I come from a family of five brothers, all scientists and engineers. A few years ago, I sent them the following email: "Dear brothers, I hope this message finds you well. I am emailing to let you know that I'm dropping out of my master's program in engineering to pursue a career as a full-time musician. All that I ask from you is not to worry about me."
Tôi đến từ một gia đình có năm anh em, tất cả đều là nhà khoa học và kĩ sư. Vài năm trước, tôi gửi cho họ email sau: Gửi các anh của em, hi vọng các anh vẫn khỏe. em viết email này để báo cho các anh biết rằng em sẽ bỏ ngang chương trình thạc sĩ kỹ sư để theo đuổi sự nghiệp nhạc sĩ toàn thời gian. Mong các anh đừng lo lắng về em.
Brother number one replied. He was encouraging but a bit skeptical. He said, "I wish you the best of luck. You're going to need it."
Người anh đầu tiên hồi âm. Anh ấy khích lệ với chút ngờ vực. Anh bảo: "Anh chúc mày may mắn. Mày sẽ cần nó."
(Laughter)
(Cười)
Brother number two was a little bit more skeptical. He said, "Don't do it! This will be the worst mistake of your life. Find a real career."
Người anh thứ hai còn thiếu niềm tin hơn. Ổng nói: "Đừng làm thế! Đây sẽ là sai lầm lớn nhất của đời mày. Kiếm một công việc thật sự ấy."
(Laughter)
(Cười)
Well, the rest of my brothers were so enthusiastic about my decision, they didn't even respond.
Những ông anh còn lại thì rất nhiệt tình với quyết định của tôi, đến nỗi chẳng thèm hồi âm.
(Laughter)
(Cười)
I know that the skepticism coming from my brothers is out of care and concern for me. They were worried. They thought it would be difficult to make it as an artist, that it will be a challenge. And you know what? They were right. It is such a challenge to be a full-time artist. I have so many friends who need to have a second job as a plan B in order to pay for the bills, except that plan B sometimes becomes their plan A. And it's not just my friends and I who experience this. The US Census Bureau states that only 10 percent of art school graduates end up working as full-time artists. The other 90 percent, they change careers, they work in marketing, sales, education and other fields.
Tôi biết sự nghi ngại từ các anh mình vượt khỏi sự quan tâm và lo lắng cho tôi. Họ lo âu. Họ nghĩ rằng sẽ rất khó để sống như một nghệ sĩ, rằng đó sẽ là một thách thức. Và các bạn biết gì không? Họ đã đúng. Là một nghệ sĩ toàn thời gian quả là một thách thức. Nhiều người bạn của tôi cần một công việc thứ hai như một kế hoạch B để chi trả cho các hóa đơn, trừ việc đôi khi kế hoạch B lại trở thành kế hoạch A. Không chỉ bạn bè mà cả tôi cũng trải qua việc này. Cục Thống kê Dân số Hoa Kỳ báo cáo chỉ 10% học viên tốt nghiệp trường nghệ thuật, cuối cùng, sẽ làm việc như một nghệ sĩ toàn thời gian. 90% còn lại đổi nghề, làm trong ngành tiếp thị, bán hàng, giáo dục...
But this is not news, right? We almost expect the artist to be a struggling artist. But why should we expect that?
Nhưng điều này không mới, phải không? Chúng ta hầu như luôn trông đợi nghệ sĩ là phải sống chật vật. Tại sao ta lại nghĩ vậy?
I read an article in the "Huffington Post" saying that four years ago, the European Union began the world's largest ever arts funding initiative. Creative Europe will give 2.4 billion dollars to over 300,000 artists. In contrast, the US budget for our National Endowment for the Arts, the largest single funder for the arts across the United States, is merely 146 million dollars. To put things into perspective, the US budget for the military marching bands alone is almost twice as much as the entire NEA.
Tôi đọc một bài báo trên tờ "Huffington Post" nói rằng bốn năm trước, Liên minh châu Âu bắt đầu khởi động chương trình gây quỹ nghệ thuật lớn nhất thế giới. Creative Europe sẽ trao 2,4 tỷ đô cho hơn 300.000 nghệ sĩ. Ngược lại, ngân sách của Mỹ cho Quỹ Hỗ trợ Nghệ thuật Quốc gia (NEA), quỹ duy nhất và lớn nhất cấp vốn cho nghệ sĩ khắp cả nước, chỉ có 146 triệu đô. Để dễ hình dung hơn, ngân sách của Mỹ cho chỉ riêng các nhóm diễu hành quân sự gần như nhiều gấp hai lần toàn bộ NEA.
Another striking image comes from Brendan McMahon for the "Huffington Post," saying that out of the one trillion dollar budget for military and defense-related spending, if only 0.05 percent were allocated to the arts, we would be able to pay for 20 full-time symphony orchestras at 20 million dollars apiece, and give over 80,000 artists an annual salary of 50,000 dollars each. If that's only 0.05 percent, imagine what a full one percent could do.
Một hình ảnh ấn tượng khác đến từ Brendan McMahon của tờ "Huffington Post," nói rằng trong hơn một nghìn tỷ đô ngân sách chi cho quân sự và các hoạt động an ninh, chỉ cần dành 0.05% số đó cho các hoạt động nghệ thuật, ta có thể đủ chi trả cho 20 dàn nhạc giao hưởng toàn thời gian 20 triệu đô mỗi nhóm, và trả lương cho hơn 80.000 nghệ sĩ mỗi người 50.000 đô mỗi năm. Nếu đó chỉ là 0.05%, hãy tưởng tượng ta có thể làm gì với 1%.
