This will not be a speech like any one I have ever given. I will talk to you today about the failure of leadership in global politics and in our globalizing economy. And I won't provide some feel-good, ready-made solutions. But I will in the end urge you to rethink, actually take risks, and get involved in what I see as a global evolution of democracy.
Đây không hẳn là một bài diễn thuyết giống như bất cứ bài nói nào trước đây của tôi Hôm nay tôi sẽ nói về sự thất bại của việc lãnh đạo trong chính trị toàn cầu và nền kinh tế toàn cầu hóa của chúng ta. Và tôi sẽ không đề cập đến bất kỳ giải pháp nào đó đã được đưa ra và được cho là ổn thỏa. nhưng khi kết thúc buổi nói chuyện tôi sẽ thúc giục các bạn cân nhắc, thực sự đương đầu với rủi ro và chung tay vào những gì mà tôi thấy như một sự đổi mới toàn cầu của chế độ dân chủ.
Failure of leadership. What is the failure of leadership today? And why is our democracy not working? Well, I believe that the failure of leadership is the fact that we have taken you out of the process. So let me, from my personal experiences, give you an insight, so that you can step back and maybe understand why it is so difficult to cope with the challenges of today and why politics is going down a blind alley.
Sự thất bại trong khả năng lãnh đạo. Vậy thế nào là sự thất bại trong việc lãnh đạo hiện nay? và tại sao nền dân chủ của chúng ta không còn tác dụng nữa Tôi tin rằng sự thất bại trong khả năng lãnh đạo thực ra là những gì mà chúng ta đã từng khai trừ bạn ra khỏi tiến trình. Vậy thì hãy để tôi, với những kinh nghiệm cá nhân, giúp bạn hiểu rõ hơn, từ đó bạn có thể nhìn lại và có thể hiểu được vì sao rất khó để giải quyết những thách thức của ngày hôm nay và vì sao hoạt động chính trị đang rơi vào bế tắc.
Let's start from the beginning. Let's start from democracy. Well, if you go back to the Ancient Greeks, it was a revelation, a discovery, that we had the potential, together, to be masters of our own fate, to be able to examine, to learn, to imagine, and then to design a better life. And democracy was the political innovation which protected this freedom, because we were liberated from fear so that our minds in fact, whether they be despots or dogmas, could be the protagonists. Democracy was the political innovation that allowed us to limit the power, whether it was of tyrants or of high priests, their natural tendency to maximize power and wealth.
Chúng ta bắt đầu từ đầu nhé. Bắt đầu từ chế độ dân chủ. Nào, nếu các bạn trở về lại thời Hy Lạp cổ đại, thời kỳ của nền khải hoàn, sự khám phá mà trong đó chúng ta có khả năng cùng nhau làm chủ vận mệnh của chính mình với khả năng tự nghiên cứu, học hỏi, hình dung và sau đó sáng tạo một cuộc sống tươi đẹp hơn. Và chế độ dân chủ là một sự đổi mới chính trị nhằm bảo vệ sự tự do này, bởi vì chúng ta được giải phóng từ nỗi sợ hãi cho nên thực tế trong thân tâm chúng ta, bất kỳ họ là kẻ bạo quyền hay các giáo điều, đều có thể là người cầm đầu. Chế độ dân chủ là sự đổi mới chính trị cho phép chúng ta giới hạn quyền lực của những ai, bất kể đó là các bạo chúa hay các vị mục sư tối cao, trong khuynh hướng bành trướng quyền lực và sự giàu có của họ.
Well, I first began to understand this when I was 14 years old. I used to, to try to avoid homework, sneak down to the living room and listen to my parents and their friends debate heatedly. You see, then Greece was under control of a very powerful establishment which was strangling the country, and my father was heading a promising movement to reimagine Greece, to imagine a Greece where freedom reigned and where, maybe, the people, the citizens, could actually rule their own country.
Lần đầu tiên tôi bắt đầu hiểu vấn đề này là khi tôi 14 tuổi. Tôi đã từng, trốn việc làm những bài tập về nhà, lẻn xuống phòng khách và lắng nghe những gì bố mẹ tôi và bạn bè của họ tranh luận một cách sôi nổi. Bạn thấy đấy, sau đó thì Hy Lạp đã chịu sự điều khiển dưới sự thiết lập đầy quyền lực thứ mà đang đàn áp đất nước này, và bố của tôi vốn là người dẫn đầu phong trào đầy hứa hẹn nhằm hồi tưởng lại nền văn minh Hy Lạp, hình dung một Hy Lạp nơi mà sự tự do thống trị và nơi mà, có lẽ, mọi người, mọi công dân, có thể tự mình cai trị đất nước của chính họ.
