I'm not quite sure whether I really want to see a snare drum at nine o'clock or so in the morning.
Tôi không chắc chắn là tôi thực sự muốn nhìn thấy một chiếc trống dây vào lúc 9 giờ hay vào buổi sáng.
(Laughter)
Nhưng dù sao đi nữa thì quả là rất tuyệt khi nhìn thấy rạp hát đầy người như thế này
But anyway, it's just great to see such a full theater, and really, I must thank Herbie Hancock and his colleagues for such a great presentation.
và thật sự tôi rất muốn cảm ơn Herbie Hancock và tất cả đồng nghiệp của anh ấy về bài Một trong những điều thú vị
(Applause)
One of the interesting things, of course, is the combination of that raw hand on the instrument and technology, and what he said about listening to our young people.
dĩ nhiên, là sự phối hợp cánh tay đó trên nhạc cụ và công nghệ, dĩ nhiên anh ấy đã nói về chuyện lắng nghe lớp trẻ của chúng ta. Tất nhiên, tất cả công việc của tôi là về lắng nghe,
Of course, my job is all about listening. And my aim, really, is to teach the world to listen. That's my only real aim in life. And it sounds quite simple, but actually, it's quite a big, big job. Because you know, when you look at a piece of music, for example, if I just open my little motorbike bag -- we have here, hopefully, a piece of music that is full of little black dots on the page. And, you know, we open it up ... And I read the music. So technically, I can actually read this. I will follow the instructions, the tempo markings, the dynamics. I will do exactly as I'm told. And so therefore, because time is short, if I just played you, literally, the first, maybe, two lines or so -- It's very straightforward; there's nothing too difficult about the piece. But here, I'm being told that the piece of music is very quick. I'm being told where to play on the drum. I'm being told which part of the stick to use. And I'm being told the dynamic. And I'm also being told that the drum is without snares. Snares on, snares off. So therefore, if I translate this piece of music, we have this idea.
và thực sự mục đích của tôi là dạy mọi người lắng nghe. Đó là mục tiêu thực sự duy nhất trong đời tôi. Và nó khá là đơn giản nhưng cũng là khá lớn, một việc lớn đấy. Bởi vì, như các bạn đã biết, khi bạn xem những bản nhạc -- ví dụ như nếu Tôi mở cái túi xe máy đáng yêu của tôi -- chúng ta có ở đây, hy vọng là thế, một bản nhạc với đầy những chấm đen ở trên đó. Và, như các bạn biết, chúng ta mở nó ra và tôi đọc bản nhạc. Vâng một cách kỹ thuật, tôi có thể thực sự đọc bản nhạc này. Tôi se theo những ký hiệu chỉ dẫn, ký hiệu nhịp, và ký hiệu âm vực của bản nhạc Tôi sẽ làm chính xác như tôi nói. Và bởi vì thời không có nhiều, cho nên một cách nghệ thuật, tôi sẽ chơi thử 2 dòng đầu tiên hoặc ít ra là như vậy. Nó rất đơn giản. Không có gì là quá khó về bản nhạc Nhưng ở đây, tôi dạy là bản nhạc thường rất nhanh. Tôi được dạy gõ vào chỗ nào trên mặt trống. Tôi được dạy sử dụng phần nào của que đánh trống và tôi được dạy về ký hiệu âm nhạc. Và tôi cũng đã được dạy về trống không dây mở dây, tắt dây Do vậy, nếu tôi chơi bản nhạc này, chúng ta có ý thể nghe như thế này. (Nhạc)
(Drum sounds)
(Drum sounds end)
Và tương tự như vậy. Công việc của tôi chắc chắn đã như vậy suốt 5 năm.
And so on. My career would probably last about five years.
(Laughter)
Tuy nhiên, điều mà tôi phải làm với vai trò một nhạc sĩ là làm tất cả những gì không phải là âm nhạc.
However, what I have to do as a musician is do everything that is not on the music; everything that there isn't time to learn from a teacher, or to talk about, even, from a teacher. But it's the things you notice when you're not actually with your instrument that, in fact, become so interesting, and that you want to explore through this tiny, tiny surface of a drum. So there, we experience the translation. Now we'll experience the interpretation.
Tất cả những gì mà không phải là thời gian học tập từ thầy giáo hay kể cả những trao đổi, nói chuyện với thấy giáo. Thực sự đó là những cái mà các bạn chú ý khi không chơi nhạc cụ và thực sự trở nên vô cùng thú vị, và đó là những gì bạn khám phá qua bề mặt trống rất nhỏ, rất nhỏ này. Vâng, chúng ta vừa thưởng thức sự chuyển tải bản nhạc. Bây giờ, chúng ta sẽ thưởng thức sự trình diễn (Nhạc) (Vỗ tay)
(Drum sounds)
(Drum sounds end)
(Applause)
Bây giờ, công việc của tôi có thể trải qua một chút dài hơn!
Now my career may last a little longer.
