So 24 years ago, I was brought to The New Yorker as art editor to rejuvenate what had by then become a somewhat staid institution and to bring in new artists and to try to bring the magazine from its ivory tower into engaging with its time. And it was just the right thing for me to do because I've always been captivated by how an image can -- a simple drawing -- can cut through the torrent of images that we see every single day. How it can capture a moment, how it can crystallize a social trend or a complex event in a way that a lot of words wouldn't be able to do -- and reduce it to its essence and turn it into a cartoon.
24 năm trước tôi được chọn vào vị trí giám đốc nghệ thuật của tạp chí The New Yorker với trách nhiệm là làm tươi mới trở lại một tạp chí rơi vào cảnh cạn kiệt sự sáng tạo và cùng với những nghệ sĩ mới đưa tạp chí này thoát khỏi sự mơ hồ về thời cuộc trở lại với dòng chảy. Và tôi nghĩ công việc đó là dành cho tôi bởi tôi luôn bị lôi cuốn bởi cái cách chỉ một bức hình hay một bức vẽ đơn giản có thể cắt xuyên qua hàng ngàn bức ảnh chúng ta thấy hằng ngày, để lưu giữ từng khoảnh khắc hay chiếu thấu một hiện tượng xã hội, một sự việc phức tạp theo cái cách mà không thể diễn tả được bằng ngôn từ, và đơn giản hóa chúng rồi biến chúng thành một bức biếm họa.
So I went to the library and I looked at the first cover drawn by Rea Irvin in 1925 -- a dandy looking at a butterfly through his monocle, and we call it Eustace Tilley. And I realized that as the magazine had become known for its in-depth research and long reports, some of the humor had gotten lost along the way, because now often Eustace Tilley was seen as a haughty dandy, but in fact, in 1925, when Rea Irvin first drew this image, he did it as part of a humor magazine to amuse the youth of the era, which was the flappers of the roaring twenties. And in the library, I found the images that really captured the zeitgeist of the Great Depression. And it showed us not just how people dressed or what their cars looked like, but also what made them laugh, what their prejudices were. And you really got a sense of what it felt like to be alive in the '30s.
Tôi đã đến thư viện và tôi tìm tờ bìa tạp chí đầu tiên được vẽ bởi Rea Irvin vào năm 1925 hình ảnh một anh chàng bảnh chọe đang nhìn vào chú bướm qua chiếc kính lúp của mình, và chúng tôi gọi nó là Eustace Tilley. Tôi nhận ra rằng, chỉ bởi vì tờ tạp chí luôn được biết đến với sự nghiên cứu chuyên sâu và lời tường trình dài dằng dặc, mà một vài sự hóm hỉnh đã bị trôi tuột mất, bởi người ta nghĩ Eustace Tilley là một tên công tử bột ngạo mạn, nhưng thực ra, vào năm 1925 ấy khi Rea Irvin phác họa bức tranh lần đầu tiên, là với mục đích xuất bản nó trên một tạp chí biếm họa và hướng tới giới trẻ thời đó, những người được coi là hồn phóng khoáng của "những năm 20s gầm thét". Và cũng trong thư viện, tôi tìm thấy những bức hình hàm chứa dấu ấn của một thời đại - - thời kì Đại khủng hoảng. Những bức ảnh đó cho chúng ta thấy con người thời đó ăn mặc ra sao hay xe của họ trông như thế nào, cả việc họ từng cười vì điều gì. hay những thành kiến thời đó. Và bạn hoàn toàn có thể có một hình ảnh mường tưởng về cuộc sống ở những năm 30.
So I called on contemporary artists, such as Adrian Tomine here. I often call on narrative artists -- cartoonists, children's book authors -- and I give them themes such as, you know, what it's like to be in the subway, or Valentine's Day, and they send me sketches. And once the sketches are approved by the editor, David Remnick, it's a go. And I love the way those images are actually not telling you what to think. But they do make you think, because the artist is actually -- it's almost a puzzle; the artist is drawing the dots, and you, the reader, have to complete the picture. So to get this image on the left by Anita Kunz, or the one on right by Tomer Hanuka, you have to play spot the differences. And it is something that ... It's really exciting to see how the engagement with the reader ... how those images really capture -- play with the stereotypes. But when you get it, it rearranges the stereotypes that are in your head.