I used to join him in many of the campaigns, and you can see me here next to him. I'm the younger one there, to the side. You may not recognize me because I used to part my hair differently there.
Tôi từng tham gia vào rất nhiều chiến dịch, và bạn có thể nhìn thấy tôi ở đây ngay bên cạnh ông ấy Tôi trông trẻ hơn và đứng ngay bên cạnh. Bạn có thể không nhận ra tôi vì tóc của tôi lúc đó trông khác bây giờ.
(Laughter)
(cười)
So in 1967, elections were coming, things were going well in the campaign, the house was electric. We really could sense that there was going to be a major progressive change in Greece.
Vào năm 1967, khi mà những cuộc bầu cử diễn ra, các chiến dịch cũng đang diễn ra rất tốt, căn nhà tôi náo nhiệt. Chúng tôi thực sự cảm nhận được ở Hy Lạp đang có một vấn đề đang dần dần thay đổi đáng kể.
Then one night, military trucks drive up to our house. Soldiers storm the door. They find me up on the top terrace. A sergeant comes up to me with a machine gun, puts it to my head, and says, "Tell me where your father is or I will kill you." My father, hiding nearby, reveals himself, and was summarily taken to prison.
Và rồi một đêm nọ, một chiếc xe tải quân đội dừng ngay trước nhà chúng tôi. Những tên lính xông thẳng vào cửa. Họ tìm thấy tôi trên gác mái Tên trung sĩ chạy ngay đến với một khẩu súng chỉa thẳng vào đầu tôi, và nói, "Cho tao biết bố mày đang ở đâu nếu không tao sẽ giết mày." Bố tôi, đang nấp gần đấy, ông tự bước ra, và sau đó bị bắt vào tù.
Well, we survived, but democracy did not. Seven brutal years of dictatorship which we spent in exile.
Chúng tôi vẫn sống, nhưng chế độ dân chủ thì không. Bảy năm trời nghiệt ngã dưới chế độ độc tài mà chúng tôi đã trải qua dưới sự đày đọa.
Now, today, our democracies are again facing a moment of truth. Let me tell you a story. Sunday evening, Brussels, April 2010. I'm sitting with my counterparts in the European Union. I had just been elected prime minister, but I had the unhappy privilege of revealing a truth that our deficit was not 6 percent, as had been officially reported only a few days earlier before the elections by the previous government, but actually 15.6 percent. But the deficit was only the symptom of much deeper problems that Greece was facing, and I had been elected on a mandate, a mission, actually, to tackle these problems, whether it was lack of transparency and accountability in governance, or whether it was a clientelistic state offering favors to the powerful -- tax avoidance abetted and aided by a global tax evasion system, politics and media captured by special interests. But despite our electoral mandate, the markets mistrusted us. Our borrowing costs were skyrocketing, and we were facing possible default.
Bây giờ đây, chế độ dân chủ của chúng ta lại đang đối diện với giây phút của sự thật. Để tôi kể bạn nghe một câu chuyện. Vào một buổi tối Chủ nhật tại Brussels, tháng Tư 2010. Tôi đang ngồi với những chiến hữu trong Liên Minh Châu Âu. Tôi từng được bầu làm thủ tướng, nhưng tôi đã có đặc quyền tiết lộ một sự thật đáng buồn rằng số tiền thiếu hụt của chúng tôi không phải là 6% như những gì đã được báo cáo một vài ngày trước đó trước cuộc bầu cừ của chính quyền cũ, Nó thực sự là 15.6 %. Nhưng sự hao hụt này chỉ là một triệu chứng bên ngoài trong số những khó khăn khuất mắt mà Hy Lạp đang phải đối diện, và tôi được chọn với sự ủy thác, thực ra là một sứ mệnh, để giải quyết các vấn đề này, thậm chí trong đó thiếu sự rõ ràng và trách nhiệm từ phía ban quản trị, hoặc đó là một nhóm những người có đặc ân về quyền lực được tiếp tay trốn thuế và được viện trợ bởi hệ thống, các chính sách thoái thác việc đóng thuế toàn cầu, và cả những chính sách về chính trị được thực hiện bởi những nhu cầu đặt biệt Nhưng cho dù là sự ủy thác nào chăng nữa, thì mọi người vẫn không tin chúng tôi. Các khoản chi phí vay mượn luôn cao ngất, và chúng tôi khó mà tránh khỏi một khoản nợ lớn.
So I went to Brussels on a mission to make the case for a united European response, one that would calm the markets and give us the time to make the necessary reforms. But time we didn't get. Picture yourselves around the table in Brussels. Negotiations are difficult, the tensions are high, progress is slow, and then, 10 minutes to 2, a prime minister shouts out, "We have to finish in 10 minutes."
