I'm going to talk about some of my discoveries around the world through my work. These are not discoveries of planets or new technologies or science. They're discoveries of people and the way people are, and new leadership.
Tôi sẽ kể về một vài khám phá của tôi khắp thế giới qua công việc của tôi. Đây không phải là tìm ra các hành tinh hay công nghệ mới hay khoa học. Chúng là những khám phá về con người về lối sống, và sự lãnh đạo mới.
This is Benki. Benki is a leader of the Ashaninka Nation. His people live in Brazil and in Peru. Benki comes from a village so remote up in the Amazon that to get there, either you have to fly and land on water, or go by canoe for several days. I met Benki three years ago in Sao Paulo when I'd brought him and other leaders from indigenous peoples to meet with me and leaders from around the world, because we wanted to learn from each other. We wanted to share our stories with each other.
Đây là Benki. Benki là người lãnh đạo Ashaninka. Người dân của anh ấy sống ở Brazil và ở Peru. Benki đến từ một ngôi làng khá xa xôi ở trên vùng cao ở Amazon để đến được đó, bạn phải bay và hạ cánh trên mặt nước, hoặc đi ca-nô trong nhiều ngày. Tôi gặp Benki ba năm trước đây ở Sao Paulo khi tôi đã đưa anh ấy và các lãnh đạo khác từ những tộc người bản xứ đến gặp tôi và các nhà lãnh đạo trên khắp thế giới bởi vì chúng tôi muốn học hỏi lẫn nhau. Chúng tôi muốn chia sẻ những câu chuyện với nhau.
The Ashaninka people are known throughout South America for their dignity, their spirit and their resistance, starting with the Incas and continuing through the 19th century with the rubber tappers. Today's biggest threat to the Ashaninka people and to Benki comes from illegal logging -- the people who come into the beautiful forest and cut down ancient mahogany trees, float them down the river to world markets. Benki knew this. He could see what was happening to his forest, to his environment, because he was taken under his grandfather's wing when he was only two years old to begin to learn about the forest and the way of life of his people. His grandfather died when he was only 10. And at that young age, 10 years old, Benki became the paje of his community. Now, in the Ashaninka tradition and culture, the paje is the most important person in the community. This is the person who contains within him all the knowledge, all the wisdom of centuries and centuries of life, and not just about his people, but about everything that his people's survival depended on: the trees, the birds, the water, the soil, the forest. So when he was only 10 and he became the paje, he began to lead his people. He began to talk to them about the forest that they needed to protect, the way of life they needed to nurture. He explained to them that it was not a question of survival of the fittest; it was a question of understanding what they needed to survive and to protect that.
Người Ashaninka được biết đến ở khắp Nam Mỹ về phẩm giá của họ, tinh thần của họ và sức chịu đựng của họ, bắt đầu từ người Inca và tiếp diễn suốt thế kỷ 19 với những người cạo mủ cao su, Mối đe dọa lớn nhất ngày nay với người Ashaninka và với Benki đến từ nạn khai thác gỗ trái phép những con người đi vào khu rừng xinh đẹp và cắt đi những cây gỗ đào hoa tâm cổ, thả nổi chúng trên sông đến thị trường thế giới. Benki biết điều này. Anh ấy có thể thấy điều xảy ra với rừng và môi trường của mình bởi vì anh ấy được ông nội chăm sóc Khi anh ấy mới hai tuổi để bắt đầu để tìm hiểu về rừng và con đường của cuộc sống người dân của mình. Ông anh ấy qua đời khi anh ấy mới 10 tuổi. Và ở độ tuổi trẻ như vậy, 10 tuổi, Benki trở thành "paje" của cộng đồng minh. Bây giờ, trong truyền thống và văn hóa của Ashaninka, "paje" là người quan trọng nhất trong cộng đồng. Đây là con người ẩn chứa bên trong anh ấy tất cả kiến thức, tất cả sự khôn ngoan của nhiều thế kỷ và nhiều thế kỷ của cuộc sống, và không chỉ là về người dân của mình, nhưng về mọi thứ mà sự sinh tồn của người dân phụ thuộc vào: cây cối, chim chóc, nước, đất, rừng. Vậy nên khi chỉ mới 10 tuổi, anh ấy đã trở thành một paje, anh ấy bắt đầu lãnh đạo người dân của mình. Anh ấy bắt đầu nói chuyện với họ về khu rừng mà họ cần bảo vệ, về lối sống mà họ cần nuôi dưỡng. Anh ấy giải thích cho họ rằng đó không phải là một câu hỏi về sự sinh tồn phù hợp nhất đó là một câu hỏi về sự hiểu biết những gì họ cần để tồn tại và để bảo vệ điều đó.
