Hello. My name is Jarrett Krosoczka, and I write and illustrate books for children for a living. So I use my imagination as my full-time job. But well before my imagination was my vocation, my imagination saved my life.
Xin chào! Tên tôi là Jarrett Krosoczka. Tôi kiếm sống bằng nghề viết và vẽ minh họa sách trẻ em. Nghề chính của tôi là dùng trí tưởng tượng của mình. Nhưng trước khi tôi kiếm sống bằng tưởng tượng, chính tượng tượng đã cứu sống tôi.
When I was a kid, I loved to draw, and the most talented artist I knew was my mother, but my mother was addicted to heroin. And when your parent is a drug addict, it's kind of like Charlie Brown trying to kick the football, because as much as you want to love on that person, as much as you want to receive love from that person, every time you open your heart, you end up on your back. So throughout my childhood, my mother was incarcerated and I didn't have my father because I didn't even learn his first name until I was in the sixth grade. But I had my grandparents, my maternal grandparents Joseph and Shirley, who adopted me just before my third birthday and took me in as their own, after they had already raised five children. So two people who grew up in the Great Depression, there in the very, very early '80s took on a new kid. I was the Cousin Oliver of the sitcom of the Krosoczka family, the new kid who came out of nowhere.
Khi còn nhỏ, tôi yêu thích vẽ. Và nghệ sĩ tài năng nhất tôi từng biết là mẹ của tôi, nhưng bà bị nghiện ma túy. Khi bố mẹ bạn là con nghiện, nó gần giống như việc cậu bé Charlie Brown cố chơi đá bóng, vì mỗi lần muốn thể hiện tình yêu với người đó mỗi lần muốn được nhận tình yêu từ người đó, mỗi lần bạn mở rộng tấm lòng, là một lần bạn thất vọng. Trong suốt thời thơ ấu, mẹ tôi ngồi tù. Tôi cũng không có bố khi đó vì tôi còn không biết tên của ông cho tới khi học lớp 6. Nhưng lúc đó tôi vẫn còn ông bà mình, ông ngoại Joseph và bà ngoại Shirley, người đã nhận nuôi tôi ngay trước sinh nhật 3 tuổi và coi tôi như con đẻ, sau khi đã nuôi dạy 5 người con. Thế là 2 con người lớn lên trong thời kỳ Đại suy thoái, ngoài 80, nhận thêm 1 đứa trẻ. Tôi đã trở thành nhân vật em họ Oliver trong phim hài dài tập của nhà Krosoczka, một đứa trẻ từ trên trời rơi xuống.
And I would like to say that life was totally easy with them. They each smoked two packs a day, each, nonfiltered, and by the time I was six, I could order a Southern Comfort Manhattan, dry with a twist, rocks on the side, the ice on the side so you could fit more liquor in the drink.
Tôi phải nói rằng cuộc sống thật dễ dàng với họ. Mỗi ngày, mỗi người hút 2 bao thuốc lá không lọc đầu, và đến khi tôi lên 6, tôi đã biết gọi 1 cốc rượu Southern Comfort Manhattan, có vỏ cam xoắn, và đá để riêng, đá được để riêng để có cốc có nhiều chỗ cho rượu.
But they loved the hell out of me. They loved me so much. And they supported my creative efforts, because my grandfather was a self-made man. He ran and worked in a factory. My grandmother was a homemaker. But here was this kid who loved Transformers and Snoopy and the Ninja Turtles, and the characters that I read about, I fell in love with, and they became my friends. So my best friends in life were the characters I read about in books.
Nhưng họ yêu thương tôi hết mực. Và họ ủng hộ những nỗ lực sáng tạo của tôi, vì ông tôi là một người tự lập. Ông tự vận hành và làm việc trong 1 nhà máy. Bà tôi làm nội trợ. Còn tôi là một đứa bé thích Transformers chó Snoopy và Ninja rùa, và tôi yêu tất cả các nhân vật tôi đọc được và tất cả trở thành bạn của tôi. Vì thế, tôi đã gặp những người bạn thân nhất đời tôi trong những cuốn sách.
I went to Gates Lane Elementary School in Worcester, Massachusetts, and I had wonderful teachers there, most notably in first grade Mrs. Alisch. And I just, I can just remember the love that she offered us as her students.
Tôi học trường tiểu học Gates Lane ở Worcester, Massachusetts, và tôi đã có những giáo viên tuyệt vời, đặc biệt nhất là cô Alisch, cô giáo lớp 1. Đến giờ, tôi vẫn có thể nhớ lại tình yêu mà cô đã dành cho chúng tôi, học sinh của cô.
