Good morning. My name is Eric Li, and I was born here. But no, I wasn't born there. This was where I was born: Shanghai, at the height of the Cultural Revolution. My grandmother tells me that she heard the sound of gunfire along with my first cries. When I was growing up, I was told a story that explained all I ever needed to know about humanity. It went like this. All human societies develop in linear progression, beginning with primitive society, then slave society, feudalism, capitalism, socialism, and finally, guess where we end up? Communism! Sooner or later, all of humanity, regardless of culture, language, nationality, will arrive at this final stage of political and social development. The entire world's peoples will be unified in this paradise on Earth and live happily ever after. But before we get there, we're engaged in a struggle between good and evil, the good of socialism against the evil of capitalism, and the good shall triumph. That, of course, was the meta-narrative distilled from the theories of Karl Marx. And the Chinese bought it. We were taught that grand story day in and day out. It became part of us, and we believed in it. The story was a bestseller. About one third of the entire world's population lived under that meta-narrative. Then, the world changed overnight. As for me, disillusioned by the failed religion of my youth, I went to America and became a Berkeley hippie. (Laughter) Now, as I was coming of age, something else happened. As if one big story wasn't enough, I was told another one. This one was just as grand. It also claims that all human societies develop in a linear progression towards a singular end. This one went as follows: All societies, regardless of culture, be it Christian, Muslim, Confucian, must progress from traditional societies in which groups are the basic units to modern societies in which atomized individuals are the sovereign units, and all these individuals are, by definition, rational, and they all want one thing: the vote. Because they are all rational, once given the vote, they produce good government and live happily ever after. Paradise on Earth, again. Sooner or later, electoral democracy will be the only political system for all countries and all peoples, with a free market to make them all rich. But before we get there, we're engaged in a struggle between good and evil. (Laughter) The good belongs to those who are democracies and are charged with a mission of spreading it around the globe, sometimes by force, against the evil of those who do not hold elections. (Video) George H.W. Bush: A new world order... (Video) George W. Bush:... ending tyranny in our world... (Video) Barack Obama:... a single standard for all who would hold power. Eric X. Li: Now -- (Laughter) (Applause) This story also became a bestseller. According to Freedom House, the number of democracies went from 45 in 1970 to 115 in 2010. In the last 20 years, Western elites tirelessly trotted around the globe selling this prospectus: Multiple parties fight for political power and everyone voting on them is the only path to salvation to the long-suffering developing world. Those who buy the prospectus are destined for success. Those who do not are doomed to fail. But this time, the Chinese didn't buy it. Fool me once... (Laughter) The rest is history. In just 30 years, China went from one of the poorest agricultural countries in the world to its second-largest economy. Six hundred fifty million people were lifted out of poverty. Eighty percent of the entire world's poverty alleviation during that period happened in China. In other words, all the new and old democracies put together amounted to a mere fraction of what a single, one-party state did without voting. See, I grew up on this stuff: food stamps. Meat was rationed to a few hundred grams per person per month at one point. Needless to say, I ate all my grandmother's portions. So I asked myself, what's wrong with this picture? Here I am in my hometown, my business growing leaps and bounds. Entrepreneurs are starting companies every day. Middle class is expanding in speed and scale unprecedented in human history. Yet, according to the grand story, none of this should be happening. So I went and did the only thing I could. I studied it. Yes, China is a one-party state run by the Chinese Communist Party, the Party, and they don't hold elections. Three assumptions are made by the dominant political theories of our time. Such a system is operationally rigid, politically closed, and morally illegitimate. Well, the assumptions are wrong. The opposites are true. Adaptability, meritocracy, and