As someone who has spent his entire career trying to be invisible
Là người dành cả sự nghiệp để cố gắng trở nên vô hình,
standing in front of an audience is a cross between an out-of-body experience and a deer caught in the headlights, so please forgive me for violating one of the TED commandments by relying on words on paper, and I only hope I'm not struck by lightning bolts before I'm done. I'd like to begin by talking about some of the ideas that motivated me to become a documentary photographer.
đứng trước khán giả là sự giao thoa giữa -- trải nghiệm thoát xác và giật mình giữa đêm, vậy nên mong các bạn bỏ qua cho tôi vì đã vi phạm một điều răn của TED khi diễn thuyết thông qua tờ giấy này, và tôi chỉ mong mình không trở tính nết trước khi kết thúc phần chia sẻ. Tôi muốn bắt đầu bằng một vài câu chuyện -- đã thúc đẩy tôi trở thành một nhiếp ảnh gia tư liệu.
I was a student in the '60s, a time of social upheaval and questioning, and on a personal level, an awakening sense of idealism. The war in Vietnam was raging; the Civil Rights Movement was under way; and pictures had a powerful influence on me. Our political and military leaders were telling us one thing, and photographers were telling us another. I believed the photographers, and so did millions of other Americans. Their images fueled resistance to the war and to racism. They not only recorded history; they helped change the course of history. Their pictures became part of our collective consciousness and, as consciousness evolved into a shared sense of conscience, change became not only possible, but inevitable.
Khi còn là sinh viên vào những năm 60, thời kỳ có nhiều biến động và khúc mắc trong xã hội, và ở cấp độ cá nhân, là sự thức tỉnh về chủ nghĩa duy tâm. Chiến tranh ở Việt Nam đang dữ dội; Phong trào Dân quyền đang bùng nổ; và những bức ảnh đã tác động mạnh mẽ đến tôi. Các nhà lãnh đạo chính trị và quân sự của chúng ta kể một câu chuyện, và các nhiếp ảnh gia lại kể một câu chuyện khác. Tôi có niềm tin vào các nhiếp ảnh gia, và hàng triệu người Mỹ khác cũng vậy. Những bức ảnh của họ thúc đẩy việc chống chiến tranh và phân biệt chủng tộc. Họ không chỉ ghi lại lịch sử; họ đã giúp thay đổi tiến trình lịch sử. Những bức ảnh của họ trở thành một phần ý thức tập thể, và khi ý thức phát triển thành nhận thức lương tâm chung, thay đổi không chỉ ‘có thể xảy ra’, mà là ‘không thể tránh khỏi’.
I saw that the free flow of information represented by journalism, specifically visual journalism, can bring into focus both the benefits and the cost of political policies. It can give credit to sound decision-making, adding momentum to success. In the face of poor political judgment or political inaction, it becomes a kind of intervention, assessing the damage and asking us to reassess our behavior. It puts a human face on issues which from afar can appear abstract or ideological or monumental in their global impact. What happens at ground level, far from the halls of power, happens to ordinary citizens one by one.
Tôi nhận thấy luồng thông tin tự do mà báo chí đại diện, cụ thể là báo chí hình ảnh, có thể làm nổi bật lên lợi ích và cả giá trị của các chính sách chính trị. Nó có thể đóng góp trong việc đưa ra quyết định hợp lý, tạo thêm động lực để thành công. Khi đối mặt với phán đoán chính trị kém cỏi -- hoặc chính trị thụ động, nó trở thành một hình thức can thiệp, đánh giá thiệt hại và yêu cầu chúng ta đánh giá lại hành vi của chính mình. Nó đặt con người đối diện với các vấn đề mà nhìn từ xa, tác động mang tính toàn cầu của họ có thể trừu tượng, có phần mộng tưởng hoặc không tưởng. Những gì xảy ra ở mặt nền, cách xa sảnh quyền lực,
And I understood that documentary photography
lần lượt từng công dân bình thường phải đối diện với nó.
has the ability to interpret events from their point of view. It gives a voice to those who otherwise would not have a voice. And as a reaction, it stimulates public opinion and gives impetus to public debate, thereby preventing the interested parties from totally controlling the agenda, much as they would like to. Coming of age in those days made real the concept that the free flow of information is absolutely vital for a free and dynamic society to function properly. The press is certainly a business, and in order to survive it must be a successful business, but the right balance must be found between marketing considerations and journalistic responsibility.
