Hi there. I'm Hasan. I'm an artist. And usually when I tell people I'm an artist, they just look at me and say, "Do you paint?" or "What kind of medium do you work in?" Well most of my work that I work with is really a little bit about methodologies of working rather than actually a specific discipline or a specific technique. So what I'm really interested in is creative problem solving. And I had a little bit of a problem a few years ago. So let me show you a little of that.
Xin chào quý vị. Tôi là Hasan và là một nghệ sĩ. Và thường thì khi nghe tôi nói tôi là nghệ sĩ, họ thường nhìn tôi và hỏi "Anh có vẽ không?" hay "Anh làm việc với vật liệu gì?" Nói chung hầu hết những gì tôi làm thường liên quan một chút đến những phương pháp làm việc hơn là thực sự về một lĩnh vực gì cụ thể hay một kỹ thuật nào đặc biệt. Vì vậy những gì tôi thực sự quan tâm là việc giải quyết các vấn đề một cách sáng tạo. Và một vài năm trước tôi đã gặp chút rắc rối. Cho phép tôi nói một chút về điều này.
So it started over here. And this is the Detroit airport in June 19th of 2002. I was flying back to the U.S. from an exhibition overseas. And as I was coming back, well I was taken by the FBI, met by an FBI agent, and went into a little room and he asked me all sorts of questions -- "Where were you? What were you doing? Who were you talking with? Why were you there? Who pays for your trips?" -- all these little details. And then literally just out of nowhere, the guy asks me, "Where were you September 12th?" And when most of us get asked, "Where were you September 12th?" or any date for that fact, it's like, "I don't exactly remember, but I can look it up for you."
Mọi thứ bắt đầu ở đây. Đây là sân bay Detroit vào ngày 19 tháng 6 năm 2002. Lúc đó tôi đang quay trở lại Mỹ sau một cuộc triển lãm ở nước ngoài. Và khi tôi quay trở lại, tôi đã bị FBI bắt, gặp một nhân viên FBI, và bước vào một căn phòng nhỏ, và anh ta hỏi tôi một loạt các câu hỏi -- "Anh đã ở đâu? Anh đã làm gì? Anh nói chuyện với ai? Tại sao anh lại ở đó? Ai trả tiền cho chuyến đi của anh?" -- tất cả mọi chi tiết trên đời. Và sau đó đúng là bất thình lình, anh ta hỏi tôi, "Anh đã ở đâu vào ngày 12 tháng 9?" Và khi hầu hết chúng ta được hỏi "Bạn đã ở đâu vào ngày 12 tháng 9?" hay bất kì kiểu ngày tháng nào như vậy, thì ta thường trả lời, "Tôi không nhớ chính xác nhưng tôi có thể tra lại cho anh."
So I pulled out my little PDA, and I said, "Okay, let's look up my appointments for September 12th." I had September 12th -- from 10:00 a.m. to 10:30 a.m., I paid my storage bill. From 10:30 a.m. to 12:00 p.m., I met with Judith who was one of my graduate students at the time. From 12:00 p.m. to 3:00 p.m., I taught my intro class, 3:00 p.m. to 6:00 p.m., I taught my advanced class. "Where were you the 11th?" "Where were you the 10th?" "Where were you the 29th? the 30th?" "Where were you October 5th?" We read about six months of my calendar. And I don't think he was expecting me to have such detailed records of what I did. But good thing I did, because I don't look good in orange.
Vì vậy tôi đã lôi cái PDA nhỏ của tôi ra, (PDA: Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân) và tôi nói rằng, "Ok chúng ta sẽ thử tìm lại xem tôi đã có cuộc hẹn nào vào ngày 12 tháng 9." Vào ngày 12 tháng 9 -- từ 10 giờ sáng đến 10:30 sáng tôi trả hóa đơn lưu trữ hàng hóa. Từ 10:30 sáng đến 12 giờ, tôi gặp Judith -- một trong những người bạn cùng thời đại học với tôi. Từ 12 giờ trưa đến 3 giờ chiều, tôi dạy một lớp học đại cương, 3 giờ chiều đến 6 giờ tối, tôi dạy lớp nâng cao. "Anh ở đâu vào ngày 11?" "Anh ở đâu vào ngày 10?" "Ở đâu vào ngày 29? 30?" "Anh ở đâu vào ngày 5 tháng 10?" Chúng tôi đã xem khoảng sáu tháng trong lịch của tôi. Và tôi không nghĩ là anh ấy mong chờ tôi có thêm những bản ghi nhớ chi tiết như thế về những gì tôi đã làm. Nhưng tôi đã làm được một điều tốt vì tôi không hợp với màu cam.
