Clearly, we're living in a moment of crisis. Arguably the financial markets have failed us and the aid system is failing us, and yet I stand firmly with the optimists who believe that there has probably never been a more exciting moment to be alive. Because of some of technologies we've been talking about. Because of the resources, the skills, and certainly the surge of talent we're seeing all around the world, with the mindset to create change. And we've got a president who sees himself as a global citizen, who recognizes that no longer is there a single superpower, but that we've got to engage in a different way with the world.
Chúng ta đang sống trong thời kì khủng hoảng. Thị trường tài chính đã thất bại và cả hệ thống viện trợ cũng thất bại, nhưng tôi đứng vững vàng về phía những người lạc quan tin rằng chưa từng có giai đoạn nào đầy hứng thú để sống. Vì những công nghệ chúng ta đang bàn. Vì những nguồn tài nguyên, những kỹ năng, đương nhiên là sự trỗi dậy của các tài năng trên khắp thế giới, với trí tuệ có thể tạo ra sự thay đổi. Chúng ta có một vị tổng thống tự nhận bản thân là một công dân toàn cầu, người nhận ra không còn tồn tại một quyền lực tối cao đơn độc, chúng ta phải gắn kết theo nhiều cách khác nhau với thế giới.
And by definition, every one of you who is in this room must consider yourself a global soul, a global citizen. You work on the front lines. And you've seen the best and the worst that human beings can do for one another and to one another. And no matter what country you live or work in, you've also seen the extraordinary things that individuals are capable of, even in their most ordinariness.
Theo định nghĩa, mỗi người trong căn phòng này phải tự xem bản thân là linh hồn toàn cầu, công dân toàn cầu. Bạn làm việc ở chí tuyến và thấy điều tốt nhất và xấu nhất mà con người gây ra cho nhau. Dù cho bạn sống hay làm việc ở nước nào, bạn sẽ thấy những điều mà những cá thể xuất chúng có thể làm, thậm chí trong những ngày thường của họ.
Today there is a raging debate as to how best we lift people out of poverty, how best we release their energies. On the one hand, we have people that say the aid system is so broken we need to throw it out. And on the other we have people who say the problem is that we need more aid. And what I want to talk about is something that compliments both systems. We call it patient capital.
Hiện nay đang diễn ra một cuộc tranh luận nổi lửa là làm cách nào tốt nhất để đưa con người thoát khỏi sự nghèo khó, cách nào để có thể phóng thích năng lượng. Một mặt, có những người tin rằng hệ thống viện trợ đã hỏng nên chúng ta cần loại bỏ nó. Và mặt khác có nhiều người nói tin rằng vấn đề là chúng ta cần thêm viện trợ. Và điều tôi muốn đề cập là những lời tán thưởng cả hai hệ thống. Chúng ta gọi nó là vốn dài hạn.
The critics point to the 500 billion dollars spent in Africa since 1970 and say, and what do we have but environmental degradation and incredible levels of poverty, rampant corruption? They use Mobutu as metaphor. And their policy prescription is to make government more accountable, focus on the capital markets, invest, don't give anything away.
Những nhà phê bình chỉ vào 500 triệu đô được dùng ở Châu Phi từ năm 1970 chỉ trích, chúng ta phải đối mặt việc xuống cấp của môi trường và mức nghèo cao, nạn tham nhũng không kiềm chế được? Họ dùng Mobutu làm một ẩn dụ. Và phương án chính sách của họ là để nhà nước trở nên đáng tin cậy hơn, tập trung vào thị trường vốn, đầu tư, đừng cho đi bất kỳ thứ gì.
On the other side, as I said, there are those who say the problem is that we need more money. That when it comes to the rich, we'll bail out and we'll hand a lot of aid, but when it comes to our poor brethren, we want little to do with it. They point to the successes of aid: the eradication of smallpox, and the distribution of tens of millions of malaria bed nets and antiretrovirals. Both sides are right. And the problem is that neither side is listening to the other. Even more problematic, they're not listening to poor people themselves.
