When my first children's book was published in 2001, I returned to my old elementary school to talk to the students about being an author and an illustrator, and when I was setting up my slide projector in the cafetorium, I looked across the room, and there she was: my old lunch lady. She was still there at the school and she was busily preparing lunches for the day. So I approached her to say hello, and I said, "Hi, Jeannie! How are you?" And she looked at me, and I could tell that she recognized me, but she couldn't quite place me, and she looked at me and she said, "Stephen Krosoczka?" And I was amazed that she knew I was a Krosoczka, but Stephen is my uncle who is 20 years older than I am, and she had been his lunch lady when he was a kid. And she started telling me about her grandkids, and that blew my mind. My lunch lady had grandkids, and therefore kids, and therefore left school at the end of the day? I thought she lived in the cafeteria with the serving spoons. I had never thought about any of that before.
Khi quyển sách thiếu nhi đầu tiên của tôi được xuất bản năm 2001, tôi trở lại trường tiểu học cũ để nói chuyện với các em về công việc của một nhà văn và người vẽ minh hoạ, khi đang chuẩn bị trình chiếu trong hội trường kiêm nhà ăn tôi nhìn về cuối phòng, và thấy bà ấy: cô giáo cấp dưỡng ngày xưa. Bà vẫn còn làm việc tại trường và đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa. Tôi đến gần để chào bà, "Chào, Jeannie! Bà có khỏe không?" Bà ấy nhìn tôi, và tôi chắc rằng bà ấy nhận ra tôi, nhưng lại không thể nhớ ra "Stephen Krosoczka à?" Tôi kinh ngạc khi bà biết tôi là Krosoczka, nhưng Stephen thì lại là ông cậu hơn tôi đến 20 tuổi, bà là cô giáo cấp dưỡng của ông thời học sinh. Bà bắt đầu kể về những đứa cháu của mình, điều đó khuấy động tâm hồn tôi. Cô giáo cấp dưỡng của tôi có cháu, và vì vậy, có con, và vì vậy, hết ngày bà ấy sẽ rời khỏi trường? Tôi ngỡ bà sống luôn tại đây, cùng với những cái muỗng kia. Điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến trước đây.
Well, that chance encounter inspired my imagination, and I created the Lunch Lady graphic novel series, a series of comics about a lunch lady who uses her fish stick nunchucks to fight off evil cyborg substitutes, a school bus monster, and mutant mathletes, and the end of every book, they get the bad guy with their hairnet, and they proclaim, "Justice is served!"
Cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy truyền cảm hứng cho tôi, sáng tác ra loạt truyện tranh Lunch Lady về một cô giáo cấp dưỡng sử dụng côn nhị khúc làm từ que xiên cá để chiến đấu chống lại các sinh vật cơ khí hóa, quái vật xe buýt, và những vận động viên toán học đột biến kết thúc mỗi quyển sách, bà bắt kẻ xấu bằng lưới trùm tóc, và tuyên bố: "Công lý đã được phục vụ!" (tràng cười) (vỗ tay)
(Laughter) (Applause)
Thật ngạc nhiên, bởi vì loạt truyện tranh này
And it's been amazing, because the series was so welcomed into the reading lives of children, and they sent me the most amazing letters and cards and artwork. And I would notice as I would visit schools, the lunch staff would be involved in the programming in a very meaningful way. And coast to coast, all of the lunch ladies told me the same thing: "Thank you for making a superhero in our likeness." Because the lunch lady has not been treated very kindly in popular culture over time. But it meant the most to Jeannie. When the books were first published, I invited her to the book launch party, and in front of everyone there, everyone she had fed over the years, I gave her a piece of artwork and some books. And two years after this photo was taken, she passed away, and I attended her wake, and nothing could have prepared me for what I saw there, because next to her casket was this painting, and her husband told me it meant so much to her that I had acknowledged her hard work, I had validated what she did.
được độc giả nhí nhiệt liệt đón nhận, các em gửi cho tôi những bức thư, thẻ và các tác phẩm nghệ thuật. Khi đến thăm các trường học, tôi nhận thấy đội ngũ cấp dưỡng đóng góp cho trường theo một cách hết sức ý nghĩa. Trên cả nước tất cả giáo viên cấp dưỡng đều nói với tôi: "Cảm ơn vì đã tạo ra chân dung một siêu-anh-hùng từ hình ảnh của chúng tôi." Bởi vì những con người này chưa được đối xử một cách tử tế trong một thời gian dài. Điều đó có ý nghĩa hơn cả với Jeannie. Trong lần xuất bản đầu tiên, tôi đã mời bà đến buổi giới thiệu sách, và trước mặt tất cả mọi người, tôi tặng bà một bản vẽ và vài quyển sách. 2 năm sau khi chụp tấm ảnh này, bà qua đời, tôi đến viếng bà, và không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy ở đó, bên cạnh quan tài của bà là bức tranh của tôi, chồng bà nói rằng nó có ý nghĩa rất lớn với bà khi sự chăm chỉ và giá trị của bà được công nhận,
And that inspired me to create a day where we could recreate that feeling in cafeterias across the country: School Lunch Hero Day, a day where kids can make creative projects for their lunch staff. And I partnered with the School Nutrition Association, and did you know that a little over 30 million kids participate in school lunch programs every day. That equals up to a little over five billion lunches made every school year.
