I'm a gamer, so I like to have goals. I like special missions and secret objectives. So here's my special mission for this talk: I'm going to try to increase the life span of every single person in this room by seven and a half minutes. Literally, you will live seven and a half minutes longer than you would have otherwise, just because you watched this talk.
Tôi là một game thủ, vì vậy tôi rất thích có những mục tiêu Tôi thích những nhiệm vụ đặc biệt và những mục tiêu bí mật. Vì thế đây là nhiệm vụ đặc biệt của tôi cho cuộc nói chuyện này: Tôi sẽ cố găng tăng tuổi thọ của mỗi người trong căn phòng này thêm bảy phút rưỡi. Theo nghĩa đen, có nghĩa là quý vị sẽ sống thêm được bảy phút rưỡi so với tuổi thọ bạn đang có, chỉ bởi vì bạn đã theo dõi cuộc nói chuyện này.
Some of you are looking a little bit skeptical. That's okay, because check it out -- I have math to prove that it is possible. It won't make much sense now. I'll explain it all later, just pay attention to the number at the bottom: +7.68245837 minutes. That will be my gift to you if I'm successful in my mission.
Chắc hẳn một vài quý vị ở đây đang nhìn với vẻ hoài nghi. Không sao, bởi vì chúng ta sẽ kiểm chứng nó -- Tôi đã dùng toán học để chứng minh điều đó là có thể xảy ra. Và ngay bây giờ thì nó không có ý nghĩa cho mấy. Tôi sẽ giải thích về điều đó sau, bạn chỉ cần chú ý đến con số cuối cùng: thêm 7.68245837 phút đó sẽ là món quà tôi muốn tặng các bạn nếu tôi thành công với sứ mệnh của tôi.
Now, you have a secret mission too. Your mission is to figure out how you want to spend your extra seven and a half minutes. And I think you should do something unusual with them, because these are bonus minutes. You weren't going to have them anyway.
Tại thời điểm này các bạn cũng có một nhiệm vụ bí mật. Nhiệm vụ của các bạn là hãy làm rõ bạn muốn sử dụng 7 phút rưỡi đó như thế nào. Và tôi nghĩ là các bạn nên làm một điều gì đó khác thường với chúng, bởi vì đây là những giây phút được thưởng thêm. Dù sao đi nữa quý vị có thể đã không có được chúng. Giờ đây, bởi vì tôi là một người thiết kế trò chơi, các bạn có thể thầm nghĩ rằng,
Now, because I'm a game designer, you might be thinking to yourself, I know what she wants us to do with those minutes, she wants us to spend them playing games. Now this is a totally reasonable assumption, given that I have made quite a habit of encouraging people to spend more time playing games. For example, in my first TED Talk, I did propose that we should spend 21 billion hours a week, as a planet, playing video games.
Tôi biết những gì cô ấy muốn chúng ta thực hiện với khoảng thời gian đó, cô ấy muốn chúng ta sử dụng chúng để chơi trò chơi. Bây giờ đây hoàn toàn là một giả định hợp lý, khi cân nhắc đến việc tôi đã tạo ra một thói quen khuyến khích mọi người dành nhiều thời gian hơn để chơi trò chơi. Ví dụ như trong buổi TEDTalk đầu tiên của tôi, Tôi đã đề xuất rằng chúng ta nên dành 21 tỉ giờ mỗi tuần giống như là một hành tinh để chơi game.
Now, 21 billion hours, it's a lot of time. It's so much time, in fact, that the number one unsolicited comment that I have heard from people all over the world since I gave that talk, is this: Jane, games are great and all, but on your deathbed, are you really going to wish you spent more time playing Angry Birds?
Hiện tại, 21 tỉ giờ là khoảng thời gian rất lớn. Thực tế thì nó tốn nhiều thời gian khi có một lời bình luận rất quan trọng tôi đã không ngờ tới mà tôi nghe được từ nhiều người trên khắp thế giới kể từ buổi nói chuyện ấy, đó là: Cô Jane, những trò chơi cũng rất tuyệt,nhưng ngay giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô có ước là dành nhiều thời gian hơn nữa để chơi "Angry Birds" không?
(Laughter)
Ý kiến này rất phổ biến - -rằng trò chơi chỉ là thứ vô bổ tốn thì giờ
This idea is so pervasive -- that games are a waste of time that we will come to regret -- that I hear it literally everywhere I go. For example, true story: Just a few weeks ago, this cab driver, upon finding out that a friend and I were in town for a game developers' conference, turned around and said -- and I quote -- "I hate games. Waste of life. Imagine getting to the end of your life and regretting all that time."
mà chúng ta có ngày sẽ hối tiếc -- tôi nghe về nó ở mọi nơi mà tôi đến. Hãy lấy ví dụ với câu chuyện có thật: Chỉ mới vài tuần trước đây, người lái xe taxi này, khi phát hiện ra rằng tôi cùng với một người bạn đang ở trong thị trấn để tham dự một hội nghị cho người lập trình trò chơi, anh ta đã quay lại và nói rằng -- và tôi xin được trích dẫn -- "Tôi ghét trò chơi. Chỉ phí thời gian. Hãy tưởng tượng khi đến cuối cuộc đời để rồi mãi hối tiếc về điều đó."
Now, I want to take this problem seriously. I want games to be a force for good in the world. I don't want gamers to regret the time they spent playing, time that I encouraged them to spend. So I have been thinking about this question a lot lately. When we're on our deathbeds, will we regret the time we spent playing games?