When I was in the third grade, a monumental event happened. An author visited our school, Jack Gantos. A published author of books came to talk to us about what he did for a living. And afterwards, we all went back to our classrooms and we drew our own renditions of his main character, Rotten Ralph. And suddenly the author appeared in our doorway, and I remember him sort of sauntering down the aisles, going from kid to kid looking at the desks, not saying a word. But he stopped next to my desk, and he tapped on my desk, and he said, "Nice cat." (Laughter) And he wandered away. Two words that made a colossal difference in my life.
Lên lớp 3, một sự kiện đáng nhớ đã xảy ra. 1 nhà văn đã đến thăm trường tôi, Jack Gantos. Tác giả của nhiều cuốn sách đã tới nói chuyện với chúng tôi về nghề kiếm sống của ông. Sau đó, chúng tôi đều về lớp và vẽ ra tưởng tượng về nhân vật chính trong truyện của ông Rotten Ralph. Bất chợt, nhà văn xuất hiện ở cửa lớp, tôi nhớ ông chậm dãi đi qua các dãy bàn đến cạnh từng đứa trẻ, nhìn xuống bàn và không nói gì cả. Nhưng ông đã dừng ở bạn tôi, ông gõ nhẹ vào bàn và nói: "Con mèo đẹp đấy" ( Tiếng cười) Rồi ông đi ra. 4 từ đó đã thay đổi cuộc đời tôi.
When I was in the third grade, I wrote a book for the first time, "The Owl Who Thought He Was The Best Flyer." (Laughter) We had to write our own Greek myth, our own creation story, so I wrote a story about an owl who challenged Hermes to a flying race, and the owl cheated, and Hermes, being a Greek god, grew angry and bitter, and turned the owl into a moon, so the owl had to live the rest of his life as a moon while he watched his family and friends play at night. Yeah. (Laughter)
Trong năm lớp 3 ấy, tôi đã viết quyển sách đầu tiên, "Con cú nghĩ mình là người bay giỏi nhất" Chúng tôi phải viết thần thoại Hy Lạp của riêng mình, sáng tạo ra câu chuyện của riêng mình, nên tôi đã viết về 1 con cú, con cú này đã thách Hermes bay đua, con cú ăn gian, hậu quả là Hermes, một vị thần Hy Lạp, đã nổi giận, tức tối, ông biến con cú thành mặt trăng, thế là con cú phải sống tới cuối đời trong hình hài mặt trăng trong khi nhìn bạn bè và gia đình mình chơi vào bạn đêm. Yeah. (tiếng cười)
My book had a title page. I was clearly worried about my intellectual property when I was eight. (Laughter) And it was a story that was told with words and pictures, exactly what I do now for a living, and I sometimes let the words have the stage on their own, and sometimes I allowed the pictures to work on their own to tell the story.
Quyển sách của tôi có trang tựa đề. Rõ ràng, 8 tuổi, tôi đã lo về quyền sở hữu trí tuệ của mình. (Tiếng cười) Và nó là câu chuyện có từ và tranh minh họa, chính xác những gì tôi làm bây giờ để kiếm sống, Đôi lúc tôi để từ ngữ làm chủ câu chuyện và đôi lúc những bức tranh lại là chủ đạo trong câu chuyện của tôi.
My favorite page is the "About the author" page. (Laughter) So I learned to write about myself in third person at a young age.
Trang yêu thích của tôi là trang "Giới thiệu tác giả". (Tiếng cười) Vì thế tôi học cách viết về bản thân ở ngôi thứ 3 từ khi còn nhỏ.
So I love that last sentence: "He liked making this book." And I liked making that book because I loved using my imagination, and that's what writing is. Writing is using your imagination on paper, and I do get so scared because I travel to so many schools now and that seems like such a foreign concept to kids, that writing would be using your imagination on paper, if they're allowed to even write now within the school hours. So I loved writing so much that I'd come home from school, and I would take out pieces of paper, and I would staple them together, and I would fill those blank pages with words and pictures just because I loved using my imagination.
Tôi luôn thích câu cuối cùng: " Anh ấy rất thích thú khi sáng tác quyển sách này." Tôi đã như vậy vì tôi thích sử dụng trí tưởng tượng của mình, đấy chính là viết lách. Viết lách chính là viết trí tưởng tượng ra giấy, và tôi thấy rất sợ hãi khi tại nhiều trường tôi đã đến cái định nghĩa này trở nên xa lạ với trẻ em, rằng viết truyện đáng lẽ phải là sử dụng trí tưởng tượng trên giấy, ngay cả khi chúng được phép viết trong giờ học. Tôi yêu viết đến nỗi mỗi khi đi học về, tôi luôn lấy những mảnh giấy và ghim chúng lại với nhau, cứ thế tôi lấp đầy trang giấy với từ ngữ và tranh vẽ, tất cả chỉ vì tôi thích tưởng tượng.
