Let me ask you all a question. How much weapons-grade nuclear material do you think it would take to level a city the size of San Francisco? How many of you think it would be an amount about the size of this suitcase? OK. And how about this minibus?
Hãy để tôi hỏi các bạn một câu hỏi. bạn nghĩ cần bao nhiêu năng lượng hạt nhân để san bằng một thành phố cỡ như San Francisco? Bao nhiêu người nghĩ cần một lượng có kích cỡ như chiếc vali này? OK. hay chiếc xe buýt này?
All right. Well actually, under the right circumstances, an amount of highly enriched uranium about the size of your morning latte would be enough to kill 100,000 people instantly. Hundreds of thousands of others would become horribly ill, and parts of the city would be uninhabitable for years, if not for decades.
Được rồi. Thực ra, ở điều kiện chuẩn, một lượng uranium cỡ ly cà phê latte buổi sáng của bạn cũng đủ để giết chết 100,000 người ngay lập tức. Hàng trăm ngàn người khác sẽ nhiễm những bệnh khủng khiếp và một số nơi ở thành phố sẽ không thể sống được trong nhiều năm hoặc hàng thập kỉ.
But you can forget that nuclear latte, because today's nuclear weapons are hundreds of times more powerful even than those we dropped on Hiroshima and Nagasaki. And even a limited nuclear war involving, say, tens of nuclear weapons, could lead to the end of all life on the planet.
Nhưng hãy quên ly latte hạt nhân đó đi, vì vũ khí hạt nhân ngày nay mạnh gấp hàng trăm lần so với những gì chúng ta ném xuống Hiroshima và Nagasaki. Thậm chí một cuộc chiến tranh hạt nhân có hạn với hàng chục vũ khí hạt nhân cũng có thể dẫn đến cái kết của mọi sự sống trên hành tinh.
So it's really important that you know that right now we have over 15,000 nuclear weapons in the hands of nine nations. And if you live in a city or near a military facility, one is likely pointed right at you. In fact, if you live in any of the rural areas where nuclear weapons are stored globally, one is likely pointed at you. About 1,800 of these weapons are on high alert, which means they can be launched within 15 minutes of a presidential command.
Vì vậy điều thật sự quan trọng là rằng ngay bây giờ chúng ta có hơn 15,000 vũ khí hạt nhân trong tay của chín quốc gia. Và nếu bạn sống trong một thành phố hoặc gần một cơ sở quân sự, một (vũ khí hạt nhân) nào đó có thể được nhắm vào chính bạn. Trong thực tế, nếu bạn sống ở vùng nông thôn nơi cất giữ vũ khí toàn cầu một cái có thể được nhắm vào bạn. Khoảng 1,800 vũ khí đó đang ở vào mức báo động cao, nghĩa là họ có thể phóng trong vòng 15 phút theo lệnh của tổng thống.
So I know this is a bummer of an issue, and maybe you have that -- what was it? -- psychic fatigue that we heard about a little bit earlier. So I'm going to switch gears for just a second, and I'm going to talk about my imaginary friend, who I like to think of as Jasmine, just for a moment.
Tôi biết đó là điều của vấn đề và có thể bạn bị -- gọi là gì ấy nhỉ -- mệt mỏi tâm lý điều mà chúng ta đã nghe nói trước đây. Tôi sẽ đổi chủ đề một lát và tôi sẽ nói về người bạn tưởng tượng của tôi, người mà tôi thích gọi là Jasmine, chỉ trong giây lát thôi.
Jasmine, at the age of 25, is part of a generation that is more politically and socially engaged than anything we've seen in 50 years. She and her friends think of themselves as change agents and leaders and activists. I think of them as Generation Possible. They regularly protest about the issues they care about, but nuclear weapons are not one of them, which makes sense, because Jasmine was born in 1991, at the end of the Cold War. So she didn't grow up hearing a lot about nuclear weapons. She never had to duck and cover under her desk at school. For Jasmine, a fallout shelter is an app in the Android store. Nuclear weapons help win games. And that is really a shame, because right now, we need Generation Possible to help us make some really important decisions about nuclear weapons.
