Here's my thing. Hold on. There I go. Hey. I want to start today -- talk about the structure of a polypeptide.
Chào. Tôi sẽ mở đầu bài nói hôm nay – đây là điều tôi sẽ làm. Chờ chút. Được rồi đó Chào. Tôi muốn nói về cấu trúc của chuỗi axit amin (Tiếng cười)
(Laughter)
I get a lot of people asking me, in terms of "Lost," you know, "What the hell's that island?" You know, it's usually followed by, "No, seriously, what the hell is that island?"
Tôi hay được người ta hỏi, về "Lost", bạn biết đấy "Hòn đảo đó là thứ quái quỷ gì vậy" Bạn biết đấy, tiếp theo họ sẽ hỏi, nào, nghiêm túc đấy, hòn đảo đó là thứ quái gì vậy?”
Why so many mysteries? What is it about mystery that I seem to be drawn to? And I was thinking about this, what to talk about at TED. When I talked to the kind rep from TED, and I said, "Listen, you know, what should I talk about?" He said, "Don't worry about it. Just be profound."
(Tiếng cười) Tại sao lại có nhiều bí ẩn như vậy? Có điều gì ở những bí ấn thu hút tôi? Và tôi đã nghĩ xem mình sẽ nói gì ở TED. Khi tôi bàn bạc với đại diện tốt bụng từ TED, và tôi nói “Nghe này, theo anh tôi nên nói về chủ đề nào?" Anh ta trả lời “Đừng lo. Chỉ cần chút sâu sắc thôi.”
(Laughter)
(Tiếng cười) Nhờ vậy mà tôi hoàn toàn thoải mái.
And I took enormous comfort in that. So thank you, if you're here.
Vì vậy, cảm ơn anh, nếu anh ở đây.
I was trying to think, what do I talk about? Good question. Why do I do so much stuff that involves mystery? And I started trying to figure it out. And I started thinking about why do I do any of what I do, and I started thinking about my grandfather. I loved my grandfather. Harry Kelvin was his name, my mother's father. He died in 1986. He was an amazing guy. And one of the reasons he was amazing: After World War II, he began an electronics company. He started selling surplus parts, kits, to schools and stuff. So he had this incredible curiosity. As a kid, I saw him come over to me with radios and telephones and all sorts of things. And he'd open them up, he'd unscrew them and reveal the inner workings -- which many of us, I'm sure, take for granted. But it's an amazing gift to give a kid. To open up this thing and show how it works and why it works and what it is. He was the ultimate deconstructor, in many ways. And my grandfather was a kind of guy who would not only take things apart, but he got me interested in all sorts of different odd crafts, like, you know, printing, like the letter press. I'm obsessed with printing. I'm obsessed with silk-screening and bookbinding and box making. When I was a kid, I was always, like, taking apart boxes and stuff.
Tôi đã cố nghĩ xem tôi thường nói về những điều gì? Một câu hỏi hay. Tại sao tôi làm rất nhiều việc liên quan tới những bí ẩn? Và tôi bắt đầu dần tìm cách giải đáp khúc mắc này Tôi bắt đầu suy nghĩ về nguyên do tôi làm những việc mình làm, và tôi nghĩ tới ông tôi, Tôi yêu ông tôi. Ông tên là Harry Kelvin, ông ngoại tôi. Ông qua đời năm 1986. Một con người tuyệt vời. Và một trong những lý do khiến ông là con người tuyệt vời, sau Thế Chiến thứ hai ông mở một công ty chuyên về đồ điện Ông buôn bán các bộ phận tháo lắp, các bộ dụng cụ cho các trường học, v.v… Ông hiếu kỳ một các khó tin. Từ khi còn là một đứa trẻ tôi đã thấy ông mang tới cho tôi những chiếc đài phát thanh, những chiếc điện thoại và vô vàn những thứ tương tự Sau đó ông sẽ mở, tháo tung chúng, và chỉ ra cácbộ phận hoạt động bên trong -- thứ mà rất nhiều người trong số chúng ta, tôi chắc chắn là, coi như là những thứ hiển nhiên. Nhưng đó là một món quà tuyệt vời cho một đứa trẻ. Mở một vật ra và chỉ rõ nó hoạt động như thế nào và tại sao nó có thể hoạt động được và giải thích nó là vật gì. Ông là một bậc thầy tháo dỡ, hiểu theo nhiều cách khác nhau. Và ông của tôi thuộc kiểu người sẽ không chỉ tháo tung mọi thứ, mà còn khiến tôi hứng thú với những đồ thủ công lặt vặt, kiểu, bạn biết đấy, việc in ấn, kiểu phần ghi chú chẳng hạn. Tôi bị ám ảnh với nghề in. Tôi bị ám ảnh bởi kỹ thuật in lụa và đóng gáy sách và đóng hộp. Khi tôi còn là một đứa trẻ tôi luôn thích, kiểu, tháo tung những chiếc hộp và những thứ khác.
And last night in the hotel, I took apart the Kleenex box. I was just looking at it. And I'm telling you --
Và tối qua trong khách sạn, tôi đã tháo tung chiếc hộp khăn giấy Kleenex. Tôi mới chỉ nhìn qua nó. Và nói thật với các bạn ... (Tiếng cười) Đó là một vật tuyệt đẹp.