And so these characters would become my friends. There was an egg, a tomato, a head of lettuce and a pumpkin, and they all lived in this refrigerator city, and in one of their adventures they went to a haunted house that was filled with so many dangers like an evil blender who tried to chop them up, an evil toaster who tried to kidnap the bread couple, and an evil microwave who tried to melt their friend who was a stick of butter. (Laughter) And I'd make my own comics too, and this was another way for me to tell stories, through words and through pictures.
Rồi những nhân vật trên trở thành bạn của tôi. Có 1 quả trứng, 1 quả cà chua, 1 bắp xà-lách và 1 quả bí đỏ, tất cả sống trong thành phố tủ lạnh nọ. Trong 1 cuộc thám hiểm, họ đến 1 ngôi nhà ma, đầy nguy hiểm rình rập ví dụ như cái máy sinh tố xấu xa muốn nghiền nát họ một cái máy nướng đê tiện muốn bắt cóc đôi bánh mì và cái lò vi sóng xấu tính định làm tan chảy người bạn của họ, là một cục bơ. ( Tiếng cười) Tôi còn sáng tác cả truyện tranh nữa, đây là cách khác để tôi kể câu chuyện của mình, qua từ ngữ và tranh.
Now when I was in sixth grade, the public funding all but eliminated the arts budgets in the Worcester public school system. I went from having art once a week to twice a month to once a month to not at all. And my grandfather, he was a wise man, and he saw that as a problem, because he knew that was, like, the one thing I had. I didn't play sports. I had art. So he walked into my room one evening, and he sat on the edge of my bed, and he said, "Jarrett, it's up to you, but if you'd like to, we'd like to send you to the classes at the Worcester Art Museum." And I was so thrilled. So from sixth through 12th grade, once, twice, sometimes three times a week, I would take classes at the art museum, and I was surrounded by other kids who loved to draw, other kids who shared a similar passion.
Khi tôi học lớp 6, nhà nước cắt trợ cấp cho các khóa học nghệ thuật trong hệ thống các trường công ở Worcester. Tôi chuyển dần từ học vẽ 1 tuần 1 buổi xuống 2 lần 1 tháng rồi 1 lần 1 tháng rồi không học gì nữa. Ông tôi là 1 người sáng suốt ông đã nhìn ra vấn đề, vì ông biết đó là điều duy nhất tôi có. Tôi không chơi thể thao. Tôi học mỹ thuật. Thế là 1 tối ông bước vào phòng tôi, ông ngồi ở mép giường và nói: "Jarrett, điều này do cháu quyết đinh, nhưng nếu cháu muốn chúng ta muốn cho cháu đi học ở bảo tàng nghệ thuật Worcester." Tôi đã rất phấn khởi. Từ đó, từ lớp 6 đến 12, 1 lần, 2 lần, đôi khi 3 lần 1 tuần, tôi học ở bảo tàng nghệ thuật, xung quanh tôi là những đứa cũng thích vẽ những đứa có cùng đam mê với tôi.
Now my publishing career began when I designed the cover for my eighth grade yearbook, and if you're wondering about the style of dress I put our mascot in, I was really into Bell Biv DeVoe and MC Hammer and Vanilla Ice at the time. (Laughter) And to this day, I still can do karaoke to "Ice, Ice Baby" without looking at the screen. Don't tempt me, because I will do it.
Và rồi sự nghiệp của tôi bắt đầu khi tôi thiết kế bìa cho niêm giám khối 8, Và nếu như bạn băn khoăn về phong cách ăn mặc tôi cho mascot trường mặc, thì tôi rất thích Bell Biv DeVoe và MC Hammer và Vanilla Ice hồi đó. (Tiếng cười) Đến ngày hôm nay, Tôi vẫn có thể hát karaoke theo bài " Ice, Ice Baby" mà không cần nhìn vào màn hình. Đừng thách tôi vì tôi sẽ làm đấy.
So I get shipped off to private school, K through eight, public schools, but for some reason my grandfather was upset that somebody at the local high school had been stabbed and killed, so he didn't want me to go there. He wanted me to go to a private school, and he gave me an option. You can go to Holy Name, which is coed, or St. John's, which is all boys. Very wise man, because he knew I would, I felt like I was making the decision on my own, and he knew I wouldn't choose St. John's, so I went to Holy Name High School, which was a tough transition because, like I said, I didn't play sports, and it was very focused on sports, but I took solace in Mr. Shilale's art room. And I just flourished here. I just couldn't wait to get to that classroom every day.
