I live and work from Tokyo, Japan. And I specialize in human behavioral research, and applying what we learn to think about the future in different ways, and to design for that future. And you know, to be honest, I've been doing this for seven years, and I haven't got a clue what the future is going to be like. But I've got a pretty good idea how people will behave when they get there.
Tôi sống và làm việc tại Tokyo, Nhật Bản. Chuyên ngành của tôi là về nghiên cứu hành vi con người và ứng dụng điều đã học được để nghĩ về tương lai dưới nhiều góc nhìn, và thiết kế nên tương lai đó. Thật lòng mà nói, tôi đã nghiên cứu được 7 năm, và tôi hoàn toàn không biết tương lai sẽ như thế nào. Nhưng tôi đoán chắc được cách mọi người cư xử lúc đó.
This is my office. It's out there. It's not in the lab, and it's increasingly in places like India, China, Brazil, Africa. We live on a planet -- 6.3 billion people. About three billion people, by the end of this year, will have cellular connectivity. And it'll take about another two years to connect the next billion after that. And I mention this because, if we want to design for that future, we need to figure out what those people are about. And that's, kind of, where I see what my job is and what our team's job is.
Đây là văn phòng của tôi. Nó ở ngoài kia. Nó không phải trong phòng thí nghiệm, và nó nằm chủ yếu ở những nơi như Ấn Độ, Trung Quốc, Brazil, Châu Phi. Ta sống trên một hành tinh với 6,3 tỉ người. Đến cuối năm nay, sẽ có khoảng 3 tỉ người, sử dụng kết nối dữ liệu di động Và khoảng hai năm sau đó sẽ kết nối thêm được một tỉ người nữa. Và tôi đề cập đến điều này bởi vì, nếu chúng ta muốn tạo ra tương lai đó, ta cần tìm ra thứ mà mọi người quan tâm. Và đó, chính là mục đích của tôi và của nhóm chúng tôi.
Our research often starts with a very simple question. So I'll give you an example. What do you carry? If you think of everything in your life that you own, when you walk out that door, what do you consider to take with you? When you're looking around, what do you consider? Of that stuff, what do you carry? And of that stuff, what do you actually use?
Nghiên cứu của chúng tôi mở đầu với một câu hỏi đơn giản. Tôi sẽ cho các bạn một ví dụ. Bạn mang theo cái gì? Hãy nghĩ đến tất cả những thứ bạn sở hữu trong cuộc sống, khi bạn bước ra khỏi cửa, bạn nghĩ mình sẽ mang theo thứ gì? Khi bạn nhìn xung quanh, bạn quan tâm đến cái gì? Trong những thứ đó, bạn sẽ mang theo thứ gì? Và trong những đồ vật mang theo, cái gì bạn sẽ thực sự dùng tới?
So this is interesting to us, because the conscious and subconscious decision process implies that the stuff that you do take with you and end up using has some kind of spiritual, emotional or functional value. And to put it really bluntly, you know, people are willing to pay for stuff that has value, right? So I've probably done about five years' research looking at what people carry. I go in people's bags. I look in people's pockets, purses. I go in their homes. And we do this worldwide, and we follow them around town with video cameras. It's kind of like stalking with permission. And we do all this -- and to go back to the original question, what do people carry?
Và điều này thú vị đối với chúng tôi, bởi vì giai đoạn quyết định cả trong ý thức và tiềm thức cho thấy rằng những vật mà bạn mang theo và sử dụng đều có những giá trị về tinh thần, cảm xúc và chức năng. Và nói thẳng ra, bạn biết đấy, con người sẵn sàng trả tiền cho những thứ có giá trị, đúng chứ? Vậy nên, tôi đã thực hiện một nghiên cứu trong khoảng 5 năm tìm hiểu những thứ mọi người sẽ mang theo. Tôi tìm hiểu túi xách của nhiều người. Tôi nhìn vào túi quần và ví của họ. Tôi đến nhà họ. Và chúng tôi thực hiện việc này trên toàn thế giới, và chúng tôi đi theo họ quanh thị trấn, quay lại những đoạn phim Nó giống như việc theo dõi, nhưng được cho phép. Chúng tôi làm tất cả những thứ đó -- và bây giờ quay lại với câu hỏi ban đầu, mọi người thường mang theo cái gì?