Và tôi hiểu rằng nhiếp ảnh tư liệu -- có khả năng truyền tải đúng các sự kiện qua góc nhìn của nó. Nó mang lại tiếng nói cho những người không có tiếng nói. Và phản ứng tất yếu, nó khuyến khích dư luận ý kiến và thúc đẩy các cuộc tranh luận công khai, từ đó ngăn các bên quan tâm kiểm soát hoàn toàn nội dung truyền thông, thứ vốn dĩ họ luôn muốn làm. Trưởng thành vào thời đó đã hiện thực hoá khái niệm -- luồng thông tin tự do là vô cùng quan trọng -- cho một xã hội tự do và năng động hoạt động hiệu quả. Báo chí chắc chắn là một doanh nghiệp, và để tồn tại thì nó phải -- là một doanh nghiệp thành công, nhưng phải đạt được sự cân bằng thích đáng khi cân nhắc giữa quảng bá tiếp thị và trách nhiệm báo chí.
Society's problems can't be solved until they're identified. On a higher plane, the press is a service industry, and the service it provides is awareness. Every story does not have to sell something. There's also a time to give. That was a tradition I wanted to follow. Seeing the war created such incredibly high stakes for everyone involved and that visual journalism could actually become a factor in conflict resolution -- I wanted to be a photographer in order to be a war photographer. But I was driven by an inherent sense that a picture that revealed the true face of war would almost by definition be an anti-war photograph.
Không thể giải quyết các vấn đề xã hội cho đến khi xác định được chúng. Ở một tầm cao hơn, báo chí là một ngành dịch vụ và dịch vụ mà nó cung cấp là nâng cao nhận thức. Mỗi câu chuyện không nhất thiết phải bán thứ gì đó. Có lúc nó cũng là để cho đi. Đó là truyền thống mà tôi muốn noi theo. Chứng kiến chiến tranh tạo ra mối nguy cực lớn cho tất cả những ai liên quan -- và báo chí hình ảnh thực sự có thể trở thành nhân tố giải quyết xung đột -- tôi muốn trở thành một nhiếp ảnh gia để là một nhiếp ảnh gia chiến tranh. Nhưng tôi bị thúc đẩy bởi cảm giác cố hữu, rằng một bức ảnh bộc lộ bộ mặt thật của chiến tranh, gần như được định nghĩa là một bức ảnh phản chiến.
I'd like to take you on a visual journey through some of the events and issues I've been involved in over the past 25 years. In 1981, I went to Northern Ireland. 10 IRA prisoners were in the process of starving themselves to death in protest against conditions in jail. The reaction on the streets was violent confrontation. I saw that the front lines of contemporary wars are not on isolated battlefields, but right where people live. During the early '80s, I spent a lot of time in Central America, which was engulfed by civil wars that straddled the ideological divide of the Cold War.
Tôi muốn đưa bạn qua hành trình hình ảnh của một số sự kiện và vấn đề -- mà tôi đã trải nghiệm trong 25 năm qua. Năm 1981, tôi đến Bắc Ireland. 10 tù nhân cộng hoà Ireland tuyệt thực đến chết -- để phản đối điều kiện lao tù. Xung đột bạo lực nổ ra trên đường phố. Tôi nhận thấy tiền tuyến của các cuộc chiến tranh đương thời -- không diễn ra ở chiến trường biệt lập mà ở ngay nơi con người sinh sống. Những năm đầu thập niên 80, tôi dành nhiều thời gian ở Trung Mỹ, nơi bị nhấn chìm bởi các cuộc nội chiến -- làm dao động ý thức hệ chia rẽ của Chiến tranh Lạnh
In Guatemala, the central government -- controlled by a oligarchy of European decent -- was waging a scorched Earth campaign against an indigenous rebellion, and I saw an image that reflected the history of Latin America: conquest through a combination of the Bible and the sword. An anti-Sandinista guerrilla was mortally wounded as Commander Zero attacked a town in Southern Nicaragua. A destroyed tank belonging to Somoza's national guard was left as a monument in a park in Managua, and was transformed by the energy and spirit of a child. At the same time, a civil war was taking place in El Salvador, and again, the civilian population was caught up in the conflict.
Ở Guatemala, chính quyền trung ương -- kiểm soát bởi một nhóm đầu sỏ chính trị châu Âu -- tiến hành chiến dịch thiêu đốt Trái đất chống lại cuộc nổi loạn của người bản địa, và tôi nhìn thấy hình ảnh phản ánh lịch sử của Châu Mỹ Latinh: Cuộc chinh phục bằng kết hợp giữa Kinh thánh và thanh gươm. Một nhóm du kích chống Sandinista bị trọng thương khi Chỉ huy Zero tấn công một thị trấn ở Nam Nicaragua. Một chiếc xe tăng của lực lượng vệ binh quốc gia Somoza bị phá huỷ, biến thành một tượng đài trong công viên ở Managua, và được thay mình nhờ năng lượng và tinh thần của một đứa trẻ. Cùng lúc đó, một cuộc nội chiến đang diễn ra ở El Salvador, và một lần nữa, dân thường lại bị kéo vào cuộc xung đột.
