So here it is. You can check: I am short, I'm French, I have a pretty strong French accent, so that's going to be clear in a moment.
Rồi, các bạn có thể kiểm tra luôn, tôi thấp và là người Pháp Âm Pháp trong giọng tôi rất mạnh điều này sẽ được nhận thấy rõ trong vài phút tới.
Maybe a sobering thought and something you all know about. And I suspect many of you gave something to the people of Haiti this year. And there is something else I believe in the back of your mind you also know. That is, every day, 25,000 children die of entirely preventable causes. That's a Haiti earthquake every eight days. And I suspect many of you probably gave something towards that problem as well, but somehow it doesn't happen with the same intensity.
Hãy nhìn bức tranh này, tôi nghĩ đây là điều mọi người đều đã biết Và tôi đoán rằng rất nhiều người trong số các bạn đã ủng hộ cho người dân Haiti năm nay. Và còn 1 điều nữa tôi tin rằng, sâu trong tâm trí các bạn, các bạn cũng biết rằng mỗi ngày, có 25.000 trẻ em tử vong bởi những nguyên nhân hoàn toàn có thể ngăn chặn được. Số tử vong này tương đương với cứ 8 ngày có 1 trận động đất như ở Haiti. Và tôi đoán rằng rất nhiều người trong số các bạn có thể đã làm vài việc tốt nhằm giải quyết vấn đề này, tuy nhiên vì những lý do ko xác định, việc giúp đỡ đó không diễn ra với cùng một cường độ
So why is that? Well, here is a thought experiment for you. Imagine you have a few million dollars that you've raised -- maybe you're a politician in a developing country and you have a budget to spend. You want to spend it on the poor: How do you go about it? Do you believe the people who tell you that all we need to do is to spend money? That we know how to eradicate poverty, we just need to do more? Or do you believe the people who tell you that aid is not going to help, on the contrary it might hurt, it might exacerbate corruption, dependence, etc.? Or maybe you turn to the past. After all, we have spent billions of dollars on aid. Maybe you look at the past and see. Has it done any good?
Tại sao lại vậy? Sau đây là một thí nghiệm về suy nghĩ cho bạn. Hãy tưởng tượng bạn quyên góp được vài nghìn đô. hoặc bạn là 1 chính trị gia ở 1 nước đang phát triển, và bạn có 1 khoảng ngân sách để tiêu; bạn muốn cho người nghèo. Bạn sẽ làm như thế nào? Bạn có tin vào người nói với bạn rằng tất cả những gì chúng ta cần làm là tiêu tiền, rằng chúng ta biết làm thế nào để xóa đói giảm nghèo, Chúng ta chỉ cần chi nhiều hơn? Hay bạn sẽ tin vào người nói với bạn rằng viện trợ không giúp được gì, ngược lại nó có thể làm tổn thương, nó có thể làm trầm trọng hơn nạn tham nhũng, sự phụ thuộc...? hay bạn có thể nhìn vào quá khứ. Sau nhiều năm, chúng ta đã chi hàng tỉ đô la để viện trợ. Bạn có thể nhìn vào lịch sử và sẽ thấy viện trợ có đem lại điều tốt đẹp hay không?
And, sadly, we don't know. And worst of all, we will never know. And the reason is that -- take Africa for example. Africans have already got a lot of aid. These are the blue bars. And the GDP in Africa is not making much progress. Okay, fine. How do you know what would have happened without the aid? Maybe it would have been much worse, or maybe it would have been better. We have no idea. We don't know what the counterfactual is. There's only one Africa.
Và đáng buồn thay cta lại ko trả lời đc câu hỏi đó. Tệ nhất là cta sẽ ko bao h biết. Lý do là -- hãy lấy CPhi làm ví dụ -- CPhi đã nhận rất nhiều tiền viện trợ. như trên hình (các cột màu xanh). Mặt khác, GDP của Cphi hầu như không có tăng trưởng. Được rồi. Vậy làm sao bạn có thể biết được chuyện gì có thể xảy ra nếu ko có tiền viện trợ? Có thể mọi chuyện sẽ tệ hơn. hoặc có thể nó sẽ tốt hơn. Không biết được. Cta không biết thực tế là gì. Chỉ có 1 Châu Phi mà thôi (lấy gì mà so sánh^^)
So what do you do? To give the aid, and hope and pray that something comes out of it? Or do you focus on your everyday life and let the earthquake every eight days continue to happen? The thing is, if we don't know whether we are doing any good, we are not any better than the Medieval doctors and their leeches. Sometimes the patient gets better, sometimes the patient dies. Is it the leeches? Is it something else? We don't know.