Eight years later, when he was a young man of 18, Benki left the forest for the first time. He went 3,000 miles on an odyssey to Rio to the Earth Summit to tell the world what was happening in his tiny, little corner. And he went because he hoped the world would listen. Some did, not everybody. But if you can imagine this young man with his headdress and his flowing robe, learning a new language, Portuguese, not to mention English, going to Rio, building a bridge to reach out to people he'd never met before -- a pretty hostile world. But he wasn't dismayed.
Tám năm sau, Khi anh ấy là một chàng trai trẻ 18 tuổi, Benki rời khu rừng lần đầu tiên. Anh ấy đã đi 3000 dặm trên cuộc phiêu lưu đến Rio để dự Hội nghị thượng đỉnh Trái đất để nói với thế giới về những gì đã xảy ra ở cái góc nhỏ bé của anh ấy. Và anh ấy đã đi vì anh ấy hi vọng rằng thế giới sẽ lắng nghe: Một số đã từng, nhưng không phải tất cả mọi người. Nhưng nếu bạn hình dung chàng trai trẻ này với chiếc mũ và áo choàng thổ dân của mình học một ngôn ngữ mới, tiếng Bồ Đào Nha, không đề cập đến tiếng Anh đi đến Rio, xây dựng một cây cầu để kết nối với những người anh chưa từng gặp một thế giới khá thù địch Nhưng anh ấy đã không hoảng sợ
Benki came back to his village full of ideas -- new technologies, new research, new ways of understanding what was going on. Since that time, he's continued to work with his people, and not only the Ashaninka Nation, but all the peoples of the Amazon and beyond. He's built schools to teach children to care for the forest. Together, he's led the reforestation of over 25 percent of the land that had been destroyed by the loggers. He's created a cooperative to help people diversify their livelihoods. And he's brought the internet and satellite technology to the forest -- both so that people themselves could monitor the deforestation, but also that he could speak from the forest to the rest of the world. If you were to meet Benki and ask him, "Why are you doing this? Why are you putting yourself at risk? Why are you making yourself vulnerable to what is often a hostile world?" he would tell you, as he told me, "I asked myself," he said, "What did my grandparents and my great-grandparents do to protect the forest for me? And what am I doing?"
Benki trở lại ngôi làng với tràn đầy ý tưởng những công nghệ mới, nghiên cứu mới, cách thức mới để tìm hiểu những gì đang xảy ra. Kể từ thời điểm đó, anh đã tiếp tục làm việc với người dân của mình, và không chỉ với quốc gia Ashaninka, mà tất cả các dân tộc của Amazon và hơn thế nữa. Anh đã xây dựng trường học để dạy trẻ em biết chăm sóc rừng Cùng với nhau, anh đã lãnh đạo trồng rừng hơn 25% diện tích đất bị tàn phá bởi lâm tặc. Anh đã lập nên một hợp tác xã để giúp mọi người đa dạng hóa sinh kế của họ. Và anh ấy đã mang internet và truyền hình vệ tinh đến với rừng-- cả hai đã giúp chính họ có thể theo dõi nạn phá rừng, và cũng giúp anh ấy cất tiếng nói từ rừng đến phần còn lại của thế giới. Nếu bạn gặp Benki, và hỏi anh ấy, "Tại sao anh làm việc này? Tại sao anh lại đặt mình vào rủi ro vậy? Tại sao lại khiến mình dễ gặp nguy hiểm trước một thế giới thường hay thù địch như vậy?" anh ấy sẽ nói với bạn, như đã nói với tôi rằng, "Tôi tự yêu cầu bản thân mình," anh nói, "Những gì ông bà và tổ tiên tôi đã làm để bảo vệ rừng cho tôi? Và tôi đang làm những gì?"
