we have to, too, and that means the people who are working on counterterrorism responses have to start, in effect, putting on their Google-tinted glasses, or whatever.
Chúng ta sống trong một thế giới hiện đại, toàn cầu. Khủng bố thực ra đã thay đổi thích ứng với thế giới đó. Đó cũng là điều chúng ta cần làm, và nó có nghĩa là những người đang làm việc để chống khủng bố phải bắt đầu, và một cách hiệu quả, sử dụng Google hay bất kì cái gì khác.
For my part, what I wanted us to do was just to look at terrorism as though it was a global brand, say, Coca-Cola. Both are fairly bad for your health. (Laughter) If you look at it as a brand in those ways, what you'll come to realize is, it's a pretty flawed product. As we've said, it's pretty bad for your health, it's bad for those who it affects, and it's not actually good if you're a suicide bomber either. It doesn't actually do what it says on the tin. You're not really going to get 72 virgins in heaven. It's not going to happen, I don't think. And you're not really going to, in the '80s, end capitalism by supporting one of these groups. It's a load of nonsense.
Về phần mình, cái tôi muốn chúng ta làm là nhìn nhận khủng bố như một nhãn hiệu toàn cầu ví dụ như Coca-cola. Cả 2 đều có hại như nhau cho sức khỏe của bạn. (Cười) Nếu bạn nhìn nó như một nhãn hiệu theo cách đó, Điều bạn sẽ nhận ra là, nó là một sản phẩm lỗi. Như chúng ta đã nói, nó không tốt cho sức khỏe, nó gây hại cho những người bị nó ảnh hưởng và nó cũng không hẳn tốt nếu bạn là một kẻ đánh bom tự sát. Nó không thực sự làm những gì được viết trên "bao bì". Bạn không thực sự có được 72 cô gái đồng trinh trên thiên đường. Điều đó sẽ không xảy ra, tôi không nghĩ vậy. Và vào những năm 80, bạn không thể kết thúc chủ nghĩa tư bản bằng việc ủng hộ 1 trong các nhóm này. Nó thật vô lý.
But what you realize, it's got an Achilles' heel. The brand has an Achilles' heel. We've mentioned the health, but it needs consumers to buy into it. The consumers it needs are the terrorist constituency. They're the people who buy into the brand, support them, facilitate them, and they're the people we've got to reach out to. We've got to attack that brand in front of them.
Nhưng những gì bạn nhận ra, đó là nó cũng có một gót chân Achille. Nhãn hiệu này cũng có một gót chân Achille. Chúng ta đã đề cập về vấn đề sức khỏe, nhưng nó cần người tiêu dùng bỏ tiền mua. Người tiêu dùng ở đây là những người ủng hộ chủ nghĩa khủng bố Họ là những người đầu tư tiền, ủng hộ nó, tạo điều kiện cho nó, và họ là những người mà chúng ta phải tiếp cận Chúng ta phải tấn công nhãn hiệu đó trước mặt họ.
There's two essential ways of doing that, if we carry on this brand theme. One is reducing their market. What I mean is, it's their brand against our brand. We've got to compete. We've got to show we're a better product. If I'm trying to show we're a better product, I probably wouldn't do things like Guantanamo Bay. We've talked there about curtailing the underlying need for the product itself. You could be looking there at poverty, injustice, all those sorts of things which feed terrorism.
Có 2 cách làm việc đó, nếu chúng ta tiếp tục câu chuyện với chủ đề nhãn hiệu. Một là thu hẹp thị trường của họ. Ý tôi là, thương hiệu của họ đang chống lại thương hiệu của chúng ta. Ta phải cạnh tranh. Cần phải cho họ thấy chúng ta là sản phẩm tốt hơn. để thể hiện rằng chúng ta tốt hơn, tôi có lẽ sẽ không làm những việc như Guatanamo Bay. Chúng ta nói về hạn chế nhu cầu tiềm ẩn về bản thân sản phẩm. Bạn có thể thấy sự nghèo đói, sự bất công, tất cả những thứ đó đã thúc đẩy chủ nghĩa khủng bố.