(Laughter)
Nhưng như các bạn biết nó cũng vậy nếu tôi nhìn các bạn và tôi thấy
But in a way, you know, it's the same if I look at you and I see a nice, bright young lady with a pink top on. I see that you're clutching a teddy bear, etc., etc. So I get a basic idea as to what you might be about, what you might like, what you might do as a profession, etc., etc. However, that's just the initial idea I may have that we all get when we actually look and we try to interpret. But actually it's so unbelievably shallow. In the same way, I look at the music; I get a basic idea; I wonder what technically might be hard, or, you know, what I want to do. Just the basic feeling.
một quý bà trẻ đẹp trong một chiếc mũ hồng. và tôi thấy các bạn đang chụp lấy một con gấu bông, v.v... Vì vậy tôi có được ý niệm cơ bản về các bạn là gì hoặc những gì các bạn thích, hoặc về nghề nghiệp của các bạn, v.v... Tuy nhiên, như các bạn biết, đó chỉ là ý tưởng ban đầu mà tôi có, đó là tất cả những gì chúng ta có thể có Khi chúng ta thực sự quan sát, và chúng ta có gắng tìm hiểu, nhưng thực sự đó chỉ là bề nổi không thể tin tưởng. Cũng giống như vậy, tôi xem bản nhạc và tôi có được những ý tưởng cơ bản; Tôi tự hỏi kỹ thuật nào là khó, hoặc như các bạn biết, tôi phải làm gì. Đó chỉ là cảm nhận cơ bản.
However, that is simply not enough. And I think what Herbie said: please listen, listen. We have to listen to ourselves, first of all. If I play, for example, holding the stick -- where literally I do not let go of the stick --
Tuy nhiên, điều cảm nhận đó chưa đủ. Và tôi nghĩ về những gì Herbie đã nói -- hãy lắng nghe, lắng nghe. Điều đầu tiên là chúng ta phải lắng nghe âm thanh của chính mình. Nếu tôi chơi nhạc, ví dụ, tôi cầm que đánh trống -- một cách cứng nhắc không thoải mái với que trống
(Drum sound)
you'll experience quite a lot of shock coming up through the arm. And you feel really quite -- believe it or not -- detached from the instrument and from the stick, even though I'm actually holding the stick quite tightly.
bản sẽ cảm nhận được khá nhiều chấn động khó chịu qua cánh tay. Và bạn cảm thấy thực sự khá -- tin nó hay không -- rời rạc từ nhạc cụ và từ que trống, ngay cả khi tôi đang thực sự cầm chắc chiếc que trống.
(Drum sound)
By holding it tightly, I feel strangely more detached. If I just simply let go and allow my hand, my arm, to be more of a support system, suddenly --
Bằng cách giữ chặt nó tôi cảm thấy rời rạc nhiều hơn một cách lạ lẫm. Nếu tôi chỉ đơn giản để nó một cách thoải mái tự nhiên và cho phép bàn tay, cánh tay tôi trở thành một phần của hệ thống bỗng nhiên tôi nhuần nhuyễn mà không cần cố gắng nhiều. Say mê hơn
(Drum sound)
I have more dynamic with less effort. Much more --
(Drum sound)
Và cuối cùng tôi cảm thấy một phần mình là que trống, phần còn lại là chiếc trống
and I just feel, at last, one with the stick and one with the drum. And I'm doing far, far less.
Và chơi một cách tự nhiên thoải mái hơn. Cũng với cách như vậy, tôi cần thời gian với chiếc trống này,
So in the same way that I need time with this instrument, I need time with people in order to interpret them. Not just translate them, but interpret them. If, for example, I play just a few bars of a piece of music for which I think of myself as a technician -- that is, someone who is basically a percussion player --
tôi cần thời gian với mọi người để thể hiện Không chỉ là truyền tải mà còn trình diễn Ví dụ, nếu tôi chỉ chơi một vài đoạn của một bản nhạc mà tôi tự đặt mình là một kỹ thuật viên -- khi đó tôi chính là một người chơi nhạc cụ (Nhạc)
(Marimba sounds)
(Marimba sounds end)
Và tương tự như vậy. Nếu tôi nghĩ mình là một nhạc sĩ (Nhạc)
And so on, if I think of myself as a musician --
(Marimba sounds)
(Marimba sounds end)
And so on. There is a little bit of a difference there that is worth just --
Và cũng tương tự như vậy. Có một chút khác nhau ở đây đó chính là giá trị -- (Vỗ tay)
(Applause)
-- hãy nghĩ về điều đó.
thinking about.
And I remember when I was 12 years old, and I started playing timpani and percussion, and my teacher said, "Well, how are we going to do this? You know, music is about listening." And I said, "Yes, I agree with that, so what's the problem?" And he said, "Well, how are you going to hear this? How are you going to hear that?" And I said, "Well, how do you hear it?" He said, "Well, I think I hear it through here." And I said, "Well, I think I do too, but I also hear it through my hands, through my arms, cheekbones, my scalp, my tummy, my chest, my legs and so on."