Vậy bạn sẽ làm gì? Đưa tiền viện trợ và hi vọng và cầu nguyện rằng điều gì đó sẽ xảy ra? Hay bạn sẽ chỉ tập trung vào cuộc sống hàng ngày của chính bạn và để cho động đất cứ 8 ngày xảy ra 1 lần (ý là 25.000 trẻ em chết mỗi ngày) cứ để chuyện đó tiếp diễn? Vấn đề là, nếu chúng ta không biết chúng ta có đang làm tốt hay không, cta cũng ko có gì khá hơn những bác sĩ thời trung cổ và các con đỉa của họ. Có lúc, bệnh nhân khá hơn, có lúc bệnh nhân tử vong. Có phải do những con đỉa ko? Hay do cái gì khác? Chúng ta không biết.
So here are some other questions. They're smaller questions, but they are not that small. Immunization, that's the cheapest way to save a child's life. And the world has spent a lot of money on it: The GAVI and the Gates Foundations are each pledging a lot of money towards it, and developing countries themselves have been doing a lot of effort. And yet, every year at least 25 million children do not get the immunization they should get. So this is what you call a "last mile problem." The technology is there, the infrastructure is there, and yet it doesn't happen. So you have your million. How do you use your million to solve this last mile problem?
Sau đây là 1 số câu hỏi khác. Chúng đơn thuần nhỏ hơn vấn đề ở trên, chứ ko có nghĩa chúng là vấn đề nhỏ. Tiêm chúng, đó là cách rẻ nhất để cứu mạng 1 đứa trẻ. Thế giới đã chi rất nhiều tiền cho việc này. LM toàn cầu về vacxin-tiêm chủng và quỹ Gates đã và đang chi rất nhiều tiền cho vấn đề này. Bản thân những nước đang phát triển cũng đã và đang rất nỗ lực. tuy vậy, hàng năm, có ít nhất 25 triệu trẻ em không được tiêm chủng như đáng ra chúng nên được. Đây chính là cái được gọi là "vấn đề cuối cùng của 1 vấn đề" Công nghệ đã có. Cơ sở hạ tầng đã có. Và vâng, tiêm chủng vẫn ko đc thực hiện. Và bạn có hàng triệu đô. Bạn sẽ dùng số tiền đó như thế nào để giải quyết vấn đề cuối cùng này?
And here's another question: Malaria. Malaria kills almost 900,000 people every year, most of them in Sub-Saharan Africa, most of them under five. In fact, that is the leading cause of under-five mortality. We already know how to kill malaria, but some people come to you and say, "You have your millions. How about bed nets?" Bed nets are very cheap. For 10 dollars, you can manufacture and ship an insecticide treated bed net and you can teach someone to use them. And, not only do they protect the people who sleep under them, but they have these great contagion benefits. If half of a community sleeps under a net, the other half also benefits because the contagion of the disease spread. And yet, only a quarter of kids at risk sleep under a net. Societies should be willing to go out and subsidize the net, give them for free, or, for that matter, pay people to use them because of those contagion benefits. "Not so fast," say other people. "If you give the nets for free, people are not going to value them. They're not going to use them, or at least they're not going to use them as bed nets, maybe as fishing nets." So, what do you do? Do you give the nets for free to maximize coverage, or do you make people pay in order to make sure that they really value them? How do you know?
Và đây lại 1 câu hỏi khác: Sốt rét. Sốt rét giết khoảng 900.000 người mỗi năm, phần lớn là người ở khu vực cận sa mạc Sahara, và đa phần là trẻ < 5 tuổi. Thực tế đó là nguyên nhân hàng đầu dẫn đến tử vong ở trẻ<5t Chúng ta đã biết làm thế nào để thanh toán sốt rét, nhưng vài người đến nói với bạn rằng, Bạn có hàng triệu. Vậy nếu đầu tư vào màn thì sao? Màn rất rẻ. Với 10$, bạn có thể sản xuất và đưa đến ng dân 1 chiếc màn đã đc tẩm thuốc chống côn trùng, và bạn có thể dạy mọi ng cách dùng loại màn đó. Màn, nó không chỉ bảo vệ những người nằm trong nó, mà còn ngăn quá trình lây lan bệnh. Nếu 1 nửa cộng đồng ngủ trong màn, nửa còn lại cũng sẽ được hưởng lợi bởi vì sự lây lan đã được ngăn chặn. Vấn đề là chỉ có 1/4 số trẻ có nguy cơ ngủ trong màn. Xã hội nên sẵn sàng hành động trợ cấp tiền sản xuất, vận chuyển để phát màn miễn phí, hoặc trả tiền cho người dân để họ sử dụng màn vì những lợi ích to lớn mà màn đem lại. 1 số người khác sẽ nói "không dễ thế đâu". "Nếu bạn cho không những chiếc màn, mọi ng sẽ không trân trọng chúng. Họ sẽ ko sử dụng chúng, hoặc ít nhất họ sẽ ko dùng chúng như những chiếc màn thực thụ, mà có thể làm lưới đánh cá." Vậy, bạn sẽ làm gì? Phát không những chiếc màn để tối đa hóa phạm vi được bảo vệ? Hay bạn yêu cầu mọi ng trả tiền cho chiếc màn để chắc chắn rằng họ sẽ thực sự trân trọng nó? Làm thế nào bạn có thể biết được?
