A portly Miller, barely sober enough to sit on his horse, rambles on about the flighty wife of a crotchety old carpenter and the scholar she takes as her lover. To get some time alone together, the scholar and the wife play various tricks that involve feigning madness, staging a biblical flood, and exposing themselves in public. But the parish clerk is also lusting after the wife, and comes by every night to sing outside her house. This becomes so tiresome that she tries to scare him away by hanging her rear end out the window for him to kiss. When this appears not to work, her scholar decides to try farting in the same position, but this time, the clerk is waiting with a red-hot poker.
Ngài Miller béo mập, chẳng còn đủ tỉnh táo để ngồi yên trên lưng ngựa, huyên thuyên về cô vợ dở hơi của một lão thợ mộc già gàn dở và người tình học giả của ả. Để có thời gian bên nhau, kẻ trí thức và người vợ dùng nhiều thủ đoạn, bao gồm giả điên, dàn dựng trận lụt như trong kinh thánh, và cả khoe thân nơi công cộng. Nhưng vị tu sĩ trong thị trấn cũng vấn vương người vợ, nên đến hát bên ngoài nhà của cô mỗi đêm. Điều này trở nên khó chịu đến nỗi cô phải tìm cách dọa ông đi bằng cách chìa mông ra cửa sổ cho ông ta hôn. Khi những biện pháp này vô hiệu, người tình trí thức quyết định đánh rắm với tư thế đó nhưng vị tu sĩ, lúc này, đợi sẵn với một cây sắt nung đỏ.
This might all sound like a bawdy joke, but it’s part of one of the most esteemed works of English literature ever created: The Canterbury Tales, which seamlessly blends the lofty and the lowly. The work consists of 24 stories, each told by one of Chaucer’s spirited characters. Narrators include familiar Medieval figures such as a Knight, a Clerk, and a Nun, and the less recognizable Reeve, and Mancible, and others.
Nghe giống như một chuyện tục tĩu, nhưng đây là một trong những tác phẩm được coi trọng nhất trong văn học Anh: Truyện cổ Canterbury, pha trộn giữa cao quí và hèn mọn. Tác phẩm này gồm 24 câu chuyện, mỗi truyện được kể bởi một trong những nhân vật rất sinh động của Chaucer. Người kể chuyện gồm các nhân vật trung cổ điển hình như Hiệp sĩ, Giáo sĩ, một Bà xơ, một Quận trưởng không được công nhận, một người quản khố, và nhiều nhân vật khác. Truyện được viết bằng tiếng Anh trung cổ,
The Tales are written in Middle English, which often looks entirely different from the language spoken today. It was used between the 12th and 15th centuries, and evolved from Old English due to increased contact with European romantic languages after the Norman Conquest of 1066. Most of the Middle English alphabet is still familiar today, with the inclusion of a few archaic symbols, such as yogh, which denotes the y, j, or gh sound.
nghe rất khác với tiếng Anh ngày nay. Nó được dùng giữa thế kỷ 12 và 15, và được phát triển từ tiếng Anh Cổ nhờ tiếp xúc với các ngôn ngữ châu Âu khác sau cuộc xâm lăng của người Norman năm 1066. Hầu hết ký tự tiếng Anh trung đại vẫn rất giống với ngày nay, bao gồm cả các biểu tượng cổ hiếm gặp, như yogh, tượng trưng cho chữ "y" chữ "j", hay âm "gh". Những nhân vật ba hoa của truyện gặp nhau lần đầu tại quán trọ Tabard ở Southwark.
The loquacious cast of the Tales first meet at the Tabard Inn in Southwark. They have a journey in common: a pilgrimage to Canterbury to visit the shrine of St. Thomas Beckett, a martyred archbishop who was murdered in his own Cathedral. Eager and nosy for some personal details, the host of the Inn proposes a competition: whoever tells the best tale will be treated to dinner.