I've been covering the Palestinian-Israeli conflict since 1981. This is a moment from the beginning of the second intifada, in 2000, when it was still stones and Molotovs against an army. In 2001, the uprising escalated into an armed conflict, and one of the major incidents was the destruction of the Palestinian refugee camp in the West Bank town of Jenin. Without the political will to find common ground, the continual friction of tactic and counter-tactic only creates suspicion and hatred and vengeance, and perpetuates the cycle of violence.
Tôi đã theo dõi xung đột Palestine-Israel từ năm 1981. Đây là điểm bùng phát intifada II (các cuộc nổi dậy đồng loạt), năm 2000, khi họ vẫn dùng đá và bom xăng để đánh trả quân đội. Năm 2001, cuộc nổi dậy leo thang thành xung đột vũ trang, và một trong những sự cố khủng khiếp là trại tị nạn của người Palestine ở thị trấn Jenin ở Bờ Tây bị phá huỷ. Nếu không có ý chí chính trị để tìm ra điểm chung, sự va chạm liên hồi giữa chiến thuật và phản chiến thuật chỉ tạo ra sự nghi ngờ, hận thù và trả đũa, đồng thời kéo dài chu kỳ bạo lực.
In the '90s, after the breakup of the Soviet Union, Yugoslavia fractured along ethnic fault lines, and civil war broke out between Bosnia, Croatia and Serbia. This is a scene of house-to-house fighting in Mostar, neighbor against neighbor. A bedroom, the place where people share intimacy, where life itself is conceived, became a battlefield. A mosque in northern Bosnia was destroyed by Serbian artillery and was used as a makeshift morgue. Dead Serbian soldiers were collected after a battle and used as barter for the return of prisoners or Bosnian soldiers killed in action. This was once a park. The Bosnian soldier who guided me told me that all of his friends were there now.
Vào những năm 90, sau khi Liên Xô tan rã, Nam Tư đã rạn nứt dọc theo ranh giới sắc tộc, và nội chiến nổ ra -- giữa Bosnia, Croatia và Serbia. Đây là cảnh nhà nhà đánh nhau ở Mostar, hàng xóm chống lại hàng xóm. Phòng ngủ, nơi mọi người chia sẻ sự thân mật, nơi cuộc sống được hình thành, đã trở thành chiến trường. Một nhà thờ Hồi giáo ở miền bắc Bosnia đã bị pháo binh Serbia phá hủy, và được dùng làm nhà xác tạm thời. Lính Serbia tử nạn được tập trung lại sau một trận chiến -- và được dùng vào việc trao đổi tù binh -- hoặc lính Bosnia thiệt mạng trong trận chiến. Ở đây từng là một công viên. Người lính Bosnia hướng dẫn đã nói với tôi -- tất cả bạn bè của anh ấy đều nằm ở đây.
At the same time in South Africa, after Nelson Mandela had been released from prison, the black population commenced the final phase of liberation from apartheid. One of the things I had to learn as a journalist was what to do with my anger. I had to use it, channel its energy, turn it into something that would clarify my vision, instead of clouding it. In Transkei, I witnessed a rite of passage into manhood, of the Xhosa tribe. Teenage boys lived in isolation, their bodies covered with white clay. After several weeks, they washed off the white and took on the full responsibilities of men. It was a very old ritual that seemed symbolic of the political struggle that was changing the face of South Africa.
Cùng lúc đó, ở Nam Phi, sau khi Nelson Mandela được phóng thích, người da đen phát động giai đoạn cuối cùng phong trào giải phóng khỏi chế độ phân biệt chủng tộc. Là một nhà báo, một trong những điều tôi phải học -- là cách phản ứng với cơn tức giận. Tôi phải tận dụng nó, biến đổi năng lượng của nó, biến thành thứ gì đó có thể làm rõ tầm nhìn của tôi thay vì che mờ nó đi. Ở Transkei, tôi được chứng kiến nghi thức trưởng thành của bộ tộc Xhosa. Những cậu thiếu niên sống biệt lập, toàn thân phủ đầy đất sét trắng. Sau vài tuần, họ tắm rửa sạch phần đất sét và đón nhận hoàn toàn trách nhiệm của một người đàn ông. Đó là một nghi lễ rất cổ xưa, như một biểu tượng cho cuộc đấu tranh chính trị -- đang làm thay đổi bộ mặt của Nam Phi.
Children in Soweto playing on a trampoline. Elsewhere in Africa there was famine. In Somalia, the central government collapsed and clan warfare broke out. Farmers were driven off their land, and crops and livestock were destroyed or stolen. Starvation was being used as a weapon of mass destruction -- primitive but extremely effective. Hundreds of thousands of people were exterminated, slowly and painfully. The international community responded with massive humanitarian relief, and hundreds of thousands of more lives were saved. American troops were sent to protect the relief shipments, but they were eventually drawn into the conflict, and after the tragic battle in Mogadishu, they were withdrawn. In southern Sudan, another civil war saw similar use of starvation as a means of genocide.