And a third question: Education. Maybe that's the solution, maybe we should send kids to school. But how do you do that? Do you hire teachers? Do you build more schools? Do you provide school lunch? How do you know?
Câu hỏi thứ 3: giáo dục hay học vấn Giải pháp có thể là đưa học sinh tới trường. Nhưng thực hiện điều đó như thế nào? Bạn có thuê các gviên? Bạn có xây thêm trường? Bạn có cung cấp bữa trưa tại trường? Làm sao bạn biết được?
So here is the thing. I cannot answer the big question, whether aid did any good or not. But these three questions, I can answer them. It's not the Middle Ages anymore, it's the 21st century. And in the 20th century, randomized, controlled trials have revolutionized medicine by allowing us to distinguish between drugs that work and drugs that don't work. And you can do the same randomized, controlled trial for social policy. You can put social innovation to the same rigorous, scientific tests that we use for drugs. And in this way, you can take the guesswork out of policy-making by knowing what works, what doesn't work and why. And I'll give you some examples with those three questions.
Vấn đề chính ở chỗ đó. Tôi ko thể trả lời câu hỏi lớn rằng, viện trợ là tốt hay xấu, nhưng với 3 câu hỏi nhỏ hơn này, tôi có thể trả lời đc. Bây giờ không còn là thời trung cổ nữa. Đây là thế kỷ 21. Ở thế kỷ 20, thử nghiệm ngẫu nhiên có kiếm soát là một cuộc cách mạng y học nó cho phép chúng ta phân biệt giữa các loại thuốc có hiệu quả và các loại không. Bạn có thể làm giống như thế thử nghiệm ngẫu nhiên có kiểm soát cho các chính sách xã hội. Bạn có thể đặt sự đổi mới chính sách vào những cuộc thử nghiệm khoa học, được kiểm soát nghiêm ngặt như cta vẫn làm khi thử nghiệm thuốc. Và bằng cách đó, bạn có thể dự đoán đầu ra của chính sách biết được cái gì sẽ thực hiện được, cái gì không và tại sao. Tôi sẽ đưa ra 1 vài ví dụ cho 3 câu hỏi nhỏ ở trên.
So I start with immunization. Here's Udaipur District, Rajasthan. Beautiful. Well, when I started working there, about one percent of children were fully immunized. That's bad, but there are places like that. Now, it's not because the vaccines are not there -- they are there and they are free -- and it's not because parents do not care about their kids. The same child that is not immunized against measles, if they do get measles, parents will spend thousands of rupees to help them. So you get these empty village subcenters and crowded hospitals. So what is the problem? Well, part of the problem, surely, is people do not fully understand. After all, in this country as well, all sorts of myths and misconceptions go around immunization. So if that's the case, that's difficult, because persuasion is really difficult. But maybe there is another problem as well. It's going from intention to action. Imagine you are a mother in Udaipur District, Rajasthan. You have to walk a few kilometers to get your kids immunized. And maybe when you get there, what you find is this: The subcenter is closed. Ao you have to come back, and you are so busy and you have so many other things to do, you will always tend to postpone and postpone, and eventually it gets too late. Well, if that's the problem, then that's much easier. Because A, we can make it easy, and B, we can maybe give people a reason to act today, rather than wait till tomorrow.
