In 1898, Marie and Pierre Curie discovered radium. Claimed to have restorative properties, radium was added to toothpaste, medicine, water, and food. A glowing, luminous green, it was also used in beauty products and jewelry. It wasn't until the mid-20th century we realized that radium's harmful effects as a radioactive element outweighed its visual benefits. Unfortunately, radium isn't the only pigment that historically seemed harmless or useful but turned out to be deadly. That lamentable distinction includes a trio of colors and pigments that we've long used to decorate ourselves and the things we make: white, green, and orange. Our story begins with white. As far back as the 4th century BCE, the Ancient Greeks treated lead to make the brilliant white pigment we know today. The problem? In humans, lead is directly absorbed into the body and distributed to the blood, soft tissues, and mineralized tissues. Once in the nervous system, lead mimics and disrupts the normal functions of calcium, causing damages ranging from learning disabilities to high blood pressure. Yet the practice of using this toxic pigment continued across time and cultures. Lead white was the only practical choice for white oil or tempera paint until the 19th century. To make their paint, artists would grind a block of lead into powder, exposing highly toxic dust particles. The pigment's liberal use resulted in what was known as painter's colic, or what we'd now call lead poisoning. Artists who worked with lead complained of palseys, melancholy, coughing, enlarged retinas, and even blindness. But lead white's density, opacity, and warm tone were irresistible to artists like Vermeer, and later, the Impressionists. Its glow couldn't be matched, and the pigment continued to be widely used until it was banned in the 1970s. As bad as all that sounds, white's dangerous effects pale in comparison to another, more wide-spread pigment, green. Two synthetic greens called Scheele's Green and Paris Green were first introduced in the 18th century. They were far more vibrant and flashy than the relatively dull greens made from natural pigments, so they quickly became popular choices for paint as well as dye for textiles, wallpaper, soaps, cake decorations, toys, candy, and clothing. These green pigments were made from a compound called cupric hydrogen arsenic. In humans, exposure to arsenic can damage the way cells communicate and function. And high levels of arsenic have been directly linked to cancer and heart disease. As a result, 18th century fabric factory workers were often poisoned, and women in green dresses reportedly collapsed from exposure to arsenic on their skin. Bed bugs were rumored not to live in green rooms, and it's even been speculated that Napoleon died from slow arsenic poisoning from sleeping in his green wallpapered bedroom. The intense toxicity of these green stayed under wraps until the arsenic recipe was published in 1822. And a century later, it was repurposed as an insecticide. Synthetic green was probably the most dangerous color in widespread use, but at least it didn't share radium's property of radioactivity. Another color did, though - orange. Before World War II, it was common for manufacturers of ceramic dinnerware to use uranium oxide in colored glazes. The compound produced brilliant reds and oranges, which were appealing attributes, if not for the radiation they emitted. Of course, radiation was something we were unaware of until the late 1800s, let alone the associated cancer risks, which we discovered much later. During World War II, the U.S. government confiscated all uranium for use in bomb development. However, the atomic energy commission relaxed these restrictions in 1959, and depleted uranium returned to ceramics and glass factory floors. Orange dishes made during the next decade may still have some hazardous qualities on their surfaces to this day. Most notably, vintage fiestaware reads positive for radioactivity. And while the levels are low enough that they don't officially pose a health risk if they're on a shelf, the U.S. EPA warns against eating food off of them. Though we still occasionally run into issues with synthetic food dyes, our scientific understanding has helped us prune hazardous colors out of our lives.
