I'm an American, which means, generally, I ignore football unless it involves guys my size or Bruno's size running into each other at extremely high speeds. That said, it's been really hard to ignore football for the last couple of weeks. I go onto Twitter, there are all these strange words that I've never heard before: FIFA, vuvuzela, weird jokes about octopi. But the one that's really been sort of stressing me out, that I haven't been able to figure out, is this phrase "Cala a boca, Galvao." If you've gone onto Twitter in the last couple of weeks, you've probably seen this. It's been a major trending topic.
Tôi là người Mỹ, thông thường nghĩa là tôi phớt lờ bóng đá, trừ khi nó cần những cầu thủ đô như tôi hay Bruno xông vào nhau với tốc độ khủng khiếp Tuy vậy, thật sự khó mà phớt lờ bóng đá trong vài tuần vừa qua. Tôi lên Twitter, có vô số từ lạ lẫm mà tôi chưa từng nghe qua: FIFA, vuvuzela, những lời nói đùa kỳ cục về octopi. Nhưng thứ thực sự làm tôi quan tâm, mà nghĩ mãi tôi vẫn không hiểu ra được, đó là cụm từ "Cala a boca, Galvao." Nếu bạn lên Twitter trong vài tuần qua, bạn có thể thấy nó.
Being a monolingual American, I obviously don't know what the phrase means. So I went onto Twitter, and I asked some people if they could explain to me "Cala a boca, Galvao." And fortunately, my Brazilian friends were more than ready to help. They explained that the Galvao bird is a rare and endangered parrot that's in terrible, terrible danger. In fact, I'll let them tell you a bit more about it. Narrator: A word about Galvao, a very rare kind of bird native to Brazil. Every year, more than 300,000 Galvao birds are killed during Carnival parades. Ethan Zuckerman: Obviously, this is a tragic situation, and it actually gets worse. It turns out that, not only is the Galvao parrot very attractive, useful for headdresses, it evidently has certain hallucinogenic properties, which means that there's a terrible problem with Galvao abuse. Some sick and twisted people have found themselves snorting Galvao. And it's terribly endangered. The good news about this is that the global community -- again, my Brazilian friends tell me -- is pitching in to help out. It turns out that Lady Gaga has released a new single -- actually five or six new singles, as near as I can tell -- titled "Cala a boca, Galvao." And my Brazilian friends tell me that if I just tweet the phrase "Cala a boca, Galvao," 10 cents will be given to a global campaign to save this rare and beautiful bird.
Nó đang là chủ đề lớn. Là người Mỹ chỉ biết 1 ngôn ngữ, tôi đương nhiên không hiểu nghĩa của nó Vì vậy tôi lên Twitter và nhờ mọi người giải thích từ "Cala a boca, Galvao" Và may mắn thay, bạn bè Brazil của tôi thì luôn sẵn sàng giúp đỡ. Họ giải thích rằng con chim Galvao là loài vẹt quý hiếm và đang có nguy cơ tiệt giống nghiêm trọng Thực tế, họ sẽ giải thích thêm về điều này "Chim Galvao, là một loại chim rất hiếm xuất xứ từ Brazil Mỗi năm, hơn 300.000 chim Galvan bị giết trong dịp đại hội Carnival." Đương nhiên đây là một trường hợp bi thảm và ngày càng tệ hơn. Hóa ra, con vẹt Galvao chẳng những rất đẹp, dùng làm trang sức trên đầu, mà còn sở hữu chất gây ra ảo giác, điều này nghĩa là có một vấn đề tồi tệ về việc lạm dụng loài chim này Có những kẻ nghiện bệnh hoạn hút lông chim Galvao trong khi nó sắp tiệt chủng. Tin tốt là cộng đồng thế giới, điều này cũng do các bạn Brazil nói lại, đang đứng ra giúp đỡ Hóa ra là Ca sĩ Lady Gaga - đã cho ra một bản nhạc -- thật ra năm hoặc sáu bản nhạc, theo tôi biết, với tựa đề "Cala a boca, Galvao." Và các bạn Brazil bảo, nếu tôi lên mạng viết lên Twitter "Cala a boca, Galvao," 10 xu sẽ được đóng góp cho chiến dịch toàn cầu
Now, most of you have figured out that this was a prank, and actually a very, very good one. "Cala a boca, Galvao" actually means something very different. In Portugese, it means "Shut your mouth, Galvao." And it specifically refers to this guy, Galvao Bueno, who's the lead soccer commentator for Rede Globo. And what I understand from my Brazilian friends is that this guy is just a cliche machine. He can ruin the most interesting match by just spouting cliche again and again and again. So Brazilians went to that first match against North Korea, put up this banner, started a Twitter campaign and tried to convince the rest of us to tweet the phrase: "Cala a boca, Galvao." And in fact, were so successful at this that it topped Twitter for two weeks.