The other thing to do is to knock the product, attack the brand myth, as we've said. You know, there's nothing heroic about killing a young kid. Perhaps we need to focus on that and get that message back across. We've got to reveal the dangers in the product. Our target audience, it's not just the producers of terrorism, as I've said, the terrorists. It's not just the marketeers of terrorism, which is those who finance, those who facilitate it, but it's the consumers of terrorism. We've got to get in to those homelands. That's where they recruit from. That's where they get their power and strength. That's where their consumers come from. And we have to get our messaging in there. So the essentials are, we've got to have interaction in those areas, with the terrorists, the facilitators, etc. We've got to engage, we've got to educate, and we've got to have dialogue.
Một cách khác là hạ gục sản phẩm, tấn công những lời đồn về thương hiệu. Bạn biết đấy, chẳngcó gì là anh hùng khi giết một đứa trẻ con. Có lẽ chúng ta cần phải tập trung và đưa thông điệp đó quay lại. Chúng ta phải công khai sự nguy hiểm của sản phẩm. Khán giả mà chúng ta nhằm đến không chỉ là những người sản xuất ra nạn khủng bố, như tôi đã nói, những tên khủng bố. chúng không chỉ là người quảng bá về chủ nghĩa khủng bố, những người đầu tư, tạo điều kiện cho nó mà đó còn là những người sử dụng chủ nghĩa khủng bố. Chúng ta phải tiến vào lãnh thổ của họ đó là nơi mà họ tuyển quân, nguồn gốc quyền lực và sức mạnh của chúng. Đó là nơi khách hàng của họ đến từ. Và chúng ta phải đưa thông điệp của chúng ta đến đó. Nên điều cần thiết là chúng ta phải có sự tương tác trong những khu vực đó, với những tên khủng bố, những người hỗ trợ... Chúng ta phải tham gia, phải giáo dục, và ta phải đối thoại.
Now, staying on this brand thing for just a few more seconds, think about delivery mechanisms. How are we going to do these attacks? Well, reducing the market is really one for governments and civil society. We've got to show we're better. We've got to show our values. We've got to practice what we preach. But when it comes to knocking the brand, if the terrorists are Coca-Cola and we're Pepsi, I don't think, being Pepsi, anything we say about Coca-Cola, anyone's going to believe us.
Bây giờ, cho phép tôi nói thêm vài giây về chủ đề thương hiệu này, hãy nghĩ về những cơ chế thực hiện Chúng ta sẽ tấn công như thế nào? Thu hẹp thị trường là một giải pháp cho các chính phủ và xã hội dân sự. Ta phải thể hiện chúng ta tốt đẹp hơn. Chúng ta phải thể hiện giá trị của mình. Chúng ta phải tập luyện những điều sẽ giảng dạy. Nhưng khi nói đến đập tan thương hiệu, nếu những tên khủng bố là Cocacola và chúng ta là Pepsi, tôi không nghĩ mọi người sẽ tin những lời chúng ta nói về Coca cola.
So we've got to find a different mechanism, and one of the best mechanisms I've ever come across is the victims of terrorism. They are somebody who can actually stand there and say, "This product's crap. I had it and I was sick for days. It burnt my hand, whatever." You believe them. You can see their scars. You trust them. But whether it's victims, whether it's governments, NGOs, or even the Queen yesterday, in Northern Ireland, we have to interact and engage with those different layers of terrorism, and, in effect, we do have to have a little dance with the devil.
Vì thế chúng ta phải tìm một cơ chế khác, và một trong những cơ chế hay nhất mà tôi nghĩ ra đó là nạn nhân của nạn khủng bố. Họ là những người có thể đứng lên và nói, " Sản phẩm này thật tệ. Tôi đã dùng nó và bị ốm nhiều ngày. Nó đốt cháy tay tôi." Bạn tin họ. Bạn có thể nhìn thấy vết sẹo của họ. Bạn tin họ. Nhưng dù đó là nạn nhân hay là chính phủ, tổ chức phi chính phủ, hay kể cả Nữ hoàng vào hôm qua ở Bắc Ireland, chúng ta phải tương tác và lôi kéo những tầng lớp khác nhau của chủ nghĩa khủng bố, và chúng ta phải chơi đùa một chút với ác quỷ.
