How will we be remembered in 200 years? I happen to live in a little town, Princeton, in New Jersey, which every year celebrates the great event in Princeton history: the Battle of Princeton, which was, in fact, a very important battle. It was the first battle that George Washington won, in fact, and was pretty much of a turning point in the war of independence. It happened 225 years ago. It was actually a terrible disaster for Princeton. The town was burned down; it was in the middle of winter, and it was a very, very severe winter. And about a quarter of all the people in Princeton died that winter from hunger and cold, but nobody remembers that. What they remember is, of course, the great triumph, that the Brits were beaten, and we won, and that the country was born. And so I agree very emphatically that the pain of childbirth is not remembered. It's the child that's remembered. And that's what we're going through at this time.
Sau 200 năm nữa, chúng ta sẽ được nhớ tới như thế nào? Tôi tình cờ sống ở một thành phố nhỏ, Princeton, ở New Jersey, nơi mà hàng năm kỷ niệm sự kiện trọng đại trong lịch sử Princeton: Trận Chiến Princeton, một trận đánh vô cùng quan trọng trên thực tế. Đó là trận thắng đầu tiên của George Washington, và là một bước ngoặt trong cuộc đấu tranh giành độc lập. Nó xảy ra 225 năm trước. Nó đúng là một thảm họa khủng khiếp đối với Princeton. Cả thành phố bị thiêu trụi giữa mùa đông, và đó là một mùa đông vô cùng khắc nghiệt. Và ¼ dân số Princeton đã qua đời vào mùa đông ấy vì đói và rét, nhưng không ai còn nhớ điều đó. Điều mà họ nhớ, tất nhiên, là chiến thắng vĩ đại: Người Anh bị đánh bại, và chúng ta thắng, và nước ta được thành lập. Và tôi đồng ý triệt để rằng nỗi đau đớn khi sinh con không được nhớ tới, người ta chỉ nhớ tới đứa trẻ. Và đó là điều mà chúng ta đang trải qua.
I wanted to just talk for one minute about the future of biotechnology, because I think I know very little about that -- I'm not a biologist -- so everything I know about it can be said in one minute. (Laughter) What I'm saying is that we should follow the model that has been so successful with the electronic industry, that what really turned computers into a great success, in the world as a whole, is toys. As soon as computers became toys, when kids could come home and play with them, then the industry really took off. And that has to happen with biotech.
Tôi chỉ muốn dành một phút để nói về tương lai của Công nghệ Sinh học, bởi vì tôi nghĩ rằng tôi biết quá ít về nó -- tôi đâu phải nhà Sinh học -- vì thế mọi điều tôi biết về nó có thể được nói ra chỉ trong một phút. (Tiếng cười) Điều mà tôi đang nói là chúng ta nên học tập mô hình mà đã rất thành công với ngành công nghiệp thiết bị điện tử: và đã biến máy vi tính thành một thành công lớn trên thế giới như một món đồ chơi. Ngay khi những chiếc máy vi tính trở thành các món đồ chơi, khi lũ trẻ có thể về nhà và chơi với chúng, là khi mà ngành công nghiệp thực sự cất cánh. Và điều này buộc phải xảy tới với công nghệ sinh học
There's a huge -- (Laughter) (Applause) -- there's a huge community of people in the world who are practical biologists, who are dog breeders, pigeon breeders, orchid breeders, rose breeders, people who handle biology with their hands, and who are dedicated to producing beautiful things, beautiful creatures, plants, animals, pets. These people will be empowered with biotech, and that will be an enormous positive step to acceptance of biotechnology. That will blow away a lot of the opposition. When people have this technology in their hands, you have a do-it-yourself biotech kit, grow your own -- grow your dog, grow your own cat. (Laughter) (Applause) Just buy the software, you design it. I won't say anymore, you can take it on from there. It's going to happen, and I think it has to happen before the technology becomes natural, becomes part of the human condition, something that everybody's familiar with and everybody accepts.
