Throughout my career, I've been fortunate enough to work with many of the great international architects, documenting their work and observing how their designs have the capacity to influence the cities in which they sit. I think of new cities like Dubai or ancient cities like Rome with Zaha Hadid's incredible MAXXI museum, or like right here in New York with the High Line, a city which has been so much influenced by the development of this.
Trong suốt sự nghiệp của mình, tôi đã rất may mắn được làm việc với nhiều kiến trúc sư vĩ đại của thế giới, quay phim tư liệu những công việc của họ và chứng kiến những thiết kế của họ có khả năng ảnh hưởng đến thành phố nơi chúng tọa lạc. Tôi nghĩ về những thành phố mới như Dubai hoặc những thành phố cổ kính như Rome với viện bảo tàng MAXXI phi thường của Zaha Hadid hay ngay đây tại New York với công viên High Line, thành phố đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi sự phát triển của nó.
But what I find really fascinating is what happens when architects and planners leave and these places become appropriated by people, like here in Chandigarh, India, the city which has been completely designed by the architect Le Corbusier. Now 60 years later, the city has been taken over by people in very different ways from whatever perhaps intended for, like here, where you have the people sitting in the windows of the assembly hall. But over the course of several years, I've been documenting Rem Koolhaas's CCTV building in Beijing and the olympic stadium in the same city by the architects Herzog and de Meuron. At these large-scale construction sites in China, you see a sort of makeshift camp where workers live during the entire building process. As the length of the construction takes years, workers end up forming a rather rough-and-ready informal city, making for quite a juxtaposition against the sophisticated structures that they're building.
Nhưng điều tôi thấy thực sự thú vị đó là những gì xảy đến sau khi kiến trúc sư và nhà quy hoạch đã rời đi và những nơi ấy bị con người chiếm lấy, như ở Chandigarh, Ấn Độ, toàn bộ thành phố đã được thiết kế bởi kiến trúc sư Le Corbusier. Nhưng 60 năm sau đó, người ta sử dụng thành phố bằng những cách thức khác hẳn với những gì được thiết kế ban đầu, như ở đây,bạn có thể thấy những người này đang ngồi trên khung cửa sổ của một hội trường. Nhưng suốt tiến trình vài năm, Tôi đã làm tư liệu về tòa nhà CCTV của Rem Koolhaas tại Bắc Kinh và sân vận động olympic tại đó thiết kế bởi các kiến trúc sư Herzog và de Meuron. Tại những công trường quy mô lớn đó ở Trung Quốc, bạn thấy những lều ở tạm nơi các công nhân sống trong suốt thời gian xây dựng tòa nhà. Vì công trình mất nhiều năm để xây dựng, công nhân cuối cùng đã hình thành một thành phố dã chiến tạm thời, đặt gần ngay sát với công trình kiến trúc phức tạp mà họ đang xây dựng.
Over the past seven years, I've been following my fascination with the built environment, and for those of you who know me, you would say that this obsession has led me to live out of a suitcase 365 days a year. Being constantly on the move means that sometimes I am able to catch life's most unpredictable moments, like here in New York the day after the Sandy storm hit the city.
Suốt bảy năm qua, tôi đã theo đuổi niềm đam mê của mình với môi trường xây dựng, và đối với những người biết tôi, bạn có thể sẽ nói rằng niềm đam mê này đã khiến tôi sống nay đây mai đó 365 ngày một năm. Luôn luôn di chuyển có nghĩa rằng đôi khi tôi có thể bắt gặp những khoảnh khắc khó dự đoán nhất của cuộc sống, như ở đây tại New York cái ngày sau ngày cơn bão Sandy tàn phá thành phố.
Just over three years ago, I was for the first time in Caracas, Venezuela, and while flying over the city, I was just amazed by the extent to which the slums reach into every corner of the city, a place where nearly 70 percent of the population lives in slums, draped literally all over the mountains. During a conversation with local architects Urban-Think Tank, I learned about the Torre David, a 45-story office building which sits right in the center of Caracas. The building was under construction until the collapse of the Venezuelan economy and the death of the developer in the early '90s. About eight years ago, people started moving into the abandoned tower and began to build their homes right in between every column of this unfinished tower. There's only one little entrance to the entire building, and the 3,000 residents come in and out through that single door. Together, the inhabitants created public spaces and designed them to feel more like a home and less like an unfinished tower. In the lobby, they painted the walls and planted trees. They also made a basketball court. But when you look up closely, you see massive holes where elevators and services would have run through.