Hiện tại, tôi muốn xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc. Ý tôi là, tôi muốn những trò chơi sẽ là nguồn động lực cho những điều tốt đẹp trên thế giới. Tôi không muốn những game thủ phải hối tiếc về khoảng thời gian họ đã bỏ ra để chơi, khoảng thời gian mà tôi khuyến khích họ bỏ ra. Vì vậy tôi đã mãi nghĩ về vấn đề này rất nhiều lần dạo gần đây. Khi chúng ta sắp chết, liệu rằng chúng ta có hối tiếc về khoảng thời gian chúng ta dành ra để chơi game?
Now, this may surprise you, but it turns out there is actually some scientific research on this question. It's true. Hospice workers, the people who take care of us at the end of our lives, recently issued a report on the most frequently expressed regrets that people say when they are literally on their deathbeds. And that's what I want to share with you today -- the top five regrets of the dying.
Bây giờ, điều này có thể làm bạn ngạc nhiên,nhưng nó sớm lộ ra rằng thực sự có vài cuộc nghiên cứu khoa học về vấn đề này. Nó là sự thật. Những nhân viên làm ở nhà tế bần, những người mà chăm sóc chúng ta vào những lúc cuối đời, gần đây đã đưa ra một bản báo cáo về những điều thường được hối tiếc nhất mà mọi người đề cập đến khi họ sắp hấp hối và đó là những gì tôi muốn chia sẻ với quý vị hôm nay -- năm điều hối tiếc nhất của người sắp chết.
Number one: I wish I hadn't worked so hard. Number two: I wish I had stayed in touch with my friends. Number three: I wish I had let myself be happier. Number four: I wish I'd had the courage to express my true self. And number five: I wish I'd lived a life true to my dreams, instead of what others expected of me.
Điều thứ nhất: Tôi ước tôi đã không làm việc vất vả như thế. Điều thứ hai: Tôi ước tôi có thể giữ liên lạc với bạn bè. Điều thứ ba: Tôi ước tôi có thể khiến cho bản thân mình hạnh phúc hơn. Điều thứ tư: Tôi ước tôi có đủ can đảm để thể hiện đúng con người thực của mình. Và điều thứ năm: Tôi ước tôi có thể sống đúng với những ước mơ của mình, thay vì những gì người khác mong muốn ở tôi.
Now, as far as I know, no one ever told one of the hospice workers, "I wish I'd spent more time playing video games," but when I hear these top five regrets of the dying, I can't help but hear five deep human cravings that games actually help us fulfill.
Hiện tại, theo như tôi biết, chưa ai đã nói với một trong những người nhân viên ở nhà tế bần rằng, Tôi ước tôi có nhiều thời gian hơn để chơi những trò chơi điện tử, nhưng khi tôi nghe được năm điều này, tôi không thể chịu nổi mà nghe về năm điều khao khát nhất của con người mà trò chơi có thể thực sự giúp chúng ta hoàn thành.
For example, I wish I hadn't worked so hard. For many people, this means, I wish I'd spent more time with my family, with my kids when they were growing up. Well, we know that playing games together has tremendous family benefits. A recent study from Brigham Young University School of Family Life reported that parents who spend more time playing video games with their kids have much stronger real-life relationships with them.
Ví dụ như "Tôi ước tôi đã không làm việc vất vả như thế". Đối với nhiều người,điều này có nghĩa là "Tôi ước tôi dành nhiều thời gian hơn với gia đình, với các con khi chúng lớn lên từng ngày. Chúng ta biết rằng chơi trò chơi cùng nhau đem lại những lợi ích to lớn cho gia đình. Một cuộc nghiên cứu gần đây của Đại học Brigham Young khoa đời sống gia đình đã chỉ ra rằng bố mẹ những người dành thời gian nhiều hơn để chơi game với con cái sẽ có những mối quan hệ đời thực vững chắc hơn với chúng.
"I wish I'd stayed in touch with my friends." Hundreds of millions of people use social games like FarmVille or Words With Friends to stay in daily contact with real-life friends and family. A recent study from the University of Michigan showed that these games are incredibly powerful relationship-management tools. They help us stay connected with people in our social network that we would otherwise grow distant from, if we weren't playing games together.
Tôi ước tôi có thể giữ liên lạc với bạn bè. Vâng, hàng trăn triệu người sử dụng các trò chơi xã hội như "FarmVille" hay là "Words With Friends" để giữ liên lạc hằng ngày với những người bạn ngoài đời thật và cả gia đình. Một cuộc nghiên cứu nữa từ [Đại học Michigan] đã chỉ ra rằng những trò chơi như thế là những công cụ có sức mạnh kỳ diệu trong việc xử lý các mối quan hệ. Chúng giúp chúng ta kết nối với mọi người trong mạng xã hội những người mà ngược lại có thể ngày càng sống xa cách, nếu chúng ta không chơi trò chơi cùng với nhau.
"I wish I'd let myself be happier." Well, here I can't help but think of the groundbreaking clinical trials recently conducted at East Carolina University that showed that online games can outperform pharmaceuticals for treating clinical anxiety and depression. Just 30 minutes of online game play a day was enough to create dramatic boosts in mood and long-term increases in happiness.
Tôi ước tôi có thể khiến bản thân mình hạnh phúc hơn nữa. Vâng,tôi đã không thể ngưng suy nghĩ về những thử nghiệm lâm sàng mới mẻ sáng tạo được tiến hành tại Đại học East Carolina gần đây đã chỉ ra rằng những trò chơi trực tuyến có thể vượt trội hơn so với những dược phẩm để điều trị chứng lo lắng và phiền muộn. Chỉ với 30 phút chơi trò chơi trực tuyến mỗi ngày cũng đủ để tạo ra một động lượng mạnh mẽ trong tâm trạng và những sự tăng thêm hạnh phúc thời gian dài.