This is my favorite part of my speech. I wanted to blow you all up to try and make a point, but — (Laughter) — TED, for health and safety reasons, have told me I've got to do a countdown, so I feel like a bit of an Irish or Jewish terrorist, sort of a health and safety terrorist, and I — (Laughter) — I've got to count 3, 2, 1, and it's a bit alarming, so thinking of what my motto would be, and it would be, "Body parts, not heart attacks." So 3, 2, 1. (Explosion sound) Very good. (Laughter) Now, lady in 15J was a suicide bomber amongst us all. We're all victims of terrorism. There's 625 of us in this room. We're going to be scarred for life. There was a father and a son who sat in that seat over there. The son's dead. The father lives. The father will probably kick himself for years to come that he didn't take that seat instead of his kid. He's going to take to alcohol, and he's probably going to kill himself in three years. That's the stats. There's a very young, attractive lady over here, and she has something which I think's the worst form of psychological, physical injury I've ever seen out of a suicide bombing: It's human shrapnel. What it means is, when she sat in a restaurant in years to come, 10 years to come, 15 years to come, or she's on the beach, every so often she's going to start rubbing her skin, and out of there will come a piece of that shrapnel. And that is a hard thing for the head to take. There's a lady over there as well who lost her legs in this bombing. She's going to find out that she gets a pitiful amount of money off our government for looking after what's happened to her. She had a daughter who was going to go to one of the best universities. She's going to give up university to look after Mum. We're all here, and all of those who watch it are going to be traumatized by this event, but all of you here who are victims are going to learn some hard truths. That is, our society, we sympathize, but after a while, we start to ignore. We don't do enough as a society. We do not look after our victims, and we do not enable them, and what I'm going to try and show is that actually, victims are the best weapon we have against more terrorism.
Đây là phần yêu thích của tôi. Tôi muốn làm các bạn nổ tung để chứng minh quan điểm của tôi, nhưng - (cười) - TED, vì lí do sức khỏe và an toàn, đã bảo tôi rằng tôi phải đếm ngược, vì thế tôi cảm thấy giống như một tên khủng bố người Ireland hay Do Thái, kiểu như 1 tên khủng bố về sức khỏe và an toàn, và tôi - (cười) - phải đếm ngược 3,2,1 và nó hơi đáng sợ, rồi tôi nghĩ về châm ngôn của mình, đó sẽ là "tấn công các bộ phận cơ thể, không phải trái tim" Rồi 3,2,1 (tiếng nổ) Rất tốt. (cười) Bây giờ, quý cô ở ghế 15J là một kẻ đánh bom liều chết giữa chúng ta. Chúng ta đều là nạn nhân của nạn khủng bố. Có 625 người chúng ta trong phòng này. chúng ta sợ chết khiếp lên. Có một người bố và một cậu con trai ngồi đằng kia. Người con trai đã chết. Người bố sống sót. Người bố sẽ hận bản thân mình nhiều năm vì ông đã không ngồi ghế đó thay cho con. Ông ấy uống rượu, và có lẽ sẽ tự sát trong vòng 3 năm. Đó là số liệu thống kê. Có một cô gái trẻ và xinh đẹp đằng kia, và cô ấy có một chấn thương rất kinh khủng về tinh thần và thể chất từ vụ nổ bom liều chết. Đó là một quả-đạn-người. Có nghĩa là, khi cô ấy ngồi ở nhà hàng nhiều năm sau, 10 sau, 15 năm sau, hay khi ở bãi biển, thỉnh thoảng cô gãi da của mình, và từ đó chui ra một miếng của mảnh đạn. Và đó là một điều kinh khủng mà trí óc phải chịu đựng Có một quý cô ngồi kia đã mất đôi chân trong vụ đánh bom này. Cô ấy sẽ hiểu rằng cô nhận được một khoản tiền bồi thường từ chính phủ vì những gì xảy ra với cô ấy. Cô có con gái sắp đi học ở một trong những trường đại học tốt nhất. Cô ấy phải bỏ học để chăm sóc mẹ cô. Tất cả ta ở đây, và những ai đang xem, sẽ bị chấn động vì sự kiện này, nhưng chúng ta là những nạn nhân học được một vài sự thật cay đắng Rằng, xã hội của ta, chúng ta đồng cảm, nhưng sau một lúc, chúng ta bắt đầu lờ đi. Ta không làm đủ với tư cách một xã hội. Chúng ta không chăm sóc những nạn nhân, và không tạo điều kiện cho họ, và điều mà tôi đang cố gắng thể hiện là nạn nhân là vũ khí tốt nhất chúng ta có để chống lại nạn khủng bố.
