For the past few years, we've been calling men out. It had to be done.
Trong những năm qua, chúng ta luôn chỉ trích đàn ông. Việc này phải được chấm dứt.
(Applause)
(Vỗ tay)
But lately, I've been thinking we need to do something even harder. We need, as my good friend Tony Porter says, to find a way to call men in.
Nhưng gần đây, tôi nghĩ chúng ta thậm chí cần làm gì đó nhiều hơn. Chúng ta cần, như bạn tốt Tony Porter của tôi nói, tìm cách để đàn ông chung tay góp sức.
My father began to sexually abuse me when I was five years old. He would come into my room in the middle of the night. He appeared to be in a trance. The abuse continued until I was 10. When I tried to resist him, when I was finally able to say no, he began to beat me. He called me stupid. He said I was a liar.
Cha tôi bắt đầu lạm dụng tình dục tôi khi tôi mới năm tuổi. Ông ta sẽ vào phòng tôi lúc nửa đêm. Ông có vẻ đang mơ màng. Việc lạm dụng đó tiếp tục cho đến khi tôi 10 tuổi. Khi tôi cố chống lại ông, khi tôi cuối cùng đã dám nói không, ông ta bắt đầu đánh tôi. Ông ta gọi tôi là đồ ngu xuẩn. Ông ta nói tôi là kẻ dối trá.
The sexual abuse ended when I was 10, but actually, it never ended. It changed who I was. I was filled with anxiety and guilt and shame all the time, and I didn't know why. I hated my body, I hated myself, I got sick a lot, I couldn't think, I couldn't remember things. I was drawn to dangerous men and women who I allowed -- actually, I invited -- to treat me badly, because that is what my father taught me love was.
Việc lạm dụng tình dục chấm dứt khi tôi 10 tuổi, nhưng thật ra, việc đó không bao giờ kết thúc cả. Nó thay đổi con người tôi. Tôi bị phủ lấp với sự lo lắng và tội lỗi và sự xấu hổ mọi lúc, và tôi không biết tại sao. Tôi căm ghét cơ thể mình, tôi căm ghét bản thân tôi, tôi ốm suốt, tôi không thể nghĩ suy, tôi không thể nhớ điều gì. Tôi đã bị cuốn vào những người đàn ông và những phụ nữ nguy hiểm mà tôi đã cho phép họ, thật ra, tôi còn mời họ, đối xử với tôi một cách tàn tệ, vì đó là những gì bố tôi dạy tôi về tình yêu.
I waited my whole life for my father to apologize to me. He didn't. He wouldn't. And then, with the recent scandals of famous men, as one after another was exposed, I realized something: I have never heard a man who has committed rape or physical violence ever publicly apologize to his victim. I began to wonder, what would an authentic, deep apology be like?
Tôi đã đợi chờ cả cuộc đời mình để bố tôi xin lỗi tôi. Ông không hề xin lỗi, ông sẽ không xin lỗi. Và rồi, với vụ scandal gần đây của những người đàn ông nổi tiếng, khi từng vụ nối tiếp nhau bị phơi bày, tôi nhận ra điều gì đó: Tôi chưa bao giờ nghe một người đàn ông nào từng phạm tội hãm hiếp hoặc bạo hành thể xác, công khai xin lỗi nạn nhân. Tôi bắt đầu tự hỏi, một lời xin lỗi chân thành và sâu sắc sẽ như thế nào?
So, something strange began to happen. I began to write, and my father's voice began to come through me. He began to tell me what he had done and why. He began to apologize. My father is dead almost 31 years, and yet, in this apology, the one I had to write for him, I discovered the power of an apology and how it actually might be the way to move forward in the crisis we now face with men and all the women they abuse.
Vậy là một điều gì đó lạ lẫm bắt đầu xảy ra. Tôi bắt đầu viết, và giọng nói của bố bắt đầu vang lên trong tôi. Ông bắt đầu nói với tôi ông đã làm gì và vì sao lại thế. Ông bắt đầu xin lỗi. Bố tôi đã mất gần 31 năm, và trong lời xin lỗi này, lời xin lỗi tôi phải viết thay ông, tôi khám phá ra sức mạnh của một lời xin lỗi và cách lời xin lỗi thật sự có thể trở thành con đường để bước tiếp trong cơn khủng hoảng mà chúng ta đối mặt với những người đàn ông và tất cả những người phụ nữ bị họ lạm dụng.
Apology is a sacred commitment. It requires complete honesty. It demands deep self-interrogation and time. It cannot be rushed. I discovered an apology has four steps, and, if you would, I'd like to take you through them.
