I'm Jane McGonigal. I'm a game designer. I've been making games online now for 10 years, and my goal for the next decade is to try to make it as easy to save the world in real life as it is to save the world in online games. Now, I have a plan for this, and it entails convincing more people, including all of you, to spend more time playing bigger and better games.
Tôi là Jane McGonigal. Tôi là một người thiết kế game. Tôi đã xây dựng game online được 10 năm. Và mục tiêu cho thế kỷ tới của tôi là cố gắng làm cho việc giải cứu thế giới thực cũng dễ dàng như giải cứu thế giới trong game online. Tôi có một kế hoạch cho việc này, và nó bao gồm thuyết phục nhiều người hơn, bao gồm tất cả các bạn, dành nhiều thời gian hơn để chơi các game hoành tráng hơn và tốt hơn.
Right now we spend three billion hours a week playing online games. Some of you might be thinking, "That's a lot of time to spend playing games. Maybe too much time, considering how many urgent problems we have to solve in the real world." But actually, according to my research at the Institute for the Future, actually the opposite is true. Three billion hours a week is not nearly enough game play to solve the world's most urgent problems.
Hiện giờ chúng ta đang dành 3 tỉ giờ mỗi tuần chơi game online. Có thể một số trong các bạn đang nghĩ, "Thật nhiều thời gian dành cho chơi game." Có thể là quá nhiều, nếu nghĩ về bao nhiêu vấn đề khẩn cấp chúng ta phải giải quyết trong thế giới thực. Nhưng thực tế, theo như nghiên cứu của tôi, tại Viện Nghiên cứu cho Tương Lai, điều đối lập mới là đúng. Ba tỉ giờ mỗi tuần là chưa đủ thời gian chơi game để giải quyết các vấn đề khẩn cấp nhất của thế giới.
In fact, I believe that if we want to survive the next century on this planet, we need to increase that total dramatically. I've calculated the total we need at 21 billion hours of game play every week. So, that's probably a bit of a counter-intuitive idea, so I'll say it again, let it sink in: If we want to solve problems like hunger, poverty, climate change, global conflict, obesity, I believe that we need to aspire to play games online for at least 21 billion hours a week, by the end of the next decade.
Trong thực tế, tôi tin rằng nếu chúng ta muốn sống sót qua thế kỷ tiếp theo trên hành tinh này, chúng ta cần nâng vọt tổng thời lượng đó lên. Tôi đã tính toán tổng thời gian ta cần là 21 tỉ giờ chơi game mỗi tuần. Vậy thì, đó có thể là một ý tưởng có phần đi ngược lại trực giác, tôi sẽ nói lại một lần nữa, hãy ngấm lấy điều này. Nếu chúng ta cần giải quyết những vấn đề như nghèo đói, thay đổi khí hậu, xung đột toàn cầu, béo phì, tôi tin rằng ta cần cố gắng tới cuối thập kỷ này sẽ chơi game online
(Laughter)
ít nhất 21 tỉ giờ mỗi tuần. (Tiếng cười)
No. I'm serious. I am.
Không. Tôi nghiêm túc đấy. Thực sự.
Here's why. This picture pretty much sums up why I think games are so essential to the future survival of the human species.
Đây là lý do. Bức tranh này tương đối tổng hợp lại lý do tôi cho rằng game là trọng yếu đối với sự tồn tại trong tương lai của loài người. (Tiếng cười). Thật đấy.
(Laughter)
Truly. This is a portrait by photographer Phil Toledano. He wanted to capture the emotion of gaming, so he set up a camera in front of gamers while they were playing. And this is a classic gaming emotion. Now, if you're not a gamer, you might miss some of the nuance in this photo. You probably see the sense of urgency, a little bit of fear, but intense concentration, deep, deep focus on tackling a really difficult problem.
Đây là một bức chân dung bởi một nhiếp ảnh gia tên Phil Toledano. Anh ấy muốn nắm bắt cảm xúc khi chơi game. Vậy nên anh ta đã đặt camera trước các game thủ trong khi họ đang chơi. Và đây là một cảm xúc game thông thường. Giờ thì, nếu bạn không phải một game thủ bạn có thể không nhận ra một vài sắc thái trong bức ảnh này. Bạn có thể thấy cảm giác cấp bách, một chút sợ hãi, nhưng tập trung cao độ, tập trung sâu vào việc giải quyết một vấn đề thực sự khó khăn.
If you are a gamer, you will notice a few nuances here: the crinkle of the eyes up, and around the mouth is a sign of optimism, and the eyebrows up is surprise. This is a gamer who's on the verge of something called an "epic win."
Nếu bạn là một game thủ, bạn sẽ nhận ra một số sắc thái biểu cảm ở đây, nếp nhăn ở khóe mắt, và quanh miệng là một dấu hiệu của sự lạc quan. Và lông mày nhướn lên là ngạc nhiên. Đây là một game thủ đang rất gần một điều gọi là
(Laughter)
chiến thắng lịch sử.
Oh, you've heard of that. OK, good, so we have some gamers among us. An epic win is an outcome that is so extraordinarily positive, you had no idea it was even possible until you achieved it. It was almost beyond the threshold of imagination, and when you get there, you're shocked to discover what you're truly capable of. That's an epic win. This is a gamer on the verge of an epic win. And this is the face that we need to see on millions of problem-solvers all over the world as we try to tackle the obstacles of the next century -- the face of someone who, against all odds, is on the verge of an epic win.
