So I'll be talking about the success of my campus, the University of Maryland, Baltimore County, UMBC, in educating students of all types, across the arts and humanities and the science and engineering areas. What makes our story especially important is that we have learned so much from a group of students who are typically not at the top of the academic ladder -- students of color, students underrepresented in selected areas. And what makes the story especially unique is that we have learned how to help African-American students, Latino students, students from low-income backgrounds, to become some of the best in the world in science and engineering.
Hôm nay tôi sẽ nói về thành công của trường chúng tôi trường Đại Học Maryland, Baltimore, UMBC đã và đang giảnh dạy cho ngành nghệ thuật, ngành nhân văn ngành khoa học và cả những kỹ sư tương lại Điều làm cho câu chuyện của chúng tôi đặc biệt thú vị là chúng tôi đã học đươc rất nhiều từ một nhóm học sinh những người mà không năm trong những người điểm cao nhất của trường học sinh da màu, những học sinh không năm trong khu vực được chọn và thứ làm cho cau chuyện này thực sự đặc biệt là chúng tôi đã học được cách để giúp dỡ những học sinh Mỹ gốc Phi, và cả những học sinh La tinh những học sinh từ khu vực thu nhập thấp trở thành những nhà khoa học giỏi nhất và những kỹ sư giỏi nhất
And so I begin with a story about my childhood. We all are products of our childhood experiences. It's hard for me to believe that it's been 50 years since I had the experience of being a ninth grade kid in Birmingham, Alabama, a kid who loved getting A's, a kid who loved math, who loved to read, a kid who would say to the teacher -- when the teacher said, "Here are 10 problems," to the class, this little fat kid would say, "Give us 10 more." And the whole class would say, "Shut up, Freeman." And there was a designated kicker every day. And so I was always asking this question: "Well how could we get more kids to really love to learn?"
Tôi sẽ bắt đầu với tuổi thơ của tôi Chúng ta đều chịu ảnh hưởng của thời niên thiếu mà Thật là khó để tin răng đã 50 năm rồi ke từ ngày tôi là một học sinh lớp 9 ở Birmingham, Alabama một kẻ lúc nào cũng đạt điểm A tôi thích toán, và cả đọc sách nữa tôi đã nói với giáo viên khi bà ấy chỉ ra " 10 vấn đề trong lớp" với lớp tôi tôi đã nói " Cho bọn em thêm 10 nữa đi cô" Rồi cả lớp đồng thanh " Im đi, Freeman" Sau đó thì tôi bị cách ly luôn trong lớp Và rồi tôi không ngừng tự hỏi " Làm thế nào để có thêm những người thực sự thích học ? "
And amazingly, one week in church, when I really didn't want to be there and I was in the back of the room being placated by doing math problems, I heard this man say this: "If we can get the children to participate in this peaceful demonstration here in Birmingham, we can show America that even children know the difference between right and wrong and that children really do want to get the best possible education." And I looked up and said, "Who is that man?" And they said his name was Dr. Martin Luther King. And I said to my parents, "I've got to go. I want to go. I want to be a part of this." And they said, "Absolutely not."
Và, thật tuyệt làm sao, vào mọt dịp đi nhà thờ lúc đó thì tôi chả muốn ở đó tí nào tôi đang ở sau khán phòng, chăm chú làm toán Và tôi đã nghe một người đàn ông nói thế này " Nếu chúng ta có thể hướng bọn trẻ vào những cuộc biểu tình hòa bình ở đây, ở ngày Birthmingham " chúng ta có thể cho cả nước Mỹ thấy cả trẻ con cũng biết phân biệt tốt và xấu và chúng thực sự muốn sự giáo dục tốt nhất có thể " Tôi đã ngước nhìn lên và hỏi " Ông kia là ông nào thế ạ " Và mọi người nói đó là Martin Luther King Sau đó tôi nói với bố mẹ " Con phải đi con muốn đi. Con muốn tham gia vào cái này" Và họ nói " Không bao giờ "
(Laughter)
( Cười )
And we had a rough go of it. And at that time, quite frankly, you really did not talk back to your parents. And somehow I said, "You know, you guys are hypocrites. You make me go to this. You make me listen. The man wants me to go, and now you say no." And they thought about it all night. And they came into my room the next morning. They had not slept. They had been literally crying and praying and thinking, "Will we let our 12-year-old participate in this march and probably have to go to jail?" And they decided to do it. And when they came in to tell me, I was at first elated. And then all of a sudden I began thinking about the dogs and the fire hoses, and I got really scared, I really did. And one of the points I make to people all the time is that sometimes when people do things that are courageous, it doesn't really mean that they're that courageous. It simply means that they believe it's important to do it.