Vào năm 1898, Marie và Pierre Curie phát hiện ra radium. Được cho là có tính hồi phục, radium được thêm vào kem đánh răng, thuốc, nước, và thực phẩm. Với sắc xanh lá phát sáng lóng lánh, radium cũng được sử dụng trong mỹ phẩm và đồ trang sức. Phải đến giữa thế kỉ thứ 19, chúng ta mới nhận ra rằng tác động phóng xạ gây hại của radium đáng lưu ý hơn so với lợi ích về mặt thị giác của nó. Không may, radium không là chất nhuộm duy nhất trong lịch sử ban đầu có vẻ hữu ích và vô hại nhưng hóa ra lại cực kì chết chóc. Nhóm màu kinh khủng đó bao gồm bộ ba màu sắc và chất nhuộm mà từ lâu chúng ta đã dùng để trang trí ta và đồ đạc ta tạo ra: trắng, xanh lá, và cam. Chuyện của chúng ta bắt đầu với màu trắng. Ngay từ thế kỉ thứ 4 trước Công nguyên, người Hi Lạp cổ đã xử lí chì để tạo ra chất nhuộm trắng sáng ta biết ngày nay. Vấn đề là gì? Ở người, chì được hấp thụ trực tiếp vào cơ thể và xâm nhập vào máu, mô mềm, và mô khoáng. Một khi vào hệ thần kinh, chì sẽ lặp lại và làm gián đoạn chức năng của canxi, gây ra những vấn đề từ khuyết tật trong học tập đến cao huyết áp. Dù vậy, việc sử dụng loại chất nhuộm độc hại này xuất hiện ở nhiều thời đại và nhiều nền văn hóa. Màu trắng chì là lựa chọn thiết thực duy nhất cho sơn dầu trắng hay màu keo đến tận thế kỉ thứ 19. Để tạo màu, các họa sĩ nghiền một khối chì thành bột, từ đó phơi nhiễm bụi chì cực kì độc hại. Việc sử dụng chì tràn lan gây ra thứ vốn được biết là bệnh đau bụng của họa sĩ, hay ngày nay ta gọi là nhiễm độc chì. Các họa sĩ làm việc với chì phải trải qua chứng tê liệt trầm cảm, ho, đồng tử mở rộng, và thậm chí mù lòa. Dù vậy, tính dày đặc, sự mờ ảo và sắc ấm áp của màu trắng chì thu hút các họa sĩ như Vermeer và những người theo trường phái Ấn tượng sau này. Vẻ óng ánh của chì rất đặc trưng, và nó tiếp tục được sử dụng rộng rãi đến khi bị cấm vào những năm 1970. Dù nghe có vẻ kinh khủng, tác động nguy hiểm của màu trắng bị lu mờ khi so với một chất nhuộm khác phổ biến hơn: màu xanh lá. Hai loại màu xanh lá tổng hợp - màu xanh Scheele và màu xanh Paris - được giới thiệu lần đầu tiên vào thế kỉ thứ 18. Chúng sáng và sặc sỡ hơn rất nhiều so với những màu xanh dịu được tạo từ các chất nhuộm tự nhiên, qua đó nhanh trở thành lựa chọn phổ biến cho sơn cũng như phẩm nhuộm cho vải dệt, giấy dán tường, xà phòng, đồ trang trí bánh, đồ chơi, kẹo, và quần áo. Các chất nhuộm xanh lá này làm từ một hợp chất gọi là muối hydro thạch tín của đồng. Ở người, phơi nhiễm thạch tín có thể phá hủy sự liên lạc và hoạt động của các tế bào, và thạch tín nồng độ cao có liên quan trực tiếp đến ung thư và bệnh tim. Vì lẽ đó, các công nhân nhà máy sợi thế kỉ 18 thường bị đầu độc, và phụ nữ mặc áo đầm xanh được mô tả là hay đổ gục vì phơi nhiễm thạch tín trên da. Rệp giường được cho là không sống trong phòng màu xanh, và thậm chí có giả thuyết rằng Napoleon chết vì ngộ độc thạch tín mãn tính do ông ngủ trong căn phòng có giấy dán tường màu xanh. Độc tính cực cao của những màu xanh này chưa được phát hiện cho đến khi công thức thạch tín được phát hành vào năm 1822; một thế kỉ sau, thạch tín được chuyển sang dùng làm thuốc trừ sâu. Màu xanh tổng hợp có lẽ là màu sắc nguy hiểm nhất được sử dụng rộng rãi, nhưng ít ra nó không có tính phóng xạ như radium. Một màu sắc khác thì có - màu cam. Trước Thế chiến II, các nhà sản xuất bát đĩa gốm thường sử dụng oxide uranium trong men sứ màu. Hợp chất này tạo nên những màu đỏ và cam rực rỡ, vốn là những màu hấp dẫn nếu như không có tính phóng xạ. Lẽ dĩ nhiên là sự phóng xạ vẫn chưa được chú ý cho đến cuối thế kỉ 19, huống hồ là những nguy cơ ung thư có liên quan mà rất lâu sau ta mới phát hiện. Trong Thế chiến II, chính phủ Hoa Kì tịch thu toàn bộ uranium để chế tạo bom; tuy nhiên, Ủy ban Năng lượng Nguyên tử nới lỏng những hạn định này vào năm 1959, và lượng uranium nghèo quay trở lại các nhà máy đồ gốm và thủy tinh. Bát đĩa màu cam sản xuất ở thập niên sau có thể còn nồng độ ở mức nguy hiểm trên bề mặt của chúng cho đến ngày nay; đáng kể nhất là bát đĩa cũ vẫn có kết quả dương tính với phóng xạ. Dù nồng độ ở mức thấp và không gây nguy cơ rõ ràng đối với sức khỏe nếu bát đĩa cũ được bày bán, Cơ quan Bảo vệ Môi sinh Hoa Kì cảnh báo không ăn thức ăn trong các vật dụng này. Mặc dù chúng ta vẫn hay gặp vấn đề với các phẩm nhuộm thực phẩm tổng hợp, kiến thức khoa học đã giúp ta loại bỏ những màu sắc nguy hiểm ra khỏi cuộc sống.