I've been spending a lot of time traveling around the world these days, talking to groups of students and professionals, and everywhere I'm finding that I hear similar themes. On the one hand, people say, "The time for change is now." They want to be part of it. They talk about wanting lives of purpose and greater meaning. But on the other hand, I hear people talking about fear, a sense of risk-aversion. They say, "I really want to follow a life of purpose, but I don't know where to start. I don't want to disappoint my family or friends." I work in global poverty. And they say, "I want to work in global poverty, but what will it mean about my career? Will I be marginalized? Will I not make enough money? Will I never get married or have children?" And as a woman who didn't get married until I was a lot older -- and I'm glad I waited -- (Laughter) -- and has no children, I look at these young people and I say, "Your job is not to be perfect. Your job is only to be human. And nothing important happens in life without a cost." These conversations really reflect what's happening at the national and international level. Our leaders and ourselves want everything, but we don't talk about the costs. We don't talk about the sacrifice.
Tôi đã dành rất nhiều thời gian đi du lịch vòng quanh thế giới trong những ngày này nói chuyện với các nhóm sinh viên và chuyên gia. Và ở khắp mọi nơi tôi đều nghe những chủ đề tương tự nhau. Một mặt, người ta nói " Bây giờ là lúc thay đổi." Họ muốn là một phần của sự thay đổi đó. Họ nói về khao khát muốn sống có mục đích và ý nghĩa. Nhưng mặt khác, Tôi nghe mọi người nói về sự sợ hãi, một cảm giác e ngại rủi ro. Họ nói: "Tôi thực sự muốn theo đuổi một cuộc sống có mục đích, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu. Tôi không muốn làm thất vọng gia đình hoặc bạn bè của tôi. " Tôi làm việc giúp đỡ người nghèo đói. Và họ nói, "Tôi muốn giúp thế giới bớt đói nghèo, nhưng nó có nghĩa gì với sự nghiệp của tôi ? Tôi sẽ bị lạc hậu phải không? Tôi sẽ không thể kiếm đủ tiền? Tôi sẽ không bao giờ kết hôn hoặc có con? " Và như một phụ nữ chưa kết hôn cho đến khi đã quá già -- tôi vui vì tôi đã chờ đợi -- (Cười) -- và không có con cái, Tôi nhìn những người trẻ tuổi này và tôi nói, "Công việc của bạn không phải là trở nên hoàn hảo. Công việc của bạn là trở thành con người. Và không có gì quan trọng xảy ra trong cuộc sống mà không phải trả giá." Những cuộc đối thoại này thực sự phản ánh những gì đang xảy ra ở cấp quốc gia và quốc tế. Các nhà lãnh đạo và chính chúng ta muốn tất cả mọi thứ, nhưng chúng ta không nói về sự trả giá, chúng ta không nói về những hy sinh.
One of my favorite quotes from literature was written by Tillie Olsen, the great American writer from the South. In a short story called "Oh Yes," she talks about a white woman in the 1950s who has a daughter who befriends a little African American girl, and she looks at her child with a sense of pride, but she also wonders, what price will she pay? "Better immersion than to live untouched." But the real question is, what is the cost of not daring? What is the cost of not trying?
Một trong những trích dẫn yêu thích của tôi từ văn học được viết bởi Tillie Olsen, nhà văn người Mỹ vĩ đại từ miền Nam. Trong truyện ngắn "Oh Yes", bà ấy nói về một người phụ nữ da trắng trong những năm 1950 cô ấy có một con gái kết bạn với một cô bé người Mỹ gốc Phi. Và cô ấy nhìn đứa con của mình với cảm giác tự hào, nhưng cô cũng tự hỏi, cô sẽ phải trả giá những gì? "Sống hòa nhập còn hơn sống vô cảm. " Nhưng câu hỏi thực sự là, cái giá phải trả nếu không dám thách thức là gì? Cái giá của sự không cố gắng là gì?
I've been so privileged in my life to know extraordinary leaders who have chosen to live lives of immersion. One woman I knew who was a fellow at a program that I ran at the Rockefeller Foundation was named Ingrid Washinawatok. She was a leader of the Menominee tribe, a Native American peoples. And when we would gather as fellows, she would push us to think about how the elders in Native American culture make decisions. And she said they would literally visualize the faces of children for seven generations into the future, looking at them from the Earth, and they would look at them, holding them as stewards for that future. Ingrid understood that we are connected to each other, not only as human beings, but to every living thing on the planet.