Mặt khác, như đã nói, nhiều người nói rằng vấn đề là chúng ta cần nhiều tiền hơn. Đối với người giàu, chúng ta sẽ cho đi và chúng ta sẽ cung cấp nhiều viện trợ, nhưng đối với những đồng bào nghèo, chúng ta lại làm ít điều tương tự. Họ chỉ vào thành công những lần viện trợ: xóa sạch bệnh đậu mùa, và phân phát mười triệu màn chống muỗi và thuốc sốt rét. Cả hai đều đúng. Và vấn đề là cả hai đều không chịu lắng nghe bên kia. Và thậm chí gây go hơn, họ còn không lắng nghe những người nghèo nữa.
After 25 years of working on issues of poverty and innovation, it's true that there are probably no more market-oriented individuals on the planet than low-income people. They must navigate markets daily, making micro-decisions, dozens and dozens, to move their way through society, and yet if a single catastrophic health problem impacts their family, they could be put back into poverty, sometimes for generations. And so we need both the market and we need aid.
Sau 25 năm đối mặt với những vấn đề như thiếu thốn và sự đổi mới, sự thật là không có một cá thể nào định hướng thị trường trên toàn cầu nữa ngoại trừ người thu nhập thấp. Họ phải định hướng thị trường mỗi ngày, đưa hàng tá và hàng tá những quyết định vi mô, để có thể sống sót trong xã hội, nhưng nếu vấn đề sức khỏe nghiêm trọng ảnh hưởng gia đình họ, họ có thể lâm vào tình trạng nghèo túng, đôi khi cho nhiều thế hệ. Và vì vậy chúng ta cần cả thị trường lẫn viện trợ.
Patient capital works between, and tries to take the best of both. It's money that's invested in entrepreneurs who know their communities and are building solutions to healthcare, water, housing, alternative energy, thinking of low income people not as passive recipients of charity, but as individual customers, consumers, clients, people who want to make decisions in their own lives.
Vốn dài hạn hoạt động xen giữa, cố gắng tận dụng cái tốt nhất của hai bên. Đó là tiền đầu tư vào công ty lập nghiệp biết rõ về cộng đồng và đang cố thiết lập giải pháp cho vấn đề chăm sóc sức khỏe, nước, nhà cửa, năng lượng thay thế, nghĩ cho người thu nhập thấp không thụ động như người nhận từ thiện, mà là từng khách hàng, người tiêu dùng, người sử dụng dịch vụ, những người muốn tự quyết định cho cuộc sống của họ.
Patient capital requires that we have incredible tolerance for risk, a long time horizon in terms of allowing those entrepreneurs time to experiment, to use the market as the best listening device that we have, and the expectation of below-market returns, but outsized social impact. It recognizes that the market has its limitation, and so patient capital also works with smart subsidy to extend the benefits of a global economy to include all people.
Vốn dài hạn đòi hỏi chúng ta phải chịu một rủi ro thử thách cao, một tầm nhìn xa về mặt cho phép doanh nghiệp mới thời gian để thử nghiệm, tận dụng thị trường như thiết bị lắng nghe tốt nhất chúng ta có, và dự tính về sự trở lại của thị trường thấp, nhưng quá sức với những ảnh hưởng xã hội. Công nhận rằng thị trường có những hạn chế của nó, và vốn dài hạn cũng hoạt động cùng với những trợ giảm mở rộng những lợi ích của kinh tế thị trường cho tất cả mọi người.
Now, entrepreneurs need patient capital for three reasons. First, they tend to work in markets where people make one, two, three dollars a day and they are making all of their decisions within that income level. Second, the geographies in which they work have terrible infrastructure -- no roads to speak of, sporadic electricity and high levels of corruption. Third, they are often creating markets.
Nay, những doanh nghiệp mới cần vốn dài hạn vì ba lý do sau. Một là họ có xu hướng làm trong thị trường có những người làm ra 1, 2, 3 đô một ngày và họ tự đưa ra quyết định trong mức thu nhập đó. Hai là, nơi mà họ làm việc có cơ sở hạ tầng tồi tệ -- không có đường đi, thường không có điện, và mức độ tham nhũng cao. Ba là, họ thường tạo nên thị trường.