Bắt đầu với tiêm chủng. Đây là quận Udaipur, Rajasthan, rất đẹp. Khi tôi bắt đầu làm việc ở đó, chỉ có khoảng 1% trẻ em được tiêm chủng đầy đủ. Rất tệ, nhưng có nhiều nơi như thế. Vấn đề không phải do không có vacxin. Ở đó có vacxin và chúng miễn phí. Vấn đề cũng không phải do cha mẹ không quan tâm đến con họ. Nếu 1 đứa trẻ không được tiêm vacxin phòng sởi, mắc bệnh sởi, cha mẹ trẻ sẽ chi hàng ngàn rupees để chữa cho trẻ. Trên đây bạn thấy trạm y tế xã vắng vẻ và bệnh viện đông đúc. Vậy vấn đề là gì? 1 phần, chắc chắn, là do người dân không có hiểu biết đầy đủ. nhất là ở đất nước này (Ấn Độ), với tất cả những ngộ nhận và tưởng tượng xung quanh việc tiêm chủng. Vậy nếu ở vào trường hợp này, rất khó để thực hiện tiêm chủng vì việc thuyết phục người dân thực sự khó khăn. Tuy nhiên, ở đây còn có thể có 1 vấn đề khác nữa. Đó là sự khác biệt giữa dự định và hành động. Hãy tưởng tượng bạn là 1 người mẹ ở quận Udaipur, Rajasthan. Bạn phải đi bộ vài cây số để tiêm chủng cho con bạn. Và có thể khi bạn đến nơi, điều bạn nhận được là trạm y tế đã đóng cửa, và bạn buộc phải quay về. Và bạn rất bận rộn, bạn có hàng đống việc khác phải làm, bạn sẽ tiếp tục trì hoãn và trì hoãn ngày đi tiêm chủng lại, cho đến khi nó trở nên quá muộn. Vâng, nếu đây là vấn đề, mọi chuyện sẽ dễ hơn 1 chút bởi vì, A, chúng ta có thể tăng khả năng tiếp cận, và, B, chúng ta có thể đưa ra cho người dân lý do cần hành động ngay hnay, hơn là đợi đến ngày mai.
So these are simple ideas, but we didn't know. So let's try them. So what we did is we did a randomized, controlled trial in 134 villages in Udaipur Districts. So the blue dots are selected randomly. We made it easy -- I'll tell you how in a moment. In the red dots, we made it easy and gave people a reason to act now. The white dots are comparisons, nothing changed. So we make it easy by organizing this monthly camp where people can get their kids immunized. And then you make it easy and give a reason to act now by adding a kilo of lentils for each immunization. Now, a kilo of lentils is tiny. It's never going to convince anybody to do something that they don't want to do. On the other hand, if your problem is you tend to postpone, then it might give you a reason to act today rather than later.
Đó là một số ý tưởng, nhưng chúng tôi đã ko biết nó có hiệu quả thực tế ko. Chúng tôi đã tiến hành thử nghiệm ngẫu nhiên có đối chứng tại 134 làng trên địa bàn quận Udaipur Các chấm xanh là các trường hợp được chọn ngẫu nhiên. Chúng tôi tăng khả năng tiếp cận của ng dân. Tôi sẽ nói cụ thể sau. Những chấm đỏ, chúng tôi thực hiện tăng khả năng tiếp cận và đưa ra cho người dân 1 lý do để hành động ngay. Những chấm trắng là nhóm chứng (nhóm để so sánh), ko có bất kỳ tác động nào trên nhóm này Tăng khả năng tiếp cận bằng cách hàng tháng chúng tôi dựng 1 cái rạp, nơi mọi người có thể đưa trẻ đến để tiêm chủng. Đó là tăng khả năng tiếp cận còn đưa ra 1 lý do để hành động ngay bằng cách cho mỗi người tiêm chủng 1kg đậu lăng. 1kg đậu lăng là rất ít. Nó sẽ ko bao giờ thuyết phục được bất kỳ ai làm 1 điều gì đó mà họ không muốn. Ngược lại, nếu vấn đề là họ dự định trì hoãn, thì 1kg đậu lăng lại là 1 lý do làm họ muốn thực hiện tiêm chủng ngay hôm nay chứ ko để muộn hơn.
So what do we find? Well, beforehand, everything is the same. That's the beauty of randomization. Afterwards, the camp -- just having the camp -- increases immunization from six percent to 17 percent. That's full immunization. That's not bad, that's a good improvement. Add the lentils and you reach to 38 percent. So here you've got your answer. Make it easy and give a kilo of lentils, you multiply immunization rate by six. Now, you might say, "Well, but it's not sustainable. We cannot keep giving lentils to people." Well, it turns out it's wrong economics, because it is cheaper to give lentils than not to give them. Since you have to pay for the nurse anyway, the cost per immunization ends up being cheaper if you give incentives than if you don't.