(Laughter)
It's a beautiful thing. I swear to God. I mean, when you look at the box and you sort of see how it works. Rives is here, and I met him years ago at a book fair; he does pop-up books. And I'm obsessed with engineering of paper. The scoring of it, the printing of it, where the thing gets glued, the registration marks for the ink. I just love boxes. My grandfather was the guy who kind of got me into all sorts of these things. He would also supply me with tools. He was this amazing encourager -- this patron, sort of, to make stuff. And he got me a Super 8 camera when I was 10 years old. And in 1976, that was sort of an anomaly, to be a 10-year-old kid that had access to a camera. And you know, he was so generous; I couldn't believe it. He wasn't doing it entirely without some manipulation. I mean, I would call him, and I'd be like, "Listen, Grandpa, I really need this camera. You don't understand. This is, like, I want to make movies. I'll get invited to TED one day --"
Thề có Chúa. Ý tôi là, khi bạn nhìn vào chiêc hộp, và bạn hình dung ra cách hoạt động của nó. Rives đang ở đây, và tôi gặp anh ta vài năm trước ở một hội chợ sách; anh ta làm những cuốn sách có hình nổi lên khi ta lật trang (sách pop-up). Và tôi bị ám sảnh với, kiểu, cách dựng mô hình từ giấy. Nhưng kiểu như, cách rạch khía nó, cách in nó, nơi dán keo, bạn biết đấy, dấu mực bảo đảm. Tôi yêu thích những chiếc hộp. Ông ngoại tôi thuộc kiểu người, bạn biết đấy, gần như dẫn dắt tôi tới những thứ như thế này. Ông cũng sẽ cung cấp cho tôi các dụng cụ cần thiết. Ông là một nguồn khích lệ tuyệt vời -- người bảo trợ, gần như thế, để tôi làm việc. Và ông tặng tôi một chiếc máy quay phim Super 8 khi tôi mới 10 tuổi. Và vào năm 1976, đó là một điều hiếm thấy, là một đứa trẻ 10 tuổi và sở hữu một chiếc máy quay phim. Và bạn biết đấy, ông hào phóng đến khó tin. Thực ra thì ong không làm việc đó mà không có sự lôi kéo. Ý tôi là, tôi sẽ gọi cho ông, và tôi sẽ bảo, "Nghe cháu đi ông, cháu thực sự cần chiêc máy quay này. Ông không hiểu đâu. Việc này, ông biết đấy, cháu muốn làm phim. Rồi một ngày nào đó cháu sẽ được mời đến TED. Việc này -- " (Tiếng cười)
(Laughter)
And, you know, my grandmother was the greatest. Because she'd be like, you know -- she'd get on the phone. She'd be like, "Harry, it's better than the drugs. She was fantastic. So I found myself getting this stuff, thanks to her assist, and suddenly, you know, I had a synthesizer when I was 14 years old -- this kind of stuff. And it let me make things, which, to me, was sort of the dream. He sort of humored my obsession to other things too, like magic. The thing is, we'd go to this magic store in New York City called Lou Tannen's Magic. It was this great magic store. It was a crappy little building in Midtown, but you'd be in the elevator, the elevator would open -- there'd be this little, small magic store. You'd be in the magic store. And it was a magical place. So I got all these magic tricks. Here. I'll show you. This is the kind of thing. So it would be like, you know. Which is good, but now I can't move. Now, I have to do the rest of the thing like this. I'm like, "Oh, wow. Look at my computer over there!"
Và bạn biết đấy, bà ngoại tôi là người vĩ đại nhất. Bởi vì bà sẽ kiểu, bạn biết đấy -- nhấc máy lên. Bà sẽ bảo ông, "Harry này, còn đỡ hơn là ma túy. Cứ để thằng bé làm -- ' Bà quá tuyệt vời. (Tiếng cười) Và thế là tôi có chiếc máy quay, nhờ sự giúp đỡ của bà, và đột nhiên, bạn biết đấy, tôi có một bộ đàn điện tử khi tôi mới 14 tuối -- những thứ như thế đấy. Và chúng cho phép tôi thực hiện những thứ mà đối với tôi như một giấc mơ. Ông cũng hay đùa vui về nỗi ám ảnh của tôi đối với những thứ khác, như ảo thuật chẳng hạn. Có điều này, chúng tôi sẽ tới cửa hàng bán đồ ảo thuật ở thành phố New York tên là "Lou Tannen's Magic" (Cửa Hàng Ảo Thuật của Lou Tannen). Đó là một cửa hàng tuyệt vời. Nó chỉ là một căn nhà bé nhỏ xập xệ khu Midtown, nhưng bạn sẽ bước vào chiếc thang máy, chiếc thang máy sẽ mở ra -- và sẽ có cửa hàng đồ ảo thuật bé xinh này. Bạn bước vào cửa hàng. Và nơi đó, nơi đó quả là một vùng đất kỳ diệu Và tôi có mọi trò ảo thuật. À, đây. Tôi sẽ chỉ cho các bạn. Nó đây. Và nó sẽ kiểu, như bạn biết đấy. Phải không nào? Khá hay, nhưng bây giờ tôi không thể di chuyển. Bây giờ, tôi sẽ phải làm như thế này, suốt phần còn lại của bài nói, như thế này. Tôi sẽ kiểu. "Ồ. Hãy nhìn chiếc máy tính của tôi ở đằng kia!" (Tiếng cười) Dù sao thì, và một trong số những thứ tôi mua ở cửa hàng đó là cái này:
(Laughter)
So one of the things that I bought at the magic store was this: Tannen's Mystery Magic Box. The premise behind the Mystery Magic Box was the following: 15 dollars buys you 50 dollars worth of magic. Which is a savings.
