Good morning. I think, as a grumpy Eastern European, I was brought in to play the pessimist this morning. So bear with me. Well, I come from the former Soviet Republic of Belarus, which, as some of you may know, is not exactly an oasis of liberal democracy. So that's why I've always been fascinated with how technology could actually reshape and open up authoritarian societies like ours.
Chào buổi sáng, tôi nghĩ, như một người Đông Âu cau có, sáng nay tôi sẽ đóng vai một người bi quan. Nên xin hãy chịu đựng tôi. Tôi đến từ Belarus, một nước thuộc Xô Viết cũ, mà một số các bạn có thể biết, nó không hẳn là một ốc đảo tự do dân chủ. Nên tôi hay bị mê hoặc bởi cách mà công nghệ có thể thay đổi và mở cửa những xã hội độc tài như của chúng ta.
So, I'm graduating college and, feeling very idealistic, I decided to join the NGO which actually was using new media to promote democracy and media reform in much of the former Soviet Union. However, to my surprise, I discovered that dictatorships do not crumble so easily. In fact, some of them actually survived the Internet challenge, and some got even more repressive.
Khi tôi tốt nghiệp đại học, cảm thấy tràn đầy lý tưởng, tôi quyết định gia nhập một tổ chức phi chính phủ sử dụng phương tiện truyền thông mới để thúc đẩy cải cách dân chủ và truyển thông ở nhiều nước thuộc Liên Xô cũ. Tuy nhiên, điều ngạc nhiên là, tôi khám phá ra sự độc tài không dễ sụp đổ. Thực tế là, có một vài trường hợp sống sót qua thách thức của Internet, và còn trở nên áp chế hơn.
So this is when I ran out of my idealism and decided to quit my NGO job and actually study how the Internet could impede democratization. Now, I must tell you that this was never a very popular argument, and it's probably not very popular yet with some of you sitting in this audience. It was never popular with many political leaders, especially those in the United States who somehow thought that new media would be able to do what missiles couldn't. That is, promote democracy in difficult places where everything else has already been tried and failed. And I think by 2009, this news has finally reached Britain, so I should probably add Gordon Brown to this list as well.
Và đây là lúc tôi cạn kiệt lý tưởng và quyết định bỏ việc ở NGO và nghiên cứu cách mà Internet cản trở sự dân chủ hóa. Bây giờ, tôi phải nói rằng cuộc tranh luận này chưa bao giờ phổ biến, và nó khá xa lạ đối với một số người mà cũng có thể có trong số những thính giả ngồi ở đây. Nó luôn rất xa lạ với nhiều chính trị gia, đặc biệt là ở Mỹ nơi người ta cho rằng truyền thông mới sẽ làm những việc mà tên lửa ko thể. Đó là thúc đẩy dân chủ ở những nơi khó khăn khi mà tất cả mọi cách đã được thử và thất bại. Và tôi nghĩ cho đến năm 2009, tin tức này cuối cùng cũng đến Anh, nên có lẽ tôi cũng nên cho Gordon Brown vào danh sách này.
However, there is an underlying argument about logistics, which has driven so much of this debate. Right? So if you look at it close enough, you'll actually see that much of this is about economics. The cybertopians say, much like fax machines and Xerox machines did in the '80s, blogs and social networks have radically transformed the economics of protest, so people would inevitably rebel. To put it very simply, the assumption so far has been that if you give people enough connectivity, if you give them enough devices, democracy will inevitably follow.
Tuy nhiên, một tranh cãi cơ bản đằng sau công tác hậu cần đã thúc đẩy cuộc tranh luận này rất nhiều. Đúng không? Nếu bạn nhìn nó đủ gần, bạn sẽ thấy rằng, nó thực sự là về kinh tế học. Có người nói rằng, cũng giống như máy fax và máy Xerox đã làm trong những năm 80, blog và mạng xã hội đã biến đổi các khía cạnh kinh tế của các cuộc biểu tình một cách triệt để, và người ta chắc chắn sẽ biểu tình. Nói một cách đơn giản, giả định rằng nếu bạn cho người ta đủ sự kết nối, nếu bạn cho họ những thiết bị cần thiết, sự dân chủ chắc chắn sẽ xuất hiện.
And to tell you the truth, I never really bought into this argument, in part because I never saw three American presidents agree on anything else in the past. (Laughter) But, you know, even beyond that, if you think about the logic underlying it, is something I call iPod liberalism, where we assume that every single Iranian or Chinese who happens to have and love his iPod will also love liberal democracy. And again, I think this is kind of false.
