This story is about taking imagination seriously. Fourteen years ago, I first encountered this ordinary material, fishnet, used the same way for centuries. Today, I'm using it to create permanent, billowing, voluptuous forms the scale of hard-edged buildings in cities around the world. I was an unlikely person to be doing this. I never studied sculpture, engineering or architecture. In fact, after college I applied to seven art schools and was rejected by all seven.
Câu chuyện này nói về việc dùng trí tưởng tượng một cách nghiêm túc. 14 năm về trước lần đầu tiên tôi biết đến một loại vật liệu rất phổ biến này, đó chính là lưới đánh cá nó được dùng theo cách giống nhau trong suốt hàng thế kỷ Và hôm nay, tôi đang dùng nó để tạo ra những hình thể lâu dài đầy gợi cảm, sóng cồn kích cỡ của những tòa nhà thuộc khuynh hướng hội họa trừu tượng ở những thành phố trên khắp thế giới. Tôi đã từng nghĩ mình không được sinh ra để làm điều này. Tôi chưa bao giờ học về nghệ thuật điêu khắc, nghề kỹ sư hay kiến trúc. Thực tế là sau khi học xong đại học tôi đã nộp đơn vào 7 trường về nghệ thuật và đã bị tất cả 7 trường này từ chối.
I went off on my own to become an artist, and I painted for 10 years, when I was offered a Fulbright to India. Promising to give exhibitions of paintings, I shipped my paints and arrived in Mahabalipuram. The deadline for the show arrived -- my paints didn't. I had to do something. This fishing village was famous for sculpture. So I tried bronze casting. But to make large forms was too heavy and expensive. I went for a walk on the beach, watching the fishermen bundle their nets into mounds on the sand. I'd seen it every day, but this time I saw it differently -- a new approach to sculpture, a way to make volumetric form without heavy solid materials.
Tôi tự mình xuất phát vả trở thành một nghệ sĩ và tôi đã vẽ tranh trong suốt 10 năm, khi tôi được trao học bổng Fullbright theo học tại Ấn Độ. Cam kết sẽ tổ chức những buổi triển lãm tranh, tôi gửi chuyển những bức tranh của mình theo đường biển và đến Mahabalipuram. Kỳ hạn cuối cùng cho buổi triển lãm đã đến. nhưng những bức tranh của tôi thì chưa hoàn tất. Tôi phải làm điều gì đó. Ngôi làng đánh cá này nổi tiếng về những tác phẩm điêu khắc. Vì thế, tôi đã thử đúc khuôn đồng. Nhưng để làm những hình thể lớn thì quá nặng và đắt đỏ. Tôi đã đi dạo trên bờ biển, quan sát những ngư dân bó những chiếc lưới của họ vào trong những gò cát. Tôi đã nhìn thấy việc này hằng ngày nhưng lần này tôi đã thấy điều khác biệt -- một sự tiếp cận mới với nghệ thuật điêu khắc, một phương pháp để làm hình dạng đầy thể tích mà không cần đến những nguyên liệu rắn và nặng
My first satisfying sculpture was made in collaboration with these fishermen. It's a self-portrait titled "Wide Hips." (Laughter) We hoisted them on poles to photograph. I discovered their soft surfaces revealed every ripple of wind in constantly changing patterns. I was mesmerized. I continued studying craft traditions and collaborating with artisans, next in Lithuania with lace makers. I liked the fine detail it gave my work, but I wanted to make them larger -- to shift from being an object you look at to something you could get lost in.
Tác phẩm điêu khắc ưng ý đầu tiên của tôi được làm với sự cộng tác cùng những ngư dân này. Đó là một bức chân dung tự họa với chủ đề "Những vòng hông rộng" (tiếng cười) chúng tôi kéo chúng lên những chiếc cột để chụp hình. Tôi đã phát hiện ra rằng những bề mặt mềm mại của chúng được lộ ra mỗi khi gió thổi nhẹ theo những hình mẫu có thể thay đổi liên tục. Tôi đã bị mê hoặc. Tôi tiếp tục học những nghề thủ công truyền thống và cộng tác với những người thợ thủ công tếp đó là ở Lithuania với những người sản xuất đăng ten Tôi thích chi tiết sắc nét nó sinh ra công việc của tôi nhưng tôi muốn làm chúng lớn hơn -- để chuyển đổi từ việc trở thành một vật thể mà bạn nhìn thấy thành một thứ gì đó mà bạn có thể bị lạc trong đó.