(Tiếng cười) Ồ, các bạn đã biết về nó rồi. Ok. Tốt. Thế ra chúng ta có một số game thủ ở đây. Một chiến thắng lịch sử là kết quả tích cực đến phi thường bạn không hề nghĩ rằng nó là khả thi cho tới khi đạt được nó. Điều đó dường như nằm ngoài giới hạn tưởng tượng. Và khi tới được đó bạn quá ngỡ ngàng khám phá ra những điều mình có khả năng làm được. Đó là một chiến thắng lịch sử. Đây là một game thủ sắp đạt được một chiến thắng lịch sử. Và đây là gương mặt chúng ta cần thấy ở hàng triệu những người giải quyết các vấn đề khắp thế giới khi chúng ta đang cố vượt qua các chướng ngại vật của thế kỷ tiếp theo. Gương mặt của một người mà, vượt qua các trở ngại, đang rất gần một chiến thắng lịch sử.
Now, unfortunately this is more of the face that we see in everyday life now as we try to tackle urgent problems. This is what I call the "I'm Not Good At Life" face. This is actually me making it. Can you see? Yes. Good. This is me making the "I'm Not Good At Life" face. This is a piece of graffiti in my old neighborhood in Berkeley, California, where I did my PhD on why we're better in games than we are in real life. And this is a problem that a lot of gamers have. We feel that we are not as good in reality as we are in games.
Giờ thì, không may thay, đây mới là gương mặt ta thấy trong cuộc sống hằng ngày khi đang giải quyết những vấn đề cấp bách. Đây là điều tôi gọi là gương măt "Tôi vô dụng với đời". Và tôi đang làm mặt như thế đây. Bạn thấy không? Có chứ. Tốt. Đây là tôi đang làm mặt "Tôi vô dụng với đời". Đây là một bức graffiti ở nơi tôi đã từng sống tại Berkeley, California, nơi tôi thực hiện luận án tiến sĩ về tại sao trong game thì chúng ta tốt hơn là trong cuộc sống thực. Và đây là một vấn đề mà nhiều game thủ gặp phải. Chúng ta cảm thấy trong thực tại chúng ta không tốt như trong game.
I don't mean just good as in successful, although that's part of it. We do achieve more in game worlds. But I also mean good as in motivated to do something that matters -- inspired to collaborate and to cooperate. And when we're in game worlds, I believe that many of us become the best version of ourselves -- the most likely to help at a moment's notice, the most likely to stick with a problem as long at it takes, to get up after failure and try again. And in real life, when we face failure, when we confront obstacles, we often don't feel that way. We feel overcome, we feel overwhelmed, we feel anxious, maybe depressed, frustrated or cynical. We never have those feelings when we're playing games, they just don't exist in games. So that's what I wanted to study when I was a graduate student.
Và tôi muốn nói tốt với nghĩa như thành công, dù nó cũng là một phần. Chúng ta đạt được nhiều hơn trong thế giới game. Nhưng tôi cũng nhưng tôi cũng nói tốt với nghĩa như được thúc đẩy để làm việc gì đó có nghĩa, được truyền cảm hứng để hợp tác và cộng tác. Và khi ta ở trong thế giới game tôi tin rằng nhiều người trong chúng ta trở thành phiên bản tốt nhất của bản thân mình, người sẵn sàng cứu giúp ngay khi được báo nhất, người sẵn sàng đi đến cùng một vấn đề nhất không quan trong là bao lâu, sẽ sẵn sàng đứng dậy sau thất bại và cố gắng lần nữa. Và trong cuộc sống thực, khi đối diện thất bại, khi gặp phải chướng ngại, ta thường không cảm thấy như thế. Ta cảm thấy bị đánh bại. Ta cảm thấy bị choáng ngợp. Ta thấy lo lắng, có thể trầm cảm, cáu giận hoặc bi quan. Chúng ta không bao giờ có những cảm xúc đó khi chơi game, chúng chỉ đơn giản không tồn tại trong game. Vậy nên, đó là điều tôi muốn nghiên cứu
What about games makes it impossible
khi tôi học thạc sĩ.
to feel that we can't achieve everything? How can we take those feelings from games and apply them to real-world work? So I looked at games like World of Warcraft, which is really the ideal collaborative problem-solving environment. And I started to notice a few things that make epic wins so possible in online worlds.
Điều gì ở game khiến ta không thể nghĩ rằng mình không thể đạt được bất cứ điều gì? Làm cách nào chúng ta có thể lấy những cảm xúc từ game và áp dụng chúng vào công việc trong thực tế? Tôi xem xét những game như World of Warcraft, thực sự là một môi trường lý tưởng cho việc cộng tác để giải quyết vấn đề. Và tôi bắt đầu nhận thấy một vài điểm khiến cho chiến thắng lịch sử dễ thành hiện thực như vậy trong thế giới online.
The first thing is whenever you show up in one of these online games, especially in World of Warcraft, there are lots and lots of different characters who are willing to trust you with a world-saving mission, right away. But not just any mission, it's a mission that is perfectly matched with your current level in the game. Right? So you can do it. They never give you a challenge you can't achieve. But it is on the verge of what you're capable of, so you have to try hard. But there's no unemployment in World of Warcraft; no sitting around, wringing your hands -- there's always something specific and important to be done. There are also tons of collaborators. Everywhere you go, hundreds of thousands of people ready to work with you to achieve your epic mission.