Sau đó tôi bị chuyển đến trường tư thục, từ mầm non đến lớp 8 đếu là trường công, nhưng vì ông tôi đã rất bất đồng về việc có người ở trường trung học địa phương bị đâm chết, nên ông khong muốn tôi học ở đó, Ông muốn tôi học trường tư và cho tôi lựa chọn. Cháu có thể học ở Holy Name, một trường có cả nam, nữ hoặc ở St. John's, một trường nam sinh. Một người rất sáng suốt, bởi vì ông biết tôi, Tôi cảm thấy như mình được tự quyến định, và ông biết tôi sẽ không chọn St.John's, thế là tôi học ở trường trung học Holy Name. Đây là một sự chuyển dịch vất vả, như tôi đã nói, tôi không chơi thể thao, còn trường này lại tập trung vào thể thao, nhưng tôi đã rất thư giãn trong lớp học vẽ của thầy Shiale. Và tôi đã phát triển mạnh mẽ ở nơi này. Hàng ngày, tôi không thể đợi để đến lớp học đó.
So how did I make friends? I drew funny pictures of my teachers -- (Laughter) -- and I passed them around. Well, in English class, in ninth grade, my friend John, who was sitting next to me, laughed a little bit too hard. Mr. Greenwood was not pleased. (Laughter) He instantly saw that I was the cause of the commotion, and for the first time in my life, I was sent to the hall, and I thought, "Oh no, I'm doomed. My grandfather's just going to kill me." And he came out to the hallway and he said, "Let me see the paper." And I thought, "Oh no. He thinks it's a note." And so I took this picture, and I handed it to him. And we sat in silence for that brief moment, and he said to me, "You're really talented." (Laughter) "You're really good. You know, the school newspaper needs a new cartoonist, and you should be the cartoonist. Just stop drawing in my class."
Vậy tôi làm bạn bằng cách nào? Tôi đã vẽ hình hài hước về các giáo viên của mình ..(Tiếng cười).. và tôi phát tán nó khắp nơi. Ở lớp tiếng Anh, năm lớp 9, bạn tôi, John, người ngồi cạnh tôi, cười hơi lớn 1 chút. Thấy Greenwood đã không hài lòng. (Tiếng cười) Thầy nhìn ra ngay tôi là lí do của sự ồn ào, và lần đầu tiên trong đời, tôi bị đứng ở hành lang, và tôi nghĩ: " Ôi không, mình chết rồi. Ông mình sẽ giết mình mất." Thầy tôi đi tận đến chỗ tôi và nói: "Đưa thầy xem tờ giấy" Tôi nghĩ: " Ôi không. Thầy nghĩ nó là tờ giấy nói chuyện" Thế là tôi lấy cái tranh đưa cho thầy. Chúng tôi ngồi im lặng trong chốc lát rồi ông nói với tôi, "Em thật sự có tài đấy" ( Tiếng cười) "Em thật sự giỏi đấy. Biết không, báo trường đang cần tuyển người vẽ truyện tranh đấy và em nên là người vẽ truyện tranh. Chỉ đừng vẽ trong lớp của tôi"
So my parents never found out about it. I didn't get in trouble. I was introduced to Mrs. Casey, who ran the school newspaper, and I was for three and a half years the cartoonist for my school paper, handling such heavy issues as, seniors are mean, freshmen are nerds, the prom bill is so expensive. I can't believe how much it costs to go to the prom. And I took the headmaster to task and then I also wrote an ongoing story about a boy named Wesley who was unlucky in love, and I just swore up and down that this wasn't about me, but all these years later it was totally me.
Thế là bố mẹ tôi chưa từng biết về chuyện này. Tôi không gặp rắc rồi. Tôi lại được giới thiệu với cô Casey, người điều hành báo trường, tôi đã trong 3 năm rưỡi trở thành người vẽ truyện tranh cho báo trường, nói về những vấn đề lớn như, học sinh lớp 12 rất xấu tính, học sinh lớp 9 là đầu to mắt cận, tiền prom quá đắt. Tôi không thể tưởng tượng nổi số tiền cần để đi đến prom. Tôi đã châm biếm thầy hiệu trưởng và tôi còn viết về một câu chuyện không bao giờ ngớt về 1 thằng bé tên là Wesley một đứa không may trong tình yêu, và tôi thề khắp nơi rằng chuyện này không phải về tôi, nhưng sau nhiều năm, rõ ràng nó là tôi.
But it was so cool because I could write these stories, I could come up with these ideas, and they'd be published in the school paper, and people who I didn't know could read them. And I loved that thought, of being able to share my ideas through the printed page.
Nhưng thật thú vị vì tôi có thể viết ra những câu chuyện này, tôi có thể nghĩ ra những chi tiết này, và chúng sẽ được báo trường phát hành, và những người không biết tôi sẽ đọc chúng. Tôi yêu cái suy nghĩ rằng tôi có thể chia sẻ ý tưởng của mình qua những trang giấy in.
