This was in an area called Wellawatta, a prime residential area in Colombo. We stood on the railroad tracks that ran between my friend's house and the beach. The tracks are elevated about eight feet from the waterline normally, but at that point the water had receded to a level three or four feet below normal. I'd never seen the reef here before. There were fish caught in rock pools left behind by the receding water. Some children jumped down and ran to the rock pools with bags. They were trying to catch fish. No one realized that this was a very bad idea. The people on the tracks just continued to watch them. I turned around to check on my friend's house. Then someone on the tracks screamed. Before I could turn around, everyone on the tracks was screaming and running.
Nơi này có tên là Wellawatta, một khu dân cư quan trọng ở Colombo Chúng tôi ngồi trên đường ray tàu hỏa chạy ngang qua nhà bạn tôi và bãi biển Đường ray thường được nâng lên khoảng 2,5m so với mặt nước biển, nhưng lúc đó, nước đã rút đi khoảng 0,9 - 1,2m so với bình thường Tôi chưa bao giờ thấy đá ngầm ở đây cả. Có vài con cá bị kẹt trong vũng nước đọng phía sau chỗ nước rút. Vài đứa trẻ nhảy xuống, chạy đến vũng nước cùng với vài cái túi. Chúng cố gắng bắt cá. Nhưng chẳng ai nhận ra đó là một ý tưởng tồi tệ. Những người ngồi trên đường vẫn tiếp tục nhìn. Tôi quay lại kiểm tra nhà bạn tôi. Và ai đó trên đường la lên. Trước khi tôi quay lại, mọi người bắt đầu la hét và chạy tán loạn.
The water had started coming back. It was foaming over the reef. The children managed to run back onto the tracks. No one was lost there. But the water continued to climb. In about two minutes, it had reached the level of the railroad tracks and was coming over it. We had run about 100 meters by this time. It continued to rise. I saw an old man standing at his gate, knee-deep in water, refusing to move. He said he'd lived his whole life there by the beach, and that he would rather die there than run. A boy broke away from his mother to run back into his house to get his dog, who was apparently afraid. An old lady, crying, was carried out of her house and up the road by her son. The slum built on the railroad reservation between the sea and the railroad tracks was completely swept away. Since this was a high-risk location, the police had warned the residents, and no one was there when the water rose. But they had not had any time to evacuate any belongings. For hours afterwards, the sea was strewn with bits of wood for miles around -- all of this was from the houses in the slum. When the waters subsided, it was as if it had never existed.
Nước bắt đầu dâng lên trở lại, nổi bọt trắng xóa trên bãi đá ngầm. Bọn trẻ quay trở lại đường ray. Không ai bị kẹt lại. Nhưng nước vẫn tiếp tục dâng lên Trong 2 phút, nước đã dâng đến đường ray Và ngày càng lên cao. Lúc đó chúng tôi đã chạy khoảng 100m. Nước vẫn tiếp tục dâng lên. Tôi thấy một người đàn ông đứng ở cổng, nước ngập đến gối nhưng vẫn không rời đi. Ông nói ông đã sống cả đời bên bờ biển này, và ông thà chết ở đây còn hơn phải chạy khỏi đây. Một cậu bé rời khỏi mẹ và chạy vào nhà để cứu lấy con chó đang rất sợ hãi. Một người phụ nữ đang khóc đã được con trai đưa ra khỏi nhà và dẫn lên mặt đường. Khu ổ chuột nằm trong khu vực riêng giữa biển và đường ray đã hoàn toàn bị cuốn trôi. Đây là một vị trí nhiều rủi ro nên cảnh sát đã cảnh báo cư dân, và không ai ở đó khi nước dâng lên. Nhưng họ lại không có thời gian để di chuyển đồ đạc của mình. Vài giờ sau, trên biển rải rác những mảnh gỗ cách nhau hàng dặm - tất cả đều từ những ngôi nhà ổ chuột. Khi nước rút xuống, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
This may seem hard to believe -- unless you've been reading lots and lots of news reports -- but in many places, after the tsunami, villagers were still terrified. When what was a tranquil sea swallows up people, homes and long-tail boats -- mercilessly, without warning -- and no one can tell you anything reliable about whether another one is coming, I'm not sure you'd want to calm down either. One of the scariest things about the tsunami that I've not seen mentioned is the complete lack of information. This may seem minor, but it is terrifying to hear rumor after rumor after rumor that another tidal wave, bigger than the last, will be coming at exactly 1 p.m., or perhaps tonight, or perhaps ... You don't even know if it is safe to go back down to the water, to catch a boat to the hospital. We think that Phi Phi hospital was destroyed. We think this boat is going to Phuket hospital, but if it's too dangerous to land at its pier, then perhaps it will go to Krabi instead, which is more protected. We don't think another wave is coming right away.