Điều đầu tiên là, bất cứ khi nào bạn xuất hiện trong một trong những game online này đặt biệt là World of Warcraft, có rất rất nhiều nhân vật khác nhau sẵn sàng tin tưởng trao cho bạn với một sứ mệnh giải cứu thế giới, ngay lập tức. Nhưng không phải bất kỳ nhiệm vụ nào, đó là một nhiệm vụ hoàn toàn tương xứng với trình độ hiện tại của bạn trong game. Đúng không? Vậy nên bạn có thể thực hiện nó. Họ không bao giờ cho bạn một thử thách mà bạn không đạt được. Nhưng nó ở biên giới của khả năng của bạn. Nên bạn phải thực sự cố gắng. Nhưng không có thất nghiệp trong World of Warcraft. Không có chuyện ngồi không vặn vẹo tay. Luôn luôn có việc gì đó cụ thể và quan trọng cần được thực hiện. Và cũng có vô kể những người cùng hợp tác. Mọi nơi bạn tới, hàng trăm nghìn người sẵn sàng hợp tác với bạn để đạt được sứ mệnh đó.
That's not something we have in real life that easily, this sense that at our fingertips are tons of collaborators. And there's this epic story, this inspiring story of why we're there, and what we're doing, and we get all this positive feedback. You guys have heard of leveling up, +1 strength, +1 intelligence. We don't get that kind of constant feedback in real life. When I get off this stage, I'm not going to have +1 speaking, and +1 crazy idea, +20 crazy idea. I don't get that feedback in real life.
Đó không phải là một điều chúng ta dễ có trong thực tế, cảm giác mà chỉ cần trở bàn tay sẽ có vô số những đồng nghiệp. Và còn có câu chuyện mang tính sử thi này, câu chuyện hùng tráng về lý do ta ở đó, và ta đang làm gì. Và sau đó chúng ta có những phản hồi tích cực. Các bạn đã nghe về việc lên level và sức mạnh 1+, và trí khôn 1+. Chúng ta không có phản hồi liên tục như thế trong cuộc sống thực. Khi tôi xuống khỏi sân khấu này tôi sẽ không còn có kỹ năng nói 1+, và ý tưởng điên rồi 1+, ý tưởng điên rồi 20+. Tôi không có phản hồi như vậy trong cuộc sống thực.
Now, the problem with collaborative online environments like World of Warcraft is that it's so satisfying to be on the verge of an epic win all the time, we decide to spend all our time in these game worlds. It's just better than reality. So, so far, collectively all the World of Warcraft gamers have spent 5.93 million years solving the virtual problems of Azeroth. Now, that's not necessarily a bad thing. It might sound like it's a bad thing. But to put that in context: 5.93 million years ago was when our earliest primate human ancestors stood up. That was the first upright primate.
Giờ thì, vấn đề với những môi trường cộng tác online như World of Warcraft đó là thật thỏa mãn khi được đến sát chiến thắng epic mọi lúc, đến mức chúng ta quyết định dành mọi thời gian trong những thế giới game này. Đó chỉ đơn giản là tốt đẹp hơn thực tế. Vậy thì, tới nay, tất cả các game thủ World of Warcraft đã dành 5.93 triệu năm giải quyết các vấn đề ảo của Azeroth. Giờ thì, đấy không hẳn là một điều xấu. Nó có thể nghe như một thứ tồi tệ. Nhưng xét trong hoàn cảnh: 5.93 triệu năm trước là khi tổ tiên sớm nhất của loài người đứng thẳng dậy. Đó là loài linh trưởng đứng thẳng đầu tiên.
So when we talk about how much time we're currently investing in playing games, the only way it makes sense to even think about it is to talk about time at the magnitude of human evolution, which is an extraordinary thing. But it's also apt, because it turns out that by spending all this time playing games, we're actually changing what we are capable of as human beings. We're evolving to be a more collaborative and hearty species. This is true. I believe this.
Được rồi, vậy thì khi nói về bao nhiêu thời gian chúng ta đang dành vào chơi game, cách duy nhất để hiểu nó và thậm chí nghĩ về nó, đó là nói về thời gian khi so với quá trình tiến hóa của con người, một điều không bình thường Nhưng cũng đúng đắn. Bởi hóa ra bằng cách dành thời gian chơi game, chúng ta thật ra đang thay đổi những điều con người có khả năng thực hiện. Chúng ta đang tiến hóa để trở thành một loài cộng tác tốt hơn và chân thành hơn. Điều này đúng. Tôi tin như vậy.
So, consider this really interesting statistic; it was recently published by a researcher at Carnegie Mellon University: The average young person today in a country with a strong gamer culture will have spent 10,000 hours playing online games by the age of 21. Now 10,000 hours is a really interesting number for two reasons. First of all, for children in the United States, 10,080 hours is the exact amount of time you will spend in school, from fifth grade to high school graduation, if you have perfect attendance.
Hãy cân nhắc số liệu thú vị này. Nó mới được công bố bởi một nhà nghiên cứu ở Đại học Carnegie Mellon. Hiện nay một thanh niên bình thường tại một đất nước với văn hóa game thủ tương đối mạnh tới năm 21 tuổi đã dành 10000 giờ chơi game online. 10000 giờ là một con số thú vị bởi hai lý do. Trước hết, đối với trẻ em ở Mỹ 10080 giờ là lượng thời gian chính xác bạn học ở trường từ lớp 5 cho tới khi tốt nghiệp trung học nếu đi học đầy đủ.