Tôi được đặc ân trong cuộc sống để quen biết các nhà lãnh đạo phi thường những người đã chọn sống cuộc sống hòa nhập. Một phụ nữ mà tôi biết là đồng chí của tôi trong một chương trình mà tôi điều hành tại Quỹ Rockefeller bà tên là Ingrid Washinawatok. Bà là nhà lãnh đạo của bộ tộc da đỏ Menominee, một người Mỹ bản địa Và khi chúng tôi tụ họp lại như những đồng chí, bà ấy đã khiến chúng tôi phải suy ngẫm về việc làm thế nào các già làng trong văn hóa người Mỹ bản địa ra quyết định. Bà ấy nói, họ thực sự đã hình dung về khuôn mặt của những đứa trẻ trong bảy thế hệ tương lai, nhìn ngắm chúng từ Trái đất. Và họ sẽ nhìn ngắm chúng, và giữ gìn chúng như người quản gia cho tương lai đó. Ingrid hiểu rằng chúng ta đang kết nối với nhau, không chỉ như những con người, mà còn với mọi sinh vật sống trên hành tinh.
And tragically, in 1999, when she was in Colombia working with the U'wa people, focused on preserving their culture and language, she and two colleagues were abducted and tortured and killed by the FARC. And whenever we would gather the fellows after that, we would leave a chair empty for her spirit. And more than a decade later, when I talk to NGO fellows, whether in Trenton, New Jersey or the office of the White House, and we talk about Ingrid, they all say that they're trying to integrate her wisdom and her spirit and really build on the unfulfilled work of her life's mission. And when we think about legacy, I can think of no more powerful one, despite how short her life was.
Và bi kịch, trong năm 1999 khi bà ở Columbia làm việc với những người U'wa tập trung vào việc bảo tồn văn hóa và ngôn ngữ của họ, bà và hai đồng nghiệp bị bắt cóc bị tra tấn và bị giết hại bởi FARC (Lực lượng Vũ trang Cách mạng của Colombia ). Kể từ đó, bất cứ khi nào chúng tôi tập hợp những đồng chí, chúng tôi luôn để một cái ghế trống cho tinh thần của bà. Và sau hơn một thập kỷ, khi tôi nói chuyện với các đồng chí NGO (tổ chức phi chính phủ), dù ở Trenton, New Jersey, hay văn phòng của Nhà Trắng, và chúng tôi nói về Ingrid, tất cả họ đều nói rằng họ đang cố gắng để kết hợp trí tuệ của bà với tinh thần của bà và thực sự tin cậy vào công việc còn dang dở của sứ mệnh cuộc đời bà. Khi chúng tôi nghĩ về di sản, tôi nghĩ không có sức mạnh nào hơn thế, mặc cho cuộc đời bà ngắn ngủi.
And I've been touched by Cambodian women -- beautiful women, women who held the tradition of the classical dance in Cambodia. And I met them in the early '90s. In the 1970s, under the Pol Pot regime, the Khmer Rouge killed over a million people, and they focused and targeted the elites and the intellectuals, the artists, the dancers. And at the end of the war, there were only 30 of these classical dancers still living. And the women, who I was so privileged to meet when there were three survivors, told these stories about lying in their cots in the refugee camps. They said they would try so hard to remember the fragments of the dance, hoping that others were alive and doing the same.
Và tôi đã xúc động trước phụ nữ Campuchia, những phụ nữ xinh đẹp, những người giữ nét truyền thống của các điệu nhảy cổ điển tại Campuchia Và tôi đã gặp họ vào đầu những năm 90. Trong những năm 1970, dưới chế độ Pol Pot, Khmer Đỏ giết chết hơn một triệu người. Và chúng tập trung và nhắm tới các tầng lớp thượng lưu và trí thức, các nghệ sĩ, các vũ công. Vào cuối chiến tranh, chỉ có 30 trong số các vũ công cổ điển vẫn còn sống. Những phụ nữ tôi vinh dự được gặp có ba người là những người sống sót, họ kể những câu chuyện của họ khi nằm trong giường cũi tại các trại tị nạn. Họ nói rằng họ đã cố gắng chăm chỉ nhớ những khúc vũ điệu, hy vọng rằng những người khác vẫn còn sống và đang làm như vậy.
