Computers have become truly incredible. We are walking around with supercomputers in our pocket. How amazing is that? So it is disappointing that the way we use computers, the way we interact with them, hasn't really changed in the last 50 years. We still use a mouse and keyboards. We're clicking on screens and buttons. Mobile phones are the same. We're just using fingers instead of a mouse.
Máy tính đã dần trở nên thật sự phi thường. Chúng ta đang đi xung quanh với các siêu máy tính bỏ túi. Điều đó không tuyệt vời sao? Vậy nên thật đáng thất vọng khi cái cách chúng ta sử dụng, tương tác với máy tính, không thực sự thay đổi suốt 50 năm qua. Chúng ta vẫn sử dụng chuột và bàn phím. Ta nhấp chuột trên màn hình và nút bấm. Điện thoại di động cũng giống nhau. Chúng ta sử dụng ngón tay thay vì chuột.
So is that it? Is that what the future looks like? We're going to be stuck in the screens with our faces not seeing the world around us? That's not the future I imagine, or the future I'm attracted to. What I've been always interested in is things, physical things we use every day, like things on this table that the family doesn't pay attention to. Things tell our story. They tell who we are. They tell a lot about us. Let me give you an example.
Chỉ có thế thôi sao? Tương lai sẽ trở nên như vậy chăng? Chúng ta sẽ mắc kẹt trong màn hình máy tính với khuôn mặt chẳng thể thấy được thế giới xung quanh mình? Đó không phải tương lai tôi hình dung ra, hay tương lai mà tôi bị thu hút. Thứ mà tôi luôn thấy hứng thú là đồ vật, vật dụng thực mà ta dùng hằng ngày, như đồ vật trên chiếc bàn mà gia đình này không chú ý tới. Đồ vật kể câu chuyện. Chúng nói lên ta là ai. Chúng nói lên rất nhiều điều về ta. Để tôi cho bạn thấy một ví dụ.
These are photographs of things a person touched during 24 hours. What can you tell about him? He loves his motorcycle. Right? The biggest thing in his picture. What can you tell about this girl? She spends all her time on the beach. There's a surfboard. She lives by the sea. What can you tell about this guy? He's a chef. Look at all the ingredients he touched during the day, while he was preparing the food, and the computer is a tiny part of his life, this sad thing in the corner.
Đây là ảnh chụp những thứ mà một người chạm vào trong suốt 24 tiếng. Có thể thấy điều gì từ anh chàng này? Anh ấy thích chiếc mô tô của mình. Nhỉ? Đồ vật lớn nhất trong bức ảnh. Còn cô gái này, ta thấy được gì? Cô ấy dành hết thời gian ở bãi biển. Có một cái ván lướt sóng. Cô sống cạnh biển. Còn anh bạn này thì sao? Anh ấy là đầu bếp. Hãy nhìn tất cả số nguyên liệu anh chạm vào trong ngày, trong khi chuẩn bị thức ăn, và máy tính là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh ấy, vật dụng tội nghiệp ở trong góc.
So if we are using things all the time, and this is a big part of our lives, can things become the way for us to interact with our digital life? Can the world become your interface? That was my idea. I've been working for 20 years on it. My idea is that in order to interact in digital life, you don't need to have screens and keyboards and mouses. You can interact with your digital life just by using the things you use every day. And to realize this idea, I need to solve three big challenges. Let me tell you about them.
Vậy nếu ta sử dụng đồ vật mọi lúc, và chúng là một phần không nhỏ cuộc sống của ta, đồ vật có thể trở thành phương tiện để ta tương tác với cuộc sống số? Thế giới có thể trở thành giao diện của bạn không? Đó là ý tưởng của tôi. Tôi đã nghiên cứu về nó suốt 20 năm qua. Ý tưởng của tôi là, để tương tác trong cuộc sống số, bạn không cần tới màn hình, bàn phím và chuột. Bạn có thể tương tác với cuộc sống số chỉ với những thứ mà bạn dùng hằng ngày. Và để hiện thực hóa ý tưởng này, tôi cần giải quyết ba thách thức lớn. Để tôi nói bạn nghe về chúng.