Sau đó thì tôi bất hòa với bố mẹ Thẳng thắn mà nói, vào thời điểm đó thì chả ai muốn nói chuyện với bố mẹ cả Và rồi chả hiểu sao tôi nói " Bố mẹ biết không, 2 người đúng là đạo đức giả Bố mẹ bảo con đến đó. Bố mẹ bảo con nghe. Người đàn ông đó muốn chúng ta đi, và bây giờ bố mẹ nói không Tối hôm đó họ đã dành cả đêm để nghĩ về chuyện đó Sáng hôm sau họ ở bên phòng tôi Họ không ngủ cả đem Bố mẹ đã khóc, đã cầu nguyên và suy nghĩ " Liệu chúng ta có thể thể đứa trẻ mới 12 tuổi của chúng ta tham gia vào Tháng Ba này và rồi có thể nó sẽ bị vào tù không ? " Và họ quyết định cho phép tôi Khi bố me đến bên và nói tôi điều đó Lúc đó tôi đúng là bồng bột Sau đó tôi luôn nghĩ đến những con chó và những ngọn đuốc và tôi đã rất sợ, thực sự đấy. Và một trong những điều mà tôi hiều về mọi người đó là thi thoảng, khi họ làm những chuyện can đảm điều đó không có nghĩa là họ can đảm điều đó có nghĩa là họ tin chuyện họ làm là đúng
I wanted a better education. I did not want to have to have hand-me-down books. I wanted to know that the school I attended not only had good teachers, but the resources we needed. And as a result of that experience, in the middle of the week, while I was there in jail, Dr. King came and said with our parents, "What you children do this day will have an impact on children who have not been born."
Tôi muốn được học hành tốt hơn Toi không muốn phải dùng những quyển sách chuyền tay Tôi muốn biết cái trường mà tôi đã vào không chỉ có những giáo viên tốt, mà còn có những thứ mà chúng tôi cần Và nhờ có sự trải nghiệm đó vào khoảng giữa tuần, khi tôi đang ở trong tù Dr.King đã đến và nói với bố mẹ tôi rằng "Điều mà những đứa trẻ làm hôm này sẽ ảnh hưởng đến cả những đứa trẻ thậm chí còn chưa được sinh ra"
I recently realized that two-thirds of Americans today had not been born at the time of 1963. And so for them, when they hear about the Children's Crusade in Birmingham, in many ways, if they see it on TV, it's like our looking at the 1863 "Lincoln" movie: It's history. And the real question is, what lessons did we learn? Well amazingly, the most important for me was this: That children can be empowered to take ownership of their education. They can be taught to be passionate about wanting to learn and to love the idea of asking questions.
Tôi đã nhận ra một điều răng 2 phần 3 người Mỹ ngày nay Không được sinh ra trong năm 1963 Và khi họ nghe đến Cuộc biểu tình của những đứa trẻ ở Bithmingham Theo rất nhiều cách, giả sử là qua TV Nó giống như cách mà chúng ta nhìn về bộ phim "Lincoln" năm 1863 Đó là lịch sử Và câu hỏi đặt ra là, chúng ta đã học được bài học gì ? Với tôi, điều quan trọng nhất mà tôi học được là Trẻ con có quyền được làm chủ sự giáo dục của chính chúng Chúng nên được dạy để đam mê việc học và để yêu thích việc đặt câu hỏi
And so it is especially significant that the university I now lead, the University of Maryland, Baltimore County, UMBC, was founded the very year I went to jail with Dr. King, in 1963. And what made that institutional founding especially important is that Maryland is the South, as you know, and, quite frankly, it was the first university in our state founded at a time when students of all races could go there. And so we had black and white students and others who began to attend. And it has been for 50 years an experiment. The experiment is this: Is it possible to have institutions in our country, universities, where people from all backgrounds can come and learn and learn to work together and learn to become leaders and to support each other in that experience?