Điều này thật khó tin - trừ khi bạn đã đọc rất, rất nhiều tin tức - nhưng ở nhiều nơi, sau những cơn sóng thần, dân làng vẫn vô cùng sợ hãi. Khi một vùng biển lặng đột nhiên ào đến cuốn đi người, nhà cửa, tàu thuyền – và chẳng có cảnh báo nào - và không ai cho bạn biết chắc chắn khi nào thì cơn bão tiếp theo sẽ đến, Tôi không nghĩ là bạn có thể bình tĩnh đâu. Một trong những điều đáng sợ nhất của sóng thần mà tôi chưa thấy được nhắc đến chính là sự thiếu hụt thông tin. Nghe có vẻ bình thường nhưng thật sự rất đáng sợ khi nghe hết tin đồn này đến tin đồn khác trong khi một cơn sóng thần lớn hơn sẽ đến vào đúng 1h chiều, hay có lẽ là tối nay, hay có lẽ,… Bạn thậm chí không biết liệu có an toàn không khi xuống nước để bắt một chiếc thuyền đến bệnh viện. Chúng tôi nghĩ Bệnh viện Phi Phi đã bị phá hủy. Chúng tôi nghĩ con tàu này đang đến bệnh viện Phuket, nhưng nếu việc cập bến quá nguy hiểm, có lẽ nó sẽ đến Krabi, nơi đó an toàn hơn. Chúng tôi không nghĩ có cơn sóng khác đang đến gần.
At the Phi Phi Hill Resort, I was tucked into the corner furthest away from the television, but I strained to listen for information. They reported that there was an 8.5 magnitude earthquake in Sumatra, which triggered the massive tsunami. Having this news was comforting in some small way to understand what had just happened to us. However, the report focused on what had already occurred and offered no information on what to expect now. In general, everything was merely hearsay and rumor, and not a single person I spoke to for over 36 hours knew anything with any certainty. Those were two accounts of the Asian tsunami from two Internet blogs that essentially sprang up after it occurred. I'm now going to show you two video segments from the tsunami that also were shown on blogs. I should warn you, they're pretty powerful. One from Thailand, and the second one from Phuket as well.
Ở Resort Phi Phi Hill, tôi nép vào góc tường cách xa tivi nhất nhưng lại rất căng thẳng nghe thông tin. Họ nói một trận động đất 8.5 độ Richter đã tấn công Sumatra, châm ngòi cho một cơn sóng thần khủng khiếp. Có được thông tin này ít ra giúp chúng tôi hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Tuy nhiên, họ chỉ tập trung nói về những gì đã xảy ra mà chẳng cho biết chúng tôi phải làm gì. Mọi việc nói chung chỉ là những lời đồn đoán và không ai cùng tôi nói chuyện trong hơn 36 tiếng biết chắc chắn chuyện gì đang xảy ra. Đây là 2 tài khoản blog về sóng thần ở châu Á đã xuất hiện sau khi chúng xảy ra. Tôi sẽ cho các bạn xem 2 video trích hình ảnh sống thần được đăng trên các blog này. Tôi cảnh báo trước rằng chúng rất mạnh mẽ đấy. Một từ Thái Lan, một từ Phuket
(Screaming)
(Hét lớn)
Voice 1: It's coming in. It's coming again.