Lời xin lỗi là một cam kết linh thiêng. Nó đòi hỏi sự trung thực tuyệt đối. Nó yêu cầu sự tự vấn sâu sắc và thời gian. Nó không thể bị thúc ép. Tôi nhận ra lời xin lỗi có bốn bước, và nếu bạn muốn, tôi vui lòng dẫn dắt bạn qua từng bước.
The first is you have to say what, in detail, you did. Your accounting cannot be vague. "I'm sorry if I hurt you" or "I'm sorry if I sexually abused you" doesn't cut it. You have to say what actually happened. "I came into the room in the middle of the night, and I pulled your underpants down." "I belittled you because I was jealous of you and I wanted you to feel less." The liberation is in the details. An apology is a remembering. It connects the past with the present. It says that what occurred actually did occur.
Đầu tiên, bạn phải nói ra điều bạn đã làm một cách cụ thể. Việc chịu trách nhiệm của bạn không thể mờ hồ. “Tôi xin lỗi nếu tôi làm tổn thương bạn” hoặc “Tôi xin lỗi nếu tôi đã lạm dục tình dục bạn” không làm được điều đó. Bạn phải nói điều gì đã thực sự xảy ra. “Bố đã vào phòng con lúc nửa đêm, và bố đã kéo quần lót của con xuống.” “Tôi không coi trọng bạn vì tôi ghen tị với bạn và tôi muốn bạn cảm nhận kém đi.” Sự giải thoát nằm ở các chi tiết. Lời xin lỗi là điều để ghi nhớ. Nó kết nối quá khứ với hiện tại. Nó nói lên điều tồi tệ đã thực sự xảy ra.
The second step is you have to ask yourself why. Survivors are haunted by the why. Why? Why would my father want to sexually abuse his eldest daughter? Why would he take my head and smash it against a wall? In my father's case, he was a child born long after the other children. He was an accident that became "the miracle." He was adored and treated as the golden boy. But adoration, it turns out, is not love. Adoration is a projection of someone's need for you to be perfect onto you. My father had to live up to this impossible ideal, and so he was never allowed to be himself. He was never allowed to express tenderness or vulnerability, curiosity, doubt. He was never allowed to cry. And so he was forced to push all those feelings underground, and they eventually metastasized. Those suppressed feelings later became Shadowman, and he was out of control, and he eventually unleashed his torrent on me.
Bước thứ hai là bạn phải tự hỏi mình tại sao. Kẻ sống sót bị ám ảnh bởi câu hỏi tại sao. Tại sao? Tại sao bố tôi lại muốn lạm dục tình dục đứa con gái lớn nhất của mình? Tại sao ông lại túm lấy đầu tôi và đập đầu tôi vào tường? Trong trường hợp của bố tôi, ông là một đứa trẻ được sinh ra khá muộn sau những đứa con khác. Ông là một tai nạn mà sau đó trở thành “phép màu”. Ông được cưng chiều và đối xử như một cậu bé vàng. Nhưng sự cưng chiều hóa ra chẳng phải tình yêu. Sự cưng chiều là một hình chiếu của nhu cầu của ai đó rằng bạn phải hoàn hảo chiếu lên chính bạn. Bố tôi đã phải sống với kì vọng của ý tưởng bất khả thi này, và vì vậy ông không bao giờ được phép là chính mình. Ông không bao giờ được thể hiện sự mềm yếu hoặc tổn thương, tò mò, nghi ngờ. Ông không bao giờ được phép khóc. Và do đó ông bị ép buộc chôn tất cả cảm xúc đó xuống, và rồi chúng cuối cùng đã di căn. Những cảm xúc bị dồn nén cùng cực đó sau này trở thành Bóng Ma, và bố tôi không thể kiểm soát được, và cuối cùng ông xả cơn lũ của mình lên tôi.
The third step is you have to open your heart and feel what your victim felt as you were abusing her. You have to let your heart break. You have to feel the horror and betrayal and the long-term impacts of your abuse on your victim. You have to sit with the suffering you have caused.
Bước thứ ba là bạn phải mở trái tim mình ra và cảm nhận xem nạn nhân của bạn cảm thấy gì khi bạn lạm dụng cô ấy. Bạn phải để trái tim của mình tan vỡ, bạn phải cảm nhận sự ghê rợn và sự phản bội và tác động dai dẳng đối với nạn nhân mà bạn lạm dụng. Bạn phải chịu đựng nỗi thống khổ mà bạn đã gây ra.
And, of course, the fourth step is taking responsibility for what you have done and making amends.