(Laughter)
(Cười)
So he asked me -- (Applause) "So this storage unit that you paid the rent on, what did you have in it?" This was in Tampa, Florida, so I was like, "Winter clothes that I have no use for in Florida. Furniture that I can't fit in my ratty apartment. Just assorted garage sale junk, because I'm a pack rat." And he looks at me really confused and says, "No explosives?" (Laughter) I was like, "No, no. I'm pretty certain there were no explosives. And if there were, I would have remembered that one." And he's still a little confused, but I think that anyone who talks to me for more than a couple of minutes realizes I'm not exactly a terrorist threat. And so we're sitting there, and eventually after about an hour, hour and a half of just going back and forth, he says, "Okay, I have enough information here. I'm going to pass this onto the Tampa office. They're the ones who initiated this. They'll follow up with you, and we'll take care of it." I was like, "Great."
Thế nên anh ấy đã hỏi tôi -- (vỗ tay) "Kho dự trữ hàng hóa mà tôi đã trả tiền thuê, có cái gì trong đó?" Đây là ở Tampa, Florida, nên tôi trả lời, "Đồ mùa đông mà tôi không bao giờ cần đến ở Florida. Tất cả đồ đạc mà tôi không thể nhét vào căn hộ ổ chuột của tôi. Chỉ là những đống đồ lỉnh kỉnh từ những đợt bán đồ ga-ra, vì tôi là một gã lượm thượm với rất nhiều đồ." Và anh đó đã nhìn tôi đầy hoang mang rồi nói, "Không có chất nổ à?" (Cười) Tôi nói ngay, "Không, không, tôi khá chắc là không hề có thuốc nổ. Vì nếu có thì tôi đã phải nhớ thứ đó." Tuy nhiên anh ta vẫn còn chút phân vân, nhưng tôi nghĩ là bất cứ ai nói chuyện với tôi trong vài phút cũng đều có thể nhận ra rằng tôi chắc chắn không phải là một mối đe doạ khủng bố. Thế là chúng tôi ngồi ở đó, sau khoảng một tiếng, một tiếng rưỡi cứ đi tới lui với cái vấn đề đó, anh ấy nói "Được rồi, tôi đã có đủ thông tin cần thiết ở đây." Tôi sẽ đưa những thứ này đến văn phòng ở Tampa. Mọi người ở đó là những người khởi xướng vụ này. Họ sẽ thông báo lại cho anh, và chúng tôi sẽ lo vụ việc này." Tôi nói, "Tuyệt."
So I got home and the phone rings, and a man introduced himself. Basically this is the FBI offices in Tampa where I spent six months of my life -- back and forth, not six months continuously. By the way, you folks know that in the United States, you can't take photographs of federal buildings, but Google can do it for you. So to the folks from Google, thank you. (Applause) So I spent a lot of time in this building. Questions like: "Have you ever witnessed or participated in any act that may be detrimental to the United States or a foreign nation?" And you also have to consider the state of mind you're in when you're doing this. You're basically face-to-face with someone that essentially decides life or death. Or questions such as -- actually, during the polygraph, which was how it finally ended after nine consecutive of them --
Tôi vừa về nhà thì chuông điện thoại đã kêu. Người đàn ông trong điện thoại tự giới thiệu. Đại ý là, đây là cái văn phòng FBI ở Tampa, nơi mà tôi đã dành 6 tháng cuộc đời mình -- đi đi về về, chứ không phải 6 tháng liên tục. Nhân tiện đây, các bạn cũng biết là ở Mĩ, chụp ảnh các tòa nhà liên bang là phạm pháp, nhưng Google có thể giúp bạn làm điều đó. Cho nên xin gửi lời cảm ơn tới các bạn ở Google. (Vỗ tay) Vậy là tôi dành khá nhiều thời gian ở tòa nhà này. Những câu hỏi kiểu như: "Anh đã từng chứng kiến hay tham gia vào bất cứ hoạt động nào mà nó có thể gây hại cho Mĩ hoặc bất cứ một quốc gia nào?" Và các bạn hãy tưởng tượng tâm trạng bạn như thế nào khi phải làm tất cả những chuyện này. Cơ bản là bạn phải mặt đối mặt với một người mà có thể quyết định bạn sống hay chết. Hay những câu hỏi như -- thực sự trong suốt cuộc điều tra bằng máy dò nói dối, mà thực ra sau chín cuộc liên tiếp như vậy thì nó kết thúc như thế này --
one of the polygraph questions was ... well the first one was, "Is your name Hasan?" "Yes." "Are we in Florida?" "Yes." "Is today Tuesday?" "Yes." Because you have to base it on a yes or no. Then, of course, the next question is: "Do you belong to any groups that wish to harm the United States?" I work at a university. (Laughter) So I was like, "Maybe you want to ask some of my colleagues that directly." But they said, "Okay, aside from what we had discussed, do you belong to any groups that wish to harm the United States?" I was like, "No."