Giọng 1: Nó đến! Nó lại đến kìa!
Voice 2: It's coming again?
Giọng 2: Nó lại đến ư?
Voice 1: Yeah. It's coming again.
Giọng 1: Đúng vậy. Nó lại đến.
Voice 2: Come get inside here.
Giọng 2: Vào đây đi.
Voice 1: It's coming again. Voice 2: New wave? Voice 1: It's coming again. New wave! [Unclear]
Giọng 1: Nó lại đến kìa. Cơn sóng khác à? Giọng 1: Nó lại đến. Một cơn sóng khác! [Không rõ]
(Screaming)
(Hét lớn)
They called me out here.
Họ gọi tôi ra đây.
James Surowiecki: Phew. Those were both on this site: waveofdestruction.org. In the world of blogs, there's going to be before the tsunami and after the tsunami, because one of the things that happened in the wake of the tsunami was that, although initially -- that is, in that first day -- there was actually a kind of dearth of live reporting, there was a dearth of live video and some people complained about this. They said, "The blogsters let us down." What became very clear was that, within a few days, the outpouring of information was immense, and we got a complete and powerful picture of what had happened in a way that we never had been able to get before. And what you had was a group of essentially unorganized, unconnected writers, video bloggers, etc., who were able to come up with a collective portrait of a disaster that gave us a much better sense of what it was like to actually be there than the mainstream media could give us.
James Surowiecki: Phù... Chúng đều nằm ở trang web này: waveofdestruction.org Trong thế giới blog, sẽ có bài viết trước và sau cơn sóng thần, vì một trong những điều đã xảy ra lúc cơn sóng thần mới ào đến chính là, mặc dù mới bắt đầu - chính là, vào ngày đầu tiên - có một sự khan hiếm thông tin trực tiếp cũng như video trực tiếp và người ta đã phàn nàn về điều này. Họ nói: "Blogs thật sự làm chúng tôi thất vọng". Rõ ràng là, trong vòng vài ngày, thông tin được lan rộng rất nhiều, và chúng ta có một bức tranh toàn cảnh về những gì vừa xảy ra theo cách mà trước đây chúng ta không làm được. Và những gì bạn có là những bloggers, nhà báo,... lộn xộn, thiếu liên kết những người có thể nghĩ ra chân dung tổng quát của thảm họa, cho ta cảm giác thoải mái về những gì đã thực sự xảy ra hơn là những gì truyền thông đại chúng mang lại
And so in some ways the tsunami can be seen as a sort of seminal moment, a moment in which the blogosphere came, to a certain degree, of age. Now, I'm going to move now from this kind of -- the sublime in the traditional sense of the word, that is to say, awe-inspiring, terrifying -- to the somewhat more mundane. Because when we think about blogs, I think for most of us who are concerned about them, we're primarily concerned with things like politics, technology, etc. And I want to ask three questions in this talk, in the 10 minutes that remain, about the blogosphere. The first one is, What does it tell us about our ideas, about what motivates people to do things? The second is, Do blogs genuinely have the possibility of accessing a kind of collective intelligence that has previously remained, for the most part, untapped? And then the third part is, What are the potential problems, or the dark side of blogs as we know them?
Do đó, cơn sóng thần có thể được xem là một khoảnh khắc có ảnh hưởng khoảnh khắc khi công cụ tìm kiếm blog ra đời, ở một mức độ nào đó. Bây giờ, tôi sẽ chuyển đến - sự cao siêu trong ý nghĩa truyền thống của từ được gọi là đầy cảm hứng, tuyệt vời -- đối với cái gì đó bình thường hơn. Bởi vì khi chúng ta nghĩ đến blog, tôi nghĩ đa số những người quan tâm nhiều đến chúng thường liên tưởng đến những thứ như chính trị, công nghệ, v.v... Và tôi muốn hỏi 3 câu hỏi, trong 10 phút còn lại, về blog. Đầu tiên là, chúng đã cho biết gì về ý tưởng của chúng ta về việc động viên con người làm việc? Thứ hai là, blog có thật sự có được một khả năng xuất chúng trong việc tiếp cận trí tuệ tập thể còn tồn đọng trước đó mà đa số hiện nay, chưa được khai thác? Và thứ ba là, những rắc rối có thể xảy ra, hoặc những mặt tối của blog là gì?
