To be honest, by personality, I'm just not much of a crier. But I think in my career that's been a good thing. I'm a civil rights lawyer, and I've seen some horrible things in the world. I began my career working police abuse cases in the United States. And then in 1994, I was sent to Rwanda to be the director of the U.N.'s genocide investigation. It turns out that tears just aren't much help when you're trying to investigate a genocide. The things I had to see, and feel and touch were pretty unspeakable.
Nói thật lòng, tính cách của tôi, không phải là người hay than vãn. Tôi nghĩ tôi đang làm 1 công việc có ích. Đó là luật sư về quyền công dân, và tôi đã thấy nhiều điều kinh khủng trên đời. Tôi bắt đầu xử lý các trường hợp bị cảnh sát lạm dụng ở Mỹ. Cho đến năm 1994, thì tôi sang Rwanda với vị trí giám đốc điều tra tội diệt chủng của Liên Hiệp Quốc. Và tôi nhận ra rằng những giọt nước mắt cũng không giúp được nhiều khi điều tra tội diệt chủng. Những điều tôi thấy, cảm nhận và chạm tới thật là khó diễn tả.
What I can tell you is this: that the Rwandan genocide was one of the world's greatest failures of simple compassion. That word, compassion, actually comes from two Latin words: cum passio, which simply mean "to suffer with." And the things that I saw and experienced in Rwanda as I got up close to human suffering, it did, in moments, move me to tears. But I just wish that I, and the rest of the world, had been moved earlier. And not just to tears, but to actually stop the genocide.
Tôi có thể kết luận rằng: Tội diệt chủng ở Rwanda là 1 trong những sai lầm lớn nhất của lòng trắc ẩn. Từ lòng trắc ẩn có nguồn gốc từ 2 từ Latinh là "cum passio" có nghĩa là chịu đau khổ. Và những gì tôi chứng kiến ở Rwanda đã cho tôi được hiểu cặn kẽ về nó, mà có những lúc phải bật khóc. Tôi chỉ ước rằng, mọi người trên đời này, và cả tôi nữa, có thể hành động sớm hơn. Không chỉ ngồi khóc, mà có thể thực sự ngăn chặn được nạn diệt chủng.
Now by contrast, I've also been involved with one of the world's greatest successes of compassion. And that's the fight against global poverty. It's a cause that probably has involved all of us here. I don't know if your first introduction might have been choruses of "We Are the World," or maybe the picture of a sponsored child on your refrigerator door, or maybe the birthday you donated for fresh water. I don't really remember what my first introduction to poverty was but I do remember the most jarring.
Giờ thì ngược lại, tôi cũng đã được tham gia vào 1 trong những thành công của lòng trắc ẩn. Đó là việc chống đói nghèo trên toàn cầu. Một vấn đề liên quan đến tất cả chúng ta Bạn sẽ nghĩ gì khi nghĩ về đói nghèo? Có lẽ là điệp khúc bài "We are the World", tấm hình của 1 đứa bé trên cửa tủ lạnh, hoặc là dịp bạn quyên góp nước sạch. Tôi không nhớ rõ lần đầu tiên tôi biết nghèo đói là gì nhưng có 1 dịp làm tôi choáng váng nhất.
It was when I met Venus -- she's a mom from Zambia. She's got three kids and she's a widow. When I met her, she had walked about 12 miles in the only garments she owned, to come to the capital city and to share her story. She sat down with me for hours, just ushered me in to the world of poverty. She described what it was like when the coals on the cooking fire finally just went completely cold. When that last drop of cooking oil finally ran out. When the last of the food, despite her best efforts, ran out. She had to watch her youngest son, Peter, suffer from malnutrition, as his legs just slowly bowed into uselessness. As his eyes grew cloudy and dim. And then as Peter finally grew cold.
Đó là lúc tôi gặp Venus Cô ấy là 1 người mẹ ở Zambia. Có 3 đứa con và là 1 góa phụ. Lúc đó, cô ấy đã đi bộ 12 dặm đến gặp tôi trong 1 bộ quần áo duy nhất mà cô ấy có, tìm tôi ở thủ đô để kể câu chuyện của cô ấy. Cô ngồi bên tôi hàng giờ đồng hồ, và mở mắt cho tôi về thế giới của đói nghèo. Nghèo đói, là khi những viên than trong lò cuối cùng trở nên lạnh ngắt. Khi những giọt dầu ăn cuối cùng cạn kiệt Và dù cô ấy có cố gắng đến mấy, lương thực cũng không còn. Cô phải chứng kiến đứa con bé nhất, Peter bị chứng suy dinh dưỡng, rồi đôi chân của bé từ từ bị liệt. Đôi mắt thì từ từ mờ dần. Và sau cùng thì cơ thể Peter lạnh ngắt.