The first one, obviously: Is it even possible? How can you take an everyday thing you use every day and turn it into a computer interface?
Thách thức đầu tiên, quá rõ ràng: Nó có khả thi không? Làm sao có thể lấy một thứ bạn vẫn dùng hằng ngày và biến nó thành giao diện máy tính?
Now I was inspired by the book "Hackers." I read it when I was a teenager, and one of the essential ideas of this book is that you can change the purpose of things by inventing new technology and then hacking into things and changing them. So I've been thinking what kind of technology I can invent so that I can hack into things you use every day and make them interactive.
Tôi được truyền cảm hứng bởi cuốn "Hackers". Tôi đọc nó khi còn là cậu thiếu niên, và một trong những ý tưởng cơ bản của cuốn sách là bạn có thể thay đổi mục đích sử dụng của đồ vật bằng cách phát minh công nghệ mới, sau đó cài đặt vào vật dụng và thay đổi chúng. Tôi nghĩ đi nghĩ lại xem mình có thể phát minh kiểu công nghệ như thế nào để đặt vào đồ vật bạn dùng hằng ngày và khiến chúng dễ tương tác.
So when I was working on this thing, I invented this sensor which injects structured electric fields into objects and turns them into gesture interfaces. So this doorknob, unmodified, can become a gesture sensor. It can know how you're touching it. It can feel how you're touching it. It makes a circle, or can I grasp. And this doorknob isn't modified. There's nothing special about doorknobs. Anything can become interactive. What about plants? So plants are interesting, because with plants, they can know where you're touching. You can see the line moving up and down on the image. And that can turn into a musical interface.
Khi giải quyết vấn đề này, tôi đã phát minh ra bộ cảm biến có thể truyền điện trường vào vật thể và biến chúng thành các giao diện cử chỉ. Vậy cái nắm cửa này, không cần sửa đổi, có thể trở thành cảm biến thao tác. Nó có thể nhận biết, có thể cảm nhận bạn chạm vào nó thế nào. Có thể xoay một vòng, hay nắm. Và cái nắm cửa không thay đổi gì. Bản thân nắm đấm cửa không có gì đặc biệt. Thứ gì cũng có thể tương tác tốt. Còn cây cối thì sao? Nó cũng rất thú vị, bởi với cây cối, chúng biết khi bạn chạm vào. Bạn có thể thấy đường di chuyển lên xuống trong hình. Và chúng có thể biến thành giao diện âm nhạc.
(Musical tones)
(Tiếng nhạc)
Now, we do have also practical applications: a calendar plant for those who are obsessed about practicality.
Hiện tại, chúng tôi cũng có những ứng dụng thực tế: một cây lịch để bàn cho những ai bị ám ảnh với tính thực tiễn.
(Laughter)
(Cười)
We can give things a personality.
Ta có thể gán cho mỗi vật dụng một đặc tính.
(Low notes changing in pitch)
(Nốt thấp thay đổi cao độ)
So in this particular example, the orchid can communicate to you through images and sounds. It doesn't like to be touched, so it's created these electric images that are hissing at you. This plant, for example, is more robust, it's a snake plant, and it likes playing with you. It engages you. So every thing can be different, and every thing can represent what it feels.
Trong ví dụ cụ thể này, cây phong lan có thể giao tiếp với bạn qua hình ảnh và âm thanh. Nó không thích bị chạm vào, nên nó tạo ra những hình ảnh điện đang rít lên với bạn. Còn ví dụ, cái cây này, mạnh mẽ hơn, nó là cây lưỡi hổ, nó thích chơi với bạn, nó thu hút bạn. Vậy nên mỗi đố vật có thể khác nhau, và mỗi đồ vật có thể biểu hiện cảm xúc của mình.
So everything can be hacked, all the things, including your body. In this example, we hacked your body so you can measure how you're folding your hands and then using your hand gestures to control something else, so if you don't want to listen to some music thousands of times, you simply can cover your ears to turn it off.