(Laughter)
Vậy nên ta có một hệ giáo dục
So, we have an entire parallel track of education going on, where young people are learning as much about what it takes to be a good gamer as they're learning about everything else in school. Some of you have probably read Malcolm Gladwell's new book "Outliers," so you would have heard of his theory of success, the "10,000 hours" theory of success. It's based on this great cognitive-science research that says if we can master 10,000 hours of effortful study at anything by the age of 21, we will be virtuosos at it. We will be as good at whatever we do as the greatest people in the world. And so, now what we're looking at is an entire generation of young people who are virtuoso gamers.
song song khác cùng tiếp diễn ở đó thiếu niên cũng được học bấy nhiêu về những điều cần có để trở thành một game thủ giỏi như chúng được học về những thứ khác ở trường. Và một số trong các bạn có thể đã đọc cuốn Những kẻ xuất chúng mới của Malcom Gladwell. Nếu thế bạn đã biết về lý thuyết thành công anh ta đưa ra, lý thuyết 10000 giờ tạo nên thành công. Nó được dựa trên nghiên cứu về khoa học nhận thức đồ sộ này đó là nếu chúng ta có thể luyện 10000 giờ học tập đầy nỗ lực, bất cứ thứ gì, tới năm 21 tuổi, ta sẽ trở thành bậc thầy về môn đó. Bất cứ việc gì chúng ta chọn, chúng ta đều sẽ sánh bằng những người giỏi nhất thế giới. Và thế nên, giờ điều bạn đang thấy là toàn bộ một thế hệ những người trẻ tuổi là những game thủ lão luyện.
So, the big question is, "What exactly are gamers getting so good at?" Because if we could figure that out, we would have a virtually unprecedented human resource on our hands. This is how many people we now have in the world who spend at least an hour a day playing online games. These are our virtuoso gamers, 500 million people who are extraordinarily good at something. And in the next decade, we're going to have another billion gamers who are extraordinarily good at whatever that is. If you don't know it already, this is coming. The game industry is developing consoles that are low-energy and that work with the wireless phone networks instead of broadband Internet, so that gamers all over the world, particularly in India, China, Brazil, can get online. They expect one billion more gamers in the next decade. It will bring us up to 1.5 billion gamers.
Vậy thì, câu hỏi lớn đó là, "Chính xác thì các game thủ đang luyện tập về điều gì?" Bởi nếu ta có thể tìm ra điều đó ta sẽ có một nguồn nhân lực chưa từng có trong tay. Đây là số người trên thế giới dành ít nhất 1 giờ mỗi ngày chơi game online. Họ là những game thủ lão luyện. 500 triệu người đặc biệt giỏi về một điều gì đó. Và trong thập kỷ tới ta sẽ có một tỉ game thủ nữa đặc biệt giỏi về việc đó. Nếu bạn chưa biết, điều này sắp diễn ra. Công nghiệp game đang phát triển những thiết bị tiết kiệm năng lượng và tương tác với mạng điện thoại không dây thi vì Internet băng thông rộng để game thủ khắp thế giới, đặc biệt ở Ấn Độ, Trung Quốc, Brazil, có thể lên mạng. Họ ước tính một tỉ game thủ nữa trong thập kỷ tới, nâng lên tới 1,5 tỉ game thủ.
So I've started to think about what these games are making us virtuosos at. Here are the four things I came up with. The first is urgent optimism. OK, think of this as extreme self-motivation. Urgent optimism is the desire to act immediately to tackle an obstacle, combined with the belief that we have a reasonable hope of success. Gamers always believe that an epic win is possible, and that it's always worth trying, and trying now. Gamers don't sit around. Gamers are virtuosos at weaving a tight social fabric. There's a lot of interesting research that shows we like people better after we play a game with them, even if they've beaten us badly. And the reason is, it takes a lot of trust to play a game with someone. We trust that they will spend their time with us, that they will play by the same rules, value the same goal, stay with the game until it's over.
Vậy thì, tôi đã bắt đầu nghĩ về việc mà những game này đang khiến chúng ta thông thạo. Đây là bốn thứ tôi tìm được. Đầu tiên là sự lạc quan tức thời. Ok. Nghĩ về nó như động lực cho bản thân. Lạc quan tức thời là khao khát được hành động trong tức khắc để giải quyết chướng ngại, kết hợp với niềm tin rằng chúng ta có tương đối hy vọng thành công. Game thủ luôn tin rằng chiến thắng epic là khả thi, và điều đó luôn đáng để thử, và thử ngay bây giờ. Game thủ không ngồi chờ. Game thủ thông thạo việc đan kết một mạng lưới xã hội bền chặt. Có rất nhiều nghiên cứu thú vị cho thấy chúng ta thích mọi người hơn sau khi chơi game với họ, thậm chí khi họ khiến ta thua thảm hại. Và lý do là, cần rất nhiều sự tin tưởng để chơi game với một người. Ta tin rằng họ sẽ dành thời gian với ta, rằng họ sẽ tuân theo những luật tương tự, trân trọng cùng một mục đích, họ sẽ đi đến cùng trận đấu cho tới khi nó kết thúc.
And so, playing a game together actually builds up bonds and trust and cooperation. And we actually build stronger social relationships as a result. Blissful productivity. I love it. You know, there's a reason why the average World of Warcraft gamer plays for 22 hours a week -- kind of a half-time job. It's because we know, when we're playing a game, that we're actually happier working hard than we are relaxing, or hanging out. We know that we are optimized as human beings, to do hard and meaningful work. And gamers are willing to work hard all the time, if they're given the right work.
Vì vậy, chơi game cùng nhau thực sự xây dựng những mối gắn kết và lòng tin và sự cộng tác. Và vì vậy chúng ta thực sự xây dựng những quan hệ xã hội bền chặt hơn. Năng suất một cách hạnh phúc. Tôi thích điều này. Bạn biết đấy có một lý do tại sao một người chơi World of Warcraft trung bình chơi 22 giời mỗi tuần, gần như một việc làm bán thời gian vậy. Đó là bởi vì chúng ta biết, khi chúng ta chơi một game, rằng chúng ta sẽ hạnh phúc hơn khi làm việc chăm chỉ, hơn là thư giãn, hay đi chơi. Chúng ta biết rằng con người được tạo ra để làm những việc khó khăn nhưng nhiều ý nghĩa. Và các game thủ sẵn sàng làm việc chăm chỉ mọi lúc, nếu họ được giao cho đúng việc.