Và tôi nhớ khi tôi 12 tuổi, đó là khi tôi bắt đầu chơi trống và bộ gõ, thầy của tôi đã nói, "Được rồi, chúng ta sẽ học như thế nào đây? Em biết đó, âm nhạc chính là lắng nghe." Và tôi trả lời, "Vâng, em đồng ý với thầy. Vậy thì đâu là vấn đề?" Ông ấy nói tiếp, "Em sẽ nghe bản nhạc này thế nào, nghe bản nhạc kia thế nào?" Và tôi nói, "Thế thầy nghe nó như thế nào?" Ông ấy nói, "Thầy nghe nó bằng cái này" Và tôi nói, "Vâng, em cũng vậy -- nhưng em còn nghe nó qua bàn tay của em, qua cánh tay, xương gò má, da đầu, dạ dày, ngực, qua chân của em và tương tự như vậy"
And so we began our lessons every single time tuning drums, in particular, the kettle drums, or timpani to such a narrow pitch interval, so something like --
Và chúng tôi đã bắt đầu những bài học mỗi khi điều chỉnh trống -- cụ thể là những cái trống định âm hay còn gọi là bộ trống định âm -- đảm bảo tính tương đối cho những quãng âm, nghe như thế này...
(Marimba sounds)
that of a difference. Then gradually:
đó là sự khác nhau, rồi dần dần tốt hơn
(Marimba sounds)
And gradually:
(Marimba sounds)
và thật là ngạc nhiên khi bạn thực sự cho phép cơ thể tự nhiên,
And it's amazing that when you do open your body up, and open your hand up to allow the vibration to come through, that in fact the tiny, tiny difference --
và thoải mái bàn tay cho phép sự rung động truyền qua, thực tế có sự khác nhau rất nhỏ, rất nhỏ...
(Marimba sounds)
có thể cảm nhận được chỉ qua cái phần nhỏ nhất của ngón tay bạn, ở đây.
can be felt with just the tiniest part of your finger, there.
Và vài vậy, điều mà chúng ta sẽ làm là tôi sẽ đặt hai bàn tay tôi lên tường
And so what we would do is that I would put my hands on the wall of the music room, and together, we would "listen" to the sounds of the instruments, and really try to connect with those sounds far, far more broadly than simply depending on the ear. Because of course, the ear is subject to all sorts of things. The room we happen to be in, the amplification, the quality of the instrument, the type of sticks --
của phòng nhạc và chúng ta sẽ cùng lắng nghe âm thanh từ những nhạc cụ, và thực sự cố gắng kết nối với những âm thanh xa, thật là xa một cách bao la hơn là đơn giản phụ thuộc vào tai. Dĩ nhiên, bởi vì tai là chủ thể của tất cả những điều này Căn phòng chúng ta đang ở đây, có tăng âm, chất lượng của nhạc cụ, loại que trống, v.v...
(Marimba sounds)
(Marimba sounds end)
Etc., etc., they're all different.
Tất cả chúng đều khác nhau.
(Marimba sounds)
(Marimba sounds end)
Cùng trọng lượng, nhưng lại khác nhau về màu sắc âm thanh.
Same amount of weight, but different sound colors. And that's basically what we are; we're just human beings, but we all have our own little sound colors, as it were, that make up these extraordinary personalities and characters and interests and things.
Và đơn giản đó là chúng ta. Chúng ta là con người, nhưng tất cả chúng ta có những màu sắc âm thanh của riêng mình, như bản thân vốn có của âm thanh, điều đó tạo ra những cá tính đặc biệt và những đặc điểm, sở thích và những cái khác
And as I grew older, I then auditioned for the Royal Academy of Music in London, and they said, "Well, no, we won't accept you, because we haven't a clue, you know, of the future of a so-called 'deaf musician.'" And I just couldn't quite accept that. And so therefore, I said to them, "Well, look, if you refuse -- if you refuse me through those reasons, as opposed to the ability to perform and to understand and love the art of creating sound -- then we have to think very, very hard about the people you do actually accept." And as a result, once we got over a little hurdle, and having to audition twice, they accepted me. And not only that, what had happened was that it changed the whole role of the music institutions throughout the United Kingdom.
Và khi lớn lên, tôi đã thử giọng tại Học viện âm nhạc hoàng gia Luân đôn, họ nói, "Chúng tôi không nhận em, bởi vì chúng tôi không có cơ sở, như em biết, về tương lai của một nhạc sĩ được gọi là 'khiếm thính'." Và tôi không thể đồng ý với điều đó. Và do vậy, tôi đã nói với họ, "Vâng, hãy xem, nếu các ông từ chối -- nếu các ông từ chối tôi bởi vì những lý do này, như thể chống đối lại khả năng trình diễn và hiểu, yêu nghệ thuật sáng tạo âm thanh -- rồi chúng ta phải nghĩ rất kỹ rất sâu về những người mà các ông thực sự chấp nhận." Và cuối cùng -- Khi chúng tôi vượt qua chướng ngại bé nhỏ đó, để có buổi thử giọng thứ hai -- họ đã chấp nhận tôi. Và không chỉ như vậy -- điều đã xảy ra làm thay đổi tất cả vai trò của những học viện âm nhạc trên khắp Vương quốc Anh.