Even if you're bringing clean water for the first time into rural villages, it is something new. And so many low-income people have seen so many failed promises broken and seen so many quacks and sporadic medicines offered to them that building trust takes a lot of time, takes a lot of patience. It also requires being connected to a lot of management assistance. Not only to build the systems, the business models that allow us to reach low income people in a sustainable way, but to connect those business to other markets, to governments, to corporations -- real partnerships if we want to get to scale.
Cho dù bạn mang đến nước sạch lần đầu tiên cho một ngôi làng, đó cũng là một gì đó mới mẻ. Và quá nhiều người thu nhập thấp đã chứng kiến biết bao những lời hứa thất bại và quá nhiều lang băm và thuốc men thì không lúc nào cũng có sẵn để cho họ việc tạo sự tin cậy cần nhiều thời gian, cần nhiều sự kiên trì. Còn đòi hỏi sự liên kết nhiều trợ giúp quản lý. Không chỉ để xây dựng hệ thống, mẫu hình kinh doanh cho phép chúng ta tiếp cận người có thu nhập thấp bền vững, mà còn liên kết những doanh nghiệp với những thị trường khác, nhà nước, những tập đoàn -- sự hợp tác thật sự nếu chúng ta muốn tiến triển.
I want to share one story about an innovation called drip irrigation. In 2002 I met this incredible entrepreneur named Amitabha Sadangi from India, who'd been working for 20 years with some of the poorest farmers on the planet. And he was expressing his frustration that the aid market had bypassed low-income farmers altogether, despite the fact that 200 million farmers alone in India make under a dollar a day. They were creating subsidies either for large farms, or they were giving inputs to the farmers that they thought they should use, rather than that the farmers wanted to use.
Tôi muốn kể một câu chuyện về sáng kiến gọi là tưới tiêu nhỏ giọt. Vào năm 2002 tôi gặp một nhà doanh nghiệp tuyệt vời tên Amitabha Sadangi đến từ Ấn Độ, ông đã làm việc 20 năm với người nông dân nghèo nhất hành tinh. Và ông ấy thể hiện thái độ bực mình thị trường viện trợ bỏ qua tất cả người nông dân thu nhập thấp, mặc dù 200 triệu người nông dân ở Ấn Độ làm ra không tới một đô một ngày. Họ đã cho tiền trợ cấp cho những nông trại lớn, và họ còn cung cấp những gì họ nghĩ người nông dân nên sử dụng, hơn là những gì người nông dân muốn sử dụng.
At the same time Amitabha was obsessed with this drip irrigation technology that had been invented in Israel. It was a way of bringing small amounts of water directly to the stalk of the plant. And it could transform swaths of desert land into fields of emerald green. But the market also had bypassed low income farmers, because these systems were both too expensive, and they were constructed for fields that were too large. The average small village farmer works on two acres or less.
Cùng lúc đó Amitabha đang ám ảnh với công nghệ tưới tiêu nhỏ giọt được phát minh ở Israel. Đó là cách mang lượng nước nhỏ trực tiếp đến thân cây. Và nó có thể thay đổi vùng đất sa mạc thành cánh đồng xanh màu ngọc lục bảo. Nhưng thị trường cũng bỏ qua những người nông dân thu nhập thấp, bởi vì những hệ thống này đều rất mắc, và chúng được xây cho cánh đồng quá lớn. Một nông dân bình thường ở ngôi làng nhỏ chỉ làm việc trên hai mẫu Anh hoặc ít hơn.
And so, Amitabha decided that he would take that innovation and he would redesign it from the perspective of the poor farmers themselves, because he spent so many years listening to what they needed not what he thought that they should have. And he used three fundamental principles.
Vì vậy, Amitabha quyết định anh ấy sẽ lấy phát minh đó và anh ấy sẽ thiết kế nó lại theo cách cho những người nông dân nghèo, vì anh ấy đã dành nhiều năm lắng nghe những điều họ cần không phải những điều anh ấy nghĩ họ cần. Và anh ấy đã sử dụng 3 nguyên tắc cơ bản.
The first one was miniaturization. The drip irrigation system had to be small enough that a farmer only had to risk a quarter acre, even if he had two, because it was too frightening, given all that he had at stake. Second, it had to be extremely affordable. In other words, that risk on the quarter acre needed to be repaid in a single harvest, or else they wouldn't take the risk. And third, it had to be what Amitabha calls infinitely expandable. What I mean is with the profits from the first quarter acre, the farmers could buy a second and a third and a fourth.