legitimacy are the three defining characteristics of China's one-party system. Now, most political scientists will tell us that a one-party system is inherently incapable of self-correction. It won't last long because it cannot adapt. Now here are the facts. In 64 years of running the largest country in the world, the range of the Party's policies has been wider than any other country in recent memory, from radical land collectivization to the Great Leap Forward, then privatization of farmland, then the Cultural Revolution, then Deng Xiaoping's market reform, then successor Jiang Zemin took the giant political step of opening up Party membership to private businesspeople, something unimaginable during Mao's rule. So the Party self-corrects in rather dramatic fashions. Institutionally, new rules get enacted to correct previous dysfunctions. For example, term limits. Political leaders used to retain their positions for life, and they used that to accumulate power and perpetuate their rules. Mao was the father of modern China, yet his prolonged rule led to disastrous mistakes. So the Party instituted term limits with mandatory retirement age of 68 to 70. One thing we often hear is, "Political reforms have lagged far behind economic reforms," and "China is in dire need of political reform." But this claim is a rhetorical trap hidden behind a political bias. See, some have decided a priori what kinds of changes they want to see, and only such changes can be called political reform. The truth is, political reforms have never stopped. Compared with 30 years ago, 20 years, even 10 years ago, every aspect of Chinese society, how the country is governed, from the most local level to the highest center, are unrecognizable today. Now such changes are simply not possible without political reforms of the most fundamental kind. Now I would venture to suggest the Party is the world's leading expert in political reform. The second assumption is that in a one-party state, power gets concentrated in the hands of the few, and bad governance and corruption follow. Indeed, corruption is a big problem, but let's first look at the larger context. Now, this may be counterintuitive to you. The Party happens to be one of the most meritocratic political institutions in the world today. China's highest ruling body, the Politburo, has 25 members. In the most recent one, only five of them came from a background of privilege, so-called princelings. The other 20, including the president and the premier, came from entirely ordinary backgrounds. In the larger central committee of 300 or more, the percentage of those who were born into power and wealth was even smaller. The vast majority of senior Chinese leaders worked and competed their way to the top. Compare that with the ruling elites in both developed and developing countries, I think you'll find the Party being near the top in upward mobility. The question then is, how could that be possible in a system run by one party? Now we come to a powerful political institution, little-known to Westerners: the Party's Organization Department. The department functions like a giant human resource engine that would be the envy of even some of the most successful corporations. It operates a rotating pyramid made up of three components: civil service, state-owned enterprises, and social organizations like a university or a community program. They form separate yet integrated career paths for Chinese officials. They recruit college grads into entry-level positions in all three tracks, and they start from the bottom, called "keyuan" [clerk]. Then they could get promoted through four increasingly elite ranks: fuke [deputy section manager], ke [section manager], fuchu [deputy division manager], and chu [division manger]. Now these are not moves from "Karate Kid," okay? It's serious business. The range of positions is wide, from running health care in a village to foreign investment in a city district to manager in a company. Once a year, the department reviews their performance. They interview their superiors, their peers, their subordinates. They vet their personal conduct. They conduct public opinion surveys. Then they promote the winners. Throughout their careers, these cadres can move through and out of all three tracks. Over time, the good ones move beyond the four base levels to the fuju [deputy bureau chief] and ju [bureau chief] levels. There, they enter high officialdom. By that point, a typical assignment will be to manage a district with a population in the millions or a company with hundreds of millions of dollars in revenue. Just