"I wish I'd had the courage to express my true self." Well, avatars are a way to express our true selves, our most heroic, idealized version of who we might become. You can see that in this alter ego portrait by Robbie Cooper of a gamer with his avatar. And Stanford University has been doing research for five years now to document how playing a game with an idealized avatar changes how we think and act in real life, making us more courageous, more ambitious, more committed to our goals.
Tôi ước tôi có đủ can đảm để thể hiện đúng con người của mình. Sự hóa thân là một cách để thể hiện con người đích thực của chúng ta, với hình mẫu anh hùng được lý tưởng hóa của người mà chúng ta có thể trở thành. Quý vị có thể thấy điều đó trong bức chân dung về một cái tôi khác bởi Robbie Cooper của một game thủ cùng với hình ảnh hóa thân của anh ta. và Đại học Stanford đã và đang thực hiện nghiên cứu được năm năm để chứng minh rằng làm thế nào mà chơi trò chơi với một hình tượng hóa thân được lý tưởng hóa có thể thay đổi cách chúng ta suy nghĩ và hành động trong đới sống thực, làm thế nào mà giúp chúng ta can đảm hơn, tham vọng hơn, quyết tâm hơn với mục tiêu của mình.
"I wish I'd led a life true to my dreams, and not what others expected of me." Are games doing this yet? I'm not sure, so I've left a Super Mario question mark. We're going to come back to this one.
Tôi ước Tôi có thể sống thật với ước mơ của mình, và không phải với những gì người khác mong đợi ở tôi." Liệu những trò chơi có đem lại điều này không? Tôi không chắc, vì thế tôi đã đặt dấu chấm hỏi cho điều này, dấu chấm hỏi giống như trong trò chơi Super Mario Và chúng ta sẽ trở lại vấn đề này.
But in the meantime, perhaps you're wondering, who is this game designer to be talking to us about deathbed regrets? And it's true, I've never worked in a hospice, I've never been on my deathbed. But recently I did spend three months in bed, wanting to die. Really wanting to die.
Nhưng ngay lúc này, có thể bạn đang thắc mắc, ai là người thiết kế trò chơi đang trò chuyện với chúng ta về những điều hối tiếc trước khi chết? Và đó là thật, tôi đã từng làm trong 1 nhà tế bần, tôi chưa bao giờ trải qua giây phút hấp hối. Tuy nhiên gần đây tôi đã trải qua 3 tháng nằm trên giường, muốn chết. Thật sự muốn chết.
Now let me tell you that story. It started two years ago, when I hit my head and got a concussion. The concussion didn't heal properly, and after 30 days, I was left with symptoms like nonstop headaches, nausea, vertigo, memory loss, mental fog. My doctor told me that in order to heal my brain, I had to rest it. So I had to avoid everything that triggered my symptoms. For me that meant no reading, no writing, no video games, no work or email, no running, no alcohol, no caffeine. In other words -- and I think you see where this is going -- no reason to live.
Bây giờ hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện đó. Bắt đầu từ hai năm về trước, tôi bị thương ở đầu và chịu một sự chấn động. Bây giờ sự chấn động đó không thực sự chữa lành được, và sau 30 ngày tôi phải chịu đựng những triệu chứng như là những cơn nhức đầu không dứt, nôn mửa, chóng mặt, mất trí nhớ, hoang mang tinh thần. Bác sĩ đã bảo tôi rằng để chữa lành cho não bộ, tôi phải nghỉ ngơi. Vì vậy tôi phải tránh mọi thứ có thể kích động những triệu chứng của tôi. Đối với tôi,điều đó có nghĩa là không đọc sách, không viết lách, không trò chơi điện tử, không công việc hay gửi email, không chạy, không rượu, không cà phê, Nói cách khác -- tôi nghĩ là bạn thấy rằng như thế -- chẳng có lý do gì để sống.
(Laughter)
Tất nhiên nó được hiểu là rất buồn cười,
Of course it's meant to be funny, but in all seriousness, suicidal ideation is quite common with traumatic brain injuries. It happens to one in three, and it happened to me. My brain started telling me, "Jane, you want to die." It said, "You're never going to get better." It said, "The pain will never end."
tuy nhiên đây không phải chuyện đùa, ý nghĩ tự tử có thể là khá phổ biến với những chấn thương về não vô cùng đau đớn như vậy. Nó xảy đến vài ba lần, và nó xảy đến với tôi. Trí não tôi bắt đầu nói với tôi, Jane, cô muốn chết. Nó nói rằng, cô sẽ không bao giờ có thể hồi phục tốt hơn. Nó nói rằng, cơn đau này sẽ không bao giờ chấm dứt.
And these voices became so persistent and so persuasive that I started to legitimately fear for my life, which is the time that I said to myself after 34 days -- and I will never forget this moment -- I said, "I am either going to kill myself or I'm going to turn this into a game."
Và những tiếng nói như thế trở nên ngày càng dai dẳng và rất thuyết phục đến nỗi tôi bắt đầu lo sợ một cách chính đáng cho cuộc sống của tôi, đó là khoảng thời gian mà tôi đã nói với chính mình sau 34 ngày -- và tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy -- Tôi đã nói với mình rằng, tôi hoặc là sắp giết chết bản thân mình hoặc là tôi sẽ biến điều này trở thành một trò chơi.