Chỉ mới ba năm trước, lần đầu tiên tôi tới Caracas, Venezuela, trong lúc bay trên thành phố, tôi chợt sửng sốt bởi những khu ổ chuột lan rộng tới mỗi ngóc ngách của thành phố, một nơi mà gần 70 phần trăm dân cư sống trong các khu ổ chuột, mà theo nghĩa đen đúng là che phủ khắp mọi nơi. Trong một cuộc hội thoại với những kiến trúc sư địa phương của UrbanThink Tank, Tôi được biết về Torre David, một tòa nhà văn phòng 45 tầng tọa lạc ngay trung tâm Caracas. Tòa nhà vẫn trong quá trình xây dựng khi nền kinh tế Venezuela sụp đổ và nhà phát triển qua đời vào những năm đầu thập niên 90. Khoảng tám năm trước, mọi người bắt đầu di chuyển vào tòa tháp bỏ hoang và bắt đầu xây dựng ngôi nhà riêng của họ trong tòa tháp dang dở đó. Chỉ có duy nhất một lối vào tòa nhà, và có đến 3000 cư dân ra vào qua cánh cửa độc nhất đó. Cùng với nhau, những dân cư tạo nên những không gian công cộng và thiết kế để chúng tạo cảm giác như một ngôi nhà hơn là một tòa tháp dang dở. Tại hành lang, họ sơn tường và trồng cây. Họ còn làm một sân chơi bóng rổ. Nhưng nếu bạn nhìn kỹ hơn, bạn sẽ thấy nhiều lỗ hổng lớn nơi các thang máy và các dịch vụ được thiết kế để chạy xuyên qua.
Within the tower, people have come up with all sorts of solutions in response to the various needs which arise from living in an unfinished tower. With no elevators, the tower is like a 45-story walkup. Designed in very specific ways by this group of people who haven't had any education in architecture or design. And with each inhabitant finding their own unique way of coming by, this tower becomes like a living city, a place which is alive with micro-economies and small businesses. The inventive inhabitants, for instance, find opportunities in the most unexpected cases, like the adjacent parking garage, which has been reclaimed as a taxi route to shuttle the inhabitants up through the ramps in order to shorten the hike up to the apartments.
Trong tòa tháp này, mọi người đã nghĩ đến đủ các phương pháp để đáp ứng lại nhiều nhu cầu của cuộc sống trong một tòa tháp dở dang. Không có thang máy, một tòa tháp 45 tầng thang bộ. được thiết kế bằng những cách vô cùng đặc biệt bởi nhóm người này những người chưa từng qua một trường lớp đào tạo nào về kiến trúc hay thiết kế. Và mỗi cư dân đều tìm cách riêng của họ để thích ứng, tòa tháp trở thành một thành phố sống, một nơi nhộn nhịp với những với các thành phần kinh tế vi mô và kinh doanh nhỏ. Những cư dân đầy sáng tạo, trong một khoảnh khắc, đã tìm thấy cơ hội trong những tình thế khó đoán nhất như bãi đỗ xe kế bên, đã được cải tạo thành một tuyến đường cho taxi để chở dân cư lên những con dốc nhằm làm giảm thiểu đoạn thang bộ lên các căn hộ.
A walk through the tower reveals how residents have figured out how to create walls, how to make an air flow, how to create transparency, circulation throughout the tower, essentially creating a home that's completely adapted to the conditions of the site. When a new inhabitant moves into the tower, they already have a roof over their head, so they just typically mark their space with a few curtains or sheets. Slowly, from found materials, walls rise, and people create a space out of any found objects or materials.
Một chuyến đi bộ xuyên tòa tháp cho thấy làm thế nào những cư dân ở đây đã nghĩ ra cách tạo những bức tường, cách làm thông gió, làm tường kính trong suốt, lưu thông xuyên suốt tòa tháp, cơ bản là tạo ra một ngôi nhà hoàn toàn thích nghi với những điều kiện của vị trí. Khi một cư dân mới chuyển vào sống trong tòa tháp, họ vốn đã có mái che trên đầu, nên họ chỉ cần đánh dấu vị trí của mình bằng một vài bức màn. Dần dần, từ những vận liệu tìm thấy, những bức tường mọc lên và người ta tạo không gian từ bất cứ đồ vật hay vật liệu nào.
