So in the run-up to the 2016 election, I was, like most of us, watching the rise in discord and vitriol and nastiness in our public spaces. It was this crazy uptick in polarization. It was both disheartening and distressing. And so I started thinking, with a fellow journalist, Jeremy Hay, about how we might practice our craft differently. How we might go to the heart of divides, to places of conflict, like journalists always have, but then, once there, do something really different. We knew we wanted to take the core tools of our craft -- careful vetting of information, diligent research, curiosity, a commitment to serving the public good -- to serving our democracy -- and do something new. And so we mapped out this process, what we call dialogue journalism, for going to the heart of social and political divides, and then, once there, building journalism-supported conversations between people on opposite sides of polarizing issues.
Trước cuộc bầu cử năm 2016, tôi, cũng như bao người, đã chứng kiến sự gia tăng bất hòa và đả kích và sự xấu xa ở những nơi công cộng. Tình trạng đó trở nên cực đoan với tốc độ chóng mặt. Nó khiến chúng ta chán nản và đau buồn. Thế là tôi bắt đầu nghĩ, cùng một nhà báo đồng nghiệp, Jeremy Hay, rằng có lẽ, chúng tôi có thể hành nghề báo theo một cách khác biệt hơn. Để đi đến tận cùng của sự chia rẽ, những nơi có mâu thuẫn, như các nhà báo vẫn đang làm, nhưng rồi hơn thế nữa, làm nên những khác biệt mới. Chúng tôi muốn sử dụng công cụ cốt lõi trong nghề báo, kiểm tra kĩ các thông tin, nghiên cứu cẩn thận, cùng sự hiếu kì, cam kết phục vụ lợi ích cộng đồng, phục vụ nền dân chủ của chúng ta, và làm nên những điều mới mẻ. Và vì thế chúng tôi vạch ra quy trình này, cái mà chúng tôi gọi là đối thoại báo chí, để tìm ra cốt lõi của sự chia rẽ xã hội và chính trị, rồi sau đó, tổ chức các cuộc trao đổi, dựa trên cơ sở ngành báo chí giữa những người ở các phe đối lập của những vấn đề phân cực.
But how actually to do this in a world that's so divided, so deeply divided -- when we live in a world in which cousins and aunts and uncles can't talk to one another, when we often live in separate and distinct news ecosystems, and when we reflexively and habitually malign and dismiss those with whom we disagree? But we wanted to try. And so right after the 2016 election, in that time between the election and the inauguration, we partnered with the Alabama Media Group to do something really different. We brought 25 Trump supporters from Alabama together in conversation with 25 Clinton supporters from California. And we brought them together in a closed, moderated Facebook group that we kept open for a month. What we wanted to do was to give them a place to engage with genuine curiosity and openness. And we wanted to support them in building relationships, not just with each other but with us as journalists. And then we wanted to supply facts and information -- facts and information that they could actually receive and process and use to undergird their conversations.
Nhưng làm sao để thực hiện được điều này trong một thế giới bị chia rẽ, chia rẽ sâu sắc, khi mà ta đang sống trong thế giới nơi những người anh em và họ hàng còn không thể nói chuyện với nhau, khi mà chúng ta thường sống trong hệ sinh thái tin tức riêng rẽ và khác biệt và khi mà chúng ta có thói quen phỉ báng và gạt bỏ những người không cùng chung ý kiến? Nhưng chúng tôi vẫn muốn thử sức. Thế nên, ngay sau cuộc bầu cử năm 2016, trong khoảng thời gian giữa cuộc bầu cử và lễ nhậm chức, chúng tôi hợp tác với Alabama Media Group để làm điều gì đó thực sự khác biệt. Chúng tôi đã tổ chức cho 25 người ủng hộ Trump từ Alabama tham gia trò chuyện với 25 người ủng hộ Clinton từ California. Chúng tôi đã tiến hành thông qua một nhóm Facebook kín và ôn hòa, nhóm này hoạt động trong một tháng. Điều chúng tôi muốn làm là cho họ một nơi để thể hiện sự hiếu kì chân thành và thẳng thắn. Và chúng tôi muốn hỗ trợ họ xây dựng các mối quan hệ, không chỉ với nhau mà với các nhà báo chúng tôi nữa. Sau đó chúng tôi muốn cung cấp những thông tin thực tế và tài liệu những thông tin mà người tham gia có thể tiếp nhận và xử lí và sử dụng để củng cố các cuộc trò chuyện của họ.