Và việc đó thực sự có ý nghĩa Như trường đại học mà bây giờ tôi đang điều hành đây Trưởng Đại Học Maryland, hạt Baltimore được thành lập vào năm 1963, năm tôi vào tù với ngài King Và thứ làm cho việc đó thực sự quan trọng là như bạn biết đấy, Maryland ở phía nam và, nói thẳng ra, đó là trường đại học đâu tiền của Bang chúng tôi được thành lập vào cái năm mà toàn bộ học sinh đãng nhé được vào đây Và rồi chúng tôi là học sinh da màu và học sinh da trắng, và những người khác nữa vào học Đó là một thử thách dài 50 năm Thử thách đó là Liệu có khả thi không khi đất nước chúng ta có những học viện, trưởng đai học nơi mà mọi người không phân biệt đẳng cấp vùng miền có thể học và nghiên cứu cùng nhau để trở thành những nhà lãnh đạo để giúp đỡ nhau vượt qua thử thách này ?
Now what is especially important about that experience for me is this: We found that we could do a lot in the arts and humanities and social sciences. And so we began to work on that, for years in the '60s. And we produced a number of people in law, all the way to the humanities. We produced great artists. Beckett is our muse. A lot of our students get into theater. It's great work. The problem that we faced was the same problem America continues to face -- that students in the sciences and engineering, black students were not succeeding. But when I looked at the data, what I found was that, quite frankly, students in general, large numbers were not making it. And as a result of that, we decided to do something that would help, first of all, the group at the bottom, African-American students, and then Hispanic students.
Và bây giờ, tôi xin được nói vài điều cực kì quan trọng về những gì tôi đã trải qua Chúng tôi đã hiểu ra rằng chúng ta có thể làm rất nhiều trong các ngành hội họa,nhân văn và khoa học xã hội Sau đó chúng tôi bắt đầu làm hướng vào đó, trong những năm 1960 Chúng tôi đã đào tạo ra kha khá những người làm luật, những người được hướng đến sự nhân văn Chúng tôi cũng đào tạo ra nhiều nghê sĩ. Beckett là một trong số đó Rất nhiều học sinh của chúng tôi làm việc trong các nhà hát lớn Đó thực sự là thành công của chúng tôi Vấn đề là chúng tôi cũng gặp phải chuyện mà nước Mỹ vẫn đang đối đầu học sinh trong những ngành về khoa học kĩ thuật học sinh da màu không được thành công cho lắm Nhưng khi tôi nhìn vào dữ liệu Thứ mà tôi tìm thấy là rất nhiều học sinh rất nhiều cũng bị như như vậy Và như là một điều tất yếu chúng tôi quyết định làm một vài thứ để giúp đỡ chúng, đầu tiên là những học sinh ở nhóm dưới cùng, học sinh Mỹ gốc Phi, rồi đến học sinh Tây Ban Nha
And Robert and Jane Meyerhoff, philanthropists, said, "We'd like to help." Robert Meyerhoff said, "Why is it that everything I see on TV about black boys, if it's not about basketball, is not positive? I'd like to make a difference, to do something that's positive." We married those ideas, and we created this Meyerhoff Scholars program. And what is significant about the program is that we learned a number of things. And the question is this: How is it that now we lead the country in producing African-Americans who go on to complete Ph.D.'s in science and engineering and M.D./Ph.D.'s? That's a big deal. Give me a hand for that. That's a big deal. That's a big deal. It really is.