Có một -- (Tiếng cười) (Vỗ tay) -- có một cộng đồng lớn trên thế giới gồm những nhà sinh học thực dụng, những người gây giống chó, gây giống bồ câu, gây giống phong lan, gây giống hoa hồng -- những người nắm giữ sinh học trong lòng bàn tay của họ, và những người tận tâm chế tạo ra những thứ tuyệt đẹp, những sinh vật tuyệt đẹp: cây cối, thú vật, vật nuôi. Họ sẽ được tiếp sức bởi công nghệ sinh học, và đó sẽ là một bước tiến khổng lồ cho sự đón nhận công nghệ sinh học. Điều đó sẽ thổi bay rất nhiều ý kiến phản đối. Khi con người nắm bắt được kỹ thuật này, bạn sẽ có một bộ đồ dùng công nghệ sinh học dạng tự tháo lắp, để tự nuôi cấy con chó, con mèo của bạn. (Tiếng cười) (Vỗ tay) Chỉ cần mua phần mềm, và tự thiết kế. Tôi sẽ không nói nhiều nữa, bạn có thể hình dung tiếp từ đây. Điều đó sẽ xảy ra, và tôi nghĩ nó buộc phải xảy ra trước khi công nghệ trở nên tự nhiên, trở nên một phần của đời sống con người, thứ mà mọi người đều quen thuộc và đều chấp nhận.
So, let's leave that aside. I want to talk about something quite different, which is what I know about, and that is astronomy. And I'm interested in searching for life in the universe. And it's open to us to introduce a new way of doing that, and that's what I'll talk about for 10 minutes, or whatever the time remains. The important fact is, that most of the real estate that's accessible to us -- I'm not talking about the stars, I'm talking about the solar system, the stuff that's within reach for spacecraft and within reach of our earthbound telescopes -- most of the real estate is very cold and very far from the Sun.
Hãy gạt điều đó sang một bên. Tôi muốn nói về một điều khá khác biệt, điều mà tôi hiểu biết, và đó là thiên văn học. Và tôi quan tâm tới việc tìm kiếm sự sống trong vũ trụ. Và đang rộng mở cho chúng ta một cách thức mới để làm điều đó, và đó là điều tôi sẽ nói trong 10 phút, hoặc bất cứ phần thời gian còn lại nào. Sự thật quan trọng là, hầu hết những vật thể mà chúng ta có thể tiếp cận được -- tôi không nói về những ngôi sao, tôi đang nói về hệ mặt trời, những vật trong tầm với của tàu vũ trụ và trong tầm thấy của những chiếc kính viễn vọng gắn với mặt đất. Hầu hết các vật thể là rất lạnh và rất xa so với mặt trời.
If you look at the solar system, as we know it today, it has a few planets close to the Sun. That's where we live. It has a fairly substantial number of asteroids between the orbit of the Earth out through -- to the orbit of Jupiter. The asteroids are a substantial amount of real estate, but not very large. And it's not very promising for life, since most of it consists of rock and metal, mostly rock. It's not only cold, but very dry. So the asteroids we don't have much hope for.
Nếu bạn nhìn vào hệ mặt trời như chúng ta biết ngày nay, nó có vài hành tinh gần với mặt trời, và đó là nơi chúng ta sống. Nó có một số đáng kể các tiểu hành tình nằm giữa khoảng từ quỹ đạo của Trái đất đến quỹ đạo của Mộc tinh. Những tiểu hành tinh đó là một số đáng kể các vật thể, nhưng không rộng lắm. Và chúng cũng không hứa hẹn lắm cho sự sống, vì hầu hết chúng bao gồm đá và kim loại, chủ yếu là kim loại. Chúng không chỉ lạnh mà còn rất khô. Vì thế chúng ta không có nhiều hy vọng lắm cho các tiểu hành tinh.