Để tôi nói cho các bạn sự thật, Tôi không bị lậm vào lập luận này, một phần là vì tôi chưa bao giờ thấy 3 Tổng thống Mỹ đồng ý về bất cứ gì khác trong quá khứ. (cười) Nhưng, hơn hết, nếu bạn nghĩ về lý luận đằng sau đó, là cái mà tôi gọi là "chủ nghĩa tự do iPod", chúng ta nghĩ rằng bất cứ người Hoa hay Iran sở hữu và yêu cái iPod của anh ta thì chắc chắc yêu dân chủ tự do. Và một lần nữa, tôi nghĩ chuyện này không đúng.
But I think a much bigger problem with this is that this logic -- that we should be dropping iPods not bombs -- I mean, it would make a fascinating title for Thomas Friedman's new book. (Laughter) But this is rarely a good sign. Right? So, the bigger problem with this logic is that it confuses the intended versus the actual uses of technology. For those of you who think that new media of the Internet could somehow help us avert genocide, should look no further than Rwanda, where in the '90s it was actually two radio stations which were responsible for fueling much of the ethnic hatred in the first place.
Tôi nghĩ vấn đề lớn hơn là lập luận này -- khi mà chúng ta nên có nhiều iPod hơn chứ không phải những quả bom. Tôi nghĩ là, nó sẽ là một tiêu đề hấp dẫn cho cuốn sách mới của Thomas Friedman. (cười) Nhưng điều này hiếm khi là một dấu hiệu tốt. Phải không? Vấn đề lớn hơn với lập luận này là nó gây nhầm lẫn giữa mục đích sử dụng với ứng dụng thực tế của công nghệ. Đối với những người nghĩ rằng phương tiện truyền thông mới của Internet có thể bằng cách nào đó giúp chúng ta ngăn chặn diệt chủng, thì nên nhìn vào Rwanda, nơi mà trong những năm 90 có hai đài phát thanh có nhiệm vụ châm ngòi cho sự thù hận dân tộc.
But even beyond that, coming back to the Internet, what you can actually see is that certain governments have mastered the use of cyberspace for propaganda purposes. Right? And they are building what I call the Spinternet. The combination of spin, on the one hand, and the Internet on the other. So governments from Russia to China to Iran are actually hiring, training and paying bloggers in order to leave ideological comments and create a lot of ideological blog posts to comment on sensitive political issues. Right?
Nhưng trên hết, quay lại với Internet, cái mà bạn thực sự thấy là một vài chính phủ đã làm chủ việc sử dụng không gian mạng cho mục đích tuyên truyền. Phải không? Và họ đang xây dựng cái mà tôi gọi là "Spinternet" (Internet thêu dệt) Một tay họ thêu dệt, và tay kia nằm lấy Internet. Các chính phủ như Nga, Trung Quốc, Iran thực sự đang thuê, huấn luyện và trả lương cho các blogger để họ tạo ra những comment mang tính tư tưởng và viết ra những blog sặc mùi tư tưởng nói về các vấn đề chính trị nhạy cảm.
So you may wonder, why on Earth are they doing it? Why are they engaging with cyberspace? Well my theory is that it's happening because censorship actually is less effective than you think it is in many of those places. The moment you put something critical in a blog, even if you manage to ban it immediately, it will still spread around thousands and thousands of other blogs. So the more you block it, the more it emboldens people to actually avoid the censorship and thus win in this cat-and-mouse game. So the only way to control this message is actually to try to spin it and accuse anyone who has written something critical of being, for example, a CIA agent.
Các bạn có thể nghĩ rằng, tại sao họ làm vậy? Tại sao họ làm vậy với không gian mạng? Lý thuyết của tôi là, nó xảy ra là vì sự kiểm duyệt ít hiệu quả hơn bạn nghĩ trên những không gian như vậy. Một khi bạn đưa một vấn đề nghiêm trọng nào đó lên blog, ngay cả nếu bạn cấm nó ngay lập tức, thì nó cũng lan tràn hàng nghìn nghìn lần trên những blog khác. Vì vậy bạn càng chặn nó, nó càng làm người ta dạn hơn trong việc né tránh sự kiểm duyệt và do đó giành chiến thắng trong trò chơi đuổi bắt này. Vậy nên cách duy nhất để kiểm soát thông điệp này là thêu dệt lên nó và sau đó buộc tội bất cứ ai viết ra những vấn đề này là, ví dụ như, là chuyên viên CIA.
