I've been working on issues of poverty for more than 20 years, and so it's ironic that the problem that and question that I most grapple with is how you actually define poverty. What does it mean? So often, we look at dollar terms -- people making less than a dollar or two or three a day. And yet the complexity of poverty really has to look at income as only one variable. Because really, it's a condition about choice, and the lack of freedom.
Tôi đã và đang làm việc với các vấn đề trong lĩnh vực đói nghèo hơn 20 năm, bởi thế, mỉa mai thay khi vấn đề và câu hỏi mà tôi thấy vướng mắc nhất nằm trong việc đĩnh nghĩa đói nghèo. Đói nghèo nghĩa là gì? Thường thường, chúng ta đánh giá theo đồng tiền xem một người kiêm được ít hơn 1, 2 hay 3USD một ngày. Tuy nhiên sự phức tạp của đói nghèo thu nhập chỉ nên được nhìn nhận như một phần của vấn đề Bởi vì thực sự mà nói, nó là một mệnh đề của lựa chọn và sự thiếu tự do.
And I had an experience that really deepened and elucidated for me the understanding that I have. It was in Kenya, and I want to share it with you. I was with my friend Susan Meiselas, the photographer, in the Mathare Valley slums. Now, Mathare Valley is one of the oldest slums in Africa. It's about three miles out of Nairobi, and it's a mile long and about two-tenths of a mile wide, where over half a million people live crammed in these little tin shacks, generation after generation, renting them, often eight or 10 people to a room. And it's known for prostitution, violence, drugs: a hard place to grow up. And when we were walking through the narrow alleys, it was literally impossible not to step in the raw sewage and the garbage alongside the little homes. But at the same time it was also impossible not to see the human vitality, the aspiration and the ambition of the people who live there: women washing their babies, washing their clothes, hanging them out to dry. I met this woman, Mama Rose, who has rented that little tin shack for 32 years, where she lives with her seven children. Four sleep in one twin bed, and three sleep on the mud and linoleum floor. And she keeps them all in school by selling water from that kiosk, and from selling soap and bread from the little store inside.
Và một trải nghiệm tôi có đã thực sự khắc sâu và làm sáng tỏ trong tôi về cách hiểu của bản thân tôi trong vấn đề này. Đó là khi tôi ở Kenya và tôi muốn chia sẻ trải nghiệm này với các bạn. Lúc đấy tôi và bạn của tôi, Súan Meiselas, một nhà nhiếp ảnh gia, ở khu ổ chuột Mathare Valley (thung lũng Mathare.) Mathare Valley là một trong những khu ổ chuột lâu đời nhât ở Châu Phi. cách Nairobi khoảng 5km, dài khoảng 1 dặm (1.6km) và rộng khoảng 2/10 dặm (0.3km), nơi hơn một nửa triệu người sống bon chen trong những căn lều chật hẹp đi thuê này, từ đời này qua đời khác, thuê chúng, thường thường, 8 đến 10 người trong một phòng Và khu này nổi tiếng về mại dâm, bạo hành và chất kích thích (thuốc phiện, vv.) Một nơi rất khó để sống. Và khi chúng tôi đi bộ qua một con hẻm nhỏ thực sự không thể tránh khỏi dẫm lên chất thải và rác rưởi nằm dọc theo những căn nhà bé nhỏ. Nhưng đồng thời, chúng tôi cũng không thể không nhìn thấy sức sống mãnh liệt của con người mồ hôi và khát vọng của cư dân nơi đây. Phụ nữ tắm cho con, giặt quần áo, phơi quần áo. Tôi gặp người phụ nữ này, Mama Rose. chị đã thuê cái lều thiếc chật hẹp đấy 32 năm nơi chị sống với 7 đứa con. 4 ngủ trên một chiếc giường đôi và 3 ngủ trên sàn đất và vải sơn. Và chị kiếm tiền học cho chúng bằng cách bán nước từ cái ki ốt này và bán xà phòng và bánh mỳ ở một cái quán nhỏ bên trong.
