I remember the very first time I went to a nice restaurant, a really nice restaurant. It was for a law firm recruitment dinner, and I remember beforehand the waitress walked around and asked whether we wanted some wine, so I said, "Sure, I'll take some white wine."
Tôi còn nhớ lần đầu tiên đến một nhà hàng sang trọng, một nhà hàng thực sự sang trọng. Đó là bữa tối tuyển dụng cho một công ty luật, và tôi nhớ rằng đầu tiên cô bồi bàn đi xung quanh và hỏi liệu chúng tôi có dùng rượu vang không, nên tôi nói: "Vâng, tôi muốn vang trắng".
And she immediately said, "Would you like sauvignon blanc or chardonnay?"
Và cô ấy hỏi ngay lập tức: "Anh muốn dùng Sauvignon blanc hay Chardonnay?'
And I remember thinking, "Come on, lady, stop with the fancy French words and just give me some white wine." But I used my powers of deduction and recognized that chardonnay and sauvignon blanc were two separate types of white wine, and so I told her that I would take the chardonnay, because frankly that was the easiest one to pronounce for me.
Tôi nhớ mình đã nghĩ, "Thôi nào cô gái, hãy thôi mấy từ tiếng Pháp hoa mỹ ấy đi và mang cho tôi ít vang trắng." Nhưng tôi đã dùng khả năng suy luận và nhận ra rằng Chardonnay và Sauvignon blanc là hai dòng vang trắng khác nhau, vì vậy nên tôi đã nói rằng tôi sẽ uống Chardonnay, vì thực lòng nó dễ phát âm nhất đối với tôi.
So I had a lot of experiences like that during my first couple of years as a law student at Yale, because, despite all outward appearances, I'm a cultural outsider. I didn't come from the elites. I didn't come from the Northeast or from San Francisco. I came from a southern Ohio steel town, and it's a town that's really struggling in a lot of ways, ways that are indicative of the broader struggles of America's working class. Heroin has moved in, killing a lot of people, people I know. Family violence, domestic violence, and divorce have torn apart families. And there's a very unique sense of pessimism that's moved in. Think about rising mortality rates in these communities and recognize that for a lot of these folks, the problems that they're seeing are actually causing rising death rates in their own communities, so there's a very real sense of struggle.
Tôi đã trải qua nhiều lần như vậy trong suốt hai năm đầu là sinh viên luật ở Yale, bởi vì, bỏ qua vẻ bề ngoài, tôi là một kẻ ngoài cuộc. Tôi không thuộc tầng lớp thượng lưu. Tôi không đến từ vùng Đông Bắc hay San Francico. Tôi đên từ một thị trấn thép ở phía Nam Ohio, đó là một thị trấn đang phải đấu tranh trên nhiều lĩnh vực những lĩnh vực là biểu hiện của những cuộc đấu tranh lớn hơn của tầng lớp lao động tại Hoa Kỳ. Ma túy xuất hiện giết chết rất nhiều người, những người mà tôi biết. Bạo lực gia đình và ly hôn làm tan nát nhiều gia đình. Và cảm giác bi quan tràn ngập. Nghĩ tới tỷ lệ tử vong đang gia tăng tại những nơi này và nhận ra rằng với nhiều người ở đây, các vấn đề mà họ đang đối mặt thực sự đang gây ra tỷ lệ tử vong ngày càng tăng trong chính cộng đồng của họ, nên cuộc đấu tranh là có thực.
I had a very front-row seat to that struggle. My family has been part of that struggle for a very long time. I come from a family that doesn't have a whole lot of money. The addiction that plagued my community also plagued my family, and even, sadly, my own mom. There were a lot of problems that I saw in my own family, problems caused sometimes by a lack of money, problems caused sometimes by a lack of access to resources and social capital that really affected my life.
Tôi có một ghế đầu trong cuộc đấu tranh đó. Gia đình tôi cũng là một phần trong cuộc đấu tranh ấy từ lâu. Tôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả. Các chất nghiện gây hại đến cộng đồng của tôi, cũng gây hại cho gia đình tôi, thậm chí đáng buồn thay, cả mẹ tôi. Tôi nhận thấy rất nhiều vấn đề trong chính gia đình mình, những vấn đề đôi khi là do thiếu tiền, đôi khi do tình trạng thiếu tiếp cận với các nguồn tài nguyên và vốn xã hội đã thực sự tác động tới cuộc sống của tôi.