Under no circumstances were they to refuse any application whatsoever on the basis of whether someone had no arms, no legs -- they could still perhaps play a wind instrument if it was supported on a stand. No circumstances at all were used to refuse any entry. And every single entry had to be listened to, experienced, and then, based on the musical ability, then that person could either enter or not. And so therefore, this in turn meant that there was an extremely interesting bunch of students who arrived in these various music institutions, and I have to say, many of them now in the professional orchestras throughout the world. The interesting thing about this as well, though --
Nguyên tắc là bất kỳ đơn xin nào cũng được xem xét cho dù người ta không có tay, không có chân -- họ có lẽ còn có thể chơi một loại nhạc khí hơi nếu nó được đặt trên một cái chân. Không có hoàn cảnh nào là bị từ chối. Và mỗi trường hợp đều phải được lắng nghe, kiểm tra và rồi dựa trên khả năng về âm nhạc -- rồi người đó có thể được chấp nhận vào hoặc không. Vâng, do đó điều này có nghĩa rằng có một nhóm sinh viên cực kỳ thú vị đã vào học tập trong những viện âm nhạc này. Và tôi phải nói rằng hiện tại có rất nhiều người trong số họ đang làm việc trong những ban nhạc chuyên nghiệp trên khắp thế giới. Có một điều thú vị về chuyện này nữa, -- (Vỗ tay) --
(Applause)
is quite simply that not only were people connected with sound -- which is basically all of us -- we well know that music really is our daily medicine.
Đơn giản chúng ta có thể thấy rằng con người không chỉ kết nối với âm thanh -- tất cả chúng ta, mà chúng ta còn biết rằng âm nhạc thực sự là phương thuốc hằng ngày. Tôi nói là 'âm nhạc' nhưng thực sự tôi muốn nói là 'âm thanh'.
I say "music," but actually I mean "sound." Because some of the extraordinary things I've experienced as a musician -- when you may have a 15-year-old lad who has got the most incredible challenges, who may not be able to control his movements, who may be deaf, who may be blind, etc., etc. -- suddenly, if that young lad sits close to this instrument, and perhaps even lies underneath the marimba, and you play something that's so incredibly organ-like, almost -- I don't really have the right sticks, perhaps -- but something like this -- let me change --
Bởi vì như các bạn biết, một vài chuyện khác thường mà tôi đã trải qua khi đã là một nhạc sĩ, bạn có một cậu con trai 15 tuổi với những thách thức lạ thường nhất, và cậy ấy không thể kiểm soát được những hành động của mình, cậu ấy có thể bị khiếm thính, khiếm thị, v.v... -- bỗng nhiên, nếu cậu ấy ngồi cạnh nhạc cụ này, và có lẽ ngay cả khi nằm ở dưới chiếc mộc cầm này, và bạn chơi một bản gì đó giống đàn ống một cách cực kỳ lạ thường, hoặc gần như vậy -- Tôi thực sự không có đúng que đánh, có lẽ -- nhưng có thể nghe như thế này. Để tôi thay đổi thử (Âm nhạc).
(Soft marimba sounds)
(Soft marimba sounds end)
Something that's so unbelievably simple -- but he would be experiencing something that I wouldn't be, because I'm on top of the sound. I have the sound coming this way. He would have the sound coming through the resonators. If there were no resonators on here, we would have:
Một điều gì đó đơn giản đến lạ thường -- nhưng cậu ấy có thể đã trải qua những chuyện mà tôi không biết, bởi vì tôi đang kiểm soát được mình. Tôi có âm thanh bằng cách này Cậu ấy có thể có âm thanh qua hệ thống cộng hưởng. Nếu không có thiết bị cộng hưởng ở đây, chúng ta sẽ có... (Âm nhạc)
(Marimba sounds)
So he would have a fullness of sound that those of you in the front few rows wouldn't experience, those of you in the back few rows wouldn't experience, either. Every single one of us, depending on where we're sitting, will experience this sound quite, quite differently. And of course, being the participator of the sound, and that is, starting from the idea of what type of sound I want to produce, for example, this sound:
Vì vậy, cậu ấy sẽ có đầy ắp âm thanh mà các bạn ngồi ở những hàng trước và kể cả những bạn ngồi ở hàng phía sau cũng không thể có được. Mỗi chúng ta, tùy vào vị trí chúng ta ngồi sẽ cảm nhận âm thanh này khá là khác nhau Và dĩ nhiên, để trở thành người cảm nhận âm thanh, và điều này bắt đầu từ ý tưởng tôi muốn tạo ra loại âm thanh nào -- ví dụ như âm thanh này.
(No sound)
Can you hear anything? Exactly -- because I'm not even touching it.
Các bạn có nghe thấy gì không? Đúng như vậy. Bởi vì tôi chưa làm gì cả.
(Laughter)
Tuy nhiên, chúng ta có được cảm giác về một điều gì đó đang xảy ra.
But yet, we get the sensation of something happening. In the same way that when I see a tree moves, then I imagine that tree making a rustling sound. Do you see what I mean? Whatever the eye sees, then there's always sound happening. So there's always, always that huge -- I mean, just this kaleidoscope of things to draw from.