để cứu lấy giống chim quý hiếm này Phần lớn đã hiểu ra đây là một trò bịp, và thật ra là một trò rất hay. "Cala a boca, Galvao" thật ra mang một nghĩa khác. Trong tiếng Bồ Đào Nha là "Im đi, Galvao." Và câu này cụ thể ám chỉ Galvao Bueno. Ông ta là một đại xướng ngôn viên bóng đá cho Rede Globo. Và theo tôi biết được từ những bạn Brazil thì ông ta chỉ là một cái máy sáo rỗng Ông ta có thể hủy hoại trận bóng hay nhất bằng những câu sáo rỗng lặp đi lặp lại. Nên khi các khán giả Brazil tới trận đấu đầu tiên với Bắc Triều Tiên, họ lập khẩu hiệu này, khởi xướng chiến dịch Twitter và thuyết phục tất cả chúng ta tweet cụm từ: "Cala a boca. Galvao." Và thực tế, họ thành công tới mức
Now there's a couple -- there's a couple of lessons that you can take from this. And the first lesson, which I think is a worthwhile one, is that you cannot go wrong asking people to be active online, so long as activism just means retweeting a phrase. So as long as activism is that simple, it's pretty easy to get away with. The other thing you can take from this, by the way, is that there are a lot of Brazilians on Twitter. There's more than five million of them. As far as national representation, 11 percent of Brazilian internet users are on Twitter. That's a much higher number than in the U.S. or U.K. Next to Japan, it's the second most represented by population.
cụm từ này dẫn đầu Twitter hơn hai tuần Đây là một vài bài học chúng ta có thể rút ra từ đó Bài học đầu tiên, tôi cho là rất giá trị, đó là rất dễ yêu cầu mọi người hoạt động trên mạng, Miễn sao việc đó chỉ là lặp lại một cụm từ miễn sao việc đó cứ đơn giản như thế, thì sẽ dể dàng kêu gọi mọi người theo. Một điều nữa bạn nên biết là rất nhiều người Brazil trên mạng Twitter. Có hơn năm triệu người. Tính theo thống kê quốc gia, 11% người Brazil trên mạng dùng Twitter. Vậy là cao hơn nhiều ở Mỹ và Anh Chỉ sau Nhật bản,
Now if you're using Twitter or other social networks, and you didn't realize this was a space with a lot of Brazilians in it, you're like most of us. Because what happens on a social network is you interact with the people that you have chosen to interact with. And if you are like me, a big, geeky, white, American guy, you tend to interact with a lot of other geeky, white, American guys. And you don't necessarily have the sense that Twitter is in fact a very heavily Brazilian space. It's also extremely surprising to many Americans, a heavily African-American space. Twitter recently did some research. They looked at their local population. They believe that 24 percent of American Twitter users are African-American. That's about twice as high as African-Americans are represented in the population. And again, that was very shocking to many Twitter users, but it shouldn't be. And the reason it shouldn't be is that on any day you can go into Trending Topics. And you tend to find topics that are almost entirely African-American conversations.
Brazil đứng thứ hai về dân số Nếu bạn đang dùng Twitter hay các mạng xã hội khác và bạn không nhận ra đây là nơi tụ họp rất đông người Brazil, thì bạn cũng giống như tất cả chúng ta. Vì trên mạng xã hội bạn chỉ giao thiệp với những người mà bạn chọn lựa. Và nếu bạn như tôi, một kẻ mọt sách, da trắng Mỹ thì bạn thường giao lưu với những người tương tự Và bạn sẽ không biết rằng, Twitter là nơi tập hợp rất đông dân Brazil. Trong sự ngạc nhiên của nhiều người Mỹ, cũng là nơi giao lưu chủ yếu của người Mỹ gốc Phi Twitter vừa mới làm vài nghiên cứu. Họ nhìn vào dân số địa phương Họ tin rằng 24% người Mỹ sử dụng Twitter là người Mỹ gốc Phi Vậy là gấp hai lần so với tổng số những người dân này ở Mỹ. Một lần nữa, điều này khiến cư dân mạng rất kinh ngạc nhưng họ không nên. Và lý do là vì bất cứ một ngày nào bạn vào những chủ đề được quan tâm nhất bạn sẽ thấy hầu hết những chủ đề này là của những người Mỹ gốc Phi.
This was a visualization done by Fernando Viegas and Martin Wattenberg, two amazing visualization designers, who looked at a weekend's worth of Twitter traffic and essentially found that a lot of these trending topics were basically segregated conversations -- and in ways that you wouldn't expect. It turns out that oil spill is a mostly white conversation, that cookout is a mostly black conversation. And what's crazy about this is that if you wanted to mix up who you were seeing on Twitter, it's literally a quick click away. You click on that cookout tag, there an entirely different conversation with different people participating in it. But generally speaking, most of us don't. We end up within these filter bubbles, as my friend Eli Pariser calls them, where we see the people we already know and the people who are similar to the people we already know. And we tend not to see that wider picture.
Đây là một thống kê của Fernando Viegas và Martin Wattenberg, hai nhà thiết kế hình dung tài tình Họ nhìn vào con số người sử dụng Twitter cuối tuần và nhận ra rằng, rất nhiều những chủ đề này đều mang tính phân biệt chủng tộc trong những cách bạn không tưởng tượng nổi. Hóa ra sự tràn dầu là cuộc hội thảo của dân da trắng, còn tiệc ngoài trời thì được bàn luận bởi người da đen. Và sự điên rồ về điều này là nếu bạn muốn làm quen với ai đó trên Twitter, việc đó chỉ cách bạn một nhấp chuột Bạn chọn đề tài "tiệc ngoài trời", sẽ có một cuộc trò chuyện khác hẳn với một nhóm người hoàn toàn khác. Nhưng nói chung, đa số không làm như vậy. Chúng ta rốt cuộc luôn chọn lọc, như bạn Eli Pariser của tôi hay nói, để gặp những người mà ta biết và những người giống như ta đã quen
Now for me, I'm surprised by this, because this wasn't how the internet was supposed to be. If you go back into the early days of the internet, when cyber-utopians like Nick Negroponte were writing big books like "Being Digital," the prediction was that the internet was going to be an incredibly powerful force to smooth out cultural differences, to put us all on a common field of one fashion or another. Negroponte started his book with a story about how hard it is to build connections in the world of atoms. He's at a technology conference in Florida. And he's looking at something really, truly absurd, which is bottles of Evian water on the table. And Negroponte says this is crazy. This is the old economy. It's the economy of moving these heavy, slow atoms over long distances that's very difficult to do. We're heading to the future of bits, where everything is speedy, it's weightless. It can be anywhere in the world at any time. And it's going to change the world as we know it.
