Thank you. It's really an honor and a privilege to be here spending my last day as a teenager. Today I want to talk to you about the future, but first I'm going to tell you a bit about the past. My story starts way before I was born. My grandmother was on a train to Auschwitz, the death camp. And she was going along the tracks, and the tracks split. And somehow -- we don't really know exactly the whole story -- but the train took the wrong track and went to a work camp rather than the death camp. My grandmother survived and married my grandfather. They were living in Hungary, and my mother was born. And when my mother was two years old, the Hungarian revolution was raging, and they decided to escape Hungary. They got on a boat, and yet another divergence -- the boat was either going to Canada or to Australia. They got on and didn't know where they were going, and ended up in Canada. So, to make a long story short, they came to Canada. My grandmother was a chemist. She worked at the Banting Institute in Toronto, and at 44 she died of stomach cancer. I never met my grandmother, but I carry on her name -- her exact name, Eva Vertes -- and I like to think I carry on her scientific passion, too.
Xin cảm ơn. Được đứng đây là một vinh dự đối với tôi, trong ngày cuối cùng là một cô bé tuổi teen. Hôm nay tôi muốn nói về tương lai, nhưng trước tiên, tôi sẽ kể lại một chút về quá khứ. Câu chuyện bắt đầu từ trước khi tôi sinh ra. Bà của tôi ở trên tàu lửa đến Auschwitz, trại tử thần. Bà đang đi trên đường ray, đến đoạn phân nhánh. Và một cách nào đó- chúng ta không biết chính xác toàn bộ câu chuyện- nhưng đoàn tàu đi sai đường và đến một trại lao động, thay vì trại tử thần. Bà tôi đã sống sót và kết hôn với ông tôi. Họ sống ở Hungary, và sinh ra mẹ tôi. Và khi mẹ tôi 2 tuổi, cách mạng Hungary nổ ra, và họ quyết định trốn khỏi Hungary. Họ lên 1 chiếc tàu thủy, và lại trớ trêu thay, con tàu hoặc sẽ tới Canada hoặc sẽ tới Úc. Họ lên tàu mà không biết sẽ đi đâu, cuối cùng họ đã tới Canada. Để tóm tắt lại, họ đã tới Canada. Bà tôi là nhà hóa học. Bà làm tại Viện Banting ở Toronto, và bà mất ở tuổi 44 vì ung thư dạ dày. Tôi chưa bao giờ gặp bà tôi, nhưng tôi mang tên bà -- chính xác tên bà, Eva Vertes -- và tôi thích ý nghĩ rằng mình cũng mang theo cả niềm đam mê khoa học của bà.
I found this passion not far from here, actually, when I was nine years old. My family was on a road trip and we were in the Grand Canyon. And I had never been a reader when I was young -- my dad had tried me with the Hardy Boys; I tried Nancy Drew; I tried all that -- and I just didn't like reading books. And my mother bought this book when we were at the Grand Canyon called "The Hot Zone." It was all about the outbreak of the Ebola virus. And something about it just kind of drew me towards it. There was this big sort of bumpy-looking virus on the cover, and I just wanted to read it. I picked up that book, and as we drove from the edge of the Grand Canyon to Big Sur, and to, actually, here where we are today, in Monterey, I read that book, and from when I was reading that book, I knew that I wanted to have a life in medicine. I wanted to be like the explorers I'd read about in the book, who went into the jungles of Africa, went into the research labs and just tried to figure out what this deadly virus was. So from that moment on, I read every medical book I could get my hands on, and I just loved it so much. I was a passive observer of the medical world.