Và rồi Robert và Jane Meyerhoff, 2 nhà từ thiện nói :" Chúng tôi muốn giúp". Robert đã nói như này:" Tại sao tất cả những thứ mà tôi thấy trên TV về những câu bé da màu nếu nó không phải liên quan đến bóng chày, thì nó không tốt Tôi muốn tạo ra sự khác biệt, làm một thứ gì đó thực sự tốt" Chúng tôi thích ý tưởng đó, và rối chúng tôi sáng lập ra chương trình Meyerhoff Scholars Và có một việc rất có ý nghĩa về chương trình này chúng tôi đã học được rất nhiều thứ Và câu hỏi là Chúng tôi sẽ phải dẫn đường cho việc đào tạo những người Mỹ gốc Phi ở đất nước này như thế nào ? Đó là những người sẽ lấy những bằng thạc sĩ tiếng sĩ trong những ngành khoa học và kĩ thuật. Đó là một thử thách lớn, Cho tôi xem cánh tay ủng hộ của các bạn nào. Thử thách lớn đấy Nó thực sự lớn, Thực sự luôn.
(Applause)
( Vỗ tay )
You see, most people don't realize that it's not just minorities who don't do well in science and engineering. Quite frankly, you're talking about Americans. If you don't know it, while 20 percent of blacks and Hispanics who begin with a major in science and engineering will actually graduate in science and engineering, only 32 percent of whites who begin with majors in those areas actually succeed and graduate in those areas, and only 42 percent of Asian-Americans.
Bạn thấy đấy, hầu hết mọi người đều không nhận ra rằng không phải chỉ những người thuốc nhóm thiểu số không thành công trong lĩnh vực khoa học kĩ thuật Thực ra, bạn đang nói đến toàn bộ người Mỹ Nếu bạn chưa biết, thì trong khi 20% người da đen và người gốc Tây Ban Nha những người đang bắt đầu việc họ trong các ngành khoa học kĩ thuât sẽ chắc chắn tốt nghiệp trong các ngành này và chỉ 32% số người da trắng học những nghành này mới thành công và tốt nghiệp được và tương tự như trên với người Mỹ gốc Á, cũng chỉ là 42%.
And so, the real question is, what is the challenge? Well a part of it, of course, is K-12. We need to strengthen K-12. But the other part has to do with the culture of science and engineering on our campuses. Whether you know it or not, large numbers of students with high SAT's and large numbers of A.P. credits who go to the most prestigious universities in our country begin in pre-med or pre-engineering and engineering, and they end up changing their majors. And the number one reason, we find, quite frankly, is they did not do well in first year science courses. In fact, we call first year science and engineering, typically around America, weed-out courses or barrier courses.
Câu hỏi đặt ra là, thực sự thì vấn đề ở đây là gì ? Một phần của vấn đề là K-12 Chúng ta cần củng cố K-12 Nhưng cũng cần nhiều việc nữa phải làm trong cái cốt lõi của những trường đại học khoa học kĩ thuật của chúng ta Nếu bạn vẫn chưa biết, thì rất nhiều học sinh với điểm SAT rất cao và điểm A.P cũng cao nữa những học ở những trường uy tín nhất nước Bắt đầu việc học trong các ngành kĩ thuật của họ, và họ không bao giờ học nữa Chúng tôi đã tìm ra kha khá lý do một trong số đó là họ đã không học tốt trong năm đầu tiên Thực tế, chúng tôi gọi năm học đầu tiên trong ngành khoa học kĩ thuật đầu tiên trên khắp nước Mỹ Là năm học " Nghỉ học " hoặc " Kẻ đào mộ "
How many of you in this audience know somebody who started off in pre-med or engineering and changed their major within a year or two? It's an American challenge. Half of you in the room. I know. I know. I know. And what is interesting about that is that so many students are smart and can do it. We need to find ways of making it happen.
Bao nhiêu người trong số các bạn biết những người đã bắt đầu năm học đầu tiên trong ngành học kĩ thuật và sang các năm sau thì họ thay đổi ngành học ? Đó thực sự là vấn đề của nước Mỹ. Một nửa trong số các bạn cơ à. Tôi biết. Tôi biết. Tôi biết rồi Và điều thú vị là Có rất nhiều sinh viên thông minh và họ hoàn toàn có thể học được Chúng ta cần tìm ra những cách để giúp đỡ cho việc đó
So what are the four things we did to help minority students that now are helping students in general? Number one: high expectations. It takes an understanding of the academic preparation of students -- their grades, the rigor of the course work, their test-taking skills, their attitude, the fire in their belly, the passion for the work, to make it. And so doing things to help students prepare to be in that position, very important. But equally important, it takes an understanding that it's hard work that makes the difference. I don't care how smart you are or how smart you think you are. Smart simply means you're ready to learn. You're excited about learning and you want to ask good questions.