Tannen's Mystery Magic Box. (Chiêc hộp bí ẩn của Tannen) Cơ sở hỗ trợ cho chiếc hộp bí ẩn này là đây: Với 15 dollar bạn sẽ có món ảo thuật đáng giá 50 dollar Món hời chứ hả. (Tiếng cười)
(Laughter)
Bây giờ, tôi đã mua chiếc hộp này hàng thập kỷ trước và tôi không hề nói đùa.
Now, I bought this decades ago and I'm not kidding. If you look at this, you'll see it's never been opened. But I've had this forever. Now, I was looking at this, it was in my office, as it always is, on the shelf, and I was thinking, why have I not opened this? And why have I kept it? Because I'm not a pack rat. I don't keep everything, but for some reason I haven't opened this box. And I felt like there was a key to this, somehow, in talking about something at TED that I haven't discussed before, and bored people elsewhere. So I thought, maybe there's something with this. And there was this giant question mark. I love the design, for what it's worth, of this thing. And I started thinking, why haven't I opened it?
Nếu bạn kiểm tra, bạn sẽ thấy nó chưa bao giờ được mở ra. Nhưng tôi đã có nó suốt thời gian qua. Bây giờ, tôi nhìn thấy nó trong văn phòng, vẫn ở trên giá như mọi khi, và tôi nghĩ, tại sao mình vẫn chưa mở nó ra? Và tại sao mình vẫn giữ nó? Bởi vì tôi không phải kẻ ưa nhặt nhạnh, tôi không giữ lại mọi thứ nhưng vì lý do nào đó tôi vẫn chưa mở chiếc hộp này. Và tôi cảm thấy như có một chìa khóa cho vấn đề này, bằng cách nào đó, về việc nói chuyện ở TED về một điều mà tôi chưa hề đề cập tới trước đó, và làm nhàm lỗ tai mọi người ở những chỗ khác. Vì vậy tôi nghĩ, có điều gì đó về chuyện này. Và tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện này. Và ở đây có một dấu hỏi chấm to đùng. Tôi thích mẫu thiết kế này, với giá đó, với thứ này. Và tôi bắt đầu nghĩ, tại sao mình chưa mở nó ra? Và tôi nhận ra rằng tôi chưa hề mở nó vì nó đại diện cho một thứ quan trọng
And I realized that I haven't opened it because it represents something important -- to me. It represents my grandfather. Am I allowed to cry at TED? Because -- no, I'm not going to cry.
-- đối với tôi. Nó tượng trưng cho ông tôi. Tôi có được phép khóc ở TED không ạ? Bởi vì -- không, tôi sẽ không khóc đâu. Nhưng -- (Tiếng cười)
(Laughter)
But --
(Laughter)
The thing is that it represents infinite possibility. It represents hope. It represents potential. And what I love about this box, and what I realize I sort of do in whatever it is that I do, is I find myself drawn to infinite possibility, that sense of potential. And I realize that mystery is the catalyst for imagination. Now, it's not the most ground-breaking idea, but when I started to think that maybe there are times when mystery is more important than knowledge. I started getting interested in this.
-- vấn đề là, nó tượng trưng cho khả năng bất tận. Nó tượng trưng cho hy vọng. Nó tượng trưng cho tiềm năng. Và đó là điều tôi yêu thích ở chiếc hộp này, và tôi nhận ra bất kể việc gì tôi làm, đều là khi tôi chìm đắm trong khả năng bất tận, trong cảm nhận về tiềm năng như thế. Và tôi nhận ra rằng bí ẩn là chất xúc tác cho trí tưởng tượng. Hẳn là, đó không phải là ý tưởng đột phá nhất, nhưng khi tôi bắt đầu nghĩ rằng có thể một lúc nào đó bí ẩn là quan trọng hơn kiến thức, và tôi bắt đầu bị cuốn theo. Và tôi bắt đầu nghĩ về "Lost", và về những điều chúng tôi làm,
And so I started thinking about "Lost" and the stuff that we do, and I realized, oh my God, mystery boxes are everywhere in what I do! In the creation of "Lost," Damon Lindelof and I, who created the show with me, we were basically tasked with creating this series that we had very little time to do. We had 11 and a half weeks to write it, cast it, crew it, shoot it, cut it, post it, turn in a two-hour pilot. So it was not a lot of time. And that sense of possibility -- what could this thing be? There was no time to develop it. I'm sure you're all familiar with people who tell you what you can't do and what you should change. There was no time for that, which is kind of amazing. And so we did this show, and for those of you who haven't seen it, or don't know it, I can show you one little clip from the pilot, just to show you some stuff that we did.