Nguyên tắc thứ nhất là vi mô hóa. Hệ thống tưới tiêu từng giọt phải đủ nhỏ để một người nông dân chỉ phải mạo hiểm một phần tư mẫu Anh, cho dù anh ấy có hai mẫu Anh, vì điều này quá đáng sợ, trước những gì anh ấy có hiện giờ. Thứ hai, giá cả phải thật sự chấp nhận được. Nói cách khác, việc mạo hiểm một phần tư mẫu Anh cần được đáp lại chỉ trong một mùa thu hoạch, nếu không thì họ sẽ không chịu mạo hiểm. Và thứ ba, nó phải như cách Amitabha gọi khả năng mở rộng vô hạn. Ý tôi là với lợi nhuận từ một phần tư mẫu Anh đầu tiên, những người nông dân có thể mua cái thứ hai và thứ ba rồi thứ tư.
As of today, IDE India, Amitabha's organization, has sold over 300,000 farmers these systems and has seen their yields and incomes double or triple on average, but this didn't happen overnight. In fact, when you go back to the beginning, there were no private investors who would be willing to take a risk on building a new technology for a market class that made under a dollar a day, that were known to be some of the most risk-averse people on the planet and that were working in one of the riskiest sectors, agriculture.
Cho đến nay, IDE Ấn Độ, tổ chức của Amiabha, bán cho hơn 300 000 người nông dân những hệ thống này đã cho thấy sản lượng và thu nhập của họ tăng gấp đôi hoặc gấp ba bình quân, nhưng điều này không xảy ra sau một đêm. Trên thực tế, khi bạn quay lại lúc đầu, không có những nhà đầu tư tư nhân nào chịu mạo hiểm để xây một công nghệ mới cho một tầng lớp thị trường làm ra dưới một đô một ngày, được cho là 1 trong những người ít mạo hiểm nhất trên hành tinh và lại làm việc trong lĩnh vực mạo hiểm nhất, nông nghiệp.
And so we needed grants. And he used significant grants to research, to experiment, to fail, to innovate and try again. And when he had a prototype and had a better understanding of how to market to farmers, that's when patient capital could come in. And we helped him build a company, for profit, that would build on IDE's knowledge, and start looking at sales and exports, and be able to tap into other kinds of capital.
Đó là lý do chúng ta cần trợ cấp. Và anh ấy đã trợ cấp nhiều cho nghiên cứu, thí nghiệm, rồi thất bại, rồi lại sáng chế và thử lại lần nữa. Và khi anh ấy có nguyên mẫu đầu tiên hiểu biết tốt hơn về cách thức tiếp thị cho người nông dân, đó là vốn lâu dài có thể thâm nhập vào. Và chúng tôi đã giúp anh ấy thành lập công ty, vì lợi nhuận, dựa vào nền tảng kiến thức của IDE, và bắt đầu nhìn vào doanh số và xuất khẩu, và có thể thâm nhập vào những ngành lợi nhuận khác.
Secondarily, we wanted to see if we could export this drip irrigation and bring it into other countries. And so we met Dr. Sono Khangharani in Pakistan. And while, again, you needed patience to move a technology for the poor in India into Pakistan, just to get the permits, over time we were able to start a company with Dr. Sono, who runs a large community development organization in the Thar Desert, which is one of the remote and poorest areas of the country. And though that company has just started, our assumption is that there too we'll see the impact on millions.
Thứ hai, chúng tôi muốn xem liệu mình có thể xuất khẩu hệ thống tưới tiêu từng giọt và đưa nó đến nước khác không. Và vì vậy chúng tôi đã gặp tiến sĩ Sono Khangharani ở Pakistan. Và một lần nữa, bạn cần kiên nhẫn để chuyển công nghệ cho những người nghèo ở Ấn Độ vào Pakistan, chỉ để nhận được sự chấp thuận, thời gian dần qua, chúng tôi đã có thể mở một công ty với tiến sĩ Sono, người điều hành một tổ chức phát triển cộng đồng ở Sa Mạc Thar, một trong những khu vực xa xăm và nghèo nhất đất nước này. Và mặc dù cho công ty mới mở thôi, chúng tôi dự kiến rằng ở đó chúng tôi thấy sự tác động hàng triệu người.