And, again, this is happening quite often. Just to give you an example of how it works in China, for example. There was a big case in February 2009 called "Elude the Cat." And for those of you who didn't know, I'll just give a little summary. So what happened is that a 24-year-old man, a Chinese man, died in prison custody. And police said that it happened because he was playing hide and seek, which is "elude the cat" in Chinese slang, with other inmates and hit his head against the wall, which was not an explanation which sat well with many Chinese bloggers.
Và chuyện này xảy ra khá thường xuyên. Đây chỉ là một ví dụ về những gì đang xảy ra ở Trung Quốc. Có một vụ lớn ở Trung Quốc năm 2009 được gọi là "Trốn mèo". Để tôi tóm tắt cho những ai chưa biết. Có một người đàn ông 24 tuổi, người Hoa, chết trong khi bị giam trong trại. Và cảnh sát nói rằng anh ta chết về đã chơi trốn tìm, nghĩa là chơi "trốn mèo" trong tiếng lóng Trung Quốc, với những người cùng trại và đâm đầu vào bức tường, sự giải thích này không làm hài lòng các blogger Trung Quốc.
So they immediately began posting a lot of critical comments. In fact, QQ.com, which is a popular Chinese website, had 35,000 comments on this issue within hours. But then authorities did something very smart. Instead of trying to purge these comments, they instead went and reached out to the bloggers. And they basically said, "Look guys. We'd like you to become netizen investigators." So 500 people applied, and four were selected to actually go and tour the facility in question, and thus inspect it and then blog about it. Within days the entire incident was forgotten, which would have never happened if they simply tried to block the content. People would keep talking about it for weeks.
Nên họ bắt đầu đăng rất nhiều bình luận chỉ trích. Thực tế là, QQ.com, là một trang web nổi tiếng ở TQ, đã có 35,000 comments về vấn đề này chỉ trong vài giờ. Nhưng những nhà chức trách đã làm một việc thông minh. Thay vì thanh trừng những comment này họ tìm đến những blogger. Và họ nói "Này, chúng tôi muốn bạn trở thành những nhà điều tra cư dân mạng" Thế là 500 người đăng kí, và 4 người được chọn để đi vòng quanh xem xét những chuyện bị nghi ngờ, và quan sát chúng, và sau đó viết blog về nó. Sau vài ngày chuyện này bị quên lãng, điều này không bao giờ xảy ra nếu họ tìm cách chặn nó. Mọi người sẽ tiếp tục nói về nó nhiều tuần.
And this actually fits with another interesting theory about what's happening in authoritarian states and in their cyberspace. This is what political scientists call authoritarian deliberation, and it happens when governments are actually reaching out to their critics and letting them engage with each other online. We tend to think that somehow this is going to harm these dictatorships, but in many cases it only strengthens them. And you may wonder why. I'll just give you a very short list of reasons why authoritarian deliberation may actually help the dictators.
Chuyện này ứng với một giả thiết thú vị về điều gì sẽ xảy ra trong những nước độc tài vài trong không gian mạng của họ. Đây là cái các nhà khoa học chính trị gọi là chế độ độc tài kiềm hãm tự do, và nó xảy ra khi các chính phủ tìm đến những người chỉ trích mình và kết nối họ với nhau trên mạng. Chúng ta thường nghĩ bằng cách nào đó điều này sẽ kiềm hãm sự độc tài, nhưng trong nhiều trường hợp nó chỉ làm độc tài mạnh hơn. Và các bạn thắc mắc tại sao, tôi chỉ cho các bạn một danh sách ngắn các lý do tại sao chế độ độc tài kìm hãm tự do thật sự có thể giúp ích cho các nhà độc tài.
And first it's quite simple. Most of them operate in a complete information vacuum. They don't really have the data they need in order to identify emerging threats facing the regime. So encouraging people to actually go online and share information and data on blogs and wikis is great because otherwise, low level apparatchiks and bureaucrats will continue concealing what's actually happening in the country, right? So from this perspective, having blogs and wikis produce knowledge has been great.
Đầu tiên, nó rất đơn giản Đa số họ hoạt động trong môi trường thông tin chân không. Họ không có được những dữ liệu cần có để xác định các mối đe dọa đang nổi lên chống lại chế độ. Vậy việc khuyến khích mọi người lên mạng và chia sẻ thông tin, dữ liệu trên blog và wiki thật tuyệt, bởi vì nếu không, những kẻ cộng sản quan liêu và các quan chức sẽ tiếp tục che giấu những gì đang thực sự xảy ra trong nước, phải không? Từ quan điểm này, có đầy blog và wiki cung cấp thông tin thì thật tuyệt.