Và thường chúng ta không nhìn vào tổng thể. Và riêng tôi, tôi cũng ngạc nhiên vì mạng không phải một nơi như thế. Nếu bạn trở lại những ngày đầu của mạng, khi những lý tưởng gia như Nick Negroponte viết những cuốn sách lớn như "Being Digital," họ dự đoán rằng, internet sẽ là một sự thúc đẩy mạnh mẽ để xóa đi sự khác biệt văn hóa và giúp chúng ta đồng cảm theo cách này hay cách khác. Negroponte mở đầu cuốn sách bằng một câu chuyện kể về sự khó khăn của việc xây dựng liên kết trong thế giới nguyên tử. Khi anh tới hội nghị công nghệ ở Florida, và nhìn thấy một vật cực kì lố bịch đó là chai nước Evian trên bàn. Và Negroponte nói "Chuyện này thật điên rồ Đây là nền kinh tế lỗi thời, nền kinh tế mà phải đẩy những nguyên tử chậm chạp, nặng nề trong một khoảng cách xa, một chyện khó làm nổi. Chúng ta đang tiến tới tương lai sử dụng "bits" nơi tất cả đều nhanh chóng, nhẹ nhàng. Nó ở mọi nơi, mọi thời điểm trên thế giới. Và nó sẽ thay đổi thế giới mà ta biết."
Now, Negroponte has been right about a lot of things. He's totally wrong about this one. It turns out that in many cases atoms are much more mobile than bits. If I walk into a store in the United States, it's very, very easy for me to buy water that's bottled in Fiji, shipped at great expense to the United States. It's actually surprisingly hard for me to see a Fijian feature film. It's really difficult for me to listen to Fijian music. It's extremely difficult for me to get Fijian news, which is strange, because actually there's an enormous amount going on in Fiji. There's a coup government. There's a military government. There's crackdowns on the press. It's actually a place that we probably should be paying attention to at the moment.
Negroponte đã dự đoán đúng nhiều chuyện nhưng anh đã sai về điều này. Hóa ra, trong nhiều trường hợp, nguyên tử dễ dàng di chuyển hơn bits. Nếu tôi bước vào một cửa hàng ở Mỹ, tôi rất dễ dàng mua được một chai nước xuất nguồn từ Fiji, được vận chuyển tốn kém đến tận nước Mỹ. Nhưng thật sự rất khó để tìm xem một bộ phim nói về người Fiji, rất khó nếu tôi muốn nghe nhạc Fiji, Cực kỳ khó nếu tôi muốn đọc tin tức về Fiji. Điều này thật lạ lùng, vì nhiều sự kiện lớn đang xảy ra ở Fiji. Có cuộc đảo chính, có chính phủ quân đội, báo chí bị đàn áp Đó thật sự là nơi chúng ta cần theo dõi tại thời điểm này.
Here's what I think is going on. I think that we tend to look a lot at the infrastructure of globalization. We look at the framework that makes it possible to live in this connected world. And that's a framework that includes things like airline routes. It includes things like the Internet cables. We look at a map like this one, and it looks like the entire world is flat because everything is a hop or two away. You can get on a flight in London, you can end up in Bangalore later today. Two hops, you're in Suva, the capitol of Fiji. It's all right there.
Đây là điều tôi nghĩ về những gì đang diễn ra Tôi nghĩ chúng ta có khuynh hướng chỉ nhìn vào kết cấu của sự toàn cầu hóa. Chúng ta chỉ nhìn vào những khuôn mẫu giúp ta có thể sống trong thế giới liên kết này. Đó là những khuôn mẫu bao gồm: đường bay, dây cáp mạng,... Chúng ta nhìn vào những bản đồ như này, và nó trông giống như cả thế giới bằng phẳng, vì ta có thể nhanh chóng di chuyển tới mọi nơi. Bạn có thể bay đi Luân Đôn, rồi bay về Bangalore chỉ trong hôm nay. Hai chuyến bay, bạn đến Suva - thủ đô Fiji. Tất cả trong tầm tay.
When you start looking at what actually flows on top of these networks, you get a very different picture. You start looking at how the global plane flights move, and you suddenly discover that the world isn't even close to flat. It's extremely lumpy. There are parts of the world that are very, very well connected. There's basically a giant pathway in the sky between London and New York. but look at this map, and you can watch this for, you know, two or three minutes. You won't see very many planes go from South America to Africa. And you'll discover that there are parts of the globe that are systematically cut off. When we stop looking at the infrastructure that makes connection possible, and we look at what actually happens, we start realizing that the world doesn't work quite the same way that we think it does.