Tôi nhận thấy đam mê của mình chỉ vừa đây, chính xác là lúc tôi lên 9 tuổi. Gia đình tôi trên đường dã ngoại qua Grand Canyon. Và tôi chưa bao giờ thích đọc sách khi còn nhỏ -- bố tôi muốn tôi đọc Hardy Boys; tôi lại đọc Nancy Drew; tôi đã thử tất cả -- và tôi thực sự không thích đọc sách. Mẹ tôi đã mua quyển sách này khi chúng tôi ở Grand Canyon, đó là quyển "Khu vực nóng". Nó nói về sự bùng phát virus Ebola. Và có thứ gì đó cứ lôi cuốn tôi vào nó. Có hình một loại virus trông ngoằn nghèo trên bìa, và tôi chỉ muốn đọc nó thôi. Tôi chọn quyển sách đó, và khi chúng tôi đi từ dọc Grand Canyon tới Big Sur và tới- thực ra là ở nơi chúng ta đang ở- Monterey. Tôi đã đọc quyển sách đó, và từ lúc tôi đọc, tôi đã biết mình muốn cống hiến trong ngành y. Tôi muốn giống những nhà thám hiểm mà tôi đọc trong sách, những người tới khu rừng rậm châu Phi, vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu và tìm hiểu virus gây chết người đó là gì. Từ lúc đó, tôi đọc tất cả sách y học mà tôi có, và tôi rất yêu thích nó. Tôi đã từng là người ngoài cuộc mà quan sát thế giới y học.
It wasn't until I entered high school that I thought, "Maybe now, you know -- being a big high school kid -- I can maybe become an active part of this big medical world." I was 14, and I emailed professors at the local university to see if maybe I could go work in their lab. And hardly anyone responded. But I mean, why would they respond to a 14-year-old, anyway? And I got to go talk to one professor, Dr. Jacobs, who accepted me into the lab. At that time, I was really interested in neuroscience and wanted to do a research project in neurology -- specifically looking at the effects of heavy metals on the developing nervous system. So I started that, and worked in his lab for a year, and found the results that I guess you'd expect to find when you feed fruit flies heavy metals -- that it really, really impaired the nervous system. The spinal cord had breaks. The neurons were crossing in every which way. And from then I wanted to look not at impairment, but at prevention of impairment.
Cho tới khi tôi vào cấp 3, tôi nghĩ "Có thể bây giờ -- là học sinh trung học -- tôi có thể trở thành một thành phần hữu ích của thế giới y học to lớn này". Lúc đó tôi 14 tuổi, và tôi gửi mail cho các giảng viên ở trường đại học địa phương để xem liệu tôi có thể làm trong phòng thí nghiệm. Hầu như chẳng ai trả lời Nhưng tôi cũng nghĩ là sao họ phải trả lời một đứa 14 tuổi chứ. Và tôi đi tới hỏi một giảng viên, tiến sĩ Jacobs, người cho phép tôi vào phòng thí nghiệm. Lúc đó, tôi rất thích thú với khoa học thần kinh và muốn thực hiện dự án nghiên cứu về thần kinh học -- đặc biệt là quan sát những tác động của kim loại nặng lên hệ thống thần kinh. Vì vậy tôi đã bắt đầu, và làm trong đó khoảng 1 năm, và tìm thấy kết quả mà tôi nghĩ mọi người đều đoán được khi bạn cho ruồi giấm ăn kim loại nặng -- nó thực sự hủy hoại hệ thần kinh. Tủy sống có những vết nứt. Nơron thần kinh chồng chéo lên nhau. Từ đó tôi không chỉ muốn tìm hiểu sự hủy hoại, mà cả cách ngăn ngừa nó.
So that's what led me to Alzheimer's. I started reading about Alzheimer's and tried to familiarize myself with the research, and at the same time when I was in the -- I was reading in the medical library one day, and I read this article about something called "purine derivatives." And they seemed to have cell growth-promoting properties. And being naive about the whole field, I kind of thought, "Oh, you have cell death in Alzheimer's which is causing the memory deficit, and then you have this compound -- purine derivatives -- that are promoting cell growth." And so I thought, "Maybe if it can promote cell growth, it can inhibit cell death, too." And so that's the project that I pursued for that year, and it's continuing now as well, and found that a specific purine derivative called "guanidine" had inhibited the cell growth by approximately 60 percent. So I presented those results at the International Science Fair, which was just one of the most amazing experiences of my life. And there I was awarded "Best in the World in Medicine," which allowed me to get in, or at least get a foot in the door of the big medical world.