Jasmine, 25 tuổi, là một phần của một thế hệ mà bận bịu cả về chính trị và xã hội hơn bất cứ thế hệ nào chúng ta biết 50 năm qua. Cô ấy và bạn cô ấy nghĩ chính họ là tác nhân thay đổi, người lãnh đạo và nhà hoạt động. Tôi nghĩ họ là Thế hệ đầy khả năng. Họ thường xuyên phản đối về những vấn đề mà họ quan tâm tới, nhưng vũ khí hạt nhân không trong số đó, cũng phải thôi, vì Jasmine sinh vào năm 1991, ngay hồi kết của Chiến tranh Lạnh. Vì vậy cô ấy đã không nghe nhiều về vũ khí hạt nhân. Cô ấy không bao giờ phải cúi xuống và ẩn nấp dưới bàn ở trường học. Với Jasmine, một nơi trú ẩn bụi phóng xạ là một ứng dụng trên kho ứng dụng Android. Vũ khí hạt nhân giúp chiến thắng trò chơi. Và đó thật sự là một điều hổ thẹn, vì ngay bây giờ, chúng ta cần một Thế hệ đầy khả năng giúp chúng ta đưa ra những quyết định quan trọng về vấn đề vũ khí hạt nhân.
For instance, will we further reduce our nuclear arsenals globally, or will we spend billions, maybe a trillion dollars, to modernize them so they last throughout the 21st century, so that by the time Jasmine is my age, she's talking to her children and maybe even her grandchildren about the threat of nuclear holocaust? And if you're paying any attention at all to cyberthreats, or, for instance, if you've read about the Stuxnet virus or, for God's sake, if you've ever had an email account or a Yahoo account or a phone hacked, you can imagine the whole new world of hurt that could be triggered by modernization in a period of cyberwarfare.
Ví dụ như, chúng ta liệu sẽ giảm kho vũ khí hạt nhân trên thế giới, hay chúng ta sẽ tiêu hàng tỉ, có thể một nghìn tỉ đô, để hiện đại hóa chúng để chúng tồn tại trong suốt thế kỉ 21, để khi Jasmine bằng tuổi tôi, cô ấy sẽ nói với con cô ấy và có thể thậm chí là cháu cô ấy về mối đe dọa của sự hủy diệt hạt nhân? Nếu bạn có đang để ý tới những mối đe dọa an ninh mạng, hoặc, ví dụ, nếu bạn có đọc về vi rút Stuxnet hay, vì chúa, nếu bạn đã từng có một tài khoản email hoặc Yahoo hoặc một chiếc điện thoại bị hack, bạn có thể tưởng tượng cả một thế giới mới đau thương gây ra bởi sự hiện đại hóa trong thời kì của chiến tranh mạng.
Now, if you're paying attention to the money, a trillion dollars could go a long way to feeding and educating and employing people, all of which could reduce the threat of nuclear war to begin with. So --
Bây giờ, nếu bạn đang quan tâm đến tiền, một nghìn tỉ đô có thể được sử dụng lâu dài để nuôi dưỡng và giáo dục và sử dụng con người, tất cả những thứ đó có thể giảm mối đe dọa của chiến tranh hạt nhân. Vậy--
(Applause)
(Vỗ tay)
This is really crucial right now, because nuclear weapons -- they're vulnerable. We have solid evidence that terrorists are trying to get ahold of them. Just this last spring, when four retirees and two taxi drivers were arrested in the Republic of Georgia for trying to sell nuclear materials for 200 million dollars, they demonstrated that the black market for this stuff is alive and well. And it's really important, because there have been dozens of accidents involving nuclear weapons, and I bet most of us have never heard anything about them.
Đây thật sự là điều cấp thiết bây giờ, vì vũ khí hạt nhân-- chúng dễ bị tấn công. Chúng tôi có bằng chứng vững chắc rằng bọn khủng bố đang cố nắm trong tay chúng (vũ khí). Chỉ mới mùa xuân trước, khi bốn người về hưu và hai lái xe taxi bị bắt tại nước Cộng hòa Georgia trong khi đang cố bán vật liệu hạt nhân với giá 200 triệu đô, họ chứng minh rằng những vật liệu đó ở chợ đen vẫn tồn lại và bán rất tốt. Và nó thực sự quan trọng, vì đã có hàng tá tai nạn liên quan đến vũ khí hạt nhân, và tôi cá hầu hết chúng ta chưa bao giờ nghe điều gì về chúng.
