I'm going to share with you a paradigm-shifting perspective on the issues of gender violence: sexual assault, domestic violence, relationship abuse, sexual harassment, sexual abuse of children. That whole range of issues that I'll refer to in shorthand as "gender violence issues," they've been seen as women's issues that some good men help out with, but I have a problem with that frame and I don't accept it. I don't see these as women's issues that some good men help out with. In fact, I'm going to argue that these are men's issues, first and foremost. Now obviously --
Tôi sẽ chia sẻ với các bạn một cách nhìn thay đổi toàn bộ về vấn đề bạo lực giới tính -- xâm hại tình dục, bạo lực gia đình, xâm hại trong các mối quan hệ, quấy rối tình dục, lạm dụng tình dục trẻ em. Toàn bộ các vấn đề đó tôi sẽ gói gọn trong một cụm từ: "Các vấn đề bạo lực giới tính," chúng được xem như vấn đề của phụ nữ mà một số đàn ông tốt bụng có thể dang tay giúp đỡ, nhưng tôi có một vấn đề với tình trạng này và tôi không chấp nhận nó. Tôi không cho rằng đây là những vấn đề của phụ nữ mà một số đàn ông tốt giúp đỡ. Thực ra, tôi sẽ phản đối đó là những vấn đề của đàn ông, đầu tiên và quan trọng nhất. (Tiếng vỗ tay)
(Applause)
Giờ, rõ ràng là, chúng cũng là những vấn đề của phụ nữ,
Obviously, they're also women's issues, so I appreciate that, but calling gender violence a women's issue is part of the problem, for a number of reasons.
tôi công nhận điều đó, nhưng gọi bạo lực giới tính là một vấn đề của phụ nữ lại là một phần của vấn đề, vì một số nguyên nhân sau.
The first is that it gives men an excuse not to pay attention, right? A lot of men hear the term "women's issues" and we tend to tune it out, and we think, "I'm a guy; that's for the girls," or "that's for the women." And a lot of men literally don't get beyond the first sentence as a result. It's almost like a chip in our brain is activated, and the neural pathways take our attention in a different direction when we hear the term "women's issues." This is also true, by the way, of the word "gender," because a lot of people hear the word "gender" and they think it means "women." So they think that gender issues is synonymous with women's issues. There's some confusion about the term gender.
Đầu tiên là điều đó khiến cho đàn ông cái cớ để không để ý tới Đúng không ? Nhiều đàn ông nghe đến cụm từ "Những vấn đề của phụ nữ" và chúng tôi thường bỏ qua nó và nghĩ "Này, tôi là một người đàn ông. Điều đó là việc của các cô gái," hay là "Điều đó là việc của phụ nữ." Và kết quả là nhiều đàn ông đúng là không vượt quá khỏi câu đầu tiên. Nó gần giống như là một con chíp trong não của chúng ta được kích hoạt và con đường thần kinh hướng sự chú ý của chúng ta theo một hướng khác khi chúng ta nghe thấy cụm từ "các vấn đề của phụ nữ." Nhân tiện, điều này cũng đúng đối với từ "giới tính", vì nhiều người nghe từ "giới tính" là họ nghĩ nó có nghĩa là "phụ nữ." Vì vậy họ nghĩ rằng các vấn đề giới tính đồng nghĩa với các vấn đề của phụ nữ. Có sự nhầm lẫn về thuật ngữ "giới tính". Quả thực, tôi sẽ minh họa về sự nhầm lẫn này bằng cách so sánh.
And let me illustrate that confusion by way of analogy. So let's talk for a moment about race. In the US, when we hear the word "race," a lot of people think that means African-American, Latino, Asian-American, Native American, South Asian, Pacific Islander, on and on. A lot of people, when they hear the word "sexual orientation" think it means gay, lesbian, bisexual. And a lot of people, when they hear the word "gender," think it means women. In each case, the dominant group doesn't get paid attention to. As if white people don't have some sort of racial identity or belong to some racial category or construct, as if heterosexual people don't have a sexual orientation, as if men don't have a gender. This is one of the ways that dominant systems maintain and reproduce themselves, which is to say the dominant group is rarely challenged to even think about its dominance, because that's one of the key characteristics of power and privilege, the ability to go unexamined, lacking introspection, in fact being rendered invisible, in large measure, in the discourse about issues that are primarily about us. And this is amazing how this works in domestic and sexual violence, how men have been largely erased from so much of the conversation about a subject that is centrally about men.