to show you how competitive the system is, in 2012, there were 900,000 fuke and ke levels, 600,000 fuchu and chu levels, and only 40,000 fuju and ju levels. After the ju levels, the best few move further up several more ranks, and eventually make it to the Central Committee. The process takes two to three decades. Does patronage play a role? Yes, of course. But merit remains the fundamental driver. In essence, the Organization Department runs a modernized version of China's centuries-old mentoring system. China's new president, Xi Jinping, is the son of a former leader, which is very unusual, first of his kind to make the top job. Even for him, the career took 30 years. He started as a village manager, and by the time he entered the Politburo, he had managed areas with a total population of 150 million people and combined GDPs of 1.5 trillion U.S. dollars. Now, please don't get me wrong, okay? This is not a put-down of anyone. It's just a statement of fact. George W. Bush, remember him? This is not a put-down. (Laughter) Before becoming governor of Texas, or Barack Obama before running for president, could not make even a small county manager in China's system. Winston Churchill once said that democracy is a terrible system except for all the rest. Well, apparently he hadn't heard of the Organization Department. Now, Westerners always assume that multi-party election with universal suffrage is the only source of political legitimacy. I was asked once, "The Party wasn't voted in by election. Where is the source of legitimacy?" I said, "How about competency?" We all know the facts. In 1949, when the Party took power, China was mired in civil wars, dismembered by foreign aggression, average life expectancy at that time, 41 years old. Today, it's the second largest economy in the world, an industrial powerhouse, and its people live in increasing prosperity. Pew Research polls Chinese public attitudes, and here are the numbers in recent years. Satisfaction with the direction of the country: 85 percent. Those who think they're better off than five years ago: 70 percent. Those who expect the future to be better: a whopping 82 percent. Financial Times polls global youth attitudes, and these numbers, brand new, just came from last week. Ninety-three percent of China's Generation Y are optimistic about their country's future. Now, if this is not legitimacy, I'm not sure what is. In contrast, most electoral democracies around the world are suffering from dismal performance. I don't need to elaborate for this audience how dysfunctional it is, from Washington to European capitals. With a few exceptions, the vast number of developing countries that have adopted electoral regimes are still suffering from poverty and civil strife. Governments get elected, and then they fall below 50 percent approval in a few months and stay there and get worse until the next election. Democracy is becoming a perpetual cycle of elect and regret. At this rate, I'm afraid it is democracy, not China's one-party system, that is in danger of losing legitimacy. Now, I don't want to create the misimpression that China's hunky-dory, on the way to some kind of superpowerdom. The country faces enormous challenges. The social and economic problems that come with wrenching change like this are mind-boggling. Pollution is one. Food safety. Population issues. On the political front, the worst problem is corruption. Corruption is widespread and undermines the system and its moral legitimacy. But most analysts misdiagnose the disease. They say that corruption is the result of the one-party system, and therefore, in order to cure it, you have to do away with the entire system. But a more careful look would tell us otherwise. Transparency International ranks China between 70 and 80 in recent years among 170 countries, and it's been moving up. India, the largest democracy in the world, 94 and dropping. For the hundred or so countries that are ranked below China, more than half of them are electoral democracies. So if election is the panacea for corruption, how come these countries can't fix it? Now, I'm a venture capitalist. I make bets. It wouldn't be fair to end this talk without putting myself on the line and making some predictions. So here they are. In the next 10 years, China will surpass the U.S. and become the largest economy in the world. Income per capita will be near the top of all developing countries. Corruption will be curbed, but not eliminated, and China will move up 10 to 20 notches to above 60 in T.I. ranking. Economic reform will accelerate, political reform will continue, and the