một trong những câu hỏi là... câu đầu tiên là "Tên anh là Hasan phải không?" "Đúng thế." "Chúng ta đang ở Florida?" "Đúng." "Hôm nay là thứ Ba nhỉ?" "Đúng." Vì chỉ được trả lời đúng hay sai thôi. Nên tất nhiên câu hỏi tiếp tiếp theo là: "Anh có thuộc vào bất cứ một nhóm nào mong muốn phá hoại nước Mỹ không?" Tôi làm việc ở trường đại học. (Cười) Thế là tôi trả lời, "Có lẽ các anh nên hỏi trực tiếp đồng nghiệp của tôi." Nhưng họ lại nói, "Được rồi, ngoài những gì chúng ta đã trao đổi, "anh có thuộc vào bất cứ một nhóm nào muốn phá hoại nước Mỹ không?" Tôi trả lời, "Không."
So at the end of six months of this and nine consecutive polygraphs, they said, "Hey, everything's fine." I was like, "I know. That's what I've been trying to tell you guys all along. I know everything's fine." So they're looking at me really odd. And it's like, "Guys, I travel a lot." This is with the FBI. And I was like, "All we need is Alaska not to get the last memo, and here we go all over again." And there was a sincere concern there. And he was like, "You know, if you get into trouble, give us a call -- we'll take care of it."
Vì thế sau sáu tháng và chín buổi điều tra liên tiếp, họ nói "Mọi thứ ổn rồi." Và tôi nói "Tôi biết. Đó là những gì tôi cố gắng nói với các anh suốt mấy tháng nay. Tôi biết mọi thứ ổn." và họ nhìn tôi như sinh vật lạ vậy. Kiểu như tôi đang nói, "Này, tôi đi du lịch rất nhiều." Nhưng là với FBI. Và tôi nói là "Tất cả những gì chúng ta cần là Alaska không lấy bản ghi nhớ cuối cùng," và thế là chúng tôi lại quay lại làm mọi thứ từ đầu." Có một sự quan tâm chân thành ở nơi đó. Anh ấy nói rằng, "Anh biết đấy, nếu tôi gặp bất cứ phiền phức nào, thì hãy gọi điện cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý nó."
So ever since then, before I would go anywhere, I would call the FBI. I would tell them, "Hey guys, this is where I'm going. This is my flight. Northwest flight seven coming into Seattle on March 12th" or whatever. A couple weeks later, I'd call again, let them know. It wasn't that I had to, but I chose to. Just wanted to say, "Hey guys. Don't want to make it look like I'm making any sudden moves." (Laughter) "I don't want you guys to think that I'm about to flee. Just letting you know. Heads up." And so I just kept doing this over and over and over. And then the phone calls turned into emails, and the emails got longer and longer and longer ... with pictures, with travel tips. Then I'd make websites. And then I built this over here. Let me go back to it over here.
