"All I wanted was a much-deserved promotion, and he told me to 'Get up on the desk and spread 'em.'"
"Tất cả những gì tôi muốn là một sự thăng tiến xứng đáng và anh ta bảo tôi: 'Nằm lên bàn, dang hai chân ra.' "
"All the men in my office wrote down on a piece of paper the sexual favors that I could do for them. All I had asked for was an office with a window."
"Tất cả đàn ông ở cơ quan tôi cùng viết vào một mảnh giấy những hành vi đồi bại họ muốn tôi làm. trong khi tôi chỉ hỏi xin một văn phòng có cửa sổ."
"I asked for his advice about how I could get a bill out of committee; he asked me if I brought my kneepads."
"Tôi xin lời khuyên của anh ta cho công việc của mình Anh ta hỏi liệu tôi có mang theo miếng đệm đầu gối."
Those are just a few of the horrific stories that I heard from women over the last year, as I've been investigating workplace sexual harassment. And what I found out is that it's an epidemic across the world. It's a horrifying reality for millions of women, when all they want to do every day is go to work. Sexual harassment doesn't discriminate. You can wear a skirt, hospital scrubs, army fatigues. You can be young or old, married or single, black or white. You can be a Republican, a Democrat or an Independent. I heard from so many women: police officers, members of our military, financial assistants, actors, engineers, lawyers, bankers, accountants, teachers ... journalists. Sexual harassment, it turns out, is not about sex. It's about power, and about what somebody does to you to try and take away your power. And I'm here today to encourage you to know that you can take that power back.
Đó chỉ là vài trong số những câu chuyện kinh khủng mà tôi đã nghe từ nhiều phụ nữ khác vào năm ngoái khi điều tra về quấy rối tình dục nơi công sở. Và tôi phát hiện ra rằng, đó là một nạn dịch toàn cầu. Đó là một thực tế kinh tởm với hàng triệu phụ nữ khi tất cả những gì họ muốn là được đi làm hàng ngày. Quấy rối tình dục không phân biệt bạn là ai. Bạn có thể mặc váy, đồng phục công nhân, hay quân phục. Bạn có thể trẻ hay già, đã kết hôn hoặc độc thân da trắng hay da màu. Bạn có thể là người ủng hộ Đảng dân chủ, cộng hòa hay trung lập Tôi đã nghe được từ rất nhiều phụ nữ nhân viên cảnh sát, thành viên trong quân đội, trợ lý tài chính, diễn viên, kỹ sư, luật sư nhân viên ngân hàng, kế toán, giáo viên... phóng viên. Quấy rối tình dục, hóa ra không phải về tình dục. Nó là về quyền lực, và về điều mà ai đó đã làm với bạn để tước đi quyền của bạn. Và tôi ở đây ngày hôm nay để nói với các bạn rằng bạn hoàn toàn có thể đòi lại quyền lực đó.
(Applause)
(Vỗ tay)
On July 6, 2016, I jumped off a cliff all by myself. It was the scariest moment of my life; an excruciating choice to make. I fell into an abyss all alone, not knowing what would be below. But then, something miraculous started to happen. Thousands of women started reaching out to me to share their own stories of pain and agony and shame. They told me that I became their voice -- they were voiceless. And suddenly, I realized that even in the 21st century, every woman still has a story.
Vào ngày 6 tháng 7, 2016 Tôi đã nhảy khỏi vách đá. Đó là khoảng khắc đáng sợ nhất trong đời tôi khi phải đưa ra một lựa chọn hết sức đau đớn. Tôi đã rơi vào vực thẳm, trơ trọi, không biết có những gì dưới đó. Nhưng sau đó, điều kỳ diệu đã xảy ra Hàng nghìn phụ nữ đã liên lạc với tôi chia sẻ những câu chuyện đau lòng, tủi nhục của họ. Họ nói rằng tôi trở thành tiếng nói của họ vì họ không có tiếng nói. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng, thậm chí ở thế kỳ 21 này phụ nữ nào cũng có một câu chuyện chưa từng kể.
Like Joyce, a flight attendant supervisor whose boss, in meetings every day, would tell her about the porn that he'd watched the night before while drawing penises on his notepad. She went to complain. She was called "crazy" and fired. Like Joanne, Wall Street banker. Her male colleagues would call her that vile c-word every day. She complained -- labeled a troublemaker, never to do another Wall Street deal again. Like Elizabeth, an army officer. Her male subordinates would wave one-dollar bills in her face, and say, "Dance for me!" And when she went to complain to a major, he said, "What? Only one dollar? You're worth at least five or ten!"