Just here in the United States, we've dropped nuclear weapons on the Carolinas twice. In one case, one of the bombs, which fell out of an Air Force plane, didn't detonate because the nuclear core was stored somewhere else on the plane. In another case, the weapon did arm when it hit the ground, and five of the switches designed to keep it from detonating failed. Luckily, the sixth one didn't. But if that's not enough to get your attention, there was the 1995 Black Brant incident. That's when Russian radar technicians saw what they thought was a US nuclear missile streaking towards Russian airspace. It later turned out to be a Norwegian rocket collecting data about the northern lights. But at that time, Russian President Boris Yeltsin came within five minutes of launching a full-scale retaliatory nuclear attack against the United States.
ngay ở đây tại Mĩ, chúng ta đã thả vũ khí hạt nhân hai lần trên hai bang Carolina. Trong một lần, một trong những quả bom đã rơi ra từ một máy bay không quân, nhưng không nổ vì lõi hạt nhân đã được cất giữ ở một nơi nào khác trên máy bay. Trong một lần khác, vũ khí được trang bị khi rơi xuống đất và năm công tắc được thiết kế để giữ cho nó khỏi nổ đã bị hỏng. May thay, cái thứ sáu không hỏng. Nhưng nếu chuyện đó chưa đủ để bạn chú ý tới, thì đã có sự cố Black Brant năm 1995. Khi một kỹ thuật viên radar Nga thấy cái họ cho là một tên lửa hạt nhân của Mĩ đang bay về phía không phận của Nga. Sau đó, hóa ra nó là một tên lửa của Na Uy đang thu thập dữ liệu về ánh sáng phương Bắc. Nhưng tại thời điểm đó, Tổng thống Nga Boris Yeltsin đã đến trong năm phút khởi động một cuộc tấn công hạt nhân toàn diện để trả đũa lại Hoa Kỳ.
So, most of the world's nuclear nations have committed to getting rid of these weapons of mass destruction. But consider this: the Treaty on the Non-Proliferation of Nuclear Weapons, which is the most widely adopted arms control treaty in history with 190 signatories, sets no specific date by which the world's nuclear-armed nations will get rid of their nuclear weapons.
Vì vậy, hầu hết các quốc gia hạt nhân trên thế giới đã có cam kết loại bỏ các loại vũ khí hủy diệt hàng loạt. Nhưng hãy cân nhắc điều này: Hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân, hiệp ước được sử dụng rộng rãi nhất để kiểm soát vũ khí trong lịch sử với 190 bên ký kết, không đặt ra một ngày nhất định để các quốc gia sở hữu vũ khí hạt nhân loại bỏ vũ khí hạt nhân của họ.
Now, when John F. Kennedy sent a man to the moon and decided to bring him back, or decided to do both those things, he didn't say, "Hey, whenever you guys get to it." He gave us a deadline. He gave us a challenge that would have been incredible just a few years earlier. And with that challenge, he inspired scientists and marketers, astronauts and schoolteachers. He gave us a vision. But along with that vision, he also tried to give us -- and most people don't know this, either -- he tried to give us a partner in the form of our fiercest Cold War rival, the Soviet Union. Because part of Kennedy's vision for the Apollo program was that it be a cooperation, not a competition, with the Soviets. And apparently, Nikita Khrushchev, the Soviet Premier, agreed. But before that cooperation could be realized, Kennedy was assassinated, and that part of the vision was deferred.
Bây giờ, khi John F. Kennedy đưa một người lên mặt trăng và quyết định đưa anh ấy trở về, hay quyết định làm cả hai việc đó, ông ấy không nói,"Này, bất cứ khi nào các bạn đạt được nó." Ông ấy đã cho chúng ta một thời hạn. Ông ấy đã cho chúng tôi một thử thách khó có thể tưởng tượng được chỉ một vài năm trước đó. Và với thử thách đó, ông ấy đã tạo cảm hứng cho các nhà khoa học và tiếp thị, phi hành gia và giáo viên trung học. Ông ấy cho chúng tôi một mơ ước. Nhưng cùng với mơ ước đó, ông ấy cũng đã cho chúng tôi -- hầu hết mọi người cũng không biết cái này - ông ấy cố gắng cho chúng tôi một cộng sự trong hình thức đối thủ đáng gờm trong Chiến tranh Lạnh: Liên bang Xô-viết. Bởi một phần của giấc mơ về chương trình Apollo của Kennedy là nó phải là một sự hợp tác, chứ không phải là sự cạnh tranh, với Liên Xô. Và hiển nhiên là, Nikita Khrushchev, nhà lãnh đạo Liên Xô, đồng tình. Nhưng trước khi đạt được sự hợp tác đó, Kennedy bị ám sát, và một phần của giấc mơ đó bị hoãn lại.