Nên hãy nói một chút về chủng tộc. Ở Mỹ, khi chúng ta nghe từ "chủng tộc", nhiều người nghĩ rằng nó có nghĩa là người Mỹ-Phi, người Latin, người Mỹ-Á, người Mỹ bản xứ, người Nam Á, người đảo Thái Bình Dương và nhiều nữa. Nhiều người, khi nghe đến từ "xu hướng tình dục", thì nghĩ ngay đến đồng tính nam, đồng tính nữ, lưỡng tính. Và nhiều người, khi nghe từ "giới tính", nghĩ ngay rằng nó có nghĩa là phụ nữ. Trong mỗi trường hợp, nhóm chiếm ưu thế không được chú ý đến. Đúng không ? Như thể người da trắng không có một kiểu nhân dạng về chủng tộc hay thuộc về một chủng tộc nào đó, như thể người dị tính không có một xu hướng tình dục, như thể đàn ông không có giới tính. Đây là một trong những cách mà hệ thống thống trị duy trì và tái tạo chính nó, có thể nói là nhóm chiếm ưu thế ít khi bị thách thức để suy nghĩ về uy thế của mình, vì đó là một trong những đặc tính chính của quyền lực và sự ưu tiên, năng lực để không bị kiểm tra, thiếu sự xem xét nội tâm, và thực tế bị biến thành vô hình. trong sự xem xét quy mô lớn cuộc tranh luận về các vấn đề chủ yếu liên quan tới chúng ta. Và thật đáng kinh ngạc cách nó hoạt động trong bạo lực gia đình và giới tính, cách mà đàn ông bị xóa nhòa đi trong quá nhiều các cuộc thảo luận về một chủ đề
And I'm going to illustrate what I'm talking about by using the old tech. I'm old school on some fundamental regards. I make films and I work with high tech, but I'm still old school as an educator, and I want to share with you this exercise that illustrates on the sentence-structure level how the way that we think, literally the way that we use language, conspires to keep our attention off of men. This is about domestic violence in particular, but you can plug in other analogues. This comes from the work of the feminist linguist Julia Penelope.
mà cốt lõi là về đàn ông. Và tôi sắp diễn tả việc mà tôi đang nói tới bằng cách sự dụng công nghệ cũ. Tôi lỗi thời trong một số mặt cơ bản. Tôi làm việc với -- tôi làm phim -- và tôi làm việc với công nghệ cao, nhưng tôi vẫn lỗi thời trong vai trò một người giáo dục, và tôi muốn chia sẻ với các bạn bài tập này mà thể hiện trên mức độ cấu trúc câu cách chúng ta suy nghĩ, thực sự cách chúng ta sử dụng ngôn từ, động cơ giữ sự chú ý của ta khỏi đàn ông. Bài tập này liên quan cụ thể đến bạo lực gia đình, nhưng bạn có thể ứng dụng vào các trường hợp khác. Bài tập này có từ công trình của nhà ngôn ngữ học nữ quyền Julia Penelope.
It starts with a very basic English sentence: "John beat Mary." That's a good English sentence. John is the subject, beat is the verb, Mary is the object, good sentence. Now we're going to move to the second sentence, which says the same thing in the passive voice. "Mary was beaten by John." And now a whole lot has happened in one sentence. We've gone from "John beat Mary" to "Mary was beaten by John." We've shifted our focus in one sentence from John to Mary, and you can see John is very close to the end of the sentence, well, close to dropping off the map of our psychic plain. The third sentence, John is dropped, and we have, "Mary was beaten," and now it's all about Mary. We're not even thinking about John, it's totally focused on Mary. Over the past generation, the term we've used synonymous with "beaten" is "battered," so we have "Mary was battered." And the final sentence in this sequence, flowing from the others, is, "Mary is a battered woman." So now Mary's very identity -- Mary is a battered woman -- is what was done to her by John in the first instance. But we've demonstrated that John has long ago left the conversation.
Nó bắt đầu với một câu Tiếng Anh rất cơ bản: "John đánh Mary." Đó là một câu Tiếng Anh tốt. John là chủ ngữ. Đánh là động từ. Mary là túc từ. Một câu có cấu trúc tốt. Giờ ta đến với câu thứ hai, nói về cùng một chuyện bằng thể bị động. "Mary bị đánh bởi John." Giờ thì nhiều chuyện đã xảy ra với câu này. Chúng ta đã đi từ "John đánh Mary" đến "Mary bị đánh bởi John." Chúng ta đã thay đổi sự tập trung của chúng ta trong một câu từ John vào Mary, và bạn có thể thấy John rất gần với vị trí cuối câu, gần như bị rớt ra khỏi bản đồ tâm lý của chúng ta. Câu thứ ba, John bị bỏ đi, và ta có, "Mary bị đánh," và giờ thì mọi chuyện đều về Mary. Chúng ta còn không màng suy nghĩ về John mà nghĩ hoàn toàn về Mary. Qua các thế hệ trước, thuật ngữ mà chúng ta dùng đồng nghĩa với "bị đánh" là "bị bạo hành," vậy ta có "Mary bị bạo hành." Và câu cuối trong chuỗi câu này, trôi ra từ những câu trước, là, "Mary là một "phụ nữ bị bạo hành." ( "phụ nữ bị bạo hành" : battered woman là từ rút ra từ hội chứng bệnh hay gặp ở những người phụ nữ bị bạo hành: battered woman syndrome (BWS)) Giờ thì Mary có một danh tính -- Mary là một phụ nữ bị bạo hành -- là điều cô ấy phải trải qua bởi John trong ví dụ đầu. Nhưng chúng ta vưà thể hiện rằng John đã rời khỏi cuộc thảo luận từ lâu.
Those of us who work in the domestic and sexual violence field know that victim-blaming is pervasive in this realm, which is to say, blaming the person to whom something was done rather than the person who did it. And we say: why do they go out with these men? Why are they attracted to them? Why do they keep going back? What was she wearing at that party? What a stupid thing to do. Why was she drinking with those guys in that hotel room? This is victim blaming, and there are many reasons for it, but one is that our cognitive structure is set up to blame victims. This is all unconscious. Our whole cognitive structure is set up to ask questions about women and women's choices and what they're doing, thinking, wearing. And I'm not going to shout down people who ask questions about women. It's a legitimate thing to ask. But's let's be clear: Asking questions about Mary is not going to get us anywhere in terms of preventing violence.