Kể từ đó, trước khi đi đâu, tôi thường gọi điện cho FBI. Tôi nói với họ, "Này các anh, tôi sẽ đến đây. Đây là chuyến bay của tôi. Chuyến bay số 7 của hãng Northwest đến Seattle vào ngày 12 tháng 3" hoặc bất cứ điều gì. Một vài tuần sau đó, tôi gọi lại cho họ và thông báo cho họ biết. Đó không phải là việc tôi phải làm nhưng tôi chọn làm điều đó. Vì tôi chỉ muốn nói rằng, "Này các anh, tôi không muốn làm như là tôi đang hành động quá bất ngờ." (Cười) "Tôi không muốn các anh nghĩ rằng tôi đang chuồn. Chỉ cho các anh biết vậy thôi." Vậy là tôi cứ làm thế, rồi lại làm thế, cứ lặp đi lặp lại. Sau đó các cuộc điện thoại chuyển thành email, các email thì mỗi ngày lại dài hơn... kèm với các bức hình, và những lời khuyên khi du lịch. Sau đó tôi đã làm một trang web. Tôi làm nó ở đây, để tôi quay lại.
So I actually designed this back in 2003. So this kind of tracks me at any given moment. I wrote some code for my mobile phone. Basically, what I decided is okay guys, you want to watch me, that's cool. But I'll watch myself. It's okay. You don't have to waste your energy or your resources. And I'll help you out. So in the process, I start thinking, well what else might they know about me? Well they probably have all my flight records, so I decided to put all my flight records from birth online. So you can see, Delta 1252 going from Kansas City to Atlanta. And then you see, these are some of the meals that I've been fed on the planes. This was on Delta 719 going from JFK to San Francisco. See that? They won't let me on a plane with that, but they'll give it to me on the plane. (Laughter) These are the airports that I hang out in, because I like airports. That's Kennedy airport, May 19th, Tuesday. This is in Warsaw. Singapore. You can see, they're kind of empty.
Tôi thiết kế website này vào năm 2003. Cái này truy ra tôi ở đâu tại bất kì thời điểm nào. Tôi đã viết mã cho điện thoại di động của mình. Cơ bản tôi quyết định là được rồi, các anh muốn theo dõi tôi hả, được thôi. Nhưng tôi sẽ tự theo dõi mình. Vậy được mà. Các anh sẽ không phải lãng phí năng lượng hay tài nguyên. Và tôi sẽ giúp đỡ các anh. Trong quá trình làm thì tôi bắt đầu nghĩ xem còn cái gì nữa họ có thể biết về tôi? Có lẽ họ có tất cả những lưu trữ về các chuyến bay của tôi. Nên tôi quyết định đưa tất cả những chuyến bay tôi đã từng đi từ lúc đẻ ra lên mạng. Như các bạn có thể thấy, đây là kí hiệu chuyến bay Delta 1252 đi từ thành phố Kansas tới Atlanta. Và bạn cũng có thể nhìn thấy đây là những bữa ăn tôi đã ăn trên máy bay. Còn đây là Delta 719 đi từ JFK tới San Francisco. Quý vị thấy không? Họ sẽ không để tôi lên máy bay với cái đó, nhưng lên máy bay rồi họ sẽ đưa nó cho tôi. (Cười) Đây là những sân bay tôi đã dạo chơi, vì tôi rất thích các sân bay. Đó là sân bay Kennedy, ngày thứ Ba, 19 tháng 5. Đây là ở Warsaw. Singapore. Bạn có thể thấy nó không có gì cả
These images are shot really anonymously to the point where it could be anyone. But if you can cross-reference this with the other data, then you're basically replaying the roll of the FBI agent and putting it all together. And when you're in a situation where you have to justify every moment of your existence, you're put in the situation where you react in a very different manner. At the time that this was going on, the last thing on my mind was "art project." I was certainly not thinking, hey, I got new work here. But after going through this, after realizing, well what just happened? And after piecing together this, this and this, this way of actually trying to figure out what happened for myself eventually evolved into this, and it actually became this project.
Những bức hình này được chụp nặc danh bởi bất kì ai. Nhưng nếu bạn liên hệ chúng với những dữ liệu khác, thì bạn cơ bả là đang làm công việc của một nhân viên FBI và xếp tất cả chúng lại với nhau. Khi mà bạn ở trong một tình huống mà bạn phải giải thích từng thời khắc bạn tồn tại, bạn bị đặt vào một tình huống khiến bạn phản ứng khác đi. Thời điểm mà cái này đang diễn ra, điều cuối cùng trong tâm trí của tôi là "một dự án nghệ thuật." Đương nhiên tôi không hề nghĩ đây sẽ là một dự án mới của tôi. Nhưng sau khi trải qua tất cả những thứ này, sau khi tự hỏi, cái gì vừa xảy ra vậy, sau khi ghép các mảnh lại với nhau, cái này và cái kia, thì cái cách để tự hiểu chuyện gì vừa xảy ra với chính tôi cuối cùng phát triển thành cái này, và nó thực sự đã trở thành cái dự án này.