There stand some interesting places a little further out: the moons of Jupiter and Saturn. Particularly, there's a place called Europa, which is -- Europa is one of the moons of Jupiter, where we see a very level ice surface, which looks as if it's floating on top of an ocean. So, we believe that on Europa there is, in fact, a deep ocean. And that makes it extraordinarily interesting as a place to explore. Ocean -- probably the most likely place for life to originate, just as it originated on the Earth. So we would love to explore Europa, to go down through the ice, find out who is swimming around in the ocean, whether there are fish or seaweed or sea monsters -- whatever there may be that's exciting --- or cephalopods. But that's hard to do. Unfortunately, the ice is thick. We don't know just how thick it is, probably miles thick, so it's very expensive and very difficult to go down there -- send down your submarine or whatever it is -- and explore. That's something we don't yet know how to do. There are plans to do it, but it's hard.
Vẫn còn vài nơi thú vị ở xa hơn một chút, các mặt trăng của Mộc tinh và Thổ tinh. Đặc biệt, có một vùng gọi là Europa, đó là -- Europa là một trong những mặt trăng của Mộc tinh, nơi chúng ta thấy được một bề mặt băng rất bằng phẳng trông như thể nó đang trôi nổi trên mặt của một đại dương. Vì thế chúng ta tin rằng trên Europa thực chất có một đại dương sâu thẳm. Và điều đó biến nó thành một điểm khám phá thú vị lạ thường. Đại dương -- gần như là địa điểm lý tưởng nhất để khởi nguồn sự sống, hệt như cách sự sống bắt đầu trên Trái đất. Vì thế chúng tôi muốn khám phá Europa, đào sâu qua lớp băng, tìm hiểu xem ai đang bơi lượn quanh đại dương dù đó là cá hay tảo biển hay những con quái vật biển -- bất kể thứ gì ở đó có thể sẽ lý thú như vậy --- hoặc các động vật thân mềm. Nhưng rất khó để làm được điều đó. Rủi thay, lớp băng khá dày. Chúng ta không biết nó dày bao nhiêu, có thể đến hàng dặm, vì thế sẽ rất tốn kém và khó khăn để xuống tận đó -- gửi theo tàu ngầm hoặc bất cứ thứ gì -- và khám phá. Đó là điều mà chúng tôi vẫn chưa biết cách tiến hành. Có những kế hoạch để làm việc đó, nhưng việc đó là rất khó.
Go out a bit further, you'll find that beyond the orbit of Neptune, way out, far from the Sun, that's where the real estate really begins. You'll find millions or trillions or billions of objects which, in what we call the Kuiper Belt or the Oort Cloud -- these are clouds of small objects which appear as comets when they fall close to the Sun. Mostly, they just live out there in the cold of the outer solar system, but they are biologically very interesting indeed, because they consist primarily of ice with other minerals, which are just the right ones for developing life. So if life could be established out there, it would have all the essentials -- chemistry and sunlight -- everything that's needed.
Đi xa ra một chút, bạn sẽ tìm thấy bên ngoài quỹ đạo của Hải Vương tinh, xa hẳn so với mặt trời, đó là nơi mà lãnh địa của các vật thể thực sự bắt đầu. Bạn sẽ tìm thấy hàng triệu hoặc hàng triệu triệu hoặc hàng tỉ các vật thể mà, chúng ta gọi là Vành đai Kuiper hoặc Đám mây thiên thạch Oort -- chúng là những đám vật thể nhỏ trông như sao chổi khi chúng rơi gần về phía măt trời. Đa số chúng chỉ ở ngoài đó trong sự lạnh giá bên ngoài hệ Mặt trời, nhưng về mặt sinh học chúng lại rất thú vị, bởi vì chúng đơn giản bao gồm băng và các khoáng chất khác, những thứ cần thiết để phát triển sự sống. Vậy nếu sự sống có thể được thiết lập ở ngoài đó nó sẽ có đủ các yếu tố cần thiết: hóa chất và ánh sáng mặt trời mọi thứ mà nó cần.
So, what I'm proposing is that there is where we should be looking for life, rather than on Mars, although Mars is, of course, also a very promising and interesting place. But we can look outside, very cheaply and in a simple fashion. And that's what I'm going to talk about. There is a -- imagine that life originated on Europa, and it was sitting in the ocean for billions of years. It's quite likely that it would move out of the ocean onto the surface, just as it did on the Earth. Staying in the ocean and evolving in the ocean for 2 billion years, finally came out onto the land. And then of course it had great -- much greater freedom, and a much greater variety of creatures developed on the land than had ever been possible in the ocean. And the step from the ocean to the land was not easy, but it happened.