Secondly, involving public in any decision making is also great because it helps you to share the blame for the policies which eventually fail. Because they say, "Well look, we asked you, we consulted you, you voted on it. You put it on the front page of your blog. Well, great. You are the one who is to blame."
Thứ hai, để công chúng tham gia vào quyết định cũng thật tuyệt bởi vì nó giúp chia nhỏ sự quở trách về các chính sách chắc chắn sẽ thất bại. Bởi vì họ sẽ bảo "Nhìn này, chúng tôi trưng cầu ý dân, chúng tôi tư vấn nó cho bạn, bạn bỏ phiếu cho nó. Bạn viết nó trên trang đầu của blog bạn. Tuyệt. Bạn phải là người bị khiển trách".
And finally, the purpose of any authoritarian deliberation efforts is usually to increase the legitimacy of the regimes, both at home and abroad. So inviting people to all sorts of public forums, having them participate in decision making, it's actually great. Because what happens is that then you can actually point to this initiative and say, "Well, we are having a democracy. We are having a forum."
Và cuối cùng, mục đích của bất kì sự độc tài kiềm hãm tự do nào cũng là để gia tăng tính hợp pháp của chế độ, ở trong lẫn ngoài nước. Thế nên việc mời mọi người vào các diễn đàn công cộng, để họ tham gia vào các quyết định, thường là nước đi đúng. Bởi vì cái sẽ xảy ra là bạn sẽ trỏ vào điều này và nói rằng, "Vâng, chúng tôi có một nền dân chủ. Chúng tôi có một diễn đàn."
Just to give you an example, one of the Russian regions, for example, now involves its citizens in planning its strategy up until year 2020. Right? So they can go online and contribute ideas on what that region would look like by the year 2020. I mean, anyone who has been to Russia would know that there was no planning in Russia for the next month. So having people involved in planning for 2020 is not necessarily going to change anything, because the dictators are still the ones who control the agenda.
Một ví dụ là, một trong những vùng của Nga, hiện nay đang để người dân mình hoạch định chiến lược đến năm 2020. Thế nên họ có thể lên mạng và đóng góp ý kiến về thành phố này nên trông ra sao trong năm 2020. Ý tôi là, ai đến Nga cũng biết rằng thậm chí không có một hoạch định nào cho tháng tới. Thế nên để cho người dân tham gia vào hoạch định năm 2020 không thay đổi được bất cứ điều gì, bởi vì các nhà độc tài vẫn là những người quyết định các chính sách.
Just to give you an example from Iran, we all heard about the Twitter revolution that happened there, but if you look close enough, you'll actually see that many of the networks and blogs and Twitter and Facebook were actually operational. They may have become slower, but the activists could still access it and actually argue that having access to them is actually great for many authoritarian states. And it's great simply because they can gather open source intelligence.
Một ví dụ nữa của Iran, chúng ta đều nghe về cuộc cách mạng Twitter xảy ra ở đó, nhưng nếu bạn nhìn kĩ, bạn sẽ thấy nhiều network và các trang blog và Twitter và Facebook đều bị điều khiển. Chúng có thể trở nên chậm hơn, nhưng các nhà hoạt động vẫn tiếp cận được và tranh cãi rằng việc tiếp cận này thì tốt cho các nhà nước độc tài. Điều này thật tuyệt vì họ có thể thu thập được thông tin tình báo từ nguồn mở.
In the past it would take you weeks, if not months, to identify how Iranian activists connect to each other. Now you actually know how they connect to each other by looking at their Facebook page. I mean KGB, and not just KGB, used to torture in order to actually get this data. Now it's all available online. (Laughter)
Trong quá khứ, có thể mất cả tuần hoặc tháng để tìm ra cách các nhà hoạt động kết nối với nhau. Bây giờ bạn biết rõ làm sao họ kết nối bằng cách nhìn vào trang Fb của họ. Ý tôi là KGB, và không chỉ KGB, đã phải tra tấn để lấy được thông tin này. Nhưng giờ mọi thứ có trên mạng. (cười)
But I think the biggest conceptual pitfall that cybertopians made is when it comes to digital natives, people who have grown up online. We often hear about cyber activism, how people are getting more active because of the Internet. Rarely hear about cyber hedonism, for example, how people are becoming passive. Why? Because they somehow assume that the Internet is going to be the catalyst of change that will push young people into the streets, while in fact it may actually be the new opium for the masses which will keep the same people in their rooms downloading pornography. That's not an option being considered too strongly.