Vì tôi đã đến Brussels với sứ mệnh vì một mục tiêu thống nhất Châu Âu, bình ổn thị trường và tạo thời gian cho chúng tôi thực hiện các công cuộc cải cách cần thiết. Nhưng chúng tôi đã không có thời gian. Tưởng tượng bạn đang ở Brussels. Mọi sự đàm phán đều khó khăn, căng thẳng cao độ tiến độ công việc chậm chạp, và sau đó, 10 phút còn 2, vị thủ tưởng la to, "Chúng ta phải hoàn thành trong 10 phút."
I said, "Why? These are important decisions. Let's deliberate a little bit longer."
Tôi đã nói, "Vì sao? Đây là những quyết định hết sức quan trọng. Cần được cân nhắc lâu hơn."
Another prime minister comes in and says, "No, we have to have an agreement now, because in 10 minutes, the markets are opening up in Japan, and there will be havoc in the global economy."
Một vị thủ tướng khác đến và nói, "Không, chúng ta phải thống nhất ngay bây giờ, vì chỉ trong 10 phút, ó rất nhiều thị trường ở Nhật Bản đang mở ra, và nó sẽ tạo nên một cú tàn phá đối với nền kinh tế toàn cầu."
We quickly came to a decision in those 10 minutes. This time it was not the military, but the markets, that put a gun to our collective heads. What followed were the most difficult decisions in my life, painful to me, painful to my countrymen, imposing cuts, austerity, often on those not to blame for the crisis. With these sacrifices, Greece did avoid bankruptcy and the eurozone avoided a collapse.
Chúng tôi đã nhanh chóng đi đến quyết định trong vòng 10 phút. Đây không phải là thời gian dành cho quân đội, mà dành cho thị trường, và nó cứ như đang chỉa súng vào đầu của tập thể chúng ta vậy. Những gì tiếp theo là những quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời tôi, đau đớn đối với bản thân tôi, và cả những người đồng hương, những cắt giảm bắt buộc, việc thắt lưng buộc bụng, thường xảy ra đối với những ai không liên quan đến cuộc khủng hoảng với những sự hy sinh này, Hy Lạp đã tránh được sự vỡ nợ và khủng hoảng đồng tiền chung Châu Âu.
Greece, yes, triggered the Euro crisis, and some people blame me for pulling the trigger. But I think today that most would agree that Greece was only a symptom of much deeper structural problems in the eurozone, vulnerabilities in the wider global economic system, vulnerabilities of our democracies. Our democracies are trapped by systems too big to fail, or, more accurately, too big to control. Our democracies are weakened in the global economy with players that can evade laws, evade taxes, evade environmental or labor standards. Our democracies are undermined by the growing inequality and the growing concentration of power and wealth, lobbies, corruption, the speed of the markets or simply the fact that we sometimes fear an impending disaster, have constrained our democracies, and they have constrained our capacity to imagine and actually use the potential, your potential, in finding solutions.
Hy Lạp, vâng, là mấu chốt của khủng hoảng Châu Âu, và một vài người đổ lỗi cho tôi đã gây ra việc này. Nhưng tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người đồng ý rằng Hy Lạp chỉ là một thành tố trong số các vấn đề rắc rối về cơ cấu chung của khu vực Châu Âu, các lỗ hổng trong hệ thống kinh tế toàn cầu, các lỗ hổng trong chế độ dân chủ của chúng ta. Nền dân chủ của ta đang vướng trong những hệ thống quá lớn đến nỗi nó đang yếu dần hoặc, một cách chính xác hơn, quá lớn để mà kiểm soát hết. Chế độ dân chủ của chúng ta đang kiệt quệ dần trong nền kinh tế toàn cầu với những thành phần có thể lách luật, trốn thuế không đáp ứng tiêu chuẩn về môi trường sống cũng như các tiêu chuẩn lao động. Nền dân chủ của chúng ta bị đàn áp bởi sự bất bình đẳng đang lớn dần và việc tập trung vào quyền lực cũng như sự giàu có, tham nhũng, hối lộ, sự phát triển của các thị trường hoặc sự thật là đôi khi chúng ta sợ thảm họa sắp sửa xảy đến chế ngự nền dân chủ và chúng kìm hãm khả năng, quyền hạn của chúng ta nhằm hình dung và sử dụng tiềm năng của bạn trong việc tìm ra những giải pháp.