Finally: epic meaning. Gamers love to be attached to awe-inspiring missions to human planetary-scale stories. So, just one bit of trivia that helps put that into perspective: So, you all know Wikipedia, biggest wiki in the world. Second biggest wiki in the world, with nearly 80,000 articles, is the World of Warcraft wiki. Five million people use it every month. They have compiled more information about World of Warcraft on the Internet than any other topic covered on any other wiki in the world. They are building an epic story. They are building an epic knowledge resource about the World of Warcraft.
Cuối cùng, ý nghĩa epic. Các game thủ khao khát được tham gia vào những nhiệm vụ hùng tráng, những câu chuyện chấn động hành tinh. Đây là một thông tin ngoài lề giúp ta thấy được bức tranh toàn cảnh. Các bạn đều biết WIkipedia, từ điển wiki lớn nhất thế giới. Wiki lớn thứ hai, trên thế giới, với gần 80000 bài là wiki của World of Warcraft. Năm triệu người sử dụng nó mỗi tháng. Họ đã biên soạn thông tin về World of Warcraft trên Internet nhiều hơn bất kỳ chủ đề khác trong mọi wiki khác trên thế giới. Họ đang xây dựng một sử thi. Họ đang xây dựng một nguồn kiến thức đồ sộ về World of Warcraft.
Okay, so these are four superpowers that add up to one thing: Gamers are super-empowered hopeful individuals. These are people who believe that they are individually capable of changing the world. And the only problem is, they believe that they are capable of changing virtual worlds and not the real world. That's the problem that I'm trying to solve.
Được rồi, vậy đây là bốn năng lực siêu nhiên góp lại thành một thứ. Game thủ là những người siêu cường và luôn hy vọng. Đây là những người tin rằng bản thân họ có thể thay đổi thế giới. Và vấn đề duy nhất đó là họ tin rằng mình có thể thay đổi thế giới ảo nhưng không phải thế giới thực. Đó là vấn đề tôi đang gắng giải quyết.
There's an economist named Edward Castronova. His work is brilliant. He looks at why people are investing so much time and energy and money in online worlds. And he says, "We're witnessing what amounts to no less than a mass exodus to virtual worlds and online game environments." And he's an economist, so he's rational. And he says --
Có một nhà kinh tế học tên là Edward Castronova. Công trình của ông ấy rất xuất sắc. Ông ấy nhìn vào lý do tại sao mọi người đang đầu tư ngần đấy thời gian và năng lượng và tiền bạc vào thế giới ảo. Và ông ấy nói "Chúng ta đang chứng kiến điều tương đương với một làn sóng di cư mạnh mẽ sang thế giới ảo và môi trường game online." Và ông ấy là một nhà kinh tế học. Nên ông ta phải có lý. Và ông ấy nói...(Tiếng cười)
(Laughter)
Không như tôi -- Tôi là một người thiết kế game, tôi bộc phát lắm.
Not like me, I'm a game designer; I'm exuberant. But he says that this makes perfect sense, because gamers can achieve more in online worlds than they can in real life. They can have stronger social relationships in games than they can have in real life; they get better feedback and feel more rewarded in games than they do in real life. So he says, for now it makes perfect sense for gamers to spend more time in virtual worlds than the real world. Now, I also agree that that is rational, for now. But it is not, by any means, an optimal situation. We have to start making the real world work more like a game.
Nhưng ông ta nói, điều này là hợp lý, bởi các game thủ có thể đạt được nhiều hơn trong thế giới online hơn là ở ngoài đời. Họ có thể có những quan hệ xã hội trong game bền chặt hơn trong đời thực. Họ nhận được phản hồi tốt hơn và cảm thấy được đền đáp nhiều hơn trong game hơn là trong đời thực. Vậy nên, ông ấy nói hiện giờ điều này là hoàn toàn hợp lý khi game thủ dành nhiều thời gian trong những thế giới ảo hơn là thế giới thực. Tôi cũng đồng ý rằng điều đó là hợp lý, trong hiện tại. Nhưng điều đó, tuyệt đối không phải là một viễn cảnh lý tưởng. Chúng ta phải bắt đầu làm cho thế giới thực giống một game nhiều hơn.
I take my inspiration from something that happened 2,500 years ago. These are ancient dice, made out of sheep's knuckles. Before we had awesome game controllers, we had sheep's knuckles. And these represent the first game equipment designed by human beings, and if you're familiar with the work of the ancient Greek historian Herodotus, you might know this history, which is the history of who invented games and why. Herodotus says that games, particularly dice games, were invented in the kingdom of Lydia, during a time of famine.
Tôi lấy cảm hứng từ một việc xảy ra 2500 năm trước. Đây là những con xúc xắc cổ, làm từ đốt xương cừu. Phải không? Trước khi chúng ta có những bảng điều khiển game tuyệt vời chúng ta có đốt xương cừu. Và những thứ này đại diện cho những thiết bị game thiết kế bởi con người đầu tiên. Và nếu bạn đã quen với tác phẩm của nhà sử học Hy Lạp cổ đại, Herodotus, bạn có thể đã biết câu chuyện này. Đây là câu chuyện của người đã phát minh ra trò chơi và lý do cho việc đó. Herodotus nói rằng trò chơi, đặc biệt là các trò chơi xúc xắc được tạo ra trong vương quốc Lydia trong thời kỳ đói kém.
