There are three words that explain why I am here. They are "Amy Krouse Rosenthal."
Có 3 từ để giải thích lý do tôi ở đây. Đó là ”Amy Krouse Rosenthal.”
At the end of Amy's life, hyped up on morphine and home in hospice, the "New York Times" published an article she wrote for the "Modern Love" column on March 3, 2017. It was read worldwide by over five million people. The piece was unbearably sad, ironically funny and brutally honest. While it was certainly about our life together, the focus of the piece was me. It was called, "You May Want to Marry My Husband." It was a creative play on a personal ad for me. Amy quite literally left an empty space for me to fill with another love story.
Vào cuối cuộc đời của Amy, say trong morphine và sống ở viện dưỡng lão. Tờ New York Times đã đăng một bài viết của cô ấy trên mục ”Tình yêu hiện đại” vào ngày 3 tháng 3, 2017. Bài viết được đọc bởi hơn 5 triệu người khắp thế giới. Bài viết buồn không thể chịu nổi, hài hước một cách mỉa mai và chân thật đến tàn nhẫn. Mặc dù chắc chắn nó nói về về cuộc sống của chúng tôi, nhưng tâm điểm của bài viết là tôi. Nó có tên là ” Có lẽ bạn sẽ muốn cưới chồng của tôi” Đó là một nước đi sáng tạo để quảng cáo tôi. Amy thực sự đã để lại một khoảng trống để tôi lắp đầy với một câu chuyện tình yêu khác.
Amy was my wife for half my life. She was my partner in raising three wonderful, now grown children, and really, she was my girl, you know? We had so much in common. We loved the same art, the same documentaries, the same music. Music was a huge part of our life together. And we shared the same values. We were in love, and our love grew stronger up until her last day. Amy was a prolific author. In addition to two groundbreaking memoirs, she published over 30 children's books. Posthumously, the book she wrote with our daughter Paris, called "Dear Girl," reached the number one position on the "New York Times" bestseller list. She was a self-described tiny filmmaker. She was 5'1" and her films were not that long.
Amy đã làm vợ trong nửa quãng đời của tôi. Cô ấy đã cùng tôi nuôi dạy 3 đứa con tuyệt vời, giờ chúng đã lớn khôn. và cô ấy là cô gái của tôi, bạn hiểu chứ? Chúng tôi có rất nhiều điểm chung Chúng tôi thích cùng một loại nghệ thuật cùng bộ phim tài liệu, cùng một loại nhạc. Âm nhạc là một phần quan trọng trong cuộc đời của chúng tôi Và chia sẻ các giá trị như nhau. Chúng tôi đã yêu, và tỉnh yêu của chúng tôi trở nên mạnh mẽ cho đến ngày cuối cùng của đời cô ấy. Amy là một tác giả viết nhiều. Ngoài hai cuốn hồi ký đột phá, cô ấy đã viết hơn 30 quyển sách cho thiếu nhi. Sau khi mất, cuốn sách viết cùng Paris, con gái chúng tôi, có tên là ”Thưa cô bé,” đứng đầu trong số những cuốn sách bán chạy nhất của tờ New York Times. Cô ấy tự mô tả là một nhà làm phim nhỏ. Cô ấy cao 1m54 và những bộ phim của cô ấy thì không dài như vậy.
(Laughter)
(Cười)
Her films exemplified her natural ability to gather people together. She was also a terrific public speaker, talking with children and adults of all ages all over the world.
Những bộ phim của cô ấy là minh chứng cho khả năng kết nối mọi người của cô ấy. Cô ấy cũng là một diễn giả xuất sắc, nói chuyện trẻ em và người lớn ở mọi độ tuổi trên khắp thế giới.
Now, my story of grief is only unique in the sense of it being rather public. However, the grieving process itself was not my story alone. Amy gave me permission to move forward, and I'm so grateful for that. Now, just a little over a year into my new life, I've learned a few things. I'm here to share with you part of the process of moving forward through and with grief. But before I do that, I think it would be important to talk a little bit about the end of life, because it forms how I have been emotionally since then. Death is such a taboo subject, right?
Bây giờ, câu chuyện đau buồn của tôi chỉ độc nhất ở khía cạnh nó khá là công khai. Dù vậy, sự đau buồn của tôi không phải câu chuyện của riêng tôi Amy cho phép tôi đi bước nữa, và tôi rất mừng vì điều đó. Giờ đây, chỉ hơn một năm bước vào cuộc sống mới Tôi đã học được một vài điều. Tôi đứng đây để chia sẻ với bạn một phần của quá trình vượt qua và đau buồn. Nhưng trước đó, tôi nghĩ nói một chút về ngày cuộc đời kết thúc cũng quan trọng đấy, bởi nó hình thành cảm xúc của tôi kể từ đó. Cái chết là một chủ đề cấm kị, phải không?