Greece, you see, was only a preview of what is in store for us all. I, overly optimistically, had hoped that this crisis was an opportunity for Greece, for Europe, for the world, to make radical democratic transformations in our institutions. Instead, I had a very humbling experience. In Brussels, when we tried desperately again and again to find common solutions, I realized that not one, not one of us, had ever dealt with a similar crisis. But worse, we were trapped by our collective ignorance. We were led by our fears. And our fears led to a blind faith in the orthodoxy of austerity. Instead of reaching out to the common or the collective wisdom in our societies, investing in it to find more creative solutions, we reverted to political posturing. And then we were surprised when every ad hoc new measure didn't bring an end to the crisis, and of course that made it very easy to look for a whipping boy for our collective European failure, and of course that was Greece. Those profligate, idle, ouzo-swilling, Zorba-dancing Greeks, they are the problem. Punish them! Well, a convenient but unfounded stereotype that sometimes hurt even more than austerity itself.
Hy Lạp, bạn thấy đấy, chỉ là một sự tái hiện trong tất cả những gì mà chúng ta chứng kiến. Tôi, hoàn toàn lạc quan, hy vọng rằng sự khủng hoảng này là một cơ hội đối với nước Hy Lạp, đối với Châu Âu, và đối với cả thế giới, trong việc thực hiện một cuộc chuyển đổi nền dân chủ căn bản trong các tổ chức của chúng ta. Thay vào đó, tôi đã phải trải qua một kinh nghiệm hết sức đáng xấu hổ. Ở Brussels, khi chúng thôi cố gắng một cách tuyệt vọng hết lần này đến lần khác để tìm ra các giải pháp chung, tôi nhận ra không một ai trong số chúng ta có thể tán đồng với một sự khủng hoảng tương tự như vậy. Nhưng tệ hơn, lúc bấy giờ chúng tôi bị mắc kẹt trong một tập thể thiếu hiểu biết. Chúng ta bị dẫn dắt bởi sự sợ hãi của chính mình. Và sự sợ hãi đó dẫn đến một thất bại mù quáng trong một thể chính thống của sự khắc khe. Thay vì vươn đến tiếp cận tình hình chung hoặc tập thể trí tuệ trong xã hội, đầu tư nhiều vào công tác tìm kiếm các giải pháp sáng tạo, chúng ta lại trở về với các vấn đề chính trị. Và sau đó chúng ta ngỡ ngàng rằng khi mà tất cả các quảng cáo cũng như phương pháp mới đã không chấm dứt được cuộc khủng hoảng và hiển nhiên điều đó quá dễ để tìm ra một kẻ chịu trận cho tất cả những thất bại này của Châu Âu và không ai khác đó chính là Hy Lạp. Những người Hy Lạp hoang phí, nhàn rỗi, rượu chè, đàn hát suốt ngày chính họ là nguyên nhân. Hãy trừng trị họ! Đúng là, một kết luận hết sức ấn tượng nhưng vô căn cứ rằng đôi khi tổn thương thậm chí làm dằn vặt chính bản thân nó.
But let me warn you, this is not just about Greece. This could be the pattern that leaders follow again and again when we deal with these complex, cross-border problems, whether it's climate change, whether it's migration, whether it's the financial system. That is, abandoning our collective power to imagine our potential, falling victims to our fears, our stereotypes, our dogmas, taking our citizens out of the process rather than building the process around our citizens. And doing so will only test the faith of our citizens, of our peoples, even more in the democratic process.
Nhưng để tôi chỉ cho bạn thấy, đây không chỉ riêng Hy Lạp. Hy Lạp có thể chỉ là một hình mẫu mà các nhà lãnh đạo noi theo khi chúng ta đồng lõa với những rắc rối, vượt qua ranh giới những vấn đề này, bất chấp đó là sự thay đổi khí hậu, hay là sự di dân, hay đó là hệ thống tài chính. Đó là, từ việc bác bỏ sức mạnh tập thể đến việc hình dung ra khả năng trở thành nạn nhân của những nỗi sợ, của khuôn mẫu, của những giáo điều đang đẩy những người dân ra khỏi quá trình hơn là xây dựng tiến trình phát triển đối với các công dân. Và như vậy sẽ chỉ thử nghiệm lòng tin của những công dân, thậm chí những người trong tiến trình dân chủ.
It's no wonder that many political leaders, and I don't exclude myself, have lost the trust of our people. When riot police have to protect parliaments, a scene which is increasingly common around the world, then there's something deeply wrong with our democracies. That's why I called for a referendum to have the Greek people own and decide on the terms of the rescue package. My European counterparts, some of them, at least, said, "You can't do this. There will be havoc in the markets again." I said, "We need to, before we restore confidence in the markets, we need to restore confidence and trust amongst our people."