How would the government at the turn of the millennium approach today? Well, we all know. What they'd have done then is an invasion. If the suicide bomber was from Wales, good luck to Wales, I'd say. Knee-jerk legislation, emergency provision legislation -- which hits at the very basis of our society, as we all know -- it's a mistake. We're going to drive prejudice throughout Edinburgh, throughout the U.K., for Welsh people.
Chính phủ ở thềm thiên niên kỷ mới tiếp cận ngày hôm nay như thế nào? Chúng ta biết. Những gì họ đã làm là một cuộc xâm lược Nếu kẻ đánh bom liều chết đến từ xứ Wales, chúc Wales may mắn. những phản ứng tự nhiên của pháp luật, phản ứng khẩn cấp ảnh hưởng tới nền tảng của xã hội, như ta đều biết -- là một sai lầm. Ta sẽ lan truyền định kiến trên toàn Edinburgh, xuyên qua nước Anh, về người xứ Wales.
Today's approach, governments have learned from their mistakes. They are looking at what I've started off on, on these more asymmetrical approaches to it, more modernist views, cause and effect. But mistakes of the past are inevitable. It's human nature. The fear and the pressure to do something on them is going to be immense. They are going to make mistakes. They're not just going to be smart.
Sự tiếp cận hôm nay, chính phủ đã học từ lỗi lầm của họ. Họ đang xem xét điều tôi đã nhắc đến lúc đầu, về những tiếp cận không đối xứng, cách nhìn hiện đại, về nhân và quả. Nhưng lỗi lầm của quá khứ là chắc chắn xảy ra. Đó là quy luật tự nhiên. Nỗi sợ hãi và áp lực phải làm gì đó với chúng sẽ trở nên to lớn hơn. Họ sẽ mắc lỗi sai. chúng không chỉ trở nên thông minh.
There was a famous Irish terrorist who once summed up the point very beautifully. He said, "The thing is, about the British government, is, is that it's got to be lucky all the time, and we only have to be lucky once."
Có một kẻ khủng bố khét tiếng người Ireland đã từng kết luận rất hay. Hắn nói, " Chính phủ Anh phải may mắn mọi lúc, và ta chỉ cần may mắn một lần"
So what we need to do is we have to effect it. We've got to start thinking about being more proactive. We need to build an arsenal of noncombative weapons in this war on terrorism. But of course, it's ideas -- is not something that governments do very well.
Nên điều ta cần làm là ta phải làm nó hiệu quả Ta phải bắt đầu nghĩ về việc trở nên chủ động hơn. Ta cần phải xây 1 kho vũ khí với những vũ khí không hiếu chiến trong cuộc chiến chống khủng bố. Nhưng tất nhiên, đó chỉ là ý tưởng -- đó không phải là điều chính phủ làm tốt.
I want to go back just to before the bang, to this idea of brand, and I was talking about Coke and Pepsi, etc. We see it as terrorism versus democracy in that brand war. They'll see it as freedom fighters and truth against injustice, imperialism, etc.
Tôi muốn trở lại trước vụ nổ, về ý tưởng về nhãn hiệu, và tôi đã nói về Coke và Pepsi, ... Ta thấy nó giống như khủng bố chống lại nền dân chủ trong cuộc chiến nhãn hiệu đó. Họ sẽ nhìn nó giống những người đấu tranh vì tự do và sự thật chống lại sự bất công, chủ nghĩa đế quốc, vân vân...