OK, the first question: What do they tell us about why people do things? One of the fascinating things about the blogosphere specifically, and, of course, the Internet more generally -- and it's going to seem like a very obvious point, but I think it is an important one to think about -- is that the people who are generating these enormous reams of content every day, who are spending enormous amounts of time organizing, linking, commenting on the substance of the Internet, are doing so primarily for free. They are not getting paid for it in any way other than in the attention and, to some extent, the reputational capital that they gain from doing a good job. And this is -- at least, to a traditional economist -- somewhat remarkable, because the traditional account of economic man would say that, basically, you do things for a concrete reward, primarily financial. But instead, what we're finding on the Internet -- and one of the great geniuses of it -- is that people have found a way to work together without any money involved at all. They have come up with, in a sense, a different method for organizing activity.
OK, câu hỏi đầu tiên: Chúng đã cho biết gì về việc tại sao con người hành động? Một trong những điều mê hoặc nhất của blog nói riêng và internet nói chung, tất nhiên - nó đang ngày càng rõ ràng hơn, nhưng tôi nghĩ vấn đề quan trọng cần nghĩ đến - chính là những người tạo ra làn sóng thông tin khổng lồ này mỗi ngày, những người dành rất nhiều thời gian để sắp xếp, liên kết, bình luận những nội dung của internet, đang làm việc, về cơ bản, là miễn phí Họ không được trả tiền bằng bất kỳ hình thức nào hơn là sự chú ý, và ở một quy mô nào đó, là danh tiếng mà họ có được sau khi làm một việc tốt. Đó chính là - theo một nhà kinh tế học truyền thống - một điều rất đáng chú ý vì tài khoản truyền miệng của một người làm kinh tế sẽ hiểu rằng, về cơ bản, bạn luôn hành động vì một mục tiêu sắt đá, thường là về tài chính. Nhưng thay vì vậy, chúng ta tìm kiếm trên internet - và một trong những điều kì diệu nhất của nó là con người đã tìm ra cách để làm việc cùng nhau mà không cần đến tiền. Họ đã nghĩ ra, theo một nghĩa nào đó, một phương pháp khác để tổ chức hoạt động.
The Yale Law professor Yochai Benkler, in an essay called "Coase's Penguin," talks about this open-source model, which we're familiar with from Linux, as being potentially applicable in a whole host of situations. And, you know, if you think about this with the tsunami, what you have is essentially a kind of an army of local journalists, who are producing enormous amounts of material for no reason other than to tell their stories. That's a very powerful idea, and it's a very powerful reality. And it's one that offers really interesting possibilities for organizing a whole host of activities down the road.
Giáo sư Luật của Yale Yochai Benkler, trong bài luận "Coase's Penguin", đã nói về kiểu mã nguồn mở này, thứ mà chúng ta vốn rất quen thuộc với Linux, chúng có tiềm năng để ứng dụng vào nhiều tình huống. Và nếu bạn nghĩ đến điều này cùng với cơn sóng thần, những gì bạn có chính là một lực lượng nhà báo địa phương, những người đang tạo ra một số lượng vật chất khổng lồ không một mục đích nào khác ngoài việc kể câu chuyện của họ. Đó là một ý kiến rất mạnh mẽ, biểu hiện một thực tế đầy ảnh hưởng. Đó là một thực tế mang đến những khả năng thú vị để tổ chức một loạt các hoạt động trong tương lai.