But drip irrigation isn't the only innovation. We're starting to see these happening all around the world. In Arusha, Tanzania, A to Z Textile Manufacturing has worked in partnership with us, with UNICEF, with the Global Fund, to create a factory that now employs 7,000 people, mostly women. And they produce 20 million lifesaving bednets for Africans around the world.
Hệ thống tưới tiêu từng giọt không chỉ là 1 sáng kiến. Chúng tôi dần thấy được chuyện đang diễn ra trên khắp thế giới. Ở Arusha, Tazania, sản xuất vải từ A tới Z đã cộng tác với chúng tôi, với UNICEF, với Quĩ Toàn Cầu, để tạo ra nhà máy đang thuê 7000 người, đa số là phụ nữ. Họ sản xuất 20 triệu màn chống muỗi cứu trợ cho người Châu Phi trên thế giới.
Lifespring Hospital is a joint venture between Acumen and the government of India to bring quality, affordable maternal health care to low-income women, and it's been so successful that it's currently building a new hospital every 35 days.
Bệnh viện Lifespring là liên doanh giữa Acumen và chính phủ Ấn để mang lại dịch vụ chăm sóc sức khỏe chất lượng, giá cả phải chăng cho những người phụ nữ thu nhập thấp, nó thành công đến mức hiện đang xây thêm một bệnh viện mới trong 35 ngày.
And 1298 Ambulances decided that it was going to reinvent a completely broken industry, building an ambulance service in Bombay that would use the technology of Google Earth, a sliding scale pricing system so that all people could have access, and a severe and public decision not to engage in any form of corruption. So that in the terrorist attacks of November they were the first responder, and are now beginning to scale, because of partnership. They've just won four government contracts to build off their 100 ambulances, and are one of the largest and most effective ambulance companies in India.
Và 1289 Ambulances đã quyết định rằng sẽ tạo ra một ngành công nghiệp hoàn toàn thất bại, tạo nên một dịch vụ xe cấp cứu ở Bombay sử dụng công nghệ Google Earth, một hệ thống giá cả để tất cả mọi người có thể truy cập, và một quyết định công khai nghiêm khắc không dính dáng đến bất cứ hình thức hối lộ nào. Để những đợt tấn công khủng bố tháng 11 họ là những người đầu tiên đáp trả lại, và đang bắt đầu đánh giá, nhờ sự cộng tác. Họ vừa ký được 4 hợp đồng với chính phủ để cấp thêm 100 chiếc xe cấp cứu, và là một trong những công ty xe cấp cứu lớn nhất và thành công nhất ở Ấn Độ.
This idea of scale is critical. Because we're starting to see these enterprises reach hundreds of thousands of people. All of the ones I discussed have reached at least a quarter million people. But that's obviously not enough. And it's where the idea of partnership becomes so important. Whether it's by finding those innovations that can access the capital markets, government itself, or partner with major corporations, there is unbelievable opportunity for innovation.
Ý tưởng về thang đo lường này thiết yếu. Chúng ta bắt đầu thấy những doanh nghiệp tiếp xúc hàng trăm ngàn người. Tất cả những gì tôi đã thảo luận đã tiếp cận được ít nhất 1/4 triệu người. Nhưng điều này rõ ràng là chưa đủ. Và đó là nơi mà ý tưởng cộng tác trở nên rất quan trọng. Có thể bằng cách tìm những sáng kiến mới mà có thể xâm nhập được thị trường vốn, chính phủ, hay những cộng tác với những tập đoàn lớn, sẽ có những cơ hội không tưởng đối với sáng chế.
President Obama understands that. He recently authorized the creation of a Social Innovation Fund to focus on what works in this country, and look at how we can scale it. And I would submit that it's time to consider a global innovation fund that would find these entrepreneurs around the world who really have innovations, not only for their country, but ones that we can use in the developed world as well. Invest financial assistance, but also management assistance. And then measure the returns, both from a financial perspective and from a social impact perspective.