Apparently, there was such a severe famine that the king of Lydia decided they had to do something crazy. People were suffering. People were fighting. It was an extreme situation, they needed an extreme solution. So, according to Herodotus, they invented dice games, and they set up a kingdom-wide policy: On one day, everybody would eat, and on the next day, everybody would play games. And they would be so immersed in playing the dice games, because games are so engaging, and immerse us in such satisfying, blissful productivity, they would ignore the fact that they had no food to eat. And then on the next day, they would play games; and on the next day, they would eat.
Hiển nhiên là, trận đói khủng khiếp đến mức quốc vương Lydia quyết định rằng họ phải làm việc gì đó điên rồ. Mọi người đang vật lộn. Mọi người đang chống chọi. Một tình huống căng thẳng cực điểm. Họ cần một giải pháp cực đoan. Vậy thì, theo như Herodotus, họ phát minh ra các trò xúc xắc và dựng nên một chính sách rộng khắp vương quốc. Một ngày, tất cả đều sẽ ăn. Ngày tiếp theo, tất cả đều chơi trò chơi. Và họ sẽ hoàn toàn chìm đắm trong các trò xúc xắc bởi các trò chơi thật lôi cuốn, và hòa mình vào những hoạt động hạnh phúc, thỏa mãn như thế, họ sẽ quên mất rằng mình không có thức ăn. Và trong ngày tiếp theo, họ sẽ chơi game. Và trong ngày tiếp theo nữa, họ sẽ ăn.
And according to Herodotus, they passed 18 years this way, surviving through a famine, by eating on one day, and playing games on the next. Now, this is exactly, I think, how we're using games today. We're using games to escape real-world suffering -- we're using games to get away from everything that's broken in the real environment, everything that's not satisfying about real life, and we're getting what we need from games.
Và theo như Herodotus, họ vượt qua 18 năm theo cách này, sống sót qua một nạn đói, bằng cách ăn một hôm và chơi trò chơi hôm sau. Giờ thì, đây chính là, tôi cho rằng, cách mà ta đang sử dụng game hiện nay. Chúng ta đang sử dụng game để trốn thoát nỗi khốn khổ trong thế giới thực. Chúng ta đang sử dụng game để rời bỏ mọi thứ đã đổ vỡ trong môi trường thực, mọi thứ không làm ta thỏa mãn về thế giới thực, và chúng ta đang đạt được những điều mình cần từ game. Nhưng nó không phải kết thúc ở đây.
But it doesn't have to end there. This is really exciting. According to Herodotus, after 18 years the famine wasn't getting better, so the king decided they would play one final dice game. They divided the entire kingdom in half. They played one dice game, and the winners of that game got to go on an epic adventure. They would leave Lydia, and they would go out in search of a new place to live, leaving behind just enough people to survive on the resources that were available, and hopefully to take their civilization somewhere else where they could thrive.
Điều này thực sự gây hào hứng. Theo như Herodotus, sau 18 năm nạn đói không được cải thiện. Vậy nên quốc vương quyết định họ sẽ chơi trò xúc xắc cuối cùng. Họ chia đôi toàn bộ vương quốc. Họ chơi một trò xúc xắc và những người thắng cuộc phải khởi hành cho một chuyến phiêu lưu lịch sử. Họ sẽ rời Lydia, và đi tìm một vùng đất mới để sinh sống, để lại đằng sau đủ số người để tồn tại với lượng tài nguyên còn lại, và hy vọng sẽ đưa nền văn minh của họ tới một nơi khác mà ở đó họ có thể phát triển.
Now, this sounds crazy, right? But recently, DNA evidence has shown that the Etruscans, who then led to the Roman Empire, actually share the same DNA as the ancient Lydians. And so, recently, scientists have suggested that Herodotus' crazy story is actually true. And geologists have found evidence of a global cooling that lasted for nearly 20 years, that could have explained the famine. So this crazy story might be true. They might have actually saved their culture by playing games, escaping to games for 18 years, and then been so inspired, and knew so much about how to come together with games, that they actually saved the entire civilization that way.
Điều này nghe thật điên rồ, phải không? Nhưng gần đây, các chứng cứ DNA đã cho thấy người Etruscan, những người lập nên đế chế Roman, có chung DNA với người Lydia cổ. Và vậy nên, gần đây, các nhà khoa học đã gợi ý rằng câu chuyện không tưởng của Herodotus thực ra là sự thật. Và các nhà địa chất học đã tìm thấy chứng cứ một đợt lạnh đi toàn cầu kéo dài gần 20 năm mà có thể giải thích cho trận đói. Vậy thì, câu chuyện khó tin có thể là thật. Họ có thể đã thực sự cứu một nền văn hóa dựa vào chơi trò chơi, giải thoát tới những trò chơi trong 18 năm và trở nên được thôi thúc, và nắm rõ về cách làm thế nào để cùng chung sống với game, đến mức họ đã bảo tồn cả một nền văn minh theo cách này.
Okay, we can do that.
Được rồi, chúng ta có thể làm việc này.
(Laughter)
Chúng ta đã chơi Warcraft từ năm 1994.
We've been playing Warcraft since 1994. That was the first real-time strategy game from the World of Warcraft series. That was 16 years ago. They played dice games for 18 years, we've been playing Warcraft for 16 years. I say we are ready for our own epic game. Now, they had half the civilization go off in search of a new world, so that's where I get my 21 billion hours a week of game-play from. Let's get half of us to agree to spend an hour a day playing games, until we solve real-world problems.