Mọi đồ vật đều có thể được thâm nhập, tất cả, kể cả cơ thể con người. Ở ví dụ này, chúng tôi kết nối với cơ thể người để có thể đo lường xem bạn gập tay thế nào và sau đó sử dụng cử chỉ tay để kiểm soát thứ gì đó, vậy nếu bạn không muốn nghe chút nhạc tới hàng nghìn lần, bạn chỉ cần đơn giản bịt tai lại để không nghe thấy nữa.
So everything can be hacked, and research is important, but the second challenge we have is how can we go from R and D, and prototypes, to real products? How can we make real things that are also interfaces? And you may ask yourself, who would do this? Silicon Valley? Is it through Shenzhen? Now the challenge there is that the world of things is huge. Every year, the apparel industry produces 150 billion garments. In comparison, the technology industry only makes 1.4 billion phones. The world of things is much bigger than the world of technology. The technology world cannot change the world of things. Instead, we need to create technology which changes makers of things, people who make your chairs and clothes and everything else, into makers of smart things, enable them to do that.
Mọi thứ đều thâm nhập được, và nghiên cứu là rất quan trọng, nhưng thách thức thứ hai là làm thế nào để từ nghiên cứu phát triển và sản phẩm mẫu, tới sản phẩm thực sự. Làm thế nào ta có thể tạo ra vật dụng vừa thực tế vừa có giao diện? Và bạn có thể tự hỏi ai sẽ là người làm ra chúng? Thung lũng Silicon? Thông qua Thâm Quyến chăng? Thách thức ở thời điểm hiện tại là thế giới đồ vật quá rộng lớn. Mỗi năm, ngành may mặc tạo ra 150 tỷ sản phẩm may mặc. Trong khi đó, ngành công nghệ chỉ tạo ra 1,4 tỷ sản phẩm điện thoại. Thế giới vật dụng lớn hơn rất nhiều so với thế giới công nghệ. Thế giới công nghệ không thể thay đổi thế giới vật dụng. Thay vào đó, chúng ta cần tạo ra công nghệ làm thay đổi người sản xuất ra đồ vật, những người làm ra cái ghế, quần áo và mọi thứ khác, trở thành người làm ra vật dụng thông minh, cho phép họ làm điều đó.
So to test this challenge, we came up with a very simple idea and challenge: Can a tailor make a wearable? Now we don't want to take a tailor and turn the tailor into an electrical engineer. We still want to have some tailors around. But what we would like to do is create technology which looks, feels and behaves like a raw material used by the tailor to make their clothes. For example, a touch panel made for a tailor would look like this, made out of textiles, so you can cut it with scissors and sew it in. At the same time, it has to retain the performance. The way to make this textile touch panel also requires a very different approach than for making consumer electronics. In our case, we have to go to the mountains of Tokyo to a small factory which was making kimono garments for generations. We worked with my collaborators, who were not engineers. It was an artisan who knows how to make things and an artist who knows how to make things beautiful.
Để kiểm tra thách thức này, chúng tôi nảy ra ý tưởng và thử thách rất đơn giản: Một thợ may có thể làm ra một thiết bị có thể mang trên người không? Không phải chúng tôi muốn chọn một thợ may và biến anh ta thành một kỹ sư điện. Chúng tôi vẫn mong muốn có một vài thợ may. Nhưng cái chúng tôi muốn làm là tạo ra công nghệ mà có thể nhìn, cảm nhận, phản ứng giống với vật liệu được thợ may sử dụng để làm ra quần áo. Ví dụ, bảng điều khiển cảm ứng cho một thợ may nhìn sẽ như thế này, làm từ vải, nên bạn có thể dùng kéo cắt và khâu. Đồng thời, nó cũng cần giữ được các tính năng. Cách để làm ra bảng điều khiển cảm ứng bằng vải cũng yêu cầu phương pháp rất khác so với đồ điện tử tiêu dùng. Trong trường hợp này, chúng tôi phải đi đến vùng núi ở Tokyo tới một nhà máy nhỏ sản xuất kimono cho các thế hệ. Chúng tôi làm việc cùng với các cộng sự, những người không phải là kỹ sư. Đó là một nghệ nhân biết cách tạo ra đồ vật và một nghệ sĩ có thể khiến đồ vật đẹp hơn.