Tổng thống Obama hiểu điều đó. Ông gần đây cho phép thành lập quỹ phát triển xã hội tập trungnhững gì có ích cho đất nước, và nhìn vào cách thức chúng đánh giá nó. Và tôi cho rằng đã đến lúc chúng ta suy ngẫm về một quỹ sáng chế toàn cầu như vậy sẽ tìm được những doanh nghiệp trên thế giới có sáng kiến, không chỉ cho đất nước họ, những sáng kiến chúng ta cũng dùng cho các nước đã phát triển. Đầu tư trợ giúp tài chính, cũng như trợ giúp quản lý. Và rồi đánh giá kết quả đem lại, từ cả phương diện tài chính lẫn phương diện ảnh hưởng xã hội.
When we think about new approaches to aid, it's impossible not to talk about Pakistan. We've had a rocky relationship with that country and, in all fairness, the United States has not always been a very reliable partner. But again I would say that this is our moment for extraordinary things to happen. And if we take that notion of a global innovation fund, we could use this time to invest not directly in government, though we would have government's blessing, nor in international experts, but in the many existing entrepreneurs and civil society leaders who already are building wonderful innovations that are reaching people all across the country.
Khi chúng ta nghĩ về phương pháp mới để viện trợ, thật không thể không nói đến Pakistan. Chúng ta có mối quan hệ không bền với quốc gia đó và, để công bằng, nước Mỹ không phải lúc nào cũng là một đối tác đáng tin cậy. Nhưng một lần nữa tôi nhấn mạnh rằng đây là thời điểm của chúng a cho những điều phi thường xảy ra. Và nếu chúng ta chấp nhận ý tưởng của quỹ sáng chế toàn cầu, chúng ta có thể không cần dành thời gian để đầu tư trực tiếp vào chính phủ, dù chúng ta có sự chấp nhận của họ, hoặc những chuyên gia quốc tế, mà là đầu tư vào những doanh nghiệp hiện hữu và những nhà lãnh đạo xã hội dân sự những người tạo nên những sáng chế tuyệt vời đã tới được mọi người trên khắp đất nước.
People like Rashani Zafar, who created one of the largest microfinance banks in the country, and is a real role model for women inside and outside the country. And Tasneem Siddiqui, who developed a way called incremental housing, where he has moved 40,000 slum dwellers into safe, affordable community housing. Educational initiatives like DIL and The Citizen Foundation that are building schools across the country. It's not hyperbole to say that these civil society institutions and these social entrepreneurs are building real alternatives to the Taliban.
Những người như Rashani Zafar, đã tạo nên ngân hàng tài chính vi mô lớn nhất đất nước, và còn là một một tấm gương cho những phụ nữ trong và ngoài nước. Và Tasneem Siddiqui, người đã sáng lập cái gọi là nơi cư trú gia tăng, ông đã chuyển 40 000 người ở khu ổ chuột đến nơi cư trú cộng đồng an toàn và có giá cả hợp lý. Những sáng kiến liên quan giáo dục như DIL và Nền tảng Công dân đang xây dựng những trường học trên khắp đất nước. Thật sự không phải là nói quá khi cho rằng các tổ chức nhân quyền xã hội và các doanh nghiệp xã hội đang xây dựng những phương án khác thiết thực cho Taliban.
I've invested in Pakistan for over seven years now, and those of you who've also worked there can attest that Pakistanis are an incredibly hard working population, and there is a fierce upward mobility in their very nature.
Tôi đã đầu tư vào Pakistan đến bây giờ đã bảy năm, và một trong số các bạn cũng làm việc ở đó có thể chứng minh những người Pakistan là những người làm việc chăm chỉ vô cùng, và có được sự vận động đi lên dữ dội trong bản chất của họ.
President Kennedy said that those who make peaceful revolution impossible make violent revolution inevitable. I would say that the converse is true. That these social leaders who really are looking at innovation and extending opportunity to the 70 percent of Pakistanis who make less than two dollars a day, provide real pathways to hope. And as we think about how we construct aid for Pakistan, while we need to strengthen the judiciary, build greater stability, we also need to think about lifting those leaders who can be role models for the rest of the world.