Nhưng khi bạn nhìn kỹ những gì nổi lên trên những mạng lưới này, bạn sẽ thấy một hình ảnh khác. Nếu bạn theo dõi cách những chuyến bay toàn cầu di chuyển, bạn sẽ khám phá ra rằng thế giới không những không phẳng mà còn cực kỳ gồ ghề. Có một số phần của thế giới liên kết rất tốt Ta có một con đường khổng lồ trên bầu trời giữa London và New York. Nhưng nếu bạn nhìn vào bản đồ này, trong khoảng 2 - 3 phút, bạn sẽ không thấy nhiều chuyến bay từ Nam Mỹ đến Châu Phi. Và bạn sẽ khám phá ra một phần của trái đất đã bị cắt đứt khỏi hệ thống kết nối. Khi chúng ta ngưng nhìn vào kết cấu của sự liên kết, mà nhìn thẳng vào sự thật, thì ta sẽ thấy thế giới không hoạt động như chúng ta luôn nghĩ.
So here's the problem that I've been interested in in the last decade or so. The world is, in fact, getting more global. It's getting more connected. More of problems are global in scale. More of our economics is global in scale. And our media is less global by the day. If you watched a television broadcast in the United States in the 1970s, 35 to 40 percent of it would have been international news on a nightly new broadcast. That's down to about 12 to 15 percent. And this tends to give us a very distorted view of the world. Here's a slide that Alisa Miller showed at a previous TED Talk. Alisa's the president of Public Radio International. And she made a cartogram, which is basically a distorted map based on what American television news casts looked at for a month. And you see that when you distort a map based on attention, the world within American television news is basically reduced to this giant bloated U.S. and a couple of other countries which we've invaded. And that's basically what our media is about. And before you conclude that this is just a function of American TV news -- which is dreadful, and I agree that it's dreadful -- I've been mapping elite media like the New York Times, and I get the same thing. When you look at the New York Times, you look at other elite media, what you largely get are pictures of very wealthy nations and the nations we've invaded.
Đây là vấn đề mà tôi đã quan tâm đến trong vài thập niên qua: Thế giới thật sự đã được toàn cầu hóa. Chúng ta được kết nối nhiều hơn, có nhiều vấn đề trên quy mô toàn cầu hơn, nền kinh tế cũng được toàn cầu hóa, nhưng truyền thông toàn cầu lại ngày càng ít. Nếu bạn xem truyền hình Mỹ trong những thập niên 1970, 35%-40% của chương trình tin tức mổi tối là tin tức thế giới. Con số này đã giảm xuống còn 12% -15%. Điều này có xu hướng cho ta một cách nhìn méo mó về thế giới. Đây là một hình ảnh Alisa Miller đã chiếu tại buổi thuyết trình TED vừa qua. Alisa là chủ tịch của Đài Phát Thanh Thế Giới. Và cô ấy đã tạo ra cartogram - một bản đồ méo dựa theo cách nhìn của giới truyền thông Mỹ trong một tháng. Và bạn có thể thấy đây là một bản đồ méo mó dựa vào sự quan tâm thế giới của giới truyền thông Mỹ. Trên cơ bản, tin tức chỉ nhắm vào một nước Mỹ khổng lồ và vài nước bị nước Mỹ chúng ta xâm nhập. và giới truyền thông của ta chỉ có thế. Và trước khi bạn kết luận đây chỉ là chức năng của báo chí Mỹ, điều này thật sự rất tệ hại và tôi đồng ý như thế, tôi đã từng đọc báo của tầng lớp trí thức như New York Times (NYT) và họ cũng như vậy. Khi bạn đọc NYT, hay những báo tương đương, bạn sẽ thấy đa số nói về những nước giàu mạnh
It turns out that new media isn't necessarily helping us all that much. Here's a map made by Mark Graham who's down the street at the Oxford Internet Institute. A this is a map of articles in Wikipedia that have been geo-coded. And you'll notice that there's a very heavy bias towards North America and Western Europe. Even within Wikipedias, where we're creating their own content online, there's a heavy bias towards the place where a lot of the Wikipedia authors are based, rather than to the rest of the world. In the U.K., you can get up, you can pick up your computer when you get out of this session, you could read a newspaper from India or from Australia, from Canada, God forbid from the U.S. You probably won't. If you look at online media consumption -- in this case, in the top 10 users of the internet -- more than 95 percent of the news readership is on domestic news sites. It's one of these rare cases where the U.S. is actually slightly better than [the U.K.], because we actually like reading your media, rather than vice versa.
và vài nước bị nước chúng tôi xâm nhập. Hóa ra, các kênh truyền thông chẳng giúp ích gì nhiều cho chúng ta cả. Đây là một bản đồ do Mark Graham tạo ra Anh ấy làm tại Oxford Internet Institute. Đây là bản đồ về những bài viết trên Wikipedia mà đã được đánh dấu "toàn cầu". Và các bạn sẽ thấy chúng thiên về những việc xảy ra ở Bắc Mỹ và Châu Âu. Thậm chí trong Wikipedias, nơi mà chúng ta tạo ra nội dung bài viết trên mạng, vẫn chủ yếu dựa vào nơi ở của người viết, thay vì những nơi khác trên thế giới. Tại Anh, bạn có thể ngồi dậy, lấy máy tính khi bạn ra khỏi đây, bạn có thể đọc một tờ báo từ Ấn Độ, Úc, từ Canada, hoặc thậm chí Mỹ. Nhưng bạn sẽ không làm như thế. Nếu bạn nhìn vào mức độ dùng mạng, trong trường hợp này, trong top 10 người sử dụng mạng trên 95% đọc những tin tức của các trang mạng trong nước. Đây là một trong những điều ít xảy ra ở Mỹ hơn Anh vì chúng tôi thích đọc báo Anh, trong khi người Anh lại không đọc báo Mỹ.