And it turns out that people carry a lot of stuff. OK, that's fair enough. But if you ask people what the three most important things that they carry are -- across cultures and across gender and across contexts -- most people will say keys, money and, if they own one, a mobile phone. And I'm not saying this is a good thing, but this is a thing, right? I mean, I couldn't take your phones off you if I wanted to. You'd probably kick me out, or something. OK, it might seem like an obvious thing for someone who works for a mobile phone company to ask. But really, the question is, why? Right? So why are these things so important in our lives? And it turns out, from our research, that it boils down to survival -- survival for us and survival for our loved ones.
Hóa ra người ta mang theo rất nhiều thứ. Và điều đó cũng khá hợp lý. Nhưng nếu bạn hỏi về ba thứ quan trọng nhất mà họ mang theo -- bất kể văn hóa, giới tính, và bối cảnh -- phần lớn mọi người sẽ nói: chìa khóa, tiền và một cái điện thoại, nếu họ có. Tôi không nói đó là một điều tốt, nhưng nó là sự thật, đúng chứ? Tôi không thể đi tới và giật điện thoại của bạn. Bạn có thể sẽ đuổi tôi đi, hoặc làm gì đó tương tự Ok, nó có lẽ là một câu hỏi hiển nhiên đến từ một người làm việc trong công ty điện thoại. Nhưng câu hỏi đặt ra là, tại sao? Tại sao những thứ đó quan trọng với cuộc sống chúng ta như vậy? Và chúng tôi rút ra được, từ nghiên cứu, hóa ra tất cả đều là về sự tồn tại -- sự tồn tại cho chúng ta và sự tồn tại cho những người chúng ta yêu quý
So, keys provide an access to shelter and warmth -- transport as well, in the U.S. increasingly. Money is useful for buying food, sustenance, among all its other uses. And a mobile phone, it turns out, is a great recovery tool. If you prefer this kind of Maslow's hierarchy of needs, those three objects are very good at supporting the lowest rungs in Maslow's hierarchy of needs. Yes, they do a whole bunch of other stuff, but they're very good at this. And in particular, it's the mobile phone's ability to allow people to transcend space and time. And what I mean by that is, you know, you can transcend space by simply making a voice call, right? And you can transcend time by sending a message at your convenience, and someone else can pick it up at their convenience. And this is fairly universally appreciated, it turns out, which is why we have three billion plus people who have been connected. And they value that connectivity.
Thật vậy, chìa khóa giúp ta có được chỗ ở và hơi ấm và kể cả phương tiện, đặc biệt là ở Mỹ. Tiền thì dùng để mua đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt, và cả nhiều thứ khác. Và chiếc điện thoại, hóa ra lại là một công cụ lưu giữ tuyệt vời. Nếu bạn biết đến tháp nhu cầu của Maslow thì sẽ hiểu được 3 vật trên đáp ứng rất tốt những nhu cầu thấp nhất trong tháp này. Đúng, chúng có rất nhiều vai trò khác, nhưng lại cũng rất tốt ở những mặt này. Cụ thể, điện thoại có khả năng cho phép con người vượt qua được không gian và thời gian. Ý của tôi là, bạn biết đấy bạn có thể rút ngắn không gian chỉ bằng việc gọi một cuộc điện thoại, phải không? Và bạn có thể làm chủ thời gian bằng việc nhắn tin khi nào bạn muốn và người khác sẽ đọc tin nhắn khi nào họ muốn. Điều này được trân trọng khắp nơi, và cũng là lí do ta sẽ có hơn ba tỉ, cộng với con số hiện tại, kết nối trong tương lai. Và mọi người yêu thích sự kết nối đó.
But actually, you can do this kind of stuff with PCs. And you can do them with phone kiosks. And the mobile phone, in addition, is both personal -- and so it also gives you a degree of privacy -- and it's convenient. You don't need to ask permission from anyone, you can just go ahead and do it, right? However, for these things to help us survive, it depends on them being carried. But -- and it's a pretty big but -- we forget. We're human, that's what we do. It's one of our features. I think, quite a nice feature. So we forget, but we're also adaptable, and we adapt to situations around us pretty well. And so we have these strategies to remember, and one of them was mentioned yesterday. And it's, quite simply, the point of reflection. And that's that moment when you're walking out of a space, and you turn around, and quite often you tap your pockets. Even women who keep stuff in their bags tap their pockets. And you turn around, and you look back into the space, and some people talk aloud. And pretty much everyone does it at some point.