Đây là trẻ em ở Soweto nô đùa trên tấm bạt lò xo. Vài nơi khác ở Châu Phi nạn đói đang hoành hành. Ở Somalia, chính quyền trung ương sụp đổ và chiến tranh giữa các gia tộc nổ ra. Nông dân bị đuổi khỏi đất đai của họ, cây trồng và vật nuôi bị phá hủy hoặc bị đánh cắp. Nạn đói đang được dùng như một loại vũ khí hủy diệt hàng loạt - thô sơ nhưng cực kỳ hiệu quả. Hàng trăm ngàn người đã bị tiêu diệt -- một cách chậm rãi và đau đớn. Cộng đồng quốc tế đã đáp lại bằng những đợt cứu trợ nhân đạo khổng lồ -- và hàng trăm ngàn sinh mạng khác đã được cứu sống. Đội quân Mỹ được cử đến để bảo vệ các chuyến hàng cứu trợ, nhưng cuối cùng họ lại bị kéo vào cuộc xung đột, và sau trận chiến bi thảm ở Mogadishu, họ đã phải rút quân. Ở miền nam Sudan, một cuộc nội chiến khác cũng cho thấy việc sử dụng nạn đói như một công cụ diệt chủng.
Again, international NGOs, united under the umbrella of the U.N., staged a massive relief operation and thousands of lives were saved. I'm a witness, and I want my testimony to be honest and uncensored. I also want it to be powerful and eloquent, and to do as much justice as possible to the experience of the people I'm photographing. This man was in an NGO feeding center, being helped as much as he could be helped. He literally had nothing. He was a virtual skeleton, yet he could still summon the courage and the will to move. He had not given up, and if he didn't give up, how could anyone in the outside world ever dream of losing hope? In 1994, after three months of covering the South African election, I saw the inauguration of Nelson Mandela, and it was the most uplifting thing I've ever seen. It exemplified the best that humanity has to offer. The next day I left for Rwanda, and it was like taking the express elevator to hell.
Một lần nữa, Tổ chức Phi Chính phủ (TCPCP) quốc tế, thống nhất dưới bảo trợ của Liên hợp quốc (U.N), đã tổ chức một hoạt động cứu trợ quy mô lớn và hàng ngàn sinh mạng đã được cứu. Tôi là nhân chứng, và tôi muốn lời khai của mình trung thực và không bị kiểm soát. Tôi cũng muốn nó mạnh mẽ và hùng hồn, đồng thời thể hiện sự công bằng nhất có thể với trải nghiệm của những người được tôi chụp lại. Người đàn ông này đang ở trong một trung tâm nuôi dưỡng của NGO, được giúp đỡ hết mức có thể. Anh ấy thực sự không có gì cả. Anh chỉ có da bọc xương. Nhưng anh vẫn lấy hết nghị lực và ý chí để di chuyển. Anh vẫn chưa từ bỏ, và nếu anh không từ bỏ, làm sao ai đó ở thế giới bên ngoài lại nghĩ đến việc mất đi hy vọng? Năm 1994, sau ba tháng đưa tin cuộc bầu cử ở Nam Phi, tôi được chứng kiến lễ nhậm chức của Nelson Mandela, và tôi chưa bao giờ thấy phấn chấn đến như vậy. Nó thể hiện những điều tốt đẹp nhất mà nhân loại có thể tạo ra. Ngày hôm sau tôi đi Rwanda, cảm giác như bước vào thang máy tốc hành thẳng xuống địa ngục.
This man had just been liberated from a Hutu death camp. He allowed me to photograph him for quite a long time, and he even turned his face toward the light, as if he wanted me to see him better. I think he knew what the scars on his face would say to the rest of the world. This time, maybe confused or discouraged by the military disaster in Somalia, the international community remained silent, and somewhere around 800,000 people were slaughtered by their own countrymen -- sometimes their own neighbors -- using farm implements as weapons.
Người đàn ông này vừa được giải thoát khỏi trại huỷ diệt Hutu. Anh cho phép tôi chụp ảnh mình khá lâu, thậm chí anh còn quay mặt về phía ánh sáng, như muốn tôi chụp anh được rõ hơn. Tôi nghĩ anh biết những vết sẹo trên mặt mình -- sẽ cất tiếng nói tới phần còn lại của thế giới. Lần này, có lẽ do bối rối hoặc nản lòng trước thảm họa quân sự ở Somalia, cộng đồng quốc tế vẫn giữ im lặng, và đâu đó khoảng 800.000 người đã bị tàn sát bởi chính đồng hương của họ, đôi khi là hàng xóm của họ -- với nông cụ là vũ khí.