We do have to see this as a deadly battlefield. It's not just [our] flesh and blood they want. They actually want our cultural souls, and that's why the brand analogy is a very interesting way of looking at this. If we look at al Qaeda. Al Qaeda was essentially a product on a shelf in a souk somewhere which not many people had heard of. 9/11 launched it. It was its big marketing day, and it was packaged for the 21st century. They knew what they were doing. They were effectively [doing] something in this brand image of creating a brand which can be franchised around the world, where there's poverty, ignorance and injustice.
Chúng ta phải nhìn điều này như một bãi chiến trường chết chóc. Chúng không chỉ muốn mạng sống của chúng ta. Chúng thực sự muốn tâm hồn văn hóa của ta và đó là tại sao việc phân tích nhãn hiệu là một cách thú vị để tìm hiểu về điều này. Nếu chúng ta xem xét Al Qaeda. Về cơ bản Al Qaeda là một sản phẩm ở các khu chợ hồi giáo nơi mà không có nhiều người nghe nói tới. Vụ 11/9 đã khơi mào nó. Nó trở thành ngày tiếp thị lớn và nó đã được đóng gói cho thế kỷ 21. Chúng biết điều chúng đang làm. Chúng đã làm rất hiệu quả trong việc tạo dựng một thương hiệu có thể được nhượng quyền kinh doanh ở những nơi có đói nghèo, ngu dốt, bất công trên toàn thế giới.
We, as I've said, have got to hit that market, but we've got to use our heads rather than our might. If we perceive it in this way as a brand, or other ways of thinking at it like this, we will not resolve or counter terrorism.
Chúng ta, như tôi đã nói, phải có một cú đánh vào thị trường đó, nhưng chúng ta phải sử dụng cái đầu của mình hơn là sức mạnh. Nếu ta nhìn nhận nó như một nhãn hàng, hoặc theo những cách nghĩ khác tương tự, chúng ta sẽ không bao giờ giải quyết hoặc chống lại được khủng bố.
What I'd like to do is just briefly go through a few examples from my work on areas where we try and approach these things differently. The first one has been dubbed "lawfare," for want of a better word. When we originally looked at bringing civil actions against terrorists, everyone thought we were a bit mad and mavericks and crackpots. Now it's got a title. Everyone's doing it. There's a bomb, people start suing. But one of the first early cases on this was the Omagh Bombing. A civil action was brought from 1998. In Omagh, bomb went off, Real IRA, middle of a peace process. That meant that the culprits couldn't really be prosecuted for lots of reasons, mostly to do with the peace process and what was going on, the greater good. It also meant, then, if you can imagine this, that the people who bombed your children and your husbands were walking around the supermarket that you lived in. Some of those victims said enough is enough. We brought a private action, and thank God, 10 years later, we actually won it. There is a slight appeal on at the moment so I have to be a bit careful, but I'm fairly confident.
Điều tôi muốn làm là đi nhanh qua một vài ví dụ từ công việc của tôi ở các lĩnh vực mà chúng ta thử tiếp cận theo cách khác Điều đầu tiên được gọi là "lawfare," nói một cách hoa mỹ Khi chúng ta nhìn vào những hành động dân sự chống lại khủng bố, mọi người nghĩ chúng ta hơi điên rồ, lạc hướng và suy nghĩ lập dị. Bây giờ nó có một danh hiệu. Mọi người sẽ làm nó. có một quả bom, người ta bắt đầu kiện. Nhưng một trong những trường hợp đầu tiên là vụ nổ bom ở Omagh. Một hành động chính trị diễn ra năm 1998. Ở Omagh, bom nổ, tổ chức Real IRA, ở giữa tiến trình hòa bình. Điều này có nghĩa thủ phạm không thực sự bị khởi tố vì nhiều lý do, hầu hết là vì quá trình hòa bình và vì điều đang xảy ra, những điều tốt đẹp hơn Nó cũng có nghĩa nếu bạn tưởng tượng về điều này, rằng nếu kẻ đánh bom vào con của bạn và chồng của bạn đang đi bộ xung quanh siêu thị mà bạn ở trong đó. Một vài nạn nhân nói đủ là đủ. Chúng ta thực hiện 1 hành động cá nhân, và ơn Chúa, 10 năm sau, chúng ta thực sự chiến thắng. có những phản đối nho nhó vào lúc đó nên tôi phải cẩn thận hơn nhưng tôi khá tự tin.