Đó là lí do dẫn tôi đến bệnh Alzheimer's. Tôi đã bắt đầu đọc về căn bệnh này và cố làm quen với các nghiên cứu, khi tôi đang ở trong thư viện -- tôi đến thư viện y học, và tôi đọc được một bài báo về "các chất dẫn xuất của purine" Chúng có vẻ có thành phần kích thích tế bào tăng trưởng. Và vì chưa biết gì về lĩnh vực này, tôi chỉ nghĩ là "Ồ, bạn có tế bào chết của bệnh Alzheimer gây ra suy giảm trí nhớ, và rồi bạn có hợp chất này -- chất dẫn xuất purine -- là thứ kích thích tế bào tăng trưởng." Và tôi nghĩ "Có lẽ nếu nó kích thích tế bào tăng trưởng, thì nó cũng có thể cản trở tế bào chết" Đó là dự án mà tôi theo đuổi năm đó, và tiếp tục tới bây giờ. Tôi đã tìm ra rằng một dẫn xuất purine được gọi là "guanidine" ngăn cản sự phát triển tế bào khoảng 60%. Sau đó tôi trình bày kết quả này ở Hội chợ Khoa học quốc tế, đó là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất của tôi. Và tôi đã được trao "Giải nhất về y học", nó giúp tôi ít nhất đặt được 1 chân vào thế giới y học rộng lớn.
And from then on, since I was now in this huge exciting world, I wanted to explore it all. I wanted it all at once, but knew I couldn't really get that. And I stumbled across something called "cancer stem cells." And this is really what I want to talk to you about today -- about cancer. At first when I heard of cancer stem cells, I didn't really know how to put the two together. I'd heard of stem cells, and I'd heard of them as the panacea of the future -- the therapy of many diseases to come in the future, perhaps. But I'd heard of cancer as the most feared disease of our time, so how did the good and bad go together? Last summer I worked at Stanford University, doing some research on cancer stem cells. And while I was doing this, I was reading the cancer literature, trying to -- again -- familiarize myself with this new medical field. And it seemed that tumors actually begin from a stem cell. This fascinated me. The more I read, the more I looked at cancer differently and almost became less fearful of it.
Từ lúc đó, và vì bây giờ tôi đã ở trong thế giới thú vị ấy, tôi muốn khám phá tất cả. Tôi muốn tất cả, nhưng điều đó là không thể. Và tôi tình cờ đến với "tế bào gốc ung thư" Đây là điều mà tôi thực sự muốn nói hôm nay- về ung thư. Khi lần đầu tiên tôi nghe về tế bào gốc ung thư, tôi không biết sao có thể kết hợp 2 thứ đó với nhau. Tôi đã nghe về tế bào gốc, và tôi nghe về chúng như một thần dược -- để điều trị bách bệnh trong tương lai. Nhưng tôi lại nghe về ung thư như loại bệnh đáng sợ nhất hiện nay, làm sao kết hợp 1 thứ tốt với 1 thứ xấu? Hè vừa rồi, tôi làm trong Đại học Stanford để nghiên cứu về tế bào gốc ung thư. Và lúc đó, tôi đọc các bài về ung thư cố gắng làm quen với lĩnh vực y học mới mẻ này. Có vẻ như các khối u thực sự hình thành từ tế bào gốc. Nó khiến tôi say mê. Càng đọc tôi càng nhìn nhận khác đi về ung thư và có vẻ như ít e sợ nó hơn.
It seems that cancer is a direct result to injury. If you smoke, you damage your lung tissue, and then lung cancer arises. If you drink, you damage your liver, and then liver cancer occurs. And it was really interesting -- there were articles correlating if you have a bone fracture, and then bone cancer arises. Because what stem cells are -- they're these phenomenal cells that really have the ability to differentiate into any type of tissue. So, if the body is sensing that you have damage to an organ and then it's initiating cancer, it's almost as if this is a repair response. And the cancer, the body is saying the lung tissue is damaged, we need to repair the lung. And cancer is originating in the lung trying to repair -- because you have this excessive proliferation of these remarkable cells that really have the potential to become lung tissue. But it's almost as if the body has originated this ingenious response, but can't quite control it. It hasn't yet become fine-tuned enough to finish what has been initiated. So this really, really fascinated me.