Cũng theo cách như vậy khi tôi nhìn thấy cây cối lắc lư, rồi tôi tưởng tượng rằng cây cối đang tạo ra âm thanh xào xạc. Các bạn có hiểu điều tôi muốn nói không? Bất kỳ điều gì chúng ta nhìn thấy, luôn luôn có âm thanh kèm theo. Nó thường xuyên,thường xuyên đến lạ thường -- Tôi muốn nói là cảnh sắc biến ảo của vạn vật này được mô tả lại.
So all of my performances are based on entirely what I experience, and not by learning a piece of music, putting on someone else's interpretation of it, buying all the CDs possible of that particular piece of music, and so on and so forth, because that isn't giving me enough of something that is so raw and so basic, and something that I can fully experience the journey of. So it may be that, in certain halls, this dynamic may well work.
Vì vậy tất cả buổi biểu diễn của tôi là dựa vào tất cả những gì mà tôi đã thu được, và không phải bằng cách học một bản nhạc, trình diễn lại bản chuyển thể của một người nào đó, mua tất cả những đĩa ghi âm về bản nhạc đó, hay tương tự như vậy. Bởi vì tất cả những điều đó không cho tôi cái mà tôi muốn, nó phải thật là sống, thật là cơ bản, hay một cái gì đó mà tôi có thể hoàn toàn hóa thân vào đó. Do đó, trong những rạp hát nhất định, đây là phương pháp tốt. (Âm nhạc)
(Soft marimba sounds)
(Soft marimba sounds end)
Cũng có thể trong những rạp hát khác, chúng ta sẽ không thể cảm nhận được gì cả
It may be that in other halls, they're simply not going to experience that at all, and so therefore, my level of soft, gentle playing may have to be --
và vì vậy, mức độ nhẹ của tôi chơi một cách nhẹ nhàng, êm ái có lẽ phải như thế này ... (Nhạc)
(Marimba sounds)
(Marimba sounds end)
Do you see what I mean? So, because of this explosion in access to sound, especially through the Deaf community, this has not only affected how music institutions, how schools for the deaf treat sound, and not just as a means of therapy -- although, of course, being a participator of music, that definitely is the case as well -- but it's meant that acousticians have had to really think about the types of halls they put together. There are so few halls in this world that actually have very good acoustics, dare I say. But by that I mean, where you can absolutely do anything you imagine. The tiniest, softest, softest sound to something that is so broad, so huge, so incredible. There's always something: it may sound good up there, may not be so good there; it may be great there, but terrible up there; maybe terrible over there, but not too bad there, etc., etc.
Các bạn có hiểu điểu tôi nói không? Vâng, bởi vì phương pháp đến với âm thanh này, đặc biệt thông qua cộng đồng khiếm thính, điều này không chỉ ảnh hưởng đến các viện âm nhạc, các trường học cho ngưởi khiếm thính -- và không chỉ là phương tiện điều trị -- mà dĩ nhiên còn có ý nghĩa đối với cả những người tìm hiểu về âm nhạc. Đó cũng là một trường hợp cần phải nói. Nhưng, điều đó có nghĩa là các nhà âm học phải thực sự nghĩ về các loại rạp hát được kết hợp với nhau. Rất ít rạp hát trên thế giới này thực sự có được âm thanh tốt, tôi cho là như vậy. Nhưng qua đây tôi muốn nói là bạn có thể làm điều gì đó mà bạn tưởng tượng. Âm thanh nhỏ nhất, êm dịu nhất, nhẹ nhàng nhất đối với một cái gì đó thật là bao la, thật to lớn, thật vĩ đại! Luôn luôn có một cái gì đó -- nó có thể tạo ra âm thanh hay, cũng có thể không hay. Có thể là tuyệt vời ở đây, nhưng có thể là kinh khủng ở một nơi nào đó. Cũng có thể là kinh khủng ở đàng kia, nhưng lại có thể chấp nhận được ở đây, v.v...
So to find an actual hall is incredible -- for which you can play exactly what you imagine, without it being cosmetically enhanced. So therefore, acousticians are actually in conversation with people who are hearing impaired, and who are participators of sound. And this is quite interesting. I cannot give you any detail as far as what is actually happening with those halls, but it's just the fact that they are going to a group of people for whom so many years, we've been saying, "Well, how on earth can they experience music? They're deaf." We go like that, and we imagine that's what deafness is about. Or we go like that, and we imagine that's what blindness is about. If we see someone in a wheelchair, we assume they cannot walk. It may be that they can walk three, four, five steps. That, to them, means they can walk. In a year's time, it could be two extra steps. In another year's time, three extra steps.