On my 14th birthday, my grandfather and my grandmother gave me the best birthday present ever: a drafting table that I have worked on ever since. Here I am, 20 years later, and I still work on this table every day. On the evening of my 14th birthday, I was given this table, and we had Chinese food. And this was my fortune: "You will be successful in your work." I taped it to the top left hand of my table, and as you can see, it's still there. Now I never really asked my grandparents for anything. Well, two things: Rusty, who was a great hamster and lived a great long life when I was in fourth grade. (Laughter) And a video camera. I just wanted a video camera. And after begging and pleading for Christmas, I got a second-hand video camera, and I instantly started making my own animations on my own, and all throughout high school I made my own animations. I convinced my 10th grade English teacher to allow me to do my book report on Stephen King's "Misery" as an animated short. (Laughter)
Vào sinh nhật thứ 14, ông bà đã tặng tôi món quà tuyệt vời nhất: 1 cái bàn vẽ mà tôi vẫn luôn sử dụng đến giờ. 20 năm sau, tôi vẫn đang làm việc trên chiếc bàn này hàng ngày. Vào tối sinh nhật thứ 14, Tôi nhận được cái bàn này và chúng tôi ăn đồ Trung Quốc. Và đây là lời tiên đoán trong bánh: "Bạn sẽ thành công trong việc mình làm" Tôi băng nó vào góc trái trên cùng của bàn, và như bạn thấy nó vẫn ở nguyên đó. Tôi chưa bao giờ đòi hỏi ông bà mình bất cứ thứ j cả. Thật ra là 2 thứ: Rusty, một chú chuột lang tuyệt vời và sống trường thọ khi tôi học lớp 4. (Tiếng cười) và 1 cái máy quay. Tôi đã muốn 1 cái máy quay. Và sau khi cầu xin và van nài cho Giáng Sinh, Tôi đã đc một cái máy quay cũ, và lập tức tôi tạo ra những đoạn hoạt hình của chính tôi, Và suốt những năm học cáp ba tôi làm hoạt hình của mình. Tôi đã thuyết phục thầy giáo tiếng Anh hồi lớp 10 cho phép tôi làm bài báo cáo về quyển "Misery" của Stephen King thành 1 đoạn hoạt hình. (Tiếng cười :) )
And I kept making comics. I kept making comics, and at the Worcester Art Museum, I was given the greatest piece of advice by any educator I was ever given. Mark Lynch, he's an amazing teacher and he's still a dear friend of mine, and I was 14 or 15, and I walked into his comic book class halfway through the course, and I was so excited, I was beaming. I had this book that was how to draw comics in the Marvel way, and it taught me how to draw superheroes, how to draw a woman, how to draw muscles just the way they were supposed to be if I were to ever draw for X-Men or Spiderman. And all the color just drained from his face, and he looked at me, and he said, "Forget everything you learned." And I didn't understand. He said, "You have a great style. Celebrate your own style. Don't draw the way you're being told to draw. Draw the way you're drawing and keep at it, because you're really good."
Và tôi cứ tiếp tục làm truyện tranh, cứ tiếp tục làm. Và ở Bảo Tàng Nghệ Thuật Worcester, Tôi đã nhận được những lời khuyên đáng nhớ bởi tất cả những giáo viên ở đó. Mark Lynch, ông là một thầy giáo tuyệt vời và ông vẫn là 1 người bạn quý của tôi, và tôi hồi 14 hay 15, Tôi vào lớp của ông vào giữa khóa học, Tôi đã rất phấn khởi, Tôi đã quá vui mừng! Lúc đó, tôi có quyển sách này về cách vẽ truyện tranh theo kiểu của Marvel, Và nó đã dạy tôi cách vẽ siêu anh hùng, cách vẽ nữ giới, cách vẽ cơ bắp đúng như cách chúng phải vẽ nếu tôi phải vẽ cho X-Men hay Người Nhện. Và mặt ông ấy tái nhợt, ông nhìn tôi và nói, "Hãy quên tất cả những gì cháu đã học đi" Tôi vẫn chưa hiểu gỉ cả. Ông tiếp tục, "Cháu có 1 phong cách tuyệt vời" Hãy trân trọng phong cách của mình. Đừng vẽ cách mà cháu được dạy. Vẽ theo cái cách mà cháu vẫn vẽ và duy trì nó, bởi vì cháu rất giỏi.
Now when I was a teenager, I was angsty as any teenager was, but after 17 years of having a mother who was in and out of my life like a yo-yo and a father who was faceless, I was angry. And when I was 17, I met my father for the first time, upon which I learned I had a brother and sister I had never known about. And on the day I met my father for the first time, I was rejected from the Rhode Island School of Design, my one and only choice for college.