So when I think of that, I wonder what our grandchildren and our great-grandchildren, when they ask themselves that question, I wonder how they will answer. For me, the world is veering towards a future we don't much want when we really think about it deep inside. It's a future we don't know the details of, but it's a future that has signs, just like Benki saw the signs around him. We know we are running out of what we need. We're running out of fresh water. We're running out of fossil fuels. We're running out of land. We know climate change is going to affect all of us. We don't know how, but we know it will. And we know that there will be more of us than ever before -- five times as many people in 40 years than 60 years ago. We are running out of what we need. And we also know that the world has changed in other ways, that since 1960 there are one-third as many new countries that exist as independent entities on the planet. Egos, systems of government -- figuring it out -- massive change. And in addition to that, we know that five other really big countries are going to have a say in the future, a say we haven't even really started to hear yet -- China, India, Russia, South Africa and Benki's own Brazil, where Benki got his civil rights only in the 1988 constitution.
Vì vậy, khi nghĩ về điều đó, Tôi tự hỏi những gì các cháu và các chắt của chúng ta, khi chúng tự hỏi bản thân những câu hỏi đó Tôi tự hỏi chúng sẽ trả lời như thế nào. Đối với tôi, thế giới đang xoay chiều hướng tới một tương lai mà chúng ta không mong muốn lắm Khi chúng ta thực sự nghĩ sâu bên trong về nó. Đó là một tương lai mà chúng ta không biết chi tiết về nó, nhưng đó là một tương lai có dấu hiệu, cũng giống như Benki thấy những dấu hiệu xung quanh anh ấy. Chúng ta biết chúng ta đang dần cạn kiệt thứ chúng ta cần. Chúng ta đang dần cạn kiệt nước tinh khiết. Chúng ta đang cạn dần nguyên liệu hóa thạch Chúng ta mất dần đất liền. Chúng ta biết biến đổi khí hậu sẽ ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. Chúng ta không biết như thế nào, nhưng chúng ta biết nó sẽ tới. Và chúng ta biết rằng sẽ có nhiều người thêm nữa hơn trước đây-- gấp năm lần số người trong 40 năm nữa so với hơn 60 năm về trước Chúng ta đang dần cạn kiệt những thứ chúng ta cần. Và chúng ta cũng biết thế giới đã thay đổi theo những cách khác, từ năm 1960 có một phần ba những quốc gia mới có tồn tại như một thực thể độc lập trên hành tinh. Cái tôi, hệ thống chính phủ-- đang tìm ra-- một sự thay đổi lớn. Và bên cạnh đó, chúng ta biết là năm quốc gia thực sự lớn sẽ có tiếng nói trong tương lai, tiếng nói mà chúng ta vẫn chưa thực sự bắt đầu nghe được-- Trung Quốc, Ấn Độ, Liên bang Nga, Cộng hòa Nam Phi và Brazil của Benki, nơi Benki có quyền công dân của mình chỉ trong hiến pháp năm 1988.
But you know all that. You know more than Benki knew when he left his forest and went 3,000 miles. You also know that we can't just keep doing what we've always done, because we'll get the results we've always gotten. And this reminds me of something I understand Lord Salisbury said to Queen Victoria over a hundred years ago, when she was pressing him, "Please change." He said, "Change? Why change? Things are bad enough as they are." We have to change. It's imperative to me, when I look around the world, that we need to change ourselves. We need new models of what it means to be a leader. We need new models of being a leader and a human in the world.
Nhưng bạn biết tất cả điều đó. Bạn biết hơn Benki khi anh rời khu rừng và đi 3.000 dặm. Bạn cũng biết ta không thể chỉ làm điều ta vẫn luôn làm, bởi vì chúng ta sẽ biết được kết quả mà chúng ta sẽ nhận được. Và điều này nhắc tôi về điều mà tôi biết. Lord Salisbury nói với nữ hoàng Victoria hơn một trăm năm trước đây, Khi bà ấy nhấn mạnh với ông ta, "Hãy thay đổi." Ông nói, "Thay đổi ư? Tại sao phải thay đổi? Mọi thứ đã đủ xấu như chúng đang diễn ra." Chúng ta phải thay đổi. Nó cực kì quan trọng với tôi, khi tôi nhìn xung quanh thế giới, chúng ta cần phải thay đổi bản thân. Chúng ta cần những kiểu mẫu mới của một nhà lãnh đạo. Chúng ta cần những kiểu mẫu mới của một người lãnh đạo và một con người trên thế giới.