Vậy điều mà tôi đang đề xuất là có những nơi mà chúng ta nên tìm kiếm sự sống, hơn là trên Hỏa tinh, mặc dù Hỏa tinh tất nhiên cũng là một nơi đầy hứa hẹn và thú vị. Nhưng chúng ta có thể nhìn ra xa hơn, theo một cách rẻ hơn và đơn giản hơn. Và đó là điều mà tôi đang chuẩn bị nói về. Hãy tưởng tượng là sự sống đã khởi nguồn trên Europa, và nó đã ở trong lòng đại dương suốt hàng tỷ năm. Có khả năng rằng nó sẽ rời biển và lên đất liền, như đã xảy ra trên Trái Đất. Ở trong lòng đại dương và tiến hóa ở đó suốt 2 tỷ năm, cuối cùng đặt chân lên đất liền. Và rồi tất nhiên nó có một cơ hội lớn -- một cơ hội lớn hơn rất nhiều về sự tự do, và sự đa dạng sinh vật phát triển trên mặt đất so với mọi lúc trước đó trong lòng đại dương. Và bước tiến từ đai dương lên đất liền không hề dễ dàng, nhưng nó đã xảy ra.
Now, if life had originated on Europa in the ocean, it could also have moved out onto the surface. There wouldn't have been any air there -- it's a vacuum. It is out in the cold, but it still could have come. You can imagine that the plants growing up like kelp through cracks in the ice, growing on the surface. What would they need in order to grow on the surface? They'd need, first of all, to have a thick skin to protect themselves from losing water through the skin. So they would have to have something like a reptilian skin. But better -- what is more important is that they would have to concentrate sunlight. The sunlight in Jupiter, on the satellites of Jupiter, is 25 times fainter than it is here, since Jupiter is five times as far from the Sun. So they would have to have -- these creatures, which I call sunflowers, which I imagine living on the surface of Europa, would have to have either lenses or mirrors to concentrate sunlight, so they could keep themselves warm on the surface. Otherwise, they would be at a temperature of minus 150, which is certainly not favorable for developing life, at least of the kind we know. But if they just simply could grow, like leaves, little lenses and mirrors to concentrate sunlight, then they could keep warm on the surface. They could enjoy all the benefits of the sunlight and have roots going down into the ocean; life then could flourish much more. So, why not look? Of course, it's not very likely that there's life on the surface of Europa. None of these things is likely, but my, my philosophy is, look for what's detectable, not for what's probable.
Bây giờ, nếu cuộc sống đã bắt nguồn trên Europa trong lòng đại dương, nó có thể đã tiến lên bề mặt. Sẽ không có không khí ở đó, đó là môi trường chân không. Nó bước ra với cái lạnh, nhưng nó vẫn bước ra. Bạn có thể tưởng tượng các loài cây lớn lên như tảo bẹ qua các vết nứt trên mặt băng, phát triển trên bề mặt. Chúng sẽ cần cái gì để phát triển trên bề mặt? Chúng sẽ cần, trước hết, có một lớp da dày để bảo vệ chúng khỏi mất nước qua bề mặt. Vì thế chúng sẽ có da như da ở loài bò sát. Nhưng còn tốt hơn -- và quan trọng hơn là chúng sẽ phải tập trung ánh sáng mặt trời. Ánh sáng mặt trời ở Mộc tinh, ở trên vệ tinh của Mộc tinh, yếu gấp 25 lần so với trên Trái đất, vì Mộc tinh xa Mặt trời hơn chúng ta tới 5 lần. Vì thế chúng sẽ phải có những sinh vật, mà tôi gọi là hoa hướng dương, thứ tôi tưởng tượng là sẽ sống trên bề mặt của Europa, sẽ phải có hoặc các thấu kính hoặc các tấm gương để tập trung ánh sáng mặt trời, vì thế chúng có thể tự làm ấm trên bề mặt. Nếu không chúng sẽ ở nhiệt độ âm 150 độ, chắc chắn là không thuận lợi để phát triển sự sống, ít nhất là như dạng sống chúng ta biết. Nhưng nếu chúng có thể đơn giản phát triển như lá cây, những thấu kính và gương nhỏ, để tập trung ánh sáng mặt trời, thì chúng có thể giữ ấm trên bề mặt, chúng có thể tận hượng mọi lợi ích từ ánh sáng mặt trời và có rễ đâm sâu xuống đại dương -- sự sống khi ấy có thể đơm hoa kết trái hơn rất nhiều. Vì thế, tại sao không tìm kiếm -- tất nhiên là không dễ xảy ra là có sự sống trên bề mặt Europa. Chẳng thứ nào trong số đó là dễ xảy ra, nhưng tôi, triết lý của tôi là tìm thứ có thể nhận dạng ra được, không phải thứ có thể xảy ra được.