Now, why a game? I knew from researching the psychology of games for more than a decade that when we play a game -- and this is in the scientific literature -- we tackle tough challenges with more creativity, more determination, more optimism, and we're more likely to reach out to others for help. I wanted to bring these gamer traits to my real-life challenge, so I created a role-playing recovery game called Jane the Concussion Slayer.
Vâng, tại sao lại là một trò chơi? Tôi đã biết được từ việc nghiên cứu về tâm lý của những trò chơi hơn một thập kỷ nay rằng khi chúng ta chơi game -- và đây là bằng ngôn ngữ khoa học -- chúng ta đối mặt với những thử thách khắc nghiệt với nhiều sự sáng tạo hơn, kiên quyết hơn, lạc quan hơn, và chúng ta dễ dàng tiếp cận để giúp đỡ người khác hơn. Và tôi đã muốn đem những đặc điểm của những người chơi game này đến với những thử thách ngoài đời thực, vì vậy tôi đã tạo ra một trò chơi hồi phục có dạng trò chơi đóng vai gọi là "Jane -- kẻ tiêu diệt cơn chấn động".
Now this became my new secret identity, and the first thing I did as a slayer was call my twin sister -- I have an identical twin sister named Kelly -- and tell her, "I'm playing a game to heal my brain, and I want you to play with me." This was an easier way to ask for help.
Hiện tại điều này đã trở thành đặc tính bí mật mới của tôi, và điều đầu tiên tôi làm trong vai một kẻ hủy diệt đó là gọi cho người em sinh đôi của tôi--tôi có một người em sinh đối rất giống tôi tên là Kelly-- và nói cho cô ấy biết, tôi đang chơi trò chơi để chữa lành cho bộ não của tôi, và tôi muốn cô ấy chơi cùng với tôi. Đây là một cách dễ dàng hơn để nhờ giúp đỡ.
She became my first ally in the game, my husband Kiyash joined next, and together we identified and battled the bad guys. Now this was anything that could trigger my symptoms and therefore slow down the healing process, things like bright lights and crowded spaces. We also collected and activated power-ups. This was anything I could do on even my worst day to feel just a little bit good, just a little bit productive. Things like cuddling my dog for 10 minutes, or getting out of bed and walking around the block just once.
Cô ấy đã trở thành liên minh đầu tiên của tôi trong trò chơi, chồng tôi Kiyash tham gia ngay sau đó, và cùng với nhau chúng tôi xác định và chiến đấu với những gã tồi. Và đây là thứ có thể sẽ kích động triệu chứng của tôi và vì vậy làm chậm quá trình phục hồi, những thứ như là ánh sáng chói chang và không gian đông đúc. Chúng tôi cũng đã thu thập và nạp năng lượng kiếm được. Đó là thứ tôi có thể làm trong ngày tệ hại nhất của mình để cảm thấy tốt lên một chút, hiệu quả lên một chút. Những thứ như là âu yêm vuốt ve chú chó của tôi trong vòng 10 phút, hay là ra khỏi giường và đi xung quanh những tòa nhà trong chốc lát.
Now the game was that simple: Adopt a secret identity, recruit your allies, battle the bad guys, activate the power-ups. But even with a game so simple, within just a couple days of starting to play, that fog of depression and anxiety went away. It just vanished. It felt like a miracle. Now it wasn't a miracle cure for the headaches or the cognitive symptoms. That lasted for more than a year, and it was the hardest year of my life by far. But even when I still had the symptoms, even while I was still in pain, I stopped suffering.
Bây giờ trò chơi đã quá đơn giản: Chọn một nhân vật bí ẩn, tìm kiếm đồng minh, chiến đấu với kẻ xấu, nạp năng lượng. Nhưng thậm chí với một trò chơi đơn giản như vậy, chỉ trong vòng vài ngày bắt đầu chơi, lòng phiền muộn và nỗi lo lắng đã biến mất. Nó chỉ đơn giản đã biến mất. Nó giống như một phép thần. Hiện giờ thì nó đã không phải là một phép chữa thần kỳ cho những cơn nhức đầu hoặc là những triệu chứng liên quan đến nhận thức. Điều đó kéo dài khoảng hơn một năm, và đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của tôi cho tới tận bây giờ. Nhưng thậm chí ngay khi tôi vẫn còn những triệu chứng ấy, thậm chí trong lúc tôi lên cơn đau, tôi đã chấm dứt sự chịu đựng.
Now what happened next with the game surprised me. I put up some blog posts and videos online, explaining how to play. But not everybody has a concussion, obviously, not everyone wants to be "the slayer," so I renamed the game SuperBetter.
Lúc này điều đã xảy đến tiếp theo với trò chơi này thực sự làm tôi ngạc nhiên. Tôi đưa một số bài viết và những đoạn phim lên mạng, để giải thích luật chơi. Tuy nhiên rõ ràng không phải ai cũng đều có một cơn chấn động, không phải tất cả mọi người đều muốn là "kẻ hủy diệt," vì vậy tôi đã đổi tên trò chơi thành "Siêu phục hồi".
And soon, I started hearing from people all over the world who were adopting their own secret identity, recruiting their own allies, and they were getting "super better," facing challenges like cancer and chronic pain, depression and Crohn's disease. Even people were playing it for terminal diagnoses like ALS. And I could tell from their messages and their videos that the game was helping them in the same ways that it helped me. They talked about feeling stronger and braver. They talked about feeling better understood by their friends and family. And they even talked about feeling happier, even though they were in pain, even though they were tackling the toughest challenge of their lives.