I started life as a banker. Now I don't admit to that to anybody but my very close friends. But for the past eight years, I've done something completely different. My work has taken me around the world, where I've had the real privilege of meeting people like Benki and many others who are making change happen in their communities -- people who see the world differently, who are asking different questions, who have different answers, who understand the filters that they wear when they go out into the world.
Tôi bắt đầu cuộc sống là một chủ ngân hàng. Bây giờ tôi không thừa nhận điều đó với bất cứ ai trừ những người bạn thân nhất của tôi. Nhưng trong tám năm qua, tôi đã làm điều gì đó hoàn toàn khác. Công việc của tôi đưa tôi đi khắp thế giới, nơi mà tôi có đặc quyền thực sự để gặp những người như Benki và những người đang tạo nên sự thay đổi trong cộng đồng của họ-- những người nhìn thế giới theo cách khác, những người đang hỏi những câu hỏi khác, những người có câu trả lời khác, những người hiểu các bộ lọc mà họ mang khi họ đi ra ngoài với thế giới
This is Sanghamitra. Sanghamitra comes from Bangalore. I met Sanghamitra eight years ago when I was in Bangalore organizing a workshop with leaders of different NGO's working in some of the hardest aspects of society. Sanghamitra didn't start life as a leader of an NGO, she started her career as university professor, teaching English literature. But she realized that she was much too detached from the world doing that. She loved it, but she was too detached. And so in 1993, a long time ago, she decided to start a new organization called Samraksha focused on one of the hardest areas, one of the hardest issues in India -- anywhere in the world at the time -- HIV/AIDS. Since that time, Samraksha has grown from strength to strength and is now one of the leading health NGO's in India. But if you just think about the state of the world and knowledge of HIV/AIDS in 1993 -- in India at that time it was skyrocketing and nobody understood why, and everyone was actually very, very afraid. Today there are still three million HIV-positive people in India. That's the second largest population in the world.
Đây là Sanghamitra. Sanghamitra đến từ Bangalore. Tôi đã gặp Sanghamitra tám năm trước đây khi tôi ở Bangalore tổ chức một hội thảo với các lãnh đạo của các tổ chức phi chính phủ khác nhau làm việc trong những lĩnh vực nan giải nhất của xã hội. Sanghamitra không bắt đầu sự nghiệp là nhà lãnh đạo của tổ chức phi chính phủ, cô bắt đầu sự nghiệp của mình là một giáo sư đại học, giảng dạy văn học Anh. Nhưng cô nhận ra cô đã quá tách biệt với thế giới khi làm việc đó. Cô yêu thích nó, nhưng cô đã quá tách biệt. Và vì vậy vào năm 1993, một thời gian dài trước đây, cô đã quyết định bắt đầu một tổ chức mới mang tên Samraksha tập trung vào một trong những lĩnh vực, vấn đề nan giải nhất ở Ấn Độ-- như bất cứ đâu trên thế giới vào lúc đó-- HIV/AIDS. Kể từ đó, Samraksha đã phát triển ngày càng lớn mạnh và giờ là một trong các tổ chức y tế phi chính phủ hàng đầu Ấn Độ Nhưng nếu bạn chỉ nghĩ về một khu vực của thế giới và kiến thức về HIV/AIDS năm 1993- ở Ấn Độ vào thời điểm đó nó đang tăng vọt và không ai hiểu lý do tại sao, và mọi người đã thực sự rất, rất lo ngại Ngày nay vẫn còn ba triệu người dương tính với HIV ở Ấn Độ. Đó là con số lớn thứ hai trên thế giới.
When I asked Sanghamitra, "How did you get from English literature to HIV/AIDS?" not an obvious path, she said to me, "It's all connected. Literature makes one sensitive, sensitive to people, to their dreams and to their ideas." Since that time, under her leadership, Samraksha has been a pioneer in all fields related to HIV/AIDS. They have respite homes, the first, the first care centers, the first counseling services -- and not just in urban, 7-million-population Bangalore, but in the hardest to reach villages in the state of Karnataka. Even that wasn't enough. She wanted to change policy at the government level. 10 of their programs that she pioneered are now government policy and funded by the government. They take care of 20,000-odd people today in over 1,000 villages around Karnataka.