Working with them, we created one of the best yarns in the world, which consists of thin metallic alloys wrapped around with polyester fibers and cotton fibers. These yarns were made in the same machines which were making yarns for kimonos for generations. We then took these yarns and gave them to the factory, which is making textiles, and we wove our smart textile using regular machines in a variety of colors and materials, and we gave those textiles to a tailor in Savile Row in London.
Làm việc với họ, chúng tôi tạo ra loại sợi tốt nhất thế giới, chứa các hợp kim kim loại mỏng được bọc xung quanh bởi sợi polyester và sợi cotton. Lọai sợi này được sản xuất bởi cùng loại máy móc đang sản xuất sợi để may kimono Chúng tôi lấy loại sợi này và đưa đến nhà máy, chuyên sản xuất vải, và dệt nên loại vải thông minh sử dụng máy móc thông thường với màu sắc và chất liệu đa dạng, và chúng tôi đưa loại vải đó cho một thợ may ở Savile Row, London.
So tailors are traditionalists, particularly in Savile Row. They don't use computers. They don't use machines. They use hands and they cut. They fit their products on the human body, not on 3-D avatars. Technology is not a part of their vocabulary, but they are modern people. They know how to use technology. So if technology can be formed and shaped like a button, like a textile, like something they can use, they absolutely can make a wearable, a garment which can place a phone call.
Thợ may là những người truyền thống, đặc biệt là ở Savile Row. Họ không sử dụng máy tính. Cũng không dùng máy móc Họ dùng đôi tay mình để cắt. Họ đo sản phẩm cho vừa vặn trên cơ thể người, chứ không phải hình nộm 3D. Công nghệ không có trong từ điển của họ, Nhưng họ cũng là người hiện đại. Họ biết cách sử dụng công nghệ. Vậy nên nếu công nghệ có thể thành hình Như nút bấm, vải vóc, thứ gì đó họ có thể sử dụng, thì chắc chắn họ có thể làm ra thiết bị đeo trên người, quần áo có thể thực hiện cuộc gọi.
(Phone rings)
(Chuông điện thoại)
So now we've proven that you can actually make a wearable, not by an electronic company, but by a tailor. We worked and collaborated with Levi's, our partners and our neighbors, to make a real product, and this product is this jacket I'm wearing right now. You can buy it. It's on sale. It was made in the same factories which make all their products, and you have noticed I've been controlling my presentation from the sleeve of the jacket. I go like this, it goes forward. Like this, it goes backward. And of course, I can do more things. It's not just to control a presentation. I can now control my navigation, control my music, but most importantly, it stays a jacket, it stays a thing, which makes me look great.
Tôi đã chứng minh được có thể tạo ra thiết bị đeo trên người, không phải bởi một công ty điện tử, mà nhờ một thợ may. Chúng tôi làm việc và cộng tác với Levi's đối tác và hàng xóm của chúng tôi, để tạo ra sản phẩm hoàn chỉnh, chính là chiếc áo khoác tôi đang mặc lúc này. Bạn có thể mua nó, hiện đang được bày bán. Nó được sản xuất ở cùng một nhà máy đã sản xuất các sản phẩm của họ, và bạn cũng để ý rằng tôi đang kiểm soát bài diễn thuyết qua ống tay áo của mình. Tôi làm thế này là tiến lên. Như thế này là lùi lại. Và tất nhiên, có nhiều chức năng hơn. Chứ không chỉ điều khiển bài diễn thuyết. Giờ tôi có thể kiểm soát việc điều hướng, điều chỉnh âm nhạc của mình, nhưng quan trọng, nó vẫn chỉ là cái áo khoác, một vật dụng, làm tôi trông bảnh hơn.
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
And that's the most important thing.