For over 50 years, stories like this have been moving us to compassion. We whose kids have plenty to eat. And we're moved not only to care about global poverty, but to actually try to do our part to stop the suffering. Now there's plenty of room for critique that we haven't done enough, and what it is that we've done hasn't been effective enough, but the truth is this: The fight against global poverty is probably the broadest, longest running manifestation of the human phenomenon of compassion in the history of our species. And so I'd like to share a pretty shattering insight that might forever change the way you think about that struggle.
50 năm qua, những câu chuyện tương tự thức dậy nơi chúng ta lòng trắc ẩn Con cái của chúng ta thì luôn được ăn uống quá no đủ. Và chúng ta được kêu gọi không chỉ đơn thuần quan tâm đến nạn đói mà còn cần hành động để góp phần chấm dứt sự đau khổ. Có rất nhiều thực tế cho thấy rằng chúng ta hành động chưa đủ rằng những việc ta đã làm cũng chưa mang lại tác động nhiều nhưng sự thật là: Cuộc chiến chống đói nghèo trên toàn cầu có lẽ sẽ là lâu nhất, lớn nhất trong việc thực thi lòng trắc ẩn giữa người với người trong lịch sử nhân loại. Vì thế tôi muốn chia sẻ 1 điều khá đau lòng mà có thể thay đổi mãi mãi cách các bạn nghĩ về vấn đề này
But first, let me begin with what you probably already know. Thirty-five years ago, when I would have been graduating from high school, they told us that 40,000 kids every day died because of poverty. That number, today, is now down to 17,000. Way too many, of course, but it does mean that every year, there's eight million kids who don't have to die from poverty. Moreover, the number of people in our world who are living in extreme poverty, which is defined as living off about a dollar and a quarter a day, that has fallen from 50 percent, to only 15 percent. This is massive progress, and this exceeds everybody's expectations about what is possible. And I think you and I, I think, honestly, that we can feel proud and encouraged to see the way that compassion actually has the power to succeed in stopping the suffering of millions.
Trước hết, tôi sẽ bắt đầu với một điều chắc là bạn biết. Cách đây 35 năm, khi tôi tốt nghiệp trung học, người ta nói rằng có 40,000 trẻ em chết mỗi ngày do nghèo đói. Con số đó bây giờ chỉ còn là 17,000. Tất nhiên, vậy vẫn là quá nhiều, nhưng nó đồng nghĩa rằng, có 8 triệu trẻ em không phải chết vì nghèo đói. Hơn nữa, số người trên thế giới đang sống cực kỳ nghèo khổ, được cho là kiếm ít hơn 1,25 đô la mỗi ngày. đã giảm từ 50% , xuống còn 15%. Đó là bước tiến vĩ đại, và vượt ngoài mong đợi của mọi người. Và tôi nghĩ rằng, cả tôi và bạn đều có thể tự hào và phấn khởi khi thấy lòng trắc ẩn thực sự có sức mạnh lớn lao giúp hàng triệu người thoát khỏi khổ sở.
But here's the part that you might not hear very much about. If you move that poverty mark just up to two dollars a day, it turns out that virtually the same two billion people who were stuck in that harsh poverty when I was in high school, are still stuck there, 35 years later.
Nhưng đây sẽ là một điều bạn ít khi nghe Nếu tôi nâng mức định nghĩa đói nghèo lên 2 US$/ngày. thì gần như 2 tỉ con người đã sống trong đói nghèo lúc tôi đang học trung học, vẫn đang khổ sở loay hoay ở nhóm đó, sau 35 năm.
So why, why are so many billions still stuck in such harsh poverty? Well, let's think about Venus for a moment. Now for decades, my wife and I have been moved by common compassion to sponsor kids, to fund microloans, to support generous levels of foreign aid. But until I had actually talked to Venus, I would have had no idea that none of those approaches actually addressed why she had to watch her son die. "We were doing fine," Venus told me, "until Brutus started to cause trouble." Now, Brutus is Venus' neighbor and "cause trouble" is what happened the day after Venus' husband died, when Brutus just came and threw Venus and the kids out of the house, stole all their land, and robbed their market stall. You see, Venus was thrown into destitution by violence.