Khi tôi hỏi Sanghamitra, "Làm thế nào bạn chuyển từ văn học Anh sang HIV/AIDS?" không phải là một con đường rõ ràng cô ấy nói với tôi, "Nó hoàn toàn kết nối. Văn học khiến ta cảm thông, cảm thông với con người với ước mơ của họ và ý tưởng của họ." Kể từ đó, dưới sự lãnh đạo của cô ấy, Samraksha đã là một nhà tiên phong trong tất cả các lĩnh vực liên quan để phòng chống HIV/AIDS. Đầu tiên, họ có những khu điều dưỡng, những trung tâm chăm sóc đầu tiên, những dịch vụ tư vấn đầu tiên-- và không chỉ ở đô thị, với 7 triệu dân số Bangalore, mà còn ở các ngôi làng khó có thể tới được ở bang Karnataka. Thậm chí điều đó vẫn chưa đủ Cô muốn thay đổi chính sách ở cấp độ chính phủ. 10 trong số các chương trình cô ấy đi đầu bây giờ là chính sách chính phủ và được tài trợ bởi chính phủ. Đến nay họ chăm sóc hơn 20 000 người ở hơn 1.000 làng xung quanh Karnataka.
She works with people like Murali Krishna. Murali Krishna comes from one of those villages. He lost his wife to AIDS a couple of years ago, and he's HIV-positive. But he saw the work, the care, the compassion that Sanghamitra and her team brought to the village, and he wanted to be part of it. He's a Leaders' Quest fellow, and that helps him with his work. They've pioneered a different approach to villages. Instead of handing out information in pamphlets, as is so often the case, they bring theater troupes, songs, music, dance. And they sit around, and they talk about dreams.
Cô ấy làm việc với những người như Murali Krishna. Murali Krishna đến từ một trong những ngôi làng đó. Ông ấy đã mất vợ vì bệnh AIDS vài năm về trước và ông ấy dương tính với HIV. Nhưng ông đã thấy công việc, sự chăm sóc, lòng từ bi mà Sanghamitra và đội ngũ của mình đã mang đến ngôi làng, và ông muốn trở thành một phần của nó. Ông là hội viên cuộc tìm kiếm lãnh đạo, nó giúp ông với việc của mình Họ đi tiên phong một cách khác để tiếp cận ngôi làng. Thay vì phát thông tin qua tờ rơi, như thường lệ, họ mang lại cho các đoàn kịch, bài hát, âm nhạc, khiêu vũ. Và họ ngồi xung quanh, và họ nói chuyện về những giấc mơ.
Sanghamitra told me just last week -- she had just come back from two weeks in the villages, and she had a real breakthrough. They were sitting in a circle, talking about the dreams for the village. And the young women in the village spoke up and said, "We've changed our dream. Our dream is for our partners, our husbands, not to be given to us because of a horoscope, but to be given to us because they've been tested for HIV." If you are lucky enough to meet Sanghamitra and ask her why and how, how have you achieved so much? She would look at you and very quietly, very softly say, "It just happened. It's the spirit inside."
Sanghamitra nói với tôi cuối tuần trước-- cô vừa trở lại sau hai tuần ở làng, và cô đã có một bước đột phá thực sự. Họ đã ngồi thành vòng tròn, nói về những ước mơ cho ngôi làng Và phụ nữ trẻ trong làng lên tiếng và nói, "chúng tôi đã thay đổi giấc mơ của chúng tôi. Ước mơ của chúng tôi là cho bạn đời, người chồng của chúng tôi, không được trao cho chúng tôi bởi lá số tử vi, mà để được trao cho chúng tôi bởi vì họ đã được thử nghiệm HIV." Nếu bạn may mắn được gặp Sanghamitra và hỏi cô ấy như thế nào và tại sao, "làm thế nào bạn đạt được nhiều như vậy?" Cô ấy sẽ nhìn bạn và nói một cách thật nhẹ nhàng và yên lặng, "Nó đã xảy ra. Đó là tinh thần bên trong."
This is Dr. Fan Jianchuan. Jianchuan comes from Sichuan Province in southwest China. He was born in 1957, and you can imagine what his childhood looked like and felt like, and what his life has been like over the last 50 tumultuous years. He's been a soldier, a teacher, a politician, a vice-mayor and a business man. But if you sat down and asked him, "Who are you really, and what do you do?" He would tell you, "I'm a collector, and I curate a museum." I was lucky; I had heard about him for years, and I finally met him earlier this year at his museum in Chengdu.