So these are the stores that I shop in -- some of them -- because they need to know. This is me buying some duck flavored paste at the Ranch 99 in Daly City on Sunday, November 15th. At Coreana Supermarket buying my kimchi because I like kimchi. And I bought some crabs too right around there, and some chitlins at the Safeway in Emoryville. And laundry too. Laundry detergent at West Oakland -- East Oakland, sorry. And then my pickled jellyfish at the Hong Kong Supermarket on Route 18 in East Brunswick. Now if you go to my bank records, it'll actually show something from there, so you know that, on May 9th, that I bought $14.79 in fuel from Safeway Vallejo.
Đây là những cửa hàng tôi đi mua sắm, vì họ cần biết cả điều đó. Đây là tôi đang mua pa-tê vịt ở đường 99 thành phố Daly vào ngày Chủ nhật, 15 tháng 11. Đây là ở siêu thị Coreana, tôi đang mua kimchi vì tôi rất thích kimchi. Và tôi cũng mua thêm một ít cua ở gần đó, và một ít chitlin ở đường Safeway tại Emoryville. Và bột giặt ở West Oakland. À xin lỗi, East Oakland. Và sứa ngâm giấm tại siêu thị Hồng Kông trên đường 18, East Brunswick. Nếu các bạn xem qua sổ sách tài chính của tôi, các bạn thực sự sẽ thấy được nhiều thứ. Vậy là các bạn biết được rằng vào ngày 9 tháng 5 tôi đã mua hết 14.79 đô nhiên liệu trên Safeway Vallejo.
So not only that I'm giving this information here and there, but now there's a third party, an independent third party, my bank, that's verifying that, yes indeed, I was there at this time. So there's points, and these points are actually being cross-referenced. And there's a verification taking place. Sometimes they're really small purchases. So 34 cents foreign transaction fee. All of these are extracted directly from my bank accounts, and everything pops up right away.
Không chỉ là tôi đưa các thông tin ra ở đây và kia, mà bây giờ còn có một bên thứ ba, một bên độc lập, ngân hàng của tôi, để mà xác nhận đúng là tôi đã ở đó vào thời điểm đó. Như vậy từ một vài điểm này có thể thấy rằng chúng thực sự có liên quan đến nhau. Và có một sự xác nhận rõ ràng. Đôi khi chỉ là những cuộc mua bán rất nhỏ được thể hiện. Ví dụ phí giao dịch nước ngoài là 34 xu. Tất cả những dữ liệu này được tìm thấy trực tiếp từ tài khoản ngân hàng của tôi, và mọi thứ hiện ra ngay lập tức.
Sometimes there's a lot of information. This is exactly where my old apartment in San Francisco was. And then sometimes you get this. Sometimes you just get this, just an empty hallway in Salt Lake City, January 22nd. And I can tell you exactly who I was with, where I was, because this is what I had to do with the FBI. I had to tell them every little detail of everything. I spend a lot of time on the road. This is a parking lot in Elko, Nevada off of Route 80 at 8:01 p.m. on August 19th. I spend a lot of time in gas stations too -- empty train stations. So there's multiple databases. And there's thousands and thousands and thousands of images. There's actually 46,000 images right now on my site, and the FBI has seen all of them -- at least I trust they've seen all of them. And then sometimes you don't get much information at all, you just get this empty bed. And sometimes you get a lot of text information and no visual information. So you get something like this. This, by the way, is the location of my favorite sandwich shop in California -- Vietnamese sandwich.
Nhiều lúc có một lượng thông tin khổng lồ. Đây chính xác là căn hộ cũ của tôi ở San Francisco. Và nhiều khi bạn tìm thấy thế này. Nhiều lúc thì lại chỉ có thế này, chỉ là một hành lang trống không ở Salt Lake City. Ngày 22 tháng 1. Và tôi có thể nói cho quý vị biết chính xác tôi đang ở với ai, đang ở đâu, vì đây là những điều tôi đã phải làm với FBI. Tôi phải nói cho họ biết từng chi tiết rất nhỏ. Tôi ở ngoài đường khá nhiều. Đây là một công viên ở Elko, Nevada bên ngoài Xa lộ 80 lúc 8:01 tối, ngày 19 tháng 8. Tôi cũng hay đến những cây xăng -- những trạm tàu điện không người... Vậy là có rất nhiều cơ sở dữ liệu, và hàng nghìn, hàng nghìn, hàng nghìn tấm ảnh. Thực sự là có 46.000 hình ảnh ngay trên website của tôi, và FBI đã xem tất cả chúng -- ít nhất thì tôi cũng tin tưởng là họ đã xem hết. Nhưng đôi khi các bạn lại chẳng lấy được thông tin gì hết, mà chỉ là một cái giường trống không. Đôi khi các bạn lại có được rất nhiều thông tin văn bản mà không hề có hình ảnh. Cho nên bạn sẽ thấy một thứ giống như thế này. Còn cái này là cửa hàng bán sandwich yêu thích của tôi ở California -- bánh sandwich Việt Nam.
So there's different categorizations of meals eaten outside empty train stations, empty gas stations. These are some of the meals that I've been cooking at home. So how do you know these are meals eaten at home? Well the same plate shows up a whole bunch of times. So again, you have to do some detective work here. So sometimes the databases get so specific. These are all tacos eaten in Mexico City near a train station on July fifth to July sixth. At 11:39 a.m. was this one. At 1:56 p.m. was this one. At 4:59 p.m. was this one. So I time-stamp my life every few moments. Every few moments I shoot the image.
Có nhiều các khác nhau phân loại những bữa ăn được ăn ngoài đường, ở những ga tàu trống, trạm xăng không người. Đây là những bữa ăn tôi đã nấu ở nhà. Nhưng làm sao các bạn biết đây là những bữa ăn tại nhà? À cùng một chiếc dĩa cứ xuất hiện cả chục lần. Và như vậy, một lần nữa, bạn phải làm công việc thám tử ở đây. Đôi khi các dữ liệu lại rất cụ thể. Đây là tất cả những cái bánh taco tôi đã ăn ở thành phố Mexico gần ga tàu điện từ ngày 5 tới ngày 6 tháng 7. Vào lúc 11:39 sáng là cái này. Còn 1:56 chiều là cái này. Lúc 4:59 chiều là cái này. Vậy là cứ vài khoảnh khắc trôi qua tôi lại đánh dấu mốc thời gian của cuộc đời mình. Cứ vài khoảnh khắc tôi lại chụp một tấm ảnh.
Now it's all done on my iPhone, and it all goes straight up to my server, and my server does all the backend work and categorizes things and puts everything together. They need to know where I'm doing my business, because they want to know about my business. So on December 4th, I went here. And on Sunday, June 14th at 2009 -- this was actually about two o'clock in the afternoon in Skowhegan, Maine -- this was my apartment there. So what you're basically seeing here is all bits and pieces and all this information.
Bây giờ tất cả được làm bằng IPhone của tôi, và được kết nối trực tiếp tới máy chủ của tôi, và máy chủ của tôi sẽ làm tất cả công việc ở hậu trường, phân loại mọi thứ và ghép tất cả lại. FBI cần biết nơi tôi đang làm việc, vì họ muốn biết về công việc của tôi. Cho nên: vào ngày 4 tháng 12, tôi đã đi đến đây. Và ngày Chủ nhật, 14 tháng 6 năm 2009 -- đây là khoảng 2 giờ chiều ở Skowhegan, Maine -- đây là căn hộ của tôi ở đó. Như vậy những gì các bạn đang nhìn thấy ở đây là tất cả những mảnh ghép -- toàn bộ các thông tin.
If you go to my site, there's tons of things. And really, it's not the most user-friendly interface. It's actually quite user-unfriendly. And one of the reasons, also being part of the user-unfriendliness, is that everything is there, but you have to really work through it. So by me putting all this information out there, what I'm basically telling you is I'm telling you everything. But in this barrage of noise that I'm putting out, I actually live an incredibly anonymous and private life. And you know very little about me actually. And really so I've come to the conclusion that the way you protect your privacy, particularly in an era where everything is cataloged and everything is archived and everything is recorded, there's no need to delete information anymore.
Nếu các bạn tới website của tôi, sẽ có hàng tấn thứ để thấy. Và thực sự là nó không có giao diện thân thiện lắm. Thật ra giao diện khá lá không thân thiện. Một trong những lý do là mọi thứ đều ở đó, nhưng cần phải xử lý và chọn lọc thông tin kĩ càng. Vì tôi đã để tất cả thông tin ra đó, cơ bản là tôi đang nói với các bạn rằng tôi đang nói cho các bạn mọi thứ. Trong cái mớ hỗn tạp ồn ào mà tôi đang đưa ra đây, thực sự tôi sống rất khép kín và bí mật. Và bạn thật sự biết rất ít về tôi. Tôi đang đi đến kết luận rằng cách bạn có thể bảo vệ sự riêng tư của mình, đặc biệt trong thời đại mà mọi thứ đều bị liệt kê ra hết và mọi thứ đều được lưu trữ và tất cả đều được ghi nhận, bạn cũng không cần xóa thêm bất cứ thông tin nào nữa.
So what do you do when everything is out there? Well you have to take control over it. And if I give you this information directly, it's a very different type of identity than if you were to try to go through and try to get bits and pieces. The other thing that's also interesting that's going on here is the fact that intelligence agencies -- and it doesn't matter who they are -- they all operate in an industry where their commodity is information, or restricted access to information. And the reason their information has any value is, well, because no one else has access to it. And by me cutting out the middle man and giving it straight to you, the information that the FBI has has no value, so thus devaluing their currency. And I understand that, on an individual level, it's purely symbolic. But if 300 million people in the U.S. started doing this, we would have to redesign the entire intelligence system from the ground up. Because it just wouldn't work if everybody was sharing everything. And we're getting to that.
Thế bạn làm gì khi tất cả mọi thứ đều được công khai? Bạn phải kiểm soát chúng. Nếu tôi trực tiếp đưa cho các bạn thông tin, đó là một loại nhân dạng rất khác, khác với nếu bạn chỉ có vài mẩu tin để lọc và lượt. Một điều thú vị khác là những cơ quan tình báo -- cơ quan nào cũng vậy -- họ đều hoạt động trong một ngành mà sản phẩm chính là thông tin, hay khả năng tiếp cận thông tin hạn chế. Các thông tin của họ có giá trị là vì không ai khác có thể có được nó. Và khi tôi làm người cắt ngang đứng ở giữa và đưa thẳng thông tin cho các bạn, thì những thông tin mà FBI có không còn giá trị nữa, và vì thế tiền tệ của họ bị mất giá trị. Tôi hiểu rằng, xét trên góc độ cá nhân, điều này hoàn toàn chỉ có tính biểu tượng. Nhưng nếu 300 triệu người ở Mỹ bắt đầu làm chuyện này, chúng ta sẽ phải thiết kế lại toàn bộ hệ thống tình báo từ bước khởi đầu. Vì nó sẽ không hoạt động nếu mọi người đều chia sẻ mọi thứ. Và chúng ta đang tiến gần đến điều đó.
When I first started this project, people were looking at me and saying, "Why would you want to tell everybody what you're doing, where you're at? Why are you posting these photos?" This was an age before people were Tweeting everywhere and 750 million people were posting status messages or poking people. So in a way, I'm glad that I'm completely obsolete. I'm still doing this project, but it is obsolete, because you're all doing it. This is something that we all are doing on a daily basis, whether we're aware of it or not. So we're creating our own archives and so on.
Khi tôi bắt tay vào dự án này, mọi người đều nhìn tôi và nói "Tại sao anh lại muốn nói với mọi người anh đang làm gì hay đang ở đâu? Tại sao anh lại đưa những bức hình này lên?" Đó là cái thời đại trước khi ai cũng dùng Twitter -- trước khi 750 triệu người liên tục cập nhật "trạng thái" hay "poke" nhau. Vì thế ở góc độ nào đó, tôi lấy làm vui vì mình hoàn toàn lỗi thời. Tôi vẫn đang làm dự án này nhưng nó không có mới mẻ gì vì tất cả các bạn đều đang làm điều tương tự. Đây là một chuyện mà chúng ta làm hàng ngày, bất kể chúng ta có ý thức được hay không. Vì thế chúng ta đang tạo ra và lưu trữ lại những dữ liệu của chính mình
And you know, some of my friends have always said, "Hey, you're just paranoid. Why are you doing this? Because no one's really watching. No one's really going to bother you." So one of the things that I do is I actually look through my server logs very carefully. Because it's about surveillance. I'm watching who's watching me. And I came up with these. So these are some of my sample logs. And just little bits and pieces, and you can see some of the things there. And I cleaned up the list a little bit so you can see. So you can see that the Homeland Security likes to come by -- Department of Homeland Security. You can see the National Security Agency likes to come by. I actually moved very close to them. I live right down the street from them now. Central Intelligence Agency. Executive Office of the President. Not really sure why they show up, but they do. I think they kind of like to look at art. And I'm glad that we have patrons of the arts in these fields.