Vậy thì tại sao lại có hàng tỉ người vẫn sống trong đói nghèo như vậy? Uhm, hãy quay lại câu chuyện của Venus. Hàng chục năm qua, vợ chồng tôi cùng chia sẻ mối quan tâm này chúng tôi tài trợ cho trẻ em, cho các quỹ từ thiện, cho các tổ chức cứu trợ. Nhưng cho đến khi tôi được nói chuyện với Venus, tôi mới biết rằng tất cả các cách làm đó không thể ngăn chặn cái chết của con trai cô. "Chúng tôi vẫn ổn" Venus nói, "cho đến khi Brutus bắt đầu bắt đầu gây sự". Brutus là hàng xóm của Venus, và mọi chuyện bắt đầu sau khi chồng của Venus qua đời, Brutus ngang nhiên đến đuổi mẹ con Venus ra khỏi nhà, cướp hết đất, và lấy luôn sạp bán hàng của cô. Và Venus phải chịu cảnh cơ cực do bạo lực gây ra.
And then it occurred to me, of course, that none of my child sponsorships, none of the microloans, none of the traditional anti-poverty programs were going to stop Brutus, because they weren't meant to.
Chuyện này làm tôi hiểu rằng, tất nhiên không có quỹ tài trợ nào, hay các chương trình chống đói nghèo có thể ngăn chặn Brutus, bởi vì đó không phải là mục đích của họ.
This became even more clear to me when I met Griselda. She's a marvelous young girl living in a very poor community in Guatemala. And one of the things we've learned over the years is that perhaps the most powerful thing that Griselda and her family can do to get Griselda and her family out of poverty is to make sure that she goes to school. The experts call this the Girl Effect. But when we met Griselda, she wasn't going to school. In fact, she was rarely ever leaving her home.
Mọi chuyện sáng tỏ hơn khi tôi gặp Griselda. Đó là 1 cô gái trẻ sống ở 1 khu rất nghèo ở Guatemala. Và điều tôi thấy qua nhiều năm, là có lẽ là điều mạnh mẽ nhất mà Griselda và gia đình có thể làm để đưa họ thoát khỏi đói nghèo chính là đảm bảo cho cô bé ấy được đi học. Các chuyện gia gọi là Hiệu Ứng Các Cô Gái. Nhưng khi tôi gặp Griselda thì cô ấy không được đi học. Thậm chí hiếm khi ra khỏi nhà.
Days before we met her, while she was walking home from church with her family, in broad daylight, men from her community just snatched her off the street, and violently raped her. See, Griselda had every opportunity to go to school, it just wasn't safe for her to get there. And Griselda's not the only one. Around the world, poor women and girls between the ages of 15 and 44, they are -- when victims of the everyday violence of domestic abuse and sexual violence -- those two forms of violence account for more death and disability than malaria, than car accidents, than war combined. The truth is, the poor of our world are trapped in whole systems of violence.
Vài ngày trước khi tôi gặp cô ấy, trên đường về từ nhà thờ cùng với gia đình, giữa ban ngày ban mặt, những người đàn ông ở khu đó đã hãm hiếp cô ngay bên đường. Bạn thấy đấy, Griselda hoàn toàn có thể đến trường, nhưng bản thân việc đó là quá nguy hiểm. Và Griselda không phải là cá biệt. Trên khắp thế giới này, phụ nữ và các cô gái nghèo, trong độ tuổi từ 15 đến 44, là nạn nhân của các hành động bạo lực gồm các hủ tục truyền thống và bạo lực tình dục. 2 dạng này gây ra tử vong và thương tổn hơn cả sốt rét, tai nạn giao thông và chiến tranh cộng lại. Sự thật là, đói nghèo trên trái đất này bị kìm hãm trong bạo lực.
In South Asia, for instance, I could drive past this rice mill and see this man hoisting these 100-pound sacks of rice upon his thin back. But I would have no idea, until later, that he was actually a slave, held by violence in that rice mill since I was in high school. Decades of anti-poverty programs right in his community were never able to rescue him or any of the hundred other slaves from the beatings and the rapes and the torture of violence inside the rice mill. In fact, half a century of anti-poverty programs have left more poor people in slavery than in any other time in human history.