Không có gì lạ rằng những người lãnh đạo chính trị, và cũng không loại trừ bản thân tôi, đã từng đánh mất lòng tin của mọi người. Khi đội cảnh sát chống bạo loạn bảo vệ các nghị trưởng, một cảnh tượng rất phổ biến xung quanh ta, và sau đó dđã cho thấy một vài sai lầm to lớn đối với nền dân chủ của chúng ta. Đó chính là lý do vì sao tôi gọi một cuộc trưng cầu ý dân đối với những người Hy Lạp và quyết định trên các gói cứu trợ. Những người bạn hữu Châu Âu, vài trong số họ, ít nhất, tuyên bố rằng "Bạn không thể làm được. Các thị trường sẽ lại bị tàn phá một lần nữa." Tôi đáp lại "Trước khi chúng ta khôi phục lòng tin từ thị trường, chúng ta cần làm sống lại niềm tin và sự tin cậy giữa mọi người."
Since leaving office, I have had time to reflect. We have weathered the storm, in Greece and in Europe, but we remain challenged. If politics is the power to imagine and use our potential, well then 60-percent youth unemployment in Greece, and in other countries, certainly is a lack of imagination if not a lack of compassion. So far, we've thrown economics at the problem, actually mostly austerity, and certainly we could have designed alternatives, a different strategy, a green stimulus for green jobs, or mutualized debt, Eurobonds which would support countries in need from market pressures, these would have been much more viable alternatives. Yet I have come to believe that the problem is not so much one of economics as it is one of democracy.
Từ ngày rời văn phòng, tôi đã có thời gian phản ánh. Chúng ta đã từng vượt qua được cơn bão, ở Hy Lạp, và tại Châu Âu, nhưng vẫn còn đó rất nhiều thách thức. Nếu các chính sách chính trị là sức mạnh để vẽ nên và sử dụng tiềm năng của chúng ta, và sau đó 60% tỷ lệ giới trẻ thất nghiệp tại Hy Lạp, và tại các quốc gia khác, hẳn là một sự thiếu hụt về sức tưởng tượng nếu không phải sự hạn chế về lòng trắc ẩn. Vậy cho đến nay, chúng ta đã đặt nền kinh tế của chính mình vào những rắc rối, tình thế thắc lưng buộc bụng, và hiển nhiên chúng ta có thể vẽ ra những kết quả, một chiến lược mới lạ, một sự kích thích đầy triển vọng đối với những nghề nghiệp thích hợp, hoặc đồng hóa các món nợ, trái phiếu Châu Âu nhằm hỗ trợ cho các quốc gia có nhu cầu từ các áp lực thị trường, đây sẽ là những thay thế mang tính khả thi hơn. Tuy nhiên tôi vẫn tin rằng sự khó khăn về kinh tế không vẫn không bằng khó khăn mà nền dân chủ đang phải đương đầu.
So let's try something else. Let's see how we can bring people back to the process. Let's throw democracy at the problem. Again, the Ancient Greeks, with all their shortcomings, believed in the wisdom of the crowd at their best moments. In people we trust. Democracy could not work without the citizens deliberating, debating, taking on public responsibilities for public affairs. Average citizens often were chosen for citizen juries to decide on critical matters of the day. Science, theater, research, philosophy, games of the mind and the body, they were daily exercises. Actually they were an education for participation, for the potential, for growing the potential of our citizens.
Vì thế chúng ta có thể thử một cách khác xem. Để xem làm thế nào chúng ta có thể kêu gọi mọi người trở lại tiến trình. Hãy thử đặt chế độ dân chủ vào vấn đề. Một lần nữa, Hy Lạp cổ đại, với tất cả những thiếu sót của họ, được tin vào sự thông thái của mọi người tại thời điểm tốt nhất. Chúng ta tin vào họ. Chế độ dân chủ không thể phát huy tác dụng mà không có những công dân bình luận, xem xét và chịu trách nhiệm trước công chúng về những vấn đề chung của cộng đồng. Những công dân trung lưu thường được chọn vào cương vị bồi thẩm nhằm quyết định các vấn đề quan trọng trong ngày. Khoa học, nghệ thuật, nghiên cứu, triết học, những trò chơi về đấu trí cũng như thể thao đều là những bài tập hằng ngày. Thực ra chúng đều là một phần trong sự giáo dục đối với tiềm năng, khả năng của những công dân của chúng ta.
And those who shunned politics, well, they were idiots. You see, in Ancient Greece, in ancient Athens, that term originated there. "Idiot" comes from the root "idio," oneself. A person who is self-centered, secluded, excluded, someone who doesn't participate or even examine public affairs. And participation took place in the agora, the agora having two meanings, both a marketplace and a place where there was political deliberation. You see, markets and politics then were one, unified, accessible, transparent, because they gave power to the people. They serve the demos, democracy. Above government, above markets was the direct rule of the people.