Tổng thống Kennedy từng phát biểu những người khiến cách mạng vì hòa bình trở nên bất khả thi sẽ không thể tránh khỏi cách mạng vũ trang. Tôi sẽ nói rằng điều ngược lại cũng đúng. Những người lãnh đạo xã hội đang thực sự nhìn vào sáng kiến và cơ hội mở rộng đến 70% người Pakistan làm chưa tới hai đô mỗi ngày, cung cấp những hướng đi thực sự đến với niềm hy vọng. Vì chúng ta nghĩ về cách thức mình tạo viện trợ cho Pakistan, khi chúng ta cần củng cố pháp luật, xây dựng tính ổn định cao hơn, chúng ta còn cần suy nghĩ về cách nâng đỡ những nhà lãnh đạo mà có thể làm gương cho cả thế giới.
On one of my last visits to Pakistan, I asked Dr. Sono if he would take me to see some of the drip irrigation in the Thar Desert. And we left Karachi one morning before dawn. It was about 115 degrees. And we drove for eight hours along this moonscape-like landscape with very little color, lots of heat, very little discussion, because we were exhausted.
Trong chuyến đi gần đây nhất đến Pakistan, tôi hỏi tiến sĩ Sono liệu ông sẽ đưa tôi đi xem vài hệ thống tưới tiêu nhỏ giọt ở Sa mạc Thar hay không. Và chúng tôi đã rời Karachi vào buổi sáng nọ trước bình minh. Thời tiết lúc đó khoảng 115 độ. Và chúng tôi đã lái xe suốt 8 tiếng đồng hồ dọc cảnh quan tương tự quang cảnh ở cung trăng với ít màu sắc, nhưng nhiệt độ cao, rất ít thảo luận, vì chúng tôi kiệt sức.
And finally, at the end of the journey, I could see this thin little yellow line across the horizon. And as we got closer, its significance became apparent. That there in the desert was a field of sunflowers growing seven feet tall. Because one of the poorest farmers on Earth had gotten access to a technology that had allowed him to change his own life. His name was Raja, and he had kind, twinkly hazel eyes and warm expressive hands that reminded me of my father.
Và cuối cùng, vào cuối chuyến đi, tôi có thể thấy một đường nhỏ mỏng dọc đường chân trời. Và khi chúng tôi đến gần, sự hùng vĩ của nó trở nên rõ ràng. Trong sa mạc là một cánh đồng hoa hướng dương mọc cao bảy bộ. Vì những nông dân nghèo nhất quả đất đã được tiếp cận một công nghệ có thể cho phép anh ấy thay đổi cuộc đời. Tên anh ấy là Raja, đôi mắt hiền từ, màu hạt dẻ sáng lấp lánh và đôi bàn tay thì ấm áp nhắc tôi nhớ đến cha của tôi.
And he said it was the first dry season in his entire life that he hadn't taken his 12 children and 50 grandchildren on a two day journey across the desert to work as day laborers at a commercial farm for about 50 cents a day. Because he was building these crops. And with the money he earned he could stay this year. And for the first time ever in three generations, his children would go to school.
Và anh ấy nói rằng đây là mùa khô đầu tiên trong cả cuộc đời mình mà anh ấy không dẫn 12 đứa con và 50 đứa cháu đi một chuyến 2 ngày xuyên sa mạc làm người lao động ở nông trại thương mại kiếm được khoảng 50 xu một ngày. Bởi vì anh ấy đang gầy dựng mùa vụ này. Với số tiền kiếm được, anh ấy có thể sống hết năm nay. Và lần đầu tiên trong ba thế hệ, con của anh ấy có thể đến trường.
We asked him if he would send his daughters as well as his sons. And he said, "Of course I will. Because I don't want them discriminated against anymore." When we think about solutions to poverty, we cannot deny individuals their fundamental dignity. Because at the end of the day, dignity is more important to the human spirit than wealth. And what's exciting is to see so many entrepreneurs across sectors who are building innovations that recognize that what people want is freedom and choice and opportunity. Because that is where dignity really starts.