And one woman stood there with this perfect carriage, her hands at her side, and she talked about the reunion of the 30 after the war and how extraordinary it was. And these big tears fell down her face, but she never lifted her hands to move them. And the women decided that they would train not the next generation of girls, because they had grown too old already, but the next generation. And I sat there in the studio watching these women clapping their hands -- beautiful rhythms -- as these little fairy pixies were dancing around them, wearing these beautiful silk colors. And I thought, after all this atrocity, this is how human beings really pray. Because they're focused on honoring what is most beautiful about our past and building it into the promise of our future. And what these women understood is sometimes the most important things that we do and that we spend our time on are those things that we cannot measure.
Và một người phụ nữ đứng đó với sự uyển chuyển hoàn hảo, tay cô ở hai bên sườn, cô ấy nói về cuộc đoàn tụ của 30 người sau chiến tranh và nó đã diễn ra tuyệt vời như thế nào. Những giọt nước mắt rơi trên mặt cô, nhưng cô không bao giờ đưa tay lên để lau nước mắt. Những người phụ nữ này quyết định rằng họ sẽ truyền lại không phải cho thế hệ những cô gái kế tiếp, bởi những cô gái này đã quá lớn rồi, mà cho thế hệ sau. Và tôi ngồi đó trong phòng thu xem những phụ nữ này vỗ tay -- những giai điệu tuyệt đẹp -- như những nàng tiên cổ tích nhỏ bé mặc những chiếc áo lụa màu sắc tuyệt đẹp, đang nhảy múa xung quanh họ. Và tôi nghĩ, sau cùng của điều tàn nhẫn này, đây là cách con người thực sự cầu nguyện. Bởi vì họ đang tập trung vào việc tôn vinh những gì đẹp nhất về quá khứ của chúng ta và xây dựng nó thành một sự hứa hẹn về tương lai. Và điều mà những phụ nữ này hiểu rõ là đôi khi những điều quan trọng nhất mà chúng ta làm và dành thời gian là những điều mà chúng ta không thể đo đếm.
I also have been touched by the dark side of power and leadership. And I have learned that power, particularly in its absolute form, is an equal opportunity provider. In 1986, I moved to Rwanda, and I worked with a very small group of Rwandan women to start that country's first microfinance bank. And one of the women was Agnes -- there on your extreme left -- she was one of the first three women parliamentarians in Rwanda, and her legacy should have been to be one of the mothers of Rwanda. We built this institution based on social justice, gender equity, this idea of empowering women.
Tôi cũng đã bị tác động bởi mặt tối của quyền lực và lãnh đạo. Và tôi đã học được rằng sức mạnh, cụ thể là với hình thức tuyệt đối của nó, là một nhà cung cấp cơ hội bình đẳng. Năm 1986, tôi chuyển đến Rwanda, làm việc với một nhóm rất nhỏ phụ nữ Rwanda để khởi sự một ngân hàng tài chính vi mô của nước này Và một phụ nữ là Agnes - ở ngoài cùng bên trái -- là một trong ba người phụ nữ đầu tiên là nghị sĩ ở Rwanda, và những gì bà để lại là trở thành một trong những gốc rễ của Rwanda. Chúng tôi xây dựng tổ chức này dựa trên công bằng xã hội, bình đẳng giới, ý tưởng nâng cao vị thế của phụ nữ.
But Agnes cared more about the trappings of power than she did principle at the end. And though she had been part of building a liberal party, a political party that was focused on diversity and tolerance, about three months before the genocide, she switched parties and joined the extremist party, Hutu Power, and she became the Minister of Justice under the genocide regime and was known for inciting men to kill faster and stop behaving like women. She was convicted of category one crimes of genocide. And I would visit her in the prisons, sitting side-by-side, knees touching, and I would have to admit to myself that monsters exist in all of us, but that maybe it's not monsters so much, but the broken parts of ourselves, sadnesses, secret shame, and that ultimately it's easy for demagogues to prey on those parts, those fragments, if you will, and to make us look at other beings, human beings, as lesser than ourselves -- and in the extreme, to do terrible things.