There's a long history in astronomy of unlikely things turning out to be there. And I mean, the finest example of that was radio astronomy as a whole. This was -- originally, when radio astronomy began, Mr. Jansky, at the Bell labs, detected radio waves coming from the sky. And the regular astronomers were scornful about this. They said, "It's all right, you can detect radio waves from the Sun, but the Sun is the only object in the universe that's close enough and bright enough actually to be detectable. You can easily calculate that radio waves from the Sun are fairly faint, and everything else in the universe is millions of times further away, so it certainly will not be detectable. So there's no point in looking." And that, of course, that set back the progress of radio astronomy by about 20 years. Since there was nothing there, you might as well not look. Well, of course, as soon as anybody did look, which was after about 20 years, when radio astronomy really took off. Because it turned out the universe is absolutely full of all kinds of wonderful things radiating in the radio spectrum, much brighter than the Sun. So, the same thing could be true for this kind of life, which I'm talking about, on cold objects: that it could in fact be very abundant all over the universe, and it's not been detected just because we haven't taken the trouble to look.
Có một lịch sử dài trong ngành thiên văn về những thứ khó có thể xảy ra rốt cục lại xảy ra. Và ý tôi là, ví dụ chuẩn xác nhất chính là toàn thể ngành thiên văn vô tuyến. Ban đầu, khi ngành này mới bắt đầu, Ông Jansky, ở phòng thí nghiệm Bell, thu nhận được các sóng vô tuyến điện từ trên bầu trời, và các nhà thiên văn học chính quy đã rất khinh miệt điều này. Họ nói rằng, ừ được rồi, ông có thể thu các sóng vô tuyến điện từ Mặt trời, Nhưng Mặt trời là vật thể duy nhất trong vũ trụ đủ gần và đủ sáng để có thể thu nhận được. Ông có thể dễ dàng tính toán được rằng sóng vô tuyến điện từ Mặt trời khá là yếu, và mọi thứ khác trong vũ trụ còn xa hơn hàng triệu lần, vì thế chắc chắn sẽ không thể thu nhận được. Vậy tìm kiếm làm gì cho phí sức. Và điều đó, tất nhiên, đã kéo lùi sự tiến bộ của ngành thiên văn vô tuyến khoảng 20 năm. Vì chẳng có gì ở đó, bạn cũng chẳng cần tìm. Và tất nhiên, ngay khi có người đi tìm, khoảng 20 năm sau đó, là khi ngành thiên văn vô tuyến thực sự cất cánh. Bởi vì hóa ra rằng vũ trụ tràn ngập mọi điều kỳ thú phóng xạ những dải sóng vô tuyến điện rõ hơn rất nhiều so với mặt trời. Và điều tương tự có thể đúng với dạng sống này, dạng mà tôi đang nói tới, trên các vật thể lạnh: điều có thể là rất phong phú trên khắp vũ trụ, và chưa được phát hiện bởi vì chúng ta vẫn chưa bận tâm đi tìm.