one-party system will hold firm. We live in the dusk of an era. Meta-narratives that make universal claims failed us in the 20th century and are failing us in the 21st. Meta-narrative is the cancer that is killing democracy from the inside. Now, I want to clarify something. I'm not here to make an indictment of democracy. On the contrary, I think democracy contributed to the rise of the West and the creation of the modern world. It is the universal claim that many Western elites are making about their political system, the hubris, that is at the heart of the West's current ills. If they would spend just a little less time on trying to force their way onto others, and a little bit more on political reform at home, they might give their democracy a better chance. China's political model will never supplant electoral democracy, because unlike the latter, it doesn't pretend to be universal. It cannot be exported. But that is the point precisely. The significance of China's example is not that it provides an alternative, but the demonstration that alternatives exist. Let us draw to a close this era of meta-narratives. Communism and democracy may both be laudable ideals, but the era of their dogmatic universalism is over. Let us stop telling people and our children there's only one way to govern ourselves and a singular future towards which all societies must evolve. It is wrong. It is irresponsible. And worst of all, it is boring. Let universality make way for plurality. Perhaps a more interesting age is upon us. Are we brave enough to welcome it? Thank you. (Applause) Thank you. Thank you. Thank you. Thanks. Bruno Giussani: Eric, stay with me for a couple of minutes, because I want to ask you a couple of questions. I think many here, and in general in Western countries, would agree with your statement about analysis of democratic systems becoming dysfunctional, but at the same time, many would kind of find unsettling the thought that there is an unelected authority that, without any form of oversight or consultation, decides what the national interest is. What is the mechanism in the Chinese model that allows people to say, actually, the national interest as you defined it is wrong? EXL: You know, Frank Fukuyama, the political scientist, called the Chinese system "responsive authoritarianism." It's not exactly right, but I think it comes close. So I know the largest public opinion survey company in China, okay? Do you know who their biggest client is? The Chinese government. Not just from the central government, the city government, the provincial government, to the most local neighborhood districts. They conduct surveys all the time. Are you happy with the garbage collection? Are you happy with the general direction of the country? So there is, in China, there is a different kind of mechanism to be responsive to the demands and the thinking of the people. My point is, I think we should get unstuck from the thinking that there's only one political system -- election, election, election -- that could make it responsive. I'm not sure, actually, elections produce responsive government anymore in the world. (Applause) BG: Many seem to agree. One of the features of a democratic system is a space for civil society to express itself. And you have shown figures about the support that the government and the authorities have in China. But then you've just mentioned other elements like, you know, big challenges, and there are, of course, a lot of other data that go in a different direction: tens of thousands of unrests and protests and environmental protests, etc. So you seem to suggest the Chinese model doesn't have a space outside of the Party for civil society to express itself. EXL: There's a vibrant civil society in China, whether it's environment or what-have-you. But it's different. You wouldn't recognize it. Because, by Western definitions, a so-called civil society has to be separate or even in opposition to the political system, but that concept is alien for Chinese culture. For thousands of years, you have civil society, yet they are consistent and coherent and part of a political order, and I think it's a big cultural difference. BG: Eric, thank you for sharing this with TED. EXL: Thank you.