It's remarkable to see the design decisions that they're making, like when everything is made out of red bricks, some residents will cover that red brick with another layer of red brick-patterned wallpaper just to make it a kind of clean finish.
Thật ấn tượng khi xem những thiết kế mà họ làm nên, giống như khi mọi thứ được làm ra từ những viên gạch đỏ, một số cư dân sẽ che phủ những gạch đỏ đó bằng những lớp giấy dán tường mẫu gạch đỏ chỉ để khiến nó như đã hoàn thiện tuyệt đối.
The inhabitants literally built up these homes with their own hands, and this labor of love instills a great sense of pride in many families living in this tower. They typically make the best out of their conditions, and try to make their spaces look nice and homey, or at least up until as far as they can reach. Throughout the tower, you come across all kinds of services, like the barber, small factories, and every floor has a little grocery store or shop. And you even find a church. And on the 30th floor, there is a gym where all the weights and barbells are made out of the leftover pulleys from the elevators which were never installed. From the outside, behind this always-changing facade, you see how the fixed concrete beams provide a framework for the inhabitants to create their homes in an organic, intuitive way that responds directly to their needs.
Những cư dân thực sự đã xây nên những ngôi nhà này bằng chính đôi tay của họ, và sự lao động vì tình yêu này là một niềm hãnh diện lớn của nhiều gia đình sống trong tòa tháp này. Họ đã làm nên những điều tốt nhất trong điều kiện của họ, và cố tạo nên những không gian trông đẹp mắt và thân mật, hoặc ít nhất những điều tốt nhất mà họ có thể vươn tới. Khắp nơi trong tòa tháp, bạn có thể bắt gặp tất cả các loại dịch vụ, như cắt tóc, nhà máy nhỏ, và mỗi tầng có một cửa hàng tạp phẩm nhỏ hoặc một shop. Thậm chí bạn còn tìm thấy một nhà thờ. Trên tầng 30 có một phòng gym nơi tất cả các quả tạ đều được làm nên từ những bánh ròng rọc bỏ lại từ những thang máy không bao giờ được lắp đặt. Từ bên ngoài, đằng sau khung cảnh luôn thay đổi này bạn thấy cách những rầm bê tông tạo nên một khung xương vững chắc để cư dân tạo ra những ngôi nhà của riêng họ trong một cách thức trực giác và có tổ chức đáp ứng trực tiếp những gì họ cần,
Let's go now to Africa, to Nigeria, to a community called Makoko, a slum where 150,000 people live just meters above the Lagos Lagoon. While it may appear to be a completely chaotic place, when you see it from above, there seems to be a whole grid of waterways and canals connecting each and every home. From the main dock, people board long wooden canoes which carry them out to their various homes and shops located in the expansive area. When out on the water, it's clear that life has been completely adapted to this very specific way of living. Even the canoes become variety stores where ladies paddle from house to house, selling anything from toothpaste to fresh fruits. Behind every window and door frame, you'll see a small child peering back at you, and while Makoko seems to be packed with people, what's more shocking is actually the amount of children pouring out of every building. The population growth in Nigeria, and especially in these areas like Makoko, are painful reminders of how out of control things really are.
Bây giờ hãy đến với Châu Phi, tới Nigeria, tới một cộng đồng gọi là Makoko, một khu ổ chuột nơi khoảng 150 000 người sống chỉ một mét trên mặt sông Lagos Lagoon. Dù nó có vẻ là một nơi vô cùng lộn xộn nhưng khi nhìn nó từ trên cao, bạn sẽ thấy có một mạng lưới các mương nước và kênh đào kết nối mỗi một ngôi nhà. Từ vũng chính, mọi người di chuyển trên những chiếc xuồng gỗ dài tới nhiều ngôi nhà và cửa hiệu trên một vùng rộng lớn. Khi sống trên mặt nước, rõ ràng là con người phải hoàn toàn thích nghi với cách sống vô cùng riêng biệt này. Thậm chí những chiếc xuồng cũng trở thành những cửa hàng tạp hóa những người phụ nữ chèo những 'của hàng' đó từ nhà này sang nhà khác rao bán mọi thứ từ kem đánh răng tới hoa quả tươi. Đằng sau mỗi ô cửa sổ, mỗi khung cửa ra vào, bạn sẽ thấy một đứa bé đang săm soi bạn, và trong khi Makoko dường như chật cứng người, thì điều còn gây sốc hơn đó là số lượng thực trẻ em sinh ra từ mỗi nhà. Dân số đang tăng tại Nigeria, và đặc biệt trong những vùng như Makoko, đó là những lời nhắc nhở đau xót rằng những thứ ngoài tầm kiểm soát sẽ trở nên như thế nào.