If you had looked at my life when I was 14 years old and said, "Well, what's going to happen to this kid?" you would have concluded that I would have struggled with what academics call upward mobility. So upward mobility is an abstract term, but it strikes at something that's very core at the heart of the American Dream. It's the sense, and it measures whether kids like me who grow up in poor communities are going to live a better life, whether they're going to have a chance to live a materially better existence, or whether they're going to stay in the circumstances where they came from. And one of the things we've learned, unfortunately, is that upward mobility isn't as high as we'd like it to be in this country, and interestingly, it's very geographically distributed. So take Utah, for instance. In Utah a poor kid is actually doing OK, very likely to live their share and their part in the American Dream. But if you think of where I'm from, in the South, in Appalachia, in southern Ohio, it's very unlikely that kids like that will rise. The American Dream in those parts of the country is in a very real sense just a dream.
Nếu các bạn thấy cuộc sống của tôi năm tôi 14 tuổi và nói: "Điều gì sẽ xảy đến với đứa trẻ đó?", các bạn sẽ kết luận rằng tôi sẽ phải đấu tranh với cái mà gọi một cách học thuật là sự thăng tiến. Sự thăng tiến là một thuật ngữ trừu tượng, nhưng nó đánh vào một thứ cốt lõi trong trái tim của Giấc mơ Mỹ. Nó là ý thức, và nó đánh giá liệu những đứa trẻ như tôi, người lớn lên trong một cộng đồng nghèo khó, liệu có được sống một cuộc sống tốt hơn, liệu chúng có cơ hội nào để sống một cuộc sống vật chất đầy đủ hơn, hay sẽ tiếp tục sống trong tình cảnh mà chúng được sinh ra. Thật không may, một trong những thứ chúng tôi học được là sự vươn lên ấy không đủ cao như chúng tôi muốn ở đất nước này, và thú vị thay, nó được phân bố theo vị trí địa lý. Một ví dụ điển hình là Utah. Tại Utah, một đứa trẻ nghèo thực sự đang sống tốt, có lẽ đang phần nào sống trong giấc mơ Mỹ. Nhưng nếu bạn nghĩ tới quê hương tôi ở khu vực phía Nam, tại Appalachia hay phía Nam Ohio, có rất ít khả năng cho những đứa trẻ như vậy sẽ phát triển. Giấc mơ Mỹ tại những khu vực này thực sự chỉ là một giấc mơ.
So why is that happening? So one reason is obviously economic or structural. So you think of these areas. They're beset by these terrible economic trends, built around industries like coal and steel that make it harder for folks to get ahead. That's certainly one problem. There's also the problem of brain drain, where the really talented people, because they can't find high-skilled work at home, end up moving elsewhere, so they don't build a business or non-profit where they're from, they end up going elsewhere and taking their talents with them. There are failing schools in a lot of these communities, failing to give kids the educational leg up that really makes it possible for kids to have opportunities later in life. These things are all important. I don't mean to discount these structural barriers. But when I look back at my life and my community, something else was going on, something else mattered. It's difficult to quantify, but it was no less real.
Vậy vì sao chuyện đó xảy ra? Một lí do rõ ràng chính là do kinh tế hoặc kết cấu. Các bạn hãy nghĩ về những khu vực này Họ bị bao vây bởi xu hướng kinh tế tồi tệ, bị bao quanh bởi các khu công nghiệp như than và thép những thứ khiến họ khó có thể vươn lên. Đó chắc chắn là một vấn nạn. Và cả vấn đề chảy máu chất xám, nơi những người tài, vì không tìm được công việc tay nghề cao tại quê hương, cuối cùng phải chuyển đến nơi khác, vì vậy họ không dựng xây việc kinh doanh hay tổ chức phi lợi nhuận tại nơi họ sinh ra, mà chuyển đến nơi khác và mang theo cả tài năng của mình. Có nhiều trường học thất bại ở những khu vực này, thất bại trong việc mang đến cho trẻ em nền giáo dục tiến bộ, thứ có thể cho các em cơ hội trong cuộc đời sau này. Những điều này đều rất quan trọng. Tôi không có ý loại bỏ những hàng rào cấu trúc này. Nhưng khi nhìn lại cuộc đời và chính cộng đồng của mình có gì đó khác vẫn tiếp diễn, có gì đó khác vẫn có ý nghĩa. Nó rất khó để đo lường nhưng vô cùng thực tế.