Và, dĩ nhiên, bước thứ tư là nhận trách nhiệm cho những gì bạn đã làm và khắc phục.
So, why would anyone want to go through such a grueling and humbling process? Why would you want to rip yourself open? Because it is the only thing that will set yourself free. It is the only thing that will set your victim free. You didn't just destroy your victim. You destroyed yourself. There is no one who enacts violence on another person who doesn't suffer from the effects themselves. It creates an incredibly dark and contaminating spirit, and it spreads throughout your entire life.
Vậy, ai lại muốn trải nghiệm quy trình khó khăn và bẽ mặt như thế này? Tại sao bạn lại muốn xé toang bản thân mình? Bởi vì đó là điều duy nhất sẽ cho bạn tự do. Đó là điều duy nhất sẽ làm cho nạn nhân của bạn tự do. Bạn đâu chỉ hủy hoại nạn nhân của mình. Bạn hủy hoại chính bản thân mình. Chẳng một ai gây ra bạo lực cho người khác mà không chịu đựng chính các tác động đó. Nó tạo ra một tinh thần đen tối và nhơ nhuốc khủng khiếp, và nó lan ra xuyên suốt cả cuộc đời bạn.
The apology I wrote -- I learned something about a different lens we have to look through to understand the problem of men's violence that I and one billion other women have survived. We often turn to punishment first. It's our first instinct, but actually, although punishment sometimes is effective, on its own, it is not enough. My father punished me. I was shut down, and I was broken. I think punishment hardens us, but it doesn't teach us. Humiliation is not revelation. We actually need to create a process that may involve punishment, whereby we open a doorway where men can actually become something and someone else.
Lời xin lỗi tôi viết - - Tôi học được vài điều về lăng kính khác nhau mà chúng ta nhìn qua đó để hiểu vấn đề bạo hành của đàn ông rằng tôi và một tỷ phụ nữ khác vẫn tồn tại. Chúng ta thường quan tâm đến hình phạt trước tiên. Đó là bản năng đầu tiên của chúng ta, nhưng thực ra, mặc dù sự trừng phạt đôi khi có hiệu quả, chỉ mỗi việc trừng phạt thôi thì không đủ. Bố tôi trừng phạt tôi, tôi bị hạ bệ, tôi bị tổn thương. Tôi nghĩ hình phạt làm chúng ta cứng rắn, nhưng nó chẳng dạy chúng ta điều gì. Sự lăng mạ không phải sự tiết lộ. Chúng ta thực sự cần tạo ra một quy trình có thể bao gồm cả việc trừng phạt mà thông qua đó chúng ta mở ra lối đi nơi những người người đàn ông có thể thật sự trở thành điều gì đó và một ai đó khác.
For so many years, I hated my father. I wanted him dead. I wanted him in prison. But actually, that rage kept me connected to my father's story. What I really wanted wasn't just for my father to be stopped. I wanted him to change. I wanted him to apologize. That's what we want. We don't want men to be destroyed, we don't want them to only be punished. We want them to see us, the victims that they have harmed, and we want them to repent and change. And I actually believe this is possible. And I really believe it's our way forward. But we need men to join us. We need men now to be brave and be part of this transformation. I have spent most of my life calling men out, and I am here now, right now, to call you in.
Trong rất nhiều năm, tôi căm ghét bố mình. Tôi muốn ông chết đi. Tôi muốn ông phải ngồi tù. Nhưng thật ra, cơn thịnh nộ đó giữ tôi kết nối với câu chuyện của bố. Điều tôi thật sự mong muốn không chỉ là bố tôi phải dừng lại. Tôi muốn ông đổi thay. Tôi muốn ông xin lỗi. Đó là điều chúng ta muốn. Chúng ta đâu muốn đàn ông bị hủy hoại, chúng ta nào muốn họ chỉ bị trừng phạt. Chúng ta mong họ nhìn thấy chúng ta, những nạn nhân bị họ tổn hại, và chúng ta muốn họ hối lỗi và thay đổi. Và tôi thật sự tin rằng điều này khả thi. Và tôi thật sự tin rằng con đường của chúng ta còn ở phía trước. Nhưng chúng ta cần đàn ông chung tay. Chúng ta cần đàn ông giờ đây hãy can đảm và trở thành một phần của sự thay đổi này. Tôi đã dùng gần cả cuộc đời mình để chỉ trích đàn ông, và giờ tôi ở đây, ngay lúc này, để kêu gọi đàn ông chung tay góp sức.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause) Thank you.
(Vỗ tay) Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you, thank you.
Xin cảm ơn, cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)