Amy ate her last meal on January 9, 2017. She somehow lived an additional two months without solid food. Her doctors told us we could do hospice at home or in the hospital. They did not tell us that Amy would shrink to half her body weight, that she would never lay with her husband again, and that walking upstairs to our bedroom would soon feel like running a marathon. Home hospice does have an aura of being a beautiful environment to die in. How great that you don't have the sounds of machines beeping and going on and off all the time, no disruptions for mandatory drug administration, home with your family to die.
Amy đã ăn bữa ăn cuối cùng vào ngày 9 tháng 1 năm 2017. Bằng cách nào đó cô ấy sống thêm 2 tháng mà không ăn thức ăn cứng. Bác sĩ của cô ấy nói rằng chúng tôi có thể chăm sóc tại nhà hoặc ở bệnh viện. Họ không nói với chúng tôi rằng Amy sẽ giảm còn một nửa cân nặng, rằng cô ấy sẽ không bao giờ nằm với chồng mình nữa, và rằng đi lên cầu thang đến phòng ngủ của chúng tôi sẽ như chạy marathon An dưỡng tại nhà có một quầng hào quang là một môi trường tuyệt đẹp để chết. Thật tuyệt vời khi bạn không phải nghe tiếng máy móc bíp bíp liên tục không ngừng nghỉ, không bị gián đoạn bởi giờ uống thuốc ở nhà và ra đi bên cạnh người thân.
We did our best to make those weeks as meaningful as we could. We talked often about death. Everybody knows it's going to happen to them, like, for sure, but being able to talk openly about it was liberating. We talked about subjects like parenting. I asked Amy how I could be the best parent possible to our children in her absence. In those conversations, she gave me confidence by stressing what a great relationship I had with each one of them, and that I can do it. I know there will be many times where I wish she and I can make decisions together. We were always so in sync. May I be so audacious as to suggest that you have these conversations now, when healthy. Please don't wait.
Chúng tôi cố hết sức để làm những tuần đó ý nghĩa nhất có thể. Chúng tôi thường xuyên nói về cái chết. Mọi người biết rằng chắc nó sẽ xảy đến với họ, nhưng được nói về nó một cách thoải mái rất tuyệt. Chúng tôi nói về vấn đề nuôi dạy con. Tôi hỏi Amy cách để làm một người cha tốt nhất có thể với lũ nhỏ khi không có cô ấy. Trong những cuộc trò chuyện đó, cô ấy đã cho tôi tự tin bằng việc nhấn mạnh mối quan hệ tuyệt vời của tôi với từng đứa, và tôi có thể làm điều đó. Tôi biết sẽ có nhiều khi tôi ước có thể cùng cô ấy ra quyết định Chúng tôi luôn đồng bộ với nhau. Liệu tôi có thể đề nghị mọi người bạn hay nói chuyện về điều đó bây giờ, khi còn khỏe mạnh. Đừng chần chừ gì cả.
As part of our hospice experience, we organized groups of visitors. How brave of Amy to receive them, even as she began her physical decline. We had a Krouse night, her parents and three siblings. Friends and family were next. Each told beautiful stories of Amy and of us. Amy made an immense impact on her loyal friends.
Là một phần trong quá trình an dưỡng, chúng tôi thành lập một tổ chức Amy dũng cảm biết bao khi tiếp đón họ, ngay cả khi thể chất cô ấy bắt đầu suy sụp Chúng tôi đã có một đêm Krouse, bố mẹ và 3 anh chị cô ấy Tiếp đó là bạn bè và gia đình. Mỗi người kể các câu chuyện đẹp của Amy và của chúng tôi. Amy tác động lớn đến những người bạn chung thủy của cô ấy.
But home hospice is not so beautiful for the surviving family members. I want to get a little personal here and tell you that to this date, I have memories of those final weeks that haunt me. I remember walking backwards to the bathroom, assisting Amy with each step. I felt so strong. I'm not such a big guy, but my arms looked and felt so healthy compared to Amy's frail body. And that body failed in our house. On March 13 of last year, my wife died of ovarian cancer in our bed. I carried her lifeless body down our stairs, through our dining room and our living room to a waiting gurney to have her body cremated. I will never get that image out of my head. If you know someone who has been through the hospice experience, acknowledge that. Just say you heard this guy Jason talk about how tough it must be to have those memories and that you're there if they ever want to talk about it. They may not want to talk, but it's nice to connect with someone living each day with those lasting images. I know this sounds unbelievable, but I've never been asked that question.