So for starters, there was a very real sense of hopelessness in the community that I grew up in. There was a sense that kids had that their choices didn't matter. No matter what happened, no matter how hard they worked, no matter how hard they tried to get ahead, nothing good would happen. So that's a tough feeling to grow up around. That's a tough mindset to penetrate, and it leads sometimes to very conspiratorial places. So let's just take one political issue that's pretty hot, affirmative action. So depending on your politics, you might think that affirmative action is either a wise or an unwise way to promote diversity in the workplace or the classroom. But if you grow up in an area like this, you see affirmative action as a tool to hold people like you back. That's especially true if you're a member of the white working class. You see it as something that isn't just about good or bad policy. You see it as something that's actively conspiring, where people with political and financial power are working against you. And there are a lot of ways that you see that conspiracy against you -- perceived, real, but it's there, and it warps expectations.
Thứ nhất, sự tuyệt vọng đang tồn tại trong chính cộng đồng nơi tôi lớn lên. Đó là cảm giác của những đứa trẻ mà lựa chọn của chúng không có giá trị. Dù cho có chuyện gì xảy ra, dù có làm việc chăm chỉ đến mức nào, dù cho chúng có cố gắng vươn lên bao nhiêu đi nữa, cũng không có điều tốt đẹp nào xảy đến cả. Rất khó khăn để lớn lên với thứ cảm giác này. Rất khó khăn để chấp nhận suy nghĩ ấy, và nó đôi khi dẫn đến những nơi đầy âm mưu. Hãy lấy ví dụ bằng một vấn đề chính trị đang khá nóng, chính sách nâng đỡ các thành phần bị thiệt thòi. Tùy theo quan điểm chính trị của mình, bạn sẽ nghĩ rằng chính sách đó là khôn ngoan hoặc không trong thúc đẩy sự đa dạng ở nơi làm việc hay trong lớp học. Nhưng nếu bạn lớn lên tại khu vực như thế, bạn sẽ thấy chính sách ấy như một công cụ để kìm hãm bạn. Điều này đặc biệt đúng nếu bạn thuộc tầng lớp lao động da trắng. Bạn sẽ thấy nó không chỉ là vấn đề về chính sách tốt hay xấu, mà thực sự là một âm mưu, nơi những người có quyền lực chính trị và tài chính đang chống lại bạn. Bạn có thể thấy âm mưu này gây tổn hại cho bạn theo nhiều cách -- nhận thức được và tồn tại thực sự, và nó dập tắt hi vọng.
So if you think about what do you do when you grow up in that world, you can respond in a couple of ways. One, you can say, "I'm not going to work hard, because no matter how hard I work, it's not going to matter." Another thing you might do is say, "Well, I'm not going to go after the traditional markers of success, like a university education or a prestigious job, because the people who care about those things are unlike me. They're never going to let me in." When I got admitted to Yale, a family member asked me if I had pretended to be a liberal to get by the admissions committee. Seriously. And it's obviously not the case that there was a liberal box to check on the application, but it speaks to a very real insecurity in these places that you have to pretend to be somebody you're not to get past these various social barriers. It's a very significant problem.
Nên nếu bạn nghĩ về việc bạn sẽ làm trong tương lai khi bạn lớn lên trong thế giới đó, bạn có thể đáp lại theo 2 cách. Thứ nhất, bạn có thể nói rằng: " Tôi sẽ không làm việc chăm chỉ, bởi vì dù tôi có chăm chỉ thế nào cũng không quan trọng." Bạn cũng có thể trả lời cách khác rằng: "Tôi sẽ không đi theo các con đường truyền thống để sự thành công như là giáo dục đại học hay một công việc danh giá, vì những người quan tâm đến thứ ấy không hề giống như tôi. Họ sẽ không bao giờ chấp nhận tôi." Khi tôi được nhận vào Đại học Yale, một thành viên trong gia đình đã hỏi tôi có phải tôi đã giả vờ giàu có để được hội đồng xét tuyển chấp nhận không. Nghiêm túc đấy. Rõ ràng là không hề có ô nào hỏi về sự giàu có để điền vào trong lá đơn ứng tuyển, nhưng nó nói lên sự bất ổn thực sự ở nhữngkhu vực này bạn phải giả vờ là một người khác để vượt qua nhiều rào cản xã hội này. Đó là một vấn đề nghiêm trọng.