Vậy, kết quả ctôi nhận được ntn? Ban đầu, các nhóm đều như nhau. Đây là điểm mạnh của việc lựa chọn ngẫu nhiên. Sau đó, Việc chỉ dựng rạp hàng tháng đã làm tăng tỷ lệ tiêm chủng từ 6% lên 17%. ý tôi là tiêm chủng đủ các mũi. Không tồi. Đó là một sự cải thiện tốt. Thêm đậu lăng và đây chúng tôi đạt được con số 38%. Vậy đó, bạn đã có được câu trả lời. Tăng khả năng tiếp cận và đưa thêm 1kg đậu lăng, Tỷ lệ tiêm chủng sẽ tăng 6 lần. Bạn có thể nói "Uh tốt, nhưng không bền vững. Chúng ta không thể cứ phát đậu cho người dân mãi" Tuy nhiên, hóa ra đó là 1 nhận định sai lầm bởi vì sẽ rẻ hơn khi bạn phát đậu hơn là ko phát chúng. Từ khi bạn phải trả tiền cho y tá hàng tháng (mặc dù có khi họ chả làm gì) giá của mỗi lần tiêm chủng sẽ rẻ hơn nếu bạn đưa ra 1 chútt khích lệ so với bạn ko làm gì.
How about bed nets? Should you give them for free, or should you ask people to pay for them? So the answer hinges on the answer to three simple questions. One is: If people must pay for a bed net, are they going to purchase them? The second one is: If I give bed nets for free, are people going to use them? And the third one is: Do free bed nets discourage future purchase? The third one is important because if we think people get used to handouts, it might destroy markets to distribute free bed nets. Now this is a debate that has generated a lot of emotion and angry rhetoric. It's more ideological than practical, but it turns out it's an easy question. We can know the answer to this question. We can just run an experiment. And many experiments have been run, and they all have the same results, so I'm just going to talk to you about one.
Còn màn thì sao? Bạn nên phân phát miễn phí hay buộc người dân phải trả tiền để mua? Câu trả lời mấu chốt nằm trong câu trả lời cho 3 câu hỏi đơn giản sau. Một là: Nếu người dân phải trả tiền mua màn, họ sẽ mua nó hay không? Hai là: Nếu phân phát màn miễn phí, người dân sẽ sử dụng chúng hay không? Và ba là: Liệu những chiếc màn miễn phí có làm giảm việc mua hàng trong tương lai? Điểm thứ 3 là rất quan trọng bởi vì, nếu chúng ta nghĩ rằng người dân quen với việc nhận không, điều này có thể phá hủy việc phân phối màn. Như vậy, 1 cuộc tranh luận đã được hình thành rất nhiều bài hùng biện đầy cảm xúc và giận dữ. Và trong đó suy đoán nhiều hơn là thực tế, hãy thoát ra bằng cách đặt những câu hỏi đơn giản. Chúng ta có thể trả lời những câu hỏi này. Chúng ta có thể thử nghiệm. Và đã có rất nhiều thử nghiệm, và đều cho kết quả như nhau, tôi sẽ dẫn chứng cho các bạn 1 thử nghiệm.
And this one that was in Kenya, they went around and distributed to people vouchers, discount vouchers. So people with their voucher could get the bed net in the local pharmacy. And some people get 100 percent discount, and some people get 20 percent discounts, and some people get 50 percent discount, etc. And now we can see what happens. So, how about the purchasing? Well, what you can see is that when people have to pay for their bed nets, the coverage rate really falls down a lot. So even with partial subsidy, three dollars is still not the full cost of a bed net, and now you only have 20 percent of the people with the bed nets, you lose the health immunity, that's not great. Second thing is, how about the use? Well, the good news is, people, if they have the bed nets, will use the bed nets regardless of how they got it. If they get it for free, they use it. If they have to pay for it, they use it. How about the long term? In the long term, people who got the free bed nets, one year later, were offered the option to purchase a bed net at two dollars. And people who got the free one were actually more likely to purchase the second one than people who didn't get a free one. So people do not get used to handouts; they get used to nets. Maybe we need to give them a little bit more credit.