Tôi từng đi qua 1 cánh đồng lúa ở Nam Á và thấy 1 người đàn ông vác bao gạo 100 pound trên lưng (khoảng 45 kg). Nhưng cho đến mãi sau này tôi mới biết rằng ông ấy đã là 1 nô lệ, phải chịu áp bức từ khi tôi còn học trung học. Những chương trình chống đòi nghèo trong suốt nhiều thập kỷ cũng không thể cứu ông ấy, và hàng trăm người nô lệ khác khỏi sự đánh đập, hãm hiếp và hành hạ trên cánh đồng lúa đó. Thực tế, chương trình chống nghèo đói trong nửa thế kỷ qua đã để lại số người nghèo trong chế độ nô lệ hơn trong bất kỳ thời điểm nào của lịch sử nhân loại.
Experts tell us that there's about 35 million people in slavery today. That's about the population of the entire nation of Canada, where we're sitting today. This is why, over time, I have come to call this epidemic of violence the Locust Effect. Because in the lives of the poor, it just descends like a plague and it destroys everything. In fact, now when you survey very, very poor communities, residents will tell you that their greatest fear is violence. But notice the violence that they fear is not the violence of genocide or the wars, it's everyday violence.
Các chuyên gia thì nói rằng có khoảng 35 triệu người đang sống như nô lệ. Con số đó tương đương dân số Canada. Đó là lý do tại sao tôi luôn gọi tình trạng bạo lực này là Đại dịch Châu chấu. Vì nó tàn phá cuộc sống của người nghèo như một căn bệnh dịch hạch. Khi đi khảo sát các khu dân cư cực nghèo, họ đều nói bạo lực là nỗi sợ lớn nhất. Nhưng cái họ nhắc tới không phải là bạo lực của diệt chủng hay chiến tranh, mà là bạo lực xảy ra hàng ngày.
So for me, as a lawyer, of course, my first reaction was to think, well, of course we've got to change all the laws. We've got to make all this violence against the poor illegal. But then I found out, it already is. The problem is not that the poor don't get laws, it's that they don't get law enforcement. In the developing world, basic law enforcement systems are so broken that recently the U.N. issued a report that found that "most poor people live outside the protection of the law." Now honestly, you and I have just about no idea of what that would mean because we have no first-hand experience of it. Functioning law enforcement for us is just a total assumption. In fact, nothing expresses that assumption more clearly than three simple numbers: 9-1-1, which, of course, is the number for the emergency police operator here in Canada and in the United States, where the average response time to a police 911 emergency call is about 10 minutes. So we take this just completely for granted.
Là một luật sư, tôi đã nghĩ ngay rắng chúng ta phải thay đổi luật. Bạo lực đối với người nghèo phải được công nhận là phạm pháp. Nhưng sau đó tôi thấy rằng vấn đề không phải người nghèo không hiểu luật, mà là luật pháp không được thực thi với họ. Ở các nước đang phát triển, hệ thống thực thi pháp luật cơ bản không được vận hành mà trong 1 báo cáo của Liên Hiệp Quốc gần đây chỉ ra, rằng "hầu hết người nghèo không được pháp luật bảo vệ. Phải thú nhận, rằng tôi và bạn cũng không hiểu hết điều đó có nghĩa là gì nếu không được trực tiếp chứng kiến. Chúng ta mặc định rằng pháp luật phải được thực thi. Niềm tin này biểu hiện rõ ràng qua ba con số đơn giản 9-1-1 vâng, là số cứu trợ khẩn cấp của cảnh sát ở Canada và Mỹ, nơi mà thời gian phản hồi trung bình cho một cuộc gọi khẩn cấp là khoảng 10 phút. Nên chúng ta nghĩ đó là điều hiển nhiên.
But what if there was no law enforcement to protect you? A woman in Oregon recently experienced what this would be like. She was home alone in her dark house on a Saturday night, when a man started to tear his way into her home. This was her worst nightmare, because this man had actually put her in the hospital from an assault just two weeks before. So terrified, she picks up that phone and does what any of us would do: She calls 911 -- but only to learn that because of budget cuts in her county, law enforcement wasn't available on the weekends. Listen. Dispatcher: I don't have anybody to send out there. Woman: OK Dispatcher: Um, obviously if he comes inside the residence and assaults you, can you ask him to go away? Or do you know if he is intoxicated or anything? Woman: I've already asked him. I've already told him I was calling you. He's broken in before, busted down my door, assaulted me. Dispatcher: Uh-huh. Woman: Um, yeah, so ... Dispatcher: Is there any way you could safely leave the residence? Woman: No, I can't, because he's blocking pretty much my only way out. Dispatcher: Well, the only thing I can do is give you some advice, and call the sheriff's office tomorrow. Obviously, if he comes in and unfortunately has a weapon or is trying to cause you physical harm, that's a different story. You know, the sheriff's office doesn't work up there. I don't have anybody to send."