Giống như Joyce, một giám sát phi hành đoàn, có ông chủ mà trong buổi họp hàng ngày sẽ nói với cô về phim khiêu dâm hắn đã xem tối qua trong khi vẽ dương vật vào notepad của hắn. Cô ấy đi khiếu nại Cô bị gọi là " điên rồ" và bị sa thải. Hay như Joanne, nhân viên ngân hàng Wall Street. Đồng nghiệp nam gọi cô bằng những từ hèn hạ mỗi ngày. Cô ấy đã than phiền và bị cho là gây rối, và không bao giờ được làm ở Wall Street nữa. Như Elizabeth, một nhân viên quân đội. Cấp dưới của cô đã vung vẩy những tờ 1 đô trước mặt và nói: "Nhảy cho tôi xem!" Và khi cô khiếu nại với ngài thiếu tá anh ta nói: "Sao? Chỉ có 1 đô thôi sao? Giá của cô ít nhất cũng 5 hay 10 đô."
After reading, replying to all and crying over all of these emails, I realized I had so much work to do. Here are the startling facts: one in three women -- that we know of -- have been sexually harassed in the workplace. Seventy-one percent of those incidences never get reported. Why? Because when women come forward, they're still called liars and troublemakers and demeaned and trashed and demoted and blacklisted and fired. Reporting sexual harassment can be, in many cases, career-ending. Of all the women that reached out to me, almost none are still today working in their chosen profession, and that is outrageous.
Sau khi đọc và trả lời tất cả và khóc sau những email đó, tôi nhận ra rằng mình có rất nhiều việc phải làm. Một sự thật gây sửng sốt là: 1/3 phụ nữ - mà ta biết - đã và đang bị quấy rối tình dục ở công sở. 71% trong số đó không bao giờ được báo cáo lại. Tại sao? Bởi khi làm thế, phụ nữ luôn bị cho là kẻ nói dối, kẻ gây rối, là người không có giá trị, hay đồ rác rưởi, bị hạ chức, liệt vào danh sách đen hay bị đuổi việc. Việc thông báo quấy rối tình dục cũng có thể là kết thúc sự nghiệp. Trong rất nhiều phụ nữ đã liêc lạc với tôi, hầu hết đang không làm đúng nghề nghiệp của họ. và đó là một điều xúc phạm.
I, too, was silent in the beginning. It happened to me at the end of my year as Miss America, when I was meeting with a very high-ranking TV executive in New York City. I thought he was helping me throughout the day, making a lot of phone calls. We went to dinner, and in the back seat of a car, he suddenly lunged on top of me and stuck his tongue down my throat. I didn't realize that to "get into the business" -- silly me -- he also intended to get into my pants. And just a week later, when I was in Los Angeles meeting with a high-ranking publicist, it happened again. Again, in a car. And he took my neck in his hand, and he shoved my head so hard into his crotch, I couldn't breathe. These are the events that suck the life out of all of your self-confidence. These are the events that, until recently, I didn't even call assault. And this is why we have so much work to do.
Tôi, ở những lúc đầu, cũng đã im lặng. Nó xảy đến với tôi vào cuối năm khi tôi đăng quang Hoa hậu Mỹ, tôi gặp một giám đốc điều hành của kênh TV nổi tiếng ở New York. Tôi nghĩ là hắn ta sẽ giúp tôi gọi điện cả ngày. Chúng tôi đã đi ăn tối, và trên băng ghế sau, hắn bất ngờ lao vào tôi và đưa lưỡi vào miệng tôi. Tôi đã không nhận ra rằng để giúp tôi "vào được trong giới " hắn cũng định cho tay vào quần tôi. Và chỉ 1 tuần sau, khi tôi tham gia cuộc họp ở Los Angeles với một nhà xuất bản cấp cao, chuyện đó xảy ra một lần nữa, cũng trên xe hơi. Tay hắn giữ cổ tôi, và hắn mạnh bạo cố đẩy đầu tôi vào giữa hai chân hắn. Tôi đã không thở được. Những sự kiện đó đã làm tôi mất đi sự tự tin trong cuộc sống Những sự kiện đó, mà mãi cho đến gần đây, tôi cũng không dám gọi là những cuộc công kích. Và đó là lý do chúng ta có rất nhiều việc cần làm.
After my year as Miss America, I continued to meet a lot of well-known people, including Donald Trump. When this picture was taken in 1988, nobody could have ever predicted where we'd be today.
Sau khi đăng quang Miss America, tôi đã liên tục gặp rất nhiều người nổi tiếng trong đó, có cả Donald Trump. Khi bức ảnh này được chụp vào năm 1988, không ai có thể đoán được chúng tôi của ngày hôm nay
(Laughter)
(Cười)
Me, fighting to end sexual harassment in the workplace; he, president of the United States in spite of it.