Và chẳng mấy chốc mà tôi bắt đầu nghe mọi người từ khắp nơi trên thế giới những người đã chọn cho họ một nhân vật bí ẩn, tìm kiếm đồng minh cho minh, và họ đã nhận được sự "siêu phục hồi", đối mặt với những thử thách như ung thư hay những cơn đau mãn tính, sự trầm cảm và bệnh Crohn. Thậm chí có những người chơi trò chơi này vì những chuẩn đoán căn bệnh thời kỳ cuối như bệnh tê liệt vận động ALS. Và tôi có thể nói một điều từ những thông điệp và video của họ rằng trò chơi này đã thực sự giúp họ bằng những cách mà đã từng giúp được tôi. Họ nói về việc cảm thấy mạnh mẽ hơn và dũng cảm hơn. Họ nói về việc cảm giác được bạn bè và gia đình thấu hiểu hơn. Và thậm chí họ còn nói về cảm giác hạnh phúc hơn, mặc dù là họ phải chịu những cơn đau, mặc dù là họ phải đang đối mặt với thử thách nghiệt ngã nhất của cuộc sống.
Now at the time, I'm thinking to myself, what is going on here? I mean, how could a game so trivial intervene so powerfully in such serious, and in some cases life-and-death, circumstances? I mean, if it hadn't worked for me, there's no way I would have believed it was possible. Well, it turns out there's some science here, too. Some people get stronger and happier after a traumatic event. And that's what was happening to us.
Ngay tại thời điểm này, tôi đang thầm nghĩ rằng điều gì đang xảy ra ở đây thế này? Ý tôi là làm thế nào mà một trò chơi rất tầm thường lại có thể can thiệp mạnh mẽ trong những tình huống quan trọng và liên quan vấn đề sinh tử đến như vậy? Ý tôi là, nếu nó đã không có tác dụng gì với tôi, thì chẳng có cách nào để tôi tin là nó có thể xảy ra. Vậy thì hóa ra cũng có liên quan một chút tới khoa học. Một số người mạnh mẽ hơn và hạnh phúc hơn sau khi trải qua một sự việc chấn động tâm lý. Và đó chính là những gì đã xảy ra đến với chúng tôi.
The game was helping us experience what scientists call post-traumatic growth, which is not something we usually hear about. We usually hear about post-traumatic stress disorder. But scientists now know that a traumatic event doesn't doom us to suffer indefinitely. Instead, we can use it as a springboard to unleash our best qualities and lead happier lives.
Trò chơi này giúp chúng tôi trải nghiệm những gì mà các nhà khoa học gọi là hồi phục sau chấn thương tâm lý, điều mà chúng ta không thường nghe đến. Chúng ta thường được nghe về triệu chứng rối loạn thần kinh sau chấn thương. Nhưng các nhà khoa học hiện nay biết được rằng một sự việc chấn động tâm lý không bắt chúng ta phải chịu đựng trong khoảng thời gian không xác định. Thay vào đó chúng ta có thể sử dụng nó như một điểm khởi đầu để khám phá những phẩm chất tốt nhất của chúng ta và sống một cuộc đời hạnh phúc hơn.
Here are the top five things that people with post-traumatic growth say: "My priorities have changed." "I'm not afraid to do what makes me happy." "I feel closer to my friends and family." "I understand myself better. I know who I really am now." "I have a new sense of meaning and purpose in my life." "I'm better able to focus on my goals and dreams."
Sau đây là năm điều mà những người với sự hồi phục sau chấn thương tâm lý nói: Những sự ưu tiên của tôi đã thay đổi. Tôi không e ngại để làm những điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi cảm thấy gần gũi hơn với bạn bè và gia đình. Tôi hiểu bản thân mình rõ hơn. Tôi biết hiện giờ tôi thực sự là ai. Tôi có nhận thức mới về ý nghĩa và mục đích trong cuộc sống. Tôi có thể tập trung tốt hơn vào những mục tiêu và giấc mơ của tôi.
Now, does this sound familiar? It should, because the top five traits of post-traumatic growth are essentially the direct opposite of the top five regrets of the dying. Now this is interesting, right? It seems that somehow, a traumatic event can unlock our ability to lead a life with fewer regrets.
Bây giờ, có phải điều này nghe rất quen thuộc? Nó nên như vậy, bởi vì năm quan điểm của giai đoạn phục hồi chấn thương tâm lý trên đây bản chất là sự đối lập trực tiếp với năm điều hối tiếc nhất khi hấp hối. Có phải nó rất thú vị? Có vẻ như là ở một mức độ nào đó, một sự kiện gây chấn động tâm lý đã mở khóa cho khả năng của chúng ta để sống một cuộc đời với ít những điều hối tiếc hơn.
But how does it work? How do you get from trauma to growth? Or better yet, is there a way to get all the benefits of post-traumatic growth without the trauma, without having to hit your head in the first place? That would be good, right?
Nhưng nó có hiệu quả như thế nào? Làm thế nào mà bạn có thể đạt được từ sự chấn thương để phát triển? Hoặc là tốt hơn nữa, phải chăng có cách để đạt được tất cả những ích lợi của sự hồi phục sau chấn thương tâm lý mà không cần vết thương nào, không cần phải bị thương ở đầu trong lần đầu tiên? Điều đó sẽ rất tốt, phải không nào?
I wanted to understand the phenomenon better, so I devoured the scientific literature, and here's what I learned. There are four kinds of strength, or resilience, that contribute to post-traumatic growth, and there are scientifically validated activities that you can do every day to build up these four kinds of resilience, and you don't need a trauma to do it.
