In 1943 Allied aircraft swooped over Nazi Germany, raining tens of thousands of leaflets on people below. Written by anonymous Germans, the leaflets urged readers to renounce Hitler, to fight furiously for the future— and to never give up hope.
Năm 1943, phi cơ quân Đồng Minh tràn qua Đức Quốc xã, rải hàng vạn tờ truyền đơn xuống cho những người bên dưới. Được viết bởi những người Đức ẩn danh, truyền đơn kêu gọi người đọc từ bỏ Hitler, để chiến đấu quyết liệt cho tương lai- và không bao giờ từ bỏ hi vọng.
Their call to action rippled through homes and businesses— and news of their message even reached concentration camps and prisons. It was only after the war had ended that the authors’ identities, stories, and tragic fate would come to light.
Lời kêu gọi của họ đã lan truyền qua nhiều gia đình đến các doanh nghiệp-- và tin tức về nó, thậm chí còn truyền tới các trại tập trung và nhà tù. Nhưng chỉ đến khi chiến tranh kết thúc thì danh tính, câu truyện, và số phận bi thương của tác giả mới được đem ra ánh sáng.
When Hitler seized power 10 years earlier, Hans and Sophie Scholl were teenagers in the town of Forchtenberg. At that time, fear, propaganda, and surveillance kept all aspects of life for the Scholl family and millions of other Germans under Nazi control.
Mười năm trước, khi Hitler lên nắm quyền, Hans và Sophie Scholl là những thiếu niên, sống tại thị trấn Forchtenberg. Bấy giờ, sự sợ hãi, sự tuyên truyền và sự giám sát, đã đặt cuộc sống của nhà Scholl và hàng triệu gia đình người Đức khác dưới sự kiểm soát Đức Quốc xã.
The government specifically targeted young people, setting up institutions to regulate their behavior and police their thoughts. As teenagers, Hans was a member of the Hitler Youth and Sophie joined The League of German Girls.
Chính phủ đặc biệt chú ý tới thế hệ trẻ, xây dựng các học viện để chỉnh đốn hành vi và khống chế suy nghĩ của họ. Thuở niên thiếu, Hans là đoàn viên của Đoàn Thanh Niên Hitler, và Sophie thì tham gia Liên đoàn các cô gái Đức.
Hans rose through the ranks and oversaw the training and indoctrination of other young people. In 1936, he was chosen to carry the flag at a national rally. But when he witnessed the zeal of Nazi rhetoric, he began to question it for the first time.
Hans đã thăng cấp và giám sát huấn luyện cũng như truyền bá tư tưởng cho thanh thiếu niên. Năm 1936, anh được chọn làm người cầm cờ cho cuộc mít tinh toàn quốc Nhưng khi chứng kiến sự sốt sắng trong cách Đức Quốc Xã hùng biện, thì lần đầu tiên anh đã bắt đầu ngờ vực.
Meanwhile, Sophie was also starting to doubt the information she was being fed. Their parents Robert and Magdalena, who had feared they were losing their children to Nazi ideology, encouraged these misgivings. At home, Robert and Magdalena listened to foreign radio stations that the government first discouraged and later banned. While the government churned out national broadcasts which denied Nazi atrocities, the Scholls learned shocking truths.
Trong lúc đó, Sophie cũng đã bắt đầu nghi ngờ những điều cô đang bị nhồi nhét. Cha mẹ của họ Robert và Magdalena, những người đã lo sợ rằng họ sẽ mất con của họ cho ý thức hệ Đức quốc xã, đã cổ vũ cho những nghi ngờ này. Tại nhà, Robert và Magdalena nghe từ các đài phát thanh nước ngoài, chính phủ ban đầu đã không khuyến khích, và sau đó thì cấm hẳn. Trong khi chính phủ tung ra các chương trình phát thanh quốc gia phủ nhận sự tàn bạo của Đức quốc xã,
And yet, they were still subject to the rules of life in Hitler’s Germany. After the outbreak of war, Sophie reluctantly worked for the national effort, and Hans had to take on army duties while attending medical school in Munich.
thì gia đình Scholls đã biết được các sự thật kinh hoàng. Nhưng họ vẫn phải tuân thủ luật lệ của Đức Quốc xã. Khi chiến tranh bùng nổ, Sophie miễn cưỡng làm việc cho nhà nước,
That was where Hans met Christoph Probst, Willi Graf and Alexander Schmorell. Day by day, each grew more sickened by Nazi ideology. They longed to share their views. But how could they spread them, when it was impossible to know who to trust?
và Hans phải nhập ngũ khi đang theo học trường y tại Munich. Ở đó Hans đã gặp Christoph Probst, Willi Graf và Alexander Schmorell. Ngày qua ngày, họ càng ghê tởm tư tưởng Đức Quốc xã. Họ khao khát chia sẻ quan điểm của mình.
And so, the friends decided to rebel anonymously. They pooled their money and bought printing materials. An acquaintance let them use a cellar under his studio. In secret, they began drafting their message.
Nhưng làm sao để lan truyền chúng, khi họ chẳng thể biết là mình nên tin ai? Vì vậy, nhóm bạn hữu quyết định nổi loạn theo cách nặc danh. Họ góp tiền để mua thiết bị in ấn. Một người quen để họ sử dụng căn hầm bên dưới studio của anh ấy.