Liệu anh sẽ cho con gái và con trai mình đi học hay không. Và anh ấy nói, "Đương nhiên rồi. Vì tôi không muốn tạo sự phân biệt giữa chúng nữa." Nghĩ về các giải pháp cho nạn nghèo đói, chúng ta không thể phủ nhận phẩm giá cơ bản của những cá nhân này. Bởi vì cuối cùng, phẩm giá quan trọng đối với tinh thần con người hơn của cải. Và điều phấn khởi đó là thấy nhiều doanh nghiệp thuộc nhiều lĩnh vực đang tạo ra những phát minh công nhận điều con người cần là sự tự do và sự lựa chọn và cơ hội. Bởi vì đó là nơi mà phẩm giá bắt đầu.
Martin Luther King said that love without power is anemic and sentimental, and that power without love is reckless and abusive. Our generation has seen both approaches tried, and often fail. But I think our generation also might be the first to have the courage to embrace both love and power. For that is what we'll need, as we move forward to dream and imagine what it will really take to build a global economy that includes all of us, and to finally extend that fundamental proposition that all men are created equal to every human being on the planet.
Martin Luther King đã nói rằng tình yêu mà không có quyền lực thì yếu ớt và ủy mỵ, và quyền lực mà không có tình yêu thì nông nỗi và đầy bạo hành. Thế hệ của chúng ta đã chứng kiến cả hai hướng thử, và thường thất bại. Nhưng tôi nghĩ thế hệ chúng ta cũng có thể là đầu tiên có cam đảm trân trọng cả tình yêu và quyền lực. Vì đó là điều chúng ta cần, khi chúng ta tiến lên để ước mơ và tưởng tượng điều thật sự cần thiết để xây dựng một nền kinh tế toàn cầu bao hàm tất cả chúng ta, và để cuối cùng mở rộng ra đề xuất cơ bản tất cả mọi người sinh ra đều bình đẳng.
The time for us to begin innovating and looking for new solutions, a cross sector, is now. I can only talk from my own experience, but in eight years of running Acumen fund, I've seen the power of patient capital. Not only to inspire innovation and risk taking, but to truly build systems that have created more than 25,000 jobs and delivered tens of millions of services and products to some of the poorest people on the planet. I know it works. But I know that many other kinds of innovation also work.
Đến lúc chúng ta bắt đầu sáng chế và tìm kiếm giải pháp mới, một lĩnh vực xuyên ngành, là bây giờ. Tôi chỉ có thể nói từ kinh nghiệm bản thân, nhưng trong tám năm vận hành quỹ Acumen, tôi đã thấy được sức mạnh của vốn dài hạn. Không chỉ để truyền cảm hứng cho những sáng kiến và liều lĩnh, thật ra để xây dựng những hệ thống đã tạo ra hơn 25 000 công việc và chuyển giao hàng chục triệu dịch vụ và sản phẩm đến những người nghèo nhất trên hành tinh. Tôi biết làm vậy có hiệu quả. Nhưng tôi biết rằng những sáng kiến mới cũng có hiệu quả.
And so I urge you, in whatever sector you work, in whatever job you do, to start thinking about how we might build solutions that start from the perspective of those we're trying to help. Rather than what we think that they might need. It will take embracing the world with both arms. And it will take living with the spirit of generosity and accountability, with a sense of integrity and perseverance. And yet these are the very qualities for which men and women have been honored throughout the generations. And there is so much good that we can do. Just think of all those sunflowers in the desert. Thank you. (Applause)
Nên tôi khuyến khích, trong bất kỳ lĩnh vực nào bạn làm, trong bất kỳ công việc nào bạn làm, hãy bắt đầu nghĩ về cách chúng ta có thể xây dựng những giải pháp bắt đầu từ góc nhìn của những người được giúp đỡ. Hơn là những gì chúng ta nghĩ họ sẽ cần. Điều này cần sự nâng đỡ thế giới bằng cả hai tay. Điều này cần một lối sống rộng lượng và đáng tin cậy, với một sự trung trực và chịu đựng. Và đây là những phẩm chất biết bao đàn ông và phụ nữ được vinh danh qua các thế hệ. Và có rất nhiều điều tốt chúng ta có thể làm. Hãy nghĩ về những đóa hướng dương trong sa mạc. Cảm ơn. (Vỗ tay)