Đó là trò chơi chiến thuật thời gian thực đầu tiên trong seri World of Warcraft. Đó là 16 năm trước đây. Họ đã chơi trò chơi xúc xắc trong 18 năm, chúng ta đã chơi Warcraft trong 16 năm. Tôi nói rằng ta đã sẵn sàng cho trò chơi lịch sử của riêng chúng ta. Giờ thì, họ đã cho một nửa nền văn minh đi tìm thế giới mới. Vậy thì, đó là điểm tôi đã tính toán 21 tỉ giờ chơi game mỗi tuần. Hãy để một nửa trong số chúng ta đồng ý chơi game một giờ mỗi ngày, cho đến khi chúng ta giải quyết được các vấn đề của thế giới thực.
Now, I know you're asking, "How are we going to solve real-world problems in games?" Well, that's what I've devoted my work to over the past few years, at the Institute for the Future. We have this banner in our offices in Palo Alto, and it expresses our view of how we should try to relate to the future. We do not want to try to predict the future. What we want to do is make the future. We want to imagine the best-case scenario outcome, and then we want to empower people to make that outcome a reality. We want to imagine epic wins, and then give people the means to achieve the epic win.
Tôi biết các bạn đang hỏi "Làm thế nào chúng ta có thể giải quyết các vấn đề thực trong game?" Đó là điều tôi đã dành công sức nghiên cứu trong suốt những năm gần đây, tại Viện Nghiên cứu cho Tương lai. Chúng tôi có cái biểu ngữ này trong văn phòng ở Palo Alto, và nó thể hiện quan đểm của chúng tôi về cách chúng ta nên kết nối với tương lai. Chúng tôi không muốn tiên đoán về tương lai. Điều chúng tôi muốn là đó là tạo nên tương lai. Chúng tôi muốn hình dung viễn cảnh tươi sáng nhất. Và khi đó chúng tôi muốn tạo điều kiện cho mọi người để biến điều đó thành hiện thực. Chúng tôi muốn khắc họa những chiến công lịch sử,
I'm just going to very briefly show you three games that I've made
và sau đó cho mọi người phương tiện để đạt được chiến thắng đó.
that are an attempt to give people the means to create epic wins in their own futures. This is World Without Oil. We made this game in 2007. This is an online game in which you try to survive an oil shortage. The oil shortage is fictional, but we put enough online content out there for you to believe that it's real, and to live your real life as if we've run out of oil. So when you come to the game, you sign up, tell us where you live, and then we give you real-time news videos, data feeds that show you exactly how much oil costs, what's not available, how food supply is being affected, how transportation is being affected, if schools are closed, if there's rioting, and you have to figure out how you would live your real life as if this were true. And then we ask you to blog about it, to post videos, to post photos.
Tôi sẽ cho các bạn xem rất nhanh ba game mà tôi vừa xây dựng nhằm trao cho người chơi công cụ để tạo ra những chiến thắng lịch sử trong tương lai của riêng họ. Đây là Thế giới không xăng dầu. Chúng tôi xây dựng nó vào năm 2007. Đây là một game online mà bạn phải cố gắng sống sót sự cạn kiệt dầu. Cơn khủng hoảng dầu là tưởng tượng, nhưng chúng tôi đưa đủ nội dung lên đó để bạn tin rằng nó là thực, và sống cuộc sống thực của bạn như chúng ta đã cạn kiệt dầu. Vậy nên, khi bạn truy cập game bạn đăng ký, bạn nói cho chúng tôi biết nơi mình sống. Sau đó chúng tôi cho các bạn những video tin tức trong thời gian thực, những dữ liệu cho thấy chính xác giá xăng dầu, những thứ gì không có, nguồn thực phẩm bị ảnh hưởng ra sao, giao thông bị ảnh hưởng ra sao, các trường học có bị đóng cửa không, người dân có gây loạn không. Và bạn sẽ phải tìm ra cách sống cuộc sống thực như là điều này là thật. Và sau đó chúng tôi yêu cầu bạn viết blog về điều này, đăng tải video, đăng tải ảnh.
We piloted this game with 1,700 players in 2007, and we've tracked them for the three years since. And I can tell you that this is a transformative experience. Nobody wants to change how they live, just because it's good for the world, or because we're supposed to. But if you immerse them in an epic adventure and tell them, "We've run out of oil. This is an amazing story and adventure for you to go on. Challenge yourself to see how you would survive," most of our players have kept up the habits that they learned in this game.
Chúng tôi đã thử nghiệm game này với 1700 người chơi năm 2007. Và chúng tôi đã theo dõi họ được 3 năm kể từ đó. Có thể nói đây là một trải nghiệm thay đổi con người. Không ai muốn thay đổi cách họ sống chỉ bởi vì điều đó là tốt cho thế giới, hay bởi vì chúng ta có nghĩa vụ làm như vậy. Nhưng nếu bạn cho họ hào vào một cuộc phiêu lưu lịch sử và nói rằng "Chúng ta đã cạn kiệt dầu." Đây là một câu chuyện và cuộc phiêu lưu đáng kinh ngạc cho bạn. Thử thách bản thân để xem bạn có thể sống sót như thế nào. Hầu hết những người chơi của chúng tôi đã duy trì những thói quen mà họ học được trong trò chơi này.
So for the next world-saving game, we decided to aim higher -- bigger problem than just peak oil. We did a game called Superstruct at the Institute for the Future. And the premise was, a supercomputer has calculated that humans have only 23 years left on the planet. This supercomputer was called the Global Extinction Awareness System, of course. We asked people to come online -- almost like a Jerry Bruckheimer movie. You know Jerry Bruckheimer movies, you form a dream team -- you've got the astronaut, the scientist, the ex-convict, and they all have something to do to save the world.