In Makoko, very few systems and infrastructures exist. Electricity is rigged and freshest water comes from self-built wells throughout the area. This entire economic model is designed to meet a specific way of living on the water, so fishing and boat-making are common professions. You'll have a set of entrepreneurs who have set up businesses throughout the area, like barbershops, CD and DVD stores, movie theaters, tailors, everything is there. There is even a photo studio where you see the sort of aspiration to live in a real house or to be associated with a faraway place, like that hotel in Sweden.
Tại Makoko, có rất ít hệ thống và cơ sở hạ tầng tồn tại. Nguồn điện phải tự túc và nước sạch đến từ những trạm nước tự chế khắp trong khu vực. Toàn bộ mô hình kinh tế này được thiết kế cho phù hợp với cách sống trên mặt nước, vậy nên đánh bắt cá và đóng tàu là những nghề phổ biến. Bạn sẽ thấy một loạt các chủ doanh nghiệp những người đã thiết lập nên nền kinh doanh trong khu vực, như cửa hàng tóc, cửa hàng CD và DVD, rạp chiếu phim, nhà may, tất cả mọi thứ đều có ở đó. Thậm chí còn có cả phòng ảnh nghệ thuật nơi bạn thấy những khát vọng được sống trong một ngôi nhà thực sự hoặc có mối liên hệ tới một nơi xa nào đó, như khách sạn này tại Thụy Điển.
On this particular evening, I came across this live band dressed to the T in their coordinating outfits. They were floating through the canals in a large canoe with a fitted-out generator for all of the community to enjoy.
Trong buổi tối hôm đó, tôi gặp ban nhạc sống này mang đồng phục là chiếc áo T-shirt. Họ đang trôi nổi trên những con kênh trong một chiếc xuồng lớn với một máy phát điện đủ lớn cho tất cả cộng đồng cùng thưởng thức.
By nightfall, the area becomes almost pitch black, save for a small lightbulb or a fire.
Đêm xuống, cả khu vực này gần như chỉ còn là một màu đen, chỉ còn một bóng đèn le lói hay một ngọn lửa hắt hiu.
What originally brought me to Makoko was this project from a friend of mine, Kunlé Adeyemi, who recently finished building this three-story floating school for the kids in Makoko. With this entire village existing on the water, public space is very limited, so now that the school is finished, the ground floor is a playground for the kids, but when classes are out, the platform is just like a town square, where the fishermen mend their nets and floating shopkeepers dock their boats.
Thứ ban đầu mang tôi đến với Makoko là dự án từ một người bạn của tôi, Kunlé Adeymi, người vừa hoàn thiện công trình ngôi trường nổi ba tầng này cho những đứa trẻ tại Makoko. Với toàn bộ thôn xóm nổi trên mặt nước, không gian công cộng rất hạn hẹp, vậy nên giờ đây khi ngôi trường này hoàn thiện, sân trường sẽ là sân chơi cho lũ trẻ, nhưng khi tan học, sân trường trở thành một quảng trường của thị trấn, nơi ngư dân vá lưới và những chủ thuyền hàng neo đậu con thuyền của họ.