Vì vậy, việc tìm kiếm một nhà hát thực sự là rất vĩ đại mà ở đó bạn có thể chơi hoặc thể hiện chính xác những gì bạn muốn, không phải chỉ là cải tiến vẻ bề ngoài. Và chính vì vậy, các nhà âm học cần phải quan tâm đến những người mà khả năng nghe bị suy giảm, và những người quan tâm đến âm thanh. Và đây là điều khá thú vị. Tôi không thể, các bạn biết mà, tôi không thể cho cho các bạn một cách chi tiết về những điều đang thực sự xảy ra với những nhà hát đó, nhưng có một sự thật là họ đang hướng đến nhóm những người mà trong nhiều năm qua chúng ta vẫn thường nói, "Vâng, làm sao họ có thể thưởng thức âm nhạc trên Trái đất này? Bạn biết mà, họ bị khiếm thính" Chúng ta chỉ đơn giản có thể làm như sau, hãy tưởng tượng thử khiếm thính là như thế nào. Hoặc chúng ta có thể làm như thế này, hãy tưởng tượng khiếm thị là như thế nào. Nếu chúng ta thấy một người nào đó trên xe lăn, chúng ta sẽ cho rằng họ không thể bước đi. Nhưng có lẽ họ có thể đi được vài ba bước. Điều này thực sự ý nghĩa bởi vì họ có thể bước đi được. Trong một năm, họ có thể bước thêm được hai bước. Rồi một năm sau nữa, là ba bước.
Those are hugely important aspects to think about. So when we do listen to each other, it's unbelievably important for us to really test our listening skills, to really use our bodies as a resonating chamber, to stop the judgment. For me, as a musician who deals with 99 percent of new music, it's very easy for me to say, "Oh yes, I like that piece. No, I don't like that piece," and so on. And I just find that I have to give those pieces of music real time. It may be that the chemistry isn't quite right between myself and that particular piece of music, but that doesn't mean I have the right to say it's a bad piece of music. And you know, one of the great things about being a musician is that it is so unbelievably fluid. So there are no rules, no right, no wrong, this way, that way.
Tất cả những điều này là cực kỳ quan trọng đáng để suy nghĩ. Do đó, khi lắng nghe lẫn nhau, điều vô cùng quan trọng là chúng ta phải kiểm tra kỹ năng nghe của mình, phải thực sự sử dụng cơ thể như một thiết bị cộng hưởng âm, và phải ngừng phán xét. Với tôi, là một nhạc sĩ thường xuyên tiếp xúc với 99% những bản nhạc mới, tôi có thể dễ dàng nói, "Ồ vâng, tôi thích bản nhạc này" Ồ không, tôi không thích bản nhạc đó." hay đại loại là như vậy. Và các bạn biết, tôi nhận ra rằng tôi phải thực sự bỏ thời gian cho những bản nhạc đó. Có lẽ không có sự đồng nhất về cái hay giữa tôi và một bản nhạc cụ thể nào đó, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có quyền nói rằng bản nhạc đó hay hay là dở. Và bạn biết, trở thành một nhạc sĩ thật là một điều tuyệt vời đó thật là sự đổi thay không thể tin được. Vâng, không có một nguyên tắc nào cả, không đúng, không sai, không phải cách này hay cách khác.
If I asked you to clap -- maybe I can do this. If I can just say, "Please clap and create the sound of thunder." I'm assuming we've all experienced thunder. Now, I don't mean just the sound; I mean really listen to that thunder within yourselves. And please try to create that through your clapping. Try, just -- please try.
Nếu tôi bảo các bạn vỗ tay -- có lẽ, tôi có thể làm thử Nếu tôi chỉ nói, "Hãy vỗ vay và tạo tiếng sấm" Tôi cho rằng tất cả chúng ta đều biết tiếng sấm. Bây giờ, tôi không chỉ muốn có âm thanh; Tôi thực sự muốn các bạn lắng nghe tiếng sấm đó trong chính các bạn. Và hãy cố gắng tạo ra điều đó qua việc vỗ vay. Nào, chúng ta hay cùng làm.
(Loud clapping sounds)
(Vỗ tay)
(Clapping ends)
Rất tốt! Hãy làm tuyết rơi, làm tuyết rơi. Các bạn đã nghe tuyết rơi rồi chứ?
Snow.
(Laughter)
Snow.
(Soft clapping sounds)
Have you ever heard snow?
Khán giả: Chưa
Audience: No.
Evelyn Glenie: thôi được rồi, chúng ta không vỗ tay nữa. (Cười) Thử lại lần nữa nào.
Evelyn Glennie: Well, then, stop clapping.
(Laughter)
Try again. Try again: snow.
Thử lại đi. Tuyết rơi.
(No sound)
See, you're awake.
Hãy xem đi, các bạn đã tỉnh giấc rồi.
Rain.
Làm mưa rơi. Không tồi đâu, các bạn làm tốt lắm.
(Light clapping sounds)
EG: (Laughs)
Not bad. Not bad. The interesting thing here, though, is that I asked a group of kids not so long ago exactly the same question. Now -- great imagination, thank you very much. However, not one of you got out of your seats to think, "Right! How can I clap? OK, maybe:
Như các bạn biết, điều thú vị ở đây là tôi đã hỏi một nhóm trẻ em với câu hỏi đó cách đây không lâu. bây giờ -- một sự tưởng tượng tuyệt vời, xin cảm ơn rất nhiều. Tuy nhiên, không có ai trong các bạn ra khỏi chỗ ngồi để nghĩ, "Đúng! tôi phải vỗ tay như thế nào? Vâng có lẽ ... (vỗ tay)
(Clapping sounds)
Có lẽ tôi có thể sử dụng đồ trang sức của tôi để tạo thêm những âm thanh.