So, I think the first thing that the blogosphere tells us is that we need to expand our idea of what counts as rational, and we need to expand our simple equation of value equals money, or, you have to pay for it to be good, but that in fact you can end up with collectively really brilliant products without any money at all changing hands. There are a few bloggers -- somewhere maybe around 20, now -- who do, in fact, make some kind of money, and a few who are actually trying to make a full-time living out of it, but the vast majority of them are doing it because they love it or they love the attention, or whatever it is. So, Howard Rheingold has written a lot about this and, I think, is writing about this more, but this notion of voluntary cooperation is an incredibly powerful one, and one worth thinking about.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng điều đầu tiên mà blog cho chúng ta là chúng ta cần mở rộng ý tưởng về những gì hợp lý, mở rộng phương trình đơn giản về những giá trị ngang bằng tiền. hoặc chúng ta sẽ phải trả tiền, nhưng thực tế là bạn có thể đạt được những thành quả cực kì xuất sắc mà chẳng trả bất cứ đồng nào. Có một số blogger - khoảng 20 người hiện nay - những người trên thực tế đang kiếm tiền, và một số khác đang cố gắng làm những việc toàn thời gian khác để kiếm sống, nhưng đại đa số họ đều làm vì họ yêu nó, hoặc vì họ yêu sự nổi tiếng, hay bất kỳ thứ gì. Howard Rheingold đã viết nhiều về điều này và tôi nghĩ ông ấy đang viết nhiều hơn nữa, nhưng khái niệm hợp tác tự nguyện chính là một điều gì đó hết sức mạnh mẽ và đáng được nghĩ đến.
The second question is, What does the blogosphere actually do for us, in terms of accessing collective intelligence? You know, as Chris mentioned, I wrote a book called "The Wisdom of Crowds." And the premise of "The Wisdom of Crowds" is that, under the right conditions, groups can be remarkably intelligent. And they can actually often be smarter than even the smartest person within them. The simplest example of this is if you ask a group of people to do something like guess how many jellybeans are in a jar. If I had a jar of jellybeans and I asked you all to guess how many jellybeans were in that jar, your average guess would be remarkably good. It would be somewhere probably within three and five percent of the number of beans in the jar, and it would be better than 90 to 95 percent of you. There may be one or two of you who are brilliant jelly bean guessers, but for the most part the group's guess would be better than just about all of you. And what's fascinating is that you can see this phenomenon at work in many more complicated situations.
Câu hỏi thứ hai. Blog đã thật sự mang lại gì cho chúng ta, về quá trình tiếp cận trí tuệ tập thể? Như Chris đã nói, tôi đã viết cuốn sách "Trí khôn của đám đông" Và tiên đề của cuốn sách là, ở một điều kiện thích hợp, đám đông có thể thông minh một cách xuất chúng. Và họ thật sự có thể thông minh hơn cả người thông minh nhất trong số họ. Ví dụ đơn giản nhất cho điều này là, nếu yêu cầu một nhóm người làm một việc, như đoán xem có bao nhiêu viên kẹo dẻo trong cái lọ. Nếu tôi có một lọ kẹo dẻo và yêu cầu bạn đoán xem có bao nhiêu viên dự đoán của bạn sẽ tốt không ngờ. Nó sẽ ở khoảng 3% - 5% số kẹo trong lọ, và nó sẽ tốt hơn khoảng 90% - 95% các bạn Có thể một, hai người trong các bạn là những người đoán xuất sắc nhưng đa số những nhóm người tham gia đoán sẽ đều tốt hơn chỉ mỗi mình các bạn. Và điều hay ho là, bạn có thể thấy hiện tượng này ở nhiều hoàn cảnh phức tạp hơn.