Why was it effective? It was effective not just because justice was seen to be done where there was a huge void. It was because the Real IRA and other terrorist groups, their whole strength is from the fact that they are an underdog. When we put the victims as the underdog and flipped it, they didn't know what to do. They were embarrassed. Their recruitment went down. The bombs actually stopped -- fact -- because of this action. We became, or those victims became, more importantly, a ghost that haunted the terrorist organization.
Tại sao nó lại hiệu quả? Nó hiệu quả không chỉ bởi vì công lý đã được thực thi ở nơi đã có 1 lỗ hổng lớn. Nó còn bởi vì tổ chức Real IRA và các tổ chức khủng bố khác, sức mạnh của họ đến từ thực tế rằng họ là những kẻ thua cuộc. Khi chúng ta xem những nạn nhân là kẻ yếu, và đảo ngược lại, họ không biết phải làm gì. Họ bối rối. Họ không tuyển được quân. Việc đánh Bom thực sự chấm dứt -- thực tế -- bởi vì hành động đó. Chúng ta đã trở thành, hay những nạn nhân đó trở thành, quan trọng hơn, Một con ma ám ảnh tổ chức khủng bố.
There's other examples. We have a case called Almog which is to do with a bank that was, allegedly, from our point of view, giving rewards to suicide bombers. Just by bringing the very action, that bank has stopped doing it, and indeed, the powers that be around the world, which for real politic reasons before, couldn't actually deal with this issue, because there was lots of competing interests, have actually closed down those loopholes in the banking system. There's another case called the McDonald case, where some victims of Semtex, of the Provisional IRA bombings, which were supplied by Gaddafi, sued, and that action has led to amazing things for new Libya. New Libya has been compassionate towards those victims, and started taking it -- so it started a whole new dialogue there. But the problem is, we need more and more support for these ideas and cases.
Có một ví dụ khác. Chúng ta có một trường hợp gọi là Almog xảy ra tại một ngân hàng, từ cách nhìn của chúng ta nó được cho rằng ủng hộ hành động ném bom tự sát, Chỉ bởi hành động trên, ngân hàng đã ngừng thực hiện điều đó, và thực tế quyền lực trên thế giới, đối với những lí do chính trị thực sự, không thể đối phó được với vấn đề này, vì có quá nhiều lợi ích cạnh tranh, nên chúng đã chấm dứt những kẽ hở trong hệ thống ngân hàng. Có một trường hợp khác gọi là McDonald, nơi mà những nạn nhân của Semtex, 1 vụ đánh bom của tổ chức IRA lâm thời, được hỗ trợ bởi Gaddafi, kiện ra tòa, và hành động này dẫn tới những điều tuyệt vời cho một đất nước Libya mới. Đất nước Libya mới có lòng trắc ẩn với các nạn nhân, và bắt đầu chấp nhận -- vì thế nó đã bắt đầu 1 vòng đàm phán mới. Nhưng vấn đề là, chúng ta cần sự hỗ trợ nhiều hơn cho những ý tưởng và trường hợp trên.
Civil affairs and civil society initiatives. A good one is in Somalia. There's a war on piracy. If anyone thinks you can have a war on piracy like a war on terrorism and beat it, you're wrong. What we're trying to do there is turn pirates to fisherman. They used to be fisherman, of course, but we stole their fish and dumped a load of toxic waste in their water, so what we're trying to do is create security and employment by bringing a coastguard along with the fisheries industry, and I can guarantee you, as that builds, al Shabaab and such likes will not have the poverty and injustice any longer to prey on those people. These initiatives cost less than a missile, and certainly less than any soldier's life, but more importantly, it takes the war to their homelands, and not onto our shore, and we're looking at the causes.