Xin chào. Tên tôi là Eric Li, và tôi sinh ra tại đây. Nhưng không, tôi không sinh ra ở đó. Đây là nơi tôi ra đời Thượng Hải, vào lúc cao trào của Cách Mạng Văn Hóa. Bà tôi nói với tôi rằng bà nghe tiếng súng cùng lúc với tiếng khóc chào đời của tôi. Khi tôi lớn lên, tôi được kể một câu chuyện giải thích mọi điều mà tôi cần để biết về loài người. Nó như thế này. Tất cả xã hội loài người phát triển theo một đường thẳng bắt đầu với công xã nguyên thủy, sau đó là chế độ nô lệ. phong kiến, tư bản, xã hội chủ nghĩa, và cuối cùng, đoán xem chúng ta sẽ dừng ở đâu? Chủ nghĩa cộng sản! Dù sớm hay muộn, toàn thể nhân loại, bất kể văn hóa, ngôn ngữ, dân tộc nào cũng sẽ đi đến giai đoạn cuối cùng của nền chính trị và xã hội. Toàn thể nhân loại sẽ được hợp nhất ở 'thiên đường mặt đất' này và sống hạnh phúc mãi về sau. Nhưng trước khi chúng ta đạt được điều đó, chúng ta bị buộc tham gia vào một cuộc đấu tranh giữa cái tốt và xấu, cái tốt đẹp của xã hội chủ nghĩa chống lại cái xấu xa của chủ nghĩa tư bản và cái tốt sẽ giành thắng lợi. Điều đó, dĩ nhiên, là câu chuyện trích ra từ học thuyết của Karl Marx. Và người Trung Quốc đã tin nó. Ngày nào chúng tôi cũng được nghe câu chuyện đó. Nó trở thành một phần của chúng tôi, và chúng tôi tin nó. Câu chuyện trở nên rất được ưa chuộng. Khoảng một phần ba toàn bộ dân số thế giới sống chịu tác động của câu chuyện siêu tưởng đó. Sau đó, chỉ sau một đêm, thế giới thay đổi. Cũng như tôi, vỡ mộng bởi niềm tin sai lầm của tuổi trẻ, Tôi đến Mĩ và trở thành dân hippie ở Berkeley. (Cười) Bây giờ, khi tôi đã lớn tuổi, một số chuyện khác xảy ra. Như thể một câu chuyện lớn vẫn chưa đủ, tôi được kể một câu chuyện khác. Chuyện này cũng to lớn như vậy. Người ta cũng cho rằng toàn bộ xã hội loài người phát triển theo tiến trình đường thẳng đi đến một kết thúc duy nhất. Câu chuyện này diễn ra như sau: Tất cả xã hội, bất kể văn hóa, dù là Cơ đốc giáo, Hồi giáo, Nho giáo phải phát triển từ những xã hội truyền thống trong đó những nhóm người là đơn vị cơ bản cho đến xã hội hiện đại trong đó những cá nhân đơn lẻ là đơn vị cao nhất, và tất cả những cá nhân này theo định nghĩa là có lý trí, và họ đều muốn một thứ: bầu cử. Bởi vì họ đều có nguyện vọng là, một khi đưa ra lá phiếu bầu của mình, họ tạo ra chính phủ tốt và sống hạnh phúc mãi mãi về sau. 'Thiên đường mặt đất', một lần nữa. Sớm hay muộn, nền dân chủ từ bầu cử sẽ là hệ thống chính trị duy nhất dành cho mọi quốc gia và dân tộc, với một thương trường tự do giúp họ giàu có. Nhưng trước khi chúng ta đạt được điều đó, chúng ta phải tham gia vào cuộc đấu tranh giữa cái tốt và xấu. (Cười) Cái tốt thuộc về những con người thuộc nền dân chủ và phải gánh nhiệm vụ phát triển rộng được nó ra khắp thế giới, thỉnh thoảng bằng vũ lực, chống lại cái xấu của những ai không muốn bầu cử. (VIdeo) George H.W. Bush: Một trật tự thế giới mới... (VIdeo) George H.W. Bush: ... kết thúc sự chuyên quyền trong thế giới của chúng ta ... (VIdeo) George H.W. Bush: ... một chuẩn mực duy nhất cho tất cả những ai nắm quyền lực. Eric X.Li: Bây giờ -- (Cười) (Vỗ tay) Câu chuyện này cũng trở nên được ưa chuộng. Theo Freedom House, số lượng quốc gia có nền dân chủ tăng từ 45 năm 1970 đến 115 năm 2010. Trong 20 năm gần đây, những con người quyền lực của phương Tây đi khắp địa cầu không mệt mỏi để ra giảng điều này: Nhiều đảng đấu tranh giành quyền lực chính trị và mọi người bầu cho họ là con đường duy nhất dẫn đến sự bảo đảm cho thế giới từ lâu đã phải vật lộn để phát triển. Những ai tin vào lời rao giảng ấy chắc chắn sẽ đi đến thành công. Những ai không tin phải chịu lụi tàn. Nhưng lần này, người Trung Quốc không tin nó. Tôi từng bị lừa một lần rồi ... (Cười) Phần còn lại là lịch sử. Chỉ trong 30 năm, Trung Quốc đi từ một trong những nước nông nghiệp nghèo nhất trên thế giới trở thành nền kinh tế lớn thứ hai . Sáu trăm năm mươi triệu người thoát khỏi nghèo khổ. Tám mươi phần trăm sự giảm bớt đói nghèo của toàn bộ thế giới trong thời kì đó diễn ra ở Trung Quốc. Nói cách khác, tất cả những nền dân chủ mới và cũ cùng với nhau cũng chỉ là một phần nhỏ của một nhà nước đơn đảng làm không bầu cử. Bạn thấy đấy, tôi lớn lên cùng thứ này: phiếu ăn. Vài trăm grams thịt được chia cho mỗi người mỗi tháng tại một thời điểm. Không cần phải nói, tôi ăn tất cả phần của bà tôi. Vì thế tôi tự hỏi, có gì không ổn với chế độ này? Tôi ở đây nơi quê nhà, kinh doanh của tôi tăng trưởng nhảy vọt. Ngày nào cũng có công ty mới mọc lên. Tầng lớp trung lưu đang tăng nhanh và nhiều chưa từng có trong lịch sử nhân loại. Vậy mà, theo câu chuyện vĩ đại, không có cái nào nên xảy ra. Vì thế tôi đi và làm việc duy nhất tôi có thể, tôi nghiên cứu nó. Vâng, Trung Quốc là nước một đảng điều hành bởi Đảng Cộng Sản trung Quốc, và họ không tổ chức bầu cử. Ba giả thuyết được đưa ra bởi những học thuyết chính trị nổi bật vào thời chúng ta. Như vận hành hệ thống hà khắc, đóng cửa chính trị, và vi phạm đạo đức. À, những giả thuyết này là sai. Cái ngược lại là đúng. Khà năng thích ứng, chế độ trọng nhân tài, và tính hợp pháp là ba đặc điểm nhận