But the promise of joint innovation between these two nuclear superpowers wasn't totally extinguished. Because in 1991, which is the year that Jasmine was born and the Soviet Union fell, these two nations engaged in a project that genuinely does seem incredible today in the truest sense of that word, which is that the US sent cash to the Russians when they needed it most, to secure loose nuclear materials and to employ out-of-work nuclear scientists. They worked alongside American scientists to convert weapons-grade uranium into the type of fuel that can be used for nuclear power instead. They called it, "Megatons to Megawatts." So the result is that for over 20 years, our two nations had a program that meant that one in 10 lightbulbs in the United States was essentially fueled by former Russian warheads.
Nhưng sự hứa hẹn về một sự chung tay đổi mới giữa hai siêu cường hạt nhân này không hoàn toàn bị dập tắt. Bởi vào năm 1991, năm mà Jasmine ra đời và Liên Xô sụp đổ, hai quốc gia này cùng tham gia vào một dự án thực sự đáng kinh ngạc cho đến nay theo đúng nghĩa của từ đó, tức là khi Mĩ gửi tiền cho Nga khi mà họ cần nó nhất, để đảm bảo nguyên liệu hạt nhân nguyên chất và thuê những nhà khoa học hạt nhân thất nghiệp. Họ làm việc cùng với những nhà khoa học Mĩ để chuyển đổi uranium cấp độ vũ khí thành một loại nhiên liệu có thể dùng để sản xuất năng lượng hạt nhân. Họ gọi nó là, "Megatons to Megawatts." Kết quả là sau 20 năm, hai quốc gia của chúng ta có một chương trình tức là cứ một trong 10 bóng đèn ở Mĩ nhất thiết phải được cấp nhiên liệu bởi những đầu đạn trước kia của Liên Xô.
So, together these two nations did something truly audacious. But the good news is, the global community has the chance to do something just as audacious today. To get rid of nuclear weapons and to end the supply of the materials required to produce them, some experts tell me would take 30 years. It would take a renaissance of sorts, the kinds of innovation that, for better or worse, underpinned both the Manhattan Project, which gave rise to nuclear weapons, and the Megatons to Megawatts program. It would take design constraints. These are fundamental to creativity, things like a platform for international collaboration; a date certain, which is a forcing mechanism; and a positive vision that inspires action. It would take us to 2045.
Vậy, hai quốc gia đã cùng nhau làm một điều thực sự táo bạo. Nhưng tin tốt là, cộng đồng thế giới có cơ hội để làm điều gì đó táo bạo không kém ngày nay. Để loại bỏ vũ khí hạt nhân và chấm dứt nguồn cung những nguyên liệu cần thiết để sản xuất chúng, vài chuyên gia bảo tôi rằng cần 30 năm. Sẽ cần một sự phục hưng hay đại loại, các loại của sự đổi mới mà, tốt hơn hay tệ hơn, đã củng cố cả Dự án Manhattan, Dự án mà đã dẫn đến sự ra tăng vũ khí hạt nhân, và chương trình Megatons to Megawatts. Cần có những giới hạn thiết kế. Đây là điều căn bản đối với sáng tạo, những thứ như một nền tảng hợp tác quốc tế; một ngày nhất định, đó là một cơ chế bắt buộc; và một giấc mơ tích cực để tạo cảm hứng cho hành động. Nó sẽ đưa chúng ta tới năm 2045.
Now, 2045 happens to be the 100th anniversary of the birth of nuclear weapons in the New Mexico desert. But it's also an important date for another reason. It's predicted to be the advent of the singularity, a new moment in human development, where the lines between artificial intelligence and human intelligence blur, where computing and consciousness become almost indistinguishable and advanced technologies help us solve the 21st century's greatest problems: hunger, energy, poverty, ushering in an era of abundance. And we all get to go to space on our way to becoming a multi-planetary species.
Giờ đây, 2045 hóa ra là kỉ niệm 100 năm ngày ra đời của vũ khí hạt nhân trong sa mạc New Mexico. Nhưng đây cũng là một ngày quan trọng vì một lý do khác. Nó được tiên đoán là thời điểm ra đời của một trạng thái đặc biệt, một giai đoạn mới trong sự phát triển của con người, khi mà ranh giới giữa trí tuệ nhân tạo và trí tuệ con người mờ đi, khi mà thuật toán và ý thức trở nên hầu như không thể phân biệt và công nghệ tiên tiến giúp ta giải quyết được những vấn đề lớn nhất thế kỉ 21: nạn đói, năng lượng, sự nghèo nàn, mở ra một kỉ nguyên của sự giàu có. Và ta đều có thể đi vào vũ trụ trên con đường trở thành một giống loài đa hành tinh.