Returning to India to work with those fishermen, we made a net of a million and a half hand-tied knots -- installed briefly in Madrid. Thousands of people saw it, and one of them was the urbanist Manual Sola-Morales who was redesigning the waterfront in Porto, Portugal. He asked if I could build this as a permanent piece for the city. I didn't know if I could do that and preserve my art. Durable, engineered, permanent -- those are in opposition to idiosyncratic, delicate and ephemeral.
Quay trở về Ấn Độ để làm việc với những ngư dân kia, chúng tôi đã làm một cái lưới với 1,5 triệu nút thắt hình hoa bó -- được cố định trong 1 thời gian ngắn ở Madrid. Hàng ngàn người đã thấy nó, và một trong số họ là người thành thị chính là Manual Sola-Morales người đang thiết kế lại bến cảng ở Porto, Bồ Đào Nha. Ông ấy đã hỏi tôi có thể xây dựng công trình này như một phần vĩnh cửu của thành phố hay không. Tôi không biết mình có thể làm được điều này và bảo tồn tác phẩm nghệ thuật của mình hay không cái gì lâu bền, được xây dựng và vĩnh cửu tất cả những điều đó đối lập với phong cách riêng, mỏng manh và sớm nở tối tàn.
For two years, I searched for a fiber that could survive ultraviolet rays, salt, air, pollution, and at the same time remain soft enough to move fluidly in the wind. We needed something to hold the net up out there in the middle of the traffic circle. So we raised this 45,000-pound steel ring. We had to engineer it to move gracefully in an average breeze and survive in hurricane winds. But there was no engineering software to model something porous and moving. I found a brilliant aeronautical engineer who designs sails for America's Cup racing yachts named Peter Heppel. He helped me tackle the twin challenges of precise shape and gentle movement.
Tôi đã tìm kiếm một cấu trúc có thể tồn tại dưới những tia tử ngoại không khí mặn, ô nhiễm và cùng lúc đó vẫn giữ được đủ mềm mại để di động trong gió Chúng tôi cần một thứ gì đó để giữ cái lưới trên cao ra khỏi khu vực giữa vòng xoay trên giao lộ. Vì thế chúng tôi đã nâng nó bằng chiếc đai sắt nặng 45,000 pao Chúng tôi phải thiết kế nó để di chuyển dễ dàng trong 1 cơn gió nhẹ ở mức trung bình và tồn tại trong những cơn cuồng phong. Nhưng khi đó chẳng có phần mềm kỹ thuật nào để thiết kế một thứ xốp và có thể di chuyển. Tôi đã gặp một anh kỹ sư hàng không tài ba người đã thiết kế những chiếc thuyền cho giải vô địch đua thuyền Hoa Kỳ Anh ta là Peter Heppel. Anh ấy đã giúp tôi vượt qua thử thách nhân đôi này để đạt được hình dạng chính xác và di chuyển nhẹ nhàng
I couldn't build this the way I knew because hand-tied knots weren't going to withstand a hurricane. So I developed a relationship with an industrial fishnet factory, learned the variables of their machines, and figured out a way to make lace with them. There was no language to translate this ancient, idiosyncratic handcraft into something machine operators could produce. So we had to create one. Three years and two children later, we raised this 50,000-square-foot lace net. It was hard to believe that what I had imagined was now built, permanent and had lost nothing in translation.