Điều đó thôi thúc tôi tổ chức một ngày để mang lại cảm xúc đó một lần nữa tại nhà ăn trên khắp cả nước: "Ngày hội Anh hùng Cấp dưỡng Học đường", ngày các em học sinh có thể làm những dự án sáng tạo cho giáo viên cấp dưỡng. Tôi hợp tác với Tổ chức Dinh dưỡng Học đường, và hơn 30 triệu học sinh tham gia vào chương trình cấp dưỡng mỗi ngày. Con số đó tương đương với hơn 5 tỉ bữa trưa được chuẩn bị cho mỗi năm học.
And the stories of heroism go well beyond just a kid getting a few extra chicken nuggets on their lunch tray. There is Ms. Brenda in California, who keeps a close eye on every student that comes through her line and then reports back to the guidance counselor if anything is amiss. There are the lunch ladies in Kentucky who realized that 67 percent of their students relied on those meals every day, and they were going without food over the summer, so they retrofitted a school bus to create a mobile feeding unit, and they traveled around the neighborhoods feedings 500 kids a day during the summer.
Chuyện về chủ nghĩa anh hùng không dừng lại ở việc học sinh được thêm vài miếng gà trên khay thức ăn. Có Cô Brenda ở California, người luôn để mắt đến từng học sinh và báo cho người cố vấn của trường nếu phát hiện điều chi bất thường. Có những giáo viên cấp dưỡng ở Kentuckey nhận ra 67% học sinh của họ hằng ngày, trông chờ đến bữa ăn, mùa hè, lại được nhận thức ăn nữa, do đó, họ trang bị lại xe buýt của trường thành lập một đơn vị cấp dưỡng di động, đi khắp phố cung cấp bữa ăn cho 500 trẻ em mỗi ngày, suốt mùa hè.
And kids made the most amazing projects. I knew they would. Kids made hamburger cards that were made out of construction paper. They took photos of their lunch lady's head and plastered it onto my cartoon lunch lady and fixed that to a milk carton and presented them with flowers. And they made their own comics, starring the cartoon lunch lady alongside their actual lunch ladies. And they made thank you pizzas, where every kid signed a different topping of a construction paper pizza.
Các em học sinh đã làm những điều đáng kinh ngạc. Tôi biết là như thế. Các em làm những cái thẻ hamburger từ giấy thủ công. dùng hình những cô giáo cấp dưỡng dán vào truyện tranh của tôi, và gắn vào một hộp sữa được trang trí với rất nhiều hoa. Các em tự sáng tác truyện tranh, cô cấp dưỡng, nhân vật chính song hành với cô giáo của các em. Các em làm những chiếc bánh pizza "cảm ơn" mỗi em ký tên lên một mẩu thức ăn được làm từ giấy thủ công.
For me, I was so moved by the response that came from the lunch ladies, because one woman said to me, she said, "Before this day, I felt like I was at the end of the planet at this school. I didn't think that anyone noticed us down here." Another woman said to me, "You know, what I got out of this is that what I do is important."
Tôi thật sự cảm động bởi những phản hồi từ các cô giáo cấp dưỡng, một người đã nói với tôi, rằng, "Trước đây, tôi cảm thấy như mình bị bỏ quên trong ngôi trường này. rằng không ai nhận ra sự có mặt của chúng tôi." Một người khác nói với tôi, "Anh biết không, những gì tôi có được từ sự kiện này là người ta công nhận công việc này à quan trọng."
And of course what she does is important. What they all do is important. They're feeding our children every single day, and before a child can learn, their belly needs to be full, and these women and men are working on the front lines to create an educated society.
Dĩ nhiên, những gì cô ấy là quan trọng. Tất thảy họ đều quan trọng. Họ cho con cái chúng ta ăn uống mỗi ngày, để một đứa trẻ học tốt, bụng của nó phải no trước đã, những người đàn ông và phụ nữ này đứng tuyến đầu trong việc tạo ra một xã hội có học thức.
So I hope that you don't wait for School Lunch Hero Day to say thank you to your lunch staff, and I hope that you remember how powerful a thank you can be. A thank you can change a life. It changes the life of the person who receives it, and it changes the life of the person who expresses it.
Vì vậy, tôi hy vọng các bạn sẽ không đợi đến "Ngày hội Anh hùng Cấp dưỡng Học đường" để gửi lời cảm ơn đến những nhân viên cấp dưỡng của mình, tôi hy vọng các bạn sẽ nhớ rằng lời cảm ơn có sức mạnh to lớn đến thế nào. Nó có thể làm thay đổi cuộc đời, cuộc đời của người được nhận, và cuộc đời của chính người thốt ra nó. Xin cảm ơn.
Thank you.
(Vỗ tay)
(Applause)