Ung thư có vẻ là hậu quả trực tiếp của việc bị thương tổn. Nếu bạn hút thuốc, bạn hủy hoại mô phổi, và làm xuất hiện ung thư phổi. Nếu bạn uống rượu, bạn hủy hoại gan, và dẫn tới ung thư gan. Nó thực sự thú vị -- có rất nhiều bài báo liên quan nếu bạn bị gãy xương, thì có thể dẫn tới ung thư xương. Bởi vì tế bào gốc -- là những tế bào có khả năng biệt hóa thành bất kì loại mô nào. Vì vậy, nếu cơ thể báo rằng bạn bị tổn thương một bào quan tức là bắt đầu xuất hiện ung thư, nó gần như là phản hồi mang tính sửa chữa. Và khi cơ thể nói rằng mô phổi đang bị tổn thương thì ta cần chữa phổi. Ung thư sẽ bắt đầu từ phổi nó cố sửa chữa -- vì bạn có thừa sự tăng trưởng của những tế bào này mang tiềm năng trở thành mô phổi. Gần như khi cơ thể bắt đầu phản hồi một cách khéo léo, nhưng lại không thể kiểm soát nó. Nó chưa đủ hoàn chỉnh để kết thúc những gì đã bắt đầu. Vì thế, nó thực sự làm tôi say mê.
And I really think that we can't think about cancer -- let alone any disease -- in such black-and-white terms. If we eliminate cancer the way we're trying to do now, with chemotherapy and radiation, we're bombarding the body or the cancer with toxins, or with radiation, trying to kill it. It's almost as if we're getting back to this starting point. We're removing the cancer cells, but we're revealing the previous damage that the body has tried to fix. Shouldn't we think about manipulation, rather than elimination? If somehow we can cause these cells to differentiate -- to become bone tissue, lung tissue, liver tissue, whatever that cancer has been put there to do -- it would be a repair process. We'd end up better than we were before cancer. So, this really changed my view of looking at cancer. And while I was reading all these articles about cancer, it seemed that the articles -- a lot of them -- focused on, you know, the genetics of breast cancer, and the genesis and the progression of breast cancer -- tracking the cancer through the body, tracing where it is, where it goes.
Tôi đoán chúng ta không thể nghĩ về ung thư- nói chi đến các bệnh khác- với những khái niệm đen trắng như vậy. Nếu chúng ta tiêu diệt ung thư theo cách ta đang làm, với hóa trị và xạ trị, là ta đang tàn phá cơ thể với chất độc, phóng xạ, đang cố giết chết ung thư. Dường như ta đang quay lại điểm bắt đầu. Ta cố loại bỏ tế bào ung thư, nhưng ta lại phơi bày ra những tổn thương trước đó mà cơ thể đã cố sửa chữa. Sao chúng ta không nghĩ tới kiểm soát nó, thay vì loại bỏ? Nếu một cách nào đó ta có thể làm những tế bào này phân hóa để trở thành mô xương, mô phổi, mô gan, làm những điều mà ung thư vốn phải làm nó sẽ trở thành quá trình sửa chữa. Ta sẽ khỏe hơn cả trước khi bị ung thư. Điều này đã thay đổi suy nghĩ của tôi về ung thư. Khi tôi đọc những bài báo về ung thư, có vẻ như rất nhiều bài báo đều tập trung về cấu trúc di truyền của ung thư vú cùng sự hình thành và tiến triển của bệnh -- theo dõi ung thư trong cơ thể, nơi chúng trú ngụ, di chuyển,
But it struck me that I'd never heard of cancer of the heart, or cancer of any skeletal muscle for that matter. And skeletal muscle constitutes 50 percent of our body, or over 50 percent of our body. And so at first I kind of thought, "Well, maybe there's some obvious explanation why skeletal muscle doesn't get cancer -- at least not that I know of." So, I looked further into it, found as many articles as I could, and it was amazing -- because it turned out that it was very rare. Some articles even went as far as to say that skeletal muscle tissue is resistant to cancer, and furthermore, not only to cancer, but of metastases going to skeletal muscle. And what metastases are is when the tumor -- when a piece -- breaks off and travels through the blood stream and goes to a different organ. That's what a metastasis is. It's the part of cancer that is the most dangerous. If cancer was localized, we could likely remove it, or somehow -- you know, it's contained. It's very contained. But once it starts moving throughout the body, that's when it becomes deadly. So the fact that not only did cancer not seem to originate in skeletal muscles, but cancer didn't seem to go to skeletal muscle -- there seemed to be something here. So these articles were saying, you know, "Skeletal -- metastasis to skeletal muscle -- is very rare." But it was left at that. No one seemed to be asking why.