Another place I'd like to share with you is the Zabbaleen in Cairo. They're descendants of farmers who began migrating from the upper Egypt in the '40s, and today they make their living by collecting and recycling waste from homes from all over Cairo. For years, the Zabbaleen would live in makeshift villages where they would move around trying to avoid the local authorities, but in the early 1980s, they settled on the Mokattam rocks just at the eastern edge of the city. Today, they live in this area, approximately 50,000 to 70,000 people, who live in this community of self-built multi-story houses where up to three generations live in one structure. While these apartments that they built for themselves appear to lack any planning or formal grid, each family specializing in a certain form of recycling means that the ground floor of each apartment is reserved for garbage-related activities and the upper floor is dedicated to living space. I find it incredible to see how these piles and piles of garbage are invisible to the people who live there, like this very distinguished man who is posing while all this garbage is sort of streaming out behind him, or like these two young men who are sitting and chatting amongst these tons of garbage. While to most of us, living amongst these piles and piles of garbage may seem totally uninhabitable, to those in the Zabbaleen, this is just a different type of normal. In all these places I've talked about today, what I do find fascinating is that there's really no such thing as normal, and it proves that people are able to adapt to any kind of situation. Throughout the day, it's quite common to come across a small party taking place in the streets, just like this engagement party. In this tradition, the bride-to-be displays all of their belongings, which they soon bring to their new husband. A gathering like this one offers such a juxtaposition where all the new stuff is displayed and all the garbage is used as props to display all their new home accessories. Like Makoko and the Torre David, throughout the Zabbaleen you'll find all the same facilities as in any typical neighborhood. There are the retail shops, the cafes and the restaurants, and the community is this community of Coptic Christians, so you'll also find a church, along with the scores of religious iconographies throughout the area, and also all the everyday services like the electronic repair shops, the barbers, everything.
Một địa điểm khác tôi muốn chia sẻ với các bạn đó là người Zabbaleen ở Cairo. Họ là con cháu của những nông dân di cư từ Thượng Ai Cập trong những năm 1940, và ngày nay họ kiếm sống bằng cách thu lượm và tái chế rác thải sinh hoạt từ khắp Cairo. Trong nhiều năm, người Zabbaleen sống trong những xóm tạm bợ nơi họ có thể di chuyển khắp nơi để trốn tránh chính quyền địa phương, nhưng trong những năm đầu 1980, họ đã định cư tại khu Mokattam chỉ ngay tại Miền Đông thành phố. Hiện nay, họ sống trong khu vực này xấp xỉ 50,000 đến 70,000 người, sống trong cộng đồng này trong những ngôi nhà cao tầng tự xây nơi mà có tới ba thế hệ cùng sống chung một căn nhà. Trong khi những căn hộ họ đã tự xây cho mình thiếu thốn mọi quy hoạch hay thiết kế, mỗi gia đình chuyên biệt cho một kiểu tái chế có nghĩa là tầng trệt của mỗi căn hộ là nơi dành riêng cho các hoạt động chế biến phế liệu và các tầng trên dành cho không gian sống. Tôi cảm thấy thật phi thường khi thấy từng cột từng cột phế liệu. trở nên vô hình trong mắt những người sống tại đây, như người đàn ông thú vị này đang tạo dáng chụp hình trong khi đống phế liệu như đang đổ ập tới từ đằng sau ông, hay như hai chàng trai trẻ này đang ngồi tán gẫu giữa hàng tấn phế liệu này. Trong khi đối với hầu hết chúng ta, sống giữa những đống phế liệu này dường như là không thể, đối với những người Zabbaleen, đây chỉ là một lối sống thường ngày khác. Trong tất cả những nơi tôi nói đến hôm nay, điều tôi thấy thú vị đó là thực sự không có thứ gì là bình thường, và nó chứng tỏ rằng con người có khả năng thích nghi trong bất cứ tình thế nào. Suốt ngày, không có gì là lạ khi bắt gặp một bữa tiệc nhỏ trên đường phố như buổi lễ đính hôn này. Trong phong tục này, cô dâu tương lai phô bày tất cả những của hồi môn của mình mà họ sẽ mang tới cho chồng. Một cuộc tụ họp như buổi lễ này bày ra một tập hợp nơi tất cả mọi thứ được trưng bày và tất cả phế liệu được sử dụng như một sân khấu để trưng bày tất cả các đồ gia dụng mới của họ. Giống như Makoko và Torre David, trên khắp Zabbaleen bạn sẽ nhận thấy cùng những thứ như bất cứ xóm làng điển hình nào. Đó là cửa hiệu bán lẻ, quán cafe và các nhà hàng, và cộng đồng này là một cộng đồng những người Công giáo Ai Cập, nên bạn cũng sẽ tìm thấy một nhà thờ, cùng với nhiều tôn giáo khác biểu tượng cho đức tin khắp nơi trong khu vực, và còn cả những dịch vụ nhu yếu thường ngày như của hiệu sửa chữa điện tử, tiệm cắt tóc, mọi thứ.