Những công việc dân sự và những sáng kiến xã hội. 1 ví dụ ở Somalia. Có 1 cuộc chiến chống cướp biển. Nếu có ai nghĩ rằng có thể chống lại cướp biển giống như cuộc chiến khủng bố, bạn đã sai. Điều chúng ta đang cố làm là biến cướp biển thành ngư dân. Tất nhiên họ đã từng là ngư dân, nhưng chúng ta đã trộm cá của họ và thải ra rất nhiều chất độc vào môi trường nước của họ, vì thế điều chúng ta đang cố tạo ra an ninh và công việc bằng một nhóm người gác biển cùng với nền công nghiệp cá, và tôi có thể bảo đảm với bạn, khi đó, Al Shabaab hay những người khác sẽ không còn dùng sự nghèo đói và bất công để làm hại những người này nữa. Những ý tưởng này không đắt bằng 1 tên lửa, và chắc chắn không bằng mạng sống của bất kì người lính nào, nhưng quan trọng hơn, nó đưa chiến tranh về quê hương của nó mà không phải vào bờ biển của chúng ta, và ta nhìn vào những nguyên nhân.
The last one I wanted to talk about was dialogue. The advantages of dialogue are obvious. It self-educates both sides, enables a better understanding, reveals the strengths and weaknesses, and yes, like some of the speakers before, the shared vulnerability does lead to trust, and it does then become, that process, part of normalization. But it's not an easy road. After the bomb, the victims are not into this. There's practical problems. It's politically risky for the protagonists and for the interlocutors. On one occasion I was doing it, every time I did a point that they didn't like, they actually threw stones at me, and when I did a point they liked, they starting shooting in the air, equally not great. (Laughter) Whatever the point, it gets to the heart of the problem, you're doing it, you're talking to them.
Điều cuối cùng tôi muốn nói về các cuộc đối thoại. Điều thuận lợi của đối thoại là rất rõ. Nó giáo dục cả 2 phía, giúp chúng ta hiểu hơn, bộc lộ điểm mạnh và điểm yếu, và vâng, như vài diễn giả trước đây, điểm yếu chung dẫn tới sự tin tưởng, và nó trở thành, 1 phần của bình thường hóa. Nhưng nó không hề dễ dàng Sau vụ ném bom, nạn nhân không còn ở đó. Có những vấn đề thực tiễn. Đó là rủi ro chính trị cho những người giữ vai trò chủ đạo và cho những người đối thoại. Trong một lần tôi làm điều này, mỗi lần tôi đưa ra 1 điều họ không thích, họ thực sự ném đá về phía tôi, và khi tôi ủng hộ điều mà họ thích, họ bắt đầu hứng khởi, nói nhiều hơn về nó, công bằng mà nói không tốt chút nào (cười) Dù là quan điểm nào, nó đều dẫn đến trọng tâm vấn đề, bạn đang thực hiện điều đó, bạn đang trò chuyện với chúng
Now, I just want to end with saying, if we follow reason, we realize that I think we'd all say that we want to have a perception of terrorism which is not just a pure military perception of it. We need to foster more modern and asymmetrical responses to it. This isn't about being soft on terrorism. It's about fighting them on contemporary battlefields. We must foster innovation, as I've said. Governments are receptive. It won't come from those dusty corridors. The private sector has a role. The role we could do right now is going away and looking at how we can support victims around the world to bring initiatives.
Bây giờ, tôi chỉ muốn kết thúc bằng việc nói rằng nếu chúng ta theo lẽ phải, tôi nghĩ chúng ta nhận ra rằng tất cả chúng ta đều muốn có được nhận thức về khủng bố, mà không chỉ dừng lại ở một nhận thức thuần túy quân sự về nó. Chúng ta cần thúc đẩy hơn nữa những phản ứng hiện đại và không đối xứng. Điều này không phải là đối xử nhẹ nhàng với khủng bố. Nó là về sự đấu tranh theo cách của hiện tại. Như tôi đã nói, chúng ta phải thúc đẩy sự đổi mới. Chính phủ rất cởi mở. Điều đó không tới từ những hành lang bụi bặm. Khu vực tư nhân cũng có một vai trò. Vai trò chúng ta có thể làm ngay bây giờ là đi ra xa và nhìn xem làm thế nào chúng ta có thể hỗ trợ các nạn nhân trên thế giới để đem tới những sáng kiến.