Maybe I can use my jewelry to create extra sounds. Maybe I can use the other parts of my body to create extra sounds." Not a single one of you thought about clapping in a slightly different way other than sitting in your seats there and using two hands. In the same way, when we listen to music, we assume that it's all being fed through here. This is how we experience music. Of course, it's not.
Tôi cũng có thể sử dụng những bộ phận khác của cơ thể để tạo ra âm thanh. không có một ai trong các bạn nghĩ về việc vỗ tay theo một cách khác dù chỉ là rất nhỏ ngoài việc ngồi yên và sử dụng hai tay của mình. Cũng theo cách như vậy, khi chúng ta nghe nhạc, chúng ta cho rằng tất cả sẽ đi qua đây. Đây là cách chúng ta vẫn thường nghe nhạc. Dĩ nhiên nó không phải là duy nhất. Chúng ta nghe tiếng sấm -- tiếng sấm, tiếng sấm. Hãy suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ.
We experience thunder, thunder, thunder. Think, think, think. Listen, listen, listen. Now, what can we do with thunder? I remember my teacher, when I first started, my very first lesson, I was all prepared with sticks, ready to go. And instead of him saying, "OK, Evelyn, please, feet slightly apart, arms at a more or less 90-degree angle, sticks in a more or less V shape, keep this amount of space here, etc. Please keep your back straight, etc., etc., etc." -- where I was just probably going to end up absolutely rigid, frozen, and I would not be able to strike the drum because I was thinking of so many other things, he said, "Evelyn, take this drum away for seven days, and I'll see you next week."
Hãy lắng nghe, lắng nghe, lắng nghe. Bây giờ -- chúng có thể tạo ra tiếng sấm như thế nào? Tôi còn nhó thầy giáo của tôi. Khi tôi bắt đầu bài học đầu tiên của tôi Tôi dường như đã sẵn sàng với những cái que. Nhưng thầy tôi lại nói, " Được rồi, Evelyn, hãy dang hai chân ra, đưa tay lên một góc khoản 90 độ, những cái que tạo thành hình chữ V, và giữ nó như vậy. Hãy giữ lưng thẳng, v.v... Tôi đã hoàn toàn trở nên khô cứng, đóng băng và chắc chắn là tôi không thể gõ trống được. bởi vì tôi đã phải nghĩ quá nhiều thứ -- ông ấy bảo, "Evelyn, cầm cái trống đi trong bảy ngày, rôi tôi sẽ gặp em vào tuần đến." Vâng, quái quỷ! Tôi phải làm gì đây? Tôi không cần những cái que trống;
So -- heavens! What was I to do? I no longer required the sticks. I wasn't allowed to have these sticks. I had to basically look at this particular drum, see how it was made, what these little lugs did, what the snares did. Turned it upside down, experimented with the shell.
tôi không được phép sử dụng que trống. Nói chung, tôi phải nhìn vào cái trống đó, nó được làm như thế nào, những cái quai nhỏ của nó để làm gì, những cái dây căng mặt để làm gì. lật qua lật lại cái trống, tôi sờ vào vỏ trống, rồi mặt trống.
(Drum sounds)
Experimented with the head.
(Drum sounds)
cọ xát vào cơ thể tôi, rồi tôi dùng đồ trang sức của tôi
Experimented with my body.
(Drum sounds)
Experimented with jewelry. Experimented with all sorts of things.
trải nghiệm tất cả mọi thứ.
(Drum sounds)
(Drum sounds end)
And of course, I returned with all sorts of bruises.
và tất nhiên, cuối cùng tôi có được những vết bầm tím trên cơ thể, hay đại loại như vậy --
(Laughter)
Tuy nhiên, đó quả thật là một kinh nghiêm trên cả tuyệt vời,
But nevertheless, it was such an unbelievable experience, because where on earth are you going to experience that in a piece of music? Where on earth are you going to experience that in a study book? So we never, ever dealt with actual study books. So for example, one of the things that we learn when we are dealing with being a percussion player as opposed to a musician, is basically, straightforward single-stroke rolls.
bởi vì rồi sau đó, nơi nào trên trái đất này bạn sẽ trải nghiệm một bản nhạc theo cách đó? Nơi nào trên trái đất bạn sẽ trải nghiệm một quyển sách giáo khoa theo cách đó? Vâng, chúng ta chưa bao giờ làm như vậy với sách giáo khoa. Do vậy, ví dụ, một trong những điều chúng ta học được khi chúng ta nhìn nhận một người chơi nhạc cụ gõ, không như một nhạc sĩ, chỉ đơn giản chơi dãy liên tục các nốt đơn.
(Drum sounds)
Giống như vậy. Và rồi chúng ta làm nhanh hơn một chút, nhanh hơn rồi nhanh hơn.
Like that, and then we get a little faster --
(Drum sounds)
and a little faster --
(Drum sounds)
and a little faster, and so on and so forth. What does this piece require? Single-stroke rolls.