Và những người xa lánh chính trị, Vâng, họ là những "Idiots - kẻ ngu ngốc". Bạn thấy đấy, trong Hy Lạp cổ đại, ở thủ đô Athens cổ, những thuật ngữ bắt đầu từ đó. "Idiot" có bắt nguồn từ "idio,". Một người là tự cho mình là trung tâm, tự tạo khoảng cách, tự xa lánh mọi thứ một người thậm chí không tham gia bất kỳ hoạt động xã hội nào. Và sự tham gia diễn ra ở agra, agra ở đây có hai ý nghĩa, cả về ý nghĩa một thị trường thực thụ lẫn nơi đàm phán về chính trị. Bạn thấy đấy, thị trường và chính trị dù sao chăng nữa cũng là một thể hợp nhất, có thể truy cập, minh bạch, bởi vì đó là chúng cung cấp sức mạnh cho người dân. Chúng phục vụ chế độ dân chủ, trên cả chính phủ, trên cả những thị trường là nguyên tắc trực tiếp của người dân.
Today we have globalized the markets but we have not globalized our democratic institutions. So our politicians are limited to local politics, while our citizens, even though they see a great potential, are prey to forces beyond their control.
Ngày nay, chúng ta thực hiện toàn cầu hóa các thị trường nhưng chúng ta vẫn chưa toàn cầu hóa chế độ dân chủ của các tổ chức. Vì vậy, chính trị gia của chúng ta bị giới hạn ở chính sách chính trị tại địa phương trong khi công dân của chúng ta, mặc dù họ nhìn thấy một tiềm năng lớn, họ vẫn là con mồi dưới áp lực kiểm soát của các chính sách chính trị.
So how then do we reunite the two halves of the agora? How do we democratize globalization? And I'm not talking about the necessary reforms of the United Nations or the G20. I'm talking about, how do we secure the space, the demos, the platform of values, so that we can tap into all of your potential?
Vì vậy, làm thế nào thì làm chúng ta tái hợp hai nửa của agra? Làm thế nào chúng ta thực hiện dân chủ hóa toàn cầu? Và tôi sẽ không nói về những cải cách cần thiết Liên Hiệp Quốc hay G20. Tôi đang nói về, chúng ta làm thế nào để giải cứu không gian, Các bản demo, nền tảng của các giá trị, từ đó chúng ta có thể chạm đến tất cả các tiềm năng của bạn?
Well, this is exactly where I think Europe fits in. Europe, despite its recent failures, is the world's most successful cross-border peace experiment. So let's see if it can't be an experiment in global democracy, a new kind of democracy. Let's see if we can't design a European agora, not simply for products and services, but for our citizens, where they can work together, deliberate, learn from each other, exchange between art and cultures, where they can come up with creative solutions. Let's imagine that European citizens actually have the power to vote directly for a European president, or citizen juries chosen by lottery which can deliberate on critical and controversial issues, a European-wide referendum where our citizens, as the lawmakers, vote on future treaties. And here's an idea: Why not have the first truly European citizens by giving our immigrants, not Greek or German or Swedish citizenship, but a European citizenship? And make sure we actually empower the unemployed by giving them a voucher scholarship where they can choose to study anywhere in Europe. Where our common identity is democracy, where our education is through participation, and where participation builds trust and solidarity rather than exclusion and xenophobia. Europe of and by the people, a Europe, an experiment in deepening and widening democracy beyond borders.
Vâng, điều này tôi nghĩ rằng hoàn toàn phù hợp với Châu Âu. Mặc cho những thất bại hiện tại ở Châu Âu được xem như một cuộc thử nghiệm thành công nhất của thế giới về sự thành công củ hòa bình xuyên quốc gia. Vì vậy, hãy đoán xem nếu nó không phải là một cuộc thử nghiệm trong nền dân chủ toàn cầu, một loại mới của nền dân chủ. Chúng ta hãy xem nếu chúng tôi không thể thiết kế hay điều chỉnh một Agra châu Âu, không chỉ đơn giản đối với các sản phẩm và dịch vụ, mà còn đối với con người, nơi họ có thể làm việc với nhau, cân nhắc, học hỏi lẫn nhau, trao đổi giữa nghệ thuật và các nền văn hóa, nơi họ có thể đưa ra các giải pháp sáng tạo. Hãy tưởng tượng rằng người dân châu Âu thực sự có quyền bỏ phiếu trực tiếp cho một tổng thống châu Âu, hoặc các ban thẩm quyền công dân được lựa chọn qua việc thắng xổ số đó có thể cân nhắc về các vấn đề quan trọng và gây tranh cãi, một cuộc trưng cầu toàn châu Âu nơi mà người dân, như những người trong ban lập pháp, bỏ phiếu về Hiệp ước trong tương lai. Và đây là một ý tưởng: Tại sao vẫn chưa có những người trở thành công dân châu Âu thực thụ bằng con đường nhập cư không hẳn là một công dân Hy Lạp hay Đức hay Thụy Điển, mà đó là một công dân Châu Âu? Và đảm bảo rằng chúng ta thực sự trao quyền cho những người thất nghiệp bằng cách cho họ một suất học bổng nơi họ có thể chọn để học tập bất cứ nơi nào ở châu Âu. Cái mà chúng ta muốn nhấn mạnh ở đây chính là nền dân chủ, nơi mà nên giáo dục là bất kể thành phần tham gia nào, và nơi mà niềm tin và sự đoàn kết được xây dựng hơn là các yếu tố loại trừ và bài ngoại. Người Châu Âu một sản phẩm thực nghiệm sâu sắc về một nền dân chủ không biên giới.