Thử nghiệm này diễn ra ở Kenya, họ đã phân phát cho người dân những phiếu mua hàng giảm giá. Người dân với phiếu này có thể mua màn ở các hiệu thuốc tại địa phương. Một vài người nhận được phiếu giảm giá 100%, 1 số khác và 20%, và số khác nữa là 50%, vân vân Sau đó, chúng ta có thể xem chuyện gì xảy ra Chuyện gì xảy ra với việc mua hàng? Bạn có thể thấy khi người dân phải trả tiền để mua màn, mức độ bao phủ giảm rất nhiều. Như vậy kể cả khi được trợ cấp 1 phần -- khoảng 3 $ trên tổng 10$ giá trị thực của 1 chiếc màn. Kết quả bạn thu được chỉ là 20% người dân sử dụng màn, bạn đã làm giảm sức khỏe của cộng đồng, thật ko hay. Câu trả lời 2, chuyện gì xảy ra với việc sử dụng? Tin tốt là nếu người dân nhận được màn, họ sẽ sử dụng chúng bất kể làm thế nào họ có nó. Nếu họ nhận được nó miễn phí, họ sẽ dùng. Nếu họ phải trả tiền để có nó, họ sẽ dùng. Về lâu về dài thì sao? Về lâu dài, Những người nhận màn miễn phí, 1 năm sau, sẽ được đề nghị mua 1 chiếc màn với giá 2$. Và những người đã được nhận miễn phí chiếc màn đầu tiên có vẻ thường sẽ mua chiếc màn thứ 2 hơn là những ng ko nhận được chiếc đầu miễn phí. Như vậy, ng dân ko quen với việc được nhận miễn phí, họ quen với việc sử dụng màn. Như vậy, có thể chúng ta cần cho họ nợ 1 thời gian.
So, that's for bed nets. So you will think, "That's great. You know how to immunize kids, you know how to give bed nets." But what politicians need is a range of options. They need to know: Out of all the things I could do, what is the best way to achieve my goals? So suppose your goal is to get kids into school. There are so many things you could do. You could pay for uniforms, you could eliminate fees, you could build latrines, you could give girls sanitary pads, etc., etc. So what's the best? Well, at some level, we think all of these things should work. So, is that sufficient? If we think they should work intuitively, should we go for them? Well, in business, that's certainly not the way we would go about it.
Đó là về những chiếc màn. Bạn sẽ nghĩ "oh, thật tuyệt. Bạn đã biết làm thế nào để thực hiện tiêm chủng, để phân phát màn." Nhưng cái mà các nhà chính trị cần là trong 1 loạt các lựa chọn. Họ cần biết: ngoài những điều mà tôi có thể đã làm, đâu là cách tốt nhất để đạt được mục tiêu? Vậy giả sử mục tiêu là đưa được trẻ đến trường. Có rất nhiều cách bạn có thể làm. Bạn có thể trả tiền đồng phục, giảm học phí, xây nhà vệ sinh, hỗ trợ học sinh nữ băng vệ sinh, vân vân Đâu là cách tốt nhất? Ở chừng mực nào đó, chúng ta nghĩ tất cả những cách trên đều hiệu quả. Như vậy sẽ là đủ nếu chúng ta làm việc bằng trực giác, nên như vậy không? Trong kinh doanh, đó chắc chắn không phải cách nên làm.
Consider for example transporting goods. Before the canals were invented in Britain before the Industrial Revolution, goods used to go on horse carts. And then canals were built, and with the same horseman and the same horse, you could carry ten times as much cargo. So should they have continued to carry the goods on the horse carts, on the ground, that they would eventually get there? Well, if that had been the case, there would have been no Industrial Revolution. So why shouldn't we do the same with social policy? In technology, we spend so much time experimenting, fine-tuning, getting the absolute cheapest way to do something, so why aren't we doing that with social policy?
Cân nhắc một ví dụ vận chuyển hàng hóa. Trước khi các kênh đào được phát minh ở Anh trước khi có cuộc cách mạng công nghệ, hàng hóa thường được chở bằng xe ngựa. Và khi các kênh đào được xây dựng, với cùng số lượng người đánh xe và số ngựa, bạn có thể mang gấp 10 lần hàng hóa. Vậy, họ nên tiếp tục vận chuyển hàng hóa bằng xe ngựa, trên mặt đất, liệu họ có được như ngày nay? Uhm, nếu chuyện đó xảy ra, đã không có cuộc cách mạng kỹ thuật công nghệ. Vậy tại sao chúng ta không làm giống như vậy với chính sách xã hội? Với công nghệ, chúng ta đã dành rất nhiều thời gian để thử nghiệm, tinh chỉnh, lựa chọn cách rẻ nhất để làm 1 điều gì đó, vậy tại sao chúng ta ko làm như vậy với các chính sách xã hội?
Well, with experiments, what you can do is answer a simple question. Suppose you have 100 dollars to spend on various interventions. How many extra years of education do you get for your hundred dollars? Now I'm going to show you what we get with various education interventions. So the first ones are if you want the usual suspects, hire teachers, school meals, school uniforms, scholarships. And that's not bad. For your hundred dollars, you get between one and three extra years of education. Things that don't work so well is bribing parents, just because so many kids are already going to school that you end up spending a lot of money. And here are the most surprising results. Tell people the benefits of education, that's very cheap to do. So for every hundred dollars you spend doing that, you get 40 extra years of education. And, in places where there are worms, intestinal worms, cure the kids of their worms. And for every hundred dollars, you get almost 30 extra years of education. So this is not your intuition, this is not what people would have gone for, and yet, these are the programs that work. We need that kind of information, we need more of it, and then we need to guide policy.