Vậy nên tôi thường tìm đến những họa sĩ đương thời như Adrian Tomine. Tôi thường liên lạc với những họa sĩ tự sự, họa sĩ biếm họa, hay tác giả sách thiếu nhi và đưa cho họ vài chủ đề như là những câu chuyện trên xe điện ngầm, hay ngày lễ tình nhân, rồi họ gửi cho tôi nhưng bản phác họa. Và khi những bản phác thảo đó được chấp thuận bởi tổng biên tập, David Remnick, chúng sẽ được đăng lên tạp chí. Tôi thích cái cách mà những hình ảnh này không trực tiếp nói cho bạn biết ý nghĩa của nó. Chúng làm bạn phải nghĩ, bới nghệ sĩ giống như... .... đưa ra một câu đố, người họa sĩ sẽ là người đặt sẵn nền móng, và nhiêm vụ của bạn là dựng nên ngôi nhà với hình ảnh do chính mình tạo ra. Vậy nên để hiểu được bức tranh bên trái của Anita Kun, hay bức bên phải bởi Tomer Hanuka, bạn phải tìm điểm khác biệt tồn tại chính trong chúng. Và có một điều là... tôi thích cái cách mà người đọc tò mò về chúng cái cách mà ý nghĩa thực đằng sau những bức ảnh phá vỡ những khuôn mẫu thường ngày. Nhưng khi bạn hiểu được nó, nó sẽ sắp xếp lại những khuôn mẫu ấy trong đầu bạn.
But the images don't just have to show people, sometimes it can be a feeling. Right after September 11, I was at a point, like everybody else, where I really didn't know how to deal with what we were going through, and I felt that no image could capture this moment, and I wanted to just do a black cover, like no cover. And I talked to my husband, cartoonist Art Spiegelman, and mentioned to him that I was going to propose that, and he said, "Oh, if you're going to do a black cover, then why don't you do the silhouette of the Twin Towers, black on black?" And I sat down to draw this, and as soon as I saw it, a shiver ran down my spine and I realized that in this refusal to make an image, we had found a way to capture loss and mourning and absence. And it's been a profound thing that I learned in the process -- that sometimes some of the images that say the most do it with the most spare means. And a simple image can speak volumes.
Nhưng hình ảnh không chỉ ám chỉ con người, nhiều khi, nó chứa đựng cảm xúc. Ngay sau sự việc ngày 11/9, tôi đang ở một trạng thái mà, giống như tất cả những công dân Mỹ khác, không biết làm thế nào để đối mặt với những gì chúng ta đang phải trải qua, cảm tưởng như chẳng có hình ảnh nào có thể lột tả cảnh tượng ấy, và tôi thậm chí định để một tờ bìa đen trống rỗng, kiểu như chẳng thiết có một tờ bìa nữa. Và tôi nói chuyện với chồng tôi, nhà biếm họa Art Spiegelman, rằng tôi sẽ làm chính xác như vậy, và anh ấy bảo: "Ừm, nếu như em muốn làm tờ bìa toàn màu đen, tại sao không vẽ cái bóng của toà tháp đôi đen trên nền đen?" Tôi ngồi xuống và bắt đầu vẽ với ý tưởng đó và ngay khi hoàn thành nó, tôi thấy lạnh sống lưng, tôi nhận ra rằng khi không thể dùng những bức ảnh được nữa chúng tôi vẫn tìm ra cách để nói lên sự mất mát và tiếc thương và trống vắng. Và tôi học được một bài học sâu sắc rằng nhiều khi đối với những bức ảnh mang nhiều ý nghĩa nhất hãy tạo bằng những điều đơn giản nhất. Và một hình ảnh đơn giản cũng có thể truyền tải một ý nghĩa lớn.
So this is the image that we published by Bob Staake right after the election of Barack Obama, and captured a historic moment. But we can't really plan for this, because in order to do this, we have to let the artist experience the emotions that we all feel when that is happening. So back in November 2016, during the election last year, the only image that we could publish was this, which was on the stand on the week that everybody voted.