Tôi, chiến đấu để chấm dứt nạn quấy rối tình dục nơi công sở ông ấy, Tổng thống Hoa Kỳ phớt lờ nó.
And shortly thereafter, I got my first gig in television news in Richmond, Virginia. Check out that confident smile with the bright pink jacket. Not so much the hair.
Sau đó, tôi đã có buổi xuất hiện đầu tiên trên TV ở Richmond, Virginia. Hãy nhìn nụ cười đầy tự tin đó và chiếc áo hồng sáng. Đừng để ý đến mái tóc nhé. (Cười)
(Laughter)
I was working so hard to prove that blondes have a lot of brains. But ironically, one of the first stories I covered was the Anita Hill hearings in Washington, DC. And shortly thereafter, I, too, was sexually harassed in the workplace. I was covering a story in rural Virginia, and when we got back into the car, my cameraman started saying to me, wondering how much I had enjoyed when he touched my breasts when he put the microphone on me. And it went downhill from there. I was bracing myself against the passenger door -- this was before cellphones. I was petrified. I actually envisioned myself rolling outside of that door as the car was going 50 miles per hour like I'd seen in the movies, and wondering how much it would hurt.
Tôi đã làm việc chăm chỉ để chứng minh rằng phụ nữ tóc vàng cũng rất thông minh. Trớ trêu thay, một trong những tin đầu tiên mà tôi đưa, lại là phiên toà về Anita Hill ở Washington, DC. Và ngay sau đó, tôi cũng lại bị quấy rối tình dục ở nơi làm việc. Tôi đưa tin ở vùng quê Virginia, khi trở lại xe người quay phim hỏi rằng tôi thích thú thế nào khi anh ta chạm vào ngực lúc cài micro. Từ khoảnh khắc đó, sự việc chỉ trở nên tồi tệ hơn. Tôi ôm lấy cơ thể mình, tựa hẳn vào cửa xe. Đó là trước khi có điện thoại di động. Tôi đã bị hóa đá. Tôi thậm chí đã tưởng tượng mình lao ra khỏi xe khi xe đang chạy 80km/h, như trên phim và tự hỏi liệu sẽ đau đớn lắm không.
When the story about Harvey Weinstein came to light -- one the most well-known movie moguls in all of Hollywood -- the allegations were horrific. But so many women came forward, and it made me realize what I had done meant something.
Khi câu chuyện về Harvey Weinstein được đưa ra ánh sáng - một trong những ông trùm phim nổi tiếng nhất Hollywood- những cáo buộc thật kinh khủng. Nhưng rất nhiều phụ nữ cũng đã lên tiếng và tôi nhận ra những việc mình làm thật sự có ý nghĩa.
(Applause)
(Vỗ tay)
He had such a lame excuse. He said he was a product of the '60s and '70s, and that that was the culture then. Yeah, that was the culture then, and unfortunately, it still is. Why? Because of all the myths that are still associated with sexual harassment.
Hắn đưa ra lời thoái thác thật nghèo nàn. Hắn bảo rằng hắn lớn lên trong thập niên 60 và 70 và chuyện này khi đó là bình thường. Phải, khi đó là bình thường và, thật không may, bây giờ vẫn vậy. Tại sao? Vì những suy nghĩ lệch lạc về nạn quấy rối tình dục.
"Women should just take another job and find another career." Yeah, right. Tell that to the single mom working two jobs, trying to make ends meet, who's also being sexually harassed.
"Phụ nữ chỉ cần kiếm việc khác, một ngành nghề khác". Phải rồi. Hãy nói vậy với những người mẹ đơn thân làm hai việc, Cố để nuôi sống bản thân, và cũng bị quấy rối tình dục.
"Women -- they bring it on themselves." By the clothes that we wear and the makeup that we put on. Yeah, I guess those hoodies that Uber engineers wear in Silicon Valley are just so provocative.
"Phụ nữ - họ tự gây ra chuyện này cho mình." Chính quần áo họ mặc, chính những lớp trang điểm của họ. Phải rồi, tôi đoán áo len của kĩ sư Uber ở thung lũng Silicon nhìn thật gợi tình.
"Women make it up." Yeah, because it's so fun and rewarding to be demeaned and taken down. I would know.
"Phụ nữ tự bịa ra chuyện." Phải rồi, vì bị xem rẻ và hạ bệ thì thật là hài hước và xứng đáng. Tôi biết.