Now, the people who really believe this vision are the first to say they don't yet know precisely how we're going to get there. But the values behind their vision and the willingness to ask "How might we?" have inspired a generation of innovators. They're working backward from the outcomes they want, using the creative problem-solving methods of collaborative design. They're busting through obstacles. They're redefining what we all consider possible.
Giờ đây, những người thực sự tin vào giấc mơ này là những người đầu tiên nói họ chưa biết chính xác làm sao chúng ta tới được đó. Nhưng những giá trị ẩn sau giấc mơ của họ và sự sẵn lòng hỏi "Chúng ta sẽ làm thế nào?" đã truyền cảm hứng cho một thế hệ những nhà đổi mới. Họ đang làm việc ngược từ những kết quả họ muốn, sử dụng những phương pháp giải quyết vấn đề sáng tạo của thiết kế hợp tác. Họ đang vượt qua những trở ngại. Họ đang định nghĩa lại thứ chúng ta đều cho là có thể.
But here's the thing: that vision of abundance isn't compatible with a world that still relies on a 20th-century nuclear doctrine called "mutually assured destruction." It has to be about building the foundations for the 22nd century. It has to be about strategies for mutually assured prosperity or, at the very least, mutually assured survival.
Nhưng đây là vấn đề: giấc mơ về sự giàu có đó không tương thích với một thế giới vẫn phụ thuộc vào một học thuyết hạt nhân thế kỉ 20 gọi là "sự hủy diệt lẫn nhau được đảm bảo." Điều quan trọng phải là xây dựng nền tảng cho thế kỉ 22. Điều quan trọng phải là những chiến lược cho sự thịnh vượng chắc chắn của các bên hay, ít nhất là, sự tồn tại chắc chắn của các bên.
Now, every day, I get to meet people who are real pioneers in the field of nuclear threats. As you can see, many of them are young women, and they're doing fiercely interesting stuff, like Mareena Robinson Snowden here, who is developing new ways, better ways, to detect nuclear warheads, which will help us overcome a critical hurdle to international disarmament. Or Melissa Hanham, who is using satellite imaging to make sense of what's going on around far-flung nuclear sites. Or we have Beatrice Fihn in Europe, who has been campaigning to make nuclear weapons illegal in international courts of law, and just won a big victory at the UN last week.
Giờ đây, mỗi ngày, tôi được gặp những người tiên phong trong lĩnh vực đe dọa hạt nhân. Như các bạn có thể thấy, rất nhiều trong số họ là những phụ nữ trẻ, và họ đang những công việc cực kì thú vị, như Mareena Robinson Snowden, cô ấy đang phát triển những cách mới, những cách tốt hơn, để dò đầu đạn hạt nhân, mà sẽ giúp ta vượt qua những rào cản có tính quyết định sự giải giáp quốc tế. Hay Melissa Hanham, người đang sử dụng ảnh vệ tinh để lý giải điều đang xảy quanh những địa điểm hạt nhân xa xôi. Hay chúng ta có Beatrice Fihn ở Châu Âu, người đã vận động để biến vũ khí hạt nhân thành phi pháp trong các tòa án quốc tế, và vừa giành một thắng lợi lớn tại Liên Hợp Quốc tuần trước.
(Applause)
(Vỗ tay)
And yet, and yet, with all of our talk in this culture about moon shots, too few members of Generation Possible and those of us who mentor them are taking on nuclear weapons. It's as if there's a taboo. But I remember something Kennedy said that has really stuck with me, and that is something to the effect that humans can be as big as the solutions to all the problems we've created. No problem of human destiny, he said, is beyond human beings. I believe that. And I bet a lot of you here believe that, too. And I know Generation Possible believes it.