If I was to leave you with some big questions here which may change one's perception to it, and who knows what thoughts and responses will come out of it, but did myself and my terrorist group actually need to blow you up to make our point? We have to ask ourselves these questions, however unpalatable. Have we been ignoring an injustice or a humanitarian struggle somewhere in the world? What if, actually, engagement on poverty and injustice is exactly what the terrorists wanted us to do? What if the bombs are just simply wake-up calls for us? What happens if that bomb went off because we didn't have any thoughts and things in place to allow dialogue to deal with these things and interaction?
Nếu tôi để lại một vài câu hỏi lớn ở đây có thể thay đổi nhận thức của ai đó về nó, và biết đâu suy nghĩ và phản hồi sẽ đến từ những câu hỏi đó, nhưng bản thân tôi và nhóm khủng bố của tôi có thực sự cần phải làm bạn nổ tung để làm rõ quan điểm của chúng ta? Chúng ta phải hỏi bản thân những câu hỏi này, dù cho điều đó thật khó chịu. Chúng ta đã từng lờ đi sự bất công hay sự đấu tranh nhân đạo nào ở đâu đó trên thế giới chưa? Nếu, thực tế, trận chiến của sự đói nghèo và bất công chính xác là điều mà khủng bố muốn chúng ta làm? Nếu bom chỉ đơn giản là để đánh thức chúng ta? Điều gì xảy ra nếu bom phát nổ bởi vì chúng ta đã không có bất kỳ suy nghĩ và những thứ đặt ra cho phép những cuộc đối thoại giải quyết những điều này và tương tác ?
What is definitely uncontroversial is that, as I've said, we've got to stop being reactive, and more proactive, and I just want to leave you with one idea, which is that it's a provocative question for you to think about, and the answer will require sympathy with the devil. It's a question that's been tackled by many great thinkers and writers: What if society actually needs crisis to change? What if society actually needs terrorism to change and adapt for the better? It's those Bulgakov themes, it's that picture of Jesus and the Devil hand in hand in Gethsemane walking into the moonlight. What it would mean is that humans, in order to survive in development, quite Darwinian spirit here, inherently must dance with the devil.
Điều mà không ai bàn cãi đó là, chúng ta phải dừng sự phản ứng, và cần chủ động hơn nữa, và tôi chỉ muốn đưa ra cho bạn một ý tưởng, đó là một câu hỏi khuyến khích bạn suy nghĩ và câu trả lời sẽ yêu cầu sự đồng cảm với quỷ dữ. Nó là một câu hỏi được bàn bạc bởi rất nhiều nhà tư tưởng và các nhà văn vĩ đại : Nếu xã hội thực sự cần sự khủng hoảng để thay đổi thì sao? Nếu xã hội thực sự cần khủng bố để thay đổi và thích nghi cho những điều tốt hơn thì sao? Nó là những đề tài của Bulgakov, nó là bức tranh của Jesus và quỷ dữ tay trong tay ở Gethsemane bước vào trong ánh trăng. Điều đó có nghĩa là con người, để sống sót trong sự phát triển, khá mang hơi hướng Darwin ở đây, đã phải chơi đùa với quỷ dữ.
A lot of people say that communism was defeated by the Rolling Stones. It's a good theory. Maybe the Rolling Stones has a place in this. Thank you. (Music) (Applause) Bruno Giussani: Thank you. (Applause)
Nhiều người nói rằng chủ nghĩa cộng sản đã bị đánh bại bởi ban nhạc Rolling Stones. Nó là một thuyết hay. Có thể Rolling stones có một vị trí trong điều này. Cảm ơn. (Âm nhạc) (Vỗ tay) Bruno Giussani: Cảm ơn. (Vỗ tay)