It was also the day after the inauguration, and I was reminded how Mathare is still connected to the globe. And I would see kids on the street corners, and they'd say "Obama, he's our brother!" And I'd say "Well, Obama's my brother, so that makes you my brother too." And they would look quizzically, and then be like, "High five!"
Và cùng ngáy sau ngày nhậm chức của tổng thống Mỹ (Obama) tôi đã được nhắc nhở lại Mathare Valley vẫn kết nối với thế giới như thế nào. Và sau đó tôi sẽ nhìn thấy nhưng đứa trẻ ở góc phố, hét "Obama là anh em của chúng ta!" và tôi sẽ nói "Ồ, Obama là anh em của chị nữa, suy ra chúng ta cũng là chị em." Mặt chúng biểu hiện rất buồn cười rồi "high five!" (hai người giơ cao và vỗ tay nhau - thể hiện sự tán thành và phấn khích)
And it was here that I met Jane. I was struck immediately by the kindness and the gentleness in her face, and I asked her to tell me her story. She started off by telling me her dream. She said, "I had two. My first dream was to be a doctor, and the second was to marry a good man who would stay with me and my family, because my mother was a single mom, and couldn't afford to pay for school fees. So I had to give up the first dream, and I focused on the second." She got married when she was 18, had a baby right away. And when she turned 20, found herself pregnant with a second child, her mom died and her husband left her -- married another woman. So she was again in Mathare, with no income, no skill set, no money. And so she ultimately turned to prostitution. It wasn't organized in the way we often think of it. She would go into the city at night with about 20 girls, look for work, and sometimes come back with a few shillings, or sometimes with nothing. And she said, "You know, the poverty wasn't so bad. It was the humiliation and the embarrassment of it all."
Và cũng tại nơi đây tôi gặp được Jane Tôi đã ấn tượng ngay từ phút đầu bởi nét hiền từ và nhân hậu trên gương mặt cô. và tôi hỏi về câu truyện đời cô. cô bắt đầu bằng giấc mơ của mình. Cô kể "Em có hai ước mơ, Ước mơ đầu tiên là trở thành bác sỹ và thứ hai là cưới được một người chồng tử tế ngưới sẽ ở bên cạnh em và gia đình em. Bởi vì mẹ em là một người mẹ độc thân và không kiếm đủ để trả tiền học phí. nên em phải gạt bỏ giấc mơ đầu tiên, tập trung vào giấc mơ thứ hai." Cô lấy chồng năm 18 tuổi và có con ngay sau đó. Và khi cô 20 tuổi, cô mang thai lần thứ hai, mẹ cô qua đời và chồng cô bỏ cô -- để cưới một người đàn bà khác. và thế là cô lại về lại Mathare, không thu nhập, không kỹ năng, không tiền. và cuối cùng, cô trở thành gái mại dâm. Nó không được tổ chức giống như chúng ta thường nghĩ Cô sẽ đi vào trong thành phố với khoảng 20 cô gái khác, tìm việc, và thỉnh thoảng quay về với vài đồng si-ling. hay đôi lúc quay về trắng tay. Cô tâm sự, "Chị biết không, nghèo cũng không đến nỗi tệ. cái chính là sự nhục nhã, và đáng xấu hổ của nó."
In 2001, her life changed. She had a girlfriend who had heard about this organization, Jamii Bora, that would lend money to people no matter how poor you were, as long as you provided a commensurate amount in savings. And so she spent a year to save 50 dollars, and started borrowing, and over time she was able to buy a sewing machine. She started tailoring. And that turned into what she does now, which is to go into the secondhand clothing markets, and for about three dollars and 25 cents she buys an old ball gown. Some of them might be ones you gave. And she repurposes them with frills and ribbons, and makes these frothy confections that she sells to women for their daughter's Sweet 16 or first Holy Communion -- those milestones in a life that people want to celebrate all along the economic spectrum. And she does really good business. In fact, I watched her walk through the streets hawking. And before you knew it, there was a crowd of women around her, buying these dresses.