Thật ra, bạn có thể làm vậy trên máy tính hoặc ở các buồng điện thoại. Nhưng đối với điện thoại di động, nó vừa mang tính cá nhân -- bởi nó cung cấp sự riêng tư -- và vừa mang tính tiện dụng Bạn không cần phải xin phép ai, Bạn gọi lúc nào bạn muốn, đúng chứ? Tuy vậy, để những thứ này giúp chúng ta sống sót thì ta phải mang chúng theo bên mình. Nhưng -- và lại là một cái "nhưng" rất lớn -- chúng ta quên làm vậy. Chúng ta là con người, bởi vậy quên là điều tất yếu. Và tôi nghĩ rằng điều đó cũng không tệ. Thì chúng ta quên, nhưng ta cũng rất linh hoạt, và từ đó lại thích nghi khá tốt với nhiều tình huống. Có nhiều cách giúp ta ghi nhớ điều này, và chúng tôi đã đề cập một trong số đó hôm qua. Nó đơn giản chỉ là một khoảnh khắc tự suy ngẫm. Đó là khi bạn chuẩn bị bước ra khỏi nơi nào đó, bạn quay người lại, và thường sẽ kiểm tra túi quần. Ngay cả những phụ nữ có túi xách cũng làm vậy Lúc đó, bạn quay người lại, nhìn vào chỗ vừa rời đi, và sẽ có nhiều người đang trò chuyện xung quanh. Ai cũng đã hoặc sẽ gặp tình huống này
OK, the next thing is -- most of you, if you have a stable home life, and what I mean is that you don't travel all the time, and always in hotels, but most people have what we call a center of gravity. And a center of gravity is where you keep these objects. And these things don't stay in the center of gravity, but over time, they gravitate there. It's where you expect to find stuff. And in fact, when you're turning around, and you're looking inside the house, and you're looking for this stuff, this is where you look first, right? OK, so when we did this research, we found the absolutely, 100 percent, guaranteed way to never forget anything ever, ever again. And that is, quite simply, to have nothing to remember. (Laughter)
Ok, tiếp theo là -- mọi người, nếu như có một cuộc sống gia đình ổn định, tức là không đi du lịch liên tục và luôn ở trong khách sạn, hầu hết đều có một trung tâm. Và đây là nơi chúng ta giữ những thứ quan trọng đó. Mới đầu, chúng không nằm trong trung tâm này, nhưng dần dần cũng sẽ dịch chuyển tới đó. Đó là nơi bạn thường tới để kiếm một thứ gì đó Và khi quay người lại và bạn nhìn vào trong nhà tìm kiếm thứ gì đó, đây là nơi bạn nhìn đầu tiên, phải không? Ok, khi thực hiện nghiên cứu này, chúng tôi tìm ra được một cách đảm bảo 100% sẽ giúp ta không bao giờ quên bất cứ thứ gì nữa. Và điều đó vô cùng đơn giản, chỉ cần không có thứ gì để ghi nhớ. (Cười)
OK, now, that sounds like something you get on a Chinese fortune cookie, right? But is, in fact, about the art of delegation. And from a design perspective, it's about understanding what you can delegate to technology and what you can delegate to other people. And it turns out, delegation -- if you want it to be -- can be the solution for pretty much everything, apart from things like bodily functions, going to the toilet. You can't ask someone to do that on your behalf. And apart from things like entertainment, you wouldn't pay for someone to go to the cinema for you and have fun on your behalf, or, at least, not yet. Maybe sometime in the future, we will.
Câu này giống như tới từ những cái bánh may mắn đúng chứ? Nhưng thật ra, nó lại liên quan đến nghệ thuật của sự giao phó, ủy quyền Và dưới con mắt thiết kế, nó nói về việc hiểu rõ bạn có thể giao phó trọng trách gì cho công nghệ và giao phó trọng trách gì cho người khác Và hóa ra, việc giao phó, nếu bạn muốn, có thể giúp bạn làm bất cứ thứ gì. Tất nhiên nó không bao gồm những thứ cơ bản như đi vệ sinh. Không thể giao cho người khác đi giùm mình được. Và cũng không bao gồm việc giải trí, không ai lại trả tiền cho người khác để coi phim giùm mình cả hoặc đúng ra là chưa ai thử hết. Biết đâu trong tương lai chúng ta sẽ làm vậy.