Now, I know we live in a capitalist society, and profits matter a lot. So let's look at it from a financial angle, shall we? The US nonprofit arts industry generates more than 166 billion dollars in economic activity, it employs 5.7 million people and it returns 12.6 billion dollars in tax revenue.
Giờ, tôi biết ta đang sống trong một xã hội tư bản chủ nghĩa, và lợi nhuận rất quan trọng. Nên hãy thử nhìn từ khía cạnh tài chính. Lĩnh vực nghệ thuật phi lợi nhuận của Mỹ tạo ra hơn 166 tỷ đô la trong hoạt động kinh tế, tạo công ăn việc làm cho 5,7 triệu người và đem về 12,6 tỷ đô thuế thu nhập.
But this is only a financial angle, right? We all know that the arts is way more than just an economic value. The arts brings meaning to life. It's the spirit of our culture. It brings people together and it supports creativity and social cohesion.
Nhưng đó chỉ là khía cạnh tài chính. Chúng ta đều biết rằng giá trị của nghệ thuật vượt lên trên giá trị kinh tế. Nghệ thuật đem lại ý nghĩa cho cuộc sống. Nó là hồn thiêng văn hóa. Nó mang mọi người đến gần nhau, khuyến khích sáng tạo và kết nối xã hội.
But if the arts contributes this much to our economy, why then do we still invest so little in arts and artists? Why do more than 80 percent of our schools nationwide still experience budget cuts in arts education programs? What is it about the value of arts and artists that we still don't understand?
Nhưng nếu nghệ thuật đóng góp nhiều đến vậy cho nền kinh tế của ta, tại sao chúng ta vẫn đầu tư quá ít vào nghệ thuật và các nghệ sĩ? Tạo sao hơn 80% trường học khắp cả nước vẫn bị cắt giảm ngân sách cho các chương trình giáo dục nghệ thuật? Đâu là giá trị của nghệ thuật và nghệ sĩ mà ta vẫn chưa hiểu thấu?
I believe the system is flawed and far from being fair, and I want to help change that. I want to live in a society where artists are more valued and have more cultural and financial support so they can focus on creating arts instead of being forced to drive Ubers or take corporate jobs they'd rather not have. There are other sources of income for artists, however. There are private foundations, grants and patrons who give money, except a vast majority of artists don't know about these opportunities. On one side you have institutions and people with money. On the other side you have artists seeking funding, but the artists don't know about the people with the money, and the people with the money don't necessarily know about the artists out there.
Tôi tin rằng hệ thống này là chưa hoàn thiện và bất công, và tôi muốn góp sức thay đổi điều đó. Tôi muốn sống trong một xã hội nơi nghệ sĩ được quý trọng hơn và nhận được nhiều hỗ trợ về văn hóa và tài chính hơn để có thể tập trung sáng tạo nghệ thuật thay vì buộc phải lái Uber hay làm thêm nghề phụ mà họ không muốn. Tuy nhiên, có nhiều nguồn thu nhập khác cho các nghệ sĩ. Có những tổ chức tư nhân, trợ cấp và những người bảo trợ sẵn sàng chi tiền, trừ việc phần lớn nghệ sĩ không biết về những cơ hội này. Một mặt, bạn có các tổ chức và những người có tiền. Mặt khác, bạn có các nghệ sĩ đang tìm nguồn tài trợ, nhưng nghệ sĩ không biết về những người có tiền, và những người có tiền không cần phải biết về các nghệ sĩ ngoài kia.
This is why I am very excited to share "Grantpa," an online platform that uses technology to match artists with grants and funding opportunities in a way that is easy, fast and less intimidating. Grantpa is only one step towards solving an existing problem of funding inequality, but we need to work collectively on multiple fronts to reevaluate how we view the artists in our society. Do we think of arts as a luxury or a necessity? Do we understand what goes on in the day-to-day life of an artist, or do we still believe that artists, no matter how struggling they are, are happy simply because they're following their passion?
Đó là lý do tôi rất phấn khích khi được chia sẻ "Grantpa," một nền tảng ứng dụng trực tuyến sử dụng công nghệ để kết nối các nghệ sĩ với trợ cấp và những cơ hội cấp vốn theo một cách đơn giản, nhanh chóng và ít đáng sợ nhất. Grantpa chỉ là một bước tiến để giải quyết một vấn đề đang tồn tại của việc cấp vốn thiếu công bằng, nhưng chúng ta cần làm việc cùng nhau trên nhiều mặt trận để đánh giá lại cách ta nhìn nhận về nghệ sĩ trong xã hội hiện nay. Có phải ta đang cho rằng nghệ thuật là một thứ xa xỉ và không cần thiết? Liệu ta có hiểu được điều gì diễn ra trong cuộc sống hàng ngày của một nghệ sĩ, hay vẫn tin rằng nghệ sĩ, dù vất vả thế nào, vẫn hạnh phúc, đơn giản vì họ đang theo đuổi đam mê?
In a few years, I plan to send my brothers the following email: "Dear brothers, I hope this message finds you well. I am emailing to let you know that I am doing great and so are hundreds of thousands of artists who are being valued more culturally and financially and getting enough funding to focus on their crafts and create more art. I appreciate all of your support. Couldn't have done it without you."
Trong vài năm tới, tôi lên kế hoạch gửi các anh của mình email sau: "Chào các anh, mong các anh vẫn khỏe. Em email để cho các anh biết rằng em đang rất ổn như hàng trăm ngàn nghệ sĩ những người đang được quý trọng hơn về mặt văn hóa và tài chính và có đủ tài trợ để tập trung vào công việc của mình và tạo ra nhiều tác phẩm nghệ thuật hơn. Em rất cảm kích sự ủng hộ của các anh. Em sẽ chẳng thể làm được nếu không có các anh."
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)