Now, some might accuse me of being naive, putting my faith in the power and the wisdom of the people. Well, after decades in politics, I am also a pragmatist. Believe me, I have been, I am, part of today's political system, and I know things must change. We must revive politics as the power to imagine, reimagine, and redesign for a better world.
Bây giờ, có thể ai đó cho tôi là ngây thơ, tôi đặt niềm tin vào sức mạnh và sự khôn ngoan của người dân. Vâng, sau nhiều thập kỷ làm việc trong lĩnh vực chính trị, tôi cũng một thực dụng. Tin tôi đi, tôi đã từng là một phần của hệ thống chính trị ngày nay, và tôi biết những điều phải thay đổi. Chúng ta phải phục hồi chính trị cũng như chính sức mạnh nhằm hình dung, và thiết kế lại cho một thế giới tốt hơn.
But I also know that this disruptive force of change won't be driven by the politics of today. The revival of democratic politics will come from you, and I mean all of you. Everyone who participates in this global exchange of ideas, whether it's here in this room or just outside this room or online or locally, where everybody lives, everyone who stands up to injustice and inequality, everybody who stands up to those who preach racism rather than empathy, dogma rather than critical thinking, technocracy rather than democracy, everyone who stands up to the unchecked power, whether it's authoritarian leaders, plutocrats hiding their assets in tax havens, or powerful lobbies protecting the powerful few.
Nhưng tôi cũng biết rằng đội quân chuẩn bị cho sự thay đổi này sẽ không được hướng dẫn bởi những chính sách chính trị của ngày nay. Sự hồi sinh của các chính sách dân chủ sẽ đến từ bạn, và ý tôi là tất cả các bạn. Tất cả những ai tham gia đóng góp ý tưởng cho sự trao đổi toàn cầu này cho dù là ở đây trong căn phòng này hoặc chỉ cần bên ngoài phòng này hoặc trực tuyến hoặc tại chính địa phương, nơi mọi người đang sống, tất cả những ai đứng lên chỉ ra sự bất công và bất bình đẳng, ất cả những ai đứng lên chỉ ra những người thuyết giáo về sự phân biệt chủng tộc hơn là nói về sự đồng cảm, về các giáo điều chứ không phải là tư duy phê phán, về sự cai trị cầm quyền chứ không phải là tính dân chủ, Tất cả mọi người đứng lên chỉ ra quyền lực không xác định, cho dù đó là những nhà lãnh đạo độc tài, những tên tài phiệt tìm cách dấu tài sản để trốn thuế hoặc những kẻ có quyền lực cao bảo vệ kẻ quyền lực thấp.
It is in their interest that all of us are idiots. Let's not be.
Họ thích thú khi tất cả chúng ta là những kẻ ngu ngốc. Đừng để việc đó xảy ra.
Thank you.
Cảm ơn quý vị.
(Applause)
(Vỗ tay)
Bruno Giussani: You seem to describe a political leadership that is kind of unprepared and a prisoner of the whims of the financial markets, and that scene in Brussels that you describe, to me, as a citizen, is terrifying. Help us understand how you felt after the decision. It was not a good decision, clearly, but how do you feel after that, not as the prime minister, but as George?
Bruno Giussani: Anh có vẻ đang mô tả một nhà lãnh đạo chính trị kiểu như chưa được chuẩn bị và một tù nhân của sự phỏng đoán về thị trường tài chính và quang cảnh đó ở Brút-xen mà anh mô tả, với tôi một người dân, thật đáng sợ. Hãy cho chúng tôi hiểu cảm giác của anh sau lần quyết định đó. Đó rõ ràng không phải là một quyết định tốt, nhưng cảm giác của anh là thế nào sau đó, khi không phải là một thủ tướng, mà là George?