So, the last thing I want to talk about is how to detect it. There is something called pit lamping. That's the phrase which I learned from my son George, who is there in the audience. You take -- that's a Canadian expression. If you happen to want to hunt animals at night, you take a miner's lamp, which is a pit lamp. You strap it onto your forehead, so you can see the reflection in the eyes of the animal. So, if you go out at night, you shine a flashlight, the animals are bright. You see the red glow in their eyes, which is the reflection of the flashlight. And then, if you're one of these unsporting characters, you shoot the animals and take them home. And of course, that spoils the game for the other hunters who hunt in the daytime, so in Canada that's illegal. In New Zealand, it's legal, because the New Zealand farmers use this as a way of getting rid of rabbits, because the rabbits compete with the sheep in New Zealand. So, the farmers go out at night with heavily armed jeeps, and shine the headlights, and anything that doesn't look like a sheep, you shoot. (Laughter)
Vì thế, điều cuối cùng tôi muốn nói là làm thế nào để phát hiện ra nó. Có một cách gọi là "đèn mỏ" Đó là lối nói tôi học từ con trai tôi George, người cũng đang ngồi trong hàng ghế khán giả. Bạn dùng -- đó là lối nói kiểu Canada: nếu bạn tình cờ muốn săn các con thú vào ban đêm, bạn dùng một cái đèn của thợ mỏ, cái đèn mỏ. Bạn buộc nó lên trán để bạn có thể nhìn thấy sự phản chiếu trong đôi mắt con thú. Vì vậy, nếu bạn ra ngoài vào buổi tối bật đèn flash lên, những con thú sẽ sáng rõ. Bạn thấy một ánh sáng đỏ rực trong mắt chúng, đó là phản chiếu của đèn flash, Và sau đó, nếu bạn là một trong só những người không có tinh thần thể thao lắm, bạn bắn những con thú và đem chúng về nhà. Và tất nhiên, điều đó làm hỏng cuộc vui của những người thợ săn săn bắn ban ngày. Vì thế ở Canada như thế là phạm pháp. Ở New Zealand thì không sao, vì nông dân New Zealang dùng cách này để tống khứ lũ thỏ, bởi lũ thỏ tranh giành với lũ cừu ở New Zealand. Vì thế những người nông dân ra ngoài vào ban đêm với những chiếc xe jeep được vũ trang cẩn thận, và bật đèn pha lên, rồi tất cả những gì trông không giống một con cừu thì bạn cứ việc bắn. (Tiếng cười)
So I have proposed to apply the same trick to looking for life in the universe. That if these creatures who are living on cold surfaces -- either on Europa, or further out, anywhere where you can live on a cold surface -- those creatures must be provided with reflectors. In order to concentrate sunlight, they have to have lenses and mirrors -- in order to keep themselves warm. And then, when you shine sunlight at them, the sunlight will be reflected back, just as it is in the eyes of an animal. So these creatures will be bright against the cold surroundings. And the further out you go in this, away from the Sun, the more powerful this reflection will be. So actually, this method of hunting for life gets stronger and stronger as you go further away, because the optical reflectors have to be more powerful so the reflected light shines out even more in contrast against the dark background. So as you go further away from the Sun, this becomes more and more powerful. So, in fact, you can look for these creatures with telescopes from the Earth. Why aren't we doing it? Simply because nobody thought of it yet.
Vì vậy tôi đề xuất áp dụng mẹo tương tự để tìm kiếm sự sống trong vũ trụ. Rằng nếu những sinh vật này đang sống trên các bề mặt lạnh giá -- Có thể là Europa, hoặc xa hơn, bất cứ nơi nào bạn có thể sống trên một bề mặt lạnh giá -- những sinh vất đó buộc phải có những quang cụ phản chiếu. Để tập trung được ánh sáng mặt trời, chúng phải có những thấu kính và những tấm gương để có thể giữ ấm cho bản thân. Và khi bạn chiếu ánh sáng mặt trời vào chúng, ánh sáng sẽ bị phản chiếu lại như khi phản chiếu từ mắt của một con vật. Vì thế những sinh vật này sẽ sáng nổi bật so với môi trường lạnh giá quanh chúng. Và bạn càng đi xa so với mặt trời, sự phản chiếu này sẽ rõ nét hơn. Vì thế thực ra, cách săn tìm sự sống này càng hiệu quả hơn khi bạn càng đi xa hơn, bởi vì các quang cụ phản chiếu phải mạnh hơn để ánh sáng phản chiếu sáng mạnh hơn so với khung nền tối phía sau. Vì thế khi bạn đi càng xa mặt trời, thì điều này càng rõ nét. Vậy thực tế, bạn có thể tìm kiếm những sinh vật này với kính viễn vọng từ Trái đất. Tại sao chúng ta không đang dùng cách này? Đơn giản vì chưa ai nghĩ tới nó.