Chúng tôi, những người làm việc trong lĩnh vực bạo lực gia đình và giới tính biết rằng đổ lỗi cho nạn nhân là phổ biến trong lĩnh vực này, có thể nói là, đổ lỗi cho người mà chuyện gì đó đã xảy ra với thay vì người đã làm chuyện đó. Và chúng ta nói những điều như là, tại sao những người phụ nữ này quen với những người đàn ông này? Tại sao họ lại bị hấp dẫn bởi những người đàn ông này? Tại sao họ cứ quay trở lại? Cô ta đã mặc gì ở buổi tiệc đó? Thật là một hành động ngu xuẩn. Tại sao cô ta uống với đám đàn ông đó trong phòng khách sạn đó? Đây là đổ tội cho nạn nhân, và có vô số lý do cho chuyện đó, nhưng một trong số đó là toàn bộ hệ thống nhận thức của ta được thiết lập để đổ tội nạn nhân. Đây đều là hành động vô thức. Toàn bộ hệ thống nhận thức của ta được thiết lập để hỏi những câu hỏi về phụ nữ và những lựa chọn của phụ nữ và những gì họ đang làm, đang nghĩ và đang mặc. Và tôi sẽ không hét xuống những người hỏi về phụ nữ, được chứ? Hỏi là một chuyện hợp lý. Nhưng hãy làm rõ thế này: Hỏi những câu hỏi về Mary sẽ không đưa ta đi đến đâu cả trong việc ngăn chặn bạo lực.
We have to ask a different set of questions. The questions are not about Mary, they're about John. They include things like, why does John beat Mary? Why is domestic violence still a big problem in the US and all over the world? What's going on? Why do so many men abuse physically, emotionally, verbally, and other ways, the women and girls, and the men and boys, that they claim to love? What's going on with men? Why do so many adult men sexually abuse little girls and boys? Why is that a common problem in our society and all over the world today? Why do we hear over and over again about new scandals erupting in major institutions like the Catholic Church or the Penn State football program or the Boy Scouts of America, on and on and on? And then local communities all over the country and all over the world. We hear about it all the time. The sexual abuse of children. What's going on with men? Why do so many men rape women in our society and around the world? Why do so many men rape other men? What is going on with men? And then what is the role of the various institutions in our society that are helping to produce abusive men at pandemic rates?
Chúng ta phải hỏi một nhóm câu hỏi khác. Bạn có thể hiểu tôi định nói về gì, phải không? Những câu hỏi không liên quan tới Mary. Chúng là về John. Những câu hỏi bao gồm những điều như, tại sao John đánh Mary? Tại sao bạo lực gia đình vẫn còn là một vấn đề lớn ở nước Mỹ và trên toàn thế giới? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao quá nhiều đàn ông ngược đãi, thân thể, tình cảm, bằng lời nói, và những cách khác, phụ nữ và các cô bé, đàn ông và các cậu bé, mà họ nói rằng họ yêu thương? Chuyện gì đang xảy ra với đàn ông vậy? Tại sao quá nhiều đàn ông lạm dụng tình dục những cô bé và những cậu bé nhỏ tuổi? Tại sao ngày nay chuyện đó lại là một vấn đề thường gặp trong xã hội chúng ta và trên toàn thế giới? Tại sao chúng ta nghe và nghe hoài vế những tai tiếng xảy ra trong những tổ chức quan trọng như nhà thờ Thiên Chúa giáo hay chương trình bóng đá của bang Penn (Pennsylvania) hay Hội Hướng đạo nam Mỹ, còn tiếp và tiếp? Rồi còn các cộng đồng địa phương trên khắp nước và trên toàn thế giới, phải không? Chúng ta nghe về nó mọi lúc. Nạn lạm dụng tình dục trẻ em. Chuyện gì đang xảy ra với đàn ông vậy? Tại sao quá nhiều đàn ông hãm hiếp phụ nữ trong xã hội chúng ta và trên khắp thế giới? Tại sao quá nhiều đàn ông hãm hiếp đàn ông? Chuyện gì đang xảy ra với đàn ông vậy? Và rồi đâu là vị trí của vô số các tổ chức trong xã hội chúng ta mà đang giúp tạo ra những người đàn ông bạo hành với tốc độ như một đại dịch?
Because this isn't about individual perpetrators. That's a naive way to understanding what is a much deeper and more systematic social problem. The perpetrators aren't these monsters who crawl out of the swamp and come into town and do their nasty business and then retreat into the darkness. That's a very naive notion, right? Perpetrators are much more normal than that, and everyday than that. So the question is, what are we doing here in our society and in the world? What are the roles of various institutions in helping to produce abusive men? What's the role of religious belief systems, the sports culture, the pornography culture, the family structure, economics, and how that intersects, and race and ethnicity and how that intersects? How does all this work?
Bởi vì chuyện này không phải là về những thủ phạm riêng lẻ. Đó là một cách hiểu ngây ngô về một vấn đề xã hội sâu sắc hơn nhiều và hệ thống hơn nhiều. Bạn biết không, những thủ phạm không phải là những quái vật ngoi lên từ đầm lầy và vào thị trấn làm những chuyện xấu xa và rồi lẩn vào trong bóng tối. Đó là một quan điểm hết sức ngây ngô phải không? Những thủ phạm bình thường hơn thế rất nhiều, và thường nhật hơn thế. Câu hỏi là, chúng ta đang làm gì thế ở đây trong xã hội của ta và trên thế giới? Đâu là vai trò của vô số cơ quan tổ chức trong việc giúp tạo ra những người đàn ông bạo hành? Đâu là vai trò của hệ thống tôn giáo, văn hóa thể thao, văn hóa khiêu dâm, cấu trúc gia đình, kinh tế, và cách mà những điều đó giao nhau, và chủng tộc và dân tộc và cách chúng giao nhau? Toàn bộ điều này hoạt động như thế nào?