Và đâu là 4 điều mà chúng tôi đã làm để giúp những học sinh đó và vẫn đang giúp những học sinh khác ? Điều 1: Hãy kì vọng cao Điều này cần sự hiểu biết và chuẩn bị từ phía học sinh Bậc học của họ, sự khắc nghiệt của chương trình học kĩ năng của họ, thái độ của họ lửa nhiệt huyết, sự đam mê cho ngành học, đều để dành cho việc đó cả Và chúng ta cũng cần làm những việc giúp học sinh chuẩn bị cho vị trí của họ, điều này rất quan trọng Nhưng quan trọng không kém, đó là chúng ta cần họ hiểu rằng " Có công mài sắt có ngày nên kim". Tôi không quan tâm bạn thông minh như nào hay bạn nghĩ bạn thông minh như nào Thông minh chỉ đơn giản là bạn có thể học và bạn sắn sàng Bạn rất thích học và bạn thực sự muốn hỏi những câu hỏi mang hướng chuyên sâu
I. I. Rabi, a Nobel laureate, said that when he was growing up in New York, all of his friends' parents would ask them "What did you learn in school?" at the end of a day. And he said, in contrast, his Jewish mother would say, "Izzy, did you ask a good question today?" And so high expectations have to do with curiosity and encouraging young people to be curious. And as a result of those high expectations, we began to find students we wanted to work with to see what could we do to help them, not simply to survive in science and engineering, but to become the very best, to excel.
I.I Rabi, người đoạt giải Nobel, đã nói trong thời niên thiếu của ông rằng tất cả cha mẹ của bạn ông hỏi họ " Hôm này con học gì thế" vào cuối ngày Và ông nói, đánh nhẽ, bố mẹ phải hỏi " Izzy, hôm nay con có câu hỏi nào hay không " And rồi sự kỳ vọng sẽ phải đến với sự tò mò và khuyến khích những người đang học phải tò mò Và như là sự tất yếu của việc kỳ vọng lớn Chúng tôi bắt đầu làm cho những học sinh mà chúng tôi làm việc cùng nhìn ra những thứ mà chúng tôi có thể làm cho họ không chỉ đơn giản là sống sót trong ngành khoa học và kĩ thuật mà còn phải là người giỏi nhất, người dẫn đầu
Interestingly enough, an example: One young man who earned a C in the first course and wanted to go on to med school, we said, "We need to have you retake the course, because you need a strong foundation if you're going to move to the next level." Every foundation makes the difference in the next level. He retook the course. That young man went on to graduate from UMBC, to become the first black to get the M.D./Ph.D. from the University of Pennsylvania. He now works at Harvard. Nice story. Give him a hand for that too.
Và đây là một ví dụ rất thú vị Có một chàng trai trẻ luôn bị điểm C trong năm đầu tiên và đã muốn chuyển sang trường y Chúng tôi nói" Chúng tôi cần em học lại, vì em cần có một sự chuẩn bị tốt nếu em muốn học lên các cấp tiếp theo" Sự chuẩn bị qua mỗi cấp thì lại khác đi Anh ấy đã học lại Và đã tốt nghiệp UMBC Và đã trở thành người da đen đầu tiên tốt nghiệp và lấy bằng thạc sĩ của Đại Học Pennsylvania Bây giờ thì anh ấy làm việc ở Havard Câu chuyện quá hay, Đề nghị cho tràng pháo tay.