So all of this starts leading me to think that we're in a state that I refer to as imaginary cosmopolitanism. We look at the internet. We think we're getting this wide view of the globe. We occasionally stumble onto a page in Chinese, and we decide that we do in fact have the greatest technology ever built to connect us to the rest of the world. And we forget that most of the time we're checking Boston Red Sox scores. So this is a real problem -- not just because the Red Sox are having a bad year -- but it's a real problem because, as we're discussing here at TED, the real problems in the world the interesting problems to solve are global in scale and scope, they require global conversations to get to global solutions. This is a problem we have to solve.
Vì vậy, những điều này khiến tôi nghĩ rằng chúng ta đang trong một tình trạng gọi là toàn cầu ảo. Chúng ta nhìn trên mạng, chúng ta nghĩ rằng chúng ta có quan điểm toàn cầu. Chúng ta có lúc tình cờ thấy những bài viết bằng tiếng Trung Quốc và quyết định rằng chúng ta thật sự có công nghệ tuyệt nhất giúp ta kết nối với toàn thế giới. Và ta quên rằng đa số thời gian trên mạng dùng để coi điểm số của đội bóng Boston Red Sox. Vì vậy, ĐÂY mới thật sự là vấn đề: không phải là vì đội Red Sox năm nay chơi tệ mà vấn đề thật sự là, khi chúng ta đang bàn luận ở TED, những vấn đề lớn trên thế giới, những vấn đề thú vị để giải quyết trên quy mô toàn cầu. Đòi hỏi những cuộc bàn luận toàn cầu để tìm ra giải pháp toàn cầu. Đây là vấn đề chúng ta CẦN giải quyết.
So here's the good news. For six years, I've been hanging out with these guys. This is a group called Global Voices. This is a team of bloggers from around the world. Our mission was to fix the world's media. We started in 2004. You might have noticed, we haven't done all that well so far. Nor do I think we are by ourselves, actually going to solve the problem. But the more that I think about it, the more that I think that a few things that we have learned along the way are interesting lessons for how we would rewire if we we wanted to use the web to have a wider world. The first thing you have to consider is that there are parts of the world that are dark spots in terms of attention. In this case -- the map of the world at night by NASA -- they're dark literally because of lack of electricity. And I used to think that a dark spot on this map basically meant you're not going to get media from there because there are more basic needs.
Tôi có tin tốt cho các bạn Trong 6 năm qua, tôi làm việc với một nhóm Nhóm này gọi là Tiếng Nói Toàn Cầu. Họ là các nhà văn mạng từ khắp thế giới Sứ mệnh của chúng tôi là sửa chữa truyền thông thế giới Chúng tôi bắt đầu từ 2004 và như các bạn thấy, chúng tôi chưa hoàn thành sứ mệnh của mình. Và tôi cũng không nghĩ một mình chúng tôi có thể giải quyết vấn đề. Nhưng càng suy đi nghĩ lại vấn đề này, thì tôi càng nghĩ rằng có vài điều mà chúng tôi đã học được trên chặng đường này Bài học thú vị về việc kết nối như thế nào nếu ta muốn dùng mạng để kết nối với một thế giới rộng hơn. Điều đầu tiên ta phải xem xét đó là trên thế giới có những vùng tối không được ai ngó ngàng tới. Trong trường hợp này, nếu ta nhìn vào bản đồ TG của NASA, ta sẽ thấy những vùng tối theo đúng nghĩa đen vì thiếu điện. Và tôi từng nghĩ rằng những vùng tối đó nghĩa là ở nơi đó họ không kết nối truyền thông
What I'm starting to realize is that you can get media, it's just an enormous amount of work, and you need an enormous amount of encouragement. One of those dark spots is Madagascar, a country which is generally better known for the Dreamworks film than it is actually known for the lovely people who live there. And so the people who founded Foko Club in Madagascar weren't actually concerned with trying to change the image of their country. They were doing something much simpler. It was a club to learn English and to learn computers and the internet. but what happened was that Madagascar went through a violent coup. Most independent media was shut down. And the high school students who were learning to blog through Foko Club suddenly found themselves talking to an international audience about the demonstrations, the violence, everything that was going on within this country. So a very, very small program designed to get people in front of computers, publishing their own thoughts, publishing independent media, ended up having a huge impact on what we know about this country.
vì họ có những nhu cầu bức thiết hơn. Nhưng tôi bắt đầu hiểu ra rằng bạn có thể có được truyền thông, chỉ là nó tốn nhiều công sức và sự khuyến khích. Một trong những vùng tối đó là Madagascar, một quốc gia được biết đến bởi những thước phim của Dreamworks hơn là những con người đáng yêu ở đó. Và những người sáng lập hội Foko ở Madagascar không quan tâm đến vấn đề thay đổi hình tượng nước họ. Họ đang cố gắng làm một việc đơn giản hơn: Đó là một câu lạc bộ dạy mọi người học tiếng Anh, sử dụng máy tính và internet. Nhưng điều xảy ra đó là Madagascar đang trải qua một cuộc bạo động. Đa số phương tiện truyền thông tư đều bị cắt đứt Và tất cả học sinh đang theo học viết blog trên mạng ở Hội Foko bỗng dưng được thảo luận với cộng đồng quốc tế về các cuộc biểu tình, sự bạo hành, và mọi chuyện đang diễn ra trong nước họ. Vậy một chương trình rất đỗi nhỏ bé được thiết kế để dạy mọi người cách làm việc trên máy tính, đưa ra ý tưởng cá nhân, lại tác động to lớn đến hiểu biết của chúng ta về đất nước này.