For instance, if you look at the odds on horses at a racetrack, they predict almost perfectly how likely a horse is to win. In a sense, the group of betters at the racetrack is forecasting the future, in probabilistic terms. You know, if you think about something like Google, which essentially is relying on the collective intelligence of the Web to seek out those sites that have the most valuable information -- we know that Google does an exceptionally good job of doing that, and it does that because, collectively, this disorganized thing we call the "World Wide Web" actually has a remarkable order, or a remarkable intelligence in it. And this, I think, is one of the real promises of the blogosphere.
Ví dụ, nếu bạn nhìn vào tỉ lệ cá cược của một trận đua ngựa, họ đoán gần như chính xác con ngựa nào sẽ thắng. Nghĩa là, nhóm người giỏi hơn trên đường đua đang dự đoán tương lai bằng xác suất. Nếu bạn nghĩ về thứ gì đó như Google chẳng hạn, những thứ dựa trên trí tuệ tập thể của trang web để tìm kiếm những trang web cung cấp nhiều thông tin có giá trị nhất - chúng ta biết Google đang thực hiện việc đó một cách xuất sắc, và đó là bởi vì, thứ lộn xộn mà chúng ta gọi là mạng thông tin toàn cầu thật ra có một trật tự đáng kinh ngạc và một trí thông minh tuyệt vời bên trong. Và tôi nghĩ đây chính là một trong những hứa hẹn của công cụ tìm kiếm blog.
Dan Gillmor -- whose book "We the Media" is included in the gift pack -- has talked about it as saying that, as a writer, he's recognized that his readers know more than he does. And this is a very challenging idea. It's a very challenging idea to mainstream media. It's a very challenging idea to anyone who has invested an enormous amount of time and expertise, and who has a lot of energy invested in the notion that he or she knows better than everyone else. But what the blogosphere offers is the possibility of getting at the kind of collective, distributive intelligence that is out there, and that we know is available to us if we can just figure out a way of accessing it. Each blog post, each blog commentary may not, in and of itself, be exactly what we're looking for, but collectively the judgment of those people posting, those people linking, more often than not is going to give you a very interesting and enormously valuable picture of what's going on. So, that's the positive side of it. That's the positive side of what is sometimes called participatory journalism or citizen journalism, etc. -- that, in fact, we are giving people who have never been able to talk before a voice, and we're able to access information that has always been there but has essentially gone untapped.
Dan Gillmor, tác giả cuốn "We the Media" được tặng kèm trong gói quà tặng - đã nói về điều này, với tư cách là một nhà văn, ông ấy đã thấy rằng độc giả của mình biết nhiều hơn ông. Và đây là một ý tưởng đầy thách thức. Nó là một thách thức với truyền thông. Nó cũng là một thách thức với mọi người, những người đã tạo ra một khối lượng thời gian và sự giám định khổng lồ, những người luôn đầy năng lượng trong việc tìm ra những định nghĩa mà họ biết nhiều hơn bất kỳ ai khác. Nhưng điều mà blog mang lại chính là khả năng thoát ra khỏi trí tuệ tập thể phân bổ bên ngoài, và chúng ta biết nó đang tồn tại nếu chúng ta biết cách tiếp cận nó. Mỗi bài blog, mỗi bài bình luận có thể không phải là những gì chúng ta tìm kiếm, nhưng tựu trung, những đánh giá của người viết, những liên kết của mọi người thường sẽ mang đến một bức tranh thú vị và vô cùng có giá trị về những gì đang xảy ra. Vì vậy, đây là mặt tích cực của nó, Đó là mặt tích cực của cái mà chúng ta thường gọi là có sự tham gia của báo chí hoặc báo chí công dân, v.v... mà trong thực tế, chúng ta đang chú ý đến những người chưa bao giờ nói trước công chúng, và chúng ta có thể tiếp cận với nguồn thông tin luôn luôn tồn tại, nhưng chủ yếu lại chưa được khai thác.