Và đó là điều quan trọng nhất.
(Laughter)
(Cười)
So OK, we proved we can turn things into interfaces. We proved that these things can be made by makers of things and not by technology companies. I look awesome. Are we done?
Rồi, ta đã chứng minh rằng có thể biến đồ vật thành giao diện. Rằng những người thợ có thể tạo ra chúng và không cần tới công ty công nghệ. Nhìn tôi thật tuyệt. Thế là xong rồi chứ?
(Laughter)
(Cười)
Not yet. The third challenge: How can we scale? How can we go from one product to many products? And that's what we're working on right now. Let me tell you how we're going to do this.
Chưa đâu. Thách thức thứ ba: Làm thế nào để nhân rộng? Làm thế nào từ một thành nhiều sản phẩm? Và đó là điều chúng tôi đang tiến hành. Để tôi nói bạn nghe cách chúng tôi làm.
First of all, I want to make myself clear -- I am not talking about the Internet of Things. I'm not talking about creating another gadget you get bored with and throw in the back of your drawer and forget about. I am talking about the foundational, important principle which guides my work: "Technology has to make existing things better." It makes them better by connecting them to your digital life and adds new usefulness and new functionality while remaining the same original purpose, not changing it. This jacket I am wearing can control my mobile phone and presentation, but it still remains a jacket. That means that once we start making all things interactive and connected, every thing would have its own set of actuators, displays and sensors specific for those things. A pair of running shoes does not need to have a touch sensor. Why would it have one? If you have a sensor, it should measure your running performance or knee impact, while remaining a great pair of shoes.
Đầu tiên, tôi muốn bản thân xác định rõ -- Tôi không nói về Internet vạn vật cũng không tạo ra thứ thiết bị tiện ích khác khiến bạn nhàm chán và vất vào góc tủ và lãng quên nó. Tôi đang nói đến nguyên lý cơ bản, quan trọng dẫn lối cho việc mình làm: "Công nghệ phải làm cho những thứ đang tồn tại trở nên tốt đẹp hơn." Chúng tốt đẹp hơn nhờ việc kết nối với cuộc sống số và bổ sung các tiện ích và chức năng mới trong khi vẫn giữ mục đích ban đầu, không thay đổi nó. Chiếc áo tôi đang mặc có thể điều khiển điện thoại di động và bài thuyết trình, nhưng vẫn chỉ là áo khoác. Nghĩa là một khi chúng tôi bắt đầu tạo ra đồ vật có giao diện và kết nối, mỗi thứ sẽ có bộ thiết bị truyền động, màn hình và cảm biến riêng chỉ dành cho chúng. Một đôi giày chạy không nhất thiết phải có cảm biến chạm. Tại sao phải cần tới nó cơ chứ? Nếu bạn có một cảm biến, nó nên đo lường hiệu suất chạy của bạn, hay tác động lên đầu gối, trong khi vẫn là đôi giày chạy tuyệt vời.
Makers of things will have to start thinking what kind of digital functionality they have to offer to their consumers. They will have to become service providers, or they may become irrelevant. We will have to provide and create a service ecosystem just like we've done for mobile phones, where you have apps and services and everything else, and sometimes, you're still making a phone call.
Người làm ra vật dụng cần bắt đầu suy nghĩ nên đưa ra tính năng số nào cho người dùng. Họ sẽ phải trở thành các nhà cung cấp dịch vụ, nếu không sẽ trở nên thừa thãi. Ta sẽ phải cung cấp và tạo nên một hệ sinh thái dịch vụ giống như đã làm với điện thoại di động, nơi bạn có các ứng dụng và dịch vụ, và mọi thứ khác, và đôi khi, bạn vẫn thực hiện một cuộc gọi.
Now to make this ecosystem possible, we have to avoid fragmentation. We have to avoid different interfaces for different people for different things. We have to create uniform user experience and, for that reason, we have to create a single computing platform which powers all those things. What is the platform going to be? And I think the answer is obvious: it's a cloud, cloud computing.