Now the trick with this is that I'm guessing most people here don't speak Malagasy. I'm also guessing that most of you don't even speak Chinese -- which is sort of sad if you think about it, as it's now the most represented language on the internet. Fortunately people are trying to figure out how to fix this. If you're using Google Chrome and you go to a Chinese language site, you notice this really cute box at the top, which automatically detects that the page is in Chinese and very quickly at a mouse click will give you a translation of the page. Unfortunately, it's a machine translation of the page. And while Google is very, very good with some languages, it's actually pretty dreadful with Chinese. And the results can be pretty funny. What you really want -- what I really want, is eventually the ability to push a button and have this queued so a human being can translate this.
Một câu hỏi nan giải mà tôi đoán rằng phần lớn những người ngồi đây không nói tiếng Malagasy. Và tôi đoán rằng đa số ở đây không nói tiếng Trung Quốc. Điều đó hơi buồn vì bạn nghĩ nó là ngôn ngữ phổ biến nhất trên mạng. May mắn là một số người đang cố gắng sửa chữa vấn đề này. Nếu bạn sử dụng Google Chrome và vào một trang viết bằng tiếng Hoa, bạn sẽ thấy một hộp vuông phía trên cùng màn hình tự động nhận diện các trang viết bằng tiếng Hoa. Và nhanh chóng với một nhấp chuột, bạn sẽ nhận được bản dịch của trang đó Nhưng đáng tiếc là đó chỉ là bản dịch của máy. Tuy Google dịch khá hay một vài ngôn ngữ, nó dịch tiếng Trung vô cùng tệ. Và kết quả nhiều lúc thật buồn cười. Một điều mà bạn và tôi mong ước là có một ngày nào đó ta có thể bấm cái nút và chờ một người nào đó phiên dich một bài ta muốn đọc.
And if you think this is absurd, it's not. There's a group right now in China called Yeeyan. And Yeeyan is a group of 150,000 volunteers who get online every day. They look for the most interesting content in the English language. They translate roughly 100 articles a day from major newspapers, major websites. They put it online for free. It's the project of a guy named Zhang Lei, who was living in the United States during the Lhasa riots and who couldn't believe how biased American media coverage was. And he said, "If there's one thing I can do, I can start translating, so that people between these countries start understanding each other a little bit better." And my question to you is: if Yeeyan can line up 150,000 people to translate the English internet into Chinese, where's the English language Yeeyan? Who's going after Chinese, which now has 400 million internet users out there? My guess is at least one of them has something interesting to say.
Và nếu bạn nghĩ đây là chuyện ngớ ngẫn, bạn sai rồi. Hiện nay có một nhóm ở Trung quốc gọi là Yeeyan. Và Yeeyan là một nhóm có trên 150,000 thiện nguyện viên. Họ lên mạng mỗi ngày đễ tìm kiếm những bài viết có nội dung hay bằng tiếng Anh. Họ dich cở chừng 100 bài mỗi ngày từ những báo chí và trang mạng có tên tuổi. Và họ cho mọi người đọc miễn phí. Đó là dự án của anh chàng tên Zhand Lei. Anh đã từng sống ở Hoa Kỳ khi vụ náo loạn Lhasa xãy ra và anh không ngờ được những phương tiện truyền thông bên Mỹ thiên lệch đến mức ấy. Anh ta nói rằng, "Nếu tôi chỉ làm một chuyện để thay đổi, tôi có thể phiên dịch để những người khác quốc gia có thể hiểu nhau được." Và câu hỏi tôi dành cho các bạn là: Nếu Yeeyan có thể kêu gọi 150,000 người phiên dich trang mạng tiếng Anh sang tiếng Hoa, thì tại sao ta không có người như Yeeyan để phiên dịch từ tiếng Hoa. Ai sẽ phiên dịch từ tiếng Hoa, thứ tiếng có trên 400 triệu người sử dụng trên mạng? Tôi đoán là ít nhất phải có một người nói lên những điều đáng nghe.
So even if we can find a way to translate from Chinese, there's no guarantee that we're going to find it. When we look for information online, we basically have two strategies. We use a lot of search. And search is terrific if you know what you're looking for. But if what you're looking for is serendipity, if you want to stumble onto something that you didn't know you needed, our main philosophy is to look to our social networks, to look for our friends. What are they looking at? Maybe we should be looking at it. The problem with this is that essentially what you end up getting after a while is the wisdom of the flock. You end up flocking with a lot of people who are probably similar to you, who have similar interests. And it's very, very hard to get information from the other flocks, from the other parts of the world where people getting together and talking about their own interests. To do this, at a certain point, you need someone to bump you out of your flock and into another flock. You need a guide.