George Papandreou: Well, obviously there were constraints which didn't allow me or others to make the types of decisions we would have wanted, and obviously I had hoped that we would have the time to make the reforms which would have dealt with the deficit rather than trying to cut the deficit which was the symptom of the problem. And that hurt. That hurt because that, first of all, hurt the younger generation, and not only, many of them are demonstrating outside, but I think this is one of our problems. When we face these crises, we have kept the potential, the huge potential of our society out of this process, and we are closing in on ourselves in politics, and I think we need to change that, to really find new participatory ways using the great capabilities that now exist even in technology but not only in technology, the minds that we have, and I think we can find solutions which are much better, but we have to be open.
George Papandreou: Vâng, rõ ràng là có là khó khăn đã không cho phép tôi hoặc những người khác đi đến quyết định mà chúng tôi mong muốn, và rõ ràng là tôi đã hy vọng rằng chúng tôi sẽ có thời gian để thực hiện những cuộc cải cách giải quyết sự thâm hụt chứ không phải là cố gắng để cắt giảm thâm hụt được coi là nguyên nhân của vấn đề. Và điều đó rất đau xót. Thứ nhất, điều đó làm tổn thương thế hệ trẻ, không những vậy, nhiều người trong số họ đang phải đương đầu ở ngoài kia, nhưng tôi nghĩ rằng đây là một trong các vấn đề chung của chúng ta. Khi chúng ta phải đối mặt với các cuộc khủng hoảng, chúng ta đã có được tiềm năng một tiềm năng rất lớn của xã hội chúng ta mà không nằm trong tiến trình này, và chúng ta sẽ tách biệt ra khỏi những chính sách chính trị của mình, và tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải thay đổi đó, để thực sự tìm thấy các cách thức tham gia mới mà sử dụng những khả năng tuyệt vời mà không chỉ công nghệ mới có, không phải ở suy nghĩ rằng chỉ chúng ta mới có, và chúng ta tin răng chúng ta có thể tìm thấy giải pháp tốt hơn, mà ở đây chúng ta phải chia sẻ.
BG: You seem to suggest that the way forward is more Europe, and that is not to be an easy discourse right now in most European countries. It's rather the other way -- more closed borders and less cooperation and maybe even stepping out of some of the different parts of the European construction. How do you reconcile that?
BG: Anh có vẻ như thừa nhận rằng trong thời gian tới đây Châu Âu sẽ có thêm nhiều thành viên, và đây là không phải một bài thuyết trình đơn giản nhất là đối với các nước Châu Âu ngay thời điểm này. Thay vì sử dụng cách khác là - đóng cửa biên giới giảm sự hợp tác và thậm chí có thể vượt ra khỏi một số thành phần khác trong việc xây dựng cộng đồng Châu Âu. Làm thế nào anh có thể hài hòa được những điều đấy?
GP: Well, I think one of the worst things that happened during this crisis is that we started a blame game. And the fundamental idea of Europe is that we can cooperate beyond borders, go beyond our conflicts and work together. And the paradox is that, because we have this blame game, we have less the potential to convince our citizens that we should work together, while now is the time when we really need to bring our powers together.
GP: Vâng, tôi nghĩ rằng một trong những điều tồi tệ nhất đã xảy ra trong cuộc khủng hoảng này là chúng ta đã bắt đầu một trò đỗ lỗi. Và ý tưởng cơ bản của Châu Âu lúc bấy giờ là chúng ta có thể cùng nhau hợp tác không kể đến rào cản biên giới, vượt qua hết những cuộc xung đột và cùng nhau làm việc. Ngược đời thay, chúng ta lại tham gia vào trò chơi đỗ lỗi, để rồi tự làm giảm khả năng thuyết phục đối với những người dân rằng chúng ta nên hợp tác cùng nhau trong khi bây giờ là thời gian khi chúng ta thực sự cần đồng lòng đồng sức.
Now, more Europe for me is not simply giving more power to Brussels. It is actually giving more power to the citizens of Europe, that is, really making Europe a project of the people. So that, I think, would be a way to answer some of the fears that we have in our society.
Đối với tôi bây giờ, càng nhiều thành viên kết nạp vào Châu Âu không đơn giản là tạo thêm nhiều quyền lực hơn cho Brút-xen. Điều này thực sự tạo nguồn sức mạnh rất lớn đến những công dân Châu Âu, và mang lại cho Châu Âu một dự án về con người. Vì thế, tôi nghĩ, sẽ có một cách nào đó để đáp trả những nỗi lo mà chúng ta đang phải đối diện trong xã hội này.
BG: George, thank you for coming to TED.
George, cảm ơn anh vì đã đến với TED.
GP: Thank you very much.BG: Thank you.(Applause)
Cảm ơn các bạn rất nhiều. Xin Cảm ơn.