Tôi không thể xây dựng nó theo cách mà tôi đã biết bởi vì những chiếc nút thắt hình hoa bó không thể chống chịu lại được gió bão. Vì thế tôi đã xây dựng mối quan hệ với một nhà máy sản xuất lưới đánh cá công nghiệp, học hỏi những yếu tố biến đổi trong máy móc của họ, và tìm ra một cách để buộc chúng lại. Chẳng có ngôn ngữ nào có thể chuyển đổi cái nghề thủ công cổ truyền mang đậm phong cách riêng này thành những thứ mà máy móc có thể sản xuất. Vì thế, chúng tôi phải tạo ra nó. 3 năm sau và thêm 2 đứa trẻ nữa, chúng tôi nâng nó lên thành cái lưới đăng ten rộng 50,000 sq.ft Thật khó có thể tin được rằng đó chính là điều mà tôi đã tưởng tượng ra bây giờ đã được xây dựng, kiên cố và chẳng bị bỏ sót thứ gì khi thể hiện ra.
(Applause)
(Vỗ tay)
This intersection had been bland and anonymous. Now it had a sense of place. I walked underneath it for the first time. As I watched the wind's choreography unfold, I felt sheltered and, at the same time, connected to limitless sky. My life was not going to be the same. I want to create these oases of sculpture in spaces of cities around the world. I'm going to share two directions that are new in my work.
Chỗ giao nhau này đã từng là vô nghĩa và bị giấu tên. Bây giờ thì nó đã có ý nghĩa riêng. Tôi đi bộ bên dưới nó lần đầu tiên. Ngay khi tôi xem kế hoạch dùng gió được trình bày ra, Tôi cảm thấy được che chở và, cũng tại thời điểm đó tôi thấy mình được kết nối với bầu trời vô tận. Cuộc đời tôi ko còn giống như trước nữa. Tôi muốn tạo ra những tinh hoa của nghệ thuật điêu khắc trong không gian ở các thành phố trên khắp thế giới. Tôi sẽ chia sẻ hai khuynh hướng mới trong công việc của tôi.
Historic Philadelphia City Hall: its plaza, I felt, needed a material for sculpture that was lighter than netting. So we experimented with tiny atomized water particles to create a dry mist that is shaped by the wind and in testing, discovered that it can be shaped by people who can interact and move through it without getting wet. I'm using this sculpture material to trace the paths of subway trains above ground in real time -- like an X-ray of the city's circulatory system unfolding.
Tòa nhà lịch sử - trụ sở của thành phố Philadelphia: tôi nhận thấy rằng quảng trường của nó cần một nguyên liệu điêu khắc mà nhẹ hơn cả lưới. Do vậy, chúng tôi đã thử nghiệm với những nguyên tử nước nhỏ bé đã được nguyên tử hóa để tạo ra một màn sương khô được tạo hình bởi gió. Và trong thử nghiệm đã phát hiện ra rằng nó có thể được tạo hình bởi những người có thể tương tác và di chuyển qua nó mà không bị ướt. Tôi dùng nguyên liệu điêu khắc này để phác họa các hướng đi của xe điện ngầm trên mặt đất trong thời điểm thực tế -- tương tự như hình chụp X quang hệ thống tuần hoàn của thành phố đang trải ra.
Next challenge, the Biennial of the Americas in Denver asked, could I represent the 35 nations of the Western hemisphere and their interconnectedness in a sculpture? (Laughter) I didn't know where to begin, but I said yes. I read about the recent earthquake in Chile and the tsunami that rippled across the entire Pacific Ocean. It shifted the Earth's tectonic plates, sped up the planet's rotation and literally shortened the length of the day. So I contacted NOAA, and I asked if they'd share their data on the tsunami, and translated it into this. Its title: "1.26" refers to the number of microseconds that the Earth's day was shortened.
Thử thách tiếp theo, là sự kiện xảy ra hai năm một lần của Châu Mỹ được tổ chức tại Denver đã yêu cầu tôi có thể mô tả 35 quốc gia của bán cầu Tây và mối liên kết của họ trong 1 tác phẩm điêu khắc được không. (tiếng cười) Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng tôi đã trả lời đồng ý. Tôi đã đọc về trận động đất gần đây ở Chi-lê và cơn sóng thần xẻ dọc toàn bộ Thái Bình Dương. Nó đã thay đổi kiến tạo địa tầng của Trái Đất, làm tăng sự quay vòng của hành tinh và làm ngắn lại độ dài ngày thực tế. Vì thế tôi đã liên hệ với Cơ quan Quản trị đại dương và khí quyển Quốc gia (NOAA) và tôi yêu cầu họ chia sẻ cơ sở dữ liệu về cơn sóng thần, và chuyển đổi nó vào trong công trình này. Tên gọi của nó "1.26" đề cập đến con số của những phần triệu của giây mà độ dài ngày trên Trái Đất bị ngắn lại.