And then, once we start making those kinds of connections and asking those important and big questions, then we can talk about how we can be transformative, in other words, how can we do something differently? How can we change the practices? How can we change the socialization of boys and the definitions of manhood that lead to these current outcomes? These are the kind of questions that we need to be asking and the kind of work that we need to be doing, but if we're endlessly focused on what women are doing and thinking in relationships or elsewhere, we're not going to get to that piece.
Và rồi, một khi ta bắt đầu đặt ra những mối liên quan như vậy và hỏi những câu hỏi lớn và quan trọng như vậy, rồi chúng ta có thể nói về làm sao chúng ta có thể biến đổi, nói cách khác, làm sao chúng ta có thể làm gì đó khác đi? Làm sao chúng ta có thể thay đổi hành động? Làm sao chúng ta có thể thay đổi cách hoà nhập xã hội của các cậu bé và định nghĩa về sự đàn ông đã dẫn tới những kết quả như hiện nay? Đây là kiểu câu hỏi mà chúng ta cần phải hỏi và là kiểu việc chúng ta cần làm, nhưng nếu chúng ta cứ không ngừng tập trung vào những gì phụ nữ làm và nghĩ về các mối quan hệ hay tương tự, chúng ta sẽ không hiểu được mảnh ghép đó.
I understand that a lot of women who have been trying to speak out about these issues, today and yesterday and for years and years, often get shouted down for their efforts. They get called nasty names like "male-basher" and "man-hater," and the disgusting and offensive "feminazi", right? And you know what all this is about? It's called kill the messenger. It's because the women who are standing up and speaking out for themselves and for other women as well as for men and boys, it's a statement to them to sit down and shut up, keep the current system in place, because we don't like it when people rock the boat. We don't like it when people challenge our power. You'd better sit down and shut up, basically. And thank goodness that women haven't done that. Thank goodness that we live in a world where there's so much women's leadership that can counteract that.
Tôi hiểu rằng rất nhiều phụ nữ đã và đang cố gắng lên tiếng về những vấn đề này, hôm nay đây, và hôm qua và hằng năm trước, thường bị khinh miệt vì những nỗ lực của họ. Họ bị gọi bằng những cái tên tồi tệ như "kẻ chọi đàn ông" và "kẻ ghét đàn ông," và cái tên kinh khủng và xúc phạm "feminazi." Phải không? ( feminazi là từ ghép của female (nữ) và Nazism ( Đảng Đức quốc xã)) Và bạn biết tất cả những điều này là vì gì không? Đó gọi là giết người sứ giả. Đó là vì những người phụ nữ đang đứng lên và lên tiếng cho bản thân họ và cho những phụ nữ khác và cũng cho đàn ông và các cậu bé, nó là lời nói bảo họ ngồi xuống và im miệng, giữ nguyên hiện trạng tại chỗ, bởi chúng tôi không thích khi có người lật thuyền. Chúng tôi không thích khi có người thách thức quyền lực của chúng tôi. Bạn tốt hơn hết hãy ngồi xuống và im miệng, căn bản là thế. Và cảm ơn trời rằng phụ nữ đã không làm thế. Cảm ơn trời rằng chúng ta sống trong một thế giới nơi mà có thật nhiều những lãnh đạo phụ nữ để chống lại điều đó. Nhưng một trong những vai trò quan trọng mà đàn ông có thể nắm giữ trong công việc này
But one of the powerful roles that men can play in this work is that we can say some things that sometimes women can't say, or, better yet, we can be heard saying some things that women often can't be heard saying. Now, I appreciate that that's a problem, it's sexism, but it's the truth. So one of the things that I say to men, and my colleagues and I always say this, is we need more men who have the courage and the strength to start standing up and saying some of this stuff, and standing with women and not against them and pretending that somehow this is a battle between the sexes and other kinds of nonsense. We live in the world together.
đó là chúng ta có thể nói những gì mà đôi khi phụ nữ không thể nói, hay, tốt hơn thế, chúng ta có thể được nghe những gì mà phụ nữ không thường được nghe. Giờ, tôi công nhận việc đó cũng có vấn đề. Nó phân biệt giới tính. Nhưng thực tế là vậy. Và một trong những điều tôi nói với đàn ông, và với đồng nghiệp của tôi và tôi luôn nói điều này, đó là chúng ta cần thêm những người đàn ông có đủ can đảm và sức mạnh để bắt đầu đứng lên và nói về những chuyện này, và sát cánh với phụ nữ mà không phải chống lại họ và giả vờ rằng chuyện này là một cuộc chiến giữa các giới tính hay những điều ngớ ngẩn tương tự. Chúng ta chung sống trên trái đất. Và nhân tiện, một trong những chuyện thực sự làm tôi bực là
And by the way, one of the things that really bothers me about some of the rhetoric against feminists and others who have built the battered women's and rape crisis movements around the world is that somehow, like I said, that they're anti-male. What about all the boys who are profoundly affected in a negative way by what some adult man is doing against their mother, themselves, their sisters? What about all those boys? What about all the young men and boys who have been traumatized by adult men's violence? You know what? The same system that produces men who abuse women, produces men who abuse other men. And if we want to talk about male victims, let's talk about male victims. Most male victims of violence are the victims of other men's violence. So that's something that both women and men have in common. We are both victims of men's violence. So we have it in our direct self-interest, not to mention the fact that most men that I know have women and girls that we care deeply about, in our families and our friendship circles and every other way. So there's so many reasons why we need men to speak out. It seems obvious saying it out loud, doesn't it? Now, the nature of the work that I do and my colleagues do in the sports culture and the US military, in schools, we pioneered this approach called the bystander approach to gender-violence prevention.