Với các cuộc thử nghiệm, cái bạn có thể làm là trả lời 1 câu hỏi đơn giản. Giả dụ bạn có 100$ để chi cho rất nhiều can thiệp khác nhau. trẻ em sẽ học thêm bao nhiêu năm với mỗi 100$ mà bạn chi ra? Giờ tôi sẽ cho bạn thấy cái chúng ta nhận được từ những cuộc can thiệp về giáo dục khác nhau. Đó là điều cần làm đầu tiên khi bạn muốn kiểm chứng những nghi ngờ, thuê giáo viên, miễn phí bữa trưa, đồng phục và trao học bổng. Không tồi với 100$ trẻ sẽ học thêm từ 1 - 3 năm (nếu được miễn các điều trên). Điều không tốt là hối lộ cha mẹ, bởi vì có nhiều trẻ đã đang đi học và bạn thì phải chi rất nhiều tiền. Và đây là kết quả đáng ngạc nhiên nhất. Nói cho mọi người về lợi ích của học vấn. 1 cách rất rẻ. Và với mỗi 100$ bạn chi để tuyên truyền điều đó, trẻ sẽ đi học thêm 40 năm. Ở những nơi trẻ nhiễm giun nhiều, . hãy chữa cho trẻ. Và với 100$ trẻ sẽ đi học thêm gần 30 năm. Đó không phải là trực giác Đó không phải là những gì mọi người cố gắng làm, những chương trình trên đã hoạt động hiệu quả. Chúng ta cần loại thông tin này. Chúng ta cần nhiều thông tin hơn nữa. Chúng ta cần nó để định hướng chính sách.
So now, I started from the big problem, and I couldn't answer it. And I cut it into smaller questions, and I have the answer to these smaller questions. And they are good, scientific, robust answers.
Giờ đây, khi tôi bắt đầu với 1 vấn đề lớn và tôi ko có câu trả lời cho nó. Tôi sẽ chia nhỏ nó ra các vấn đề nhỏ hơn, và tìm câu trả lời cho những vấn đề nhỏ hơn này. đó phải là những câu trả lời tốt, khoa học và thiết thực.
So let's go back to Haiti for a moment. In Haiti, about 200,000 people died -- actually, a bit more by the latest estimate. And the response of the world was great: Two billion dollars got pledged just last month, so that's about 10,000 dollars per death. That doesn't sound like that much when you think about it. But if we were willing to spend 10,000 dollars for every child under five who dies, that would be 90 billion per year just for that problem. And yet it doesn't happen. So, why is that? Well, I think what part of the problem is that, in Haiti, although the problem is huge, somehow we understand it, it's localized. You give your money to Doctors Without Borders, you give your money to Partners In Health, and they'll send in the doctors, and they'll send in the lumber, and they'll helicopter things out and in. And the problem of poverty is not like that. So, first, it's mostly invisible; second, it's huge; and third, we don't know whether we are doing the right thing. There's no silver bullet. You cannot helicopter people out of poverty. And that's very frustrating.
Hãy trở lại với Haiti 1 chút. Tại Haiti, khoảng 200.000 người đã chết. Thực tế còn nhiều hơn thế. Phản ứng của thế giới là rất tụyêt vời. 2 tỷ đôla đã việc quyên góp chỉ trong 1 tháng. như vậy vào khoảng 10.000$ cho mỗi nạn nhân tử vong. Nghe có vẻ không nhiều khi bạn nghĩ theo cách trên. Nhưng nếu bạn sẵn sàng chi 10.000$ cho mỗi ca tử vong của trẻ < 5 tuổi, thì sẽ là 90 tỷ $ 1 năm đó là cả 1 vấn đề. Nhưng điều đó không xảy ra. Tại sao? Tôi nghĩ, 1 phần là do, ở Haiti mặc dù vấn đề lớn rất, nhưng chúng ta hiểu và định vị được nó Bạn quyên tiền cho tổ chức bác sĩ không biên giới, bạn quyên tuyền cho Liên hiệp sức khỏe thế giới, và tiền sẽ được chuyển đến bác sĩ, quy ra gỗ để làm nhà, dùng trực thăng để chuyển mọi thứ đến và đi. Tuy nhiên vấn đề đói nghèo thì ko giống như vậy. Thứ nhất, nó gần như vô hình Thứ hai, nó rất lớn. Và thứ 3, chúng ta không biết chúng ta có đang làm điều đúng đắn hay không. Không có viên đạn bạc nào hết. Bạn không thể dùng trực thăng để kéo mọi ng ra khỏi nghèo đói Quả thực là dễ nản lòng.