Even if you don't give in to that hopelessness, even if you think, let's say, that your choices matter and you want to make the good choices, you want to do better for yourself and for your family, it's sometimes hard to even know what those choices are when you grow up in a community like I did. I didn't know, for example, that you had to go to law school to be a lawyer. I didn't know that elite universities, as research consistently tells us, are cheaper for low-income kids because these universities have bigger endowments, can offer more generous financial aid. I remember I learned this when I got the financial aid letter from Yale for myself, tens of thousands of dollars in need-based aid, which is a term I had never heard before. But I turned to my aunt when I got that letter and said, "You know, I think this just means that for the first time in my life, being poor has paid really well."
Thậm chí nếu bạn không từ bỏ hi vọng, thậm chí nếu ban nghĩ, ví dụ như, rằng sự lựa chọn có quan trọng và bạn muốn có những lựa chọn sáng suốt, bạn muốn làm những điều tốt đẹp hơn cho bản thân và gia đình, đôi khi rất khó khăn để thậm chí biết được những lựa chọn ấy là gì nếu bạn sống trong một cộng đồng như của tôi. Ví dụ, tôi đã không biết rằng phải học trường luật để trở thành một luật sư. Tôi đã không biết rằng các trường đại học ưu tú, theo như những gì các nghiên cứu vẫn nói, thì rẻ hơn cho những trẻ em nghèo bởi những trường đại học này có được những nguồn tài trợ lớn hơn, có thể mang tới nhiều gói hỗ trợ tài chính hào phóng hơn. Tôi vẫn nhớ tôi đã nhận ra điều này khi tôi nhận được lá thư hỗ trợ tài chính từ Yale, 10 nghìn đô la từ nguồn hỗ trợ theo nhu cầu, một thứ mà tôi chưa bao giờ nghe tới trước đó. Nhưng lúc đó tôi đã quay sang nói với cô của tôi rằng: "Cháu nghĩ điều này có nghĩa là lần đầu tiên trong đời cháu nghèo khó được đền đáp thực sự thỏa đáng". Vậy là tôi đã không được tiếp cận thông tin đó
So I didn't have access to that information because the social networks around me didn't have access to that information. I learned from my community how to shoot a gun, how to shoot it well. I learned how to make a damn good biscuit recipe. The trick, by the way, is frozen butter, not warm butter. But I didn't learn how to get ahead. I didn't learn how to make the good decisions about education and opportunity that you need to make to actually have a chance in this 21st century knowledge economy. Economists call the value that we gain from our informal networks, from our friends and colleagues and family "social capital." The social capital that I had wasn't built for 21st century America, and it showed.
bởi vì mạng lưới xã hội xung quanh tôi không hề được tiếp cận với thông tin đó. Tôi học được từ cộng đồng của mình cách bắn súng, và làm thế nào để bắn cho chuẩn. Tôi đã học cách làm những chiếc bánh quy ngon tuyệt. Nhân tiện, bí quyết là bơ lạnh chứ không phải bơ nóng. Nhưng tôi đã không được học cách vươn lên Tôi không được học làm sao để có những quyết định đúng đắn về giáo dục và các cơ hội mà bạn nên đưa ra để có cơ hội trong nền kinh tế tri thức thế kỉ 21. Các nhà kinh tế gọi giá trị mà chúng ta thu được từ mạng lưới xã hội, từ bạn bè , đồng nghiệp và gia đình là "vốn xã hội". Vốn xã hội mà tôi có được không phù hợp với nước Mỹ thế kỉ 21, và nó đã được thể hiện. Có thứ gì đó khác thật sự quan trọng đang diễn ra
There's something else that's really important that's going on that our community doesn't like to talk about, but it's very real. Working-class kids are much more likely to face what's called adverse childhood experiences, which is just a fancy word for childhood trauma: getting hit or yelled at, put down by a parent repeatedly, watching someone hit or beat your parent, watching someone do drugs or abuse alcohol. These are all instances of childhood trauma, and they're pretty commonplace in my family. Importantly, they're not just commonplace in my family right now. They're also multigenerational. So my grandparents, the very first time that they had kids, they expected that they were going to raise them in a way that was uniquely good. They were middle class, they were able to earn a good wage in a steel mill. But what ended up happening is that they exposed their kids to a lot of the childhood trauma that had gone back many generations. My mom was 12 when she saw my grandma set my grandfather on fire. His crime was that he came home drunk after she told him, "If you come home drunk, I'm gonna kill you." And she tried to do it. Think about the way that that affects a child's mind.