Nhưng an dưỡng tại nhà không đẹp đẽ lắm với những người khỏe mạnh trong gia đình. Tôi muốn nói một chuyện cá nhân một chút là cho đến giờ tôi vẫn ám ảnh bởi những ký ức từ những tuần cuối. Tôi nhớ đi lùi vào phòng tắm, đỡ Amy. Tôi thấy thật mạnh mẽ. Tôi không phải kiểu cao to, nhưng tay tôi trông thật khỏe mạnh so với cơ thể yếu ớt của Amy. Và cơ thể ấy dừng hoạt động trong nhà chúng tôi. Vào ngày 13/3 năm ngoái, vợ tôi mất vì ung thư buồng trứng trên giường chúng tôi. Tôi bế cơ thể lạnh lẽo của cô ấy xuống tầng đi qua phòng ăn và phòng khách đặt lên băng ca đã đợi sẵn để đi hỏa táng. Hình ảnh đó không bao giờ ra khỏi đầu tôi. Nếu bạn quen ai đã từng an dưỡng tại nhà, hãy công nhận điều đó. Chỉ nói bạn nghe từ anh Jason này nói về việc có những ký ức đó khó khăn như thế nào và bạn sẽ ở bên họ nếu họ muốn nói về việc đó. Họ có thể không muốn nói, nhưng kết nối với người phải mang những ký ức đó mỗi ngày cũng hay. Tôi biết điều này khó tin nhưng tôi chưa bao giờ được hỏi câu đó cả.
Amy's essay caused me to experience grief in a public way. Many of the readers who reached out to me wrote beautiful words of reflection. The scope of Amy's impact was deeper and richer than even us and her family knew. Some of the responses I received helped me with the intense grieving process because of their humor, like this email I received from a woman reader who read the article, declaring, "I will marry you when you are ready --
Bài viết của Amy làm tôi trải qua sự đau buồn một cách công khai. Rất nhiều độc giả đã viết cho tôi những dòng suy tư sâu lắng rất hay. Ảnh hưởng của Amy to lớn hơn rất nhiều so với những gì mà chúng tôi và gia đình cô ấy biết. Một số câu trả lời giúp tôi vượt qua giai đoạn đau buồn mạnh mẽ bằng sự hài hước của chúng, như cái email này từ một người phụ nữ đã đọc bài viết, tuyên bố rằng, “Tôi sẽ cưới anh khi anh sẵn sàng--
(Laughter)
(Tiếng cười)
"provided you permanently stop drinking. No other conditions. I promise to outlive you. Thank you very much."
ngừng uống rượu. Thế thôi. Tôi hứa sẽ sống lâu hơn anh. Cảm ơn nhiều.”
Now, I do like a good tequila, but that really is not my issue. Yet how could I say no to that proposal?
Rồi, tôi thích một ly tequila ngon, nhưng đó không phải vấn đề. Nhưng làm sao tôi có thể từ chối lời cầu hôn đó chứ?
(Laughter)
(Tiếng cười)
I laughed through the tears when I read this note from a family friend: "I remember Shabbat dinners at your home and Amy teaching me how to make cornbread croutons. Only Amy could find creativity in croutons."
Tôi cười ra nước mắt khi đọc lời nhắn này từ một người quen của gia đình tôi: “Tôi nhớ trong bữa tối ngày Shabbat ở nhà anh và Amy dạy tôi cách làm bánh croutons ngô. Chỉ có Amy có thể tìm thấy sự sáng tạo trong món bánh mỳ giòn đó thôi.”
(Laughter)
(Tiếng cười)
On July 27, just a few months after Amy's death, my dad died of complications related to a decades-long battle with Parkinson's disease. I had to wonder: How much can the human condition handle? What makes us capable of dealing with this intense loss and yet carry on? Was this a test? Why my family and my amazing children? Looking for answers, I regret to say, is a lifelong mission, but the key to my being able to persevere is Amy's expressed and very public edict that I must go on. Throughout this year, I have done just that. I have attempted to step out and seek the joy and the beauty that I know this life is capable of providing. But here's the reality: those family gatherings, attending weddings and events honoring Amy, as loving as they are, have all been very difficult to endure. People say I'm amazing. "How do you handle yourself that way during those times?" They say, "You do it with such grace." Well, guess what? I really am sad a lot of the time. I often feel like I'm kind of a mess, and I know these feelings apply to other surviving spouses, children, parents and other family members.
