Today I have just one request. Please don't tell me I'm normal.
Hôm nay tôi chỉ có một yêu cầu mà thôi. Xin đừng nói với tôi rằng tôi bình thường.
Now I'd like to introduce you to my brothers. Remi is 22, tall and very handsome. He's speechless, but he communicates joy in a way that some of the best orators cannot. Remi knows what love is. He shares it unconditionally and he shares it regardless. He's not greedy. He doesn't see skin color. He doesn't care about religious differences, and get this: He has never told a lie. When he sings songs from our childhood, attempting words that not even I could remember, he reminds me of one thing: how little we know about the mind, and how wonderful the unknown must be.
Bây giờ tôi muốn giới thiệu các bạn với những người em trai của tôi Remi 22 tuổi, cao ráo và rất đẹp trai, Em không nói được, nhưng em truyền đạt niềm vui theo cách mà ngay cả một số nhà hùng biện giỏi nhất cũng không thể làm được. Remi biết tình yêu là gì. Em chia sẻ nó một cách vô điều kiện dù bất kể ra sao chăng nữa. Em ấy không tham lam. Em không phân biệt màu da. Em không quan tâm về sự khác biệt tôn giáo, và hãy hiểu rằng: Em ấy chưa từng nói dối. Khi em hát những bài hát từ thời thơ ấu của chúng tôi, cố gắng nhớ những từ mà đến tôi cũng không thể, em ấy gợi nhớ cho tôi một điều rằng: chúng ta biết ít về bộ não đến như thế nào, và cái ta chưa biết phải tuyệt vời đến thế nào.
Samuel is 16. He's tall. He's very handsome. He has the most impeccable memory. He has a selective one, though. He doesn't remember if he stole my chocolate bar, but he remembers the year of release for every song on my iPod, conversations we had when he was four, weeing on my arm on the first ever episode of Teletubbies, and Lady Gaga's birthday.
Samuel 16 tuổi. Em cao ráo. Em cũng rất đẹp trai. Em có một trí nhớ cực hoàn hảo. Nhưng cũng là có chọn lọc. Em không nhớ liệu em có xoáy thanh kẹo sô-cô-la của tôi không, nhưng em lại nhớ năm phát hành của từng bài hát trên iPod của tôi, các cuộc nói chuyện giữa chúng tôi từ em mới bốn tuổi, tè lên tay của tôi vào ngày Teletubbies lên sóng tập đầu tiên, và sinh nhật của Lady Gaga.
Don't they sound incredible? But most people don't agree. And in fact, because their minds don't fit into society's version of normal, they're often bypassed and misunderstood.
Những chuyện này nghe thật tuyệt vời phải không? Nhưng hầu hết mọi người không đồng ý. Và thực tế là vì tâm trí của các em tôi không phù hợp với phiên bản xã hội bình thường, các em thường bị cho qua và hiểu lầm.
But what lifted my heart and strengthened my soul was that even though this was the case, although they were not seen as ordinary, this could only mean one thing: that they were extraordinary -- autistic and extraordinary.
Nhưng điều khiến trái tim tôi nhẹ nhõm hơn và tâm hồn tôi mạnh mẽ hơn là rằng, mặc dù điều này là đúng, dù các em không được coi là bình thường, điều này chỉ có thể có nghĩa rằng: các em thật phi thường -- người tự kỉ và người phi thường.
Now, for you who may be less familiar with the term "autism," it's a complex brain disorder that affects social communication, learning and sometimes physical skills. It manifests in each individual differently, hence why Remi is so different from Sam. And across the world, every 20 minutes, one new person is diagnosed with autism, and although it's one of the fastest-growing developmental disorders in the world, there is no known cause or cure.
Với các bạn không quen lắm với cụm từ 'tự kỉ', nó là một rối loạn tổ hợp não bộ mà ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp xã hội, học tập và đôi khi những kỷ năng về thể chất. Triệu chứng bệnh ở mỗi cá nhân một khác, đó là lý do tại sao Remi là rất khác Sam. Và trên toàn thế giới, cứ 20 phút lại có thêm một người được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, và mặc dù nó là một trong những chứng rối loạn phát triển với tốc độ nhanh nhất trên thế giới, ta không rõ nguyên nhân hoặc cách chữa trị.