mà cộng đồng chúng tôi không thích nói đến, nhưng lại rất thực. Những đứa trẻ thuộc tầng lớp lao động nhiều khả năng phải đối mặt với thứ gọi là trải nghiệm tuổi thơ bất lợi, một từ hoa mĩ cho chấn thương thời thơ ấu: liên tục bị đánh hay la mắng, bị bố mẹ thờ ơ, chứng kiến bố mẹ mình bị người khác đánh đập, chứng kiến ai đó sử dụng ma túy hoặc lạm dụng rượu bia. Tất cả những điều này đều là ví dụ cho chấn thương thời thơ ấu, và chúng khá quen thuộc trong gia đình tôi. Quan trọng là chúng không chỉ quen thuộc trong gia đình tôi hiện nay. Chúng còn theo các thế hệ sau. Vậy nên ông bà tôi, lần đầu tiên có con, họ đã hi vọng rằng họ sẽ nuôi dưỡng những đứa con của mình một cách thật tốt. Họ thuộc tầng lớp trung lưu, họ có thể kiếm được đồng lương tốt trong một nhà máy thép. Nhưng điều cuối cùng xảy ra là họ gây ra nhiều chấn thương tuổi thơ cho những đứa con mà sẽ đi theo nhiều thế hệ sau đó. Mẹ tôi 12 tuổi khi bà ấy chứng kiến bà ngoại tôi thiêu cháy ông ngoại. Tội lỗi của ông là về nhà trong tình trạng say rượu sau khi bà tôi bảo với ông, "Nếu anh say xỉn về nhà, tôi sẽ giết anh." Và bà tôi đã cố làm điều đó. Hãy tưởng tượng điều đó ảnh hưởng thế nào đến tâm trí một đứa trẻ. Chúng ta nghĩ những thứ này rất hiếm hoi,
And we think of these things as especially rare, but a study by the Wisconsin Children's Trust Fund found that 40 percent of low-income kids face multiple instances of childhood trauma, compared to only 29 percent for upper-income kids. And think about what that really means. If you're a low-income kid, almost half of you face multiple instances of childhood trauma. This is not an isolated problem. This is a very significant issue.
nhưng một nghiên cứu của Quỹ Ủy thác Trẻ em Wisconsin đã cho thấy 40% trẻ em nghèo phải đối mặt với nhiều trường hợp chấn thương thời thơ ấu, so với 29% những đứa trẻ sống trong điều kiện tốt. Và hãy nghĩ đến ý nghĩa của điều đó. Nếu bạn là một đứa trẻ trong một gia đình nghèo khó, gần một phần hai các bạn phải đối mặt với nhiều trường hợp chấn thương thời thơ ấu. Đay không phải một vấn đề đơn lập. Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Chúng ta biết điều gì sẽ xảy đến với những đứa trẻ trải qua cuộc sống như thế.
We know what happens to the kids who experience that life. They're more likely to do drugs, more likely to go to jail, more likely to drop out of high school, and most importantly, they're more likely to do to their children what their parents did to them. This trauma, this chaos in the home, is our culture's very worst gift to our children, and it's a gift that keeps on giving.
Chúng có nhiều khả năng sẽ nghiện ma túy, bị tống vào tù, bỏ học ở tuổi học trung học, và quan trọng hơn cả, chúng có nhiều khả năng sẽ đối xử vs con cái của mình như những gì bố mẹ chúng đã làm với chúng. Sự tổn thương, sự hỗn loạn trong gia đình. là món quà tồi tệ nhất cho những đứa trẻ của chúng ta, và là món quà không ngừng trao đi. Tổng kết tất cả điều đó
So you combine all that, the hopelessness, the despair, the cynicism about the future, the childhood trauma, the low social capital, and you begin to understand why me, at the age of 14, was ready to become just another statistic, another kid who failed to beat the odds.
sự thất vọng, sự tuyệt vọng, sự hoài nghi về tương lai, chấn thương tuổi thơ, vốn xã hội thấp, và bạn bắt đầu hiểu tại sao tôi, ở tuổi 14, đã sẵn sàng trở thành một con số khác, trở thành một đứa trẻ khác không thể đánh bại số phận. Nhưng điều không ngờ tới đã xảy ra.