Tuy nhiên, tuy nhiên, với cả bài nói trong một nền văn hóa về những công nghệ "trên trời", quá ít thành viên của Thế hệ của khả năng và những người cố vấn cho họ đang nói về vũ khí hạt nhân. Cứ như thể có một điều cấm kị. Nhưng tôi nhớ vài điều Kennedy nói mà đã thực sự gắn bó với tôi, và đó là những điều kiểu như là con người có thể lớn lao như những cách giải quyết mọi vấn đề chúng ta tạo ra. Ông nói rằng không có vấn đề nào về vận mệnh con người, vượt quá tầm tay con người. Tôi tin điều đó. Và tôi cá nhiều người ở đây cũng tin điều đó. Và tôi biết Thế hệ đầy khả năng tin điều đó.
So it's time to commit to a date. Let's end the nuclear weapons chapter on the 100th anniversary of its inception. After all, by 2045, we will have held billions of people hostage to the threat of nuclear annihilation. Surely, 100 years will have been enough. Surely, a century of economic development and the development of military strategy will have given us better ways to manage global conflict. Surely, if ever there was a global moon shot worth supporting, this is it.
Vì vậy đã đến lúc chúng ta cam kết một ngày nhất định. Hãy kết thúc chương vũ khí hạt nhân vào ngày kỉ niệm 100 năm ngày nó ra đời. Sau tất cả, vào năm 2045, chúng ta sẽ có hàng tỉ người là con tin của mối đe dọa hủy diệt hạt nhân. Chắc chắn là, 100 năm sẽ là quá đủ. Chắc chắn là, một thế kỉ của phát triển kinh tế và sự phát triển của chiến lược quân sự sẽ cho chúng ta những cách tốt hơn để giải quyết xung đột toàn cầu. Chắc chắn là, nếu từng có một công nghệ "trên trời" toàn cầu nào đáng để ủng hộ, thì nó đây.
Now, in the face of real threats -- for instance, North Korea's recent nuclear weapons tests, which fly in the face of sanctions -- reasonable people disagree about whether we should maintain some number of nuclear weapons to deter aggression. But the question is: What's the magic number? Is it a thousand? Is it a hundred? Ten? And then we have to ask: Who should be responsible for them? I think we can agree, however, that having 15,000 of them represents a greater global threat to Jasmine's generation than a promise.
Giờ đây, đối mặt với những mối đe dọa thực sự -- ví dụ như những lần thử vũ khí hạt nhân gần đây của Triều Tiên, diễn ra bất chấp những lệnh trừng phạt -- những người biết suy nghĩ phản đối về việc liệu ta có nên giữ lại một số vũ khí hạt nhân để ngăn chặn tấn công không. Nhưng câu hỏi đặt ra là: Con số kì diệu là gì? Có phải là 1000? Có phải là 100? 10? Và rồi chúng tôi phải hỏi: Ai phải chịu trách nhiệm cho chúng? Tuy vậy, tôi nghĩ ta có thể đồng ý rằng sở hữu 15,000 (vũ khí hạt nhân) đại diện cho một mối đe dọa toàn cầu cho thế hệ của Jasmine hơn là một lời hứa.
So it's time we make a promise of a world in which we've broken the stranglehold that nuclear weapons have on our imaginations; in which we invest in the creative solutions that come from working backward from the future we desperately want, rather than plodding forward from a present that brings all of the mental models and biases of the past with it. It's time we pledge our resources as leaders across the spectrum to work on this old problem in new ways, to ask, "How might we?" How might we make good on a promise of greater security for Jasmine's generation in a world beyond nuclear weapons? I truly hope you will join us.
Vì vậy đã đến lúc chúng ta đưa ra một lời hứa về một thế giới mà chúng ta phá vỡ sự kiểm soát mà vũ khí hạt nhân áp đặt lên trí tưởng tượng của chúng ta; nơi mà ta đầu tư vào những cách giải quyết sáng tạo đến từ việc nỗ lực từ cái tương lai chúng ta muốn có một cách tuyệt vọng, thay vì khó nhọc bước về phía trước từ cái hiện tại mà mang theo tất cả những hình mẫu tinh thần và thành kiến về quá khứ với nó. Đã đến lúc chúng ta viện đến tài nguyên của ta - những nhà lãnh đạo ở mọi lĩnh vực để giải quyết vấn đề này bằng những cách mới, để hỏi: "Chúng ta sẽ làm thế nào?" Chúng ta sẽ làm sao để thực hiện một lời hứa về sự an toàn cao hơn cho thế hệ của Jasmine trong một thế giới hậu vũ khí hạt nhân? Tôi thực sự mong rằng bạn sẽ tham gia cùng chúng tôi.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)