Two years ago, after having served four years in the United States Marine Corps and deployments to both Iraq and Afghanistan, I found myself in Port-au-Prince, leading a team of veterans and medical professionals in some of the hardest-hit areas of that city, three days after the earthquake. We were going to the places that nobody else wanted to go, the places nobody else could go, and after three weeks, we realized something. Military veterans are very, very good at disaster response. And coming home, my cofounder and I, we looked at it, and we said, there are two problems. The first problem is there's inadequate disaster response. It's slow. It's antiquated. It's not using the best technology, and it's not using the best people. The second problem that we became aware of was a very inadequate veteran reintegration, and this is a topic that is front page news right now as veterans are coming home from Iraq and Afghanistan, and they're struggling to reintegrate into civilian life. And we sat here and we looked at these two problems, and finally we came to a realization. These aren't problems. These are actually solutions. And what do I mean by that?
Hai năm trước, sau bốn năm phục vụ trong lực lượng Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ và làm nghĩa vụ tại cả Iraq và Afghanistan, tôi có mặt tại Port-au-Prince, dẫn đầu một nhóm cựu chiến binh và chuyên gia y tế tại những khu vực bị tàn phá kinh khủng nhất trong thành phố đó ba ngày sau trận động đất. Chúng tôi đã đi tới những nơi mà không ai khác muốn tới, nơi mà không ai khác có thể tới, và sau ba tuần, chúng tôi nhận ra vài điều. Cựu chiến binh rất, rất giỏi trong việc ứng phó với thiên tai. Về đến nhà, người đồng sáng lập và tôi, chúng tôi nhìn lại chuyến đi, và chúng tôi bảo, có hai vấn đề. Vấn đề đầu tiên là phương pháp ứng phó thiên tai không phù hợp. Chậm. Lạc hậu. Không tận dụng công nghệ tốt nhất, và không tận dụng được những người giỏi nhất. Vấn đề thứ hai mà chúng tôi nhận ra là kế hoạch tái định cư các cựu chiến binh rất không hợp lý, chủ đề này nằm trên trang nhất của báo chí hiện giờ khi cựu chiến binh trở về nhà từ Irag và Afghanistan, và vật lộn để hòa nhập trở lại với cuộc sống đời thường. Thì chúng tôi ngồi đây và chúng tôi nhìn vào hai vấn đề này, cuối cùng, chúng tôi nhận ra: Chúng không phải là vấn đề. Chúng thực ra chính là giải pháp. Ý tôi là gì khi nói thế?
Well, we can use disaster response as an opportunity for service for the veterans coming home. Recent surveys show that 92 percent of veterans want to continue their service when they take off their uniform. And we can use veterans to improve disaster response. Now on the surface, this makes a lot of sense, and in 2010, we responded to the tsunami in Chile, the floods in Pakistan, we sent training teams to the Thai-Burma border. But it was earlier this year, when one of our original members caused us to shift focus in the organization.
Chúng ta có thể dùng phòng chống thiên tai như một cơ hội phục vụ cho những cựu chiến binh trở về. Khảo sát gần đây cho thấy 92 phần trăm cựu chiến binh mong muốn vẫn được tiếp tục phục vụ khi kết thúc nghĩa vụ Và chúng ta có thể dùng cựu chiến binh để cải thiện việc ứng phó thiên tai. Với tình hình hiện tại, chuyện này rất có lý, năm 2010, chúng tôi phòng chống trận sóng thần ở Chile, lũ lụt ở Pakista, chúng tôi gửi đội tập huấn tới biên giới Thai-Burma. Nhưng đúng vào đầu năm nay, một trong những thành viên đầu tiên đã làm chúng tôi thay đổi mục tiêu của tổ chức.
This is Clay Hunt. Clay was a Marine with me. We served together in Iraq and Afghanistan. Clay was with us in Port-au-Prince. He was also with us in Chile. Earlier this year, in March, Clay took his own life. This was a tragedy, but it really forced us to refocus what it is that we were doing. You know, Clay didn't kill himself because of what happened in Iraq and Afghanistan. Clay killed himself because of what he lost when he came home. He lost purpose. He lost his community. And perhaps most tragically, he lost his self-worth.
Đây là Clay Hunt. Clay là một lính thủy giống tôi. Chúng tôi cùng phục vụ ở Iraq và Afghanistan. Clay đã ở cùng chúng tôi tại Port-au-Prince. Anh cũng đã ở cùng chúng tôi ở Chile. Vào tháng ba đầu năm nay, Clay đã tự tử. Đó là một bi kịch, nhưng nó thực sự làm chúng tôi tập trung lại vào cái mà chúng tôi đang làm. Bạn biết không, Clay không tự tử bởi những chuyện xảy ra ở Iraq và Afghanistan. Clay tự tử bởi cái mà anh đánh mất khi anh trở về nhà. Anh ấy mất mục đích. Anh ấy mất cộng đồng của anh. Và có lẽ bi kịch nhất là, anh ấy mất giá trị bản thân.
And so, as we evaluated, and as the dust settled from this tragedy, we realized that, of those two problems -- in the initial iteration of our organization, we were a disaster response organization that was using veteran service. We had a lot of success, and we really felt like we were changing the disaster response paradigm. But after Clay, we shifted that focus, and suddenly, now moving forward, we see ourselves as a veteran service organization that's using disaster response. Because we think that we can give that purpose and that community and that self-worth back to the veteran. And tornadoes in Tuscaloosa and Joplin, and then later Hurricane Irene, gave us an opportunity to look at that.