And so as a prelude to this conversation, the first step in what we call dialogue journalism, we asked what they thought the other side thought of them. So when we asked the Trump supporters from Alabama what they thought the Clinton supporters in California thought of them, this is some of what they said. "They think we are religious Bible thumpers." "That we're backwards and hickish, and stupid." "They think that we all have Confederate flags in our yards, that we're racist and sexist and uneducated." "They think we're barefoot and pregnant, with dirt driveways." "And they think we're all prissy butts and that we walk around in hoop skirts with cotton fields in the background."
Và để mở đầu cuộc trò chuyện này, bước đầu tiên của thứ mà chúng tôi gọi là báo chí đối thoại, chúng tôi cảm nghĩ của họ về phe đối lập. Khi chúng tôi hỏi những người ủng hộ Trump đến từ Alabama rằng họ nghĩ những người ủng hộ Clinton ở California nghĩ gì về họ, đây là một vài điều mà họ đã nói. “Họ nghĩ rằng chúng tôi quá tôn sùng Kinh thánh”. “Rằng chúng tôi lạc hậu và khờ khạo, ngu ngốc”. “Họ nghĩ chúng tôi đều cắm cờ Liên Minh trong sân nhà, phân biệt chủng tộc, có phân biệt giới tính và vô học”. “Họ nghĩ rằng chúng tôi đi chân trần, đang mang thai và là người nhà quê”. “Và họ nghĩ rằng chúng tôi là đồ khó ở và chúng tôi hay mặc đầm dài đi dạo vườn hoa”.
And then we asked that same question of the Californians: "What do you think the Alabamians think about you?" And they said this: "That we're crazy, liberal Californians." "That we're not patriotic." "We're snobby and we're elitist." "We're godless and we're permissive with our children." "And that we're focused on our careers, not our family." "That we're elitist, pie-in-the-sky intellectuals, rich people, Whole Foods-eating, very out of touch."
Sau đó chúng tôi hỏi nhóm người California cùng một câu, “Bạn nghĩ người Alabama nghĩ gì về bạn?”. Và họ nói rằng: “Chúng tôi điên rồ và phóng khoáng”. “Chúng tôi không yêu nước”. “Chúng tôi hợm hĩnh, thượng đẳng”. “Chúng tôi không tin vào Chúa và dễ dãi với con cái”. “Chúng tôi chỉ tập trung vào sự nghiệp, không màng đến gia đình”. “Chúng tôi tự xem mình là dân ưu tú, trí thức hão, những người giàu có, chỉ ăn đồ hữu cơ nguyên chất, không gây thiện cảm”.
So by asking questions like this at the start of every conversation and by identifying and sharing stereotypes, we find that people -- people on all sides -- begin to see the simplistic and often mean-spirited caricatures they carry. And in that -- after that, we can move into a process of genuine conversation.
Vì vậy, bằng việc đặt các câu hỏi như vậy khi bắt đầu mọi cuộc trò chuyện và bằng cách xác định và chia sẻ về những định kiến, chúng tôi thấy rằng mọi người, từ tất cả các bên, bắt đầu nhận ra bức tranh biếm họa đơn điệu và ác ý mà họ tự vẽ nên. Và rồi, sau đó, chúng ta chuyển sang giai đoạn đối thoại thật sự.
So in the two years since that launch -- California/Alabama Project -- we've gone on to host dialogues and partnerships with media organizations across the country. And they've been about some of our most contentious issues: guns, immigration, race, education. And what we found, remarkably, is that real dialogue is in fact possible. And that when given a chance and structure around doing so, many, not all, but many of our fellow citizens are eager to engage with the other.
Trong hai năm kể từ khi ra mắt Dự án California/Alabama, chúng tôi đã tổ chức các cuộc đối thoại và hợp tác với các tổ chức truyền thông trên toàn quốc. Đó là những cuộc đối thoại về các vấn đề gây tranh cãi nhất: súng đạn, nhập cư, chủng tộc, giáo dục. Và điều mà chúng tôi đã nhận thấy, rất rõ rệt, là việc đối thoại là hoàn toàn có thể thực hiện được. Và khi có cơ hội và nền tảng để làm việc đó, nhiều, không phải tất cả, nhưng rất nhiều người dân chúng ta rất háo hức được đối thoại với người khác.
Too often journalists have sharpened divides in the name of drama or readership or in service to our own views. And too often we've gone to each side quoting a partisan voice on one side and a partisan voice on the other with a telling anecdotal lead and a pithy final quote, all of which readers are keen to mine for bias. But our dialogue-based process has a slower pace and a different center. And our work is guided by the principle that dialogue across difference is essential to a functioning democracy, and that journalism and journalists have a multifaceted role to play in supporting that.