But look what we just did today. I gave you three simple answers to three questions: Give lentils to immunize people, provide free bed nets, deworm children. With immunization or bed nets, you can save a life for 300 dollars per life saved. With deworming, you can get an extra year of education for three dollars. So we cannot eradicate poverty just yet, but we can get started. And maybe we can get started small with things that we know are effective.
Nhưng hay xem hôm nay chúng ta đã làm được gì. Tôi đã đưa ra 3 câu trả lời đơn giản cho 3 câu hỏi. Phát đậu cho người đi tiêm chủng, cung cấp màn miễn phí và tẩy giun cho trẻ. Với tiêm chủng hoặc màn, bạn có thể cứu sống 1 mạng người với 300$. Với việc tẩy giun, cứ mỗi 3$ trẻ sẽ học thêm 1 năm Vậy, chúng ta không thể xóa nghèo ngay được, nhưng chúng ta có thể bắt đầu. Có thể chúng ta bắt đầu từ cái nhỏ với những điều chúng ta biết sẽ hiệu quả.
Here's an example of how this can be powerful. Deworming. Worms have a little bit of a problem grabbing the headlines. They are not beautiful and don't kill anybody. And yet, when the young global leader in Davos showed the numbers I gave you, they started Deworm the World. And thanks to Deworm the World, and the effort of many country governments and foundations, 20 million school-aged children got dewormed in 2009. So this evidence is powerful. It can prompt action.
Sau đây là 1 ví dụ nó hiệu quả như thế nào. Tẩy giun. Giun có nhiều vấn đề hơn là trên các tiêu đề. Chúng không đẹp và ko giết bất cứ ai. Và khi 1 nhóm lãnh đạo trẻ ở Davos thấy những con số mà tôi đã cho bạn xem, họ bắt đầu chiến dịch "Deworm the World" và nhờ chiến dịch này cũng như nỗ lực của các tổ chức và chính phủ các nước, năm 2009, 20 triệu trẻ trong tuổi cắp sách đến trường đã được tấy giun Bằng chứng này rất mạnh mẽ. Nó có thể thúc đẩy hành động.
So we should get started now. It's not going to be easy. It's a very slow process. You have to keep experimenting, and sometimes ideology has to be trumped by practicality. And sometimes what works somewhere doesn't work elsewhere. So it's a slow process, but there is no other way. These economics I'm proposing, it's like 20th century medicine. It's a slow, deliberative process of discovery. There is no miracle cure, but modern medicine is saving millions of lives every year, and we can do the same thing.
Cho nên chúng ta cần bắt đầu hành động ngay. Mọi chuyện sẽ không dễ dàng Nó sẽ tiến triển chậm. Bạn phải tiếp tục thử nghiệm và thỉnh thoảng 1 số hệ tư tưởng sẽ bị đánh bật bởi thực tế. Cũng có lúc cái hiệu quả ở nơi này lại không hiệu quả ở nơi khác Đó là 1 tiến trình chậm chạp, nhưng không còn cách nào khác. Nền kinh tế mà tôi đề xuất, rất giống với vấn đề thuốc ở thế kỷ 20. Nó là tiến trình chậm, mang tính thảo luận và khám phá. Không có phương thuốc thần kỳ nào hết, công nghiệp thuốc hiện đại đã và đang cứu sống hàng triệu mạng sống mỗi năm, và chúng ta có thể làm giống thế
And now, maybe, we can go back to the bigger question that I started with at the beginning. I cannot tell you whether the aid we have spent in the past has made a difference, but can we come back here in 30 years and say, "What we have done, it really prompted a change for the better." I believe we can and I hope we will.
Bây h chúng ta hãy quay lại câu hỏi lớn mà tôi đã đưa ra từ khi bắt đầu Tôi không thể nói cho bạn biết tiền viện trợ chúng ta đã chi trong quá khứ có đem lại khác biệt hay không, nhưng chúng ta có thể quay lại đay sau 30 năm nữa và nói "những điều chúng tôi đã làm, đã thực sự thúc đẩy sự thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn" Tôi tin rằng chúng ta có thể, và tôi hi vọng rằng chúng ta sẽ làm.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)