So, let me give you an example of delegation in practice, right. So this is -- probably the thing I'm most passionate about is the research that we've been doing on illiteracy and how people who are illiterate communicate. So, the U.N. estimated -- this is 2004 figures -- that there are almost 800 million people who can't read and write, worldwide. So, we've been conducting a lot of research. And one of the things we were looking at is -- if you can't read and write, if you want to communicate over distances, you need to be able to identify the person that you want to communicate with. It could be a phone number, it could be an e-mail address, it could be a postal address. Simple question: if you can't read and write, how do you manage your contact information?
Bây giờ, tôi sẽ cho các bạn một ví dụ về việc giao phó trong đời sống. Đây là -- thứ mà tôi có lẽ hứng thú nhất từ trước đến giờ là nghiên cứu của chúng tôi về nạn mù chữ và về cách những người mù chữ giao tiếp . Liên Hiệp Quốc ước tính -- vào năm 2004 -- là có gần 800 triệu người không biết đọc và viết trên toàn thế giới. Chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều. Và một trong những thứ chúng tôi để ý là ... Nếu bạn không thể đọc và viết, nếu bạn muốn liên lạc với ai đó ở rất xa, bạn phải nhận biết người mà bạn muốn giao tiếp với. Bạn có thể dùng số điện thoại, địa chỉ email hoặc là địa chỉ bưu chính. Câu hỏi đơn giản: nếu bạn không thể đọc và viết, làm sao bạn có thể lưu giữ thông tin liên lạc? Nhưng lại có tới hơn triệu người có thể.
And the fact is that millions of people do it. Just from a design perspective, we didn't really understand how they did it, and so that's just one small example of the kind of research that we were doing. And it turns out that illiterate people are masters of delegation. So they delegate that part of the task process to other people, the stuff that they can't do themselves. Let me give you another example of delegation. This one's a little bit more sophisticated, and this is from a study that we did in Uganda about how people who are sharing devices, use those devices. Sente is a word in Uganda that means money. It has a second meaning, which is to send money as airtime. OK?
Từ góc nhìn của chúng tôi, không ai hiểu sao họ làm được thế. Và đó chỉ là một ví dụ nhỏ của những nghiên cứu mà chúng tôi đang thực hiện. Hóa ra những người mù chữ lại là bậc thầy của nghệ thuật giao phó. Họ giao phó việc cho người khác, những việc họ không thể tự làm. Để tôi cho các bạn thêm một ví dụ khác Ví dụ này hơi phức tạp, và nó là từ một nghiên cứu ở Uganda, về cách những người đang dùng chung những thiết bị công nghệ sử dụng chúng đó. "Sente" có nghĩa là tiền trong tiếng Uganda. Nó còn có nghĩa khác là dùng tiền để thực hiện các cuộc gọi. Ok? Và nó hoạt động như thế này.
And it works like this. So let's say, June, you're in a village, rural village. I'm in Kampala and I'm the wage earner. I'm sending money back, and it works like this. So, in your village, there's one person in the village with a phone, and that's the phone kiosk operator. And it's quite likely that they'd have a quite simple mobile phone as a phone kiosk. So what I do is, I buy a prepaid card like this. And instead of using that money to top up my own phone, I call up the local village operator. And I read out that number to them, and they use it to top up their phone. So, they're topping up the value from Kampala, and it's now being topped up in the village. You take a 10 or 20 percent commission, and then you -- the kiosk operator takes 10 or 20 percent commission, and passes the rest over to you in cash.
Tưởng tượng lúc đó là tháng sáu, và bạn sống trong một ngôi làng Tôi thì đang làm việc ở Kampala, và là nguồn thu nhập chính. Tôi muốn gửi tiền về, và quá trình đó diễn ra thế này: Trong làng chỉ có duy nhất một người sở hữu ki-ốt điện thoại và đó là người giữ ki-ốt. Và thường một cái ki-ốt chỉ có một cái điện thoại nhỏ và đơn giản. Để chuyển tiền, tôi sẽ phải mua một cái thẻ trả trước. Và thay vì nạp nó vào điện thoại của chính tôi, tôi sẽ gặp một người giữ ki-ốt ở chỗ của tôi. Và sau đó đọc số thẻ để họ nạp vào điện thoại của họ. Tiền sẽ được nạp vào ở Kampala và sau đó thì sẽ được chuyển tới ngôi làng của bạn. Bạn sẽ lấy 10% hoặc 20% tiền công, và -- không, người giữ ki-ốt sẽ lấy 10% hoặc 20% và bạn sẽ nhận được phần còn lại dưới dạng tiền mặt. Có 2 thứ tôi thích về cách chuyển tiển này.