Ngày 27 tháng 7, chỉ một vài tháng sau ngày Amy mất, bố tôi chết vì những biến chứng của bệnh Parkinson kéo dài cả thập kỷ. Tôi phải tự hỏi: tình trạng con người có thể chịu đựng đến mức nào? Điều gì làm chúng ta có thể đối phó với mất mát to lớn này và vẫn sống tiếp? Đó có phải là một bài kiểm tra? Sao lại là gia đình và những đứa con tuyệt vời của tôi? Tìm kiếm câu trả lời, thật tiếc phải nói rằng, là chuyện cả đời, nhưng chìa khóa cho sự kiên trì của tôi là lời chỉ dẫn được bày tỏ và công khai của Amy đó là tôi phải tiếp tục. Trong suốt năm nay, tôi đã làm như vậy. Tôi đã nỗ lực bưóc ra ngoài và tìm kiếm niềm vui và vẻ đẹp mà tôi biết cuộc sống này có thể mang lại. Nhưng đây là thực tại: các cuộc họp mặt gia đình, tham dự các lễ cưới và các sự kiện tôn vinh Amy dù ấm cúng đến mức nào cũng rất khó để chịu đựng. Họ nói tôi tuyệt vời. “Sao anh chịu đựng được chuyện này suốt thời gian qua?” Họ nói, ”Anh làm được vậy giỏi thật đấy.” Nhưng mà biết gì không? Nhiều lúc tôi thật sự buồn. Tôi thường cảm thấy mình là một mớ hỗn độn, và tôi biết những cảm xúc ấy cũng có trong người ở lại con cái, phụ huynh và thành viên khác trong nhà.
In Japanese Zen, there is a term "Shoji," which translates as "birth death." There is no separation between life and death other than a thin line that connects the two. Birth, or the joyous, wonderful, vital parts of life, and death, those things we want to get rid of, are said to be faced equally. In this new life that I find myself in, I am doing my best to embrace this concept as I move forward with grieving.
Trong Thiền tông Nhật Bản, có một cụm từ là “Shoji” có nghĩa là “sinh tử“. Không có sự ngăn cách giữa cuộc sống và cái chết ngoài đường thẳng mỏng manh giữa chúng. Sinh, phần vui vẻ, tuyệt vời, cần thiết của cuộc đời và tử, những gì chúng ta muốn bỏ đi, đối mặt nhau. Trong cuộc đời mới này của tôi, tôi cố nhớ điều này trong khi vượt qua nỗi đau.
In the early months following Amy's death, though, I was sure that the feeling of despair would be ever-present, that it would be all-consuming. Soon I was fortunate to receive some promising advice. Many members of the losing-a-spouse club reached out to me. One friend in particular who had also lost her life partner kept repeating, "Jason, you will find joy." I didn't even know what she was talking about. How was that possible? But because Amy gave me very public permission to also find happiness, I now have experienced joy from time to time. There it was, dancing the night away at an LCD Soundsystem concert, traveling with my brother and best friend or with a college buddy on a boys' trip to meet a group of great guys I never met before. From observing that my deck had sun beating down on it on a cold day, stepping out in it, laying there, the warmth consuming my body. The joy comes from my three stunning children. There was my son Justin, texting me a picture of himself with an older gentleman with a massive, strong forearm and the caption, "I just met Popeye," with a huge grin on his face.
Vài tháng ngay sau khi Amy mất, tôi chắc chắn cảm giác vô vọng này sẽ luôn hiện hữu, và nó sẽ làm tôi hao mòn. Nhưng tôi sớm may mắn nhận được những lời khuyên hữu ích. Nhiều thành viên của hội những người đã mất đi bạn đời đã kết nối với tôi. Một người bạn cũng mất bạn đời của cô ấy hay nói với tôi “Jason, rồi anh sẽ tìm thấy niềm vui thôi.” Tôi đã không hiểu ý cô ấy là gì. Làm sao có thể được? Nhưng vì Amy đã công khai cho phép tôi tìm hạnh phúc của riêng mình, nhiều khi tôi cũng tận hưởng. Nhảy suốt đêm ở concert của LCD Soundsystem, du lịch với anh và bạn thân tôi hoặc đồng nghiệp gặp những anh chàng tuyệt vời mà tôi chưa từng gặp. Ngắm nhìn ánh mặt trời chói sáng từ boong tàu trong một ngày lạnh, nằm đó, trong ánh nắng, tôi thấy hơi ấm tràn ngập trong tôi. Niềm vui đến từ ba đứa con tuyệt vời của tôi. Con trai tôi, Justin gửi một tấm ảnh của thằng bé với một quý ông lớn tuổi với một cánh tay to lớn và chắc khỏe kèm lời nhắn,” Con vừa mới gặp Popeye,” với nụ cười toe tét trên mặt.