và tôi nhận ra, Chúa ơi, kiểu, những chiếc hộp bí ẩn ở mọi nơi trong những việc tôi làm. Trong cách mà -- trong giai đoạn sáng tác "Lost", Damon Lindelof và tôi, người tạo ra chương trình cùng tôi, chúng tôi đã được giao nhiệm vụ sáng tác ra series phim dài tập này với rất ít thời gian. Chúng tôi đã có 11 tuần rưỡi để viết kịch bản, tuyển diễn viên, tìm đoàn làm phim. quay, chỉnh, công chiếu, và biến nó thành một bản chiếu thử dài 2 tiếng. Vậy là hơi gấp. Và cảm giác về những điều có thể xảy đến -- thứ này có thể trở thành gì đây? Không có thời gian để phát triển nó. Tôi chắc rằng các bạn đều đã quen với những người đó những kẻ bảo bạn những điều bạn không thể làm và những điều bạn nên thay đổi. Và chẳng hề có thời gian cho những việc đó, điều này khá là tuyệt vời. Và thế là chúng tôi làm chương trình này và đối với những ai, các bạn biết đấy, những ai chưa xem nó, hoặc không biết nó, tôi có thể chiếu cho các bạn đoạn clip ngắn này từ buổi chiếu thử, chỉ để các bạn thấy vài thứ chúng tôi đã làm.
(Engine roaring)
(Video) Claire: Help!
Clair: Cứu! Làm ơn cứu tôi! Cứu tôi với! Cứu tôi!
Please help me! Help me! Please, help me!
Jack: Get him out of here! Get him away from the engine! Get him out of here!
Jack: Đưa anh ta ra khỏi đây! Đưa anh ta ra xa khỏi chiếc động cơ! Đưa anh ta ra khỏi đây!
(Engine roaring)
C: Help me, please! I'm having contractions!
C: Tôi đang bị co dạ con!
J: How many months pregnant are you?
J: Cô có bầu bao nhiêu tháng rồi?
C: I'm only eight months.
C: Mới tám tháng.
J: And how far apart are they coming?
J: Các lần co cách nhau bao xa?
C: I don't know. I think it just happened.
C: Tôi không rõ. Tôi nghĩ nó vừa xảy ra thôi.
Man: Hey! Hey! Hey, get away from --
Người đàn ông: Này! Này! Này, tránh xa cái --
JJ Abrams: 10 years ago, if we wanted to do that, we'd have to kill a stuntman.
JJA: vâng, 10 năm trước, nếu chúng tôi muốn thực hiện cảnh này, chúng tôi sẽ phải giết chết một diễn viên đóng thế. Thực ra chúng tôi đã làm vậy -- (Tiếng cười)
(Laughter)
sẽ khó khăn hơn. Sẽ cần tới -- Đúp 2 sẽ rất !@#$%^*()
It would be harder. Take two would be a bitch.
(Laughter)
Vậy điều tuyệt vời là, chúng tôi đã có thể làm được điều đó.
So the amazing thing was, we were able to do this thing. And part of that was the amazing availability of technology, knowing we could do anything. I mean, we could never have done that. We might have been able to write it; we wouldn't have been able to depict it like we did. So part of the amazing thing for me is in the creative process, technology is mind-blowingly inspiring to me. I realize that that blank page is a magic box, you know? It needs to be filled with something fantastic.
Và một phần là do sự sẵn có tuyệt vời của công nghệ, biết rằng chúng tôi có thể làm được bất cứ điều gì. Ý tôi là, chúng tôi có thể sẽ chẳng làm được điều đó. Chúng tôi có thể đã viết được, nhưng không thể tái hiện được theo cách mà chúng tôi đã làm. Và một phần của điều tuyệt vời đã xảy đến với tôi trong quá trình sáng tác, công nghệ truyền cảm tới mức sững sỡ đối với tôi. Tôi nhận ra rằng trang giấy trắng đó là một chiếc hộp bí ẩn. Các bạn biết đấy? Nó cần được lấp đầy bởi những điều diệu kỳ.
I used to have the "Ordinary People" script that I'd flip through. The romance was amazing to me; it would inspire me. I wanted to try and fill pages with the same kind of spirit and thought and emotion that that script did. So, you know, I love Apple computers. I'm obsessed. So the Apple computer -- the PowerBook -- this computer, it challenges me. It basically says, what are you going to write worthy of me? I feel this -- I'm compelled.
Tôi đã từng có kịch bản của "Ordinary People" (Những con người bình dị) và đã xem qua. Tính lãng mạn của kịch bản này theo tôi là rất tuyệt vời; nó truyền cảm hứng cho tôi. Tôi đã muốn thử và lấp đầy các trang giấy với đúng tinh thần và suy nghĩ và tình cảm như kịch bản đó đã làm được. Vì thế mà -- các bạn biết đấy, tôi yêu máy tính Apple. Tôi bị ám ảnh. vậy là chiếc máy tính Apple -- như chiếc PowerBook -- chiếc máy tính này -- nó thử thách tôi. Nó đơn giản nói, cậu biết đấy, cậu định viết cái gì cho xứng với tôi đây? (Tiếng cười) Tôi đoán là tôi cảm thấy điều này -- tôi bị thúc bách.
(Laughter)
And I often am like, you know, dude, today I'm out. I got nothing. You know? So there's that.