Nhưng thử nghĩ xem nếu không có luật pháp bảo vệ thì chuyện gì sẽ xảy ra? 1 phụ nữ ở Oregon vừa mới trải qua 1 chuyện như vậy Một buỗi tối thứ bảy, cô ấy đang ở nhà 1 mình thì có 1 người đang ông xông vào nhà. Đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất vì chính người đó đã hành hung cô đến mức phải nhập viện chỉ vừa cách đó 2 tuần. Quá hoảng sợ, cô nhấc điện thoại lên và như một phản xạ, gọi 911, nhưng trớ trêu là ngân sách ở đó bị cắt giảm, nên luật pháp không được thực thi vào cuối tuần. Mời mọi người nghe. Nhân viên: Chúng tôi không có ai để cử đến đó. Người phụ nữ: Ok. NV: nhưng nếu anh ta vẫn tiến tới và hành hung cô, cô có thể bảo anh ta đi đi không? Hay liệu anh ta có bị xỉn hay phê thuốc gì không? PN: Tôi đã đuổi rồi, tôi có nói là tôi đang gọi 911. Anh ta cũng vẫn đập cửa vào nhà và hành hung tôi. NV: À vâng. PN: Um, cho nên.. NV: Có cách nào để chị thoát khỏi chỗ đó 1 cách an toàn không? PN: Không, vì anh ta đã chặn con đường duy nhất rồi. NV: Ồ, vậy tôi chỉ có thể đưa ra vài lời khuyên và gọi cho cảnh sát trưởng sáng mai. Nếu xui xẻo mà chị thấy anh ta có vũ khí hoặc cố tình đánh chị thì là câu chuyện khác. Cảnh sát trưởng thì không có ở đây, chị biết đấy Và giờ cũng không có ai khác để cử đi."
Gary Haugen: Tragically, the woman inside that house was violently assaulted, choked and raped because this is what it means to live outside the rule of law. And this is where billions of our poorest live. What does that look like? In Bolivia, for example, if a man sexually assaults a poor child, statistically, he's at greater risk of slipping in the shower and dying than he is of ever going to jail for that crime. In South Asia, if you enslave a poor person, you're at greater risk of being struck by lightning than ever being sent to jail for that crime. And so the epidemic of everyday violence, it just rages on. And it devastates our efforts to try to help billions of people out of their two-dollar-a-day hell. Because the data just doesn't lie. It turns out that you can give all manner of goods and services to the poor, but if you don't restrain the hands of the violent bullies from taking it all away, you're going to be very disappointed in the long-term impact of your efforts.
Gary Haugen: Thật đau lòng, người phụ nữ đó đã bị hành hung, bóp cổ và hãm hiếp bởi vì luật pháp không bảo vệ được cô ấy. Và đó là tình trạng của hàng tỉ người nghèo hiện nay. Cụ thể là thế nào? Ở Bolivia, khi 1 người đàn ông hãm hiếp 1 đứa trẻ nghèo, thì khả năng anh ta trượt chân té chết trong nhà tắm, còn cao hơn khả năng phải vào tù vì tội hãm hiếp. Ở Nam Á, nếu bạn bắt người khác làm nô lệ, thì nguy cơ bị sét đánh cao hơn là nguy cơ bị bắt bỏ tù. Và cứ thế, nạn bạo lực hoành hành mỗi ngày. Và nó phá hủy mọi nỗ lực của chúng ta nhằm giúp đỡ hàng tỷ người thoái khỏi địa ngục 2-đô-la-1-ngày Vì số liệu thì không gian dối, và chúng cho thấy rắng Chúng ta có thể tập trung của cài sức lực để giúp người nghèo, nhưng nếu không ngăn chặn bàn tay của bạo lực phá hủy chúng, thì cũng không thể tạo ra được tác động lâu dài nào cả.