(Applause)
( Vỗ tay rầm rầm )
Secondly, it's not about test scores only. Test scores are important, but they're not the most important thing. One young woman had great grades, but test scores were not as high. But she had a factor that was very important. She never missed a day of school, K-12. There was fire in that belly. That young woman went on, and she is today with an M.D./Ph.D. from Hopkins. She's on the faculty, tenure track in psychiatry, Ph.D. in neuroscience. She and her adviser have a patent on a second use of Viagra for diabetes patients. Big hand for her. Big hand for her. (Applause) And so high expectations, very important.
Điều thứ 2, điểm số không phải là điều quan trọng nhất Điểm quan trọng, nhưng chưa phải nhất Một có gái trẻ học lên cao rồi, nhưng điểm thì không cao Nhung có một điểm cực kì quan trọng Cô ấy chưa bao giờ nghỉ một ngày ở trường Có động lực ở đây rồi Cô ấy tiếp tục học, và bây giờ cô ấy đang có bằng cử nhân thạc sĩ từ Hopskin Cô ấy rất tài năng, Cô ấy và cố vấn của cô đã làm việc rất kiên nhẫn để tìm ra công dụng thứ 2 của Viagra cho bệnh nhân tiểu đường Vỗ tay tiếp đê, Vỗ tay tiếp nào ( Vỗ tay rào rào ) Và sự kỳ vọng lớn cũng thế, cực kì quan trọng
Secondly, the idea of building community among the students. You all know that so often in science and engineering we tend to think cutthroat. Students are not taught to work in groups. And that's what we work to do with that group to get them to understand each other, to build trust among them, to support each other, to learn how to ask good questions, but also to learn how to explain concepts with clarity. As you know, it's one thing to earn an A yourself, it's another thing to help someone else do well. And so to feel that sense of responsibility makes all the difference in the world. So building community among those students, very important.
Thứ 2 là ý tưởng về việc xây dựng một cộng đồng cho sinh viên Tất cả các bạn đều biết người làm trong ngành khoa học kĩ thuật thì điều suy nghĩ rất khắc nghiệt và độc lập Học sinh thì không được dạy làm việc nhóm Và đó là những thứ chúng tôi làm với những nhóm đó làm cho họ hiểu nhau xây dựng lòng tin giữa họ, giúp đỡ lẫn nhau học cách đặt ra những câu hỏi tốt và cũng học để diễn đạt ý tưởng rõ ràng nữa Như bạn biết, tự mình đạt điểm A thì nhạt lắm nhưng giúp người khác đạt điểm cao thì lại là một việc khác Cái cảm giác có trách nhiệm với cái gì đó nó thay đổi tất cả mọi thứ trên thế giới này Vậy nên xây dựng một cộng hướng đến sinh viên là cực kì quan trọng
Third, the idea of, it takes researchers to produce researchers. Whether you're talking about artists producing artists or you're talking about people getting into the social sciences, whatever the discipline -- and especially in science and engineering, as in art, for example -- you need scientists to pull the students into the work. And so our students are working in labs regularly.
Điều thứ 3, là về việc sự nghiên cứu hướng đến việc đào tạo ra nhà nghiên cứu ( sự nghiên cứu nghiêm túc ) Nếu bạn đang nói đến những nghệ sĩ trong việc đào tạo ra những nghệ sĩ hay nói đến những người làm trong ngành khoa học xã hội cho dù ở lĩnh vực nào, và đặc biệt là khoa học kĩ thuật, cũng như nghệ thuật, ví dụ như bạn cần một nhà khoa học hướng dẫn học sinh học Và rồi học sinh của chúng ta sẽ làm việc trong những phòng thí nghiệm
And one great example that you'll appreciate: During a snowstorm in Baltimore several years ago, the guy on our campus with this Howard Hughes Medical Institute grant literally came back to work in his lab after several days, and all these students had refused to leave the lab. They had food they had packed out. They were in the lab working, and they saw the work, not as schoolwork, but as their lives. They knew they were working on AIDS research. They were looking at this amazing protein design. And what was interesting was each one of them focused on that work. And he said, "It doesn't get any better than that."