Perhaps because a lesson had been learned by the weak response to the war in Bosnia and the failure in Rwanda, when Serbia attacked Kosovo, international action was taken much more decisively. NATO forces went in, and the Serbian army withdrew. Ethnic Albanians had been murdered, their farms destroyed and a huge number of people forcibly deported. They were received in refugee camps set up by NGOs in Albania and Macedonia. The imprint of a man who had been burned inside his own home. The image reminded me of a cave painting, and echoed how primitive we still are in so many ways.
Có lẽ vì đã rút ra bài học từ phản ứng yếu kém trước cuộc chiến ở Bosnia, và thất bại ở Rwanda, khi Serbia tấn công Kosovo, cộng đồng quốc tế đã hành động một cách dứt khoát hơn nhiều. Lực lượng NATO tiến vào, quân Serbia rút lui. Tộc người Albania đã bị sát hại, trang trại bị phá hủy và số lượng lớn người dân bị buộc phải trục xuất. Họ được nhận vào các trại tị nạn -- do các tổ chức phi chính phủ ở Albania và Macedonia thành lập. Dấu vết của một người đàn ông bị thiêu cháy trong chính ngôi nhà của mình. Hình ảnh này khiến tôi nhớ đến một bức vẽ trong hang động và phản ánh phần nguyên thủy của chúng ta vẫn còn tồn tại trong nhiều mặt.
Between 1995 and '96, I covered the first two wars in Chechnya from inside Grozny. This is a Chechen rebel on the front line against the Russian army. The Russians bombarded Grozny constantly for weeks, killing mainly the civilians who were still trapped inside. I found a boy from the local orphanage wandering around the front line. My work has evolved from being concerned mainly with war to a focus on critical social issues as well. After the fall of Ceausescu, I went to Romania and discovered a kind of gulag of children, where thousands of orphans were being kept in medieval conditions. Ceausescu had imposed a quota on the number of children to be produced by each family, thereby making women's bodies an instrument of state economic policy. Children who couldn't be supported by their families were raised in government orphanages. Children with birth defects were labeled incurables, and confined for life to inhuman conditions.
Từ năm 1995 đến năm 1996, tôi đưa tin về hai cuộc chiến đầu tiên ở Chechnya từ nội thủ đô Grozny. Đây là một phiến quân Chechnya nơi tiền tuyến chống lại quân đội Nga. Phía Nga tấn công Grozny dồn dập liên tục trong nhiều tuần, giết chết phần lớn thường dân vẫn còn mắc kẹt bên trong. Tôi tìm thấy một cậu bé từ trại trẻ mồ côi trong vùng đang lang thang ở tiền tuyến. Công việc của tôi đã phát triển từ chủ yếu quan tâm đến chiến tranh sang tập trung vào các vấn đề xã hội quan trọng. Sau sự sụp đổ của Ceausescu, tôi tới Romania và phát hiện ra một loại trại cải tạo cho trẻ em, nơi hàng nghìn trẻ mồ côi bị giam giữ trong điều kiện thời Trung cổ. Ceausescu đã áp đặt hạn ngạch số lượng trẻ mà mỗi gia đình phải sinh ra, từ đó biến cơ thể người phụ nữ -- trở thành một công cụ trong chính sách kinh tế của nhà nước. Những đứa trẻ không được gia đình chăm lo sẽ được nuôi trong các trại trẻ mồ côi của chính phủ. Trẻ em bị dị tật bẩm sinh được coi là không thể chữa khỏi, và bị giam cầm suốt đời trong điều kiện vô nhân đạo.
As reports began to surface, again international aid went in.
Khi các báo cáo bắt đầu xuất hiện,
Going deeper into the legacy of the Eastern European regimes, I worked for several months on a story about the effects of industrial pollution, where there had been no regard for the environment or the health of either workers or the general population. An aluminum factory in Czechoslovakia was filled with carcinogenic smoke and dust, and four out of five workers came down with cancer.
viện trợ quốc tế lại bắt đầu tham gia vào. Đi sâu hơn vào di sản của các chế độ Đông Âu, trong vài tháng tôi đã đi theo câu chuyện về tác động của ô nhiễm công nghiệp, nơi người ta không quan tâm đến môi trường hay sức khỏe của người lao động hoặc của người dân nói chung. Một nhà máy nhôm ở Tiệp Khắc ngập tràn trong khói và bụi gây ung thư, và cứ năm công nhân thì có bốn người bị ung thư.
After the fall of Suharto in Indonesia, I began to explore conditions of poverty in a country that was on its way towards modernization. I spent a good deal of time with a man who lived with his family on a railway embankment and had lost an arm and a leg in a train accident. When the story was published, unsolicited donations poured in. A trust fund was established, and the family now lives in a house in the countryside and all their basic necessities are taken care of. It was a story that wasn't trying to sell anything. Journalism had provided a channel for people's natural sense of generosity, and the readers responded. I met a band of homeless children who'd come to Jakarta from the countryside, and ended up living in a train station. By the age of 12 or 14, they'd become beggars and drug addicts. The rural poor had become the urban poor, and in the process, they'd become invisible.