In June 1942, mysterious anti-Nazi leaflets began appearing all over Munich. They were signed: the White Rose.
Họ bắt đầu bí mật soạn thảo truyền đơn. Tháng 6 năm 1942, các tờ đơn thần bí chống Quốc xã bắt đầu xuất hiện khắp Munich. Chúng được kí tên: Hoa Hồng Trắng.
The first leaflet denounced Hitler and called for Germans to sabotage the war effort: “Adopt passive resistance… block the functioning of this atheistic war machine before it is too late, before the last city is a heap of rubble… before the last youth of our nation bleeds to death... Don’t forget that each people gets the government it deserves!” At a time when a sarcastic remark could constitute treason, this language was unprecedented. It was written mostly by Hans Scholl.
Tờ truyền đơn đầu tiên tố cáo Hitler và kêu gọi người Đức phá hoại các nỗ lực chiến tranh: "Thực hành kháng chiến thụ động.. ngăn chặn hoạt động của cỗ máy chiến tranh vô thần này trước khi quá muộn, trước khi thành phố cuối cùng trở thành một đống đổ nát… trước khi những thanh niên cuối cùng của đất nước chúng ta đổ máu cho đến chết... Đừng quên rằng mỗi người dân đều được có một chính phủ xứng đáng!” Tại thời điểm mà một lời châm biến cũng có thể cấu thành tội phản quốc, ngôn ngữ này thì trước đây chưa từng có. Nó phần lớn được viết bởi Hans Scholl.
In 1942, Sophie came to Munich knowing nothing of her brother’s activities. She soon encountered the leaflets at school. But it was not until she discovered evidence in Han’s room that she realized who’d written them. Her shock soon gave way to resolve: she wanted in. For both siblings, it was time to escalate the fury that had been brewing for years.
Năm 1942, Sophie tới Munich, không hề biết tới hoạt động của anh mình. Cô đã sớm nhận được các tờ đơn ở trường. Nhưng cho tới khi cô phát hiện ra các bằng chứng trong phòng Hans, thì cô mới nhận ra là ai đã viết chúng. Cú sốc nhanh chóng nhường chỗ cho quyết tâm của cô: cô muốn tham gia. Với cả hai, đây là lúc bùng nổ sự phẫn nộ họ đã ấp ủ trong nhiều năm.
From June 1942 to February 1943, the group worked feverishly. While the Gestapo searched for leads, the White Rose were constantly on guard.
Từ tháng 6 năm 1942 đến tháng 2 năm 1943, nhóm đã làm việc rất hăng say. Trong khi nhóm mật vụ Gepasto truy tìm các manh mối, thì Hội Hoa Hồng Trắng luôn cảnh giác.
The war raged on. Regulations tightened, and Munich suffered air raids. But the White Rose ventured deeper into conspiracy. They graffitied buildings and braved trains swarming with Gestapo. In the winter of 1942, Hans made a treacherous journey to the Czechoslovakian border to meet anti-Nazi rebels.
Chiến tranh nổ ra. Luật lệ thắt chặt, và Munich đã chịu đựng các cuộc không kích. Thế nhưng, Hội Hoa Hồng Trắng đã mạo hiểm hơn trong kế hoạch của mình. Họ vẽ sơn lên các tòa nhà và bất chấp những đoàn tàu có đầy mật vụ. Mùa đông năm 1942, Hans đã thực hiện một chuyến đi nguy hiểm đến biên giới Tiệp Khắc để gặp quân kháng chiến chống phát xít.
On February 18, 1943, Sophie and Hans brought a suitcase of leaflets to their university. A custodian noticed what they were doing and reported them to the Gestapo.
Vào ngày 18 tháng 2 năm 1943, Sophie và Hans đã đem một vali chứa truyền đơn vào trường. Một bảo vệ đã chú ý việc họ đang làm và báo cáo với Gestapo.
Both calmly denied any involvement— until the police gathered all the leaflets and placed them back in the empty case, where they fit perfectly. When Hans and Sophie confessed, they were immediately led to court and sentenced to death by guillotine. Despite a grueling interrogation, the two refused to betray their co-conspirators.
Cả hai thản nhiên phủ nhận-- tới khi cảnh sát thu thập hết truyền đơn và đặt chúng lại vào cái vali rỗng, thì chúng vừa khít một cách hoàn hảo. Hans và Sophie nhận tội, họ ngay lập tức bị ra hầu tòa và lãnh án tử trên máy chém. Mặc cho tra khảo tàn độc, cả hai đã không phản bội các đồng sự.
Before her execution, Sophie declared her fury at the state of her country. But she also spoke to a more hopeful future: “How can we expect righteousness to prevail when there is hardly anyone willing to give himself up individually to a righteous cause? Such a fine, sunny day, and I have to go, but what does my death matter, if through us, thousands of people are awakened and stirred to action?”
Trước giờ hành hình, Sophie đã thể hiện phẫn nộ của mình về tình trạng đất nước. Nhưng cô cũng nói về một tương lai với nhiều hy vọng hơn: “Sao ta có thể mong chính nghĩa chiến thắng khi chẳng mấy ai dám hy sinh thân bản mình cho chính nghĩa? Thật là một ngày nắng đẹp, và tôi phải đi rồi, nhưng cái chết của tôi có hề chi, nếu như thông qua chúng tôi hàng ngàn người sẽ thức tỉnh và bắt đầu hành động.”