Nhưng điều ấn tượng là tôi chưa bao giờ nghe tới ung thư tim, hay ung thư cơ xương. Cơ xương cấu thành nên 50% cơ thể hoặc hơn. Vì vậy lúc đầu tôi nghĩ "Có lẽ có một vài lí do hiển nhiên mà cơ xương không có ung thư -- ít nhất là tôi chưa biết tới" Nên tôi đã nghiên cứu sâu hơn, tìm thật nhiều bài báo và thật đáng ngạc nhiên -- vì có rất ít tài liệu. Một vài bài báo đi sâu tới mức nói rằng mô cơ xương chống lại được ung thư, và không chỉ vậy, nó còn chống di căn ung thư đến cơ xương. Di căn là khi 1 phần khối u bị tách ra và di chuyển theo dòng máu tới các bào quan khác nhau. Đó là di căn. Đó là phần nguy hiểm nhất của ung thư. Nếu ung thư chỉ xuất hiện tại 1 điểm, ta có thể loại bỏ nó, hoặc một cách nào đó có thể kiềm chế nó. Nhưng một khi nó bắt đầu di chuyển khắp cơ thể, là lúc nó gây chết người. Thực tế là không chỉ ung thư không bắt nguồn từ cơ xương mà nó còn có vẻ không đi tới cơ xương- hình như có điều gì đó ở đây. Những bài báo đó nói "Di căn tới cơ xương là rất hiếm" Nhưng chỉ dừng lại ở đó, không ai giải thích tại sao.
So I decided to ask why. At first -- the first thing I did was I emailed some professors who specialized in skeletal muscle physiology, and pretty much said, "Hey, it seems like cancer doesn't really go to skeletal muscle. Is there a reason for this?" And a lot of the replies I got were that muscle is terminally differentiated tissue. Meaning that you have muscle cells, but they're not dividing, so it doesn't seem like a good target for cancer to hijack. But then again, this fact that the metastases didn't go to skeletal muscle made that seem unlikely. And furthermore, that nervous tissue -- brain -- gets cancer, and brain cells are also terminally differentiated. So I decided to ask why. And here's some of, I guess, my hypotheses that I'll be starting to investigate this May at the Sylvester Cancer Institute in Miami. And I guess I'll keep investigating until I get the answers. But I know that in science, once you get the answers, inevitably you're going to have more questions. So I guess you could say that I'll probably be doing this for the rest of my life.
Vì vậy tôi quyết định tìm hiểu. Đầu tiên tôi gửi mail tới các giáo sư thuộc chuyên ngành giải phẫu cơ xương, và nói: "Có vẻ ung thư không tới cơ xương Có lí do nào cho việc này không?" Có nhiều câu trả lời tôi nhận được nói rằng cơ xương là mô biệt hóa giai đoạn cuối. Nghĩa là bạn có tế bào cơ, nhưng chúng không phân chia, nên nó không phải mục tiêu dễ dàng để ung thư tấn công. Nhưng lí do này có vẻ không chắc lắm về việc di căn không tới cơ xương. Hơn nữa, mô thần kinh- não- có ung thư, dẫu tế bào não biệt hóa giai đoạn cuối. Vì vậy, tôi đưa ra một vài giả thuyết mà tôi sẽ nghiên cứu vào tháng Năm này tại Viện Ung thư Sylvester ở Miami. Tôi nghĩ mình sẽ nghiên cứu cho tới khi tìm được câu trả lời. Nhưng trong khoa học, khi bạn có câu trả lời không thể tránh việc sẽ có thêm nhiều nghi vấn mới. Nên chắc tôi sẽ làm việc này cho tới cuối đời.