Đây là bức ảnh được vẽ bởi Bob Staake ngay sau cuộc tuyển cử của tổng thống Barack Obama hình ảnh đại diện cho một thời điểm lịch sử. Chúng tôi không thể lên kế hoạch trước cho điều này, bởi để tạo nên một hình ảnh mang tính khoảnh khắc như vậy, chúng tôi cần để cho những người nghệ sĩ tự mình lang thang trong dòng cảm xúc của đại chúng khi sự việc đang diễn ra. Trở lại với tháng 10 năm 2016, trong suốt thời gian tuyển cử, đây là hình ảnh duy nhất chúng tôi có thể xuất bản và ra sạp báo vào cái tuần mà mọi người đi bầu cử
(Laughter)
(cười)
Because we knew somebody would feel this --
Bởi chúng tôi biết chắc nhiều người sẽ cảm thấy như thế này
(Laughter)
(cười)
when the result of the election was announced. And when we found out the result, we really were at a loss, and this is the image that was sent by Bob Staake again, and that really hit a chord. And again, we can't really figure out what's going to come next, but here it felt like we didn't know how to move forward, but we did move forward, and this is the image that we published after Donald Trump's election and at the time of the Women's March all over the US.
Và khi kết quả của buổi tổng tuyển cử được thông báo, khi chúng tôi biết được kết quả, chúng tôi thực sự sốc, và đây là hình ảnh, cũng được gửi bởi Bob Staake, nó thực sự tạo nên một cú hit lớn. Và một lần nữa, chúng tôi không biết nên làm gì cho tuần báo tiếp theo, như thể chúng tôi không biết làm cách nào để có thể bước tiếp nữa, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng làm, và đây là bức ảnh được xuất bản ngay sau buổi đắc cử của tân tổng thống Donald Trump và thời điểm khi cuộc "Tuần hành phụ nữ" diễn ra trên khắp nước Mỹ.
So over those 24 years, I have seen over 1,000 images come to life week after week, and I'm often asked which one is my favorite, but I can't pick one because what I'm most proud of is how different every image is, one from the other. And that's due to the talent and the diversity of all of the artists that contribute.
Như vậy trong 24 năm qua, tôi đã chứng kiến hơn 1.000 bức ảnh ra đời, hàng tuần, và tôi thường được hỏi về bức ảnh tôi yêu thích nhất, nhưng tôi không thể chọn bởi điều tôi tự hào nhất đó là sự khác biệt giữa chúng, không cái nào giống cái nào. Và điều đó được tạo nên bởi tài năng và sự đa dạng của toàn bộ nghệ sĩ tạo nên chúng.
And now, well, now, we're owned by Russia, so --
Và đến bây giờ, như các bạn đã biết... Nga đang "bắt thóp" Mỹ nên...
(Laughter)
(cười)
In a rendering by Barry Blitt here, Eustace has become Eustace Vladimirovich Tilley. And the butterfly is none other than a flabbergasted Donald Trump flapping his wings, trying to figure out how to control the butterfly effect, and the famed logo that was drawn by Rae Irvin in 1925 is now in Cyrillic.
Trong bức hình được tạo bởi Barry Blitt ngay đây, Eustace đã trở thành Eustace Vladimirovich Tilley (Vladimirovich là tên đệm của tổng thống Nga V.V.Putin) Và chú bướm kia chẳng phải ai khác ngoài "hiện tượng nước Mỹ" Donald Trump đang vỗ đôi cánh của mình cố gắng tìm cách kiếm soát "hiệu ứng cánh bướm", và cái logo nổi tiếng được vẽ bởi Rae Irvin năm 1925, bây giờ được viết theo bản chữ tiếng Nga.
So, what makes me really excited about this moment is the way that ... You know, free press is essential to our democracy. And we can see from the sublime to the ridiculous that artists can capture what is going on in a way that an artist armed with just India ink and watercolor can capture and enter into the cultural dialogue. It puts those artists at the center of that culture, and that's exactly where I think they should be. Because the main thing we need right now is a good cartoon.
Điều khiến tôi hào hứng về khoảnh khắc này, đó là cái cách mà... như bạn biết đấy, tự do báo chí là nền móng của nhân quyền. Và chúng ta có thể thấy rằng dù là điều vĩ đại hay lố bịch, những người nghệ sĩ vẫn có thể lưu giữ lại những điều đang diễn ra theo cái cách mà một người nghệ sĩ chỉ với mực nho và màu nước là đủ để nắm lấy và bước vào cuộc đàm thoại văn hóa. Nó đưa những người nghệ sĩ ấy vào trung tâm, và với tôi, đó chính xác là chỗ đứng của họ. Bởi thứ chúng ta cần nhất bây giờ đó là một bức biếm họa "đáng xem" .
Thank you.
Cảm ơn vì đã lắng nghe.
(Applause)
(Vỗ tay)