Vậy nên, với trò chơi giải cứu thế giới tiếp theo, chúng tôi quyết định đặt mục tiêu cao hơn, một vấn đề lớn lao hơn là chỉ thiếu dầu. Chúng tôi xây dựng một game gọi là Superstruct tại Viện Nghiên cứu cho Tương lai. Và giả thuyết là, một siêu máy tính đã tính toán rằng con người chỉ còn 23 năm còn lại trên hành tinh. Siêu máy tính này tên là Hệ thống Nhận thức Sự Tuyệt chủng Toàn cầu, đương nhiên. Chúng tôi yêu cầu mọi người lên mạng như một bộ phim của Jerry Bruckheimer. Bạn biết những phim của Jerry Bruckheimer, bạn thành lập một đội lý tưởng. Bạn có nhà du hành vũ trụ, nhà khoa học, kẻ đã từng là tội phạm, và họ có một điều gì đó cần làm để giải cứu thế giới.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But in our game, instead of just having five people on the dream team, we said, "Everybody's on the dream team, and it's your job to invent the future of energy, the future of food, the future of health, the future of security and the future of the social safety net." We had 8,000 people play that game for eight weeks. They came up with 500 insanely creative solutions that you can go online, Google "Superstruct," and see.
Nhưng trong trò chơi của chúng tôi, thay vì chỉ có năm người trong đội lý tưởng, chúng tôi nói mỗi người đều thuộc về đội lý tưởng, và bạn có nhiệm vụ phát minh ra tương lai cho năng lượng, tương lai cho thực phẩm, tương lai cho y tế, tương lai cho an ninh và tương lai cho mạng lưới an toàn xã hội. Chúng tôi cho 8000 người chơi game đó trong 8 tuần. Họ đi đến 500 giải pháp sáng tạo đến khó tin mà bạn có thể lên mạng, google "Superstruct" và xem.
So, finally, the last game, we're launching it March 3rd. This is a game done with the World Bank Institute. If you complete the game, you will be certified by the World Bank Institute as a Social Innovator, class of 2010. Working with universities all over sub-Saharan Africa, and we are inviting them to learn social innovation skills. We've got a graphic novel, we've got leveling up in skills like local insight, knowledge networking, sustainability, vision and resourcefulness. I would like to invite all of you to please share this game with young people, anywhere in the world, particularly in developing areas, who might benefit from coming together to try to start to imagine their own social enterprises to save the world.
Cuối cùng, trò chơi cuối cùng, chúng tôi sẽ phát hành ngày 3/3. Đây là một trò chơi thực hiện với Viện Ngân hàng Thế giới. Nếu bạn hoàn thành trò chơi bạn sẽ được chứng nhận bởi Viện Ngân hàng Thế giới, là một Nhà Cải cách Xã hội, khóa 2010. Thực hiện với các trường đại học khắp bùng châu Phi dưới Sahara. Chúng tôi mời họ họ những kỹ năng cải cách xã hội. Chúng tôi có một tập tranh ảnh. Chúng tôi có cấp bậc trong kỹ năng như sự am hiểu địa phương, xây dựng mạng lưới kiến thức, sự bền vững, tầm nhìn, và sự tháo vát nhanh trí. Tôi muốn mời tất cả các bạn chia sẻ trò chơi này với những người trẻ tuổi, mọi nơi trên thế giới, đặc biệt tại những vùng đang phát triển, những người có thể có lợi từ việc cùng nhau cố gắng hình dung ra giải pháp xã hội của riêng họ để giải cứu thế giới.
So, I'm going to wrap up now. I want to ask a question. What do you think happens next? We've got all these amazing gamers, we've got these games that are kind of pilots of what we might do, but none of them have saved the real world yet. Well I hope you will agree with me that gamers are a human resource that we can use to do real-world work, that games are a powerful platform for change. We have all these amazing superpowers: blissful productivity, the ability to weave a tight social fabric, this feeling of urgent optimism and the desire for epic meaning.
Giờ tôi sẽ tổng kết lại. Tôi muốn đưa ra một câu hỏi. Bạn nghĩ điều gì sẽ đến tiếp theo? Chúng ta đã có những game thủ tuyệt vời này, chúng ta đã có những game thử nghiệm cho những việc ta có thể làm, nhưng chưa có điều gì trong đó giải cứu được thế giới. Tôi hy vọng các bạn sẽ đồng ý với tôi rằng game thủ là một nguồn nhân lực mà ta có thể sử dụng cho công việc trong thế giới thực, rằng game là một nền tảng mạnh mẽ cho thay đổi. Chúng ta đã có những siêu năng lực này, sự hiệu quả đem lại hạnh phúc, khả năng đan kết một mạng lưới xã hội bền chặt,
I really hope that we can come together to play games that matter,
cảm giác lạc quan trong cấp bách, và khao khát đạt được ý nghĩa lớn lao.
to survive on this planet for another century. That's my hope, that you will join me in making and playing games like this. When I look forward to the next decade, I know two things for sure: that we can make any future we can imagine, and we can play any games we want, so I say: Let the world-changing games begin.
Tôi thực sự hy vọng chúng ta có thể cùng nhau chơi những game có ý nghĩa và tồn tại trên hành tinh mày thêm một thế kỷ nữa. Và tôi hy vọng các bạn sẽ tham gia với tôi trong việc xây dựng và chơi game như thế này. Khi tôi nhìn đến thập kỷ tiếp theo, tôi biết chắc chắn hai điều, đó là chúng ta có thể xây dựng mọi tương lai có thể tưởng tượng được, và chúng ta có thể chơi mọi trò chơi mình muốn. Vậy hãy để những trò chơi thay đổi thế giới bắt đầu.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)