Và thường thì tôi bảo nó, cậu biết đấy, cậu bạn, hôm nay tôi bí rồi. Tôi chả nghĩ ra gì cả. Cậu hiểu chứ? (Tiếng cười) Vậy là như thế. Về mặt nội dung, các bạn nhìn vào các câu chuyện, các bạn nghĩ,
In terms of the content of it, you look at stories, you think, what are stories but mystery boxes? There's a fundamental question -- in TV, the first act is called the teaser. It's literally the teaser. It's the big question. So you're drawn into it. Then there's another question. And it goes on. Look at "Star Wars." The droids meet the mysterious woman. Who's that? We don't know. Mystery box! Then you meet Luke Skywalker. He gets the droid, you see the holographic image. You learn it's a message. She wants to find Obi Wan Kenobi. He's her only hope. But who's Obi Wan Kenobi? Mystery box! So then he meets Ben Kenobi. Ben Kenobi is Obi Wan Kenobi. Holy shit! So it keeps us --
ừm, các câu chuyện là gì nếu không phải là những chiếc hộp bí ẩn? Có một câu hỏi cơ bản -- trong giới truyền hình, màn diễn đầu tiên được gọi là "teaser" (vấn đề) Đúng theo nghĩa đen của nó, nó là một vấn đề. Một câu hỏi lớn. Vậy là bạn bị thu hút bới nó. Và sau đó tất nhiên thì, lại có một câu hỏi khác. Và điều này cứ tiếp diễn mãi. Hãy nhìn vào, "Star Wars" (Chiến tranh giữa các vì sao). Bạn có những người máy, chúng gặp người phụ nữ bí ẩn. Bà ta là ai? Chúng ta không biết. Chiếc hộp bí ẩn! Các bạn thấy không? Và rồi bạn gặp Luke Skywalker. Anh ta có được người máy, các bạn thấy được hình ảnh giao thoa. Bạn hiểu ra, ồ, đó là một thông điệp, các bạn biết đấy. Bà ta muốn, bạn biết đấy, tìm Obi Wan Kenobi. Ông ta là hy vọng duy nhất của bà ta. Nhưng Obi Wan Kenobi là gã quái nào? Chiếc hộp bí ẩn! Và rồi bạn đi tiếp và anh ta gặp Ben Kenobi. Ben Kenobi chính là Obi Wan Kenobi. Thánh thần ơi! Các bạn biết điều đó -- và điều này giữ chúng ta --
(Laughter)
(Tiếng cười) -- các bạn chưa xem chương trình đó sao?
Have you guys not seen that?
(Tiếng cười) Nó rất thành công đó! Dù sao thì --
(Laughter)
It's huge! Anyway -- So there's this thing with mystery boxes that I started feeling compelled. Then there's the thing of mystery in terms of imagination -- the withholding of information. You know, doing that intentionally is much more engaging. Whether it's like the shark in "Jaws" -- if Spielberg's mechanical shark, Bruce, had worked, it would not be remotely as scary; you would have seen it too much. In "Alien", they never really showed the alien: terrifying! Even in a movie like a romantic comedy, "The Graduate," they're having that date, and they're in the car, and it's loud, and so they put the top up. You don't hear anything they're saying! You can't hear a word! But it's the most romantic date ever. And you love it because you don't hear it.
Đây là điều mà tôi cảm nhận được từ những chiếc hộp bí ẩn, kiểu như, bị thôi thúc. Và có những thứ, gần như, bí ẩn dưới dạng trí tưởng tượng -- thứ níu giữ thông tin. Bạn biết đấy, làm điều đó một cách chủ đích sẽ lôi kéo hơn. Dù nó như con cá mập trong "Jaws" (Hàm cá mập) -- nếu con cá mập bằng máy của Spielberg, Bruce, hoạt động thành công, nó sẽ chẳng đáng sợ đến thế; bởi vì bạn đã thấy quá nhiều. trong "Alien" (Người ngoài hành tinh), họ chẳng hề chỉ rõ người ngoài hanh tinh: Sợ chết khiếp! Thậm chí trong bộ phim, kiểu phim tình cảm lãng mạn, "The Graduate" (Lễ tốt nghiệp), họ có buổi hẹn hò đó. Bạn còn nhớ chứ? Và họ ở trong xe, và rất ầm ỹ, và họ mở mui xe lên. Họ ở trong đó -- bạn không nghe thấy bất cứ điều gì họ nói! Không một từ nào! Nhưng đó là buổi hẹn lãng mạn nhất từ xưa tới nay. Và Đối với tôi, có cả điều này.
So to me, there's that. And then, finally, there's this idea -- stretching the paradigm a little bit -- but the idea of the mystery box. Meaning, what you think you're getting, then what you're really getting. And it's true in so many movies and stories. Look at "E.T.," for example -- "E.T." is this unbelievable movie about what? It's about an alien who meets a kid, right? Well, it's not. "E.T." is about divorce. "E.T." is about a heartbroken, divorce-crippled family, and ultimately, this kid who can't find his way. "Die Hard," right? Crazy, great, fun, action-adventure movie in a building. It's about a guy who's on the verge of divorce. He's showing up to L.A., tail between his legs. There are great scenes -- maybe not the most amazing dramatic scenes in the history of time, but pretty great scenes. There's a half an hour of investment in character before you get to the stuff that you're expecting.