Quá nhiều lần các nhà báo đã làm tình huống nghiêm trọng hơn, mượn cớ gây tranh cãi, hút người đọc hay phục vụ cho quan điểm bản thân. Ta thường truyền bá tư tưởng của một bên đến mỗi bên còn lại, rồi lại làm tương tự với các bên khác, với câu dẫn như giai thoại và câu kết đầy khí phách mà người đọc dùng để củng cố sự thiên vị. Nhưng quy trình đối thoại của chúng tôi diễn ra chậm và có trọng tâm khác biệt. Chúng tôi làm việc với nguyên tắc cuộc đối thoại vượt qua sự khác biệt là cần thiết cho một nền dân chủ hiệu quả. và báo chí và các nhà báo đóng vai trò đa diện trong việc hỗ trợ điều đó.
So how do we work? At every stage, we're as transparent as possible about our methods and our motives. At every stage, we take time to answer people's questions -- explain why we're doing what we're doing. We tell people that it's not a trap: no one's there to tell you you're stupid, no one's there to tell you your experience doesn't matter. And we always ask for a really different sort of behavior, a repatterning away from the reflexive name-calling, so entrenched in our discourse that most of us, on all sides, don't even notice it anymore.
Vậy chúng tôi đã làm như thế nào? Ở mọi giai đoạn, chúng tôi minh bạch nhất có thể về phương pháp và động lực của chúng tôi. Mỗi giai đoạn, chúng tôi đều trả lời nghi vấn của mọi người, giải thích cho họ mục đích của chúng tôi. Nói cho bọn họ biết đây không phải một cái bẫy. Sẽ không có ai nói họ ngu ngốc, cũng không có ai cho rằng những điều họ trải qua không hề quan trọng. Và chúng tôi luôn yêu cầu họ hành xử khác biệt, khác với cách gọi tên theo phản xạ, để họ ghi nhớ đối thoại đó đến mức hầu hết mọi người, mọi bên không nhận thấy nó nữa.
So people often come into our conversations a bit angrily. They say things like, "How can you believe X?" and "How can you read Y?" and "Can you believe that this happened?" But generally, in this miracle that delights us every time, people begin to introduce themselves. And they begin to explain who they are and where they come from, and they begin to ask questions of one another. And slowly, over time, people circle back again and again to difficult topics, each time with a little more empathy, a little more nuance, a little more curiosity. And our journalists and moderators work really hard to support this because it's not a debate, it's not a battle, it's not a Sunday morning talk show. It's not the flinging of talking points. It's not the stacking of memes and gifs or articles with headlines that prove a point. And it's not about scoring political victories with question traps.
Mọi người thường bắt đầu cuộc đối thoại có chút hung hăn. Họ nói những điều như, “Sao bạn có thể tin tưởng X?” và “Sao bạn có thể hiểu được Y?” và “Bạn có tin rằng việc đó đã xảy ra chứ?”. Nhưng nhìn chung, sẽ luôn có phần khiến chúng tôi thích thú, khi họ bắt đầu giới thiệu bản thân. Họ bắt đầu giải thích họ là ai và họ đến từ đâu, và họ bắt đầu đặt câu hỏi cho hau. Và dần dần, mọi người xoay vòng xung quanh những vấn đề khó, với mỗi lần đều thêm một chút đồng cảm, một chút thay đổi, một chút tò mò. Các nhà báo và người chủ trì đã hết mình hỗ trợ, vì đây không phải cuộc tranh luận hay một trận chiến, đây không phải là talkshow sáng Chủ nhật. Không phải là nơi để ném quan điểm của mình vào người khác. Không phải đống ảnh chế vui nhộn hay các bài báo giật tít để chứng minh quan điểm. Và đây không phải để ghi lại thắng lợi chính trị với các câu hỏi bẫy.
So what we've learned is that our state of discord is bad for everyone. It is a deeply unhappy state of being. And people tell us this again and again. They say they appreciate the chance to engage respectfully, with curiosity and with openness, and that they're glad and relieved for a chance to put down their arms. And so we do our work in direct challenge to the political climate in our country right now, and we do it knowing that it is difficult, challenging work to hold and support people in opposing backgrounds in conversation. And we do it knowing democracy depends on our ability to address our shared problems together. And we do this work by putting community at the heart of our journalistic process, by putting our egos to the side to listen first, to listen deeply, to listen around and through our own biases, our own habits of thought, and to support others in doing the same. And we do this work knowing that journalism as an institution is struggling, and that it has always had a role to play and will continue to have a role to play in supporting the exchange of ideas and views.