một trong số những lý lẽ chống lại nữ quyền và những việc khác là những người đã xây dựng các phong trào bảo vệ những phụ nữ bị bạo hành và chống nạn hãm hiếp trên khắp thế giới là, như tôi đã nói, rằng họ chống đàn ông. Thế còn tất cả những cậu bé người bị tác động sâu sắc theo hướng xấu bởi những gì vài người đàn ông trưởng thành đang làm với mẹ họ, chính họ, chị em họ? Còn những cậu bé đó thì sao? Còn tất cả những người thanh niên và các cậu bé đã bị tổn thương bởi sự bạo lực của đàn ông trưởng thành? Bạn biết gì không? Cùng một hệ thống tạo ra đàn ông bạo hành phụ nữ tạo ra đàn ông bạo hành đàn ông. Và nếu chúng ta muốn nói tới các nạn nhân nam, thì nói về nạn nhân nam. Phần lớn nạn nhân nam của bạo lực là nạn nhân của sự bạo lực từ những người đàn ông khác. Vậy việc đó là việc mà cả phụ nữ và đàn ông đều gặp. Chúng ta đều là nạn nhân của bạo lực từ đàn ông. Nên chúng ta phải trực tiếp quan tâm tới việc đó, chưa kể đến thực tế là phần lớn đàn ông tôi biết đều có phụ nữ và các em gái chúng tôi quan tâm sâu sắc đến, trong gia đình và trong vòng quan hệ bạn bè và trong mọi cách khác. Có quá nhiều lý do tại sao chúng ta cần đàn ông lên tiếng. Thật hiển nhiên là ta phải lên tiếng. Phải không? Giờ thì, bản chất của công việc tôi và đồng nghiệp của tôi làm trong văn hóa thể thao và ở quân đội Mỹ, trong các trường, chúng tôi xung phong cách tiếp cận gọi là cách tiếp cận của người ngoài cuộc trong việc ngăn chặn bạo lực giới tính.
And I just want to give you the highlights of the bystander approach, because it's a big thematic shift, although there's lots of particulars, but the heart of it is, instead of seeing men as perpetrators and women as victims, or women as perpetrators, men as victims, or any combination in there. I'm using the gender binary. I know there's more than men and women, there's more than male and female. And there are women who are perpetrators, and of course there are men who are victims. There's a whole spectrum. But instead of seeing it in the binary fashion, we focus on all of us as what we call bystanders, and a bystander is defined as anybody who is not a perpetrator or a victim in a given situation, so in other words friends, teammates, colleagues, coworkers, family members, those of us who are not directly involved in a dyad of abuse, but we are embedded in social, family, work, school, and other peer culture relationships with people who might be in that situation. What do we do? How do we speak up? How do we challenge our friends? How do we support our friends? But how do we not remain silent in the face of abuse?
Và tôi chỉ muốn chỉ cho bạn nét chủ yếu của cách tiếp cận người ngoài cuộc, bởi vì đó là một sự chuyển chủ đề lớn, dù có rất nhiều trường hợp, nhưng cốt lõi của nó là, thay vì nhìn đàn ông là thủ phạm và phụ nữ là nạn nhân, hay phụ nữ là thủ phạm, đàn ông là nạn nhân, hay bất kể các sự kết hợp nào trong đó, Tôi đang dùng hệ nhị phân giới tính. Tôi biết có nhiều hơn là đàn ông và phụ nữ, có nhiều hơn là nam và nữ. Và có những phụ nữ là thủ phạm, và dĩ nhiên có đàn ông là nạn nhân. Có cả một dãy dài như vậy. Nhưng thay vì nhìn sự việc trong hệ nhị phân, chúng ta tập trung đặt vào vị trí mà chúng tôi gọi là người ngoài cuộc, và một người ngoài cuộc được đinh nghĩa là bất kì ai không phải là thủ phạm hay nạn nhân trong tình huống đó, hay nói cách khác, bạn bè, đồng đội, đồng nghiệp, thành viên gia đình, những người trong chúng ta mà không trực tiếp liên quan tới hai bên của hành vi xâm hại, mà là đứng trong vị trí xã hội, gia đình, cơ quan, trường học, và những mối quan hệ văn hóa giao tiếp với mọi người ai là ở người trong vị trí đó. Chúng ta phải làm gì? Làm sao chúng ta lên tiếng? Làm sao chúng ta thách thức bạn bè chúng ta? Làm sao chúng ta giúp đỡ bạn bè chúng ta? Nhưng làm sao chúng ta không giữ im lặng trước hành vi xâm hại?