I couldn't build this with a steel ring, the way I knew. Its shape was too complex now. So I replaced the metal armature with a soft, fine mesh of a fiber 15 times stronger than steel. The sculpture could now be entirely soft, which made it so light it could tie in to existing buildings -- literally becoming part of the fabric of the city. There was no software that could extrude these complex net forms and model them with gravity. So we had to create it.
Tôi không thể xây dựng nó với 1 một vòng đai thép, theo cách mà tôi đã biết. Hình dạng của nó quá phức tạp. Do vậy, tôi đã thay thế vỏ kim loại bằng một mắt lưới mềm mại và chắc chắn có kết cấu vững chắc hơn thép 15 lần. Công trình kiến trúc này giờ đây hoàn toàn mềm mại, khiến nó trở nên rất nhẹ và có thể buộc lên những tòa nhà hiện tại -- thực sự trở thành một phần kết cấu của thành phố này. Không có phần mềm nào có thể chế tạo ra những hình thể mạng lưới phức tạp này và tạo kiểu cho chúng với trọng lực. Vì thế, chúng tôi phải chế tạo nó.
Then I got a call from New York City asking if I could adapt these concepts to Times Square or the High Line. This new soft structural method enables me to model these and build these sculptures at the scale of skyscrapers. They don't have funding yet, but I dream now of bringing these to cities around the world where they're most needed.
Sau đó tôi nhận được một cuộc điện thoại từ thành phố New York hỏi xem liệu tôi có thể ứng dụng những ý tưởng này tại quảng trường Thời đại hay công viên trên cao Highline. Phương pháp xây dựng mềm mới này cho phép tôi thiết kế những nơi này và tạo ra những tác phẩm kiến trúc này tại vỏ ngoài của những tòa nhà chọc trời Chúng chưa nhận được tài trợ vốn, nhưng tôi đang mơ ước về việc mang những điều này tới các thành phố trên khắp thế giới tới những nơi mà chúng được cần tới nhất.
Fourteen years ago, I searched for beauty in the traditional things, in craft forms. Now I combine them with hi-tech materials and engineering to create voluptuous, billowing forms the scale of buildings. My artistic horizons continue to grow.
14 năm trước, tôi đã tìm kiếm vẻ đẹp trong những đồ vật truyền thống, những hình mẫu thủ công. Bây giờ tôi kết hợp chúng với những vật liệu công nghệ cao và kỹ thuật để tạo ra những hình thể sóng gió đầy gợi cảm vỏ ngoài của những tòa nhà. Tiềm năng nghệ thuật của tôi đang lớn dần.
I'll leave you with this story. I got a call from a friend in Phoenix. An attorney in the office who'd never been interested in art, never visited the local art museum, dragged everyone she could from the building and got them outside to lie down underneath the sculpture. There they were in their business suits, laying in the grass, noticing the changing patterns of wind beside people they didn't know, sharing the rediscovery of wonder.
Tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện cuối cùng này. Tôi nhận được điện thoại của một người bạn ở Phoenix. Một luật sư văn phòng người chẳng bao giờ quan tâm đến nghệ thuật, chưa từng đến thăm quan viện bảo tàng nghệ thuật địa phương, đã kéo tất cả mọi người ở tòa nhà và bảo họ nằm xuống dưới tác phẩm điêu khắc. Ở đó, họ mặc những trang phục công sở, đang nằm dài trên cỏ, và chú ý tới mô hình thay đổi của gió bên cạnh những người mà họ ko quen biết, chia sẻ sự khám phá lại về kỳ quan này.
Thank you.
Cám ơn các bạn.
(Applause)
(tiếng vỗ tay)
Thank you. Thank you. Thank you. Thank you. Thank you.
Cám ơn các bạn. Xin cảm ơn. Cám ơn các bạn. Cám ơn các bạn. Xin cám ơn.
(Applause)
(tiếng vỗ tay)