But something unexpected happened. I did beat the odds. Things turned up for me. I graduated from high school, from college, I went to law school, and I have a pretty good job now. So what happened?
Tôi đã đánh bại số phận. Mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp với tôi. Tôi tốt nghiệp trung học, đại học rồi tôi học trường luật, và giờ thì tôi có một công việc khá tốt. Vậy điều gì đã xảy ra? Vâng, một điều đã xảy ra đó là ông bà của tôi,
Well, one thing that happened is that my grandparents, the same grandparents of setting someone on fire fame, they really shaped up by the time I came around. They provided me a stable home, a stable family. They made sure that when my parents weren't able to do the things that kids need, they stepped in and filled that role. My grandma especially did two things that really matter. One, she provided that peaceful home that allowed me to focus on homework and the things that kids should be focused on. But she was also this incredibly perceptive woman, despite not even having a middle school education. She recognized the message that my community had for me, that my choices didn't matter, that the deck was stacked against me. She once told me, "JD, never be like those losers who think the deck is stacked against them. You can do anything you want to."
chính là người ông bà mà một người đã đốt cháy người kia, họ thực sự chỉnh chu trong thời gian tôi ở bên họ. Họ cho tôi một căn nhà kiên cố, một mái ấm bình yên. Họ chắc chắn rằng bố mẹ tôi không thể làm những điều một đứa trẻ cần, nên họ bước vào và lấp đầy vai trò ấy. Bà tôi đã làm hai điều thật sự có ý nghĩa. Thứ nhất, bà mang tới một gia đình bình yên cho phép tôi tập trung vào bài tập về nhà và những thứ mà một đứa trẻ cần chú tâm. Nhưng bà cũng là một người phụ nữ sâu sắc một cách đáng kinh ngạc, dù bà thậm chí không được học trung học. Bà nhận ra thông điệp mà cộng đồng dành cho tôi, rằng lựa chọn của tôi không quan trọng, rằng mọi thứ đều chống lại tôi. Bà đã nói với tôi: "JD, đừng bao giờ giống như những kẻ thua cuộc nghĩ rằng mọi thứ đều chống lại mình. Cháu có thể làm bất kỳ điều gì cháu muốn." Và bà cũng nhận ra rằng cuộc sống là không công bằng.
And yet she recognized that life wasn't fair. It's hard to strike that balance, to tell a kid that life isn't fair, but also recognize and enforce in them the reality that their choices matter. But mamaw was able to strike that balance.
Rất khó để đạt được sự cân bằng đó, để nói với một đứa trẻ rằng cuộc sống không công bằng, cũng như nhận ra và vun đắp trong chúng sự thật rằng lựa chọn của chúng rất quan trọng. Nhưng bà tôi thì có thể. Điều thực sự có ích còn lại là Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ.
The other thing that really helped was the United States Marine Corps. So we think of the Marine Corps as a military outfit, and of course it is, but for me, the US Marine Corps was a four-year crash course in character education. It taught me how to make a bed, how to do laundry, how to wake up early, how to manage my finances. These are things my community didn't teach me. I remember when I went to go buy a car for the very first time, I was offered a dealer's low, low interest rate of 21.9 percent, and I was ready to sign on the dotted line. But I didn't take that deal, because I went and took it to my officer who told me, "Stop being an idiot, go to the local credit union, and get a better deal." And so that's what I did. But without the Marine Corps, I would have never had access to that knowledge. I would have had a financial calamity, frankly.