Some of my hypotheses are that when you first think about skeletal muscle, there's a lot of blood vessels going to skeletal muscle. And the first thing that makes me think is that blood vessels are like highways for the tumor cells. Tumor cells can travel through the blood vessels. And you think, the more highways there are in a tissue, the more likely it is to get cancer or to get metastases. So first of all I thought, you know, "Wouldn't it be favorable to cancer getting to skeletal muscle?" And as well, cancer tumors require a process called angiogenesis, which is really, the tumor recruits the blood vessels to itself to supply itself with nutrients so it can grow. Without angiogenesis, the tumor remains the size of a pinpoint and it's not harmful. So angiogenesis is really a central process to the pathogenesis of cancer.
Vài giả thuyết của tôi cho rằng điều đầu tiên bạn nghĩ tới cơ xương, là có rất nhiều mạch máu tới đó. Và điều đầu tiên làm tôi suy nghĩ là mạch máu là con đường của tế bào khối u. Tế bào khối u có thể di chuyển theo mạch máu. Và càng nhiều mạch máu trong mô, càng nhiều khả năng có ung thư hoặc di căn Đầu tiên tôi nghĩ: "Chẳng phải sẽ thuận tiện hơn cho ung thư tới cơ xương sao?" Và ung thư cũng cần quá trình hình thành mạch máu. Thực chất là khối u dùng mạch máu để tự vận chuyển chất dinh dưỡng cho sự phát triển của nó. Nếu không có sự hình thành mạch máu, khối u chỉ to bằng đầu cây kim và vô hại. Vì vậy sự hình thành mạch máu là quá trình then chốt cho sự sinh bệnh của ung thư.
And one article that really stood out to me when I was just reading about this, trying to figure out why cancer doesn't go to skeletal muscle, was that it had reported 16 percent of micro-metastases to skeletal muscle upon autopsy. 16 percent! Meaning that there were these pinpoint tumors in skeletal muscle, but only .16 percent of actual metastases -- suggesting that maybe skeletal muscle is able to control the angiogenesis, is able to control the tumors recruiting these blood vessels. We use skeletal muscles so much. It's the one portion of our body -- our heart's always beating. We're always moving our muscles. Is it possible that muscle somehow intuitively knows that it needs this blood supply? It needs to be constantly contracting, so therefore it's almost selfish. It's grabbing its blood vessels for itself. Therefore, when a tumor comes into skeletal muscle tissue, it can't get a blood supply, and can't grow.
Và một bài báo đã thực sự ấn tượng với tôi khi tôi đang cố tìm hiểu tại sao ung thư không tới cơ xương, bài báo đó ghi lại 16% di căn tới cơ xương qua khám nghiệm tử thi. 16%! Nghĩa là có những khối u nhỏ như đầu kim này trong cơ xương nhưng chỉ 16% thực sự di căn -- tức là có lẽ cơ xương có thể kiểm soát sự hình thành mạch máu, có thể kiểm soát những khối u cần những mạch máu đó. Chúng ta sử dụng cơ xương rất nhiều. Đó là một phần của cơ thể -- tim của chúng ta luôn đập. Chúng ta luôn hoạt động cơ. Có thể các cơ biết một cách trực quan rằng nó cần được cung cấp máu? Nó cần co lại liên tục, do đó nó có vẻ ích kỉ. Nó muốn các mạch máu cho bản thân mình. Vì vậy, khi một khối u đi vào mô cơ xương, nó không được cung cấp máu, không thể phát triển.