"Women bring these claims because they want to be famous and rich." Our own president said that. I bet Taylor Swift, one of the most well-known and richest singers in the world, didn't need more money or fame when she came forward with her groping case for one dollar. And I'm so glad she did.
"Phụ nữ đưa ra những cáo buộc này vì họ muốn nổi tiếng và giàu có." Tổng thống chúng ta nói vậy đấy. Tôi cá rằng Taylor Swift, một trong những ca sĩ nổi tiếng và giàu có nhất thế giới, đã không cần tiền hay sự nổi tiếng khi cô ấy lên tiếng về việc bị đụng chạm và đòi bồi thường một đô la. Và tôi rất mừng vì cô ấy đã làm vậy.
Breaking news: the untold story about women and sexual harassment in the workplace: women just want a safe, welcoming and harass-free environment. That's it.
Tin nóng hổi: những câu chuyện chưa kể về phụ nữ và nạn quấy rối tình dục: phụ nữ chỉ muốn một môi trường làm việc an toàn và lành mạnh. Chỉ thế thôi.
(Applause)
(Vỗ tay)
So how do we go about getting our power back? I have three solutions.
Vậy chúng ta lấy lại quyền lực như thế nào? Tôi có ba cách giải quyết.
Number one: we need to turn bystanders and enablers into allies. Ninety-eight percent of United States corporations right now have sexual harassment training policies. Seventy percent have prevention programs. But still, overwhelmingly, bystanders and witnesses don't come forward. In 2016, the Harvard Business Review called it the "bystander effect." And yet -- remember 9/11. Millions of times we've heard, "If you see something, say something." Imagine how impactful that would be if we carried that through to bystanders in the workplace regarding sexual harassment -- to recognize and interrupt these incidences; to confront the perpetrators to their face; to help and protect the victims. This is my shout-out to men: we need you in this fight. And to women, too -- enablers to allies.
Thứ nhất: ta phải biến những người vô can thành đồng minh 98% tập đoàn Hoa Kì hiện nay có những chính sách đào tạo ngăn chặn quấy rối tình dục nơi công sở. 70% có những chương trình ngăn chặn nạn quấy rối. Dù vậy, rất nhiều người không liên can hay những nhân chứng đã không lên tiếng. Năm 2016, báo Harvard Business gọi đó là "hiệu ứng người đứng nhìn". Và, hãy nhớ lại sự kiện 9/11, chúng ta đã nghe cả triệu lần. "Nếu như bạn thấy gì đó, hãy lên tiếng." Hãy tưởng tượng việc ấy ý nghĩa đến thế nào nếu ta thuyết phục những người vô can chỉ điểm và ngăn chặn những vụ quấy rối, đối mặt với kẻ phạm tội, giúp đỡ và bảo vệ nạn nhân. Đây là những gì tôi muốn nói với đàn ông: chúng tôi cần các anh trong trận chiến này Và cả với phụ nữ - Hãy trở thành đồng minh.
Number two: change the laws. How many of you out there know whether or not you have a forced arbitration clause in your employment contract? Not a lot of hands. And if you don't know, you should, and here's why. TIME Magazine calls it, right there on the screen, "The teeny tiny little print in contracts that keeps sexual harassment claims unheard." Here's what it is. Forced arbitration takes away your Seventh Amendment right to an open jury process. It's secret. You don't get the same witnesses or depositions. In many cases, the company picks the arbitrator for you. There are no appeals, and only 20 percent of the time does the employee win. But again, it's secret, so nobody ever knows what happened to you. This is why I've been working so diligently on Capitol Hill in Washington, DC to change the laws. And here's what I tell the Senators: sexual harassment is apolitical. Before somebody harasses you, they don't ask you if you're a Republican or Democrat first. They just do it. And this is why we should all care.
Thứ hai: Hãy đổi luật. Bao nhiêu người trong các bạn biết, liệu có điều khoản phân xử bắt buộc trong hợp đồng làm việc của mình? Không nhiều lắm. Nếu không biết, thì bạn nên biết Đây là lí do: Tạp chí TIME đề cập ngay đây trên màn hình, "Chính dòng in nhỏ này trong hợp đồng đã giấu kín các cáo buộc quấy rối tình dục. Chính nó đây: Xét xử cưỡng chế đã lấy đi Quyền cơ bản thứ bảy của bạn quyền yêu cầu mở phiên tòa xét xử. Không ai biết cả. Bạn không có nhân chứng và lời cung giống nhau. Trong nhiều vụ, công ty chọn thẩm phán cho bạn. Và sẽ không có kháng cáo, và chỉ 20% người làm công thắng kiện. Một lần nữa, không ai biết, nên sẽ không ai biết điều gì xảy ra với bạn. Đây là lý do tôi kiên trì làm việc ở Capitol Hill, Washington, DC để thay đổi điều luật. Tôi nói với các Thượng nghị sĩ: Quấy rối tình dục là phi chính trị. Trước khi ai đó quấy rối bạn, chúng không hỏi liệu bạn theo phe Dân chủ hay Cộng hòa. Chúng cứ thế mà làm. Và đây là lý do chúng ta phải quan tâm.