Đây là tiến sĩ Fan Jianchuan. Jianchuan đến từ tỉnh Tứ Xuyên ở Tây Nam Trung Quốc. Ông sinh năm 1957, và bạn có thể hình dung tuổi thơ của ông trông như thế nào và cảm thấy như thế nào, và cuộc sống của ông ấy đã như thế nào trong suốt 50 năm ồn ào qua. Ông đã là một người lính, một giáo viên, một chính trị gia, một phó thị trưởng và một doanh nhân. Nhưng nếu bạn ngồi xuống và hỏi ông ta, "ông thực sự là ai, và ông làm gì?" Ông sẽ nói với bạn, "Tôi là một nhà sưu tập" "và tôi trông coi viện bảo tàng." Tôi đã may mắn được nghe về ông trước đây và cuối cùng đầu năm nay tôi đã gặp ông tại bảo tàng của ông ở Chengdu.
He's been a collector all of his life, starting when he was four or five in the early 1960's. Now, just think of the early 1960's in China. Over a lifetime, through everything, through the Cultural Revolution and everything afterward, he's kept collecting, so that he now has over eight million pieces in his museums documenting contemporary Chinese history. These are pieces that you won't find anywhere else in the world, in part because they document parts of history Chinese choose to forget. For example, he's got over one million pieces documenting the Sino-Japanese War, a war that's not talked about in China very much and whose heroes are not honored. Why did he do all this? Because he thought a nation should never repeat the mistakes of the past.
Ông đã là một nhà sưu tập suốt cuộc đời mình bắt đầu từ khi ông ấy bốn hay năm tuổi vào đầu những năm 1960 Bây giờ, chỉ cần nghĩ về những năm đầu 1960 ở Trung Quốc. Suốt cuộc đời, trải qua mọi thứ, trải qua cuộc Cách mạng Văn hóa và mọi thứ sau đó, ông vẫn tiếp tục sưu tầm, và giờ ông đã có hơn 8 triệu mảnh ghép ở viện bảo tàng của mình tài liệu lịch sử Trung Quốc cùng thời. Đây là thứ bạn sẽ không tìm thấy ở bất cứ nơi nào trên thế giới, một phần vì họ lưu trữ những phần của lịch sử mà người Trung Quốc muốn quên đi. Ví dụ, ông có hơn một triệu mảnh tư liệu chiến tranh Trung-Nhật, một cuộc chiến không được nói đến nhiều ở Trung Quốc và những người anh hùng của họ không được vinh danh. Tại sao ông ta làm tất cả điều này? Vì ông ấy nghĩ rằng một quốc gia không bao giờ nên lặp lại những sai lầm quá khứ
So, from commissioning slightly larger than life bronze statues of the heroes of the Sino-Japanese War, including those Chinese who then fought with each other and left mainland China to go to Taiwan, to commemorating all the unknown, ordinary soldiers who survived, by asking them to take prints of their hands, he is making sure -- one man is making sure -- that history is not forgotten. But it's not just Chinese heroes he cares about. This building contains the world's largest collection of documents and artifacts commemorating the U.S. role in fighting on the Chinese side in that long war -- the Flying Tigers. He has nine other buildings -- that are already open to the public -- filled to the rafters with artifacts documenting contemporary Chinese history. Two of the most sensitive buildings include a lifetime of collection about the Cultural Revolution, a period that actually most Chinese would prefer to forget. But he doesn't want his nation ever to forget.
Vì vậy, theo sự vận hành những bức tượng đồng lớn hơn với thực tế của những anhh hùng trong chiến tranh Trung-Nhật, bao gồm những người Trung Quốc những người sau đó đã chiến đấu với nhau và để một phần đất Trung Quốc vào tay Đài Loan, để tưởng nhớ những người không được biết đến những người lính còn sống sót, bằng cách yêu cầu họ in dấu vân tay ông ấy đang đảm bảo-- một người đàn ông đang đảm bảo-- rằng lịch sử không bị lãng quên. Nhưng ông ấy không chỉ quan tâm đến những anh hùng Trung Quốc. Tòa nhà này chứa đựng bộ sưu tập lớn nhất thế giới những tư liệu và tạo tác tưởng nhớ vai trò của Hoa Ký trong cuộc chiến ủng hộ Trung Quốc trong cuộc chiến dài đó-- Flying Tigers. Ông có chín tòa nhà khác-- đã được mở cửa cho công chúng-- được lấp đầy đến xà nhà bằng các tạo tác tài liệu lịch sử Trung Quốc cùng thời Hai trong số các tòa nhà được quan tâm nhất bao gồm một đời của bộ sưu tập về cuộc Cách mạng Văn hóa, giai đoạn mà hầu hết người Trung Quốc muốn quên đi. Nhưng ông không muốn dân tộc mình quên đi.