Nhưng cuối cùng Agnes quan tâm nhiều về những cạm bẩy của quyền lực hơn là những nguyên tắc. Mặc dù bà đã là một phần của việc xây dựng một tổ chức tự do, một tổ chức chính trị tập trung vào sự đa dạng và khoan dung, khoảng ba tháng trước khi diệt chủng, bà đã thay đổi gia nhập đảng cực đoan, Hutu trở thành Bộ trưởng Bộ tư pháp dưới chế độ diệt chủng bà được biết đến là một người kích động đàn ông giết chóc nhanh hơn và ngừng hành xử như phụ nữ. Bà ta đã bị kết án loại tội ác diệt chủng. Tôi đã tới thăm bà tại các nhà tù, ngồi ngay bên cạnh, đầu gối chạm vào nhau, và tôi đã phải thừa nhận với chính mình rằng con quái vật tồn tại trong tất cả chúng ta, nhưng có lẽ phần quái vật không quá nhiều, nhưng nó là những phần không lành lặn trong chính chúng ta nỗi đau buồn, sự xấu hổ bí mật, cuối cùng điều đó thật dễ dàng cho những kẻ mị dân giày vò những phần không lành lặn này, những mảnh vỡ này, nếu bạn để cho chúng ta nhìn những người khác, thấp kém hơn chính mình- và cuối cùng, làm những việc khủng khiếp.
And there is no group more vulnerable to those kinds of manipulations than young men. I've heard it said that the most dangerous animal on the planet is the adolescent male. And so in a gathering where we're focused on women, while it is so critical that we invest in our girls and we even the playing field and we find ways to honor them, we have to remember that the girls and the women are most isolated and violated and victimized and made invisible in those very societies where our men and our boys feel disempowered, unable to provide. And that, when they sit on those street corners and all they can think of in the future is no job, no education, no possibility, well then it's easy to understand how the greatest source of status can come from a uniform and a gun.
Và không có một nhóm người nào dễ bị tổn thương trước những loại tác động đó hơn là những nam giới trẻ. Tôi đã nghe nói rằng động vật nguy hiểm nhất trên hành tinh này chính là những nam thanh niên. Và vì vậy trong một cuộc hội họp chúng tôi tập trung vào phụ nữ, đầu tư cho các cô gái của chúng ta rất quan trọng chúng tôi tạo ra một sân chơi chúng tôi tìm cách tôn vinh họ, chúng ta phải nhớ rằng các cô gái và phụ nữ hầu như bị cô lập và bạo hành họ là nạn nhân và bị lờ đi ở những nơi rất xã hội nơi mà đàn ông và con trai của chúng ta cảm thấy không được trao quyền, không thể nào lo liệu được. Và khi họ ngồi trên những góc phố tất cả họ có thể nghĩ đến trong tương lai là thất nghiệp, thất học, thất vọng, sau đó cũng thật dễ hiểu làm thế nào mà nguồn gốc lớn nhất của tình trạng này có thể đến từ một bộ đồng phục và một khẩu súng.
Sometimes very small investments can release enormous, infinite potential that exists in all of us. One of the Acumen Fund fellows at my organization, Suraj Sudhakar, has what we call moral imagination -- the ability to put yourself in another person's shoes and lead from that perspective. And he's been working with this young group of men who come from the largest slum in the world, Kibera. And they're incredible guys. And together they started a book club for a hundred people in the slums, and they're reading many TED authors and liking it. And then they created a business plan competition. Then they decided that they would do TEDx's.
Đôi khi đầu tư rất nhỏ, có thể giải phóng tiềm năng vô hạn tồn tại trong tất cả chúng ta. Một trong những đồng chí Quỹ Acumen tại tổ chức của tôi, Suraj Sudhakar, có thứ mà chúng ta gọi là trí tưởng tượng của đạo đức -- đó là khả năng đặt mình vào tình cảnh của người khác và lãnh đạo từ quan điểm đó. Và ông đã làm việc với nhóm nam giới trẻ họ đến từ khu ổ chuột lớn nhất thế giới, Kibera. Họ là những chàng trai đáng kinh ngạc. Họ cùng nhau bắt đầu một câu lạc bộ sách cho một trăm người dân ở các khu nhà ổ chuột, họ đang đọc về các tác giả của TED và họ thích điều đó. Và sau đó họ tạo ra một cuộc thi về kế hoạch kinh doanh. Sau đó, họ quyết định rằng họ sẽ làm TEDx's.
And I have learned so much from Chris and Kevin and Alex and Herbert and all of these young men. Alex, in some ways, said it best. He said, "We used to feel like nobodies, but now we feel like somebodies." And I think we have it all wrong when we think that income is the link. What we really yearn for as human beings is to be visible to each other. And the reason these young guys told me that they're doing these TEDx's is because they were sick and tired of the only workshops coming to the slums being those workshops focused on HIV, or at best, microfinance. And they wanted to celebrate what's beautiful about Kibera and Mathare -- the photojournalists and the creatives, the graffiti artists, the teachers and the entrepreneurs. And they're doing it. And my hat's off to you in Kibera.