And I cannot remember the first moment I encountered autism, but I cannot recall a day without it. I was just three years old when my brother came along, and I was so excited that I had a new being in my life. And after a few months went by, I realized that he was different. He screamed a lot. He didn't want to play like the other babies did, and in fact, he didn't seem very interested in me whatsoever. Remi lived and reigned in his own world, with his own rules, and he found pleasure in the smallest things, like lining up cars around the room and staring at the washing machine and eating anything that came in between. And as he grew older, he grew more different, and the differences became more obvious. Yet beyond the tantrums and the frustration and the never-ending hyperactivity was something really unique: a pure and innocent nature, a boy who saw the world without prejudice, a human who had never lied. Extraordinary.
Và tôi không thể nhớ thời điểm đầu tiên tôi tiếp cận với chứng tự kỷ, nhưng tôi không thể nhớ một ngày mà không có nó. Tôi mới ba tuổi khi em tôi ra đời và tôi đã vô cùng phấn khích rằng có thêm một người mới trong đời. Và sau một vài tháng, tôi nhận ra rằng em khác biệt. Em la hét nhiều. Em không muốn chơi đùa như các em bé khác, và trong thực tế, em có vẻ chẳng thích thú gì đến tôi hay điều gì khác hết. Remi sống và ngự trị trong thế giới của riêng mình, với quy tắc riêng của mình, và em thấy niềm vui trong những điều nhỏ nhặt nhất, như là xếp ô tô quanh phòng và nhìn chằm chằm vào cái máy giặt và ăn bất cứ thứ gì trong tầm tay. Khi lớn lên, em trở nên càng khác biệt, và sự khác biệt trở nên rõ ràng hơn. Nhưng ngoài cơn phẫn nộ và bực dọc và việc hiếu động thái quá không ngơi nghỉ là một điều gì đó thực sự độc đáo: một bản năng thuần khiết và ngây thơ, một cậu bé nhìn cuộc đời không chút định kiến, một con người không bao giờ nói dối. Phi thường.
Now, I cannot deny that there have been some challenging moments in my family, moments where I've wished that they were just like me. But I cast my mind back to the things that they've taught me about individuality and communication and love, and I realize that these are things that I wouldn't want to change with normality. Normality overlooks the beauty that differences give us, and the fact that we are different doesn't mean that one of us is wrong. It just means that there's a different kind of right. And if I could communicate just one thing to Remi and to Sam and to you, it would be that you don't have to be normal. You can be extraordinary. Because autistic or not, the differences that we have -- We've got a gift! Everyone's got a gift inside of us, and in all honesty, the pursuit of normality is the ultimate sacrifice of potential. The chance for greatness, for progress and for change dies the moment we try to be like someone else.
Chà, tôi không thể phủ nhận rằng đã có một vài khoảnh khắc khó khăn trong gia đình tôi, những khoảnh khắc tôi ước ao các em cũng giống như mình. Nhưng tôi đưa kí ức mình quay trở lại những điều các em đã dạy tôi về tính cách, lối giao tiếp và tình yêu và tôi nhận ra rằng đây là những điều mà tôi sẽ chẳng đánh đổi để lấy sự bình thường. Sự bình thường bỏ lỡ vẻ đẹp mà sự khác biệt ban cho chúng ta và việc chúng ta khác nhau không có nghĩa là một trong ta có điều gì không ổn Nó chỉ có nghĩa là có một loại 'đúng' khác mà thôi. Và nếu tôi chỉ có thể truyền đạt một điều cho Remi và cho Sam và cho các bạn, điều đó là bạn không bắt buộc phải bình thường. Bạn có thể phi thường. Vì có mắc chứng tự kỷ hay không, sự khác biệt giữa chúng ta -- Chúng ta có một món quà! Ai cũng mang trong mình một món quà, và thật lòng mà nói, theo đuổi cái bình thường chính là hi sinh tiềm năng lớn nhất. Cơ hội cho sự vĩ đại, tiến bộ và cho sự thay đổi bị dập tắt khi ta cố gắng trở nên giống như một người khác.
Please -- don't tell me I'm normal. Thank you. (Applause) (Applause)
Xin -- đừng nói rằng tôi bình thường. Cảm ơn bạn. (Vỗ tay) (Vỗ tay)