năm 2001, cuộc đời cô thay đổi. một bạn gái của cô biết về một tổ chức tên là Jamii Bora, họ cho mọi người vay tiền bất kể người đó nghèo thế nào miễn là người đó có thể đặt ra một khoản tiết kiệm thích đáng. Và rồi cô bỏ ra một năm làm việc để tiêt kiêm 50USD rồi bắt đầu vay tiền, và dần dần cô đã mua được một chiếc máy may. nghề thợ may bắt đầu. Và từ đó nó trở thành việc cô đang làm hiện nay, Cô sẽ đi vào chợ quần áo cũ, với 3.25USD cô sẽ mua một chiếc váy đầm cũ. trong số đó có thể là những chiếc váy bạn quyên góp hồi trước. Và cô sẽ may lại chúng với nơ và đăng ten, biến chúng thành những bộ váy may sẵn lóng lánh để bán cho các bà mẹ mua cho sinh nhật 16 tuổi hay lễ Ban Thánh Thể đầu tiên của các cô con gái, những cột mốc quan trọng trong đời để mở tiệc bên cạnh đời sống kinh tế. Và cô kinh doanh rất phát đạt. Trên thực tế, tôi theo dõi cô đi dọc các phố rao hàng. Và truóc khi bạn nhận ra, đám đông phụ nữ đa vây quanh cô để mua những chiếc váy đó.
And I reflected, as I was watching her sell the dresses, and also the jewelry that she makes, that now Jane makes more than four dollars a day. And by many definitions she is no longer poor. But she still lives in Mathare Valley. And so she can't move out. She lives with all of that insecurity, and in fact, in January, during the ethnic riots, she was chased from her home and had to find a new shack in which she would live.
nhìn vào cô bán những chiếc váy và trang sức mà cô tự làm tôi nhận ra giờ đây Jane kiếm được hơn 4USD một ngày. và theo rất nhiều định nghĩa, cô đã thoát khỏi sự bần cùng. Nhưng cô vẫn sống ở Mathare Valley và không thể chuyển ra. phải sống trong sự bất ổn định, mất an ninh nơi đây. và trên thực tế, hồi tháng 1, trong cuộc nổi loạn dân tộc cô đã bị đuổi ra khỏi nhà và phải tìm một cái lều khác. để sống.
Jamii Bora understands that and understands that when we're talking about poverty, we've got to look at people all along the economic spectrum. And so with patient capital from Acumen and other organizations, loans and investments that will go the long term with them, they built a low-cost housing development, about an hour outside Nairobi central. And they designed it from the perspective of customers like Jane herself, insisting on responsibility and accountability. So she has to give 10 percent of the mortgage -- of the total value, or about 400 dollars in savings. And then they match her mortgage to what she paid in rent for her little shanty. And in the next couple of weeks, she's going to be among the first 200 families to move into this development.
Jamii Bora thấu hiểu điều này. Và hiểu rằng khi nói về đói nghèo chúng ta phải nhìn vào con người từ mọi phương diện của nên kinh tế và thế là, với sự đầu tư kiên trì từ Acumen và các tổ chức khác họ đã có vốn và vay nợ dài hạn để xây dựng một khu nhà chi phí thấp khoảng một tiếng (ô tô) ngoại ô trung tâm Nairobi. Và họ đã thiết kế dự án này từ khía cạnh của những khách hàng như Jane tập trung vào sự có trách nhiệm và đáng tin tưởng. Jane phải đưa ra 10% giá trị tổng thể tầm khoảng 400USD tiết kiệm. và rồi họ đặt tiền trả hàng tháng của cô bằng với tiền thuê nhà cô trả trước đây cho căn lều chật hẹp. Và trong vòng 2 tuần tới, cô sẽ là một trong 200 gia đình đầu tiên chuyển đến khu dân cư này.