Now, when it comes to men and male culture, the goal is to get men who are not abusive to challenge men who are. And when I say abusive, I don't mean just men who are beating women. We're not just saying a man whose friend is abusing his girlfriend needs to stop the guy at the moment of attack. That's a naive way of creating a social change. It's along a continuum, we're trying to get men to interrupt each other. So, for example, if you're a guy and you're in a group of guys playing poker, talking, hanging out, no women present, and another guy says something sexist or degrading or harassing about women, instead of laughing along or pretending you didn't hear it, we need men to say, "Hey, that's not funny. that could be my sister you're talking about, and could you joke about something else? Or could you talk about something else? I don't appreciate that kind of talk." Just like if you're a white person and another white person makes a racist comment, you'd hope, I hope, that white people would interrupt that racist enactment by a fellow white person. Just like with heterosexism, if you're a heterosexual person and you yourself don't enact harassing or abusive behaviors towards people of varying sexual orientations, if you don't say something in the face of other heterosexual people doing that, then, in a sense, isn't your silence a form of consent and complicity?
Khi nói đến đàn ông và văn hóa của đàn ông, mục tiêu là khiến đàn ông không xâm hại người khác thách thức những người đàn ông nào có. Và khi tôi nói tới xâm hại, tôi không chỉ nói tới những đàn ông đánh đập phụ nữ. Chúng ta không chỉ nói tới một người đàn ông có người bạn đang xâm hại bạn gái của hắn phải ngừng hắn lại trong lúc trận đánh diễn ra. Đó là một cách ngây thơ để tạo ra thay đổi trong xã hội. Cần một quá trình liên tục, chúng ta cô để khiến đàn ông chặn nhau lại. Ví dụ, bạn là một chàng trai và đang đứng trong một nhóm các chàng trai chơi xì phé, nói chuyện, đi chơi, không có sự hiện diện của phụ nữ, và một anh khác nói gì đó phân biệt giới tính hay hạ nhục hay đả kích về phụ nữ, thay vì cười theo hay giả bộ bạn chưa nghe, chúng ta cần đàn ông lên tiếng, "Này, thế không buồn cười đâu. Đó có thể là em gái tôi cậu đang nói đến đấy, và cậu có thể đùa về chuyện khác không? Hay cậu có thể nói về chuyện khác không? Tôi không thích kiểu nói chuyện đó." Giống như nếu bạn là một người da trắng và một người da trắng khác nói một câu phân biệt chủng tộc, bạn sẽ hy vọng, tôi hy vọng, rằng người da trắng chặn lại cách xử sự phân biệt chủng tộc đó. bởi một người bạn da trắng. Như với người dị tính, nếu bạn là người dị tính và nếu chính bạn không có những hành động đả kích hay xâm hại với những người với nhiều kiểu xu hướng giới tính, nếu bạn không nói thẳng vào mặt những người dị tính khác mà làm chuyện đó, thì, chẳng phải sự im lặng của bạn
Well, the bystander approach is trying to give people tools to interrupt that process and to speak up and to create a peer culture climate where the abusive behavior will be seen as unacceptable, not just because it's illegal, but because it's wrong and unacceptable in the peer culture. And if we can get to the place where men who act out in sexist ways will lose status, young men and boys who act out in sexist and harassing ways towards girls and women, as well as towards other boys and men, will lose status as a result of it, guess what? We'll see a radical diminution of the abuse. Because the typical perpetrator is not sick and twisted. He's a normal guy in every other way, isn't he?
là một dạng của chấp thuận và đồng lõa? Cách tiếp cận của người ngoài cuộc là cố cho mọi người công cụ để xen vào quy trình và lên tiếng và để tạo một không khí nền văn hóa bạn bè nơi mà các hành vi xâm hại bị xem là không chấp nhận được, không chỉ vì điều đó trái pháp luật, nhưng vì điều đó là sai và không chấp nhận được trong nền văn hóa bạn bè. Và nếu ta đi được đến mức mà những người đàn ông hành xử theo kiểu phân biệt giới tính sẽ mất vị thế, những người đàn ông trẻ và các cậu bé hành xử theo kiểu phân biệt giới tính và đả kích với các cô bé và phụ nữ, cũng như với các cậu bé và những người đàn ông khác, sẽ bị mất vị thế. Chúng ta sẽ thấy sự giảm đi triệt để của các hành vi xâm hại. Bởi vì kiểu thủ phạm điển hình không bệnh hoạn hay rối loạn. Anh ta là một anh chàng bình thường trong mọi cách khác. Phải không?
Now, among the many great things that Martin Luther King said in his short life was, "In the end, what will hurt the most is not the words of our enemies but the silence of our friends." In the end, what will hurt the most is not the words of our enemies but the silence of our friends. There's been an awful lot of silence in male culture about this ongoing tragedy of men's violence against women and children, hasn't there? There's been an awful lot of silence. And all I'm saying is that we need to break that silence, and we need more men to do that.
Giờ thì, cùng với rất nhiều những điều tuyệt vời mà Martin Luther King đã nói trong cuội đời ngắn ngủi của ông là, "Cuối cùng thì, cái làm ta đau nhất không phải là lời nói của kẻ thù của ta mà là sự im lặng của bạn bè ta. "Cuối cùng thì, cái làm ta đau nhất không phải là lời nói của kẻ thù của ta mà là sự im lặng của bạn bè ta. Đã có quá nhiều sự im lặng trong văn hóa giữa những người đàn ông về bi kịch đang diễn ra này về bạo lực của đàn ông với phụ nữ và trẻ em, phải không? Đã có quá nhiều sự im lặng. Và tất cả những gì tôi đang nói đó là chúng ta cần phá vỡ sự im lặng đó, và chúng ta cần thêm những người đàn ông để làm chuyện đó.