Tôi đã từng muốn hiểu rõ hơn về hiện tượng này hơn, vì vậy tôi đã đọc ngấu nghiến văn chương có liên quan đến khoa học, và đây là những gì tôi đã học được. Có bốn loại sức mạnh, hay gọi là sức bật, mà góp phần vào việc phục hồi sau chấn thương, và có những hoạt động có giá trị về mặt khoa học mà bạn có thể thực hiện hằng ngày để rèn luyện bốn loại sức bật này, và bạn không cần một chấn thương để thực hiện nó.
I could tell you what these four types of strength are, but I'd rather you experience them firsthand. I'd rather we all start building them up together right now. Here's what we're going to do. We'll play a quick game together. This is where you earn the seven and a half minutes of bonus life that I promised you earlier. All you have to do is successfully complete the first four SuperBetter quests. And I feel like you can do it. I have confidence in you.
Bây giờ tôi có thể nói cho quý vị bốn loại sức mạnh đó là gì, nhưng tôi cho rằng quý vị nên trải nghiệm chúng một cách trực tiếp Tôi cho rằng tất cả chúng ta nên bằng đầu luyện tập cùng nhau ngay lúc này. Vì vậy đây là những gì chúng ta sẽ làm. Chúng ta sẽ cùng nhau chơi một trò chơi nhanh. Đây là nơi bạn có được 7 phút rưỡi kia như phần thưởng cuộc sống mà tôi đã hứa với bạn trước đó. Tất cả điều mà quý vị phải làm là hoàn thành thành công bốn cuộc truy lùng đầu tiên của trò chơi "Siêu hồi phục". Và tôi cảm thấy là quý vị có thể làm điều đó. Tôi đặt niềm tin vào các bạn.
So, everybody ready? This is your first quest. Here we go. Pick one: Stand up and take three steps, or make your hands into fists, raise them over your head as high as you can for five seconds, go! All right, I like the people doing both. You are overachievers. Very good.
Vậy thì mọi người sẵn sàng chưa nào? Đây là nhiệm vụ đầu tiên. Tiến hành thôi! Thứ nhất: Đứng dậy và tiến ba bước, hoặc là nắm bàn tay lại, giơ chúng qua đầu các bạn cao đến mức mà bạn có thể trong vòng năm giây. Thực hiện thôi! Được rồi, tôi thích mọi người làm cả hai. Bạn là những người làm tốt hơn mong đợi. Rất tốt. (Cười)
(Laughter)
Mọi người làm rất tốt. Bây giờ điều đó xứng đáng được cộng thêm một
Well done, everyone. That is worth +1 physical resilience, which means that your body can withstand more stress and heal itself faster. We know from the research that the number one thing you can do to boost your physical resilience is to not sit still. That's all it takes. Every single second that you are not sitting still, you are actively improving the health of your heart, and your lungs and brains.
sức bật về thể chất, có nghĩa là cơ thể của bạn có thể chịu đựng thêm căng thẳng và hồi phục tốt hơn. Chúng ta biết được từ các cuộc nghiên cứu rằng điều thứ nhất chúng ta có thể làm để nâng cao sức bật về thể chất là làm sao để không ngồi yên một chỗ. Đó là tất cả những gì nó thực hiện. Cứ mỗi giây các bạn không ngồi yên một chỗ, bạn sẽ cải thiện sức khỏe của tim một cách năng động, và cả cho phổi và não của bạn.
Everybody ready for your next quest? I want you to snap your fingers exactly 50 times, or count backwards from 100 by seven, like this: 100, 93... Go!
Mọi người sẵn sàng cho nhiệm vụ tiếp theo chưa? Tôi muốn quý vị búng ngón tay đúng 50 lần, hoặc là đếm ngược từ 100 với khoảng cách là bảy, như thế này: 100, 93... Tiến hành thôi!
(Snapping)
(Búng tay)
Don't give up.
Đừng từ bỏ.
(Snapping)
(Búng tay)
Don't let the people counting down from 100 interfere with your counting to 50.
Đừng để việc mọi người đếm xuống từ 100 ngăn cản việc đếm của bạn đến 50.
(Snapping)
(Cười)
(Laughter)
Nice. Wow. That's the first time I've ever seen that. Bonus physical resilience. Well done, everyone. Now that's worth +1 mental resilience, which means you have more mental focus, more discipline, determination and willpower. We know from the scientific research that willpower actually works like a muscle. It gets stronger the more you exercise it. So tackling a tiny challenge without giving up, even one as absurd as snapping your fingers exactly 50 times or counting backwards from 100 by seven is actually a scientifically validated way to boost your willpower.
Tốt. Tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến cảnh tượng thế này. Thêm một sức bật cho cơ thể. Tốt lắm, mọi người! Lúc này điều đó xứng đáng cộng thêm một sức bật về tâm lý, có nghĩa là bạn có thể tập trung hơn về tâm lý, kỷ luật hơn, quyết đoán và giàu ý chí hơn. Chúng ta biết được từ cuộc nghiên cứu khoa học rằng ý chí thực sự hoạt động như một cơ bắp. Nó mạnh dần lên nếu bạn thực hành nó thường xuyên hơn. Vì vậy hãy đối mặt với một thử thách nhỏ mà không được bỏ cuộc, thậm chí với một chuyện rất nực cười là búng ngón tay đúng 50 lần hoặc đếm ngược từ 100 cách nhau bảy đơn vị thực sự là một cách hiệu quả về mặt khoa học để nâng cao ý chí của bạn.
So good job. Quest number three. Pick one: Because of the room, fate's really determined this for you, but here are the two options. If you're inside, find a window and look out of it. If you're outside, find a window and look in. Or do a quick YouTube or Google image search for "baby [your favorite animal.]"