biết của hệ thống chính trị một đảng của Trung Quốc. Bây giờ, hầu hết những nhà khoa học chính trị sẽ nói với chúng ta rằng một hệ thống đơn đảng vốn đã không thể tự hiệu chỉnh. Nó sẽ không tồn tại lâu bởi vì nó không thể thích ứng. Bây giờ đây là sự thật. Trong 64 năm lãnh đạo đất nước lớn nhất thế giới, phạm vi chính trị của Đảng đã mở rộng hơn bất kỳ nước nào khác, từ tập thể hóa đất gốc đến cuộc Đại Nhảy Vọt, sau đó là tư nhân hóa đất ruộng, tiếp đến là Cách Mạng Văn Hóa, tiếp đến cải cách thị trường của Đặng Tiểu Bình, sau đó người kế vị Giang Trạch Dân thực hiện một bước tiến chính trị lớn cho phép thương nhân gia nhập Đảng, một điều khó tưởng tượng được trong chính sách thời Mao. Vì thế Đảng tự hiệu chỉnh để phù hợp với những thay đổi thất thường. Về tổ chức, luật lệ mới ban hành để chỉnh đúng lại các luật lệ trước đó. Ví dụ, giới hạn nhiệm kì. Các nhà lãnh đạo chính trị đã từng được nắm quyền suốt đời , và họ dùng nó để gom góp quyền lực và duy trì sự cai trị. Mao là cha của Trung Quốc hiện đại, quyền lực kéo dài của ông đã dẫn đến những sai lầm tai hại. Vì thế Đảng bắt đầu ra giới hạn nhiệm kì với tuổi nghỉ hưu bắt buộc từ 68 đến 70. Một điều chúng ta thường nghe là, "Cải cách chính trị đã tụt xa cải cách kinh tế," và "Trung Quốc đang rất cấp thiết phải cải cách chính trị." Nhưng tuyên bố này là một cái bẫy hoa mỹ giấu đằng sau một thành kiến chính trị. Nhìn xem, một số người đã quyết định họ muốn thay đổi những gì, và chỉ những thay đổi như vậy mới được gọi là cải cách chính trị. Sự thật là, cải cách chính trị chưa bao giờ ngừng. So với cách đây 30 năm, 20 năm, thậm chí 10 năm, mọi mặt của xã hội Trung Quốc, cách đất nước được điều hành, từ cấp địa phương nhất tới trung ương cao nhất, là hoàn toàn khác biệt so với ngày nay. Bây giờ những thay đổi như vậy đơn giản là không thể mà không có cải cách chính trị ở mức độ căn bản nhất. Bây giờ, tôi sẽ liều cho rằng Đảng là chuyên gia hàng đầu thế giới trong cải cách chính trị. Giả định thứ hai là ở một quốc gia đơn đảng, quyền lực tập trung vào tay của một số ít người, và sự điều hành tồi cùng tham nhũng kéo theo đó. Thực vậy, tham nhũng là một vấn đề lớn, nhưng trước tiên hãy nhìn vào bối cảnh rộng hơn. Bây giờ, điều này có thể trái với trực giác của bạn. Đảng đã trở thành một trong những tổ chức chính trị chuộng nhân tài nhất trên thế giới hiện nay. Cơ quan quyền lực cao nhất của Trung Quốc, Bộ Chính Trị, có 25 thành viên. Trong thành phần của Bộ gần đây nhất, chỉ năm trong số họ đến từ một nền tảng đặc quyền, gọi là con ông cháu cha. 20 người kia, bao gồm chủ tịch và thủ tướng, có xuất thân hoàn toàn bình thường. Trong ủy ban trung ương lớn hơn gồm 300 người hoặc hơn, tỉ lệ phần trăm những ai sinh ra trong quyền lực và sự giàu sang thậm chí còn thấp hơn. Đa số lãnh đạo cấp cao của Trung Quốc làm việc và cạnh tranh trên con đường lên đến đỉnh cao. So sánh với nhóm người thống trị ở các nước phát triển lẫn đang phát triển, tôi nghĩ bạn sẽ thấy Đảng đang ở gần đỉnh cao trong chuyển động đi lên. Câu hỏi tiếp là, làm sao điều đó có thể trong một hệ thống điều hành bởi một đảng? Bây giờ chúng ta hãy đến với một thể chế chính trị quyền lực, ít biết đối với người phương Tây: Bộ Tổ chức. Chức năng của ban này giống như một cỗ máy điều hành nhân lực khổng lồ mà thậm chí một số tập đoàn thành công nhất cũng thèm muốn. Nó vận hành một hình chóp xoay tạo bởi ba thành phần: phúc lợi xã hội, doanh nghiệp nhà nước, và các tổ chức xã hội như một trường đại học hay một chương trình cộng đồng. Ba thành phần này tuy thành lập riêng biệt nhưng lại hợp nhất trên một con đường sự nghiệp cho các quan chức Trung Quốc. Họ tuyển dụng những người tốt nghiệp đại học vào vị trí học việc trong cả ba đường, và họ bắt đầu từ dưới đáy, gọi là "keyuan" [nhân viên]. Sau đó họ có thể được đề bạt qua bốn cấp độ tăng dần: fuke [phó quản lý phân khu], ke [quản lý phân khu], fuchu [phó quản lí bộ phận], chu [quản lí bộ phận]. Đây không phải là đòn thế trong "Karate Kid" đâu, ok? Đó là công việc nghiêm túc. Phạm vi chức vụ thì rộng, từ quản lý chăm sóc sức khỏe ở một ngôi làng đến đầu tư nước ngoài ở một quận thành phố đến điều hành một công ty. Mỗi năm một lần, Bộ tự kiểm điểm mình. Họ nói chuyện với cấp trên, đồng cấp, cấp dưới của họ. Họ xem xét đạo đức cá nhân của mình. Họ thực hiện khảo sát ý kiến cộng đồng. Sau đó họ đề bạt người chiến thắng. Suốt sự nghiệp của họ, những lực lượng nồng cốt này có thể đi qua và ra khỏi cả ba con đường. Qua thời gian. người giỏi vượt xa bốn cấp độ cơ bản đến cấp fuju [phó cục trưởng] và ju [cục trưởng] Ở đó, họ gia nhập giới quan chức cấp cao. Ở đó, một nhiệm vụ tiêu biểu sẽ là quản lý một quận với dân