Và rồi, cuối cùng, có một ý tưởng này -- mở rộng mô hình ra một chút -- chỉ còn ý tưởng về chiếc hộp bí ẩn. Có nghĩa là, điều bạn nghĩ bạn nhận được sẽ là điều bạn thực sự nhận được. Và điều này đúng với nhiều bộ phim và câu chuyện. Và khi bạn nhìn vào "E.T.", giả dụ như vậy -- "E.T." là một, bạn biết đấy, bộ phim khó tin về điều gì? Về một người ngoài hành tinh gặp một cậu bé. Phải không? Không hề. "E.T." là về li dị, về một gia đình đau thương, tan vỡ, và cuối cùng, một cậu bé không thể tìm được lối thoát. "Die Hard", phải không? Một bộ phim hành động phiêu lưu điên loạn, tuyệt vời, hài hước trong một tòa nhà. Nó nói về một người đàn ông sắp sửa li dị. Ông ta tới LA, trốn chạy. Có những cảnh tuyệt vời -- có thể không phải những cảnh xúc động nhất từ xưa tới nay, nhưng cũng là những cảnh khá hay. Có nửa tiếng xây dựng nhân vật trước khi tới phần mà bạn biết là mình đang chờ đợi
When you look at a movie like "Jaws," the scene that you expect -- we have the screen? These are the kind of scenes that you remember and expect from "Jaws." And she's being eaten; there's a shark.
Khi bạn xem những phim như "Jaws" (Hàm Cá Mập), cảnh mà bạn chờ đợi -- chúng ta tưởng tượng ra được chứ? Những cảnh đó kiểu như, bạn biết đấy, những cảnh bạn nhớ và chờ đợi ở Hàm Cá Mập Cô ta bị ăn thịt; có một con cá mập.
(Woman screaming)
The thing about "Jaws" is, it's really about a guy who is sort of dealing with his place in the world -- with his masculinity, with his family, how he's going to, you know, make it work in this new town. This is one of my favorite scenes ever, and this is a scene that you wouldn't necessarily think of when you think of "Jaws." But it's an amazing scene.
Vấn đề ở đây là, Hàm Cá Mập thực ra kể về một người đàn ông đối mặt với vị trí của anh ta trên thế giới -- với sự nam tính của anh ta, với gia đình của anh ta, làm thế nào để anh ta, bạn biết đấy, thành công ở một thành phố mới. Đây là một trong những cảnh mà tôi thích nhất, và là một cảnh mà chưa chắc bạn nghĩ tới khi nghĩ tới Hàm Cá Mập. Nhưng đây là một cảnh tuyệt vời.
(Video) Father: C'mere. Give us a kiss.
Người cha: Lại đây. Hôn cha một cái nào.
Son: Why?
Con trai: Tại sao ạ?
Father: 'Cause I need it.
Người cha: Vì cha cần nó.
JJA: Come on. "Why? 'Cause I need it"? Best scene ever, right?
JJA: Nào nào "Tại sao ạ? Vì cha cần nó?" Cảnh tuyệt nhất, phải không nào?
(Laughter)
Nào! Vậy các bạn nghĩ rằng Hàm Cá Mập --
Come on! So you think of "Jaws" -- so that's the kind of stuff that, like, you know -- the investment of character, which is the stuff that really is inside the box, you know? It's why when people do sequels, or rip off movies, you know, of a genre, they're ripping off the wrong thing. You're not supposed to rip off the shark or the monster. You know, if you rip something off -- rip off the character. Rip off the stuff that matters. I mean, look inside yourself and figure out what is inside you. Because ultimately, the mystery box is all of us.
là kiểu mà, bạn biết đấy, đầu tư tâm lý nhân vật, rất nội tâm. Bạn thấy chứ? Đó là lý do tại sao khi người ta, làm các phần kế tiếp, hoặc bắt chước các bộ phim, các bạn biết đấy, của một dòng phim, họ bắt chước sai. Bạn không được bắt chước con cá mập hay con quái thú. Bạn phải bắt chước -- nếu bạn thực sự đi bắt chước -- hãy bắt chước nhân vật. Bắt chước những gì có ý nghĩa. Ý tôi là, nhìn sâu bên trong bạn và khám phá điều bên trong đó. Bởi vì, xét cho cùng, bạn biết đấy. chiếc hộp bí ẩn chính là chúng ta. Thế đó.
So there's that. Then the distribution. What's a bigger mystery box than a movie theater? You know? You go to the theater, you're just so excited to see anything. The moment the lights go down is often the best part. And you're full of that amazing -- that feeling of excited anticipation. And often, the movie's there and it's going, and then something happens and you go, "Oh --", and then, "Mmm ..." When it's a great movie, you're along for the ride because you're willing to give yourself to it.
Tiếp đó là sự phan loạt. Còn chiếc hộp bí ẩn nào lớn hơn một rạp chiếu phim? Bạn thấy không? Bạn tới rạp phim, hứng thú để xem bất cứ thứ gì. Và khoảnh khắc khi mà đèn tắt thường là phần hay nhất phải không nào? Và bạn cảm thấy tràn trề -- một xúc cảm của sự đề phòng đầy hứng khởi. Và thường thì, bộ phim, kìa và nó đang được chiều, và rồi một điều gì đó đã xảy ra và bạn nói "Ồ --" và rồi một điều khác và bạn lại "Mmm" Khi đó là một bộ phim hay, bạn dường như cùng sống với bộ phim bởi vì bạn sẵn sàng dành thời gian và tâm trí cho nó.
So to me, whether it's a TV, an iPod, computer, cell phone -- It's funny, I'm an -- as I said, Apple fanatic -- and one day, about a year or so ago, I was signing on online in the morning to watch Steve Jobs' keynote, because I always do. And he came on, he was presenting the video iPod, and what was on the enormous iPod behind him? "Lost"! I had no idea! And I realized, holy shit, it'd come full circle. The inspiration I get from the technology is now using the stuff that I do to sell technology. It's nuts!