Sau sự sụp đổ của Suharto ở Indonesia, tôi bắt đầu khám phá -- tình trạng nghèo đói ở một đất nước đang trên đường hướng tới hiện đại hóa. Tôi dành nhiều thời gian với một người đàn ông -- sống cùng gia đình trên một bờ kè đường sắt, ông bị mất một tay và một chân trong một vụ tai nạn tàu hỏa. Khi câu chuyện được xuất bản, những khoản quyên góp tự nguyện đã đổ về. Một quỹ tín thác được thành lập và gia đình hiện đang sống trong một ngôi nhà ở nông thôn và mọi nhu cầu cơ bản của họ đều được lo. Đó là câu chuyện không nhằm mục đích bán thứ gì. Báo chí đã cung cấp một kênh cho sự hào phóng tự nhiên của con người, và độc giả đã hưởng ứng điều đó. Tôi gặp một nhóm trẻ em vô gia cư từ vùng nông thôn đến Jakarta, và cuối cùng sống ở một ga xe lửa. Đến năm 12 hoặc 14 tuổi, các em trở thành những người ăn xin và nghiện ma túy. Người nghèo nông thôn đã trở thành người nghèo thành thị và trong quá trình đó, họ trở nên vô hình.
These heroin addicts in detox in Pakistan reminded me of figures in a play by Beckett: isolated, waiting in the dark, but drawn to the light. Agent Orange was a defoliant used during the Vietnam War to deny cover to the Vietcong and the North Vietnamese army. The active ingredient was dioxin, an extremely toxic chemical that was sprayed in vast quantities, and whose effects passed through the genes to the next generation. In 2000, I began documenting global health issues, concentrating first on AIDS in Africa. I tried to tell the story through the work of caregivers. I thought it was important to emphasize that people were being helped, whether by international NGOs or by local grassroots organizations.
Những người nghiện thuốc phiện đang cai nghiện ở Pakistan nhắc tôi nhớ đến những nhân vật trong vở kịch của Beckett: bị cô lập, chờ đợi trong bóng tối nhưng hướng về phía ánh sáng. Chất độc màu da cam là chất làm rụng lá được sử dụng trong Chiến tranh Việt Nam để ngăn chặn việc ẩn mình của Việt Cộng và quân đội Bắc Việt. Thành phần hoạt chất là dioxin, một loại hóa chất cực độc được phun với số lượng lớn -- và ảnh hưởng của nó được truyền sang thế hệ sau qua gen. Năm 2000, tôi bắt đầu ghi lại các vấn đề sức khỏe toàn cầu, bước đầu tập trung vào bệnh AIDS ở Châu Phi. Tôi cố gắng kể câu chuyện qua công việc của những người chăm sóc. Tôi nghĩ quan trọng là phải nhấn mạnh việc mọi người đang được giúp đỡ, dù là bởi các NGO, hay bởi các tổ chức cơ sở địa phương.
So many children have been orphaned by the epidemic that grandmothers have taken the place of parents, and a lot of children had been born with HIV. A hospital in Zambia. I began documenting the close connection between HIV/AIDS and tuberculosis. This is an MSF hospital in Cambodia. My pictures can play a supporting role to the work of NGOs by shedding light on the critical social problems they're trying to deal with. I went to Congo with MSF, and contributed to a book and an exhibition that focused attention on a forgotten war in which millions of people have died, and exposure to disease without treatment is used as a weapon. A malnourished child being measured as part of the supplemental feeding program.
Quá nhiều trẻ em trở thành trẻ mồ côi vì dịch bệnh đến mức những người bà phải trở thành cha mẹ, và rất nhiều trẻ em sinh ra với căn bệnh HIV. Đây là một bệnh viện ở Zambia. Tôi bắt đầu thu thập tài liệu về mối liên hệ chặt chẽ giữa HIV/AIDS -- và bệnh lao. Đây là bệnh viện MSF ở Campuchia. (MSF: Bác sĩ không biên giới - BSKBG) Các bức ảnh của tôi có thể hỗ trợ cho hoạt động của các TCPCP, bằng cách làm sáng tỏ các vấn đề xã hội quan trọng mà họ đang cố gắng giải quyết. Tôi đã đến Congo cùng với nhóm BSKBG, đóng góp cho một cuốn sách và một triển lãm tập trung vào -- một cuộc chiến bị lãng quên mà trong đó hàng triệu người đã thiệt mạng, và vạch trần việc ‘bệnh tật không đi đôi với điều trị’ trở thành một loại vũ khí. Một đứa trẻ suy dinh dưỡng đang được kiểm tra trong chương trình cho ăn bổ sung.