số hàng triệu người hoặc một công ty với hàng trăm triệu đôla doanh thu Chỉ để bạn thấy hệ thống cạnh tranh thế nào, năm 2012, có 900,000 người thuộc cấp fuke và ke, 600,000 người thuộc cấp fuchu và chu, và chỉ còn 40,000 người cấp fuju và ju. Sau cấp ju, chỉ vài người giỏi nhất tiến thêm nữa, và cuối cùng là Ủy Ban Trung Ương. Tiến trình mất hai đến ba thập kỉ. Sự chống lưng đóng một vai trò? Vâng, dĩ nhiên. Nhưng phẩm chất vẫn đóng vai trò quan trọng nhất. Về cơ bản, Bộ Tổ Chức điều hành một phiên bản hiện đại hóa của hệ thống cố vấn lâu đời của Trung Quốc. Chủ tịch mới của Trung Quốc, Tập Cận Bình, là con trai của một lãnh đạo trước đây, việc này rất hiếm, ông là người 'con ông cháu cha' đầu tiên đạt đến vị trí hàng đầu ấy. Dù như vậy, ông cũng cần 30 năm để đạt đến vị trí ấy. Ông ấy bắt đầu là quản lý xã, và lúc ông gia nhập Bộ Chính Trị, ông ấy đã quản lí những vùng với tổng số dân lên đến 150 triệu dân với tổng giá trị GDP lên tới 1,5 nghìn tỉ đô la Mĩ . Bây giờ, làm ơn đừng hiểu sai tôi, ok? Đây không phải là làm hạ thấp ai. Nó chỉ là trình bày sự thật. George W. Bush, nhớ ông ấy chứ? Đây không phải là hạ thấp. (Cười) Trước khi trở thành thống đốc bang Texas, hoặc Barack Obama trước khi chạy đua chức tổng thống, cũng không thể điều hành một tỉnh nhỏ ở hệ thống Trung Quốc. Winston Churchill từng nói rằng dân chủ là một hệ thống kinh khủng nhưng nó vẫn tốt hơn các hệ thống khác. Rõ ràng là ông ấy chưa từng được nghe về Bộ Tổ Chức. Người phương Tây luôn cho rằng bầu cử đa đảng với sự bỏ phiếu phổ thông là nguồn duy nhất của tính hợp pháp chính trị. Tôi từng được hỏi, "Đảng không được bầu cử, Vậy đâu là nguồn gốc tính hợp pháp?" Tôi nói, "Còn cạnh tranh thì sao?" Chúng ta đều biết sự thật. Năm 1949, khi Đảng nắm quyền, Trung Quốc sa lầy vào nội chiến, bị chia cắt bởi xâm lược nước ngoài, tuổi thọ trung bình vào lúc đó là 41 tuổi. Ngày nay, đó là nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới, một đại công xưởng, và người dân ở đó sống trong sự thịnh vượng ngày càng gia tăng. Nghiên cứu Pew thăm dò quan điểm chung của người Trung Quốc, và đây là số liệu những năm gần đây. Sự hài lòng với đường lối của đất nước: 85%. Số người nghĩ rằng họ giàu hơn so với cách đây năm năm: 70%. Số người trông đợi tương lai tốt đẹp hơn: 82%, đáng kể. Thời Báo Tài Chính thăm dò quan điểm giới trẻ toàn cầu, và những số liệu này, rất mới, chỉ vừa có từ tuần rồi. 93% thế hệ Y của Trung Quốc lạc quan về tương lai đất nước của họ. Bây giờ, nếu đây không hợp pháp, tôi không chắc cái nào hợp pháp nữa. Ngược lại, hầu hết các nước dân chủ có bầu cử trên khắp thế giới đang hoạt động rất ảm đạm. Tôi không cần phải nói kĩ cho thính giả ở đây nó yếu kém thế nào, từ Washington đến các thủ phủ châu Âu Với một số ngoại lệ, rất nhiều các nước đang phát triển đã chấp nhận thể chế bầu cử vẫn còn đang chịu cảnh nghèo đói và xung đột. Chính phủ được bầu cử, rồi chỉ sau vài tháng sự ủng hộ đối với họ rớt xuống dưới 50% giữ ở mức đó rồi tiếp tục hạ thấp nữa cho tới cuộc bầu cử tiếp theo. Dân chủ đang trở thành một vòng luẩn quẩn của bầu cử và hối tiếc. Ở mức này, tôi sợ rằng chính nền dân chủ, không phải hệ thống một đảng của Trung Quốc, là đang trong vòng nguy hiểm của mất tính hợp pháp. Bây giờ, tôi không muốn tạo ra cảm giác sai lệch rằng Trung Quốc là hoàn toàn tốt đẹp, trên bước đường trở thành một kiểu siêu cường quốc nào đó. Đất nước vẫn phải đối mặt những thách thức to lớn. Những vấn đề xã hội và kinh tế đi cùng với sự thay đổi lớn như vậy là dị thường. Ô nhiễm. An toàn thực phẩm. Các vấn đề dân số. Về mặt chính trị, vấn đề tệ nhất là tham nhũng. Tham nhũng lan rộng và hủy hoại hệ thống và tính hợp pháp về đạo đức của nó. Nhưng hầu hết những nhà phân tích chẩn đoán sai căn bệnh. Họ nói rằng tham nhũng là kết quả của hệ thống một đảng, và vì thế, để cứu nó, bạn phải gạt bỏ toàn bộ hệ thống. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn ta sẽ thấy điều khác. Tổ chức Minh Bạch Quốc Tế xếp hạng Trung Quốc khoảng giữa 70 và 80 những năm gần đây trong số 170 nước, và nó đang tiến lên. Ấn Độ, nước dân chủ lớn nhất trên thế giới, hạng 94 và đang đi xuống. Trong khoảng một trăm nước bị xếp dưới Trung Quốc, hơn một nửa là những nước dân chủ bầu cử. Vì thế nếu bầu cử là thuốc chữa cho căn bệnh tham nhũng, làm sao những nước này không thể chữa nó? Bây giờ, tôi là một nhà tư bản đầu tư liều lĩnh. Tôi đặt cược. Sẽ không công bằng khi kết thúc cuộc trò chuyện mà không liều lĩnh và đưa ra vài dự đoán. Vì thế đây là dự đoán. Trong 10 năm nữa, Trung Quốc sẽ vượt qua Mĩ và trở thành nền kinh tế lớn nhất trên thế giới. Thu nhập theo đầu người sẽ gần tốp đầu với tất cả các nước đang phát