But I hope that we shall look, and with any -- we probably won't find anything, none of these speculations may have any basis in fact. But still, it's a good chance. And of course, if it happens, it will transform our view of life altogether. Because it means that -- the way life can live out there, it has enormous advantages as compared with living on a planet. It's extremely hard to move from one planet to another. We're having great difficulties at the moment and any creatures that live on a planet are pretty well stuck. Especially if you breathe air, it's very hard to get from planet A to planet B, because there's no air in between. But if you breathe air -- (Laughter) -- you're dead -- (Laughter) -- as soon as you're off the planet, unless you have a spaceship.
Nhưng tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ tìm, và với bất kỳ -- chúng ta có thể chẳng tìm được gì, không phỏng đoán nào trong số trên có một cơ sở thực tiễn -- nhưng, đó vẫn là một cơ hội tốt. Và tất nhiên nếu nó xảy ra nó sẽ thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận của chúng ta về sự sống. Bởi vì nó có nghĩa là cách sự sống diễn ra ngoài kia. nó có những lợi thế to lớn nếu đem so sánh với việc sống trên một hành tinh. Vô cùng khó để chuyển từ hành tinh này sang hành tinh khác. Chúng ta đang gặp nhiều khó khăn hiện nay và bất kỳ sinh vật nào sống trên một hành tinh đều gần như bị kẹt tại đó. Đặc biệt nếu bạn hít thở không khí -- thì rất khó để đi từ hành tinh A sang hành tinh B, vì không có không khí ở khoảng giữa nhưng nếu bạn hít thở -- (Tiếng cười) -- bạn chết -- (Tiếng cười) -- ngay khi bạn rời hành tinh, trừ khi bạn có một phi thuyền vũ trụ.
But if you live in a vacuum, if you live on the surface of one of these objects, say, in the Kuiper Belt, this -- an object like Pluto, or one of the smaller objects in the neighborhood of Pluto, and you happened -- if you're living on the surface there, and you get knocked off the surface by a collision, then it doesn't change anything all that much. You still are on a piece of ice, you can still have sunlight and you can still survive while you're traveling from one place to another. And then if you run into another object, you can stay there and colonize the other object. So life will spread, then, from one object to another. So if it exists at all in the Kuiper Belt, it's likely to be very widespread. And you will have then a great competition amongst species -- Darwinian evolution -- so there'll be a huge advantage to the species which is able to jump from one place to another without having to wait for a collision. And there'll be advantages for spreading out long, sort of kelp-like forest of vegetation. I call these creatures sunflowers. They look like, maybe like sunflowers. They have to be all the time pointing toward the Sun, and they will be able to spread out in space, because gravity on these objects is weak. So they can collect sunlight from a big area. So they will, in fact, be quite easy for us to detect.