OK, there's two things I like about this. So the first is, it turns anyone who has access to a mobile phone -- anyone who has a mobile phone -- essentially into an ATM machine. It brings rudimentary banking services to places where there's no banking infrastructure. And even if they could have access to the banking infrastructure, they wouldn't necessarily be considered viable customers, because they're not wealthy enough to have bank accounts. There's a second thing I like about this. And that is that despite all the resources at my disposal, and despite all our kind of apparent sophistication, I know I could never have designed something as elegant and as totally in tune with the local conditions as this. OK?
Đầu tiên chính là, bất cứ ai có một chiếc điện thoại, bất cứ ai, đều sẽ trở thành một cái máy ATM. Họ cung cấp dịch vụ dịch chuyển tiền cơ bản ở những nơi mà không có lấy một cái ngân hàng. Và kể cả có ngân hàng chính thống ở những nơi đó đi nữa, thì người dân cũng không được coi là những khách hàng hợp lệ bởi vì đơn giản là họ không đủ giàu để có thể mở một tài khoản. Còn thêm một điều tôi thích ở đây. Và đó chính là kể cả có bao nhiêu tiền và tài nguyên đi nữa và kể cả sự khác biệt về suy nghĩ giữa tôi và họ, tôi biết chắc không bao giờ tôi có thể tạo ra một thứ đáng khâm phục và hoàn toàn thích hợp với hoàn cảnh như họ đã làm. Các bạn hiểu chứ? Đúng là có những phát minh như ngân hàng Grameen và vay vi mô
And, yes, there are things like Grameen Bank and micro-lending. But the difference between this and that is, there's no central authority trying to control this. This is just street-up innovation. So, it turns out the street is a never-ending source of inspiration for us. And OK, if you break one of these things here, you return it to the carrier. They'll give you a new one. They'll probably give you three new ones, right? I mean, that's buy three, get one free. That kind of thing. If you go on the streets of India and China, you see this kind of stuff. And this is where they take the stuff that breaks, and they fix it, and they put it back into circulation.
Nhưng sự khác biệt giữa chúng là, không có bất kỳ chính phủ nào cai quản phương pháp chuyển tiền này. Đây hoàn toàn là ý tưởng của người dân. Hóa ra đường phố lại là một nguồn cung cấp ý tưởng dồi dào. Và nếu bạn làm vỡ thiết bị của bạn ở đây, bạn chỉ việc đem đến cửa hàng. Và họ sẽ cho bạn một cái mới Thậm chí là đến 3 cái điện thoại mới. Giống như mua ba tặng một vậy. Kiểu như thế. Nếu bạn ở Ấn Độ và Trung Quốc thì lại khác. Ở đó, họ sẽ lấy những thứ đã bị hỏng, sửa chúng, trước khi tung ra bán lại
This is from a workbench in Jilin City, in China, and you can see people taking down a phone and putting it back together. They reverse-engineer manuals. This is a kind of hacker's manual, and it's written in Chinese and English. They also write them in Hindi. You can subscribe to these. There are training institutes where they're churning out people for fixing these things as well. But what I like about this is, it boils down to someone on the street with a small, flat surface, a screwdriver, a toothbrush for cleaning the contact heads -- because they often get dust on the contact heads -- and knowledge. And it's all about the social network of the knowledge, floating around. And I like this because it challenges the way that we design stuff, and build stuff, and potentially distribute stuff. It challenges the norms.
Đây là hình ảnh của một cơ sở ở thành phố Jilin, Trung Quốc. Ta có thể thấy họ đang mở một cái điện thoại ra và sau đó lắp ráp chúng lại. Họ tự tìm hiểu những bản hướng dẫn Và đây là một bản hướng dẫn tất nhiên là bằng cả tiếng Trung và Anh. Họ cũng viết hướng dẫn bằng tiếng Hindi. Bạn có thể đăng kí nhận những cái này. Ở đó cũng có những lò đào tạo những học sinh, những người sẽ chuyên sửa những thứ như thế này. Nhưng điều tôi muốn đề cập ở đây, là để làm tất cả điều này, chỉ cần một người sống trên đường phố, một mặt phẳng nhỏ, một cái tua vít, một cái bàn chùi lỗ cắm -- bạn biết đấy, bụi dễ chui vào ổ cắm-- và một ít kiến thức. Và tất cả nhờ có một mạng lưới thông tin xã hội ở khắp mọi nơi. Tôi thích điều này vì nó đi ngược lại cách chúng ta thiết kế, cách ta chế tạo, và thậm chí là buôn bán. Nó đi ngược lại những thứ ta thường gặp.
OK, for me the street just raises so many different questions. Like, this is Viagra that I bought from a backstreet sex shop in China. And China is a country where you get a lot of fakes. And I know what you're asking -- did I test it? I'm not going to answer that, OK. But I look at something like this, and I consider the implications of trust and confidence in the purchase process. And we look at this and we think, well, how does that apply, for example, for the design of -- the lessons from this -- apply to the design of online services, future services in these markets?
Đối với tôi, cuộc sống ngoài đường phố đầy những thứ khó hiểu Đây là viên Viagra tôi mua trong một cửa hàng tình dục ở Trung Quốc Và Trung Quốc là một nước nổi tiếng với những thứ giả Tôi biết bạn sẽ hỏi gì -- Tôi đã thử chưa? Và không, tôi sẽ không trả lời câu hỏi đó. Nhưng tôi nhìn vào một thứ như thế này, và tôi suy ngẫm một hồi lâu về sự tín nhiệm và tự tin trong mua bán. Và ta nhìn vào đây, và ta tự hỏi làm sao để áp dụng trong, ví dụ như thiết kế -- bài học từ việc này-- vào việc thiết kế các dịch vụ trên mạng trong tương lai ở những thị trường này.
This is a pair of underpants from -- (Laughter) -- from Tibet. And I look at something like this, and honestly, you know, why would someone design underpants with a pocket, right? And I look at something like this and it makes me question, if we were to take all the functionality in things like this, and redistribute them around the body in some kind of personal area network, how would we prioritize where to put stuff? And yes, this is quite trivial, but actually the lessons from this can apply to that kind of personal area networks. And what you see here is a couple of phone numbers written above the shack in rural Uganda. This doesn't have house numbers. This has phone numbers. So what does it mean when people's identity is mobile? When those extra three billion people's identity is mobile, it isn't fixed? Your notion of identity is out-of-date already, OK, for those extra three billion people. This is how it's shifting.
Đây là một cái quần lót từ -- (Tiếng cười) -- Từ Tibet. Tôi nhìn vào một thứ như thế này và, thật đấy Tại sao lại thiết kế một cái quần lót có túi chứ? Nhìn vào cái quần này, tôi tự hỏi Nếu ta đem tất cả những công dụng của chiếc điện thoại chia đều trên khắp cơ thể dưới dạng một mạng lưới cá nhân thì chúng ta sẽ lưu giữ mọi thứ ở đâu? Nó không có ý nghĩa lắm, nhưng bài học từ việc này có thể áp dụng vào một mạng lưới cá nhân như vậy. Đây là một vài số điện thoại được ghi vào trên cửa một căn nhà ở vùng quê Uganda Những ngôi nhà này không có số nhà, mà là số điện thoại Khi nói danh tính của con người mang tính di động, nó có nghĩa gì? Và khi nói danh tính của 3 tỉ người đó di động, tức là chúng không cố định? Vì thế, cách định nghĩa danh tính một người của các bạn không thể áp dụng cho 3 tỉ người đó. Và đây là cách thế giới đang thay đổi Bây giờ, chúng ta đến với bức hình đầu tiên tôi chụp
And then I go to this picture here, which is the one that I started with. And this is from Delhi. It's from a study we did into illiteracy, and it's a guy in a teashop. You can see the chai being poured in the background. And he's a, you know, incredibly poor teashop worker, on the lowest rungs in the society. And he, somehow, has the appreciation of the values of Livestrong. And it's not necessarily the same values, but some kind of values of Livestrong, to actually go out and purchase them, and actually display them.
Nó được chụp ở Delhi Chủ đề của nó là về nạn mù chữ và đó là một chàng trai đang ngồi ở quán trà Bạn có thể thấy trà đang được pha Và anh ấy là một nhân viên quán trà nghèo khó, một người không có địa vị xã hội. Và anh ấy, một cách nào đó, lại hâm mộ những giá trị của Livestrong Anh ấy mang một vài giá trị của Livestrong có thể không phải là tất cả, chỉ một vài khi dám ra ngoài mua những cái vòng đó và đeo chúng một cách tự hào như vậy.
For me, this kind of personifies this connected world, where everything is intertwined, and the dots are -- it's all about the dots joining together. OK, the title of this presentation is "Connections and Consequences," and it's really a kind of summary of five years of trying to figure out what it's going to be like when everyone on the planet has the ability to transcend space and time in a personal and convenient manner, right? When everyone's connected.
Đối với tôi, điều này tượng trưng một thế giới mà trong đó mọi thứ liên kết với nhau, và tất cả các điểm -- tất cả là về việc các điểm liên kết với nhau Chủ đề của bài thuyết trình này là "Sự liên kết và kết quả của nó" Và nó giống như một bản tóm tắt quá trình 5 năm nghiên cứu cố tìm ra mọi thứ sẽ như thế nào khi mọi người trên thế giới đều có khả năng vượt qua không gian và thời gian một cách cá nhân và tiện lợi. Khi tất cả mọi người được kết nối với nhau
And there are four things. So, the first thing is the immediacy of ideas, the speed at which ideas go around. And I know TED is about big ideas, but actually, the benchmark for a big idea is changing. If you want a big idea, you need to embrace everyone on the planet, that's the first thing.
Có tất cả 4 thứ chính trong đó. Thứ đầu tiên là tốc độ truyền tải ý tưởng tốc độ các ý tưởng được chia sẻ với nhau. Tôi biết TED coi trọng những ý tưởng lớn nhưng thật ra định nghĩa của một ý tưởng lớn đang thay đổi. Một ý tưởng lớn phải bao gồm tất cả mọi người trên thế giới Đó là thứ đầu tiên.
The second thing is the immediacy of objects. And what I mean by that is, as these become smaller, as the functionality that you can access through this becomes greater -- things like banking, identity -- these things quite simply move very quickly around the world. And so the speed of the adoption of things is just going to become that much more rapid, in a way that we just totally cannot conceive, when you get it to 6.3 billion and the growth in the world's population.
Điều thứ hai là tốc độ của mọi thứ. Nó có nghĩa là, những chiếc điện thoại này, khi được thu nhỏ và những chức năng của nó lớn dần -- những thứ như dịch vụ ngân hàng, xác định danh tính -- chúng có thể được tiếp cận trên khắp thế giới rất nhanh. Và tốc độ làm quen những thứ mới sẽ trở nên ngày càng nhanh, đến mức chúng ta không thể đoán được, khi thế giới đạt mốc 6.3 tỉ trên tổng dân số.
The next thing is that, however we design this stuff -- carefully design this stuff -- the street will take it, and will figure out ways to innovate, as long as it meets base needs -- the ability to transcend space and time, for example. And it will innovate in ways that we cannot anticipate. In ways that, despite our resources, they can do it better than us. That's my feeling. And if we're smart, we'll look at this stuff that's going on, and we'll figure out a way to enable it to inform and infuse both what we design and how we design.
Điều tiếp theo là, khi ta chế tạo những thứ như thế này -- dù công phu thế nào -- dân ở những nơi đó cũng sẽ tìm được cách để nâng cấp chúng sao cho nó phù hợp với nhu cầu mọi người khả năng vượt qua không gian và thời gian chẳng hạn Và nó sẽ phát triển theo những cách ta không thể ngờ được Những cách tốt hơn nhiều ta có thể làm, bất kể thiếu hụt tài nguyên Đó là cảm xúc của tôi. Nếu chúng ta tinh ý và nhìn mọi thứ xung quanh, ta có thể tìm ra, học hỏi và áp dụng những kiến thức đó để tìm hiểu về những thứ ta có thể tạo ra và cách tạo ra chúng.
And the last thing is that -- actually, the direction of the conversation. With another three billion people connected, they want to be part of the conversation. And I think our relevance and TED's relevance is really about embracing that and learning how to listen, essentially. And we need to learn how to listen. So thank you very, very much. (Applause)
Và điều cuối cùng là chiều hướng của những cuộc đối thoại. Với hơn 3 tỉ người được kết nối, họ muốn được tham gia vào các đối thoại đó. Và tôi nghĩ mục tiêu của chúng ta, mục tiêu của TED chính là chấp nhận điều đó và tìm cách lắng nghe họ. Và chúng ta cần học cách lắng nghe. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe! (vỗ tay)