Và có một ví dụ cực kì hay mà bạn sẽ thích Trong trận bão tuyết ở Baltimore vài năm trước Có một người trong trường chúng tôi với học viện y học Howard Hughes đã làm việc trong phòng thí nghiệm của anh ấy vài ngày liền và tất cả sinh viên thì không muốn rời khỏi phòng thí nghiệm Họ mang đồ ăn theo Bọn họ thực sự làm việc trong phòng thí nghiệm Họ nhìn thấy, không phải chỉ học suông, mà như sống trong công việc vậy Bọn họ nghiên cứu về AIDS Bọn họ nghiên cứu về sự thú vị của thiết kế protein Và lúc đó thì họ cực kì thích thú với công việc Anh ấy nói : Chưa bao mọi việc giờ tốt hơn thế
And then finally, if you've got the community and you've got the high expectations and you've got researchers producing researchers, you have to have people who are willing as faculty to get involved with those students, even in the classroom. I'll never forget a faculty member calling the staff and saying, "I've got this young man in class, a young black guy, and he seems like he's just not excited about the work. He's not taking notes. We need to talk to him." What was significant was that the faculty member was observing every student to understand who was really involved and who was not and was saying, "Let me see how I can work with them. Let me get the staff to help me out." It was that connecting. That young man today is actually a faculty member M.D./Ph.D. in neuroengineering at Duke. Give him a big hand for that.
Và rồi cuối cùng, nếu bạn có một công đồng Và sự kì vọng cao và bạn có sự nghiên cứu nghiêm túc, bạn có những người sẵn sàng giảng dạy để hòa mình vào học sinh, kể cả trong lớp học Tôi sẽ không bao giờ một người đã tham gia giảng dạy, anh ấy nói " Có một anh bạn trẻ, da đen trong lớp chúng ta anh ấy không thích bài học lắm anh ấy không ghi chép gì cả. Chúng ta cần nói chuyện với anh ta" Giáo viên đó đã làm một việc cực kì quan trọng, đó là giao tiếp với mỗi học sinh để hiểu xem ai thực sự đang học và ai không Anh ấy nói" Để xem tôi có thể làm gì để làm việc với họ Tôi muốn có người giúp tôi " Và thé là sự kết nối hình thành Cậu trẻ đó bây giờ là nhân viên giảng dạy của chương trình đào tạo thạc sĩ ở Duke Vỗ tay nào mọi người
(Applause)
( Vỗ tay )
And so the significance is that we have now developed this model that is helping us, not only finally with evaluation, assessing what works. And what we learned was that we needed to think about redesigning courses. And so we redesigned chemistry, we redesigned physics. But now we are looking at redesigning the humanities and social sciences. Because so many students are bored in class. Do you know that? Many students, K-12 and in universities, don't want to just sit there and listen to somebody talk. They need to be engaged.
Việc phát triển ra mô hình này cực kì quan trọng nó đã giúp chúng ta, không chỉ cuối cùng với sự đánh giá mọi việc chúng ta làm Và thứ mà chúng tôi học được là chúng tôi cần phải nghĩ lại về việc thiết kế lại quá trình học Sau đó chúng tôi đã điều chỉnh lại môn hóa, môn vật lý Nhưng bây giờ chúng tôi đang hướng đến việc thiết kế lại môn văn học và khoa học kĩ thuật Bởi vì học sinh thì thấy rất chán khi học môn này Bạn có biết điều đó không ? rất nhiều học sịnh cả ở K12 và các trường đại học không hê muốn ngồi một chỗ và nghe mọi người nói Bọn họ cần được kết nói với nhau
And so we have done -- if you look at our website at the Chemistry Discovery Center, you'll see people coming from all over the country to look at how we are redesigning courses, having an emphasis on collaboration, use of technology, using problems out of our biotech companies on our campus, and not giving students the theories, but having them struggle with those theories. And it's working so well that throughout our university system in Maryland, more and more courses are being redesigned.