So you would think that the disintegration of basic law enforcement in the developing world would be a huge priority for the global fight against poverty. But it's not. Auditors of international assistance recently couldn't find even one percent of aid going to protect the poor from the lawless chaos of everyday violence. And honestly, when we do talk about violence against the poor, sometimes it's in the weirdest of ways. A fresh water organization tells a heart-wrenching story of girls who are raped on the way to fetching water, and then celebrates the solution of a new well that drastically shortens their walk. End of story. But not a word about the rapists who are still right there in the community. If a young woman on one of our college campuses was raped on her walk to the library, we would never celebrate the solution of moving the library closer to the dorm. And yet, for some reason, this is okay for poor people.
Vậy, bạn sẽ nghĩ việc thực thi các luật cơ bản ở các nước đang phát triển sẽ được ưu tiên hàng đầu trong việc chống đói nghèo. Nhưng không phải. Các số liệu của các tổ chức quốc tể không chỉ ra được 1% nào của quỹ cứu trợ được dành để bảo vệ người nghèo khỏi hỗn loạn của xã hội vô luật. Nhưng đôi khi chúng ta nói về bạo lực chống lại người nghèo bằng những cách kỳ khôi nhất có thể. 1 tổ chức nước sạch kể về 1 trường hợp đau lòng của những cô gái bị hãm hiếp trên đường đi lấy nước và đưa ra cách giải quyết là xây 1 cái giếng mới giúp quãng đường đi của họ ngắn lại. Câu chuyện là như thế. Không ai nhắc 1 từ nào đến kẻ hãm hiếp vẫn tồn tại trong xã hội đó. Giả sử có 1 sinh viên trong trường bị hãm hiếp trên đường đến thư viện, chúng ta không giải quyết bằng cách dời thư viện gần ký túc xá. Nhưng không hiểu sao người ta lại cư xử như vậy với người nghèo.
Now the truth is, the traditional experts in economic development and poverty alleviation, they don't know how to fix this problem. And so what happens? They don't talk about it. But the more fundamental reason that law enforcement for the poor in the developing world is so neglected, is because the people inside the developing world, with money, don't need it. I was at the World Economic Forum not long ago talking to corporate executives who have massive businesses in the developing world and I was just asking them, "How do you guys protect all your people and property from all the violence?" And they looked at each other, and they said, practically in unison, "We buy it."
Sự thật là những chuyên gia nổi tiếng trong việc phát triển kinh tế và xóa đói giảm nghèo cũng không biết cách giải quyết. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra? Họ không nhắc đến chuyện đó. Nguyên nhân cơ bản hơn khiến cho việc thực thi pháp luật ở thế giới thứ ba bị bỏ mặc, là vì những người có tiền ở đó, thì lại không cần đến pháp luật. Tôi vừa tham dự diễn đàn kinh tế thế giới và nói chuyện với các doanh nhân thành công ở các nước đang phát triển và hỏi họ rằng, "Các bạn làm gì để bảo vệ nhân lực và tài sản của mình được an toàn?" Họ nhìn nhau và nói, gần như cùng lúc, "Chúng tôi bỏ tiền ra mua".
Indeed, private security forces in the developing world are now, four, five and seven times larger than the public police force. In Africa, the largest employer on the continent now is private security. But see, the rich can pay for safety and can keep getting richer, but the poor can't pay for it and they're left totally unprotected and they keep getting thrown to the ground.
Thật vậy, lực lượng bảo vệ tư nhân ở đó đông gấp 4, 5, có khi 7 lần lực lượng cảnh sát. Ở châu Phi bây giờ, tỉ lệ người làm bảo vệ tư nhân là lớn nhất. Vậy, người giàu thì trả tiền để được an toàn và càng giàu hơn, nhưng người nghèo thì không có tiền và phải chịu nguy hiểm và họ ngày càng lún sâu xuống bùn.
This is a massive and scandalous outrage. And it doesn't have to be this way. Broken law enforcement can be fixed. Violence can be stopped. Almost all criminal justice systems, they start out broken and corrupt, but they can be transformed by fierce effort and commitment.
Đây là 1 thực tế khủng khiếp Mà đáng lẽ không nên có. Việc coi thường pháp luật có thể thay đổi. Bạo lực có thể chấm dứt. Hầu hết hệ thống tư pháp hình sự, đều từng bị vi phạm, nhưng đều có thể được biến đổi bằng những tâm huyết và nỗ lực vượt bậc.