Để khiến hệ sinh thái này trở nên khả thi, ta cần tránh việc phân nhỏ nó ra. Không nên tạo các giao diện khác nhau cho người dùng và vật dụng khác nhau. Cần tạo ra trải nghiệm đồng nhất cho người dùng và do vậy, chúng tôi phải tạo ra một nền tảng điện toán duy nhất tạo điều kiện cho tất cả những thứ đó. Nền tảng ấy sẽ như thế nào? Tôi nghĩ câu trả lời khá rõ ràng: Chính là điện toán đám mây.
Now you cannot connect things directly to the cloud, obviously. So you have to develop a small device which can be plugged into all the things and make them connected to the cloud to unlock their potential and add new functionality.
Hiện tại không thể kết nối trực tiếp đồ vật với đám mây điện toán. Nên bạn cần phát triển một thiết bị nhỏ có thể cắm vào tất cả các đồ vật kết nối chúng tới đám mây điện toán để khai mở tiềm năng của chúng và bổ sung tính năng mới.
So let me show, for the first time, the real device which we've built. We are showing this for the first time. That's what it looks like, and it's a small device which will be connected to things we want to make smart and connected and interactive.
Để tôi cho bạn thấy, lần đầu tiên, một thiết bị mà chúng tôi đã xây dựng. Đây là lần đầu chúng tôi giới thiệu tới công chúng. Trông nó sẽ như thế này đây, và là một thiết bị nhỏ sẽ được kết nối tới những thứ mà ta muốn chúng thông minh hơn và có liên kết, giao diện.
How is it going to work? So on the back, you have a few electrodes. So when you plug them into different things, like here, the device will recognize where you're plugging them and then reconfigure itself to enable specific functionality for this particular thing. We would like to give this device to makers of things, the people who make your clothing and furniture, so they can use it just like they use a button or a zipper. And what they're going to make with them is up to them. We don't want to dictate the use cases. We would like to let people who make those things -- artists and designers, brands and craftsmen -- to imagine and create this new world where things are connected and have all this new, exciting digital functionality. We don't need keyboards and screens and mouses to interact with your computer.
Nó sẽ vận hành thế nào? Nó có vài điện cực ở phía sau. Nên khi cắm vào các đồ vật khác nhau, như ở đây, thiết bị sẽ nhận dạng được bạn đang cắm nó ở đâu và sau đó cấu hình lại chính nó để kích hoạt chức năng cụ thể cho những đồ vật khác nhau. Chúng tôi muốn chuyển thiết bị này tới những người thợ, người làm ra quần áo và đồ nội thất, để họ có thể dùng nó như dùng khuy áo, khóa kéo. Còn việc tạo ra thứ gì với nó là tùy ở họ. Chúng tôi sẽ không chỉ đạo cả việc sử dụng. Chúng tôi muốn để những con người tạo ra đồ vật -- các nghệ nhân và nhà thiết kế, các nhãn hiệu và thợ thủ công -- tự mình tưởng tượng và sáng tạo nên thế giới mới nơi vạn vật được kết nối và chứa đựng các tính năng số mới, đầy thú vị này. Chúng ta không cần bàn phím và màn hình và chuột để tương tác với máy tính.
So I've been working on this idea for 20 years, and now it's taking shape, and as it's taking shape, what we are realizing is that I always thought I was working on computer interfaces, I always thought of myself as an interaction designer, but I'm realizing that I'm not building interfaces. What I realized is that me and my team, we're building a new kind of computer, an ambient computer.
Tôi đã nghiên cứu ý tưởng này suốt 20 năm, và nó đang dần thành hình, và khi đó, thứ mà chúng tôi nhận ra là tôi đã luôn nghĩ rằng tôi đang nghiên cứu giao diện máy tính Tôi đã luôn cho mình là một kỹ sư thiết kế tương tác, nhưng tôi nhận ra rằng tôi không xây dựng các giao diện. Mà tôi và các cộng sự, đang tạo nên một loại máy tính mới, một máy tính luôn hiện hữu quanh ta.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)