Và tôi đã học được rất nhiều từ Chris và Kevin Alex và Herbert và tất cả những người đàn ông trẻ. Alex, theo một cách nào đó, diễn đạt điều đó tuyệt nhất. Anh nói, "Chúng tôi đã từng cảm thấy mình không là gì cả, nhưng bây giờ chúng tôi cảm thấy chúng tôi là một ai đó." Và tôi nghĩ rằng chúng ta sai khi nghĩ rằng thu nhập là cầu nối. Thực sự những gì con người chúng ta khát khao là trở nên hiện hữu với những người khác. Và lý do các chàng trai trẻ nói với tôi rằng họ đang làm TEDx's là bởi vì họ phát bệnh và mệt mỏi vì những hội thảo ở những khu nhà ổ chuột chỉ tập trung vào HIV, hoặc cái được nhất chỉ là tài chính vi mô. Và họ muốn ăn mừng những gì đẹp đẽ về Kibera và Mathare -- những phóng viên báo chí và những nhà sáng tạo, nghệ sĩ vẽ tường, giáo viên và các nhà doanh nghiệp. Họ đang làm điều đó đấy. Và tôi ngả mũ kính phục những người bạn tại Kibera.
My own work focuses on making philanthropy more effective and capitalism more inclusive. At Acumen Fund, we take philanthropic resources and we invest what we call patient capital -- money that will invest in entrepreneurs who see the poor not as passive recipients of charity, but as full-bodied agents of change who want to solve their own problems and make their own decisions. We leave our money for 10 to 15 years, and when we get it back, we invest in other innovations that focus on change. I know it works. We've invested more than 50 million dollars in 50 companies, and those companies have brought another 200 million dollars into these forgotten markets. This year alone, they've delivered 40 million services like maternal health care and housing, emergency services, solar energy, so that people can have more dignity in solving their problems.
Công việc tôi tập trung vào làm từ thiện hiệu quả hơn và chủ nghĩa tư bản toàn diện hơn. Tại quỹ Acumen chúng tôi nhận các nguồn lực từ thiện và đầu tư vào cái mà chúng tôi gọi là vốn dài hạn (patient capital)-- tiền sẽ đầu tư vào các doanh nhân quan tâm tới người nghèo, họ không giống những người nhận từ thiện thụ động mà là các tiêu điểm của sự thay đổi những người muốn giải quyết vấn đề của riêng mình và tự đưa ra các quyết định. Chúng tôi cho mượn 10 đến 15 năm, và khi chúng tôi lấy số tiền đó lại, chúng tôi đầu tư vào các sáng kiến khác tập trung vào sự thay đổi. Tôi biết nó hoạt động Chúng tôi đã đầu tư hơn 50 triệu đô la tại 50 công ty. Và những công ty này đó mang lại 200 triệu đô la khác vào các thị trường bị lãng quên. Năm nay, họ đã chuyển giao 40 triệu dịch vụ như chăm sóc sức khỏe bà mẹ và nhà ở các dịch vụ khẩn cấp , năng lượng mặt trời, để mọi người có thể có cách hành xử tốt hơn trong việc giải quyết vấn đề của họ.
Patient capital is uncomfortable for people searching for simple solutions, easy categories, because we don't see profit as a blunt instrument. But we find those entrepreneurs who put people and the planet before profit. And ultimately, we want to be part of a movement that is about measuring impact, measuring what is most important to us. And my dream is we'll have a world one day where we don't just honor those who take money and make more money from it, but we find those individuals who take our resources and convert it into changing the world in the most positive ways. And it's only when we honor them and celebrate them and give them status that the world will really change.
Vốn dài hạn thì bất tiện cho những người tìm kiếm các giải pháp đơn giản những loại quá dễ dàng, bởi vì chúng tôi không coi lợi nhuận là một công cụ thô sơ. Nhưng chúng tôi tìm thấy những doanh nhân ấy họ đặt con người và hành tinh này lên trước cả lợi nhuận. Cuối cùng, chúng tôi muốn là một phần của sự vận động về đo lường tác động, đo lường những gì là quan trọng nhất với chúng ta. Và giấc mơ của tôi là trong một ngày nào đó, chúng ta sẽ có một thế giới nơi mà chúng ta không chỉ tôn vinh những người có tiền và kiếm nhiều tiền hơn từ nó, mà chúng ta còn tìm thấy những cá nhân có nguồn tài nguyên của chúng ta và chuyển đổi nó để thay đổi thế giới theo những cách tích cực nhất. Và chỉ khi chúng ta tôn vinh họ chúc mừng họ và cho họ địa vị xã hội thì thế giới này sẽ thực sự thay đổi.