Nhưng nếu bạn sống trong chân không, nếu bạn sống trên bề mặt của một trong số các vật thể đó, giả dụ như là, trong Vành đai Kuiper, đây -- một vật thể như Diêm Vương tinh, hoặc một trong số các vật thể nhỏ hơn trong khu vực của Diêm vương tinh, và bạn tình cờ -- nếu bạn đang sống trên bề mặt ở đó và bị văng ra khỏi bề mặt do một vụ va chạm, thì điều đó cũng chẳng thay đổi mấy: bạn vẫn ở trên một miếng băng, vẫn có ánh sáng mặt trời và bạn vẫn có thể sống sót khi bạn di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Và khi đó nếu bạn va phải một vật thể khác, bạn có thể ở đó luôn và chiếm đóng nó. Vì thế sự sống sẽ lan truyền, khi ấy, từ vật thể này sang vật thể khác. Vì thế nếu nó có tồn tại dù là một chút trong Vành đai Kuiper, nó sẽ dễ dàng lan rộng. Và khi ấy bạn sẽ có một cuộc tranh đấu lớn giữa các loài, tiến hóa theo thuyết Darwin, vì thế sẽ có một thuận lợi lớn cho các loài có khả năng nhảy từ nơi này sang nơi khác mà không phải chờ đợi một sự va chạm. Và sẽ có lợi thế khi phát tán những thảm thực vật giống như tảo bẹ. Tôi gọi những sinh vật này là hoa hướng dương. Chúng trông giống như, có thể là hoa hướng dương. Chúng phải hướng về mặt trời mọi lúc, và sẽ có thể lan rộng trong không gian, bởi trọng lực trên những vật thể này khá yếu. Vì thế chúng có thể thu được ánh sáng mặt trời trên diện rộng. Vì thế chúng sẽ, trên thực tế, khá dễ dàng cho chúng ta để phát hiện ra.
So, I hope in the next 10 years, we'll find these creatures, and then, of course, our whole view of life in the universe will change. If we don't find them, then we can create them ourselves. (Laughter) That's another wonderful opportunity that's opening. We can -- as soon as we have a little bit more understanding of genetic engineering, one of the things you can do with your take-it-home, do-it-yourself genetic engineering kit -- (Laughter) -- is to design a creature that can live on a cold satellite, a place like Europa, so we could colonize Europa with our own creatures. That would be a fun thing to do. (Laughter) In the long run, of course, it would also make it possible for us to move out there. What's going to happen in the end, it's not going to be just humans colonizing space, it's going to be life moving out from the Earth, moving it into its kingdom. And the kingdom of life, of course, is going to be the universe. And if life is already there, it makes it much more exciting, in the short run. But in the long run, if there's no life there, we create it ourselves. We transform the universe into something much more rich and beautiful than it is today. So again, we have a big and wonderful future to look forward. Thank you. (Applause)
Vậy, tôi hy vọng trong 10 năm tới, chúng ta sẽ tìm thấy những sinh vật này, và sau đó tất nhiên toàn bộ quan điểm về sự sống trong vũ trụ sẽ thay đổi. Nếu không tìm được chúng, thì chúng ta có thể tự sáng tạo ra chúng. (Tiếng cười) Đó là một cơ hội kỳ diệu đang hé mở. Chúng ta có thể, ngay khi chúng ta hiểu thêm về công nghệ gen, một trong những điều bạn có thể làm với bộ dụng cụ công nghệ gen mang về nhà và tự lắp lấy của bạn-- (Tiếng cười) -- là để thiết kế một sinh vật có thể sống trên một vệ tinh lạnh lẽo, một nơi như Europa, để chúng ta có thể chiếm giữ Europa với chính những sinh vật của mình. Sẽ là một việc hay ho để làm. (Tiếng cười) Sau cùng, tất nhiên, nó cũng sẽ giúp chúng ta chuyển ra ngoài đó. Điều sẽ xảy đến cuối cùng -- sẽ không chỉ là con người chiếm đóng không gian, sẽ là sự sống dịch chuyển từ Trái đất, tới vương quốc của nó. Và Vương quốc của sự sống, tất nhiên, sẽ là toàn thể vũ trụ. Và nếu sự sống đã có mặt ngoài kia, sẽ có nhiều hứng khởi hơn, trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài, nếu không có sự sống ngoài kia, chúng ta có thể tự sáng tạo ra chúng. Chúng ta biến vũ trụ thành một thứ giàu có hơn, đẹp đẽ hơn vũ trụ ngày hôm nay. Vì thế một lần nữa, chúng ta có một tương lai rộng lớn và kỳ diệu để trông chờ. Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay)