I was one of the only kids in college who had a reason to go to the P.O. box at the end of the day, and that was mainly because my mother has never believed in email, in Facebook, in texting or cell phones in general. And so while other kids were BBM-ing their parents, I was literally waiting by the mailbox to get a letter from home to see how the weekend had gone, which was a little frustrating when Grandma was in the hospital, but I was just looking for some sort of scribble, some unkempt cursive from my mother.
Hồi còn đi học tôi là đứa trẻ duy nhất có lí do đi đến hòm thư bưu điện lúc tan học, và đó chủ yếu là bởi mẹ tôi chưa bao giờ tin tưởng vào thư điện tử, Facebook, hay bất cứ thể loại nhắn tin gọi điện nào. Và vậy là trong khi những bạn khác nhắn tin cho bố mẹ, thì tôi, theo đúng nghĩa đen, đang đứng chờ cạnh hòm thư, để nhận thư nhà để biết cuối tuần (cả nhà) như thế nào, điều đó đã khá là khó chịu khi Bà tôi nằm viện, nhưng dù sao tôi cũng chỉ cần thấy những dòng viết vội, những dòng chữ nguệch ngoạc từ mẹ tôi.
And so when I moved to New York City after college and got completely sucker-punched in the face by depression, I did the only thing I could think of at the time. I wrote those same kinds of letters that my mother had written me for strangers, and tucked them all throughout the city, dozens and dozens of them. I left them everywhere, in cafes and in libraries, at the U.N., everywhere. I blogged about those letters and the days when they were necessary, and I posed a kind of crazy promise to the Internet: that if you asked me for a hand-written letter, I would write you one, no questions asked. Overnight, my inbox morphed into this harbor of heartbreak -- a single mother in Sacramento, a girl being bullied in rural Kansas, all asking me, a 22-year-old girl who barely even knew her own coffee order, to write them a love letter and give them a reason to wait by the mailbox.
Và khi tôi chuyển tới thành phố New York sau khi học xong và (tôi) bị khủng hoảng đến nỗi mặt mũi lúc nào cũng mỏi mệt, tôi đã làm một việc duy nhất tôi có thể nghĩ đến lúc đó. Tôi viết những bức thư tương tự như những bức thư mẹ đã viết cho tôi dành cho những người lạ, rồi đem dán khắp thành phố, hàng tá và hàng tá thư. Tôi để chúng khắp nơi, trong tiệm cả phê, trong thư viện, trụ sở Liên Hợp Quốc, khắp mọi nơi. Trên blog tôi viết về những lá thư đó và về những ngày khi mà thư tay còn quan trọng, và tôi đã đặt ra một lời hứa khá điên rồ trên Internet: rằng nếu bạn nhờ tôi viết cho bạn một lá thư tay, tôi sẽ viết cho bạn một lá, không hỏi bất kì câu gì. Quá nửa đêm, hộp thư của tôi chuyển thành bến đậu của những trái tim tan vỡ -- một người mẹ đơn thân ở Sacramento, một cô gái đang bị bắt nạt ở làng quê Kansas, tất cả hỏi tôi, một cô gái 22 tuổi người thậm chí khó biết gọi loại cà phê gì cho mình, viết cho họ một bức thư tình và cho họ một lí do để đợi thư từ bưu điện.
Well, today I fuel a global organization that is fueled by those trips to the mailbox, fueled by the ways in which we can harness social media like never before to write and mail strangers letters when they need them most, but most of all, fueled by crates of mail like this one, my trusty mail crate, filled with the scriptings of ordinary people, strangers writing letters to other strangers not because they're ever going to meet and laugh over a cup of coffee, but because they have found one another by way of letter-writing.
Hiện tại tôi đang hỗ trợ một tổ chức toàn cầu tổ chức này lớn mạnh là nhờ những chuyến thư như thế, nhờ những điều chúng ta làm để tận dụng truyền thông xã hội như thể ta chưa từng viết thư cho những người xa lạ khi họ cần lá thư đó hơn bao giờ hết, nhưng trên tất cả, là nhờ những thùng thư như thế này, những thùng thư trung thành của tôi, đầy ắp chữ viết của những con người bình thường, người xa lạ này viết thư cho một người xa lạ khác không phải vì họ dự tính sẽ gặp nhau, cười đùa với nhau trong một buổi cafe mà vì họ đã tìm thấy cách khác thông qua việc viết thư.
But, you know, the thing that always gets me about these letters is that most of them have been written by people that have never known themselves loved on a piece of paper. They could not tell you about the ink of their own love letters. They're the ones from my generation, the ones of us that have grown up into a world where everything is paperless, and where some of our best conversations have happened upon a screen. We have learned to diary our pain onto Facebook, and we speak swiftly in 140 characters or less.
Nhưng, bạn biết đấy, điều luôn luôn khiến tôi chú ý về những bức thư kia chính là hầu hết chúng đều đã được viết bởi những người chưa bao giờ nhận ra rằng họ đã trao yêu thương của họ lên một mảnh giấy. Họ không thể cho bạn biết về loại mực trên bức thư tình của họ. Họ là những người từ thế hệ của tôi, những người trong chúng ta đã phát triển thành một thế giới nơi mà mọi thứ không cần đến giấy, và là nơi một vài cuộc trò chuyện tuyệt nhất của ta diễn ra trên màn hình. Chúng ta đã học ghi lại sự đau buồn của chúng ta trên Facebook, và chúng ta nói chuyện nhanh chóng trong 140 ký tự hoặc ít hơn.
But what if it's not about efficiency this time? I was on the subway yesterday with this mail crate, which is a conversation starter, let me tell you. If you ever need one, just carry one of these. (Laughter) And a man just stared at me, and he was like, "Well, why don't you use the Internet?" And I thought, "Well, sir, I am not a strategist, nor am I specialist. I am merely a storyteller." And so I could tell you about a woman whose husband has just come home from Afghanistan, and she is having a hard time unearthing this thing called conversation, and so she tucks love letters throughout the house as a way to say, "Come back to me. Find me when you can." Or a girl who decides that she is going to leave love letters around her campus in Dubuque, Iowa, only to find her efforts ripple-effected the next day when she walks out onto the quad and finds love letters hanging from the trees, tucked in the bushes and the benches. Or the man who decides that he is going to take his life, uses Facebook as a way to say goodbye to friends and family. Well, tonight he sleeps safely with a stack of letters just like this one tucked beneath his pillow, scripted by strangers who were there for him when.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu bây giờ không còn là vấn đề hiệu quả nữa ? Tôi lên tàu điện ngầm vào hôm qua với cái thùng thư này, đó là khởi đầu của một cuộc trò chuyện, hãy để tôi kể cho bạn nghe. Nếu bạn cần, chỉ cần mang theo một trong số này. (Cười) Và một người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi, và ông ta đã giống như là, "Này, sao cô không sử dụng Internet?" Và tôi đã nghĩ, " Vâng, thưa ông, tôi không phải là nhà chiến lược, cũng không phải là nhà chuyên môn. Tôi chỉ là một người kể chuyện." Vậy nên tôi sẽ kể cho bạn nghe về một người phụ nữ chồng cô ấy vừa mới trở về từ Afghanistan, và cô ấy đã có một khoảng thời gian khó khăn tìm kiếm một cuộc trò chuyện, và vậy nên cô ấy nhét những bức thư tình khắp ngôi nhà như một cách để nói rằng, "Hãy quay về với em. Hãy tìm em nếu anh có thể." Hoặc một cô gái đã quyết định rằng cô ấy sẽ giấu những bức thư tình xung quanh khuôn viên trường cô ở Dubuque, Iowa, chỉ để tìm kiếm nỗ lực của chính cô vào ngày hôm sau khi cô đi quanh sân trường và tìm kiếm những bức thư tình mắc trên cây, nằm trong những bụi rậm hay những băng ghế. Hoặc một người đàn ông , người quyết định rằng anh ta sẽ rời bỏ cuộc sống của mình, sử dụng Facebook như cách để nói lời tạm biệt tới bạn bè và gia đình. Vâng, tối nay, anh ta ngủ một cách an lành với một chồng thư như thể chúng nhét đầy dưới gối anh ta, chúng được viết bởi những người xa lạ luôn có mặt khi anh ấy cần đến.
These are the kinds of stories that convinced me that letter-writing will never again need to flip back her hair and talk about efficiency, because she is an art form now, all the parts of her, the signing, the scripting, the mailing, the doodles in the margins. The mere fact that somebody would even just sit down, pull out a piece of paper and think about someone the whole way through, with an intention that is so much harder to unearth when the browser is up and the iPhone is pinging and we've got six conversations rolling in at once, that is an art form that does not fall down to the Goliath of "get faster," no matter how many social networks we might join. We still clutch close these letters to our chest, to the words that speak louder than loud, when we turn pages into palettes to say the things that we have needed to say, the words that we have needed to write, to sisters and brothers and even to strangers, for far too long. Thank you. (Applause) (Applause)
Trên đây là những câu chuyện đã thuyết phục tôi rằng viết thư tay sẽ không bao giờ cần phải hất đầu lại và nói về hiệu quả, vì rằng đó là một hình thức nghệ thuật tất cả những phần của nó, bao gồm chữ ký, chữ viết, việc gửi thư, nét viết nguệch ngoạc bên lề. Thực tế chỉ ra rằng một người thậm chí chỉ cần ngồi xuống, kéo ra một mảnh giấy và nghĩ về một ai đó về khoảng thời gian bên nhau, với một cùng một mục đích nhưng lại khó khăn hơn để kiếm tìm khi mở trình duyệt lên và chiếc iPhone gửi tin nhắn và chúng ta đã có sáu cuộc hội thoại trong cùng một lúc, đó là một hình thức nghệ thuật mà không rơi xuống thành Goliath của "làm nhanh hơn", không quan trọng có bao nhiêu mạng xã hội chúng ta có thể tham gia. Chúng ta vẫn giữ chặt nhũng bức thư trong ngực chúng ta, trong những từ ngữ diễn tả mạnh hơn cả nhưng lời nói lớn, khi chúng ta chuyển từ trang giấy sang những tấm bảng để nói những điều mà chúng ta cần nói, những từ chúng ta cần viết, cho chị em ta và cho các anh em, thậm chí cho cả người xa lạ, từ rất lâu rồi. Xin cám ơn (Vỗ tay) (Vỗ tay)