Và như các bạn biết đấy, một vài người bạn của tôi luôn nói, "Này, anh chỉ toàn hoang tưởng. Tại sao anh lại làm cái này? Vì không ai thực sự xem chúng hết. Chẳng có ai sẽ làm phiền anh hết." Vì thế nên một trong những thứ tôi làm là xem qua việc truy cập vào máy chủ của mình. Vì nó là sự kiểm soát. Tôi đang để ý xem ai đang để ý tôi. Và tôi đã thu lượm được những cái gì. Đây là một mẩu danh sách truy cập của tôi. Các bạn có thể nhìn thấy một vài cái ở đó. Tôi đã dọn lại danh sách một ít để các bạn có thể nhìn thấy. Các bạn có thể thấy An ninh Nội địa rất thích ghé thăm -- Bộ An ninh Nội địa. Các bạn có thể thấy Cơ quan An ninh Quốc gia cũng rất hay ghé qua. Thật ra thì tôi vừa dời đến khá gần họ. Bây giờ tôi sống ngay cùng con đường với họ. Cơ quan Tình báo Trung ương (CIA). Văn phòng hành pháp của Tổng Thống. Tôi cũng không hiểu sao họ lại truy cập vào, nhưng mà thật sự là như vậy. Tôi nghĩ họ thích nhìn một tác phẩm nghệ thuật. Và tôi vui vì chúng ta có những nhà bảo trợ cho các môn nghệ thuật thuộc các lĩnh vực này.
So thank you very much. I appreciate it.
Cám ơn, cám ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Bruno Giussani: Hasan, just curious. You said, "Now everything automatically goes from my iPhone," but actually you do take the pictures and put on information. So how many hours of the day does that take?
Hasan, tôi chỉ tò mò một chút. Anh vừa nói là "Bây giờ thì mọi thứ tự động đi từ iPhone của tôi" nhưng thực sự là anh chụp ảnh và đưa thông tin vào. Vậy anh mất bao nhiêu giờ một ngày để làm việc đó?
HE: Almost none. It's no different than sending a text. It's no different than checking an email. It's one of those things, we got by just fine before we had to do any of those. So it's just become another day. I mean, when we update a status message, we don't really think about how long that's going to take. So it's really just a matter of my phone clicking a couple of clicks, send, and then it's done. And everything's automated at the other end.
Gần như là không mất gì cả. Nó không khác gì việc gửi một tin nhắn. Cũng chẳng khác việc kiểm tra email là mấy. Chỉ là một trong những thứ mà chúng ta đã từng vui vẻ làm trước khi có tin nhắn hay là email. Nên cũng giống như một ngày lại qua thôi. Ý tôi là khi chúng ta cập nhật một "trạng thái" mới trên Facebook, chúng ta thật sự không nghĩ sẽ mất bao lâu cho việc đó. Chỉ đơn giản là nhấp nhiều cú đúp trên điện thoại, rồi gửi đi, và thế là xong. Mọi thứ đều được tự động hóa ở khúc sau rồi.
BG: On the day you are in a place where there is no coverage, the FBI gets crazy?
Thế khi anh ở một nơi không có mạng thì FBI có nổi điên không?
HE: Well it goes to the last point that I was at. So it holds onto the very last point. So if I'm on a 12-hour flight, you'll see the last airport that I departed from.
À, nơi mới nhất tôi ở thì là như vậy. Nên tất cả phụ thuộc vào điểm cuối cùng. Nếu tôi ở trên một chuyến bay 12 tiếng, anh sẽ thấy sân bay cuối cùng mà từ đó tôi khởi hành.
BG: Hasan, thank you very much. (HE: Thank you.)
Hasan, cám ơn anh rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)