In the fall of 2004 I went to Darfur. This time I was on assignment for a magazine, but again worked closely with MSF. The international community still hasn't found a way to create the pressure necessary to stop this genocide. An MSF hospital in a camp for displaced people. I've been working on a long project on crime and punishment in America. This is a scene from New Orleans. A prisoner on a chain gang in Alabama was punished by being handcuffed to a post in the midday sun. This experience raised a lot of questions, among them questions about race and equality and for whom in our country opportunities and options are available. In the yard of a chain gang in Alabama.
Mùa thu năm 2004 tôi tới Darfur. Lần này tôi được giao nhiệm vụ bởi một tạp chí nhưng một lần nữa đồng hành cùng BSKBG. Cộng đồng quốc tế vẫn chưa tìm ra cách -- tạo ra áp lực cần thiết để ngăn chặn nạn diệt chủng này. Một bệnh viện BSKBG trong trại dành cho người di tản. Tôi đang thực hiện một dự án dài hạn về tội phạm và hình phạt ở Mỹ. Đây là một cảnh ở New Orleans. Một tù nhân trong một băng nhóm dây xích ở Alabama -- đã bị trừng phạt bằng cách còng tay vào cột giữa trưa nắng. Trải nghiệm này dấy lên rất nhiều câu hỏi, trong số đó có câu hỏi về chủng tộc và bình đẳng cũng như cơ hội và lựa chọn ở đất nước chúng ta đang dành cho ai. Trong sân của một băng nhóm dây xích ở Alabama.
I didn't see either of the planes hit, and when I glanced out my window, I saw the first tower burning, and I thought it might have been an accident. A few minutes later when I looked again and saw the second tower burning, I knew we were at war. In the midst of the wreckage at Ground Zero, I had a realization. I'd been photographing in the Islamic world since 1981 -- not only in the Middle East, but also in Africa, Asia and Europe. At the time I was photographing in these different places, I thought I was covering separate stories, but on 9/11 history crystallized, and I understood I'd actually been covering a single story for more than 20 years, and the attack on New York was its latest manifestation.
Tôi không thấy cú va chạm máy bay nào, và khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy tòa tháp đầu tiên đang bốc cháy và tôi nghĩ đó có thể là một vụ tai nạn. Vài phút sau, khi tôi nhìn lại -- và thấy tòa tháp thứ hai bốc cháy, tôi biết chúng ta đang có chiến tranh. Giữa đống đổ nát ở Ground Zero (Điểm Thảm hoạ), tôi như thức tỉnh. Tôi đã chụp ảnh ở thế giới Hồi giáo từ năm 1981 -- không chỉ ở Trung Đông mà còn ở Châu Phi, Châu Á và Châu Âu. Vào thời điểm tôi chụp ảnh ở những nơi khác nhau, tôi nghĩ mình kể những câu chuyện riêng biệt, nhưng vào ngày 11/9, lịch sử đã kết tinh. Và tôi hiểu rằng thực ra mình đã kể một câu chuyện trong hơn 20 năm, và cuộc tấn công vào New York là trạng thái mới nhất của nó.
The central commercial district of Kabul, Afghanistan at the end of the civil war, shortly before the city fell to the Taliban. Land mine victims being helped at the Red Cross rehab center being run by Alberto Cairo. A boy who lost a leg to a leftover mine. I'd witnessed immense suffering in the Islamic world from political oppression, civil war, foreign invasions, poverty, famine. I understood that in its suffering, the Islamic world had been crying out. Why weren't we listening? A Taliban fighter shot during a battle as the Northern Alliance entered the city of Kunduz. When war with Iraq was imminent, I realized the American troops would be very well covered, so I decided to cover the invasion from inside Baghdad. A marketplace was hit by a mortar shell that killed several members of a single family. A day after American forces entered Baghdad, a company of Marines began rounding up bank robbers and were cheered on by the crowds -- a hopeful moment that was short lived.
Khu thương mại trung tâm của Kabul, Afghanistan, vào cuối cuộc nội chiến, ngay trước khi thành phố rơi vào tay quân Taliban. Các nạn nhân của bom mìn đang được giúp đỡ tại trung tâm cai nghiện Chữ thập đỏ do Alberto Cairo điều hành. Một cậu bé bị mất một chân vì mìn sót lại. Tôi đã chứng kiến sự đau khổ tột cùng trong thế giới Hồi giáo từ áp bức chính trị, nội chiến, ngoại xâm, nghèo khổ, nạn đói. Tôi hiểu rằng trong nỗi đau khổ của mình, thế giới Hồi giáo đã kêu khóc. Tại sao chúng ta không lắng nghe? Một chiến binh Taliban bị bắn trong trận chiến -- khi Liên minh phương Bắc tiến vào thành phố Kunduz. Khi chiến tranh với Iraq sắp xảy ra, tôi nhận thấy quân Mỹ sẽ là sự yểm trợ rất tốt, nên tôi quyết định đưa tin về cuộc xâm lược từ bên trong Baghdad. Một khu chợ bị trúng đạn súng cối -- đã giết nhiều thành viên trong một gia đình. Một ngày sau khi lực lượng Mỹ tiến vào Baghdad, một đội Thủy quân lục chiến vây bắt những tên cướp ngân hàng và được đám đông cổ vũ -- một khoảnh khắc đầy hy vọng chỉ tồn tại trong chốc lát.