Và chúng tôi đã giải quyết việc đó, nếu bạn nhìn vào website của chúng tôi - Chemistry Discovery Center ( trung tâm nghiên cứu hóa học ) bạn sẽ thấy rất nhiều người đến từ khắp đất nước đên đây để được chứng kiến khoa học được thiết kế lại của chúng tôi chúng tôi coi trọng sự đoàn kết, tính thực tế của công nghệ chúng tôi dùng những vấn đề của các công ty công nghệ sinh học trong khóa học của chúng tôi chúng tôi không đưa cho học sinh lý thuyết suông chúng tôi để học sinh tự tìm ra chúng Cơ chế đó vận hành rất tốt ở đại học Maryland rất nhiều chương trình học đang được thiết kế lại
It's called academic innovation.
Chúng tôi gọi nó là sự đổi mới trong giáo dục
And what does all of that mean? It means that now, not just in science and engineering, we now have programs in the arts, in the humanities, in the social sciences, in teacher education, even particularly for women in I.T. If you don't know it, there's been a 79-percent decline in the number of women majoring in computer science just since 2000. And what I'm saying is that what will make the difference will be building community among students, telling young women, young minority students and students in general, you can do this work. And most important, giving them a chance to build that community with faculty pulling them into the work and our assessing what works and what does not work. Most important, if a student has a sense of self, it is amazing how the dreams and the values can make all the difference in the world.
Và điều đó có ý nghĩa gì ? Nó có nghĩa là, không chỉ ngành khoa học kỹ thuật được cải tiến mà còn cả nghệ thuật, nhân văn, khoa học xã hội nữa trong việc đào tạo ra giáo viên, thậm chí trong cả việc hướng dẫn phụ nữ sự dụng máy tinh Nếu bạn chưa biết, có khoàng 79% phụ nữ đã bỏ chương trình học trong các ngành máy tính từ năm 2000 Và điều tôi đang nói ở đây sẽ thay đổi tất cả chúng tôi sẽ xây dựng một cộng đồng dành riêng cho sinh viên chúng tôi sẽ cho phụ nữ, học sinh nhóm thiểu số và cả học sinh bình thường thấy rằng chúng ta có thể làm được Và điều quan trọng nhất, là cho họ cơ hội để xây nên cộng đồng đó với sự thúc đẩy trong giảng dạy sẽ đưa họ vào công việc này và sự đánh giá xem cái gì hiệu quả và cái gì không Điều quan trọng nhất, nếu học sinh đã có ý thức với chính bản thân thì những giấc mơ của chúng sẽ trở nên rất tuyết diệu điều đó có thể thay đổi thế giới
When I was a 12-year-old child in the jail in Birmingham, I kept thinking, "I wonder what my future could be." I had no idea that it was possible for this little black boy in Birmingham to one day be president of a university that has students from 150 countries, where students are not there just to survive, where they love learning, where they enjoy being the best, where they will one day change the world.
Khi tôi chỉ là một thằng bé 12 tuổi ở Birmingham tôi luôn nghĩ : tương lai mình sau này sẽ như thế nào" Tôi không nghĩ rằng cậu bé da đen ở Birmingham một ngày nào đó trở thành giám đốc một trường đại học với học sinh từ 150 nước trên khắp thế giới nơi mà sinh viên không ở đó chỉ để tồn tại mà đây là nơi mà họ yêu việc học, nơi mà họ sẽ trở thành những người giỏi nhất nơi mà một ngày họ sẽ thay đổi cả thế giới
Aristotle said, "Excellence is never an accident. It is the result of high intention, sincere effort and intelligent execution. It represents the wisest option among many alternatives." And then he said something that gives me goosebumps. He said, "Choice, not chance, determines your destiny." Choice, not chance, determines your destiny, dreams and values.
Aristotle nói :" Đỉnh cao không phải ngẫu nhiên mà có nó là kết quả của mong ước tốt độ, nỗ lực chân thành và sự hoàn hảo của trí thông mình" Nó đại diện cho cái tuyệt với nhất giữa rất nhiều sự lựa chọn" Và ông ấy còn nói một điều đã kích thích tôi Ông ấy nói:"lựa chọn, chứ không phải cơ hội, sẽ quyết định số phận của bạn." Sự lựa chọn, không phải cơ hội, mới là thứ quyết định số phận, giấc mơ và giá trị của bạn
Thank you all very much.
Xin cảm ơn tất cả rất nhiều
(Applause)
( Vỗ tay )