Họ có cùng một chuyến đi: Cuộc hành hương đến Carterbury để thăm đền Thánh Thomas Beckett, một giám mục bị đày ải, rồi bị sát hại trong chính nhà thờ của mình. Háo hức và tò mò về cuộc đời từng người, người chủ quán trọ đề xuất một cuộc thi: ai kể được câu chuyện hay nhất sẽ được thiết đãi bữa tối. Nếu không nhờ cuộc hành hương,
If not for their pilgrimage, many of these figures would never have had the chance to interact. This is because Medieval society followed a feudal system that divided the clergy and nobility from the working classes, made up of peasants and serfs. By Chaucer’s time, a professional class of merchants and intellectuals had also emerged.
những người này sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được nhau. Điều này là do xã hội Trung cổ vận hành theo một hệ thống phong kiến tách bạch tầng lớp tăng lữ và quí tộc với tầng lớp lao động, gồm nông dân và nông nô. Vào thời của Chaucer, một tầng lớp thương gia chuyên nghiệp và trí thức cũng xuất hiện.
Chaucer spent most of his life as a government official during the Hundred Years' War, traveling throughout Italy and France, as well as his native England. This may have influenced the panoramic vision of his work, and in the Tales, no level of society is above mockery.
Chaucer dành phần lớn đời mình làm việc như là một viên chức chính phủ trong suốt Cuộc chiến Trăm năm, du hành khắp miền Ý và Pháp, cũng như quê hương nước Anh. Điều có thể ảnh hưởng đến cái nhìn đa dạng trong tác phẩm của ông, và cả trong Truyện cổ, sự châm biến vượt trên tầng lớp xã hội.
Chaucer uses the quirks of the characters’ language – the ribald humor of the Cook, the solemn prose of the Parson, and the lofty notions of the Squire – to satirize their worldviews. The varied dialects, genres, and literary tropes also make the work a vivid record of the different ways Medieval audiences entertained themselves. For instance, the Knight’s tale of courtly love, chivalry, and destiny riffs on romance, while the tales of working-class narrators are generally comedies filled with scatological language, sexual deviance, and slapstick.
Chaucer dùng các lời châm biếm trong ngôn ngữ của nhân vật - sự hài hước tục tĩu của Tay phụ bếp, bài thánh ca trang trọng của Mục sư, và tính cách cao quý của Kẻ hầu cận - để châm biếm về thế giới quan của họ. Sự đa dạng trong phương ngôn, thể loại, và cả biện pháp tu từ biến tác phẩm thành bản ghi chép sinh động về cách mà độc giả thời Trung cổ giải trí. Ví dụ, câu chuyện của Hiệp sĩ thường lãng mạn với một tình yêu êm đềm, tinh thần thượng võ và số phận, trong khi truyện của tầng lớp lao đông, người kể thường có khiếu hài phổ thông với ngôn ngữ khá tục, chuyện tình dục, và hài rẻ tiền. Sự đa dạng này dành cho mọi người,
This variation includes something for everyone, and that’s one reason why readers continue to delight in the work in both Middle English and translation. While the narrative runs to over 17,000 lines, it's apparently unfinished, as the prologue ambitiously introduces 29 pilgrims and promises four stories apiece, and the innkeeper never crowns a victor. It’s possible that Chaucer was so caught up in his sumptuous creations that he delayed picking a winner - or perhaps he was so fond of each character that he just couldn’t choose. Whatever the reason, this means that every reader is free to judge; the question of who wins is up to you.
và đó là lí do vì sao người đọc thích thú với tác phẩm cả bản Tiếng anh Trung cổ và bản dịch. Dù những câu chuyện dài tới 17.000 dòng, nhưng nó vẫn chưa kết thúc, khi đoạn mở đầu giới thiệu tất cả 29 người hành hương và lời hứa sẽ có bốn truyện tương ứng với mỗi người, và việc chủ trọ không bao giờ tìm ra người thắng cuộc. Có thể do quá chìm đắm vào tạo tác tuyệt diệu của mình, Chaucer đã hoãn việc tìm ra người thắng cuộc - hay có thể do ông quá tự hào về mỗi nhân vật mà không thể chọn người nào chiến thắng. Dù là lí do gì, điều này có nghĩa là mỗi người đọc sẽ tự quyết định; ai là người chiến thắng.