Lúc đó tôi vẫn là một thiếu niên, tôi cũng lo lắng như những người cùng lứa khác, nhưng sau 17 năm có người mẹ mà luôn lúc có lúc không trong của đời tôi như con quay yo-yo và người bố không có mặt, tôi đã rất giận dữ. Năm 17 tuổi, tôi gặp cha lần đầu tiên trong đời, qua đó tôi biết đến 2 người anh em nữa mà tôi chưa biết. Cùng vời cái ngày đó, tôi đã bị trường Rhode Island School of Design từ chối, lựa chọn duy nhất của tôi vào đại học.
But it was around this time I went to Camp Sunshine to volunteer a week and working with the most amazing kids, kids with leukemia, and this kid Eric changed my life. Eric didn't live to see his sixth birthday, and Eric lives with me every day.
Nhưng cũng trong thời gian này tôi đi tình nguyện ở Camp Sunshine trong 1 tuần, và làm việc cùng những em nhỏ tuyệt vời nhất, chúng bị máu trắng, và thằng bé Eric đã thay đổi đời tôi. Eric đã không sống đến sinh nhật 6 tuổi, nhưng Eric sống với tôi từng ngày.
So after this experience, my art teacher, Mr. Shilale, he brought in these picture books, and I thought, "Picture books for kids!" and I started writing books for young readers when I was a senior in high school. Well, I eventually got to the Rhode Island School of Design. I transferred to RISD as a sophomore, and it was there that I took every course that I could on writing, and it was there that I wrote a story about a giant orange slug who wanted to be friends with this kid. The kid had no patience for him. And I sent this book out to a dozen publishers and it was rejected every single time, but I was also involved with the Hole in the Wall Gang Camp, an amazing camp for kids with all sorts of critical illnesses, and it's those kids at the camp that read my stories, and I read to them, and I saw that they responded to my work.
Sau trải niệm này, thầy giáo của tôi, Thầy Shilale, đã mang những quyển chuyện hình này, và tôi nghĩ : " Chuyện hình cho trẻ em!" và tôi bắt đầu viết sách cho những bạn đọc nhỏ tuổi khi tôi là học sinh năm cuối cấp 3. Tôi cuối cùng cũng được nhận vào Rhode Island School of Design. Tôi chuyển đến RISD thành học sinh năm thứ 2, và ở đó tôi đã học tất cả các khóa về viết văn có thể, và chính ở đó tôi đã viết ra câu chuyện về 1 con ốc sên khổng lồ màu cam mà muốn làm bạn với đứa bé nọ. Đứa bé không có kiên nhẫn cho con ốc. Tôi đã gửi quyển sách cho hàng tá các nhà xuất bản và nó bị từ chối tất cả mọi lần, nhưng tôi cũng tham gia với Hole in the Wall Gang Camp, một trại hè thú vị cho trẻ em với đủ các loại bệnh hiểm nghèo, và chính các em đã đọc những câu chuyện của tôi, và tôi đọc cho chúng, và quan sát phản ứng của các em với tác phẩm.
I graduated from RISD. My grandparents were very proud, and I moved to Boston, and I set up shop. I set up a studio and I tried to get published. I would send out my books. I would send out hundreds of postcards to editors and art directors, but they would go unanswered. And my grandfather would call me every week, and he would say, "Jarrett, how's it going? Do you have a job yet?" Because he had just invested a significant amount of money in my college education. And I said, "Yes, I have a job. I write and illustrate children's books." And he said, "Well, who pays you for that?" And I said, "No one, no one, no one just yet. But I know it's going to happen."
Tôi tốt nghiệp trường RISD. Ông bà tôi đã rất tự hào, và tôi chuyển đến Boston và lập 1 cửa hàng. Tôi lập 1 studio và cố để được xuất bản. Tôi đã gửi sách đi. Và tôi đã gửi hàng trăm tấm bưu thiệp tới những biên tập và nhà chỉ đạo nghệ thuật, nhưng chúng luôn không có hồi âm. Ông tôi luôn gọi tôi hàng tuần, và ông luôn nói "Jarrett, mọi việc thế nào rồi? Cháu đã có việc chưa?" Bởi vì ông đã đầu tư rất nhiều tiền cho giáo dục đại học của tôi. Tôi trả lời: " Có, Cháu có việc ạ. Cháu viết và minh họa sách trẻ em" Ông lại hỏi " Thế, ai trả tiền cháu?" Tôi đáp " Chưa có ai, chưa có ai, tạm thời là chưa có ai cả. Nhưng cháu biết nó sẽ xảy ra."
Now, I used to work the weekends at the Hole in the Wall off-season programming to make some extra money as I was trying to get my feet off the ground, and this kid who was just this really hyper kid, I started calling him "Monkey Boy," and I went home and wrote a book called "Good Night, Monkey Boy." And I sent out one last batch of postcards. And I received an email from an editor at Random House with a subject line, "Nice work!" Exclamation point.