triển. Tham nhũng sẽ bị kiềm chế, nhưng không bị loại trừ, và Trung Quốc sẽ tiến 10 đến 20 bậc đến trên mức 60 trong bảng xếp hạng của Tổ chức Minh Bạch Thế Giới. Cải cách kinh tế sẽ tăng tốc, cải cách chính trị sẽ tiếp diễn, và hệ thống một đảng vẫn vững vàng. Chúng ta sống trong buổi hoàng hôn của một kỷ nguyên. Những câu chuyện lớn với những tuyên bố lớn đã làm chúng ta thất vọng trong thế kỉ 20 và đang làm chúng ta thất vọng trong thế kỉ 21. Chuyện không tưởng đó là căn bệnh ung thư đang giết chết nền dân chủ từ bên trong. Bây giờ, tôi muốn làm sáng tỏ vài điều. Tôi không ở đây để lên án nền dân chủ. Ngược lại, tôi nghĩ dân chủ đóng góp cho sự phát triển của phương Tây và tạo nên thế giới hiện đại. Chính lời tuyên bố hùng hồn của những người nắm quyền ở phương Tây đang làm hệ thống chính trị của họ cao ngạo, đó chính là căn nguyên của căn bệnh hiện nay của phương Tây. Nếu họ dành ít thời gian hơn một chút để ép buộc người khác làm theo suy nghĩ của mình, và thay vào đó thực hiện cải cách chính trị cho nước nhà, họ có thể cho nền dân chủ một cơ hội tốt hơn. Mô hình chính trị của Trung Quốc sẽ không bao giờ bị thay thế bởi dân chủ bầu cử, bởi không giống cái sau, nó không giả vờ như là bao trùm tất cả. Nó không thể được truyền bá. Nhưng đó mới chính là ý nghĩa thật sự. Hình mẫu thành công Trung Quốc không phải để mang đến lựa chọn khác, mà là chứng minh rằng tồn tại những lựa chọn thay thế khác. Chúng ta hãy kết thúc kỉ nguyên của những câu chuyện không tưởng. Cộng sản và dân chủ có thể đều là lý tưởng đáng tán dương, nhưng kỉ nguyên của thuyết phổ biến giáo điều đã kết thúc. Chúng ta hãy ngừng nói cho mọi người và con cháu chúng ta rằng chỉ có một cách để lãnh đạo đất nước và chỉ một tương lai để hướng đến nơi tất cả các xã hội phải tiến đến đó. Nó là sai. Nó vô trách nhiệm. Và tệ nhất là nó nhạt nhẽo. Hãy để tính phổ biến dẫn đường cho số đông. Có lẽ một thời kỳ thú vị hơn sẽ đến với chúng ta. Liệu chúng ta có đủ can đảm để đón nhận nó? Cảm ơn. (Vỗ tay) Cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn. Bruno Giussani: Eric, ở lại với tôi ít phút, bởi vì tôi muốn hỏi anh một số câu hỏi. Tôi nghĩ nhiều người ở đây, và nói chung ở các nước phương Tây, sẽ đồng ý với phát biểu của anh về sự phân tích rằng hệ thống dân chủ đang trở nên yếu kém, nhưng cùng lúc đó, nhiều người sẽ thấy không an tâm rằng có một chính quyền không bầu cử, mà không có hình thức giám sát hoặc hội đàm nào, quyết định lợi ích quốc gia. Cơ cấu trong mô hình Trung Quốc là gì mà cho phép người ta nói, lợi ích quốc gia như anh xác định là sai? EXL: Anh biết đấy, Frank Fukuyama, nhà khoa học chính trị, gọi hệ thống Trung Quốc là "chủ nghĩa đáp ứng độc đoán" Nó không hẳn chính xác, nhưng tôi nghĩ nó gần như vậy. Vì thế tôi biết công ty khảo sát quan điểm cộng đồng lớn nhất ở Trung Quốc, ok? Anh có biết ai là khách hàng lớn nhất của họ? Chính quyền Trung Quốc. Không chỉ chính quyền trung ương, chính quyền thành phố, chính quyền tỉnh, đến những quận lân cận địa phương nhất. Họ chỉ đạo khảo sát mọi lúc. Anh có hài lòng với hệ thống thu dọn rác không? Anh có hài lòng với phương hướng chung của đất nước không? Vì thế, ở Trung Quốc, có một kiểu cơ cấu khác để đáp ứng nhu cầu và ý kiến của người dân. Quan điểm của tôi, là chúng ta nên thoát khỏi cái suy nghĩ rằng chỉ có một hệ thống chính trị duy nhất -- bầu cử, bầu cử, bầu cử -- mới có thể đáp ứng được. Thực ra, tôi không chắc rằng bầu cử có thể sản sinh ra chính quyền đáp ứng nhanh ở bất cứ đâu trên thế giới. (Vỗ tay) BG: Nhiều người dường như đồng ý. Một trong những đặc trưng của một hệ thống dân chủ là công dân có quyền tự do nói lên suy nghĩ của mình. Và anh đã dẫn ra những con số về sự ủng hộ mà chính quyền và các nhà chức trách nhận được ở Trung Quốc Nhưng sau đó anh lại nhắc đến các yếu tố như, anh biết đấy, những thử thách to lớn, và cũng có, dĩ nhiên là rất nhiều dữ kiện theo một hướng khác: hàng chục ngàn cuộc biểu tình và chống đối và những cuộc biểu tình về môi trường, vân vân. Vì thế anh dường như cho rằng mô hình Trung Quốc ngoài Đảng ra thì không có chỗ cho công dân tự thể hiện tâm tư của họ. EXL: Có một xã hội dân sự sôi nổi ở Trung Quốc, dù là vấn đề môi trường hay bất cứ thứ gì. Nhưng nó khác biệt. Anh sẽ không thể nhận ra nó. Bởi vì, theo định nghĩa của phương Tây, cái gọi là một xã hội dân sự phải tách riêng hay thậm chí đối nghịch với hệ thống chính trị, và khái niệm đó là hoàn toàn xa lạ đối với văn hóa Trung Quốc. Trong hàng ngàn năm, bạn có xã hội dân sự, vậy mà họ vẫn thống nhất và gắn kết và là một phần của trật tự chính trị, tôi nghĩ đó là sự khác biệt văn hóa lớn. BG: Eric, cảm ơn đã chia sẻ với TED EXL: Cảm ơn