In 1667, a Danish scientist finally concluded that certain mysterious stones prized for their supposed medicinal powers, hadn’t fallen from the sky during lunar eclipses and weren’t serpent tongues. In fact, they were fossilized teeth— many belonging to a prehistoric species that would come to be called megalodon, the biggest shark to ever live. So what was it like when megalodon ruled the seas? And what brought this formidable predator to extinction?
Năm 1667, một nhà khoa học Đan Mạch đã đưa ra kết luận về những viên đá bí ẩn thứ vốn được cho là có khả năng trị bách bệnh, không phải từ trên trời rơi xuống trong nguyệt thực và cũng không phải lưỡi của loài rắn khổng lồ. Thực tế, chúng chính là những chiếc răng hóa thạch đa số thuộc về một chủng loài tiền sử, thứ sẽ được biết đến với tên Megalodon, loài cá mập khổng lồ nhất từng tồn tại. Vậy chuyện gì đã xảy ra khi Megalodon thống trị các đại dương? Và điều gì đã khiến cho loài săn mồi đáng sợ này tuyệt chủng?
Because their skeletons were cartilaginous, what remains of megalodons are mostly scattered clues, like some isolated vertebrae and lots of their enamel-protected teeth. Like many sharks, megalodons could shed and replace thousands of teeth over the course of their lives. Interestingly, some fossil sites harbor especially high numbers of small megalodon teeth. Experts believe these were nurseries that supported countless generations of budding megalodons. They grew up in sheltered and food-packed shallow waters before becoming unrivaled adult marine hunters.
Do xương của chúng thuộc lớp cá sụn, những gì còn lại của Megalodon chỉ là những manh mối rải rác, như vài đốt sống cô lập và nhiều chiếc răng được phủ bởi men. Như nhiều loài cá mập khác, megalodon có thể rụng và thay thế hàng ngàn cái răng trong suốt vòng đời của chúng. Thú vị thay, một số điểm hóa thạch thường có một lượng lớn những cái răng nhỏ của Megalodon. Các chuyên gia tin là có một nhà trẻ đã ươn mầm cho biết bao thế hệ các megalodon bé xí. Chúng lớn lên trong một mái ấm với vùng nước nông đầy thức ăn trước khi trở nên vô đối trước những gã săn mồi của đại dương.
Looking at the similarities with great white shark teeth, scientists estimate that megalodons might have stretched up to 20 meters— three times longer than great whites. And during their reign, which began around 20 million years ago, megalodons lived just about everywhere, with individuals also potentially undertaking transoceanic migrations.
Hãy cùng nhìn vào điểm chung với những cái răng của cá mập trắng lớn, các nhà khoa học ước tính rằng megalodon có thể dài đến 20 mét tức dài gấp 3 lần so với cá mập trắng. Và trong thời điểm chúng ngự trị, bắt đầu vào khoảng 20 triệu năm trước megalodon đã sống ở hầu như mọi nơi, với khả năng cao là những cá thể của chúng đã làm các cuộc viễn du xuyên đại dương.
The world was warmer and the ocean was brimming with life. Otters and dugongs thrived in newly formed kelp forests, and baleen whales were at their most diverse. Megalodons had no shortage of high-energy, edible options. And it seems they were ambitious eaters. Generally, as carnivores consume protein-rich meat, certain nitrogen isotopes accumulate in their tissues— including the enamel of their teeth. Analyzing megalodon teeth, scientists confirmed they were apex predators that not only ate large prey species— but also other predators, perhaps even each other.
Thế giới lúc đó ấm hơn và các đại dương thì tràn đầy sức sống. Rái cá và bò biển phát triển mạnh trong những khu rừng tảo bẹ mới hình thành, và cá voi tấm sừng đang ở thời kì phân hóa tốt nhất. Megalodon không thiếu những lựa chọn giàu năng lượng trong khẩu phần của chúng. Và chúng có vẻ là những gã tham ăn đáng sợ. Về tổng quát, khi các loài ăn thịt tiêu thụ thịt giàu protein, một số đồng vị nitơ sẽ tích lũy trong các mô của chúng— bao gồm cả men răng của chúng. Phân tích răng của megalodon, các nhà khoa học đã xác nhận chúng là loài ăn thịt đầu bảng vốn không chỉ ăn những loài khổng lồ- mà còn cả những loài săn mồi khác, thậm chí có thể ăn cả đồng loại.
In addition to megalodon’s teeth, researchers have access to one exceptionally well-preserved spinal column that comprises 141 vertebrae of a 46-year-old megalodon. A 3D model of the megalodon’s body suggests that its stomach could reach volumes of almost 10,000 liters— big enough to fit an entire orca. Reconstructing their jaws, researchers think megalodons could eat a now-extinct 7-meter sperm whale in as few as four bites. And the fossilized bones of ancient cetaceans do indeed show evidence of megalodon bite marks— including some that healed over, confirming that megalodons pursued live prey.