Thế này, Tôi từng làm cuối tuần ở Hole in the Wall trong những chương trình trái mùa để kiếm chút tiền trong khi cố trở nên thực tế hơn, và có em này, rất nhắng, tôi bắt đầu gọi nó là "Monkey Boy", và tôi về nhà và viết cuốn sách tên là "Chúc ngủ ngon, Monkey Boy" và tôi gửi đi 1 đống bưu thiếp lần cuối cùng. Rồi tôi nhận được email từ biên tập của Random House với tựa đề " Làm tốt lắm!" chấm than.
"Dear Jarrett, I received your postcard. I liked your art, so I went to your website and I'm wondering if you ever tried writing any of your own stories, because I really like your art and it looks like there are some stories that go with them. Please let me know if you're ever in New York City." And this was from an editor at Random House Children's Books.
" Jarrett thân mến, tôi đã nhận được bưu thiếp của anh. Tôi đã rất thích tác phẩm của anh và tôi đã xem website của anh tôi băng khoăn nếu anh đã bao giờ thử viết câu chuyện của riêng mình, vì tôi rất thích tranh của anh và dường như chúng có những câu chuyện đi kèm. Hãy cho tôi biết nếu anh tình cờ đến Thành phố New York." Đây là lời của biên tập của ban sách trẻ em của Random House.
So the next week I "happened" to be in New York. (Laughter) And I met with this editor, and I left New York for a contract for my first book, "Good Night, Monkey Boy," which was published on June 12, 2001.
Thế là tuần sau đó tôi đã "tình cờ" đến New York. (Tiếng cười) Tôi đã gặp biên tập này, và tôi rời New York với hợp đồng cho cuốn sách đầu tiên, "Chúc ngủ ngon. Monkey Boy" xuất bản vào ngày 12, tháng 6, 200.
And my local paper celebrated the news. The local bookstore made a big deal of it. They sold out of all of their books. My friend described it as a wake, but happy, because everyone I ever knew was there in line to see me, but I wasn't dead. I was just signing books. My grandparents, they were in the middle of it. They were so happy. They couldn't have been more proud. Mrs. Alisch was there. Mr. Shilale was there. Mrs. Casey was there. Mrs. Alisch cut in front of the line and said, "I taught him how to read." (Laughter)
Và tờ báo địa phương đã đăng tin này. Nhà sách địa phương đã làm rất tự hào về nó. Họ bán hết sạch số sách của mình. Bạn tôi đã nhận xét sự việc là tỉnh mà vui, bởi vì tất cả mọi người tôi từng biết đã xếp hàng để gặp tôi, nhưng tôi chưa chết. Tôi chỉ kí sách thôi. Ông bà tôi. họ ở giữa hàng. Cả hai đều rất vui. Họ không thể tự hào hơn. Cô Alisch đã ở đó. Thây Shilale đã ở đó. Cô Casey đã ở đó. Cô Ailsch đã chen lên đầu và nói, "Tôi đã dạy thằng bé này đọc" (Tiếng cười)
And then something happened that changed my life. I got my first piece of significant fan mail, where this kid loved Monkey Boy so much that he wanted to have a Monkey Boy birthday cake. For a two-year-old, that is like a tattoo. (Laughter) You know? You only get one birthday per year. And for him, it's only his second. And I got this picture, and I thought, "This picture is going to live within his consciousness for his entire life. He will forever have this photo in his family photo albums."
Sau đó, có 1 điều xảy ra đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi lần đầu nhận được lá thư hâm mộ rất đáng nhớ, đứa bé này thích Monkey Boy đến nỗi cậu muốn có 1 cái bánh gato sinh nhật hình Monkey Boy. Với 1 đứa trẻ 2 tuối, cái bánh tương đương với 1 hình xăm. (Tiếng cười) Bạn biết đấy! Bạn chỉ có 1 sinh nhật 1 năm. Và với cậu, nó chỉ là lần thứ 2. Tôi nhận được bức ảnh và nghĩ, "Bức ảnh này sẽ sống mãi trong tiềm thức của cậu bé trong suốt đường đời. Em sẽ luôn có bức ảnh này trong album ảnh gia đình."
So that photo, since that moment, is framed in front of me while I've worked on all of my books.
Bức ảnh đó, kể từ giây phút ấy, đã được bày trước mặt tôi khi tôi làm việc với tất cả những cuốn sách của mình.
I have 10 picture books out. "Punk Farm," "Baghead," "Ollie the Purple Elephant." I just finished the ninth book in the "Lunch Lady" series, which is a graphic novel series about a lunch lady who fights crime. I'm expecting the release of a chapter book called "Platypus Police Squad: The Frog Who Croaked." And I travel the country visiting countless schools, letting lots of kids know that they draw great cats.