Chúng tôi đã học được rằng trạng thái bất hòa hiện tại không tốt cho ai cả. Đó là trạng thái sống vô cùng khổ sở. Và mọi người luôn lặp đi lặp lại điều này. Rằng họ rất cảm kích vì cơ hội được trao đổi trong sự tôn trọng, với sự tò mò và cởi mở, và họ vui mừng và nhẹ nhõm vì đã có thể rũ bỏ sự phòng bị. Chúng tôi đã làm việc đó trong khi đối mặt trực tiếp với tình trạng chính giới ở nước ta hiện nay, khi biết rằng đây là công việc khó khăn và đầy thử thách để có thể chủ trì và hỗ trợ đối thoại giữa những người trong hoàn cảnh đối lập. Và chúng tôi làm điều đó, biết rằng dân chủ phụ thuộc vào việc chúng ta cùng nhau giải quyết các vấn đề chung. Chúng tôi thực hiện nó bằng cách đưa cộng đồng làm trung tâm của việc làm báo, đặt cái tôi sang một bên để chủ động lắng nghe, lắng nghe sâu sắc, lắng nghe mọi người và vượt qua thành kiến tự tạo, vượt qua thói quen suy nghĩ, và hỗ trợ người khác làm điều tương tự. Và chúng tôi thực hiện khi biết rằng báo chí đang phải vật lộn, và nó luôn có vai trò và sẽ tiếp tục đóng vai trò hỗ trợ trao đổi ý tưởng và quan điểm.
For many of the participants in our groups, there are lasting reverberations. Many people have become Facebook friends and in-real-life friends too, across political lines. After we closed that first Trump/Clinton project, about two-thirds of the women went on to form their own Facebook group and they chose a moderator from each state and they continue to talk about difficult and challenging issues. People tell us again and again that they're grateful for the opportunity to be a part of this work, grateful to know that people on the other side aren't crazy, grateful that they've had a chance to connect with people they wouldn't have otherwise talked to.
Đối với nhiều người tham gia dự án, thanh âm vang lại vẫn còn đó. Nhiều người đã trở thành bạn bè trên Facebook và ngoài đời, vượt qua ranh giới chính trị. Sau khi chúng tôi kết thúc Dự án Trump/Clinton đầu tiên, khoảng hai phần ba phụ nữ đã tiếp tục thành lập nhóm Facebook và chọn ra một người kiểm duyệt từ mỗi tiểu bang để tiếp tục trò chuyện về những vấn đề khó khăn và thách thức. Mọi người cảm ơn chúng tôi lần nữa vì cơ hội trở thành một phần của dự án này. Họ biết ơn khi biết rằng mọi người ở bên kia không bị quẫn trí, họ biết ơn vì đã có cơ hội kết nối với những người mà họ chưa từng nói chuyện.
A lot of what we've seen and learned, despite the fact that we call ourselves Spaceship Media, is not at all rocket science. If you call people names, if you label them, if you insult them, they are not inclined to listen to you. Snark doesn't help, shame doesn't help, condescension doesn't help. Genuine communication takes practice and effort and restraint and self-awareness. There isn't an algorithm to solve where we are. Because real human connection is in fact real human connection. So lead with curiosity, emphasize discussion not debate, get out of your silo, because real connection across difference ... this is a salve that our democracy sorely needs.
Rất nhiều điều chúng tôi đã thấy và học được, mặc dù thực tế chúng tôi tự gọi chính mình là Spaceship Media, không hiền viển vông chút nào. Nếu bạn gọi tên mọi người, nếu bạn gắn nhãn họ, xúc phạm họ, họ cũng sẽ không lắng nghe bạn. Cáu gắt và nhục mạ sẽ không đem lại gì, trịch thượng cũng không. Giao tiếp thật sự cần thực hành và nỗ lực cũng như kiềm chế và tự nhận thức. Không có một thuật toán nào giải được vị trí của chúng ta. Bởi vì sự kết nối thực tế là sự kết nối thực tế. Vì vậy, hãy dẫn dắt với sự hiếu kì, nhấn mạnh thảo luận, không tranh luận, thoát khỏi cái giếng của bạn, bởi vì kết nối vượt qua sự khác biệt là một liều thuốc xoa dịu mà nền dân chủ của ta đang cần.
Thank you.
XIn cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)