Đúng đối với tôi, dù nó là bộ phim, TV, chiếc iPod, máy tính hay điện thoại. Thật hài hước vì tôi là -- như tôi đã nói trước đó, một tín đồ của Apple -- và một ngày, khoảng chừng một năm trước, tôi đã đăng ký trực tuyến vào buổi sáng để xem lưu ý từ Stevie Jobs, bởi vì tôi vẫn luôn làm vậy. Và anh ta xuất hiện, giới thiệu về chiếc iPod xem được video, và chiếc iPod khổng lồ phía sau anh đang chiếu gì? "Lost"! Tôi không hề hay biết! Và tôi nhận ra, quỷ thần ơi, đó là chiếc vòng tuần hoàn. Kiểu, nguồn cảm hứng tôi lấy từ công nghệ đang sử dụng thứ tôi làm ra, lấy cảm hứng từ chính nó, để bán công nghê. Ý tôi là, tôi loạn mất rồi! (Tiếng cười)
(Laughter)
Tôi đã định cho các bạn xem một vài thứ nữa mà tôi buộc phải bỏ qua.
I was going to show you a couple of other things I'm going to skip. I'll show you one other thing that has nothing to do with anything. This is something online; six years ago, they did this. This is an online thing done by guys who had some visual effects experience. But the point was, that they were doing things that were using these mystery boxes that they had -- everyone has now. What I've realized is what my grandfather did for me when I was a kid, everyone has access to now. You don't need to have my grandfather, though you wish you had. But I have to tell you -- this is a guy doing stuff on a Quadra 950 computer -- the resolution's a little bit low -- using Infinity software they stopped making 15 years ago. He's doing stuff that looks as amazing as stuff I've seen released from Hollywood.
Tôi chỉ muốn chỉ cho các bạn một thứ mà không liên quan tới bất cứ thứ gì. Đó là một thứ ở trên mạng; tôi không biết các bạn đã thấy nó bao giờ chưa. Sáu năm trước họ làm ra thứ này. Đây là một thứ trên mạng được tạo ra bởi những người biết ít nhiều về hiệu ứng hình ảnh. Nhưng mục đích là, họ làm việc và sử dụng những chiếc hộp bí ẩn mà họ có -- bây giờ ai cũng có chúng. Tôi nhận ra rằng điều ông ngoại tôi làm cho tôi khi tôi còn là một đứa trẻ, ai bây giờ cũng có thể làm được. Các bạn không cần phải có ông tôi, dù tôi ước là các bạn có. Nhưng tôi phải nói với bạn rằng -- đây là một người làm việc trên chiếc máy tính Quadra 950 -- độ phân giải hơi thấp một chút -- sử dụng phần mềm Infinity đã bị ngừng sản xuất từ 15 năm trước. Anh là làm ra những thứ tuyệt vời y chang những thứ tôi từng thấy người ta làm a ở Hollywood. Loại bí ẩn khó tin nhất, tôi nghĩ, là câu hỏi - điều gĩ sẽ xảy ra tiếp theo.
The most incredible sort of mystery, I think, is now the question of what comes next. Because it is now democratized. So now, the creation of media -- it's everywhere. The stuff that I was lucky and begging for to get when I was a kid is now ubiquitous. And so, there's an amazing sense of opportunity out there. And when I think of the filmmakers who exist out there now who would have been silenced, you know -- who have been silenced in the past -- it's a very exciting thing.
Với nền móng dân chủ hóa, việc tạo ra các phương tiện truyền thông là hết sức phổ cập. Những thứ mà tôi đã may mắn van xin và có được khi tôi còn là đứa trẻ nay đã trở nên phổ biến. Và vì thế, những cơ hội tuyệt vời đang ở ngoài kia. Và khi tôi nghĩ tới những người làm phim ngoài kia, những người đã im lặng -- bạn biết đấy, những người từng im lặng trong quá khứ -- đó là một điều hết sức thú vị.
I used to say in classes and lectures and stuff, to someone who wants to write, "Go! Write! Do your thing." It's free, you don't need permission. But now I can say, "Go make your movie!" There's nothing stopping you from going out there and getting the technology. You can lease, rent, buy stuff off the shelf that is either as good, or just as good, as the stuff that's being used by the, you know, "legit people." No community is best served when only the elite have control. And I feel like this is an amazing opportunity to see what else is out there.
Tôi từng nói ở các lớp học, và các giảng đường, tương tự thế, rằng -- đối với một người muốn viết, "Đi! Viết đi! Làm việc của bạn." Hoàn toàn miễn phí, bạn biết đấy, bạn không cần sự cho phép để được viết. Nhưng giờ tôi có thể nói, "Đi làm phim của bạn đi!" Không có gì ngăn trở bạn ra ngoài kia, đón nhận công nghệ. Bạn có thể thuê hoặc mua đủ thứ trên các kệ bán hàng những thứ mà thoặc tốt bằng hoặc tốt tương đương những thứ được sử dụng bởi, bạn biết đấy, mở ngoặc đóng ngoặc "người trong nghề" Không cộng đòng nào được phục vụ tốt nhất khi giới chuyên môn nắm toàn quyền Và tôi cảm thấy rằng đây là một cơ hội tuyệt vời để trông ra những điều gì còn ở ngoài kia Khi tôi làm "Mission: Impossible III" (Nhiệm vụ Bất khả thi 3), chúng tôi có những hiệu ứng hình ảnh tuyệt vời.