These people inspire me, and they inspire me because they show us what is possible when you change the way you look at the world, change the way you look at your place in the world. They looked outside, and then they changed what was on the inside. They didn't go to business school. They didn't read a manual, "How to Be a Good Leader in 10 Easy Steps." But they have qualities we'd all recognize. They have drive, passion, commitment. They've gone away from what they did before, and they've gone to something they didn't know. They've tried to connect worlds they didn't know existed before. They've built bridges, and they've walked across them. They have a sense of the great arc of time and their tiny place in it. They know people have come before them and will follow them. And they know that they're part of a whole, that they depend on other people. It's not about them, they know that, but it has to start with them. And they have humility. It just happens.
Những người này truyền cảm hứng cho tôi, và họ truyền cảm hứng cho tôi vì họ cho chúng ta thấy điều gì có thể xảy ra khi bạn thay đổi cách bạn nhìn vào thế giới, thay đổi cách bạn nhìn vào nơi ở của bạn trên thế giới. Họ đã nhìn ra bên ngoài, và sau đó họ thay đổi cái ở bên trong Họ đã không học trường kinh doanh. Họ không đọc cuốn "Làm thế nào để làm lãnh đạo tốt trong 10 bước đơn giản." Nhưng họ có phẩm chất mà chúng ta đều nhận ra. Họ có nghị lực, đam mê, trách nhiệm Họ đã đi xa khỏi những gì họ làm trước đó, và họ đã đi đến một thứ gì đó họ không hề biết. Họ đã cố gắng để kết nối thế giới mà họ không biết đã tồn tại trước đó. Họ đã xây những cây cầu và băng qua chúng Họ nhận thức được cung thời gian vĩ đại và vị trí nhỏ bé của họ trong nó Họ biết những người đã đến trước họ và sẽ nối tiếp những người đó. Và họ biết rằng họ là một phần của toàn thể rằng họ phụ thuộc vào người khác. Đó không phải về họ, họ biết điều đó, nhưng phải bắt đầu với họ. Và họ có sự khiêm nhường. Nó vừa xảy ra.
But we know it doesn't just happen, don't we? We know it takes a lot to make it happen, and we know the direction the world is going in. So I think we need succession planning on a global basis. We can't wait for the next generation, the new joiners, to come in and learn how to be the good leaders we need. I think it has to start with us. And we know, just like they knew, how hard it is. But the good news is that we don't have to figure it out as we go along; we have models, we have examples, like Benki and Sanghamitra and Jianchuan. We can look at what they've done, if we look. We can learn from what they've learned. We can change the way we see ourselves in the world. And if we're lucky, we can change the way our great-grandchildren will answer Benki's question.
Nhưng chúng ta biết rằng nó chưa xảy ra, phải không? Chúng ta biết cần nhiều thứ để khiến nó xảy ra và chúng ta biết hướng mà thế giới sẽ đi vào. Vậy tôi nghĩ chúng ta cần lên kế hoạch liên tục trên một cơ sở toàn cầu. Chúng ta không thể đợi thế hệ kế tiếp, những người mới gia nhập, đi vào và học hỏi cách là nhà lãnh đạo tốt Tôi nghĩ nó nên bắt đầu với chúng ta. Và chúng ta biết, cũng giống như họ biết, điều đó khó như thế nào. Nhưng tin tốt là chúng ta không phải tìm ra nó khi ta bắt đầu; ta có những kiểu mẫu, những ví dụ, như Benki, Sanghamitra và Jianchuan. Chúng ta có thể nhìn vào những gì họ đã làm. Chúng tôi có thể học từ những gì họ đã học được. Chúng ta có thể thay đổi cách chúng ta nhìn chính mình trong thế giới. Và nếu ta may mắn, ta có thể thay đổi cách mà những đứa chắt của chúng ta sẽ trả lời câu hỏi của Benki.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)