Nhưng mặc dầu chúng ta có thể kiếm ra người phiên dịch từ tiếng Hoa, không chắc chắn là chúng ta sẽ tìm ra những bài viết đó. Khi chúng ta tìm kiếm thông tin trên mạng, chúng ta thường dùng hai cách. Chúng ta bấm nút "tìm" (search) Và tìm rất có hiệu quả nếu bạn biết bạn đang tìm kiếm cái gì. Nhưng nếu cái bạn tìm là sự may mắn ngẫu nhiên, cái tình cờ bước vào một nơi mà bạn không biết bạn cần phải đến. Chúng ta thường tìm kiếm những trang mạng xã hội, để gặp bạn bè thân hữu. Đễ xem họ đang xem những gì. Nhưng vấn đề ở đây là bạn sẽ trở thành con chim non chạy theo đàn. Bạn sẽ chạy theo những người có tư tưởng giống như bạn, thích những gì bạn thích. Rất khó mà nhận được những thông tin ở đàn khác từ những phương trời khác trên thế giới. Nơi mà những người khác tụ họp để nói về vấn đề khác. Để làm được việc nầy, có một lúc bạn phải tách ra khỏi đàn chim của bạn và gia nhập vào một đàn khác. Bạn cần có một người hướng dẫn.
So this is Amira Al Hussaini. She is the Middle East editor for Global Voices. She has one of the hardest jobs in the world. Not only does she have to keep our Israeli and Palestinian contributors from killing each other, she has to figure out what is going to interest you about the Middle East. And in that sense of trying to get you out of your normal orbit, and to try to get you to pay attention to a story about someone who's given up smoking for the month of Ramadan, she has to know something about a global audience. She has to know something about what stories are available. Basically, she's a deejay. She's a skilled human curator who knows what material is available to her, who's able to listen to the audience, and who's able to make a selection and push people forward in one fashion or another. I don't think this is necessarily an algorithmic process. I think what's great about the internet is that it actually makes it much easier for deejays to reach a wider audience. I know Amira. I can ask her what to read. But with the internet, she's in a position where she can tell a lot of people what to read. And you can listen to her as well, if this is a way that you're interested in having your web widened.
Đây là Amira Al Hussaini. Cô ta chủ nhiệm tờ báo trung đông Global Voices. Công việc của cô ta một trong những việc khó nhất thế giới. Không những cô phải làm sao cho hai giới nhà báo Israeli và Palestinian đừng chém giết lẫn nhau, mà cô phải kiếm ra cách nào để làm mọi người quan tâm đến Trung Đông. Và theo lẽ đó giúp các bạn thoát ra khỏi quỹ đạo mà bạn thường quanh quẫn. Và để làm cho bạn để ý đến câu chyện một người nhịn hút thuốc một tháng trong dịp lễ Ramandan, cô ta phải hiểu tâm lý quần chúng thế giới. Cô ta phải hiều câu chuyện nào đáng kể. Trên cơ bản, cô ta như một nhà điều khiển âm nhạc. Cô là một nhà phụ trách sưu tầm nhân tài. Cô biết mình có những nguyên liệu gì để đáp ứng nhu cầu của quần chúng. Cô có thể chọn lựa những gì để để đưa đẩy mọi người tiến tới. Tôi nghĩ đây chưa hẳn là một quy trình thuật toán. Tôi nghĩ rằng cái tuyệt hay của internet là nó cho những nhà điều khiển vươn tay nằm lấy đến nhiều khán thính giả một cách dể dàng hơn. Vì tôi quen biết Amira, tôi có thể hỏi cô tôi nên đọc những gì. Nhưng vì mạng lưới internet, cô ta ở một vị trí có thể kêu gọi mọi người nên đọc những gì. Và bạn cũng có thể nghe theo cô nếu bạn muốn nới rộng mạng lưới của mình.
So once you start widening like this, once you start lighting up voices in the dark spots, once you start translating, once you start curating, you end up in some really weird places. This is an image from pretty much my favorite blog, which is AfriGadget. And AfriGadget is a blog that looks at technology in an Africa context. And specifically, it's looking at a blacksmith in Kibera in Nairobi, who is turning the shaft of a Landrover into a cold chisel. And when you look at this image, you might find yourself going, "Why would I conceivably care about this?" And the truth is, this guy can probably explain this to you. This is Erik Hersman. You guys may have seen him around the conference. He goes by the moniker White African. He's both a very well known American geek, but he's also Kenyan; he was born in Sudan, grew up in Kenya. He is a bridge figure. He is someone who literally has feet in both worlds -- one in the world of the African technology community, one in the world of the American technology community. And so he's able to tell a story about this blacksmith in Kibera and turn it into a story about repurposing technology, about innovating from constraint, about looking for inspiration based on reusing materials. He knows one world, and he's finding a way to communicate it to another world, both of which he has deep connections to. These bridge figures, I'm pretty well convinced, are the future of how we try to make the world wider through using the web.