Và cứ như vậy, tương tự như vậy. Bản nhạc này yêu cầu gì? Các dãy liên tục nốt đơn. Vâng, tại sao tôi không thể chơi như vậy trong khi đang học một bản nhạc
(Drum sound)
So why can't I then do that whilst learning a piece of music? And that's exactly what he did. And interestingly, the older I became, and when I became a full-time student at a so-called "music institution," all of that went out of the window. We had to study from study books. And constantly, the question, "Well, why? Why? What is this relating to? I need to play a piece of music." "Well, this will help your control." "Well, how? Why do I need to learn that? I need to relate it to a piece of music. You know, I need to say something.
Và đó chính là điều anh ta đã làm. Và thật là thú vị, khi tôi trưởng thành hơn, và trở thành một sinh viên thực thụ ở một nơi được gọi là "viện âm nhạc", tất cả những điều đó không còn ý nghĩa gì nữa. Chúng tôi phải học từ sách giáo khoa. Và tiếp theo, câu hỏi, "Vâng, Tại sao? Tại sao? Việc này liên quan đến điều gì? Tôi cần chơi một bản nhạc. "Ồ, vâng, điều này sẽ giúp cho sự điều khiển của bạn" "Vâng, như thế nào? Tại sao tôi cần phải học điều đó? Tôi cần liên hệ nó với một bản nhạc. Các bạn biết đó. Tôi cần phải nói điều gì đó.
Why am I practicing paradiddles?
Tại sao tôi đang luyện tập trống diễu hành?
(Drum sounds)
Nó có thật sự cần cho điều khiên, sự điều khiển que trống của tay bạn? Tại sao tôi đang làm điều này?
Is it just literally for control, for hand-stick control? Why am I doing that? I need to have the reason, and the reason has to be by saying something through the music." And by saying something through music, which basically is sound, we then can reach all sorts of things to all sorts of people. But I don't want to take responsibility of your emotional baggage. That's up to you, when you walk through a hall, because that then determines what and how we listen to certain things. I may feel sorrowful, or happy, or exhilarated, or angry when I play certain pieces of music, but I'm not necessarily wanting you to feel exactly the same thing. So please, the next time you go to a concert, just allow your body to open up, allow your body to be this resonating chamber. Be aware that you're not going to experience the same thing as the performer is.
Tôi cần phải có lý do, và lý do đó phải được giải thích trên phương diện âm nhạc." Và bằng cách giải thích trên phương diện âm nhạc nghĩa là nói về âm thanh chúng ta có thể đạt được tất cả cho mọi người Nhưng tôi không muốn đặt gánh nặng trách nhiệm lên cảm xúc của các bạn. Nó tùy thuộc vào các bạn, khi các bạn bước vào một rạp hát. Bởi vì chính điều này sẽ quyết định chúng ta lắng nghe gì và như thế nào đối với những điều cụ thể. Có lẽ tôi cảm thấy âu sầu, hạnh phúc, vui vẻ hay là tức giận khi tôi chơi những bản nhạc nào đó, nhưng tôi không cần phải muốn các bạn có cùng cảm giác với mình. Vì vậy, trong lần đi nghe hòa nhạc đến hãy cho phép cơ thể của mình được tự nhiên, hãy cho phép cơ thể bạn trở thành thiết bị cộng hưởng âm này. Hãy nhận thấy rằng bạn sẽ không trải nghiệm âm nhạc chính xác như người biểu diễn. Người biểu diễn có vị trí tệ nhất để có thể có được âm thanh thực sự
The performer is in the worst possible position for the actual sound, because they're hearing the contact of the stick --
bởi vì họ nghe sự tiếp xúc của que trống lên mặt trống,
(Drum sound)
on the drum, or the mallet on the bit of wood, or the bow on the string, etc., or the breath that's creating the sound from wind and brass. They're experiencing that rawness there. But yet they're experiencing something so unbelievably pure, which is before the sound is actually happening. Please take note of the life of the sound after the actual initial strike, or breath, is being pulled. Just experience the whole journey of that sound in the same way that I wished I'd experienced the whole journey of this particular conference, rather than just arriving last night. But I hope maybe we can share one or two things as the day progresses. But thank you very much for having me!
tiếng que gõ lên mặt gỗ, hay là tiếng do dây co giãn, v.v... hoặc cũng có thể hơi thổi tạo ra âm thanh từ gió và kèn. Họ trải nghiệm chính những cái này ở đó. Nhưng, họ trải nghiệm cái gì đó thật là nguyên chất đến kỳ lạ mà chúng có trước khi âm thanh thực sự có. Xin hãy ghi chú lại sự sống động của âm thanh sau khi những động tác ban đầu được thực sự thực hiện hay là hơi thổi được tạo ra. Hãy trải nghiệm tất cả quá trình của âm thanh đó theo cái cách mà tôi ước tôi được trải nghiệm tất cả quá trình của buổi hội thảo đặc biệt này, hơn là chỉ đến tối hôm qua. Nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể chia sẻ một hoặc hai điều như là giá trị của ngày hôm nay. Nhưng, xin cảm ơn rất nhiều vì đã lắng nghe tôi!
(Applause)
(Vỗ tay)
(Applause ends)
(Music)
(Music ends)
(Applause)