The path forward is really pretty clear. Number one: We have to start making stopping violence indispensable to the fight against poverty. In fact, any conversation about global poverty that doesn't include the problem of violence must be deemed not serious.
Cách giải quyết đã rất rõ ràng. Thứ nhất: chúng ta cần bắt đầu chấm dứt bạo lực để chấm dứt đói nghèo. Những cuộc đối thoại để giải quyết đói nghèo mà không bao gồm giải quyết bạo lực là chưa đủ.
And secondly, we have to begin to seriously invest resources and share expertise to support the developing world as they fashion new, public systems of justice, not private security, that give everybody a chance to be safe. These transformations are actually possible and they're happening today. Recently, the Gates Foundation funded a project in the second largest city of the Philippines, where local advocates and local law enforcement were able to transform corrupt police and broken courts so drastically, that in just four short years, they were able to measurably reduce the commercial sexual violence against poor kids by 79 percent.
Thứ 2, phải đầu tư nguồn lực và chia sẻ các chuyên môn để hỗ trợ thế giới thứ ba Chính hệ thống công lý chung, chứ không phải là sự bảo vệ tư nhân, mới bảo đảm quyền được an toàn của mọi người. Những sự đổi thay này là khả thi và nó đang được thực hiện. Gần đây, quỹ Gates tài trợ cho 1 kế hoạch ở thành phố lớn thứ 2 Philippines, được người dân ủng hộ, và pháp luật được thực thi đã thay đổi tình trạng tham nhũng trong ngành tòa án và cảnh sát rồi chỉ trong vòng 4 năm, họ đã có thể giảm được số vụ tấn công tình dục trẻ em đến 79%
You know, from the hindsight of history, what's always most inexplicable and inexcusable are the simple failures of compassion. Because I think history convenes a tribunal of our grandchildren and they just ask us, "Grandma, Grandpa, where were you? Where were you, Grandpa, when the Jews were fleeing Nazi Germany and were being rejected from our shores? Where were you? And Grandma, where were you when they were marching our Japanese-American neighbors off to internment camps? And Grandpa, where were you when they were beating our African-American neighbors just because they were trying to register to vote?" Likewise, when our grandchildren ask us, "Grandma, Grandpa, where were you when two billion of the world's poorest were drowning in a lawless chaos of everyday violence?" I hope we can say that we had compassion, that we raised our voice, and as a generation, we were moved to make the violence stop.
Từ kinh nghiệm quá khứ, có một điều gì không thể giải thích, không rõ nguyên nhân là sự thất bại của lòng trắc ẩn. Bởi tôi nghĩ rằng lịch sử sẽ do con cháu chúng ta phán quyết khi nó hỏi rằng, "Ông bà đã ở đâu?" Khi mà người Do Thái chạy trốn Đức Quốc Xã và bị từ chối nhập cảnh? Mọi người đã ở đâu? Khi người Mỹ gốc Nhật bị giải đến các trại giam, bà đã ở đâu? Còn ông đã ở đâu, khi họ hành hạ những người Mỹ gốc Phi chỉ vì họ cũng muốn được bầu cử? Tương tự, nếu con cháu chúng ta hỏi, "Ông bà đã ở đâu khi 2 tỉ người nghèo nhất thế giới đắm chìm trong hỗn loạn của sự vô pháp?" Tôi mong chúng ta có thể trả lời rằng, chúng ta đã lên tiếng, đã hành động để góp phần chấm dứt bạo lực.
Thank you very much.
Cám ơn rất nhiều.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Chris Anderson: Really powerfully argued. Talk to us a bit about some of the things that have actually been happening to, for example, boost police training. How hard a process is that? GH: Well, one of the glorious things that's starting to happen now is that the collapse of these systems and the consequences are becoming obvious. There's actually, now, political will to do that. But it just requires now an investment of resources and transfer of expertise. There's a political will struggle that's going to take place as well, but those are winnable fights, because we've done some examples around the world at International Justice Mission that are very encouraging.