So this suggests that maybe if there is an anti-angiogenic factor in skeletal muscle -- or perhaps even more, an angiogenic routing factor, so it can actually direct where the blood vessels grow -- this could be a potential future therapy for cancer. And another thing that's really interesting is that there's this whole -- the way tumors move throughout the body, it's a very complex system -- and there's something called the chemokine network. And chemokines are essentially chemical attractants, and they're the stop and go signals for cancer. So a tumor expresses chemokine receptors, and another organ -- a distant organ somewhere in the body -- will have the corresponding chemokines, and the tumor will see these chemokines and migrate towards it. Is it possible that skeletal muscle doesn't express this type of molecules? And the other really interesting thing is that when skeletal muscle -- there's been several reports that when skeletal muscle is injured, that's what correlates with metastases going to skeletal muscle.
Điều này có nghĩa là có thể có một nhân tố ngăn việc hình thành mạch máu trong cơ xương- và có thể còn hơn thế, như là nhân tố định hướng, và nó có thể điều hướng mạch phát triển -- đây có thể là liệu pháp trong tương lai để chữa ung thư. Một điều thú vị khác là cách khối u di chuyển trong cơ thể, nó là một hệ thống phức tạp- và có một thứ được gọi là mạng lưới chemokine. Chemokine là những chất hấp dẫn hóa học. và chúng là tín hiệu "đi" hay "dừng" của ung thư. Khối u đưa ra những thụ quan chemokine, và bào quan khác -- 1 bào quan ở đâu đó trong cơ thể -- sẽ đưa ra hồi đáp chemokine tương ứng. Khối u thấy chemokine sẽ đi về hướng đó. Liệu cơ xương có thể đưa ra loại phân tử này không? Một điều thú vị khác nữa trong một vài báo cáo, khi cơ xương bị tổn thương đó là thứ tương quan với quá trình di căn tới cơ xương.
And, furthermore, when skeletal muscle is injured, that's what causes chemokines -- these signals saying, "Cancer, you can come to me," the "go signs" for the tumors -- it causes them to highly express these chemokines. So, there's so much interplay here. I mean, there are so many possibilities for why tumors don't go to skeletal muscle. But it seems like by investigating, by attacking cancer, by searching where cancer is not, there has got to be something -- there's got to be something -- that's making this tissue resistant to tumors. And can we utilize -- can we take this property, this compound, this receptor, whatever it is that's controlling these anti-tumor properties and apply it to cancer therapy in general? Now, one thing that kind of ties the resistance of skeletal muscle to cancer -- to the cancer as a repair response gone out of control in the body -- is that skeletal muscle has a factor in it called "MyoD." And what MyoD essentially does is, it causes cells to differentiate into muscle cells. So this compound, MyoD, has been tested on a lot of different cell types and been shown to actually convert this variety of cell types into skeletal muscle cells. So, is it possible that the tumor cells are going to the skeletal muscle tissue, but once in contact inside the skeletal muscle tissue, MyoD acts upon these tumor cells and causes them to become skeletal muscle cells? Maybe tumor cells are being disguised as skeletal muscle cells, and this is why it seems as if it is so rare.
Hơn nữa, khi cơ xương bị hư tổn, nó tạo ra chemokines -- tín hiệu báo rằng: "Ung thư có thể tới đây", đó là "đèn xanh" cho khối u nó khiến chemokines được thể hiện rõ rệt. Có rất nhiều sự tương tác ở đây. Ý tôi là có rất nhiều cách giải thích cho lí do khối u không tới cơ xương. Nhưng có vẻ như khi nghiên cứu bằng cách tấn công ung thư, tìm xem nơi nào không có ung thư, hẳn phải có điều gì đó -- điều gì đó làm cho loại mô này chống được ung thư. Liệu chúng ta có thể tận dụng đặc tính này hợp chất này, thụ quan này, hay bất cứ thứ gì kiểm soát được đặc tính chống khối u và ứng dụng nó vào liệu pháp ung thư chung? Một thứ gắn kết khả năng chống ung thư của cơ xương -- với loại ung thư xảy ra do phản hồi sửa chữa bị mất kiểm soát -- đó là 1 nhân tố của cơ xương, tên là MyoD. MyoD làm tế bào biệt hóa thành tế bào cơ. Vì vậy MyoD, đã được thử nghiệm trên nhiều loại tế bào khác nhau và thực sự chuyển hóa những loại tế bào đa dạng này thành tế bào cơ xương. Vì vậy, liệu có khả năng tế bào khối u có đi tới mô cơ xương nhưng khi vào trong mô cơ xương, MyoD tác động lên chúng và biến chúng thành tế bào cơ xương? Có lẽ tế bào khối u được che đậy dưới dạng tế bào cơ xương, đó là lí do tại sao nó lại hiếm như vậy.