Number three: be fierce. It starts when we stand tall, and we build that self-confidence. And we stand up and we speak up, and we tell the world what happened to us. I know it's scary, but let's do it for our kids. Let's stop this for the next generations. I know that I did it for my children. They were paramount in my decision-making about whether or not I would come forward. My beautiful children, my 12-year-old son, Christian, my 14-year-old daughter, Kaia. And boy, did I underestimate them.
Thứ ba: hãy mãnh liệt hơn. Nó sẽ bắt đầu khi chúng ta dám đứng lên, và cho bản thân sự tự tin. Chúng ta đứng dậy, cất tiếng nói, cho cả thế giới biết điều gì đang diễn ra. Tôi biết nó đáng sợ, nhưng hãy làm vì con trẻ của ta. Hãy chấm dứt điều này vì thế hệ tương lai. Tôi biết tôi đã làm vì con cháu tôi. Chúng là ưu tiên hàng đầu trong mọi quyết định, mỗi khi tôi phân vân liệu có nên tiến bước. Những đứa con xinh đẹp của tôi, con trai Christian, 12 Kaia, con gái, 14. Con trai, tôi đã đánh giá thấp thằng bé.
The first day of school last year happened to be the day my resolution was announced, and I was so anxious about what they would face. My daughter came home from school and she said, "Mommy, so many people asked me what happened to you over the summer." Then she looked at me in the eyes and she said, "And mommy, I was so proud to say that you were my mom." And two weeks later, when she finally found the courage to stand up to two kids who had been making her life miserable, she came home to me and she said, "Mommy, I found the courage to do it because I saw you do it."
Ngày khai trường năm ngoái, chính là ngày quyết định của tôi được thông báo, và tôi lo sợ điều có thể xảy đến với lũ trẻ. Con gái tôi đi học về và nói: "Mẹ ơi, nhiều người hỏi điều gì xảy ra với con suốt mùa hè." Và nó nhìn vào mắt tôi và nói: "Mẹ, con vô cùng tự hào khi mẹ là mẹ của con." Hai tuần sau, cuối cùng, con bé cũng đủ dũng khí để đứng lên chống lại hai đứa trẻ người đã khiến con bé khổ sở, lúc về nhà, con gái tôi nói: "Me, cuối cùng, con cũng đủ can đảm để làm vì con thấy mẹ cũng làm thế."
(Applause)
(Vỗ tay)
You see, giving the gift of courage is contagious. And I hope that my journey has inspired you, because right now, it's the tipping point. We are watching history happen. More and more women are coming forward and saying, "Enough is enough."
Bạn thấy đấy, trao món quà là lòng dũng cảm có sức lan tỏa mạnh mẽ. Và tôi mong rằng hành trình của mình cũng truyền cảm hứng cho bạn, bởi ngay lúc này, điểm bùng phát, ta đang thấy lịch sử diễn ra. Ngày càng có nhiều phụ nữ đứng lên và nói: "Thế là quá đủ."
(Applause)
(Vỗ tay)
Here's my one last plea to companies. Let's hire back all those women whose careers were lost because of some random jerk. Because here's what I know about women: we will not longer be underestimated, intimidated or set back; we will not be silenced by the ways of the establishment or the relics of the past. No. We will stand up and speak up and have our voices heard. We will be the women we were meant to be. And above all, we will always be fierce.
Và đây là lời yêu cầu cuối cùng cho các công ty. Hãy tuyển lại những phụ nữ mà đã đánh mất sự nghiệp vì những kẻ xuẩn ngốc. Bởi đây mới là điều tôi biết về phụ nữ: Chúng tôi sẽ không bao giờ để bản thân bị coi rẻ, thị uy hay tụt hậu; chúng tôi sẽ không im lặng bởi những điều cổ hủ hay vết tích của quá khứ. Không. Chúng tôi sẽ đứng lên và cất tiếng nói để được lắng nghe. Chúng tôi sẽ trở thành những phụ nữ mà chúng tôi xứng đáng. Và hơn tất cả, chúng tôi sẽ luôn quyết liệt.
Thank you.
Xin cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)