Làm rất tốt. Nhiệm vụ thứ ba. Chọn một: Bây giờ bởi vì chúng ta đang ở trong căn phòng, định mệnh thực sự đã quyết định chuyện này cho quý vị, nhưng sẽ có hai lựa chọn. Nếu bạn đang ở trong, tìm một cái cửa sổ và nhìn ra ngoài. Nếu bạn đang ở ngoài, tìm một cái cửa sổ và nhìn vào trong. Hoặc là sử dụng nhanh Youtube hay là Google tìm hình ảnh của "một con vật con [con vật bạn yêu thích nhất]"
Do it on your phones, or just shout out some baby animals, and I'll put them on the screen. So, what do we want to see? Sloth, giraffe, elephant, snake. Okay, let's see what we got. Baby dolphin and baby llamas. Everybody look. Got that? Okay, one more. Baby elephant.
Bây giờ, bạn có thể thực hiện điều này trên điện thoại, hoặc là bạn có thể chỉ cần gọi to một số con động vật con, Tôi sẽ tìm một vài cái và chiếu chúng trên màn hình cho chúng ta. Như vậy chúng ta muốn nhìn thấy gì? Con lười, hươu cao cổ, voi, rắn. Được rồi, hãy cùng xem chúng ta có gì. Một con cá heo con và một con lạc đà con. Mọi người hãy nhìn xem. Mọi người thấy được chứ? Một lần nữa nhé!.Một con voi con.
(Audience) Oh!
We're clapping for that? That's amazing.
Chúng ta đang vỗ tay cho điều đó? Thật tuyệt vời.
(Laughter)
All right, what we're just feeling there is plus-one emotional resilience, which means you have the ability to provoke powerful, positive emotions like curiosity or love, which we feel looking at baby animals, when you need them most.
Được rồi, bây giờ những gì chúng ta đang cảm nhận ở đó là thêm một sức bật về cảm xúc, điều đó có nghĩa là bạn có khả năng để kích thích những cảm xúc mạnh mẽ tích cực như là tính tò mò hay là tình yêu, mà chúng ta cảm thấy khi chúng ta nhìn những con động vật con ấy, và khi các bạn cần chúng nhất.
Here's a secret from the scientific literature for you. If you can manage to experience three positive emotions for every one negative emotion over the course of an hour, a day, a week, you dramatically improve your health and your ability to successfully tackle any problem you're facing. And this is called the three-to-one positive emotion ratio. It's my favorite SuperBetter trick, so keep it up.
Và đây là một bí mật từ nghiên cứu khoa học dành cho bạn. Nếu bạn cố gắng trải nghiệm ba trạng thái cảm xúc tích cực cho một trạng thái cảm xúc tiêu cực trong khoảng thời gian là một tiếng, một ngày, một tuần, bạn sẽ cải thiện đáng kể sức khỏe của bạn và khả năng của bạn để giải quyết thành công bất cứ vấn đề nào bạn đang gặp phải. Và đây được gọi là tỉ lệ cảm xúc tích cực 3:1 Nó là thủ thuật ưa thích của tôi trong trò chơi "Siêu phục hồi", vì vậy hãy giữ kỹ nó.
All right, pick one, last quest: Shake someone's hand for six seconds, or send someone a quick thank you by text, email, Facebook or Twitter. Go!
Được rồi hãy chọn một thứ trong nhiệm vụ cuối cùng: Bắt tay với một ai đó trong vòng sáu giây, hoặc là gửi nhanh một lời cảm ơn bằng tin nhắn, bằng thư điện tử, bằng Facebook hoặc bằng Twitter. Tiến hành nào!
(Chatting)
(Trò chuyện)
Looking good, looking good. Nice, nice. Keep it up. I love it! All right, everybody, that is +1 social resilience, which means you actually get more strength from your friends, your neighbors, your family, your community. Now, a great way to boost social resilience is gratitude. Touch is even better.
Có vẻ tốt, rất tốt. Tuyệt, tuyệt vời! Hãy duy trì nó. Tôi thích điều này! Bây g,ờ mọi người được cộng thêm một sức bật về xã hội, có nghĩa là bạn thật sự nhận được nhiều sức mạnh hơn từ bạn bè của mình, từ hàng xóm, gia đình, cộng đồng của bạn. Bây giờ một cách tuyệt vời để nâng cao sức bật về xã hội là lòng biết ơn. Sự giao thiệp thậm chí là tốt hơn nữa.
Here's one more secret for you: Shaking someone's hand for six seconds dramatically raises the level of oxytocin in your bloodstream, now that's the trust hormone. That means that all of you who just shook hands are biochemically primed to like and want to help each other. This will linger during the break, so take advantage of the networking opportunities.
Đây là 1 bí mật nữa cho quý vị: Bắt tay với một ai đó trong vòng sáu giây sẽ gia tăng đáng kể lượng oxytocin trong dòng máu của bạn, đó là hoóc môn tin tưởng. Đó có nghĩa là tất cả các bạn những người chỉ vừa mới bắt tay là những người được dẫn dắt để quý mến nhau và muốn giúp đỡ lẫn nhau. Điều này sẽ kéo dài trong suốt thời gian nghỉ giải lao, vì vậy hãy tận dụng những cơ hội tạo dựng các mối quan hệ thân thiết.
(Laughter)
(Cười)
Well, you have successfully completed your four quests, let's see if I've successfully completed my mission to give you seven and a half minutes of bonus life. Now I get to share one more little bit of science with you. It turns out that people who regularly boost these four types of resilience -- physical, mental, emotional and social -- live 10 years longer than everyone else. So this is true. If you are regularly achieving the three-to-one positive emotion ratio, if you are never sitting still for more than an hour at a time, if you are reaching out to one person you care about every single day, if you are tackling tiny goals to boost your willpower, you will live 10 years longer than everyone else, and here's where that math I showed you earlier comes in.