Bên cạnh những chiếc răng của megalodon, các nhà nghiên cứu đã tiếp cận được một cột sống được bảo quản khá tốt bao gồm 141 đốt sống của một con megalodon 46 tuổi. Mô hình 3D của cơ thể megalodon mô phỏng dạ dày của nó có thể đạt đến khối lượng gần 10,000 lít, đủ lớn để chứa một con cá voi sát thủ bên trong. Qua việc tái cấu trúc bộ hàm, các nhà nghiên cứu cho là megalodon có thể ăn một con cá nhà táng dài 7m hiện đã tuyệt chủng chỉ với vỏn vẹn 4 phát cắn. Và các bộ xương hóa thạch của cá voi cổ đại đã phần nào cho thấy bằng chứng về dấu vết từ cú cắn của megalodon, bao gồm cả những vết đã hồi phục, cho thấy rằng megalodon đã rượt sống con mồi.
But if megalodons were so powerful, why did they go extinct? It seems there were a few contributing factors. By the time they disappeared around 3.5 million years ago, the global climate had cooled, causing more glaciers to form and the sea level to drop. This dried up many coastal habitats, meaning some of the world’s most resource-rich marine sites were lost. About a third of all marine megafauna eventually went extinct, so fewer prey species were available. And megalodons already faced high energetic demands because of their size and the mechanism they likely used to regulate their body temperature, which allowed them to navigate cold waters and attack prey with bursts of speed. Environmental changes may have made megalodons vulnerable and increasingly put them in competition with other predators, including the great white shark, a relative newcomer.
Nhưng nếu megalodon mạnh mẽ như vậy, thì tại sao chúng lại tuyệt chủng? Có vẻ như một số yếu tố đã dẫn đến điều này. Trong giai đoạn mà chúng biến mất tầm 3.5 triệu năm trước, khí hậu toàn cầu đã lạnh đi, khiến nhiều sông băng hình thành và mực nước biển hạ xuống. Điều này khiến môi trường sống ven biển khô cạn, đồng nghĩa với sự biến mất của những vùng biển giàu tài nguyên nhất. Khoảng 1 phần 3 những loài động vật biển khổng lồ đã tuyệt chủng, thế nên có ít con mồi hơn. Và megalodon đã gặp phải vấn đề gây ra bởi nhu cầu năng lượng quá lớn do chính kích cỡ của chúng và cũng do cơ chế đặc biệt mà chúng dùng để điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, thứ cho phép chúng xác định các vùng nước lạnh và tấn công con mồi với tốc độ chóng mặt. Các thay đổi về môi trường có lẽ đã khiến megalodon trở nên dễ tổn thương và đặt chúng vào cuộc cạnh tranh với những loài săn mồi khác, bao gồm cả cá mập trắng lớn, một gã hàng xóm mới nổi.
Because megalodons were highly mobile predators, their extinction had global consequences. The end of their long-distance travels probably disrupted nutrient transport between different ecosystems. And many animals were suddenly released from the immense predatory pressure of their bite. Interestingly, some marine mammals dramatically increased in size afterwards, which was perhaps partially afforded because they were no longer dealing with such a mega-existential threat. Knowing that the decline of apex predators can destabilize entire ecosystems, conservationists are working to prevent today’s sharks from facing a similar fate— this time, because of humans. And meanwhile, the megalodon remains a colossal testament to ecological interdependence and millions of years of bones well-bitten and waters well-wandered.
Bởi megalodon là loài săn mồi linh động, sự tuyệt chủng của chúng gây hậu quả trên toàn cầu. Sự kết thúc những chuyến viễn du của chúng gây gián đoạn quá trình trao đổi chất giữa những hệ sinh thái khác nhau. Và nhiều loài động vật đã thoát khỏi áp lực cực lớn đến từ những cú cắn đáng sợ của loài này. Thú vị thay, vài loài động vật có vú dưới biển đã gia tăng số lượng nhanh chóng, điều này có thể được bảo đảm bởi chúng đã không còn phải đối mặt với những mối đe dạo khổng lồ ngoài kia. Biết rằng sự tuyệt chủng của loài săn mồi trên đỉnh, có thể gây bất ổn đến toàn bộ hệ sinh thái, Các nhà bảo tồn hiện đang làm việc nhằm ngăn chặn những loài cá mập hiện nay khỏi số phận tương tự lần này, là do con người. Và dĩ nhiên, megalodon vẫn là một minh chứng khổng lồ về sự phụ thuộc lẫn nhau của hệ sinh thái và hàng triệu năm lang thang trên biển nhằm cắn nát xương mọi con mồi