A garrulous grandmother and a roaming bandit face off on a dirt road. A Bible salesman lures a one-legged philosopher into a barn. A traveling handyman teaches a deaf woman her first word on an old plantation.
Một bà lão và kẻ cướp đối mặt trên con đường đầy bụi bặm. Một tên buôn Kinh Thánh dụ triết gia một chân vào chuồng lợn. Một kẻ lang thang dạy cô gái điếc tiếng nói đầu tiên tại một đồn điền cũ.
From her farm in rural Georgia, surrounded by a flock of pet birds, Flannery O’Connor scribbled tales of outcasts, intruders and misfits staged in the world she knew best: the American South. She published two novels, but is perhaps best known for her short stories, which explored small-town life with stinging language, offbeat humor, and delightfully unsavory scenarios.
Từ trang trại của mình ở ngoại ô Georgia, bao quanh bởi đàn chim cảnh, Flannery O’Connor viết nên câu chuyện về những kẻ ngoài lề xã hội được dựng lên trong thế giới mà bà biết rõ nhất: miền Nam nước Mỹ. Bà đã xuất bản hai tiểu thuyết, nhưng được biết tới nhiều nhất có lẽ từ truyện ngắn, khai thác cuộc sống ngoại ô với ngôn từ châm chọc, hài hước, và các tình huống thú vị một cách đáng ngạc nhiên.
In her spare time O’Connor drew cartoons, and her writing is also brimming with caricature. In her stories, a mother has a face “as broad and innocent as a cabbage,” a man has as much drive as a “floor mop,” and one woman’s body is shaped like “a funeral urn.”
Lúc rảnh rỗi, bà còn vẽ hoạt họa, và văn chương của bà cũng đầy nét biếm họa. Bà miêu tả người mẹ có khuôn mặt "rộng và hồn nhiên như bắp cải," người đàn ông nhiều tham vọng như "cây lau sàn," và cơ thể người phụ nữ có dạng như "bình tro,"
The names of her characters are equally sly. Take the story “The Life You Save May be Your Own,” where the one-handed drifter Tom Shiftlet wanders into the lives of an old woman named Lucynell Crater and her deaf and mute daughter.
Tên các nhân vật của bà cũng tinh quái không kém. Trong truyện "The Life You Save May Be Your Own," kẻ lang bạt một tay Tom Shiftlet bước vào cuộc sống của một phụ nữ già tên Lucynell Crater và đứa con gái câm điếc của bà.
Though Mrs. Crater is self-assured, her isolated home is falling apart. At first, we may be suspicious of Shiftlet’s motives when he offers to help around the house, but O’Connor soon reveals the old woman to be just as scheming as her unexpected guest– and rattles the reader’s presumptions about who has the upper hand.
Dù rất tự tin, căn nhà bị cô lập của bà Crater bắt đầu hư hỏng. Thoạt đầu, ta có thể nghi ngờ về động cơ của Shiftlet khi đề nghị giúp sửa nhà, nhưng O'Connor sớm tiết lộ rằng người phụ nữ già cũng mưu mô không kém vị khách không ngờ ấy và đưa đẩy những giả định nơi người đọc xem ai là kẻ cao cơ hơn.
For O’Connor, no subject was off limits. Though she was a devout Catholic, she wasn’t afraid to explore the possibility of pious thought and unpious behavior co-existing in the same person. In her novel The Violent Bear it Away, the main character grapples with the choice to become a man of God – but also sets fires and commits murder. The book opens with the reluctant prophet in a particularly compromising position: “Francis Marion Tarwater’s uncle had been dead for only half a day when the boy got too drunk to finish digging his grave.” This leaves a passerby to “drag the body from the breakfast table where it was still sitting and bury it […] with enough dirt on top to keep the dogs from digging it up.”
Với O'Connor, không có chủ đề nào là quá giới hạn. Dù sùng đạo Công giáo, bà vẫn không e sợ khám phá khả năng ý nghĩ ngoan đạo và hành vi thiếu tôn trọng có thể cùng tồn tại nơi một người. Trong tiểu thuyết "The Violent Bear it Away", nhân vật chính vật lộn với lựa chọn thành mục sư khi vẫn phạm tội đốt nhà và giết người. Cuốn sách mở đầu với tiên tri bất đắc dĩ trong một vị trí thỏa hiệp đặc biệt. "Chú của Francis Marion Tarwater đã chết được nửa ngày trong khi hắn quá say để có thể hoàn thành việc đào mộ cho ông." Khiến người qua đường phải "kéo cái xác từ bàn ăn vẫn trong tư thế ngồi và đem chôn [...] lấp đủ đất phía trên để chó không thể bới móc."