Một khi bạn bắt đầu mở rộng mạng lưới, bắt đầu lắng nghe những tiếng nói trong bóng tối, bắt đầu phiên dịch và chọn lọc những gì bạn đọc và nghe, bạn sẽ đi đến những nơi cực kỳ xa lạ. Đây là một bức ảnh trên trang blog tôi yêu thích, gọi là AfriGadget. Và AfriGadget là một trang blog nói về công nghệ qua ngữ cảnh ở Africa. Và cụ thể là họ theo giỏi một thợ rèn ở tỉnh Kibera tại Nairobi. Anh ta đang biến chiếc sườn xe Landrover ra thành một cái đục. Và khi bạn nhìn chiếc ảnh nầy, bạn tự hỏi, "Tại sao tôi phải quan tâm đến vấn đề nầy?" Và câu trả lời là anh chàng nầy có thể giải thích cho bạn. Đây là Erik Hersman, các bạn có thể đã gặp anh trong hội trường nầy. Anh ta có biệt danh la "Châu phi da trắng." Anh ta là một con mọt sách nỗi danh tại Mỹ, nhưng anh ta cũng là người Kenya. Anh ta sanh ra tại Sudan, lớn lên ở Kenya. Anh ta như là một chiếc cầu nối liền hai thế giới. Một là cộng đồng công nghệ Châu phi, hai là cộng đồng công nghệ Mỹ. Anh ta có thể biến một câu chuyện của một thợ rèn ở Kibera thành câu chuyện tái sử dụng công nghệ, chế biến từ sự ép buộc, tìm sự cãm hứng từ sự tái sử dụng vật liệu. Vì anh ta hiểu biết nhiều thế giới nầy, anh tìm cách để truyền thông qua thế giới bên kia. Hai thế giới mà anh có sự kết nối sâu đậm. Tôi tin rằng nhửng người nói trên sẽ là nhịp cầu giúp chúng ta nới rộng thế giới trong tương lai khi ta sử dụng mạng internet.
But the trick with bridges is, ultimately, you need someone to cross them. And that's where we start talking about xenophiles. So if I found myself in the NFL, I suspect I would spend my off-season nursing my wounds, enjoying my house, so on and so forth -- possibly recording a hip-hop album. Dhani Jones, who is the middle linebacker for the Cincinnati Bengals, has a slightly different approach to the off-season. Dhani has a television show. It's called "Dhani Tackles the Globe." And every week on this television show, Dhani travels to a different nation of the world. He finds a local sporting team. He trains with them for a week, and he plays a match with them. And his reason for this is not just that he wants to master Muay Thai boxing. It's because, for him, sport is the language that allows him to encounter the full width and wonder of the world. For some of us it might be music. For some of us it might be food. For a lot of us it might be literature or writing. But there are all these different techniques that allow you to go out and look at the world and find your place within it.
Nhưng cái khó khăn của những chiếc cầu là ta cần người dám bước qua nó. Và đã đến lúc chúng ta cần nói đến những người sùng ngoại. Tôi là cầu thủ chơi bóng cà na thuộc hạng quốc gia (NFL) Hết mùa football, tôi thường ở nhà chửa vết thương, hưởng thụ những ngày nghĩ, vân vân và vân vân -- hoặc có thể thâu thanh băng nhạc hip-hop. Nhưng anh Dhani Jones, hiện là cầu thủ của đội bóng Cincinnati Bengals, dùng thời giờ của anh một cách khác. Dhani có một chương trình truyền hình, gọi là "Dhani chiêu cản toàn cầu." Và mổi tuần trên chương trình nầy, Dhani đi du lịch một nước khác nhau trên thế giới. Anh tìm đến đội thể thao ở quốc gia đó, tập dợt với họ một tuần, xong chơi một ván với họ. Và lý do anh làm thế không phải chì vì anh anh muốn giỏi võ Muay Thai. Nhưng là vì đối với anh, thể thao là một ngôn ngữ giúp anh nới rộng ranh giới tuyệt vời của trái đất. Một số chúng ta dùng ngôn ngữ của âm nhạc, Nhiều người dùng ẩm thực. Một số nhiều dùng văn chương hoặc viết lách. Nói chung là có rất nhiều cách khác nhau co thể giúp bạn phóng tầm mắt nhìn để tìm một nơi trên thế giới cho mình.
The goal of my Talk here is not to persuade the people in this room to embrace your xenophilia. My guess -- given that you're at a conference called TEDGlobal -- is that most of you are xenophiles, whether or not you use that term. My challenge instead is this. It's not enough to make the personal decision that you want a wider world. We have to figure out how to rewire the systems that we have. We have to fix our media. We have to fix the internet. We have to fix our education. We have to fix our immigration policy. We need to look at ways of creating serendipity, of making translation pervasive, and we need to find ways to embrace and celebrate these bridge figures. And we need to figure out how to cultivate xenophiles. That's what I'm trying to do. I need your help.
Mục tiêu cùa bài nói chuyện của tôi ở đây không phải để thuyết phục mọi người trong hội trường nầy nên yêu chuộng những gì nước ngoài. Tôi đoán là -- vì mọi người có mặt ở đây để dự hội nghị TED-Toàn cầu -- các bạn là những người sùng ngoại, dù bạn có dùng cái từ đó hay chăng nữa. Tôi thách thức các bạn nên nghĩ là bạn làm chưa đủ nếu bạn chỉ mong muốn thế giới lớn hơn Bạn phải tìm cách sửa chửa những hệ thống hiện tại ta đang có. Chúng ta phải sửa chửa sự truyền thông. Ta phải sửa đổi internet, phải sửa đổi nền giáo dục. Ta phải sửa đổi luật di dân. Ta phải tìm cách để sáng tạo sự ngẫu nhiên, phải làm cho phiên dịch ngoại ngữ lan tràn, và tìm cách để tôn vinh những người kết nối nhịp cầu, Và chúng ta phải tìm cách xây dựng thế hệ sùng ngoại. Đó là điều tôi đang cố gắng làm. Tôi cần sự hổ trợ của các bạn.
(Applause)
(Vỗ Tay)