For the first time in years, Shi'ites were allowed to make the pilgrimage to Karbala to observe Ashura, and I was amazed by the sheer number of people and how fervently they practiced their religion. A group of men march through the streets cutting themselves with knives. It was obvious that the Shi'ites were a force to be reckoned with, and we would do well to understand them and learn how to deal with them. Last year I spent several months documenting our wounded troops, from the battlefield in Iraq all the way home.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, người Shi’ite được phép hành hương đến Karbala để diện kiến Ashura, và tôi đã rất ngạc nhiên trước số lượng người khổng lồ, và cách họ thực thi tôn giáo của mình một cách nhiệt thành. Một nhóm đàn ông diễu hành khắp đường phố và tự cắt mình bằng dao. Rõ ràng người Shi’ite là một lực lượng đáng được coi trọng, và chúng ta nên tìm cách hiểu họ -- cũng như học cách ứng xử với họ. Năm ngoái, tôi đã dành vài tháng để thu thập thông tin -- những thương binh từ chiến trường ở Iraq cho đến tận quê nhà.
This is a helicopter medic giving CPR to a soldier who had been shot in the head. Military medicine has become so efficient that the percentage of troops who survive after being wounded is much higher in this war than in any other war in our history. The signature weapon of the war is the IED, and the signature wound is severe leg damage. After enduring extreme pain and trauma, the wounded face a grueling physical and psychological struggle in rehab. The spirit they displayed was absolutely remarkable. I tried to imagine myself in their place, and I was totally humbled by their courage and determination in the face of such catastrophic loss. Good people had been put in a very bad situation for questionable results. One day in rehab someone, started talking about surfing and all these guys who'd never surfed before said, "Hey, let's go." And they went surfing.
Đây là một bác sĩ trực thăng đang hồi sức tim phổi -- cho một người lính bị bắn vào đầu. Quân y đã trở nên rất hiệu quả -- đến mức tỷ lệ lính sống sót khi bị thương trong cuộc chiến này cao hơn nhiều so với bất kỳ cuộc chiến nào khác trong lịch sử của chúng ta. Vũ khí đặc trưng của cuộc chiến là IED (Thiết bị nổ tự tạo), và vết thương đặc trưng là tổn thương nặng ở chân. Sau khi chịu đựng nỗi đau và chấn thương cùng cực, các thương binh phải đấu tranh mệt mỏi về thể chất và tâm lý trong trại cai nghiện. Tinh thần mà họ thể hiện là vô cùng phi thường. Tôi cố gắng đặt mình ở vị trí của họ, và tôi hoàn toàn cảm phục lòng dũng cảm và sự quyết tâm của họ trước sự mất mát thảm khốc này. Những người tốt bị đặt vào tình thế vô cùng tồi tệ cho những kết quả đáng ngờ. Một ngày nọ, trong trại, có người bắt đầu nói về lướt sóng và tất cả những ai chưa từng lướt sóng trước đây đều nói: “Này, đi thôi.” Và họ đi lướt sóng.
Photographers go to the extreme edges of human experience to show people what's going on. Sometimes they put their lives on the line, because they believe your opinions and your influence matter. They aim their pictures at your best instincts, generosity, a sense of right and wrong, the ability and the willingness to identify with others, the refusal to accept the unacceptable. My TED wish: there's a vital story that needs to be told, and I wish for TED to help me gain access to it and then to help me come up with innovative and exciting ways to use news photography in the digital era. Thank you very much.
Các nhiếp ảnh gia đi đến tận cùng trải nghiệm của con người để cho mọi người thấy điều gì đang diễn ra. Đôi khi họ đặt cược mạng sống của mình vì họ tin rằng ý kiến và tầm ảnh hưởng của bạn là quan trọng. Họ nhắm những bức ảnh của họ vào bản năng tốt nhất, sự rộng lượng, nhận thức đúng sai, khả năng và sự sẵn lòng đồng cảm với người khác, sự khước từ những điều không thể chấp nhận được. Mong ước TED của tôi: Có một câu chuyện quan trọng cần được kể, và tôi mong TED giúp tôi tiếp cận được câu chuyện đó, và sau đó giúp tôi nghĩ ra những cách sáng tạo và thú vị -- để sử dụng tin tức hình ảnh trong kỷ nguyên kỹ thuật số. Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)