Visiting the homes of the Zabbaleen is also full of surprises. While from the outside, these homes look like any other informal structure in the city, when you step inside, you are met with all manner of design decisions and interior decoration. Despite having limited access to space and money, the homes in the area are designed with care and detail. Every apartment is unique, and this individuality tells a story about each family's circumstances and values. Many of these people take their homes and interior spaces very seriously, putting a lot of work and care into the details. The shared spaces are also treated in the same manner, where walls are decorated in faux marble patterns.
Thăm những ngôi nhà của ngừoi Zabbaleen còn mang tới nhiều kinh ngạc. Nhìn từ bên ngoài, những ngôi nhà này trông giống bất cứ công trình dân sự nào khác trong thành phố nhưng khi bạn bước vào trong, bạn nhìn thấy mọi phong cách của thiết kế và trang trí nội thất. Mặc dù bị giới hạn về không gian cũng như tiền bạc, những ngôi nhà trong vùng được thiết kế với sự cẩn trọng và tỉ mỉ. Mỗi căn hộ ở đây là độc nhất, và chúng có những câu chuyện riêng của chúng về hoàn cảnh và giá trị của mỗi gia đình. Nhiều người chăm sóc ngôi nhà của mình và không gian bên trong rất nghiêm chỉnh, đặt nhiều công sức và tâm huyết trong từng chi tiết. Những không gian chung cũng được quan tâm như thế với những bức tường được trang trí với đá lát giả cẩm thạch.
But despite this elaborate decor, sometimes these apartments are used in very unexpected ways, like this home which caught my attention while all the mud and the grass was literally seeping out under the front door. When I was let in, it appeared that this fifth-floor apartment was being transformed into a complete animal farm, where six or seven cows stood grazing in what otherwise would be the living room. But then in the apartment across the hall from this cow shed lives a newly married couple in what locals describe as one of the nicest apartments in the area.
Nhưng mặc cho công sức trang trí, đôi khi những căn hộ này lại được sử dụng với những cách thức rất khác lạ, như ngôi nhà này đã thu hút sự chú ý của tôi với bùn đất và cây cỏ lộ ra dưới sàn trước nhà. Khi tôi bước vào trong, căn hộ tầng năm này đã được cải tạo hoàn toàn thành một nông trại, nơi có sáu hay bảy chú bò đang gặm cỏ trong một nơi đáng lẽ phải là phòng khách. Nhưng rồi nếu bạn qua đại sảnh từ trang trại bò sữa này, có một đôi vợ chồng mới cưới sống trong một nơi mà những người địa phương gọi là một trong những căn hộ đẹp nhất trong khu vực.
The attention to this detail astonished me, and as the owner of the home so proudly led me around this apartment, from floor to ceiling, every part was decorated. But if it weren't for the strangely familiar stomach-churning odor that constantly passes through the apartment, it would be easy to forget that you are standing next to a cow shed and on top of a landfill. What moved me the most was that despite these seemingly inhospitable conditions, I was welcomed with open arms into a home that was made with love, care, and unreserved passion.
Sự chú ý tới những chi tiết làm tôi kinh ngạc, và người chủ nhà rất tự hào dẫn tôi tham quan căn hộ, từ sàn tới trần nhà, mỗi một phần đều được trang trí. Nhưng nếu không nhờ một mùi hôi quen thuộc một cách kì lạ luôn luôn phảng phất trong căn hộ, sẽ dễ dàng quên mất rằng bạn đang đứng cạnh một lán bò trên đỉnh một bãi rác. Điều làm tôi cảm động nhất là mặc dù trong những điều kiện không mấy thuận lợi tôi vẫn được chào đón với những cánh tay rộng mở vào một ngôi nhà được xây nên từ tình yêu, sự chăm sóc, và niềm đam mê không giới hạn.
Let's move across the map to China, to an area called Shanxi, Henan and Gansu. In a region famous for the soft, porous Loess Plateau soil, there lived until recently an estimated 40 million people in these houses underground. These dwellings are called the yaodongs. Through this architecture by subtraction, these yaodongs are built literally inside of the soil. In these villages, you see an entirely altered landscape, and hidden behind these mounds of dirt are these square, rectangular houses which sit seven meters below the ground. When I asked people why they were digging their houses from the ground, they simply replied that they are poor wheat and apple farmers who didn't have the money to buy materials, and this digging out was their most logical form of living.