When I did "Mission: Impossible III," we had amazing visual effects. ILM did the effects; it was incredible. And sort of my dream to be involved. And there are a couple of sequences in the movie, like these couple of moments I'll show you. There's that.
ILM làm hiệu ứng;chúng thật đáng kinh ngạc. Và tôi hơi có chút mơ mộng được tham gia một phần. Và có vài chuỗi hành động trong phim, như vài khoảnh khắc mà tôi sẽ chỉ cho các bạn. Một ví dụ.
(Video) Luther: Ethan, move!
(Explosion)
Obviously, I have an obsession with big crazy explosions. So my favorite visual effect in the movie is the one I'm about to show you. It's a scene in which Tom's character wakes up. He's drowsy. He's crazy. And the guy wakes up, and he shoves this gun in his nose and shoots this little capsule into his brain that he's going to use later to kill him, as bad guys do.
Được rồi, rõ ràng rằng tôi có một ám ảnh với những vụ nổ lớn kinh hoàng. Vì thế hiệu ứng hình ảnh ưa thích của tôi chính là đoạn tôi chuẩn bị chó các bạn xem. Và đây là một cảnh mà nhân vật của Tom tỉnh dậy. Anh ta ngái ngủ. Anh ta điên. -- hết rồi. Và anh chàng tỉnh dậy, anh chọc súng vào mũi và bắn viên đạn này thẳng lên não để giết chết anh ta, như kẻ xấu vẫn thường làm.
(Video) Brownway: Good morning.
Kẻ xấu: Chào Buổi sáng.
JJA: OK, now. When we shot that scene, the actor who had the gun, an English actor, Eddie Marsan -- sweetheart, great guy -- he kept taking the gun and putting it into Tom's nose, and it was hurting Tom's nose. And I learned this very early on in my career: Don't hurt Tom's nose.
JJA: Được rồi, khi quay cảnh đó, chúng tôi ở đó, diễn viên nam cầm súng, một diễn viên người Anh, Eddie Marsan -- anh chàng tốt bụng dễ thương -- anh ta cứ dí súng vào mũi Tom và làm đau nó. Và tôi đã học được điều này rất sớm khi bước vào nghề: Đừng làm đau mũi Tom (Tiếng cười)
(Laughter)
Có những điều các bạn không muốn làm. Điều số 2 là: Đừng làm đau mũi Tom.
There are three things you don't want to do. Number two is: Don't hurt Tom's nose. So Eddie has this gun -- and he's this sweet English guy. He's like, "Sorry, I don't want to hurt you." I'm like, "We have to make this look good." And I realized that we had to do something because it wasn't working. And I thought back to what I would have done using the Super 8 camera that my grandfather got me sitting in that room, and I realized that hand didn't have to be Eddie Marsan's. It could be Tom's. And Tom would know just how hard to push the gun. He wouldn't hurt himself.
Và Eddie có khẩu súng này -- và anh ta là gã tốt nhất trên đời -- anh ta, kiểu, một người Anh rất dễ thương. Anh ta bảo "Xin lỗi, tôi không muốn làm anh đau" Còn tôi thì -- buộc phải thế thôi -- chúng ta phải làm cho thật vào. Và tôi nhận ra chúng tôi phải làm một ddieuf gì đó vì cách này không hiệu quả. Và tôi nghĩ về việc tôi sẽ làm sử dụng chiếc máy quay Super 8 mà ông ngoại mua cho tôi, và tôi nhận ra đôi tay đó không nhất thiết phải là của Eddie Marsan. Chúng có thể là của Tom. Và Tom sẽ biết cần phải thúc súng như thế nào. Anh ấy sẽ không làm đau mình. vì thế chúng tôi lấy tay anh ấy và vẽ lên cho nó giống tay Eddie hơn.
So we took his hand and we painted it to look a little bit more like Eddie's. We put it in Eddie's sleeve, and so the hand that you see -- that's not Eddie's hand, that's Tom's. So Tom is playing two roles.
Chúng tôi đặt nó vào tay áo của Eddie, và như thế bàn tay mà các bạn thấy -- tôi sẽ cho các bạn xem lần nữa, đó không phải là tay Eddie mà là tay Tom.
(Laughter)
Vậy Tom đóng 2 vai (Tiếng cười)
And he didn't ask for any more money. So here, here. Watch it again. There he is. He's waking up. He's drowsy, been through a lot.
mà không hề đòi thêm tiền. Và đây. Xem lại nào. Anh ta đây. Sực tỉnh dậy, hãy con ngái ngủ, đã trải qua nhiều chuyện.
(Video) Brownway: Good morning.
JJA: Tom's hand. Tom's hand. Tom's hand. Anyway. So ...
Tay của Tom. Tay của Tom. Tay của Tom. (Tiếng cười) Dù sao thì. Thế đó.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thanks.
Cảm ơn.
(Applause)
Vậy là bạn không cần công nghệ tối tân nhất để làm những việc như trong phim.
So you don't need the greatest technology to do things that can work in movies. And the mystery box, in honor of my grandfather, stays closed.
Và chiếc hộp bí ẩn, với sự kính trọng dành cho ông ngoại tôi, sẽ luôn đóng kín.
Thank you.
Cảm ơn. (Vỗ tay)
(Applause)