When I asked her if she feared anything, or whether she would miss anything from Mathare, she said, "What would I fear that I haven't confronted already? I'm HIV positive. I've dealt with it all." And she said, "What would I miss? You think I will miss the violence or the drugs? The lack of privacy? Do you think I'll miss not knowing if my children are going to come home at the end of the day?" She said "If you gave me 10 minutes my bags would be packed." I said, "Well what about your dreams?" And she said, "Well, you know, my dreams don't look exactly like I thought they would when I was a little girl. But if I think about it, I thought I wanted a husband, but what I really wanted was a family that was loving. And I fiercely love my children, and they love me back." She said, "I thought that I wanted to be a doctor, but what I really wanted to be was somebody who served and healed and cured. And so I feel so blessed with everything that I have, that two days a week I go and I counsel HIV patients. And I say, 'Look at me. You are not dead. You are still alive. And if you are still alive you have to serve.'" And she said, "I'm not a doctor who gives out pills. But maybe me, I give out something better because I give them hope."
Khi tôi hỏi liệu cô có sợ hãi điều gi không, hay liệu cô sẽ nhớ cái gì đó nơi Mathare, cô trả lời, "Có điều gì đáng sợ mà em chưa phải đối mặt? Em có HIV dương tính. Em đã đối mặt với tất cả." rồi cô nói, "Em sẽ nhớ gì ư? Chị nghĩ rằng em sẽ nhớ sự bạo hành hay chất khích thích chăng? Hay sự thiếu tính riêng tư? Chi có nghĩ rằng em sẽ nhớ việc không biết liệu con mình có về nhà lúc cuối ngày không? Cô nói, " Nếu chị cho em 10 phút em sẽ sẵn sàng lên đường." Tôi nói, "rồi, thế còn các giấc mơ của em thì sao?" và cô trả lời, "Uhm, chị biết đấy, giấc mơ em có không nhìn giống hệt như những gì em nghĩ khi em còn bé. Nhưng nếu giờ em nghĩ lại, em từng nghĩ rằng em muốn có một tấm chồng nhưng cái em thực sự muốn là một gia đình thương yêu nhau. Em yêu con em lắm và chúng cũng yêu em" Cô nói, "Em đã nghĩ rằng em muốn trở thành bác sỹ, nhưng cái em thực sự muốn trở thành là một người cống hiến, hàn gắn và cứu chữa. Và vì thế em cảm thấy mình được phù hộ với tất cả những gì em có rẳng 2 ngày một tuần em sẽ giúp tư vấn bệnh nhân HIV Và em nói, 'Nhìn vào tôi đây. Bạn chưa chết Bạn vẫn còn sống. Nếu bạn còn sống, bạn phải cống hiến" và rồi cô nói, "Em không phải là bác sỹ kê đơn thuốc. Nhưng có lẽ, em đưa cho họ một cái gì đó tôt hơn, bởi vì em cho họ hi vọng."
And in the middle of this economic crisis, where so many of us are inclined to pull in with fear, I think we're well suited to take a cue from Jane and reach out, recognizing that being poor doesn't mean being ordinary. Because when systems are broken, like the ones that we're seeing around the world, it's an opportunity for invention and for innovation. It's an opportunity to truly build a world where we can extend services and products to all human beings, so that they can make decisions and choices for themselves. I truly believe it's where dignity starts. We owe it to the Janes of the world. And just as important, we owe it to ourselves.
Và ở trong cơn khủng hoảng kinh tế này, khi mà rầt nhiều người trong chúng ta co khuýnh hương sống trong sợ hãi. Tôi nghĩ chúng ta cần liều thuốc của Jane và vươn lên, nhận ra rằng nghèo không có nghĩa là tầm thường. Bởi vì khi các hệ thống đổ vỡ như những gì chúng ta đang chứng kiến trên toàn thế giới, đó là cơ hội cho phát minh và sáng tạo. Là một cơ hội để thực sự xây đựng một thế giới nơi chúng ta có thể cung cấp dịch vụ và sản phẩm cho tất cả con người, để họ có thể tự quyết định và lựa chọn cho chính bản thân mình Tôi thực sự tin tương rằng đó là điểm khởi đầu của nhân phẩm. Chúng ta nợ điều đó cho Jane Và quan trọng không kém, chúng ta nợ chính bản thân mình.
Thank you.
Cám ơn
(Applause)
(vỗ tay)