Chris Anderson: 1 câu chuyện rất lay động. Xin vui lòng kể cho mọi người nghe những hoạt động đã được làm, ví dụ như tăng cường đào tạo cảnh sát. Quá trình đó khó như thế nào? GH: 1 trong những kết quả rõ ràng nhất là những hệ thống mục ruỗng này sẽ bị xóa sổ. Và chính quyền cũng đang bắt tay hành động. Cái còn thiếu bây giờ là sự đầu tư về vật chất và trí tuệ. Tất nhiên là có những khó khăn đặt ra cho chính phủ, nhưng đó là chuyện có thể giải quyết, vì đã có những tiền lệ trên thế giới đã được thực thi rất khả quan.
CA: So just tell us in one country, how much it costs to make a material difference to police, for example -- I know that's only one piece of it. GH: In Guatemala, for instance, we've started a project there with the local police and court system, prosecutors, to retrain them so that they can actually effectively bring these cases. And we've seen prosecutions against perpetrators of sexual violence increase by more than 1,000 percent. This project has been very modestly funded at about a million dollars a year, and the kind of bang you can get for your buck in terms of leveraging a criminal justice system that could function if it were properly trained and motivated and led, and these countries, especially a middle class that is seeing that there's really no future with this total instability and total privatization of security I think there's an opportunity, a window for change.
CA: Vậy sẽ tốn khoảng bao nhiêu tiền để tạo ra sự thay đổi tại một nước, trong ngành cảnh sát chẳng hạn Tôi biết đó cũng chỉ là một phần nhỏ GH: Ví dụ, ở Gatemala, khi tôi bắt đầu làm việc với cảnh sát, thẩm phán hay công tố viên, để hướng dẫn họ cách xử lý các trường hợp đó. Thì tôi đã thấy tỉ lệ công tố viên phản đối xâm hại tình dục tăng lên 1000%. Chương trình được hỗ trợ chỉ khoảng 1 triệu đô/năm, 1 hành động nhỏ có thể tạo ra tiếng vang lớn Việc thúc đẩy hoàn thiện hệ thống luật hình sự sẽ có hiệu quả nếu như chúng ta được huấn luyện và hướng dẫn đúng đắn Và đặc biệt là, giới trung lưu ở những nước đó đã từng nghĩ rằng không có tương lai gì với 1 xã hội bất ổn và không an toàn thì đây là cơ hội để thay đổi.
CA: But to make this happen, you have to look at each part in the chain -- the police, who else? GH: So that's the thing about law enforcement, it starts out with the police, they're the front end of the pipeline of justice, but they hand if off to the prosecutors, and the prosecutors hand it off to the courts, and the survivors of violence have to be supported by social services all the way through that. So you have to do an approach that pulls that all together. In the past, there's been a little bit of training of the courts, but they get crappy evidence from the police, or a little police intervention that has to do with narcotics or terrorism but nothing to do with treating the common poor person with excellent law enforcement, so it's about pulling that all together, and you can actually have people in very poor communities experience law enforcement like us, which is imperfect in our own experience, for sure, but boy, is it a great thing to sense that you can call 911 and maybe someone will protect you.
CA: Nhưng để làm được thì phải có tác động đến từng bộ phận của hệ thống như cảnh sát, ngoài ra còn gì nữa? GH: Về việc thực thi luật pháp thì sẽ bắt đầu từ công an, họ là điểm bắt đầu của sợi dây công lý, nhưng họ giao cho công tố viên, rồi công tố viên chuyển cho quan tòa, và các nạn nhân phải được ủng hộ bởi tất cả các lực lượng đó. Nên ta phải tìm cách tụ họp họ lại. Đôi khi người ở tòa án được học 1 chút, nhưng cảnh sát lại đưa ra bằng chứng sai lạc hoặc cảnh sát đã dính líu tới ma túy hoặc khủng bố và không mảy may cho rằng những người nghèo cũng cần một hệ thống luật nghiêm túc, Vậy nên, vấn đề là tập trung mọi nguồn lực và ta có thể giúp người nghèo khó ấy được hưởng hệ thống luật như chúng ta, mặc dù đôi khi không phải hoàn hảo, nhưng riêng chuyện có thể gọi 911 và tin rằng mình sẽ được bảo vệ, là đã quý lắm rồi.
CA: Gary, I think you've done a spectacular job of bringing this to the world's attention in your book and right here today.
CA: Gary, tôi nghĩ anh đã làm 1 việc tuyệt vời là làm cho vấn đề này được chú ý trên toàn thế giới qua cuốn sách của anh, và ngay tại đây hôm nay.
Thanks so much.
Cám ơn anh rất nhiều.
Gary Haugen.
Gary Haugen.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)