Last May I had this extraordinary 24-hour period where I saw two visions of the world living side-by-side -- one based on violence and the other on transcendence. I happened to be in Lahore, Pakistan on the day that two mosques were attacked by suicide bombers. And the reason these mosques were attacked is because the people praying inside were from a particular sect of Islam who fundamentalists don't believe are fully Muslim. And not only did those suicide bombers take a hundred lives, but they did more, because they created more hatred, more rage, more fear and certainly despair.
Tháng 5 vừa qua, tôi đã có khoảng thời gian 24 giờ đặc biệt nơi mà tôi nhìn thấy hai tầm nhìn của thế giới tồn lại bên cạnh nhau-- một tầm nhìn dựa trên bạo lực và cái còn lại dựa trên điều tốt đẹp hơn. Nó xảy ra vào ngày tôi ở Lahore, Pakistan vào ngày mà hai nhà thờ Hồi giáo đã bị tấn công bởi những người ném bom tự sát. Các nhà thờ Hồi giáo đã bị tấn công là bởi vì những người cầu nguyện bên trong là từ một giáo phái đặc biệt của đạo Hồi họ không được những người chính thống tin họ hoàn toàn là người Hồi giáo. Và những kẻ đánh bom tự sát không chỉ lấy đi một trăm sinh mạng, chúng còn làm nhiều hơn nữa, bởi vì chúng đã tạo ra nhiều hận thù, nhiều giận dữ, nhiều sợ hãi hơn và sự tuyệt vọng hoàn toàn.
But less than 24 hours, I was 13 miles away from those mosques, visiting one of our Acumen investees, an incredible man, Jawad Aslam, who dares to live a life of immersion. Born and raised in Baltimore, he studied real estate, worked in commercial real estate, and after 9/11 decided he was going to Pakistan to make a difference. For two years, he hardly made any money, a tiny stipend, but he apprenticed with this incredible housing developer named Tasneem Saddiqui. And he had a dream that he would build a housing community on this barren piece of land using patient capital, but he continued to pay a price. He stood on moral ground and refused to pay bribes. It took almost two years just to register the land. But I saw how the level of moral standard can rise from one person's action.
Nhưng trước đó 24 giờ, Tôi ở cách những nhà thờ Hồi giáo này 13 dặm thăm một trong những nơi được nhận đầu tư Acumen của chúng tôi, và Jawad Aslam là một người đàn ông tuyệt vời, người dám sống một cuộc sống hòa nhập. Sinh ra và lớn lên ở Baltimore, ông nghiên cứu bất động sản, làm việc trong lĩnh vực bất động sản thương mại, và sau 9/11 ông đã quyết định tới Pakistan để tạo sự khác biệt. Trong hai năm, ông kiếm tiền rất khó khăn, một mức lương nhỏ bé, nhưng ông học việc với một người phát triển nhà ở tuyệt vời tên là Tasneem Saddiqui. Và ông ấy có một giấc mơ, xây dựng một cộng đồng nhà ở trên mảnh đất cằn cỗi bằng cách sử dụng vốn dài hạn, nhưng ông vẫn tiếp tục trả một cái giá Ông đã đứng trên nền tảng đạo đức và từ chối đưa hối lộ. Phải mất gần hai năm chỉ để đăng ký đất đai. Nhưng tôi đã nhìn thấy vị trí của tiêu chuẩn đạo đức có thể gia tăng như thế nào từ hành động của một con người.
Today, 2,000 people live in 300 houses in this beautiful community. And there's schools and clinics and shops. But there's only one mosque. And so I asked Jawad, "How do you guys navigate? This is a really diverse community. Who gets to use the mosque on Fridays?" He said, "Long story. It was hard, it was a difficult road, but ultimately the leaders of the community came together, realizing we only have each other. And we decided that we would elect the three most respected imams, and those imams would take turns, they would rotate who would say Friday prayer. But the whole community, all the different sects, including Shi'a and Sunni, would sit together and pray."