(Laughter)
(Tiếng cười)
There was his brother Miles, walking to the train for his first day of work after graduating college, who stopped and looked back at me and asked, "What am I forgetting?" I assured him right away, "You are 100 percent ready. You got this." And my daughter Paris, walking together through Battersea Park in London, the leaves piled high, the sun glistening in the early morning on our way to yoga.
Và em của nó, Miles, đi đến ga tàu trong ngày đầu tiên đi làm sau khi tốt nghiệp đại học, quay lại hỏi tôi, “Con còn quên gì không nhỉ?” Tôi lập tức trấn an nó: “Con đã 100% sẵn sàng rồi. Con làm được mà.” Và con gái tôi Paris, chúng tôi đi cùng nhau qua công viên Battersea ở London, lá khô chất đống, ánh nắng buổi sáng sớm lấp lánh trên đường chúng tôi đi đến lớp yoga.
I would add that beauty is also there to discover, and I mean beauty of the wabi-sabi variety but beauty nonetheless. On the one hand, when I see something in this category, I want to say, "Amy, did you see that? Did you hear that? It's too beautiful for you not to share with me." On the other hand, I now experience these moments in an entirely new way. There was the beauty I found in music, like the moment in the newest Manchester Orchestra album, when the song "The Alien" seamlessly transitions into "The Sunshine," or the haunting beauty of Luke Sital-Singh's "Killing Me," whose chorus reads, "And it's killing me that you're not here with me. I'm living happily, but I'm feeling guilty." There is beauty in the simple moments that life has to offer, a way of seeing that world that was so much a part of Amy's DNA, like on my morning commute, looking at the sun reflecting off of Lake Michigan, or stopping and truly seeing how the light shines at different times of the day in the house we built together; even after a Chicago storm, noticing the fresh buildup of snow throughout the neighborhood; or peeking into my daughter's room as she's practicing the bass guitar.
Tôi cũng muốn nói thêm là vẻ đẹp luôn ở quanh ta, và ý tôi không chỉ là thẩm mỹ mà là cái đẹp nói chung. Một phần, mỗi khi tôi thấy gì đó trong phạm trù này, tôi muốn nói, “Amy, em có thấy không? Em nghe thấy chứ? Đẹp vậy mà em không cho anh xem.” Mặt khác, giờ tôi tận hưởng những khoảnh khắc như thế theo cách hoàn toàn khác. Tôi tìm thấy cái đẹp trong âm nhạc, như trong album mới nhất của Manchester Orchestra, khi bài “The Alien” mượt mà chuyển sang bài ”The Sunshine”, hay cái đẹp đầy ám ảnh trong bài “Killing Me” của Luke Sital-Singh, đoạn điệp khúc là “Và em không ở đây khiến anh chết dần. Anh đang hạnh phúc, nhưng anh thấy tội lỗi.” Trong những khoảnh khắc giản đơn của cuộc sống đều có cái đẹp, đó là cách nhìn thế giới rất Amy, như là trên con đường tôi đi mỗi sáng, nhìn ánh mặt trời phản chiếu xuống hồ Michigan, hay dừng lại và nhìn kỹ ánh nắng chiếu xuống lên căn nhà chúng tôi xây nên tại các thời điểm khác nhau trong ngày; ngay cả sau cơn bão Chicago, nhìn thấy đống tuyết còn mới trong khu nhà của chúng tôi; hay hé nhìn vào phòng con gái tôi khi con bé đang tập đàn guitar bass.
Listen, I want to make it clear that I'm a very fortunate person. I have the most amazing family that loves and supports me. I have the resources for personal growth during my time of grief. But whether it's a divorce, losing a job you worked so hard at or having a family member die suddenly or of a slow-moving and painful death, I would like to offer you what I was given: a blank of sheet of paper. What will you do with your intentional empty space, with your fresh start?
Nghe này, tôi muốn nói rõ rằng tôi là một người rất may mắn. Tôi có một gia đình tuyệt vời nhất luôn yêu thương và ủng hộ tôi. Tôi có những cách để phát triển bản thân trong quãng thời gian đau buồn. Nhưng dù cho đó là một cuộc ly hôn, mất công việc mà bạn đã rất tâm huyết hay có một người thân ra đi đột ngột hay vì một cái chết từ từ và đau đớn Tôi muốn cho các bạn những gì tôi được nhận: một tờ giấy trắng. Bạn sẽ làm gì với khoảng trống đã định sẵn, với khởi đầu mới của bạn?
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)