Though her own politics are still debated, O’Connor’s fiction could also be attuned to the racism of the South. In “Everything that Rises Must Converge,” she depicts a son raging at his mother’s bigotry. But the story reveals that he has his own blind spots and suggests that simply recognizing evil doesn’t exempt his character from scrutiny.
Dù quan điểm chính trị vẫn đang được thảo luận, truyện hư cấu của bà cũng ảnh hưởng bởi nạn phân biệt chủng tộc ở miền Nam. Trong "Everything that Rises Must Converge," bà miêu tả người con trai phát điên vì sự phân biệt của bà mẹ. Nhưng câu chuyện lại tiết lộ rằng anh cũng có điểm mù và ngụ ý rằng việc nhận ra điều xấu xa không đủ khiến nhân cách của anh thoát khỏi sự đánh giá.
Even as O’Connor probes the most unsavory aspects of humanity, she leaves the door to redemption open a crack. In “A Good Man is Hard to Find,” she redeems an insufferable grandmother for forgiving a hardened criminal, even as he closes in on her family. Though we might balk at the price the woman pays for this redemption, we’re forced to confront the nuance in moments we might otherwise consider purely violent or evil.
Nhưng kể cả khi soi mói vào khía cạnh không đáng tin nhất của nhân loại, O'Connor vẫn để lại cánh cửa cho sự cứu rỗi. Trong “A Good Man is Hard to Find,” bà chuộc lỗi cho người phụ nữ khổ sở vì đã tha thứ cho tên tội phạm, kể cả khi hắn giết cả gia đình bà. Dù chùn bước trước cái giá mà bà ta phải trả cho sự cứu rỗi, ta vẫn buộc phải đối diện với những cảm xúc đa dạng trong khoảnh khắc có thể xem là hoàn toàn bạo lực hay xấu xa.
O’Connor’s mastery of the grotesque and her explorations of the insularity and superstition of the South led her to be classified as a Southern Gothic writer. But her work pushed beyond the purely ridiculous and frightening characteristics associated with the genre to reveal the variety and nuance of human character. She knew some of this variety was uncomfortable, and that her stories could be an acquired taste – but she took pleasure in challenging her readers.
Khả năng làm chủ sự lố bịch của O'Connor và những khám phá về sự tầm thường và mê tín ở miền Nam đã khiến bà được biết đến như một nhà văn Gothic miền Nam. Nhưng tác phẩm của bà, vượt khỏi sự vô lý đơn thuần và những chi tiết đáng sợ gắn liền với thể loại này, hé lộ sự đa dạng và sắc thái của tính cách nhân sinh Bà biết rằng vài điều có thể gây khó chịu, và mỗi câu chuyện có thể có nhiều cách hiểu, và bà cảm thấy thoải mái trong việc thách thức độc giả.
O’Connor died of lupus at the age of 39, after the disease had mostly confined her to her farm in Georgia for twelve years. During those years, she penned much of her most imaginative work. Her ability to flit between revulsion and revelation continues to draw readers to her endlessly surprising fictional worlds. As her character Tom Shiftlet notes, the body is “like a house: it don’t go anywhere, but the spirit, lady, is like an automobile: always on the move.”
O'Connor qua đời ở tuổi 39, khi căn bệnh lupus gần như bó buộc bà trong trang trại ở Georgia suốt 12 năm. Thời gian đó, bà chắp bút cho nhiững tác phẩm giàu tưởng tượng nhất. Khả năng chuyển đổi từ tinh quái sang nghiêm túc, kín đáo sang lộ liễu đưa độc giả tới thể giới giả tưởng đầy những ngạc nhiên không hồi kết. Cũng như nhân vật Tom Shiflet từng nói cơ thể "như ngôi nhà: nó bất động nhưng tâm hồn, cô gái ạ, lại như chiếc xe hơi: không ngừng di chuyển."