Now, it's easier said than done, because I'm saying it now, but I'm telling you it's not easy in male culture for guys to challenge each other, which is one of the reasons why part of the paradigm shift that has to happen is not just understanding these issues as men's issues, but they're also leadership issues for men. Because ultimately, the responsibility for taking a stand on these issues should not fall on the shoulders of little boys or teenage boys in high school or college men. It should be on adult men with power. Adult men with power are the ones we need to be holding accountable for being leaders on these issues, because when somebody speaks up in a peer culture and challenges and interrupts, he or she is being a leader, really. But on a big scale, we need more adult men with power to start prioritizing these issues, and we haven't seen that yet, have we?
Giờ, nói thì dễ hơn làm, bởi giờ tôi nói thế, nhưng tôi cũng phải nói rằng chuyện đó không dễ để đàn ông thách thức nhau trong nên văn hóa của đàn ông, đó cũng là một trong những lý do một phần của sự thay đổi toàn bộ phải diễn ra không chỉ là hiểu các vấn đề này như là vấn đề của đàn ông, chúng cũng là vấn đề về lãnh đạo của đàn ông Bởi sau cùng, trách nhiệm trong việc đứng về một phía trong các vấn đề này không nên rơi vào vai của các cậu bé nhỏ tuổi hay các cậu bé trong trường trung học hay nam sinh viên trong trường đại học. Nó nên rơi vào tay của những người đàn ông trưởng thành với sức mạnh. Chúng ta cần những người đàn ông trưởng thành với sức mạnh giữ trách nhiệm làm lãnh đạo trong những vấn đề này, bởi khi ai đó lên tiếng trong một nền văn hóa bạn bè và thách thức và ngắt lời, anh hay cô ấy đang hành động như một lãnh đạo, đúng không? Nhưng trong quy mô lớn, chúng ta cần thêm những người đàn ông trưởng thành có sức mạnh để bắt đầu xem trọng những vấn đề này, và chúng ta chưa được thấy điều đó, phải không?
Now, I was at a dinner a number of years ago, and I work extensively with the US military, all the services. And I was at this dinner and this woman said to me -- I think she thought she was a little clever -- she said, "So how long have you been doing sensitivity training with the Marines?"
Giờ, khi tôi đi ăn tối vài năm về trước, và tôi làm việc rất nhiều với quân đội Mỹ, mọi binh đoàn. Và tôi đang ở tại bàn và một người phụ nữ nói với tôi -- Tôi nghĩ cô ấy cho rằng cô ấy cũng am hiểu một chút -- cô ấy nói, "Vậy ông đã huấn luyện nhạy cảm cho lính thủy bao lâu rồi?"
And I said, "With all due respect, I don't do sensitivity training with the Marines. I run a leadership program in the Marine Corps."
Vàtôi nói, "Với tất cả sự tôn trọng, thưa cô, tôi không huấn luyện nhạy cảm cho lính thủy. Tôi điều hành một chương trình khả năng lãnh đạo trong quân đoàn lính thủy.
Now, I know it's a bit pompous, my response, but it's an important distinction, because I don't believe that what we need is sensitivity training. We need leadership training, because, for example, when a professional coach or a manager of a baseball team or a football team -- and I work extensively in that realm as well -- makes a sexist comment, makes a homophobic statement, makes a racist comment, there will be discussions on the sports blogs and in sports talk radio. And some people will say, "He needs sensitivity training." Other people will say, "Well, get off it. That's political correctness run amok, he made a stupid statement, move on." My argument is, he doesn't need sensitivity training. He needs leadership training, because he's being a bad leader, because in a society with gender diversity and sexual diversity --
Giờ thì, tôi biết nói vậy nghe khá là phô trương, nhưng đó là một sự phân biệt quan trọng, bởi tôi không tin cái chúng ta cần là huấn luyện nhạy cảm. Chúng ta cần huấn luyện khả năng lãnh đạo, bới vì, ví dụ, khi một huấn luyện viên chuyên nghiệp hay một người quản lý của đội bóng chày hay của đội bóng đá -- và tôi cũng làm việc rất nhiều trong lĩnh vực này -- nói một câu phân biệt giới tính, nói một câu kì thị người đồng tính, nói một câu phân biệt chủng tộc, sẽ có các cuộc thảo luận trên các trang blog thể thao và kênh thể thao trên radio. Và vài người sẽ nói, "Chà, anh ta cần huấn luyện nhạy cảm đấy." Và người khác sẽ nói, "Thôi, bỏ qua đi. Bạn biết đấy, đó là hành động sửa sai chính trị chạy loạn, và anh ta nói một câu ngu ngốc. Bỏ đi." Phản đối của tôi là, anh ta không cần huấn luyện nhạy cảm. Anh ta cần huấn luyện khả năng lãnh đạo, bởi anh ta đang là một người lãnh đạo tồi, bởi trong một xã hội với giới tính phong phú và xu hướng giới tính phong phú -- (Vỗ tay ) --
(Applause)
với chủng tộc và dân tộc phong phú, bạn nói
and racial and ethnic diversity, you make those kind of comments, you're failing at your leadership. If we can make this point that I'm making to powerful men and women in our society at all levels of institutional authority and power, it's going to change the paradigm of people's thinking.
những câu như vậy, bạn thất bại trong khả năng lãnh đạo. Nếu chúng ta có thể làm ý mà tôi đang nói cho những người đàn ông và phụ nữ mạnh mẽ trong xã hội chúng ta với mức độ có quyền thế và sức mạnh, thì nó sẽ thay đổi, nó sẽ thay đổi cái mô hình của suy nghĩ mọi người.