Hôm nay, 2.000 người sống trong 300 căn nhà trong cộng đồng rất đẹp này. Có nhiều trường học, trạm y tế và các cửa hàng. Nhưng chỉ có một nhà thờ Hồi giáo. Và vì vậy tôi hỏi Jawad, "Ông làm thế nào để định hướng? Đây là một cộng đồng thực sự đa dạng. Ai có quyền sử dụng nhà thờ Hồi giáo vào thứ Sáu? " Ông nói, "Một câu chuyện dài. Đó là một con đường khó khăn, nhưng cuối cùng các nhà lãnh đạo của cộng đồng đến với nhau, nhận ra rằng chúng tôi chỉ có những người khác Và chúng tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ bầu ra ba thầy tu có uy tín nhất và những thầy tu sẽ thay phiên nhau, để nói lời cầu nguyện vào ngày thứ sáu. Nhưng cả cộng đồng, tất cả các giáo phái khác nhau, bao gồm cả người Shia và Sunni, sẽ ngồi lại với nhau và cầu nguyện. "
We need that kind of moral leadership and courage in our worlds. We face huge issues as a world -- the financial crisis, global warming and this growing sense of fear and otherness. And every day we have a choice. We can take the easier road, the more cynical road, which is a road based on sometimes dreams of a past that never really was, a fear of each other, distancing and blame. Or we can take the much more difficult path of transformation, transcendence, compassion and love, but also accountability and justice.
Chúng ta cần có loại lãnh đạo đạo đức và lòng dũng cảm trong thế giới của chúng ta. Chúng ta phải đối mặt với những vấn đề rất lớn của thế giới - cuộc khủng hoảng tài chính, nóng lên toàn cầu sự sợ hãi và những thứ khác ngày một lớn lên. Và hàng ngày chúng ta chọn lựa. chúng ta có thể chọn một con đường dễ dàng hơn, một con đường nhiều hoài nghi hơn, dựa trên đôi khi là những mơ ước về môt quá khứ không như nó đã xảy ra, nỗi sợ hãi lẫn nhau, khoảng cách và lỗi lầm, hoặc chúng ta có thể đi theo con đường khó khăn hơn nhiều của sự chuyển đổi, của điều tốt đẹp hơn, của lòng từ bi và tình yêu, và cũng là trách nhiệm và công bằng.
I had the great honor of working with the child psychologist Dr. Robert Coles, who stood up for change during the Civil Rights movement in the United States. And he tells this incredible story about working with a little six-year-old girl named Ruby Bridges, the first child to desegregate schools in the South -- in this case, New Orleans. And he said that every day this six-year-old, dressed in her beautiful dress, would walk with real grace through a phalanx of white people screaming angrily, calling her a monster, threatening to poison her -- distorted faces. And every day he would watch her, and it looked like she was talking to the people. And he would say, "Ruby, what are you saying?" And she'd say, "I'm not talking." And finally he said, "Ruby, I see that you're talking. What are you saying?" And she said, "Dr. Coles, I am not talking; I'm praying." And he said, "Well, what are you praying?" And she said, "I'm praying, 'Father, forgive them, for they know not what they are doing.'" At age six, this child was living a life of immersion, and her family paid a price for it. But she became part of history and opened up this idea that all of us should have access to education.
Tôi đã có vinh dự lớn làm việc với nhà tâm lý học trẻ em Tiến sĩ Robert Coles ông đã đứng lên vì sự thay đổi trong phong trào dân quyền tại Hoa Kỳ. Và ông kể câu chuyện không thể tin được khi làm việc với một cô bé sáu tuổi tên là Ruby Bridges, đứa trẻ đầu tiên để xóa bỏ sự phân biệt chủng tộc ở các trường học miền Nam trong trường hợp này New Orleans. Và ông nói rằng mỗi ngày cô bé sáu tuổi, mặc chiếc váy xinh đẹp của cô, bước đi với sự lịch thiệp thực sự qua một đám người da trắng đang la hét giận dữ, gọi cô bé là quái vật, đe dọa đầu độc cô- những khuôn mặt biến dạng. Và mỗi ngày ông quan sát cô bé, trông cô bé giống như đang nói chuyện với mọi người. Và ông nói, "Ruby, cháu đang nói gì vậy?" Cô bé nói, "Cháu đâu có nói chuyện." Cuối cùng, ông nói, "Ruby, chú thấy rằng cháu đang nói mà. Cháu đang nói gì vậy? " Và cô nói, "Tiến sĩ Coles, cháu không nói chuyện; Cháu đang cầu nguyện." Ông nói, "Vậy cháu cầu nguyện điều gì?" Cô bé trả lời, "Cháu cầu nguyện, Chúa tha thứ cho họ vì họ không biết những gì họ đang làm. " Ở tuổi thứ sáu, đứa trẻ này đang sống một cuộc sống hòa nhập, và gia đình cô đã trả một cái giá cho điều đó. Nhưng cô bé đã trở thành một phần của lịch sử và mở ra một ý tưởng rằng tất cả chúng ta có quyền tiếp cận giáo dục.