Được rồi, mọi người vừa hoàn thành thành công bốn nhiệm vụ, vì vậy hãy xem liệu tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình để trao cho các bạn thêm bảy phút rưỡi như phần thưởng cuộc sống. Và đây là nơi tôi có thể sẻ chia một chút ít kiến thức khoa học với quý vị. Hóa ra rằng người nào thường nâng cao bốn loại sức bật này -- thể chất, tinh thần, cảm xúc, xã hội -- sẽ sống thọ thêm 10 năm so với những người khác. Đó là sự thật. Nếu bạn thường xuyên đạt được tỉ lệ 3:1 về cảm xúc tích cực, nếu bạn không bao giờ ngồi yên một chỗ hơn một tiếng trong một khoảng thời gian nhất định, nếu bạn tiến đến giúp đỡ một người mà bạn quan tâm mỗi ngày, nếu bạn giải quyết những mục tiêu nhỏ để nâng cao ý chí, bạn sẽ sống lâu hơn người khác là mười năm, và đây là nơi mà công thức toán tôi đã đưa ra trước đó phát huy tác dụng.
So, the average life expectancy in the U.S. and the U.K. is 78.1 years, but we know from more than 1,000 peer-reviewed scientific studies that you can add 10 years of life by boosting your four types of resilience. So every single year that you are boosting your four types of resilience, you're actually earning .128 more years of life or 46 more days of life, or 67,298 more minutes of life, which means every single day, you are earning 184 minutes of life, or every single hour that you are boosting your four types of resilience, like we just did together, you are earning 7.68245837 more minutes of life.
Như vậy, tuổi thọ trung bình ở Mỹ và Anh là 78.1 tuổi, nhưng chúng ta biết được từ hơn 1000 cuộc nghiên cứu khoa học được kiểm tra kỹ càng rằng bạn có thể sống thêm 10 năm bằng cách nâng cao bốn loại sức bật này. Vì vậy mỗi năm mà bạn nâng cao bốn loại sức bật, bạn sẽ thực sự đạt được thêm 0.128 năm nữa hoặc là 46 ngày nữa, hay là 67.298 phút nữa, điều đó có nghĩa là mỗi ngày,bạn có thêm được 184 phút để sống, hay là mỗi giờ nếu bạn nâng cao 4 loại sức bật này, như chúng ta đã thực hiện cùng nhau, bạn sẽ có thêm được 7.68245837 phút để sống thêm.
Congratulations, those seven and a half minutes are all yours. You totally earned them.
Xin chúc mừng, bảy phút rưỡi ấy tất cả là của bạn. Bạn hoàn toàn đã đạt được nó.
Yeah!
(Vỗ tay)
(Applause)
Yeah! Thật kỳ diệu.
Awesome. Wait, wait, wait. You still have your special mission, your secret mission. How are you going to spend these minutes of bonus life?
Hãy chờ đã, chờ chút đã. Quý vị vẫn còn một nhiệm vụ đặc biệt, một sứ mệnh bí mật. Quý vị sẽ sử dụng bảy phút rưỡi phần thưởng cuộc sống
Well, here's my suggestion.
này như thế nào?
These seven and a half bonus minutes are kind of like genie's wishes. You can use your first wish to wish for a million more wishes. Pretty clever, right? So, if you spend these seven and a half minutes today doing something that makes you happy, or that gets you physically active, or puts you in touch with someone you care about, or even just tackling a tiny challenge, you're going to boost your resilience, so you're going to earn more minutes.
Vâng, sau đây là gợi ý của tôi. Bảy phút rưỡi thêm này giống như là những điều ước của thần đèn. Bạn có thể sử dụng điều ước thứ nhất cho hàng triệu điều ước nữa. Khá là thông minh phải không nào? Vì vậy, nếu bạn sử dụng bảy phút rưỡi này trong hôm nay để làm điều khiến bạn cảm thấy hạnh phúc, hoặc là điều mà giúp bạn năng động hơn, hoặc là giúp bạn giữ liên lạc với một người mà bạn quan tâm, hoặc thậm chí là đối mặt với một thử thách nho nhỏ, bạn sẽ nâng cao được sức bật của mình, vì vậy bạn sẽ có thêm được nhiều phút nữa.
And the good news is, you can keep going like that. Every hour of the day, every day of your life, all the way to your deathbed, which will now be 10 years later than it would have otherwise. And when you get there, more than likely, you will not have any of those top five regrets, because you will have built up the strength and resilience to lead a life truer to your dreams. And with 10 extra years, you might even have enough time to play a few more games.
Và tin tốt là, nếu bạn cứ tiếp tục làm như thế. Mỗi giờ, mỗi ngày trong cuộc đời, tất cả con đường dẫn đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời, là điều mà ngược lại sẽ có thêm 10 năm sau đó nữa. Và khi bạn đi đến giây phút cuối cùng đó, một cách dễ dàng hơn, bạn sẽ không gặp bất cứ điều nào trong năm điều hối tiếc, bởi vì bạn đã xây dựng được sức mạnh và sức bật để sống một cuộc đời chân thật hơn với những giấc mơ của mình. Và với thêm 10 năm đó, bạn thậm chí có thể có đủ thời gian để chơi nhiều trò chơi hơn.
Thank you.
Cám ơn tất cả quý vị.
(Applause)
(Vỗ tay)