You know, for example, I work a lot in college and university athletics throughout North America. We know so much about how to prevent domestic and sexual violence, right? There's no excuse for a college or university to not have domestic and sexual violence prevention training mandated for all student athletes, coaches, administrators, as part of their educational process. We know enough to know that we can easily do that. But you know what's missing? The leadership. But it's not the leadership of student athletes. It's the leadership of the athletic director, the president of the university, the people in charge who make decisions about resources and who make decisions about priorities in the institutional settings. That's a failure, in most cases, of men's leadership.
Bạn biết đấy, ví dụ, tôi làm việc rất nhiều với với những vận động viên của đại học trên khắp miền Bắc Mỹ. Chúng ta biết quá rành về cách ngăn ngừa bạo lực gia đình và giới tính, đúng không? Không có lý do gì một đại học không có chương trình huấn luyện ngăn chặn bạo lực gia đình và giới tính bắt buộc với mọi vận động viên, huấn luyện viên, quản lý, như một phần của quá trình giáo dục. Chúng ta đủ biết là chúng ta có thể dễ dàng làm chuyện đó. Nhưng bạn biết đang thiếu gì không? Khả năng lãnh đạo. Nhưng không phải khả năng lãnh đạo của những vận động viên học sinh. Mà là khả năng lãnh đạo của các giám đốc của vận động viên, chủ tịch của trường đại học, những người chịu trách nhiệm người đưa ra quyết định về nguồn lực và người đưa ra quyết định về các ưu tiên trong bối cảnh tổ chức. Đó là thất bại, trong phần lớn trường hợp, cùa khả năng lãnh đạo của đàn ông.
Look at Penn State. Penn State is the mother of all teachable moments for the bystander approach. You had so many situations in that realm where men in powerful positions failed to act to protect children, in this case, boys. It's unbelievable, really. But when you get into it, you realize there are pressures on men. There are constraints within peer cultures on men, which is why we need to encourage men to break through those pressures.
Hãy nhìn vào bang Penn. Bang Penn là ngọn nguồn của mọi thời điểm cần học hỏi cho cách tiếp cận của người ngoài cuộc. Bạn có quá nhiều hoàn cảnh trong khu vực đó nơi mà đàn ông trong vị thế có quyền lực thất bại trong việc hành động để bảo vệ trẻ em, trong trường hợp này, các cậu bé. Thật khó tin được, thật thế. Nhưng khi bạn đi sâu vào, bạn nhận ra rằng có những sức ép lên đàn ông. Có những ràng buộc của văn hóa bạn bè lên đàn ông, đó là tại sao chúng ta cần khuyến khích đàn ông vượt qua những áp lực đó.
And one of the ways to do that is to say there's an awful lot of men who care deeply about these issues. I know this, I work with men, and I've been working with tens of thousands, hundreds of thousands of men for many decades now. It's scary, when you think about it, how many years. But there's so many men who care deeply about these issues, but caring deeply is not enough. We need more men with the guts, with the courage, with the strength, with the moral integrity to break our complicit silence and challenge each other and stand with women and not against them.
Và một trong những cách làm việc đó là, có quá nhiều những người đàn ông quan tâm sâu sắc về những vấn đề này. Tôi biết điều này. Tôi làm việc với đàn ông, và tôi đã làm việc hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn đàn ông, trong nhiều, nhiều thập niên rồi. Thật đáng sợ, khi bạn nghĩ về nó, bao nhiêu năm rồi. Nhưng có rất nhiều đàn ông quan tâm sâu sắc đến những vấn đề này, nhưng quan tâm sâu sắc chưa đủ. Chúng ta cần nhiều hơn đàn ông với can đảm, với lòng dũng cảm, với sức mạnh và lòng chính trực để phá vỡ sự im lặng đồng lõa và thách thức lẫn nhau và kề vai với phụ nữ chứ không phải chống lại họ.
By the way, we owe it to women. There's no question about it. But we also owe it to our sons. We also owe it to young men who are growing up all over the world in situations where they didn't make the choice to be a man in a culture that tells them that manhood is a certain way. They didn't make the choice. We that have a choice, have an opportunity and a responsibility to them as well.
Nhân tiện, chúng ta nợ điều đó với phụ nữ. Không nghi ngờ gì về chuyện đó. Nhưng chúng ta cũng nợ điều đó với con trai chúng ta. Chúng ta cũng nợ điều đó với những người đàn ông trẻ đang lớn lên trên khắp thế giới trong hoàn cảnh họ đã không lựa chọn làm đàn ông trong một nền văn hóa mà nói với họ rằng nam tính là gì theo một cách. Họ đã không lựa chọn. Chúng ta có một lựa chọn và một cơ hội và một trách nhiệm với họ.
I hope that, going forward, men and women, working together, can begin the change and the transformation that will happen so that future generations won't have the level of tragedy that we deal with on a daily basis.
Tôi hi vọng rằng, trong tương lai, đàn ông và phụ nữ, cùng với nhau, có thể khởi đầu một thay đổi và sự biến đổi đó sẽ xảy ra để các thế hệ tương lai không phải chịu cùng mức bi kịch mà chúng ta phải đương đầu hằng ngày.
I know we can do it, we can do better.
Tôi biết chúng ta có thể làm điều đó. Chúng ta có thể làm tốt hơn nữa.
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)