My final story is about a young, beautiful man named Josephat Byaruhanga, who was another Acumen Fund fellow, who hails from Uganda, a farming community. And we placed him in a company in Western Kenya, just 200 miles away. And he said to me at the end of his year, "Jacqueline, it was so humbling, because I thought as a farmer and as an African I would understand how to transcend culture. But especially when I was talking to the African women, I sometimes made these mistakes -- it was so hard for me to learn how to listen." And he said, "So I conclude that, in many ways, leadership is like a panicle of rice. Because at the height of the season, at the height of its powers, it's beautiful, it's green, it nourishes the world, it reaches to the heavens." And he said, "But right before the harvest, it bends over with great gratitude and humility to touch the earth from where it came."
Câu chuyện cuối cùng của tôi là về một người đàn ông trẻ đẹp trai tên là Josephat Byaruhanga một đồng chí Quỹ Acumen khác người đến từ Uganda, một cộng đồng nông nghiệp Chúng tôi đã tìm cho anh một công việc tại công ty ở Tây Kenya chỉ cách 200 dặm. Và anh nói với tôi vào cuối năm của cuối cuộc đời "Jacqueline, nó rất khiêm tốn, bởi vì tôi suy nghĩ như một nông dân và một người châu Phi Tôi cần hiểu làm thế nào để vượt qua rào cản văn hóa Nhưng đặc biệt khi tôi nói chuyện với các phụ nữ châu Phi, Tôi đôi khi có những sai lầm - rất khó cho tôi khi học cách lắng nghe. " Anh nói, "Vì vậy, tôi kết luận rằng, bằng nhiều cách, lãnh đạo giống như một bông lúa Bởi vì đến mùa lúa ở đỉnh cao quyền hạn của mình, nó rất đẹp, nó xanh mướt, nó nuôi dưỡng thế giới, nó vươn đến tận thiên đường Nhưng ngay trước khi thu hoạch, nó uốn cong xuống với lòng biết ơn lớn lao và sự khiêm nhường chạm vào đất mẹ nơi chúng mọc lên. "
We need leaders. We ourselves need to lead from a place that has the audacity to believe we can, ourselves, extend the fundamental assumption that all men are created equal to every man, woman and child on this planet. And we need to have the humility to recognize that we cannot do it alone. Robert Kennedy once said that "few of us have the greatness to bend history itself, but each of us can work to change a small portion of events." And it is in the total of all those acts that the history of this generation will be written. Our lives are so short, and our time on this planet is so precious, and all we have is each other. So may each of you live lives of immersion. They won't necessarily be easy lives, but in the end, it is all that will sustain us.
Chúng ta cần các nhà lãnh đạo. Chúng ta cần dẫn dắt từ một nơi có sự táo bạo để tin rằng chính chúng ta có thể lan tỏa một chân lý cơ bản rằng tất cả những người đàn ông đều bình đẳng với những người ông, phụ nữ và trẻ em trên hành tinh này. Và chúng ta cần phải có sự khiêm nhường để nhận ra rằng chúng ta không thể làm điều đó một mình. Robert Kennedy đã từng nói rằng "vài người trong chúng ta có sự vĩ đại để uốn nắn lịch sử, nhưng mỗi người trong chúng ta có thể làm việc để thay đổi một phần nhỏ của các sự kiện. Và khi cộng gộp tất cả những hành động đó lịch sử của thế hệ này sẽ được viết nên. " Cuộc sống của chúng ta là quá ngắn ngủi, và thời gian của chúng ta trên hành tinh này rất quý giá, tất cả những gì chúng ta có là những người khác. Vì vậy, mỗi người trong số các bạn có thể chăng sống cuộc sống hòa nhập. Chúng sẽ không nhất nhiết là những cuộc sống dễ dàng, nhưng cuối cùng, nó là tất cả để duy trì chúng ta..
Thank you.
Cảm ơn các bạn
(Applause)
(Vỗ tay)