Chúng ta nghĩ về Thủy quân lục chiến như một bộ quân phục, tất nhiên là vậy, nhưng với tôi, Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ là khóa học cấp tốc 4 năm về giáo dục nhân cách. Nó dạy tôi cách dọn giường ngủ, giặt quần áo, thức dậy sớm, quản lí tài chính như thế nào. Đây là những thứ mà tôi không được học từ cộng đồng của tôi. Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi đi mua một chiếc xe hơi. Tôi đã đề nghị một thỏa thuận với lãi suất thấp 21,9%, và tôi đã sẵn sàng kí văn bản. Nhưng tôi đã không thực hiện thỏa thuận đó, vì tôi đã đi và mang theo nó tới chỗ sĩ quan của tôi người đã nói với tôi: "Đừng có ngu ngốc như thế chứ, hãy đến công đoàn tín dụng địa phương và có được thỏa thuận tốt hơn." Và đó những gì tôi đã làm. Nhưng nếu không có Thủy quân Lục chiến, tôi đã không thể tiếp cận với những kiến thức đó, Thành thực mà nói, tôi đã có thể đã phải gánh chịu một tai họa tại chính. Điều cuối cùng mà tôi muốn nói là tôi đã rất may mắn
The last thing I want to say is that I had a lot of good fortune in the mentors and people who have played an important role in my life. From the Marines, from Ohio State, from Yale, from other places, people have really stepped in and ensured that they filled that social capital gap that it was pretty obvious, apparently, that I had. That comes from good fortune, but a lot of children aren't going to have that good fortune, and I think that raises really important questions for all of us about how we're going to change that. We need to ask questions about how we're going to give low-income kids who come from a broken home access to a loving home. We need to ask questions about how we're going to teach low-income parents how to better interact with their children, with their partners. We need to ask questions about how we give social capital, mentorship to low-income kids who don't have it. We need to think about how we teach working class children about not just hard skills, like reading, mathematics, but also soft skills, like conflict resolution and financial management.
có được những người chỉ dẫn những người đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời tôi. Từ Thủy quân, từ bang Ohio, từ đại học Yale, và những nơi khác nữa, có những người đã bước vào và lấp đầy những khoảng trống của vốn xã hội mà khá rõ ràng để thấy được trong con người tôi. Điều đó đến từ sự may mắn, nhưng rất nhiều trẻ em không có được may mắn ấy, và tôi nghĩ điều này đặt ra câu hỏi quan trọng cho tất cả chúng ta về việc làm thế nào để thay đổi điều đó. Chúng ta cần đặt câu hỏi về việc làm sao để mang đến cho trẻ em nghèo đến từ gia đình tan vỡ, được tiếp cận với ngôi nhà tràn đầy yêu thương. Chúng ta cần đặt câu hỏi về việc chúng ta sẽ chỉ dạy các bậc cha mẹ có thu nhập thấp như thế nào về cách tương tác tốt hơn với con cái của họ, và với bạn đời của họ. Chúng ta cần đặt câu hỏi làm sao chúng ta cung cấp vốn xã hội, và sự chỉ dẫn cho trẻ em nghèo. Chúng ta cần nghĩ xem làm sao để dạy trẻ em tầng lớp lao động về không chỉ kĩ năng cứng, như đọc, làm toán, mà cả kĩ năng mềm, như giải quyết mâu thuẫn và quản lí tài chính. Hiện giờ, tôi không có tất cả câu trả lời,
Now, I don't have all of the answers. I don't know all of the solutions to this problem, but I do know this: in southern Ohio right now, there's a kid who is anxiously awaiting their dad, wondering whether, when he comes through the door, he'll walk calmly or stumble drunkly. There's a kid whose mom sticks a needle in her arm and passes out, and he doesn't know why she doesn't cook him dinner, and he goes to bed hungry that night. There's a kid who has no hope for the future but desperately wants to live a better life. They just want somebody to show it to them. I don't have all the answers, but I know that unless our society starts asking better questions about why I was so lucky and about how to get that luck to more of our communities and our country's children, we're going to continue to have a very significant problem.
tôi không biết tất cả giải pháp cho vấn đè này, nhưng tôi biết rằng: tại phía Nam Ohio ngay bây giờ, có một đứa trẻ đang mong bố về, tự hỏi liệu khi ông ấy bước qua cánh cửa, ông sẽ đi bình tĩnh hay sẽ say xỉn vấp ngã. Có một đứa trẻ mà mẹ nó ghim một cây kim trên cánh tay và bất tỉnh, và nó không biết vì sao mẹ lại không nấu bữa tối cho nó, và nó đi ngủ với bụng đói vào tối đó. Có một đứa trẻ không hi vọng vào tương lai nhưng mong muốn dữ dội sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Chúng cần ai đó cho chúng thấy điều đó. Tôi không có tất cả câu trả lời, nhưng tôi biết nếu xã hội chúng ta không bắt đầu đặt ra những câu hỏi tốt hơn về việc sao tôi may mắn như vậy và làm sao để mang đến sự may mắn như thế tới nhiều cộng đồng của chúng ta hơn và trẻ em của đất nước ta. chúng ta sẽ tiếp tục có những vấn đề rất nghiêm trọng. Xin cảm ơn.
Thank you.
( Vỗ tay)
(Applause)