Bây giờ hãy đến Trung Quốc, tới nơi gọi là Sơn Tây, Hà Nam và Cam Túc. Trong một miền đất nổi tiếng với đất đai mềm và tơi xốp trên cao nguyên Hoàng Thổ, ở đây, ước tính có 40 triệu người đang sống trong những ngôi nhà dưới lòng đất. Những chỗ ở này được gọi là yaodongs. Qua những công trình ngầm này, những yaodong này được xây dựng bên trong lòng đất. Trong những thôn xóm này, bạn thấy khung cảnh hoàn toàn biến đổi, ẩn mình sau những ụ đất bụi là những ngôi nhà vuông vắn nằm sâu bảy mét dưới mặt đất. Khi tôi hỏi người dân tại sao họ lại đào những căn nhà dưới lòng đất, họ trả lời đơn giản rằng họ là những nông dân nghèo trồng lúa trồng táo, họ không có đủ tiền để mua vật liệu, và cách đào khoét này chính là cách thức hợp lý nhất đối với cuộc sống của họ.
From Makoko to Zabbaleen, these communities have approached the tasks of planning, design and management of their communities and neighborhoods in ways that respond specifically to their environment and circumstances. Created by these very people who live, work and play in these particular spaces, these neighborhoods are intuitively designed to make the most of their circumstances. In most of these places, the government is completely absent, leaving inhabitants with no choice but to reappropriate found materials, and while these communities are highly disadvantaged, they do present examples of brilliant forms of ingenuity, and prove that indeed we have the ability to adapt to all manner of circumstances. What makes places like the Torre David particularly remarkable is this sort of skeleton framework where people can have a foundation where they can tap into. Now imagine what these already ingenious communities could create themselves, and how highly particular their solutions would be, if they were given the basic infrastructures that they could tap into.
Từ Makoko tới Zabbaleen, những cộng đồng này đã tiếp cận công việc hoạch định, thiết kế và điều hành của chính họ và những vùng lân cận bằng cách thức riêng cho hoàn cảnh và môi trường của họ. Sáng tạo nên bởi những con người sống, làm việc và vui chơi trong những không gian đặc biệt này, những vùng này được thiết kế một cách bản năng để thích ứng với hoàn cảnh của họ. Trong hầu hết những nơi này, chính phủ là hoàn toàn vắng mặt, bỏ mặc cư dân không có lựa chọn nào khác ngoài cách tái thích ứng với những vật liệu tìm được, và trong khi những cộng đồng này phải sống trong điều kiện bất lợi, họ đã cho thấy những sự sáng tạo tài tình, và chứng tỏ rằng thực sự chúng ta có khả năng để thích ứng trong tất cả tình thế. Điều làm cho những nơi như Torre David đặc biệt ấn tượng chính là kiểu khung xương này nơi con người có thể có một nền móng để tận dụng. Bây giờ hãy tưởng tượng những gì mà những cộng đồng tài tình này có thể tự mình sáng tạo, và liệu những giải pháp của họ sẽ đặc biệt đến mức nào, nếu họ được cho một cơ sở hạ tầng cơ bản mà họ có thể sử dụng.
Today, you see these large residential development projects which offer cookie-cutter housing solutions to massive amounts of people. From China to Brazil, these projects attempt to provide as many houses as possible, but they're completely generic and simply do not work as an answer to the individual needs of the people.
Hôm nay, bạn thấy những dự án phát triển dân cư lớn đề xuất những giải pháp nhà ở rập khuôn đối với một lượng đông đảo dân cư. Từ Trung Quốc tới Brazil, những dự án này cố gắng cung cấp nhiều nhà nhất có thể, nhưng chúng hoàn toàn giống nhau và đơn giản là không thể đáp ứng cho nhu cầu của mỗi con người.
I would like to end with a quote from a friend of mine and a source of inspiration, Zita Cobb, the founder of the wonderful Shorefast Foundation, based out of Fogo Island, Newfoundland. She says that "there's this plague of sameness which is killing the human joy," and I couldn't agree with her more.
Tôi muốn kết thúc với một câunói từ một người bạn của tôi và cũng là một nguồn cảm hứng, Zita Cobb, nhà sáng lập của Shorefast Foudation, cơ sở tại Fogo Island, Newfoundland. Bà nói rằng "có một bệnh dịch của sự rập khuôn đang giết chết niềm cảm hứng của con người," và tôi hoàn toàn đồng ý.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)