Và thế, khi chúng tôi đánh giá và khi bi kịch này đã được làm sáng tỏ chúng tôi nhận ra rằng, cả hai vấn đề trên -- sự nhắc đi nhắc lại của tổ chức chúng tôi, chúng tôi là tổ chức phòng chống thiên tai sử dụng dịch vụ từ cựu chiến binh. Chúng tôi đạt được nhiều thành công, và chúng tôi thực sự cảm thấy rằng chúng tôi đang thay đổi mô hình phòng chống thiên tai. Nhưng sau chuyện của Clay, chúng tôi thay đổi mục tiêu, và thật bất ngờ, khi tiếp tục, chúng tôi nhận thấy đây là một tổ chức dành cho cựu chiến binh dựa trên chương trình ứng phó thiên tai. Bởi chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể đem mục đích đó và cộng đồng đó và giá trị bản thân đó trở lại với các cựu chiến binh. Lốc xoáy ở Tuscaloosa và Joplin, rồi Bão Irene, cho chúng tôi cơ hội để nhìn nhận sự việc đó.
Now I want you to imagine for a second an 18-year-old boy who graduates from high school in Kansas City, Missouri. He joins the Army. The Army gives him a rifle. They send him to Iraq. Every day he leaves the wire with a mission. That mission is to defend the freedom of the family that he left at home. It's to keep the men around him alive. It's to pacify the village that he works in. He's got a purpose. But he comes home [to] Kansas City, Missouri, maybe he goes to college, maybe he's got a job, but he doesn't have that same sense of purpose. You give him a chainsaw. You send him to Joplin, Missouri after a tornado, he regains that.
Giờ tôi muốn bạn tưởng tượng trong một giây một chàng trai 18 tuổi người tốt nghiệp trường trung học ở thành phố Kansas, Missouri. Anh gia nhập Quân đội. Quân đội đưa anh một cây súng. Họ gửi anh tới Iraq. Hằng ngày, anh ra khỏi hàng rào với một nhiệm vụ. Nhiệm vụ đó là bảo vệ tự do của gia đình anh bỏ lại ở nhà. Là giữ những người xung quanh anh sống sót. Là dẹp loạn tại ngôi làng nơi anh làm việc. Anh ấy có một mục đính. Nhưng khi anh trở lại nhà tại thành phố Kansas, Missouri, có thế anh sẽ đi học đại học, có thế anh sẽ kiếm một việc làm, nhưng anh ấy không còn ý thức về mục đích trước đây. Bạn cho anh ấy một cái cưa. Bạn đưa anh ấy tới Joplin, Missouri sau một cơn lốc xoáy, anh lấy lại được điều đó.
Going back, that same 18-year-old boy graduates from high school in Kansas City, Missouri, joins the Army, the Army gives him a rifle, they send him to Iraq. Every day he looks into the same sets of eyes around him. He leaves the wire. He knows that those people have his back. He's slept in the same sand. They've lived together. They've eaten together. They've bled together. He goes home to Kansas City, Missouri. He gets out of the military. He takes his uniform off. He doesn't have that community anymore. But you drop 25 of those veterans in Joplin, Missouri, they get that sense of community back.
Quay trở lại, cùng một chàng trai 18 tuổi tốt nghiệp trường trung học thành phố Kansas, Missouri, gia nhập Quân đội, Quân đội đưa anh một cây súng, họ đưa anh tới Iraq. Hằng ngày, anh nhìn vào một dãy những cặp mắt giống nhau xung quanh anh. Anh rời khỏi hàng rào. Anh biết rằng họ sẽ yểm trợ anh. Anh ngủ trên cùng một bãi cát. Họ sống chung với nhau. Họ ăn chung. Họ đổ máu cùng nhau. Anh ấy trở về nhà ở thành phố Kansas, Missouri. Anh rời khỏi quân đội. Anh cởi bỏ bộ quân phục. Anh ấy không còn cộng đồng đó nữa. Nhưng nếu bạn thả 25 cựu chiến binh đó xuống Joplin, Missouri, họ lại cảm nhận về cộng đồng đó.
Again, you have an 18-year-old boy who graduates high school in Kansas City. He joins the Army. The Army gives him a rifle. They send him to Iraq. They pin a medal on his chest. He goes home to a ticker tape parade. He takes the uniform off. He's no longer Sergeant Jones in his community. He's now Dave from Kansas City. He doesn't have that same self-worth. But you send him to Joplin after a tornado, and somebody once again is walking up to him and shaking their hand and thanking them for their service, now they have self-worth again.
Trường hơp nữa, bạn có một chàng trai 18 tuồi tốt nghiệp trung học tại thành phố Kansas. Anh gia nhập Quân đội. Quân đội đưa anh một cây súng. Họ gửi anh tới Iraq. Họ ghim lên ngực anh một huy chương. Anh trở về nhà với một cuộc diễu hành súng giấy. Anh cởi bỏ bộ quân phục. Anh không còn là Trung sĩ Jones nữa trong cộng đồng của anh. Anh giờ là Dave từ thành phố Kansas. Giá trị của anh không giống trước nữa Nhưng nếu bạn đưa anh ấy tới Joplin sau một cơn lốc xoáy, và ai đó lại bước đến chỗ anh và bắt tay anh và cảm ơn anh vì sự phục vụ, giờ họ lấy lại giá trị bản thân cũ..
I think it's very important, because right now somebody needs to step up, and this generation of veterans has the opportunity to do that if they are given the chance. Thank you very much. (Applause)
Tôi nghĩ điều đó rất quan trọng, bởi ngay bây giờ ai đó cần phải lên tiếng, và thế hệ cựu chiến binh này sẽ có cơ hội được làm nếu họ được trao cơ hội. Rất cảm ơn. (Vỗ tay)