Tôi có 10 cuốn chuyện hình được phát hành. "Punk Farm," "Baghead," "Ollie the Purple Elephant." Tôi vừa hoàn thiện quyển thứ 9 trong series "Lunch Lady", một series tiểu thuyết tranh về một người phục vụ trưa mà chiến đấu với tội phạm Tôi đang đón chờ phát hành của 1 cuối sách theo chương gọi là "Platypus Police Squad: The Frog Who Croaked" Tôi du lịch khắp nước, tham vô số trường học, cho nhiều đứa trẻ biết rằng chúng vẽ những mèo tuyệt đẹp.
And I meet Bagheads. Lunch ladies treat me really well. And I got to see my name in lights because kids put my name in lights. Twice now, the "Lunch Lady" series has won the Children's Choice Book of the Year in the third or fourth grade category, and those winners were displayed on a jumbotron screen in Times Square. "Punk Farm" and "Lunch Lady" are in development to be movies, so I am a movie producer and I really do think, thanks to that video camera I was given in ninth grade. I've seen people have "Punk Farm" birthday parties, people have dressed up as "Punk Farm" for Halloween, a "Punk Farm" baby room, which makes me a little nervous for the child's well-being in the long term.
Và tôi gặp Bagheads. Những cô phục vụ trưa đối xử với tôi rất tốt. Tôi được nhìn thất tên mình trong ánh sáng vì bọn trẻ đặt tên tôi trong đèn. Đã 2 lần, series "Lunch Lady" thắng giải Sách của năm của Children's Choice trong hạng mục lớp 4, và những tác phẩm thắng cuộc được trưng bày trên những bảng hình to lớn của Quảng trường Thời Đại. "Punk Farm" và "Lunch Lady" đang được phát triển thành phim, còn tôi là nhà sản xuất phim và tôi thực sự nghĩ rằng, nhờ có cái máy quay tôi được tặng hồi lớp 9. Tôi đã nhìn thấy mọi người có tiệc sinh nhật kiểu "Punk Farm", mọi người hóa trang thành "Punk Farm" trong lễ Halloween, phòng em bé kiểu "Punk Farm", cái này làm tôi hơi lo về sự phát triển của đứa trẻ về dài hạn.
And I get the most amazing fan mail, and I get the most amazing projects, and the biggest moment for me came last Halloween. The doorbell rang and it was a trick-or-treater dressed as my character. It was so cool.
Tôi nhận được những lá thư hâm mộ tuyệt với nhất, và tôi có những dự án tuyệt vời nhất, và giây phút thú vị nhất với tôi là Halloween năm ngoái. Chuông cửa kêu và đó là trẻ em xin kẹo hóa trang thành nhân vật của tôi. Nó quả là tuyệt vời.
Now my grandparents are no longer living, so to honor them, I started a scholarship at the Worcester Art Museum for kids who are in difficult situations but whose caretakers can't afford the classes. And it displayed the work from my first 10 years of publishing, and you know who was there to celebrate? Mrs. Alisch.
Ông bà tôi giờ đã mất, thế nên để tưởng nhớ về họ, tôi đã lập 1 học bổng ở Bảo Tàng Nghệ Thuật Worcester dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn nhưng những người bảo trợ ko thể chi trả cho lớp học. Và bảo tàng cũng trưng bày những tác phẩm của tôi trong 10 năm đầu xuất bản, và bạn biế ai đã đến ăn mừng không? Cô Alisch.
I said, "Mrs. Alisch, how are you?"
Tôi nói: "Cô Aisch, cô thế nào?"
And she responded with, "I'm here." (Laughter)
Và cô đáp lại với, "Cô ở đây" (Tiếng cười)
That's true. You are alive, and that's pretty good right now.
Đúng thế. Cô vẫn còn sống và điều đó rất tốt.
So the biggest moment for me, though, my most important job now is I am a dad myself, and I have two beautiful daughters, and my goal is to surround them by inspiration, by the books that are in every single room of our house to the murals I painted in their rooms to the moments for creativity where you find, in quiet times, by making faces on the patio to letting her sit in the very desk that I've sat in for the past 20 years. Thank you. (Applause)
Nhưng khoảng khắc quan trong nhất bây giờ, công việc quan trọng nhất của tôi là làm bố, và tôi có 2 đứa con gái xinh đẹp, và mục tiêu của tôi là bao quanh chúng với cảm hứng từ những cuốn sách ở trong mọi căn phòng ở nhà chúng tôi cho đến bức tranh tường tôi vẽ trong phòng chúng cho tới những lúc sáng tạo bạn tìm được trong lúc yên tĩnh, bằng cách làm trò ở sân trước cho đến việc để chúng ngồi lên cái bàn mà tôi đã ngồi làm trong 20 năm qua. Cảm ơn mọi người. (Vỗ tay)