But there is a dark side to this, and that's what I want to spend the last part of my talk on. One of the things that happens if you spend a lot of time on the Internet, and you spend a lot of time thinking about the Internet, is that it is very easy to fall in love with the Internet. It is very easy to fall in love with the decentralized, bottom-up structure of the Internet. It is very easy to think that networks are necessarily good things -- that being linked from one place to another, that being tightly linked in a group, is a very good thing. And much of the time it is. But there's also a downside to this -- a kind of dark side, in fact -- and that is that the more tightly linked we've become to each other, the harder it is for each of us to remain independent.
Nhưng nó cũng có những mặt tối, và đó là điều mà tôi muốn nói ở phần cuối buổi nói chuyện này. Một điều sẽ xảy ra khi dành nhiều thời gian cho Internet, nghĩ quá nhiều về Internet, chính là chúng ta sẽ rất dễ chìm đắm trong nó. Rất dễ chìm trong thế giới không được phân cấp với cấu trúc ngược của Internet. Rất dễ để nghĩ rằng mạng thật sự rất có ích - khi việc được liên kết từ nơi này đến nơi khác, được liên kết chặt chẽ trong một khu vực là một điều rất tốt. Và phần lớn thời gian là như vậy. Nhưng cũng có một mặt trái của nó, chính là, càng liên kết chặt chẽ với người khác, chúng ta càng khó khăn để trở nên độc lập.
One of the fundamental characteristics of a network is that, once you are linked in the network, the network starts to shape your views and starts to shape your interactions with everybody else. That's one of the things that defines what a network is. A network is not just the product of its component parts. It is something more than that. It is, as Steven Johnson has talked about, an emergent phenomenon. Now, this has all these benefits: it's very beneficial in terms of the efficiency of communicating information; it gives you access to a whole host of people; it allows people to coordinate their activities in very good ways. But the problem is that groups are only smart when the people in them are as independent as possible. This is the paradox of the wisdom of crowds, or the paradox of collective intelligence, that what it requires is actually a form of independent thinking. And networks make it harder for people to do that, because they drive attention to the things that the network values.
Một trong những đặc điểm cơ bản của mạng xã hội chính là, một khi bạn đã liên kết với nhau trên mạng, nó sẽ bắt đầu định hình quan điểm của bạn cũng như sự tương tác của bạn với mọi người. Đó là một trong những điều làm nên mạng xã hội. Nó không chỉ là một sản phẩm của bộ phận cấu thành. Nó còn hơn thế. Nó là, như Steven Johnson từng nói, một hiện tượng mới mẻ. Nó có 3 lợi ích: Nó rất có lợi trong việc mang lại hiệu quả cho việc giao tiếp thông tin; nó giúp bạn tiến gần hơn đến mọi người; nó cho phép con người phối hợp trong các họat động tích cực. Nhưng vấn đề là một tổ chức sẽ chỉ thông minh được khi các thành viên có thể làm việc càng độc lập càng tốt. Đây là nghịch lý của trí khôn của đám đông, nghịch lý của trí tuệ tập thể, rằng những gì nó cần thật ra là khả năng suy nghĩ độc lập. Mạng xã hội khiến con người khó làm được việc đó, vì họ hướng sự chú ý đến những điều mà mạng xã hội mang lại.
So, one of the phenomena that's very clear in the blogosphere is that once a meme, once an idea gets going, it is very easy for people to just sort of pile on, because other people have, say, a link. People have linked to it, and so other people in turn link to it, etc., etc. And that phenomenon of piling on the existing links is one that is characteristic of the blogosphere, particularly of the political blogosphere, and it is one that essentially throws off this beautiful, decentralized, bottom-up intelligence that blogs can manifest in the right conditions.
Một trong những hiện tượng rất dễ thấy trong công cụ tìm kiếm blog một khi nó là một trào lưu mạng, một khi một ý tưởng được tiến hành, rất dễ để mọi người liên kết với nhau, vì những người khác có được đường link. Nhiều người kết nối với nó, và lần lượt người khác cũng kết nối, v.v... Và hiện tượng chồng chéo các đường link đó là một đặc điểm của blog, đặc biệt là các blog chính trị, và nó là một trong những thứ chủ yếu tạo ra trí thông minh đẹp đẽ, phân hóa và có cấu trúc ngược này mà blog có thể bộc lộ trong điều kiện thích hợp.