Nhưng tôi nghĩ khái niệm về cạm bẫy lớn nhất mà các chuyên gia mạng tạo ra là khi nói đến những cư dân mạng, những người lớn lên trực tuyến. Chúng ta thường nghe về các nhà hoạt động trực tuyến, cách họ trở nên năng động hơn nhờ có Internet. Hiếm khi nghe về chủ nghĩa hưởng thụ không gian mạng, ví dụ, tại sao người ta trở nên thụ động. Tại sao? Bởi vì họ cho rằng Internet sẽ trở thành chất xúc tác cho những thay đổi sẽ khiến những người trẻ tuổi xuống đường, Trong khi trên thực tế đó có thể là liều thuốc phiện mới cho người dân giữ chân họ ở trong phòng mình để tải phim khiêu dâm. Đó không phải là một sự lựa chọn lớn.
So for every digital renegade that is revolting in the streets of Tehran, there may as well be two digital captives who are actually rebelling only in the World of Warcraft. And this is realistic. And there is nothing wrong about it because the Internet has greatly empowered many of these young people and it plays a completely different social role for them.
Vì vậy, với mỗi người bội giáo nổi loạn trên các con đường ở Tehran, thì có thể có hai người bị cầm tù trực tuyến bọn họ đang nổi loạn trong các trò game trực tuyến. Và đây là sự thật. Điều này không có gì sai bởi vì Internet thật sự đã cho phép người trẻ làm nhiều hơn và Internet đóng vai trò xã hội hoàn toàn khác với họ.
If you look at some of the surveys on how the young people actually benefit from the Internet, you'll see that the number of teenagers in China, for example, for whom the Internet actually broadens their sex life, is three times more than in the United States. So it does play a social role, however it may not necessarily lead to political engagement.
Nếu bạn nhìn vào các khảo sát về việc bằng cách nào những người trẻ hưởng lợi từ Internet, bạn sẽ thấy số lượng những thiếu niên Trung Quốc, những người mà Internet làm cho đời sống tình dục phong phú hơn, gấp 3 lần so với Mỹ. Thế nên Internet đóng một vai trò xã hội, tuy nhiên đó không nhất thiết dẫn đến chính trị xã hội.
So the way I tend to think of it is like a hierarchy of cyber-needs in space, a total rip-off from Abraham Maslow. But the point here is that when we get the remote Russian village online, what will get people to the Internet is not going to be the reports from Human Rights Watch. It's going to be pornography, "Sex and the City," or maybe watching funny videos of cats. So this is something you have to recognize.
Vậy tôi có xu hướng nghĩ đến nó như là hệ thống phân cấp của nhu cầu trực tuyến, hoàn toàn không có trong Abraham Maslow. Nhưng vấn đề ở đây là khi ta đem những ngôi làng hẻo lánh ở Nga lên mạng điều khiến người ta lên mạng không có trong các bảng báo cáo của Human Rights Watch. Nó sẽ là phim sex, "Sex and the City" hoặc sẽ là video các chú mèo vui nhộn. Nên đây là cái bạn sẽ phải nhận ra.
So what should we do about it? Well I say we have to stop thinking about the number of iPods per capita and start thinking about ways in which we can empower intellectuals, dissidents, NGOs and then the members of civil society. Because even what has been happening up 'til now with the Spinternet and authoritarian deliberation, there is a great chance that those voices will not be heard. So I think we should shatter some of our utopian assumptions and actually start doing something about it. Thank you. (Applause)
Vậy chúng ta nên làm gì với nó? Chúng ta nên ngưng nghĩ về số lượng iPod trên đầu người mà nghĩ về cách làm sao chúng ta trao quyền cho các nhà trí thức, phe đối lập, các tổ chức phi chính phủ và cuối cùng là dân chúng. Bởi vì thậm chí với những gì đang diễn ra với "Spinternet" và chế độ độc tài kiềm hãm tự do, thì vẫn có cơ hội khả năng có những tiếng nói chưa được lắng nghe. Vì vậy chúng ta nên phá vỡ những giả định không tưởng về thế giới hoàn mỹ và bắt tay vào làm một cái gì đó để thay đổi những giả định đó . Cảm ơn (vỗ tay)