It's not harmful; it has just repaired the muscle. Muscle is constantly being used -- constantly being damaged. If every time we tore a muscle or every time we stretched a muscle or moved in a wrong way, cancer occurred -- I mean, everybody would have cancer almost. And I hate to say that. But it seems as though muscle cell, possibly because of all its use, has adapted faster than other body tissues to respond to injury, to fine-tune this repair response and actually be able to finish the process which the body wants to finish. I really believe that the human body is very, very smart, and we can't counteract something the body is saying to do.
Nó không có hại, nó chỉ sửa chữa lại cơ. Cơ liên tục được sử dụng- liên tục bị tổn thương. Nếu mỗi lần chúng ta làm rách cơ hay mỗi lần ta duỗi cơ hay di chuyển sai cách, ung thư đều xuất hiện- như vậy mọi người đều sẽ có ung thư. Tôi rất ghét phải nói điều đó. Nhưng có vẻ dù cho tế bào cơ, có thể là do chức năng của nó, đã thích nghi nhanh hơn các mô khác trong việc phản hồi thương tổn, để tạo ra phản hồi sữa chữa này và thực sự có khả năng kết thúc quá trình mà cơ thể muốn. Tôi thực sự tin rằng cơ thể con người rất thông minh, và ta không thể chống lại những thứ mà cơ thể nói rằng phải làm.
It's different when a bacteria comes into the body -- that's a foreign object -- we want that out. But when the body is actually initiating a process and we're calling it a disease, it doesn't seem as though elimination is the right solution. So even to go from there, it's possible, although far-fetched, that in the future we could almost think of cancer being used as a therapy. If those diseases where tissues are deteriorating -- for example Alzheimer's, where the brain, the brain cells, die and we need to restore new brain cells, new functional brain cells -- what if we could, in the future, use cancer? A tumor -- put it in the brain and cause it to differentiate into brain cells?
Điều này sẽ khác khi vi khuẩn vào cơ thể - đó là vật ngoại lai -- ta muốn loại bỏ chúng. Nhưng khi cơ thể thực sự bắt đầu một quá trình ta gọi là bệnh tật, sự loại bỏ không phải giải pháp thích hợp. Do đó từ đây, dù cho có khó tin trong tương lai có thể ung thư sẽ được sử dụng như một liệu pháp. Nếu những căn bệnh nơi các mô bị hư hỏng- ví dụ như Alzheimer's, nơi tế bào não chết và ta cần tạo ra những tế bào não mới, những tế bào chức năng mới -- điều gì sẽ xảy ra nếu ta có thể sử dụng ung thư trong tương lai? Một khối u đặt trong não và khiến chúng biệt hóa thành tế bào não?
That's a very far-fetched idea, but I really believe that it may be possible. These cells are so versatile, these cancer cells are so versatile -- we just have to manipulate them in the right way. And again, some of these may be far-fetched, but I figured if there's anywhere to present far-fetched ideas, it's here at TED, so thank you very much.
Đó là 1 ý tưởng rất khó tin, nhưng tôi tin nó có thể xảy ra. Các tế bào rất linh hoạt, các tế bào ung thư này cũng vậy – chúng ta chỉ cần sử dụng chúng đúng cách. Một lần nữa, 1 số ý tưởng có thể hơi khó tin, nhưng tôi nghĩ nếu có nơi nào để trình bày những ý tưởng như vậy thì hẳn phải tại TED xin trân trọng cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)