The metaphor that I like to use is the metaphor of the circular mill. A lot of people talk about ants. You know, this is a conference inspired by nature. When we talk about bottom-up, decentralized phenomena, the ant colony is the classic metaphor, because, no individual ant knows what it's doing, but collectively ants are able to reach incredibly intelligent decisions. They're able to reach food as efficiently as possible, they're able to guide their traffic with remarkable speed. So, the ant colony is a great model: you have all these little parts that collectively add up to a great thing. But we know that occasionally ants go astray, and what happens is that, if army ants are wandering around and they get lost, they start to follow a simple rule -- just do what the ant in front of you does. And what happens is that the ants eventually end up in a circle. And there's this famous example of one that was 1,200 feet long and lasted for two days, and the ants just kept marching around and around in a circle until they died. And that, I think, is a sort of thing to watch out for. That's the thing we have to fear -- is that we're just going to keep marching around and around until we die.
Phép ẩn dụ mà tôi muốn dùng là ẩn dụ về cối xay tròn này. Rất nhiều người nói về loài kiến. Đây là một sự tham khảo từ thiên nhiên. Khi chúng ta nói về những hiện tượng phân hóa, từ dưới lên, thì loài kiến là một ẩn dụ kinh điển, bởi vì không một con kiến nào biết nó đang làm gì, nhưng khi tập hợp lại, chúng có thể ra những quyết định thông minh đến không ngờ. Chúng có thể tìm thức ăn một cách hiệu quả, có thể điều khiển giao thông với một tốc độ kinh ngạc. Do đó, loài kiến là một hình mẫu tuyệt vời: chúng ta có những phần nhỏ mà khi kết hợp lại sẽ được một điều tuyệt diệu. Nhưng chúng ta biết đôi lúc kiến cũng đi lạc đường, và điều xảy ra là, nếu nhiều con kiến cứ đi vòng vòng quanh chỗ mà chúng lạc, chúng bắt đầu đi theo một quy luật đơn giản -- làm giống hệt những gì con kiến trước mặt làm Và cuối cùng chúng kết thúc trong một vòng tròn. Một ví dụ tiêu biểu là một con kiến bò dọc đường dài 3km, trong 2 ngày và những con kiến khác cứ đi vòng quanh liên tục theo hình tròn cho đến khi chúng chết. Và tôi nghĩ đó là điều cần được chú ý. Đó là điều chúng ta nên dè chừng -- chúng ta cứ đi vòng quanh, vòng quanh cho đến khi chúng ta chết.
Now, I want to connect this back, though, to the tsunami, because one of the great things about the tsunami -- in terms of the blogosphere's coverage, not in terms of the tsunami itself -- is that it really did represent a genuine bottom-up phenomenon. You saw sites that had never existed before getting huge amounts of traffic. You saw people being able to offer up their independent points of view in a way that they hadn't before. There, you really did see the intelligence of the Web manifest itself. So, that's the upside. The circular mill is the downside. And I think that the former is what we really need to strive for.
Tôi muốn liên kết điều này với cơn sóng thần, vì một trong những điều lớn nhất về nó -- xét về góc nhìn của blog chứ không phải của cơn sóng thần-- là nó thực sự đại diện cho một hiện tượng từ dưới lên. Có những web không tồn tại đến khi có một khối lượng lưu thông lớn. Bạn đã thấy con người có thể đưa ra quan điểm của riêng mình. bằng những cách mà trước đây họ chưa từng làm. Bằng cách đó, bạn có thể thấy trí thông minh của tự bản thân trang web. Đó là mặt ngược lại. Và vòng tròn này là nhược điểm. Tôi nghĩ những gì thuộc về trước đây là những điều chúng ta cần phấn đấu.
Thank you very much. (Applause)
Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)